Lí Thư Bạch khi tỉnh lại, đau nhức trên người không hề thối lui, bất quá so lần đầu, đôi phần nhẹ nhàng hơn, nhưng, xương cốt vẫn như bị nghiền tan vô lực.
Lắc lắc đầu, cố bành to hai mắt, nhận thấy trần nhà rung rung không ngừng di động, dưới thân truyền tới cảm giác lắc lắc lư lư, tiếng bánh xe lộc cộc. Y chợt nhớ tới, Thượng Quan Thiên Trảm nói ngày hôm sau hồi phủ, chẳng lẽ đã khởi hành? Thế mình ngủ bao lâu a.
Liều mạng chống ngượng ngồi dậy, bất ngờ giọng nói ôn nhu vọng tới:「Đừng dậy, nghỉ đi, đi mã xa có vẻ khá vất vả, chờ hồi Cung thì tốt rồi.」
Này giọng nói thập phần quen thuộc, nhưng ôn thanh mật ngữ lại thập phần xa lạ. Còn kèm theo tiếng「 rầm 」, Lý Thư Bạch nghi hoặc nhìn qua, giật mình không biết tự bao giờ Thượng Quan Thiên Trảm đã ngồi ghé bên giường mỉm cười tướng vọng, ánh mắt di dời, Thanh Phong đáng thương té giữa xe, may trên xe phô thảm Ba tư mềm mại, bằng không răng hắn không chừng sớm rớt rụng mấy khỏa.
「 Gia, ta ra ngoài trông chừng mã xa.」 Cố gắng trầm ổn thanh âm kiềm hãm không run.
Tiểu Vệ căng cứng cử thẳng đầu, tinh ý mới thấy bả vai rất nhỏ đẩu, hai tay gắt gao siết thành quyền, hơn nữa không đợi Thượng Quan Thiên Trảm mệnh, nhanh chóng kéo mành học theo Thanh Phong ra ngoài. Nhưng trong mắt Lý Thư Bạch xem ra, chính là không muốn cùng y – một kẻ ti tiện chung đụng một chỗ.
Thở dài, y rốt cục nhỏm người dậy, thản nhiên nói:「 Gia, ta là hạ nhân, sao có thể cùng ngươi cộng thừa mã xa? Ta tốt nhất nên đi.」
Y nói xong đương muốn bước xuống, ai ngờ lại bị Thượng Quan Thiên Trảm một phen khấu trụ, nghe hắn cười nói:「 Ngươi là thiếp thân tiểu tư của ta, đương nhiên phải cùng ta chung xe, không thấy Thanh Phong và tiểu Vệ cũng ở đây sao? Nga, tiểu Vệ đứa nhỏ này ngày thường chỉ biết luyện công, này…… Đối tân sự vật năng lực nhận thức có điểm kém cỏi, bất quá thời gian dài quá rồi thì tốt thôi.」
Vừa nói vừa nhướn người kề sát Lý Thư Bạch, cười khẩy buông lời ngả ngớn:「 Huống chi nay ngươi không chỉ đơn giản là thiếp thân tiểu tư, đêm qua khiến ngươi vất vả đến hôn mê, hôm nay vô luận thế nào cũng phải hảo hảo bồi thường ngươi một phen, ngươi nói có phải hay không?」 Hắn nói xong, cố ý nở nụ cười ái muội, Thanh Phong nghe được lông tóc dựng đứng da sởn gai.
Lời này đã không thể nói là ái muội, mà là minh bạch rõ ràng.
Lí Thư Bạch hé lộ gương mặt hồng thấu như con cua hấp chín, hung tợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Thiên Trảm, y tuyệt vọng nghĩ: Xem ra Thiên Trảm tuyệt không biết kiêng nể, đối với kẻ thân làm nô bộc, lại có thể luyện đến tầng công phu này, khả những ngày tháng sau sớm tối chiều ở chung, ta phải làm sao a?
Sớm biết, ngày đó bị hắn mua hạ liền tự sát đi, chẳng cần phải nhẫn nhịn chịu vũ nhục, cố tình còn kết thêm vài ba hảo bằng hữu, khi ấy nói lập khế ước là tánh mạng ta, nguyên lai nếu ta tìm cái chết, bọn họ liền phải thay ta vi nô, khả sao có thể nhẫn tâm đến thế?
Lí Thư Bạch hốt hoảng nghĩ tiền đồ, không biết qua bao lâu, chợt thấy xe ngựa khựng lại, y lảo đảo, mắt thấy sắp té, may mắn Thượng Quan Thiên Trảm nhanh tay lẹ mắt, lao đến đỡ được y, miễn đi môi tiếp môi, chính là cứ như vậy, ngã nhào vào lòng đối phương, còn không chờ giãy thoát, tiểu Vệ đã đẩy mành tiến vào, trầm giọng báo:「 Gia thỉnh hạ……」
Nhất tự ‘xa’ đáng thương bị ngạnh sinh sinh nghẹn họng tiểu thị vệ trẻ tuổi, lăng lăng phát ngốc.
Thanh Phong rốt cục cũng chiếm chút tiện nghi giễu cợt lãnh huyết thị vệ, hân hoan vỗ vỗ tay, tâm trạng tiêu sái nhún nhảy xuống xe, hắc hắc cười vui vẻ:「 Ngu ngốc, ngươi còn chưa thích ứng sao? Thật là thối mộc đầu, hừ hừ, Cung chủ dạy ngươi băng sơn hàn tâm trước sau không biến sắc, ngươi đều học được, sao giờ bị cẩu tha đi rồi?」
Tiểu Vệ bị hắn kích bác, hừ một tiếng ngoảng đầu quay đi.
Bên kia Thượng Quan Thiên Trảm không bận tâm để ý Lý Thư Bạch phản đối, vững vàng ôm y vào lòng thế trụ vai y dìu đi ra, một bên sảng khoái cười to:「Đừng từ chối, để thủ hạ ta thấy đặng sẽ nói giống cái gì? Nói sau ngươi có thể trốn tránh ta mãi sao? Hãy còn nghĩ ta là đứa nhỏ bát tuổi.」
Vừa nói, hắn vừa dìu đỡ Lý Thư Bạch ra ngoài xe, nghênh đón chính mình là nhóm hộ pháp sứ giả bành to hai mắt trừng trừng nhìn, biểu tình chi phấn kích, một chút không thể so với Tiểu Vệ kém cỏi.
「 Định lực các người còn chờ tăng thêm.」
Thượng Quan Thiên Trảm khụ đánh tiếng, đảo mắt nhìn quanh phần đông thuộc hạ xung quanh, thầm mắng cả đám không tiền đồ, ta bình thường như thế nào dạy bảo bọn họ, một đám lên núi đao xuống biển lửa còn không thấy nửa điểm biến sắc, nay bất quá chỉ đỡ một người, cũng chẳng phải đại cô nương nũng nịu thủy nộn nộn gì, nhìn xem nhìn xem nguyên cả đám trừng trừng, đều nhanh đột đi ra.
Hắn nào biết nếu thật sự đỡ đại cô nương phấn nộn nũng nịu, đám thuộc hạ đương nhiên diện vô biểu tình đâu trưng ra bộ dạng ngu ngu ngốc ngốc này. Chính bởi người hắn phù là Lý Thư Bạch, là lão nam nhân trải qua bao tang thương lão sầu khổ, thấy thế nào cũng không giống như Cung chủ thân nhân, nếu nói cái gì luyến đồng, tuổi tác hiển nhiên quá lớn đi, cố tình tư thế phù trợ của Cung chủ…… Hộ pháp sứ giả cùng nhóm tiểu binh nhất tề rùng mình, không dám mạo muội nghĩ xuống.
Thượng Quan Thiên Trảm không thèm bận tâm tới đám thuộc hạ, hướng Thanh Phong bên cạnh phân phó:「 Ngươi xuống trù phòng, kêu Tần cô nương cùng Di Đại Khoan lên cho ta, ta có việc cần phân phó. Đúng rồi, bảo người phụ trách tuyển chọn các thứ này nọ từ các nơi Tiền Tịnh một lượt gọi tới. Ân, tiểu Vệ xuống dưới phân phó, một lúc sau tại Phong Nhận thính thương nghị, gọi đám tả hữu sứ giả bên ngoài quay về tập hợp.」
Thanh Phong ứng thanh hồi đáp, ánh mắt lén lút đánh về phía Lý Thư Bạch, lắp bắp nói:「 Ách, Cung chủ, kia…… kia Lý công tử làm sao giờ? Có cần hay không thu thập cho y gian phòng? Ngươi xemgần ta hảo đâu? Vẫn là gần ngươi, tùy tiện có thể sai sử y.」
Hắn đề thanh không cao, nhưng đám thủ hạ Thiên Trảm Ma cung là người nào chứ, kìa đều nhất nhất cao thủ hàng thật giá thật nha, vừa nghe lời thâm ý sâu, không khỏi khiến cả đám hãm ngưng cước bộ, hai lỗ tai rất nhanh vểnh như tai thỏ hóng chuyện a hóng chuyện a, cấp cấp trước tiên có thể nội nắm giữ được tư liệu trực tiếp về nam nhân kia.
Thượng Quan Thiên Trảm trợn mắt trừng Thanh Phong, hừ lạnh một tiếng nói:「Gần ngươi làm gì? Hay ngươi muốn thừa dịp đêm dài nhân tĩnh mò mẫm tìm y liên lạc cảm tình? Không cần phải thu thập phòng, sẽ ngụ luôn tại phòng ta, càng tiện cho ta tùy thời sai sử.」
Không xét đạo lý lời hắn quả thật hợp tình hợp lý a, sợ tới mức Thanh Phong câm như hến, thầm than nương a, Cung chủ không phải thất tâm điên đi? Ta tìm y liên lạc tình cảm? Chúng ta nào phải cái gì hảo cảm để liên lạc, chậc chậc, ăn dấm chua cũng mạc danh kỳ diệu nha.
Lí Thư Bạch cắn chặt môi, miễn cưỡng nhẫn nhịn không rống to gào lớn, giờ mở miệng chẳng những vô sự vô bổ, không chừng lại kích động nam nhân nói ra lời càng long trời lở đất, đành đưa mắt nhìn bốn phương tứ phía đám thủ hạ hắn phân nửa quỳ rạp trên mặt đất, y chưa từng nghĩ để người khác bán hay toàn bộ quỳ hạ trước mình thế.
Thượng Quan Thiên Trảm đối định lực của bọn thuộc hạ tận tình phỉ nhổ không thôi, âm thầm hạ quyết định tăng cường rèn luyện quyết tâm, bất quá việc cấp bách trước mắt chính là đem Lý Thư Bạch dàn xếp xuống dưới.
Hắn dìu đối phương đi được vài bước liền kiên nhẫn không nổi, đình chỉ cước bộ cúi người ôm ngang y, sải nhanh bước chân tiến vào「 Doãn các 」, mặc kệ đối phương phản đối, đã đem y đặt ngay ngắn trên tương phi tháp thượng, đồng thời nghe Thanh Phong bên ngoài cung kinh bẩm báo:「 Hồi bẩm Cung chủ, theo lời Người, Tần cô nương Di trù đầu và Dung Tiền Tinh đã đến.」
「 Để bọn họ vào đi.」 Thượng Quan Thiên Trảm thuận miệng đáp lại, bức rèm che bị đẩy lên, ba người nối đuôi nhau lần lượt đi vào.
Lí Thư Bạch đưa lưng về phía bọn họ, cảm giác được ba đạo hỏa lạt lạt ánh mắt chăm chú dán dính trên người mình, y đành phải giả bộ ngủ như không biết, lại nghe Thượng Quan Thiên Trảm nói:「 Gọi các ngươi đến không phải vì khác, Tần cô nương ngươi tinh thông dược thiện, liệu có loại dược nào có thể làm đầu bạc biến đen, thương lão dung nhan phản thành thiếu niên anh tuấn đâu?」
Tần cô nương tên Tần Ngọc, nghe vậy khúc khích cười nói:「 Cung chủ đây là làm khó người a, chưa bao giờ nghe qua loại dược nọ, nếu có, thiên hạ đâu còn lão nhân đi?」
Nàng ngưng lời ánh mắt khẽ liếc tế quan sát đoan trang Thượng Quan Thiên Trảm, thúy sinh sôi nói:「 Ta thấy, sắc mặt Cung chủ hồng nhuận tao nhã chính thịnh, ô phát như vân như bộc, tựa hồ không cần dùng loại dược thiện kia? Như thế nào? Hay Cung chủ thích lão thái bà nào đó bất thành?」
Lí Thư Bạch khi nghe Thượng Quan Thiên Trảm vấn hỏi Tần cô nương, vô thức thân mình cứng đờ thoáng sững sờ, nhưng mấy lời Tần cô nương nói, không lại khiến y phừng phừng đỏ mặt, sợ lộ ra sơ hở, nhè nhẹ kéo kéo gối dựa mai mai giấu giấu mặt.
Chỉ thấy Thượng Quan Thiên Trảm thản nhiên cười cười nói:「 Thiếu điều nói bậy, ta hà cớ gì cần loại dược này? Còn lão thái bà, đừng ghê tởm ta. Ta muốn nói người này mới ba mươi, so với người bốn mươi tuổi thoạt nhìn còn muốn thương lão, liệu có biện pháp gì làm cho y hồi phục vãng tích trẻ tuổi?」
Tần cô nương diệu mục làm như lơ đãng hướng về tương phi tháp thượng vòng vo liếc mắt, sau xoay đầu lại cười chói lọi:「 Nếu còn trẻ, còn có biện pháp, cái gọi là hà thủ ô ngàn năm khả ngộ bất khả cầu trân bảo, cũng có thành tinh, ai có thể tìm được? Chỉ cần hà thủ ô mấy thập niên, phục linh xứng thượng thêm mấy vị dược, ngao thành thang bổ, chính là ký bổ thân thể hồi dưỡng nhan, bạch phát triển hắc cũng không hẳn không có khả năng, nhưng y quyển thượng có câu phàm là tâm bệnh cần tu tâm dược y, nếu tâm tình thủy chung áp lực buồn bực, dù cầm tiên đan, cũng là vô dụng.」
Thượng Quan Thiên Trảm gật gật đầu, đối với Di Đại Khoan Dung Tiền Tinh phân phó:「 Lời Tần cô nương nói các ngươi đã nghe rõ chưa? Lập tức chiếu xuống làm theo, Di Đại Khoan, ngươi tuy là trù tử, nhưng ở phương diện dược lý phải nghe theo Tần cô nương, còn có Tiền Tinh, Tần cô nương cần dược vật gì, bất luận bao nhiêu tiền ngươi phải mua được, tiền theo cửa hiệu chi, nói mệnh lệnh của ta, hiểu không?」
Đám người ứng thanh, cáo từ, lui xuống.
Thượng Quan Thiên Trảm ngả người áp sát Lý Thư Bạch, trầm thanh nói:「Ta biết người chưa ngủ, vừa rồi Tần cô nương nói gì ngươi nghe thấy đi? Vô luận dùng bao nhiêu dược vật, quan trọng nhất tâm tình thư sướng mới tốt. Ngươi tuy rằng người hầu của ta, nhưng từ hôm nay, ta không xem ngươi như nô bộc đối đãi, ngươi không phải thích đọc sách viết tự sao? Về sau liền lấy chuyện mình thích mà làm, ta sẽ không……」
「 Vì cái gì? Vì cái gì lại làm như vậy?」
Lí Thư Bạch hừ một tiếng, đánh gãy lời Thượng Quan Thiên Trảm, xoay người, đôi con ngươi hắc diệu ám tỏa vẩn đục nhưng mục quang lại như ánh lên chấm nhỏ thâm thúy, bình tĩnh vô ba nhìn thẳng Thượng Quan Thiên Trảm, bất chợt y cười tự giễu:「 Hay là gia phát hiện ta có phương diện nào thực hợp ý ngươi, nên thích thượng ta, vừa rồi hẳn muốn trấn an làm cho ta lo lắng bất thành?」
Xuất hồ ý liêu,Thượng Quan Thiên Trảm thế nhưng mỉm cười nhất nhất ôn nhu ghé sát y nói:「 Ân, cứ như ngươi nói đi, tóm lại trong khoảng thời gian này ngươi hảo hảo tĩnh dưỡng cho ta.」 Hắn thở dài:「 Ta trước còn có chuyện, không thể bồi ngươi, đợi buổi tối dùng bữa, ta bồi ngươi tiếp.」
Nói tới đây, hắn thấy sắc mặt Lý Thư Bạch xoạnh cái giận dữ thổi bay lưu lại mạt ửng đỏ ửng, đại khái khẳng định lời hắn bị y suy diễn thành muộn tới ăn xong chúng ta cùng nhau ‘ vận động’, hắc hắc cười, không buồn đính chính, thẳng tiến ra ngoài.
Quay về từ Phong Vãn đình, tự nhiên rất nhiều sự vụ tồn đọng cần xử lý. Các huynh đệ cùng nhau thay hắn giải quyết sự vụ mấy ngày qua, đương nhiên càng vất vả công lao càng lớn, cho nên không đợi Thượng Quan Thiên Trảm phân phó, tại trù phòng đã muốn tập khao, khánh công, đón gió nhân thể yên hội gấp gấp chuẩn bị tốt, chỉ thông chi trước cho Thanh Phong một tiếng, bọn hạ nhân liền đem yến hội lưu thủy bàn bưng lên.
Thượng Quan Thiên Trảm tính toán trước giải quyết công vụ bỏ bê, sau cùng huynh đệ thương nghị sự tình, xong xuôi trở về bồi Lý Thư Bạch cùng nhau dùng bữa, hắn tối hiểu tính tình người kia, không có mình kè kè theo sau giám sát, chỉ sợ y cái gì cũng không chịu ăn. Nhưng thấy tình huống trước mắt, không đành lòng dội gáo nước lạnh tát vô tâm ý của nhóm thủ hạ, làm cho bọn họ nghĩ bản thân vì tư tình, mặc kệ huynh đệ thủ hạ không thèm bận tâm, về sau làm sao có thể lãnh đạo quần hùng.
Ngay ngắn ngồi trên ghế chủ thượng, liếc mắt thấy Thanh Phong đứng bên cạnh, Thượng Quan Thiên Trảm nhỏ giọng phân phó:「 Ngươi qua phòng ta nhìn y, bất luận làm gì phải ép y ăn vài thứ, nếu y không ăn đi, ta duy hỏi ngươi.」
Lời còn chưa dứt, Thanh Phong vẻ mặt đau khổ, ai oán nói:「 Gia a, ngài tha cho tiểu nhân đi, ngày trước vì muốn hống vị đại gia kia dùng cơm, tiểu nhân đã dốc chiêu thức toàn thân xử ra hết, ngay cả cao đường phụ mẫu rồi cái gì tuổi trẻ thanh xuân chưa từng hôn phối mấy lý do như vậy diễn tái diến lui mấy chục lần, nay ngươi tái bảo ta đi, nhiệm vụ này khẳng định bất khả thi.」
Thượng Quan Thiên Trảm hừ lạnh 「 Vô dụng.」 Hắn đánh mắt chuyển hướng sang phía khác, đúng lúc thấy tiểu Vệ gần đó, trầm ngâm đôi chút, quay sang tiểu Vệ nói:「 Bằng không ngươi đi đi, đi xem y dùng gì hay chưa.」
Hắn vừa dứt lời, tiểu Vệ thập phần sảng khoái, hơi hơi cúi mình hành lễ, đang định lui xuống.
Thanh Phong hoảng sợ lôi lôi kéo kéo tiểu Vệ, khẩn trương chống lại cái nhướn mày của Thượng Quan Thiên Trảm khẩn thiết nói:「 Gia a, ngàn vạn lần không thể a, người không ngẫm lại xem, tiểu Vệ này hội làm gì? Am hiểu cái gì? Hắn á đơn giản luyện công cùng tra tấn, người nghĩ a, nếu hắn qua, công tử không nghe lời ăn cơm, hắn khẳng định rút kiếm chỉa tới, nói mấy câu đại loại như 『ngươi không ăn cơm ta liền một kiếm làm thịt ngươi 』 linh tinh khác, công tử tính cách như thế nào? Kiên cường không loan a, thấy tiểu Vệ rút kiếm đe dọa, kia không phải cơ hội sẵn có ư? Một đầu liền trôi qua.」
Thượng Quan Thiên Trảm không kìm đậu đánh cái rùng mình, trong đầu thoáng lướt qua tình cảnh Lý Thư Bạch huyết tinh lưu đầy mặt, chẳng biết vì sao, hắn theo bản năng kháng cự loại kết quả này.
Vì thế hắn khụ một tiếng, hướng tiểu Vệ nói:「 Tốt lắm, trở về đi, lui xuống chờ ta phân phó sau.」 Nói xong quay xuống, thấy yến hội đã lên cao trào, đám thuộc hạ bên dưới rục rịch, muốn tiến lên kính rượu.
Thượng Quan Thiên Trảm xưa nay hảo sảng thoải mái, lúc này tự nhiên không chịu mất đi hào khí, phàm rượu kính, ai đến cũng không cự tuyệt.
Cứ như vậy, mặc dù tửu lượng cao, đợi đến khi tàn cuộc, thân thể cấm không được có điểm lung lay lắc lắc. Cảm giác áy náy thượng hắn thanh tỉnh vài phần, nhưng vẫn cần tiểu Vệ Thanh Phong hầu hạ dìu đến tận phòng.
Vừa tiến vào, nhìn hoa quả đồ ăn trên bàn quả nhiên chưa được động đến.
Hắn thở dài, lắc lắc đầu, bưng trản lãnh trà lên uống, tự giác thần chí có điểm thanh minh, cao giọng hô:「 Ngươi thế nào chưa ăn cơm? Một đường xa mã mệt nhọc, còn không đói? Nhanh qua đây đem cơm ăn đi.」
Vừa nói vừa tiến nhập nội thất, bắt gặp Lý Thư Bạch nằm ngã trên tháp thượng tựa bên cửa sổ, đã muốn ngủ say.
「 Thanh Phong, hiện là canh giờ nào?」 Thượng Quan Thiên Trảm nhíu nhíu mày đầu, hồi đầu vấn thủ hạ tâm phúc.
Lại nghe Thanh Phong cung kính trả lời: 「 Đã gần giờ tý, gia uống rượu, cũng nên sớm nghỉ ngơi mới tốt, không bằng để tiểu nhân hầu hạ ngươi ngủ đi.」
Hắn gật gật đầu, lẩm bẩm:「 Nga, đã trễn vậy sao? Khó trách y ngủ. Thôi, không cần ngươi hầu hạ, dọn hết thứ trên bàn đi, rồi lui xuống nghỉ ngơi.」
Thanh Phong ứng thanh, tự đi thu thập đồ ăn trên bàn.
Thượng Quan Thiên Trảm tiến tới trước mặt Lý Thư Bạch, nhìn khuôn mặt say nồng giấc ngủ, nhịn không nhẹ nhàng sờ sờ, thật lâu sau mới thở dài ai oán than thở:「 Quả nhiên từng phải trải qua cái rét cắt da cắt thịt sao? Làn da có thể sánh bằng nguyên lai thô ráp hơn, ngươi còn có nhớ hay không, năm đó ngươi đỗ Trạng Nguyên, thiếu niên cùng đệ, đường làm quan rộng mở, tiên y giận mã thiếu niên tuấn tú, dân chúng vây quanh hân hoan tung hô, mấy danh môn khuê nữ khuynh tình hâm mộ. Lí Thư Bạch a Lý Thư Bạch, mười năm a, hận ngươi cũng tốt, cảm kích ngươi cũng được, đến giờ phút này vẫn không thể quên một khắc ân tình kia, ngươi đâu? Ngươi còn nhớ rõ hay không đứa nhỏ đói khát ngã khi ấy ngã trước ngựa trạng nguyên?」
Lí Thư Bạch mày hơi hơi động, lại quy về bình tĩnh, nhưng Thượng Quan Thiên Trảm ngà ngà men say, nói chuyện có điểm không ngớt, sao còn đủ tỉnh táo nhận thấy biểu tình nhỏ như vậy. Tay cũng không an phận nơi hai má bóng loáng lần lần hướng về phía trước, cuối cùng dừng tại mi tâm của Lý Thư Bạch.
「 Mày … Quả nhiên vẫn gắt gao.」 Âm thoát ra tựa như thảng thốt, lại ẩn vài phần thương tiếc rành rành, Thượng Quan Thiên Trảm nhẹ nhàng than:「Ngươi…… Ngươi rốt cục còn ẩn chứa bao bất bình? Bao nhiêu không cam lòng? Yếu bao nhiêu ưu sầu khổ sở, khả khiến song mày ngài nguyên bản đẹp mắt lại gắt gao rối rắm một chỗ. Duy đem suốt đêm nẩy nở nhãn thần, báo đáp bình sinh chưa triển mi. Lí Thư Bạch, ngươi có biết hay không khởi từ thời khắc ngươi cứu ta, ta đã hạ quyết tâm đời này kiếp này sẽ toàn tâm toàn ý phò tá ngươi theo ngươi, quyết không để ngươi chịu tý xíu ủy khuất.
Khả cố tình, tình tình người kia, ninh chiết không loan [~ ngay thẳng], ta chỉ nghĩ không cho ngươi chịu khổ, muốn con đường thăng quan tiến chức của ngươi thuận buồm xuôi gió,há cớ gì ngươi không buồn lý giải cái khổ tâm của ta, vì cái gì ngươi…… ngươi thế nhưng tống ta ra khỏi cửa.」
Ngữ khí hắn dồn dập đứng lên, thậm chí ẩn ẩn dẫn theo tiếng khóc nghẹn ngào, đơn giản kéo cánh tay Lý Thư Bạch, nỗi khổ tâm chôn dấu đáy lòng bao nhiêu năm theo lời nói buổi tối này đều thổ lộ ra:「 Ngươi có biết hay không ta từ chỗ ngươi đi ra, có bao nhiêu sợ hãi, ta quỳ gối trước phủ ngươi lớn tiếng khóc cầu ngươi, lớn tiếng cam đoan với ngươi thề về sau không dám tái phạm nữa, nhưng ngươi mắt điếc tai ngơ, ngươi có biết hay không ngày đó mưa gió hảo đại, đem thanh âm ta bao phủ, Lý Thư Bạch, ngươi……
Ngươi hảo ngoan tâm, ngươi sao có thể biến mình trở thành thiên … trở thành…. trở thành thân nhân duy nhất tối quan trọng … thành tâm phúc của đứa nhỏ, kéo nó từ Thiên Đường hoa lệ ấm áp kia thẳng xuống Địa Ngục tối tăm lạnh lẽo, thà rằng không bằng ngươi đừng cứu, không bằng cứ mặc kệ nó chết trước tiên mã của ngươi đi. Ta rời ngươi quá mấy ngày, ngươi có biết hay không? Nếu không phải nhờ lão Cung chủ, ngươi tưởng ta và ngươi sẽ có xảo ngộ hôm nay sao? Ta đã sớm chết ở cái xó xỉnh nào, điều này ngươi có biết hay không?」
「 Thực xin lỗi, ta…… Ta không biết.」
Lý Thư Bạch bỗng nhiên bừng tỉnh mở to mắt, ngước nhìn khuôn mặt khóc rống của Thượng Quan Thiên Trảm, y do dự vươn tay, nội tâm khoảng khắc từ chối, rốt cục vẫn vươn tay chậm rãi xoa xoa hai gò má Thượng Quan Thiên Trảm, thở dài nói:「 Thực xin lỗi Thiên Trảm, kỳ thật ngày đó…… Ta không nghĩ đuổi ngươi đi, ta…… Ta phái Nha Soa đi theo, kìa Nha Soa hảo đổ, đánh mất dấu vết của ngươi, chờ ta nơi nơi tìm kiếm, đã không thấy bóng dáng ngươi đâu.」
Y nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Thượng Quan Thiên Trảm, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng tươi cười:「 Thiên Thiên, ngươi hiện tại tốt lắm, ta thực vui vẻ, ngươi như vậy, so với đi ta cường vẫn hảo hơn, nên … nên …, đừng ưu tư chuyện không vui khi xưa, ngươi cũng không cần cảm kích ta, nếu hận ta, mặc kệ ngươi như thế nào trả thù, ta đều vui vẻ chịu đựng, chỉ cần ngươi không tái hồi tưởng lại đoạn hồi ức không vui ngày đó, Thiên Thiên, có lẽ ngươi không biết, nhiều năm qua, ta vẫn thủy chung nhớ rõ đứa nhỏ quật cường té xỉu trước ngựa Trạng nguyên ta năm ấy.」
Thượng Quan Thiên Trảm từ khi còn nhỏ, chưa từng rớt nước mắt, duy nhất nhớ rõ một lần, là lần bị Lý Thư Bạch đuổi ra quỳ trước cổng phủ khóc hô cầu y khoan thứ cho mình. Tái sau đó, mặc kệ luyện công cỡ nào khổ cỡ nào mệt, dù lưu hãn chảy huyết, kiên quyết không đổ lệ. Không nghĩ tới tối nay, dưới tình huống chuếnh choáng men say, cảm hoài chuyện cũ lệ lã chã rơi, nhưng điều khiến hắn không thể chấp nhận được, mình thế nhưng ngay trước mặt Lý Thư Bạch lộ ra vẻ yếu đuối.
Trong nháy mắt, hắn bừng tỉnh, tí xíu cảm giác men say đều thất tung vô ảnh, bình tĩnh nhìn Lý Thư Bạch, đột nhiên cười tà mị, lạnh lùng thuyết:「 Phải không? Mặc kệ ta trả thù thế nào, ngươi hội vui vẻ chịu đựng? Lí Thư Bạch, ngươi thật sự có thể làm đặng sao?」
Tâm Lý Thư Bạch 「 lạc đặng 」, đột nhiên nhớ tới thủ đoạn trả thù của Thượng Quan Thiên Trảm, y theo bản năng gắt gao túm chặt chăn, lắp ba lắp bắp nói:「 ta…… Ta nói, ý ta nói là …… Ngươi…… Ngươi đừng hiểu lầm, sắc trời đã muộn, ngươi…… Ngươi lại uống rượu, đi ngủ đi, bằng không…… Ta đi chuẩn bị cho ngươi.」
Y nói xong vội vàng lật mềm, chộp lấy thời cơ tầm mắt thâm thúy của Thượng Quan Thiên Trảm thầm thùy hạ y nhanh nhanh chóng chóng tiến đến nội thất lý kia bên giường mở lớn, run run bắt tay chuẩn bị phô giường thay hắn.
Thượng Quan Thiên Trảm lẳng lặng nhìn y, lòng thầm mỉm cười, thật là, không phải đã cùng y hai lần? Sao còn cứng ngắc thành vậy? Cương thi chỉ sợ không cứng rắn bằng y, chẳng lẽ y còn không nhận thấy động tác bản thân có bao nhiêu buồn cười hay sao?
Hắn lắc đầu tiến lên, thuận tay đem áo gấm thêu hoa quẳng sang một bên, thuận thế ủng trụ Lý Thư Bạch ngã xuống giường.
「 A…… Không, không cần.」 Lý Thư Bạch hoảng sợ thất thanh, liều mạng giãy dụa.
Chợt nghe Thượng Quan Thiên Trảm âm trầm bên tai nói:「 Đừng nhúc nhích, ngươi uốn éo như vậy, vốn không hứng trí, cũng bị ngươi khơi dậy, đến lúc đó ngươi phải chịu trách nhiệm giúp ta tiêu hỏa.」
Hắn dứt lời, Lý Thư Bạch hạnh nhiện kinh sợ không dám manh động, nhưng trên mắt sớm thiêu hồng đứng lên.
Thượng Quan Thiên Trảm ôm y nằm trên giường, thản nhiên nói:「 Ta mệt, ngươi cũng mệt đi? Vậy ngủ sớm thôi, yên tâm, ta cho dù tái phát thú tính, cũng không có khả năng bắt ngươi hàng đêm thị tẩm, tuổi lớn thân thể cứng ngắc, toàn xương là xương, cứ như vậy, ôm càng không thư thái.」
Hắn bỗng nhiên cười tinh nghịch như đứa nhỏ, giảo hoạt nhìn Lý Thư Bạch:「 Ân, ta nghĩ, đem ngươi dưỡng mập mập, như thế ôm sẽ thoải mái hơn nhiều. Ân, chẳng qua ngươi chẳng chịu ăn cái gì, như thế nào có thể béo lên được?」
Lí Thư Bạch vừa hấp thụ giáo huấn, tuyệt không chịu hé răng nói nửa lời, chỉ e Thượng Quan Thiên Trảm thay đổi chủ ý.
Nhưng đối phương nhất quyết không để y yên thân, kề sát tai y thì thầm ám muội:「 Ngươi khẳng định sẽ không chịu ngoan ngoãn uống canh bổ hay thuốc bổ gì đó, ta nên làm cái gì bây giờ? Khả phải tài năng thế nào mới ép ngươi ăn cơm đây?」
Hắn bỗng nhiên hưng phấn nhỏm người dậy, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Lý Thư Bạch:「 A, ta nghĩ, rốt cục cũng nghĩ ra cách đối phương phó với ngươi rồi, về sau ngươi chỉ cần không hảo hảo ăn cơm, ta đem ngươi bắt lên giường làm một lần, hắc hắc, một chút cơm đổi một lần tình sự, chính ngươi lựa chọn.」
Lí Thư Bạch suýt té xỉu, hận nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu:「 Phải không? Một lời đã định, ta hảo hảo ăn cơm, ngươi sẽ không cưỡng bách ta làm cái loại sự tình này nữa, ngươi hiện không đồng dạng khi xưa, đã là người giang hồ một lời đáng giá ngàn kim?」 Y nhất nhất nói ra, khán thấy sắc mặt kinh ngạc của Thượng Quan Thiên Trảm, trong lòng thống khoái một phen.
Ai ngờ Thượng Quan Thiên Trảm chỉ thoáng sửng sốt, sau đó nhanh tay túm y ôm chặt vào trong lòng, hắc hắc cười lưu manh:「 Khó có được nha, ta chỉ nói ngươi không ăn cơm ta bắt ngươi lên giường, cũng không nói bình thường không nhận tội chọc giận ngươi, nói đúng ra, ngươi nếu hảo hảo ăn cơm, một ngày buổi tối liền một lần, nếu không hảo hảo ăn, ngày nào đó còn có khả năng làm ba lượt hoặc là bốn lần.」
Lí Thư Bạch mặt nhiễm thượng đỏ, tuy nói cùng Thượng Quan Thiên Trảm có hai lần da thịt chi thân, này rành rành lời hắn nói nghe đã không thể, nhưng so với tức giận, y càng muốn phì cười hơn chẳng qua cảm thấy muốn cười ý niệm trong đầu vẫn không thể thốt ra, y nói không nên lời, đành phải liếc mắt ý hơi trêu tức nhìn hắn, xong liền thùy hạ ánh mắt, thầm nghĩ ta thế nào lại hội biến thành như vậy? Còn bị hắn ôm thế trụ trong lòng, lại có tâm tư suy nghĩ việc này.
「Thế nào? Có phải không tin hay không? Ngươi nghĩ ta dù là võ lâm cao thủ, vẫn cứ là một nam nhân, ngày làm bốn lần căn bản không thể phải hay không?」
Thượng Quan Thiên Trảm tà mị cười nhướn mi, bàn tay đặt trên lưng y không thành thật vuốt ve, tiến đến bên tai y lặng lẽ nói:「 Muốn hay không thử một lần? Nhìn xem ta có thể hay không cùng ngươi làm đến tận bình minh? Thật sự là chê cười, trước nay ta đều sợ ngươi không thể chịu đựng được ……」
Chưa đợi nhất ngữ hoàn, Lý Thư Bạch hoảng sợ xua tay loạn xạ:「 Được rồi,được rồi, ta tin, ta tin còn không được sao? Ngươi đúng là tuổi trẻ tráng kiện, là cao thủ đứng đầu võ lâm, có cái gì là không thể làm được, ta đã muốn già đi, thắt lưng này chân này đều đã không còn linh hoạt, thật sự chịu không được ngươi lặp đi lặp lại gây sức ép, gia, ngươi tạm tha ta đi.」
Y ngày thường vẫn xưng hô Thượng Quan Thiên Trảm 「 gia 」, tổng chỉ khiến hắn cảm thấy chói tai nhức óc, nhưng giờ này nghe được, lại như mật ngữ của hữu tình nhân chốn khuê phòng, tựa như tiểu thê tử không thừa nhận được tính sự, kiều ngữ ủy mị cầu xin tha thứ, tràn ngập hương vị kiều diễm, khiến nhất thời ánh mắt hắn có chút đăm chiêu.
Lí Thư Bạch thấy hai mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình, giống như mãng xà chằm chằm nhìn con ếch, như thế nào đều cảm thấy không có hảo ý, càng khiến y cảm thấy da đầu dần dần thấu lạnh, không khỏi hoảng sợ kêu lớn:「A a a, ta…… Ta thật sự tin, ta thật sự tin được không, ngươi…… Ngươi đừng, ta…… Ta mệt chết đi, muốn ngủ ……」
Nhất ngữ chưa hoàn, lại bị Thượng Quan Thiên Trảm ôn nhu lãm tiến ***g ngực, nghe hắn xấu xa cười nói:「 Biết sợ sẽ hảo, hừ hừ, nếu như vậy, tạm tha ngươi, không vì cái gì khác, ai bảo ta đêm nay ẩm rượu, vạn nhất quật khởi làm tới, không để ý thân thể ngươi, làm bị thương ngươi thì sao? Ta dẫu sao vẫn thấy đau lòng.」
Lí Thư Bạch khi tỉnh lại, đau nhức trên người không hề thối lui, bất quá so lần đầu, đôi phần nhẹ nhàng hơn, nhưng, xương cốt vẫn như bị nghiền tan vô lực.
Lắc lắc đầu, cố bành to hai mắt, nhận thấy trần nhà rung rung không ngừng di động, dưới thân truyền tới cảm giác lắc lắc lư lư, tiếng bánh xe lộc cộc. Y chợt nhớ tới, Thượng Quan Thiên Trảm nói ngày hôm sau hồi phủ, chẳng lẽ đã khởi hành? Thế mình ngủ bao lâu a.
Liều mạng chống ngượng ngồi dậy, bất ngờ giọng nói ôn nhu vọng tới:「Đừng dậy, nghỉ đi, đi mã xa có vẻ khá vất vả, chờ hồi Cung thì tốt rồi.」
Này giọng nói thập phần quen thuộc, nhưng ôn thanh mật ngữ lại thập phần xa lạ. Còn kèm theo tiếng「 rầm 」, Lý Thư Bạch nghi hoặc nhìn qua, giật mình không biết tự bao giờ Thượng Quan Thiên Trảm đã ngồi ghé bên giường mỉm cười tướng vọng, ánh mắt di dời, Thanh Phong đáng thương té giữa xe, may trên xe phô thảm Ba tư mềm mại, bằng không răng hắn không chừng sớm rớt rụng mấy khỏa.
「 Gia, ta ra ngoài trông chừng mã xa.」 Cố gắng trầm ổn thanh âm kiềm hãm không run.
Tiểu Vệ căng cứng cử thẳng đầu, tinh ý mới thấy bả vai rất nhỏ đẩu, hai tay gắt gao siết thành quyền, hơn nữa không đợi Thượng Quan Thiên Trảm mệnh, nhanh chóng kéo mành học theo Thanh Phong ra ngoài. Nhưng trong mắt Lý Thư Bạch xem ra, chính là không muốn cùng y – một kẻ ti tiện chung đụng một chỗ.
Thở dài, y rốt cục nhỏm người dậy, thản nhiên nói:「 Gia, ta là hạ nhân, sao có thể cùng ngươi cộng thừa mã xa? Ta tốt nhất nên đi.」
Y nói xong đương muốn bước xuống, ai ngờ lại bị Thượng Quan Thiên Trảm một phen khấu trụ, nghe hắn cười nói:「 Ngươi là thiếp thân tiểu tư của ta, đương nhiên phải cùng ta chung xe, không thấy Thanh Phong và tiểu Vệ cũng ở đây sao? Nga, tiểu Vệ đứa nhỏ này ngày thường chỉ biết luyện công, này…… Đối tân sự vật năng lực nhận thức có điểm kém cỏi, bất quá thời gian dài quá rồi thì tốt thôi.」
Vừa nói vừa nhướn người kề sát Lý Thư Bạch, cười khẩy buông lời ngả ngớn:「 Huống chi nay ngươi không chỉ đơn giản là thiếp thân tiểu tư, đêm qua khiến ngươi vất vả đến hôn mê, hôm nay vô luận thế nào cũng phải hảo hảo bồi thường ngươi một phen, ngươi nói có phải hay không?」 Hắn nói xong, cố ý nở nụ cười ái muội, Thanh Phong nghe được lông tóc dựng đứng da sởn gai.
Lời này đã không thể nói là ái muội, mà là minh bạch rõ ràng.
Lí Thư Bạch hé lộ gương mặt hồng thấu như con cua hấp chín, hung tợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Thiên Trảm, y tuyệt vọng nghĩ: Xem ra Thiên Trảm tuyệt không biết kiêng nể, đối với kẻ thân làm nô bộc, lại có thể luyện đến tầng công phu này, khả những ngày tháng sau sớm tối chiều ở chung, ta phải làm sao a?
Sớm biết, ngày đó bị hắn mua hạ liền tự sát đi, chẳng cần phải nhẫn nhịn chịu vũ nhục, cố tình còn kết thêm vài ba hảo bằng hữu, khi ấy nói lập khế ước là tánh mạng ta, nguyên lai nếu ta tìm cái chết, bọn họ liền phải thay ta vi nô, khả sao có thể nhẫn tâm đến thế?
Lí Thư Bạch hốt hoảng nghĩ tiền đồ, không biết qua bao lâu, chợt thấy xe ngựa khựng lại, y lảo đảo, mắt thấy sắp té, may mắn Thượng Quan Thiên Trảm nhanh tay lẹ mắt, lao đến đỡ được y, miễn đi môi tiếp môi, chính là cứ như vậy, ngã nhào vào lòng đối phương, còn không chờ giãy thoát, tiểu Vệ đã đẩy mành tiến vào, trầm giọng báo:「 Gia thỉnh hạ……」
Nhất tự ‘xa’ đáng thương bị ngạnh sinh sinh nghẹn họng tiểu thị vệ trẻ tuổi, lăng lăng phát ngốc.
Thanh Phong rốt cục cũng chiếm chút tiện nghi giễu cợt lãnh huyết thị vệ, hân hoan vỗ vỗ tay, tâm trạng tiêu sái nhún nhảy xuống xe, hắc hắc cười vui vẻ:「 Ngu ngốc, ngươi còn chưa thích ứng sao? Thật là thối mộc đầu, hừ hừ, Cung chủ dạy ngươi băng sơn hàn tâm trước sau không biến sắc, ngươi đều học được, sao giờ bị cẩu tha đi rồi?」
Tiểu Vệ bị hắn kích bác, hừ một tiếng ngoảng đầu quay đi.
Bên kia Thượng Quan Thiên Trảm không bận tâm để ý Lý Thư Bạch phản đối, vững vàng ôm y vào lòng thế trụ vai y dìu đi ra, một bên sảng khoái cười to:「Đừng từ chối, để thủ hạ ta thấy đặng sẽ nói giống cái gì? Nói sau ngươi có thể trốn tránh ta mãi sao? Hãy còn nghĩ ta là đứa nhỏ bát tuổi.」
Vừa nói, hắn vừa dìu đỡ Lý Thư Bạch ra ngoài xe, nghênh đón chính mình là nhóm hộ pháp sứ giả bành to hai mắt trừng trừng nhìn, biểu tình chi phấn kích, một chút không thể so với Tiểu Vệ kém cỏi.
「 Định lực các người còn chờ tăng thêm.」
Thượng Quan Thiên Trảm khụ đánh tiếng, đảo mắt nhìn quanh phần đông thuộc hạ xung quanh, thầm mắng cả đám không tiền đồ, ta bình thường như thế nào dạy bảo bọn họ, một đám lên núi đao xuống biển lửa còn không thấy nửa điểm biến sắc, nay bất quá chỉ đỡ một người, cũng chẳng phải đại cô nương nũng nịu thủy nộn nộn gì, nhìn xem nhìn xem nguyên cả đám trừng trừng, đều nhanh đột đi ra.
Hắn nào biết nếu thật sự đỡ đại cô nương phấn nộn nũng nịu, đám thuộc hạ đương nhiên diện vô biểu tình đâu trưng ra bộ dạng ngu ngu ngốc ngốc này. Chính bởi người hắn phù là Lý Thư Bạch, là lão nam nhân trải qua bao tang thương lão sầu khổ, thấy thế nào cũng không giống như Cung chủ thân nhân, nếu nói cái gì luyến đồng, tuổi tác hiển nhiên quá lớn đi, cố tình tư thế phù trợ của Cung chủ…… Hộ pháp sứ giả cùng nhóm tiểu binh nhất tề rùng mình, không dám mạo muội nghĩ xuống.
Thượng Quan Thiên Trảm không thèm bận tâm tới đám thuộc hạ, hướng Thanh Phong bên cạnh phân phó:「 Ngươi xuống trù phòng, kêu Tần cô nương cùng Di Đại Khoan lên cho ta, ta có việc cần phân phó. Đúng rồi, bảo người phụ trách tuyển chọn các thứ này nọ từ các nơi Tiền Tịnh một lượt gọi tới. Ân, tiểu Vệ xuống dưới phân phó, một lúc sau tại Phong Nhận thính thương nghị, gọi đám tả hữu sứ giả bên ngoài quay về tập hợp.」
Thanh Phong ứng thanh hồi đáp, ánh mắt lén lút đánh về phía Lý Thư Bạch, lắp bắp nói:「 Ách, Cung chủ, kia…… kia Lý công tử làm sao giờ? Có cần hay không thu thập cho y gian phòng? Ngươi xemgần ta hảo đâu? Vẫn là gần ngươi, tùy tiện có thể sai sử y.」
Hắn đề thanh không cao, nhưng đám thủ hạ Thiên Trảm Ma cung là người nào chứ, kìa đều nhất nhất cao thủ hàng thật giá thật nha, vừa nghe lời thâm ý sâu, không khỏi khiến cả đám hãm ngưng cước bộ, hai lỗ tai rất nhanh vểnh như tai thỏ hóng chuyện a hóng chuyện a, cấp cấp trước tiên có thể nội nắm giữ được tư liệu trực tiếp về nam nhân kia.
Thượng Quan Thiên Trảm trợn mắt trừng Thanh Phong, hừ lạnh một tiếng nói:「Gần ngươi làm gì? Hay ngươi muốn thừa dịp đêm dài nhân tĩnh mò mẫm tìm y liên lạc cảm tình? Không cần phải thu thập phòng, sẽ ngụ luôn tại phòng ta, càng tiện cho ta tùy thời sai sử.」
Không xét đạo lý lời hắn quả thật hợp tình hợp lý a, sợ tới mức Thanh Phong câm như hến, thầm than nương a, Cung chủ không phải thất tâm điên đi? Ta tìm y liên lạc tình cảm? Chúng ta nào phải cái gì hảo cảm để liên lạc, chậc chậc, ăn dấm chua cũng mạc danh kỳ diệu nha.
Lí Thư Bạch cắn chặt môi, miễn cưỡng nhẫn nhịn không rống to gào lớn, giờ mở miệng chẳng những vô sự vô bổ, không chừng lại kích động nam nhân nói ra lời càng long trời lở đất, đành đưa mắt nhìn bốn phương tứ phía đám thủ hạ hắn phân nửa quỳ rạp trên mặt đất, y chưa từng nghĩ để người khác bán hay toàn bộ quỳ hạ trước mình thế.
Thượng Quan Thiên Trảm đối định lực của bọn thuộc hạ tận tình phỉ nhổ không thôi, âm thầm hạ quyết định tăng cường rèn luyện quyết tâm, bất quá việc cấp bách trước mắt chính là đem Lý Thư Bạch dàn xếp xuống dưới.
Hắn dìu đối phương đi được vài bước liền kiên nhẫn không nổi, đình chỉ cước bộ cúi người ôm ngang y, sải nhanh bước chân tiến vào「 Doãn các 」, mặc kệ đối phương phản đối, đã đem y đặt ngay ngắn trên tương phi tháp thượng, đồng thời nghe Thanh Phong bên ngoài cung kinh bẩm báo:「 Hồi bẩm Cung chủ, theo lời Người, Tần cô nương Di trù đầu và Dung Tiền Tinh đã đến.」
「 Để bọn họ vào đi.」 Thượng Quan Thiên Trảm thuận miệng đáp lại, bức rèm che bị đẩy lên, ba người nối đuôi nhau lần lượt đi vào.
Lí Thư Bạch đưa lưng về phía bọn họ, cảm giác được ba đạo hỏa lạt lạt ánh mắt chăm chú dán dính trên người mình, y đành phải giả bộ ngủ như không biết, lại nghe Thượng Quan Thiên Trảm nói:「 Gọi các ngươi đến không phải vì khác, Tần cô nương ngươi tinh thông dược thiện, liệu có loại dược nào có thể làm đầu bạc biến đen, thương lão dung nhan phản thành thiếu niên anh tuấn đâu?」
Tần cô nương tên Tần Ngọc, nghe vậy khúc khích cười nói:「 Cung chủ đây là làm khó người a, chưa bao giờ nghe qua loại dược nọ, nếu có, thiên hạ đâu còn lão nhân đi?」
Nàng ngưng lời ánh mắt khẽ liếc tế quan sát đoan trang Thượng Quan Thiên Trảm, thúy sinh sôi nói:「 Ta thấy, sắc mặt Cung chủ hồng nhuận tao nhã chính thịnh, ô phát như vân như bộc, tựa hồ không cần dùng loại dược thiện kia? Như thế nào? Hay Cung chủ thích lão thái bà nào đó bất thành?」
Lí Thư Bạch khi nghe Thượng Quan Thiên Trảm vấn hỏi Tần cô nương, vô thức thân mình cứng đờ thoáng sững sờ, nhưng mấy lời Tần cô nương nói, không lại khiến y phừng phừng đỏ mặt, sợ lộ ra sơ hở, nhè nhẹ kéo kéo gối dựa mai mai giấu giấu mặt.
Chỉ thấy Thượng Quan Thiên Trảm thản nhiên cười cười nói:「 Thiếu điều nói bậy, ta hà cớ gì cần loại dược này? Còn lão thái bà, đừng ghê tởm ta. Ta muốn nói người này mới ba mươi, so với người bốn mươi tuổi thoạt nhìn còn muốn thương lão, liệu có biện pháp gì làm cho y hồi phục vãng tích trẻ tuổi?」
Tần cô nương diệu mục làm như lơ đãng hướng về tương phi tháp thượng vòng vo liếc mắt, sau xoay đầu lại cười chói lọi:「 Nếu còn trẻ, còn có biện pháp, cái gọi là hà thủ ô ngàn năm khả ngộ bất khả cầu trân bảo, cũng có thành tinh, ai có thể tìm được? Chỉ cần hà thủ ô mấy thập niên, phục linh xứng thượng thêm mấy vị dược, ngao thành thang bổ, chính là ký bổ thân thể hồi dưỡng nhan, bạch phát triển hắc cũng không hẳn không có khả năng, nhưng y quyển thượng có câu phàm là tâm bệnh cần tu tâm dược y, nếu tâm tình thủy chung áp lực buồn bực, dù cầm tiên đan, cũng là vô dụng.」
Thượng Quan Thiên Trảm gật gật đầu, đối với Di Đại Khoan Dung Tiền Tinh phân phó:「 Lời Tần cô nương nói các ngươi đã nghe rõ chưa? Lập tức chiếu xuống làm theo, Di Đại Khoan, ngươi tuy là trù tử, nhưng ở phương diện dược lý phải nghe theo Tần cô nương, còn có Tiền Tinh, Tần cô nương cần dược vật gì, bất luận bao nhiêu tiền ngươi phải mua được, tiền theo cửa hiệu chi, nói mệnh lệnh của ta, hiểu không?」
Đám người ứng thanh, cáo từ, lui xuống.
Thượng Quan Thiên Trảm ngả người áp sát Lý Thư Bạch, trầm thanh nói:「Ta biết người chưa ngủ, vừa rồi Tần cô nương nói gì ngươi nghe thấy đi? Vô luận dùng bao nhiêu dược vật, quan trọng nhất tâm tình thư sướng mới tốt. Ngươi tuy rằng người hầu của ta, nhưng từ hôm nay, ta không xem ngươi như nô bộc đối đãi, ngươi không phải thích đọc sách viết tự sao? Về sau liền lấy chuyện mình thích mà làm, ta sẽ không……」
「 Vì cái gì? Vì cái gì lại làm như vậy?」
Lí Thư Bạch hừ một tiếng, đánh gãy lời Thượng Quan Thiên Trảm, xoay người, đôi con ngươi hắc diệu ám tỏa vẩn đục nhưng mục quang lại như ánh lên chấm nhỏ thâm thúy, bình tĩnh vô ba nhìn thẳng Thượng Quan Thiên Trảm, bất chợt y cười tự giễu:「 Hay là gia phát hiện ta có phương diện nào thực hợp ý ngươi, nên thích thượng ta, vừa rồi hẳn muốn trấn an làm cho ta lo lắng bất thành?」
Xuất hồ ý liêu,Thượng Quan Thiên Trảm thế nhưng mỉm cười nhất nhất ôn nhu ghé sát y nói:「 Ân, cứ như ngươi nói đi, tóm lại trong khoảng thời gian này ngươi hảo hảo tĩnh dưỡng cho ta.」 Hắn thở dài:「 Ta trước còn có chuyện, không thể bồi ngươi, đợi buổi tối dùng bữa, ta bồi ngươi tiếp.」
Nói tới đây, hắn thấy sắc mặt Lý Thư Bạch xoạnh cái giận dữ thổi bay lưu lại mạt ửng đỏ ửng, đại khái khẳng định lời hắn bị y suy diễn thành muộn tới ăn xong chúng ta cùng nhau ‘ vận động’, hắc hắc cười, không buồn đính chính, thẳng tiến ra ngoài.
Quay về từ Phong Vãn đình, tự nhiên rất nhiều sự vụ tồn đọng cần xử lý. Các huynh đệ cùng nhau thay hắn giải quyết sự vụ mấy ngày qua, đương nhiên càng vất vả công lao càng lớn, cho nên không đợi Thượng Quan Thiên Trảm phân phó, tại trù phòng đã muốn tập khao, khánh công, đón gió nhân thể yên hội gấp gấp chuẩn bị tốt, chỉ thông chi trước cho Thanh Phong một tiếng, bọn hạ nhân liền đem yến hội lưu thủy bàn bưng lên.
Thượng Quan Thiên Trảm tính toán trước giải quyết công vụ bỏ bê, sau cùng huynh đệ thương nghị sự tình, xong xuôi trở về bồi Lý Thư Bạch cùng nhau dùng bữa, hắn tối hiểu tính tình người kia, không có mình kè kè theo sau giám sát, chỉ sợ y cái gì cũng không chịu ăn. Nhưng thấy tình huống trước mắt, không đành lòng dội gáo nước lạnh tát vô tâm ý của nhóm thủ hạ, làm cho bọn họ nghĩ bản thân vì tư tình, mặc kệ huynh đệ thủ hạ không thèm bận tâm, về sau làm sao có thể lãnh đạo quần hùng.
Ngay ngắn ngồi trên ghế chủ thượng, liếc mắt thấy Thanh Phong đứng bên cạnh, Thượng Quan Thiên Trảm nhỏ giọng phân phó:「 Ngươi qua phòng ta nhìn y, bất luận làm gì phải ép y ăn vài thứ, nếu y không ăn đi, ta duy hỏi ngươi.」
Lời còn chưa dứt, Thanh Phong vẻ mặt đau khổ, ai oán nói:「 Gia a, ngài tha cho tiểu nhân đi, ngày trước vì muốn hống vị đại gia kia dùng cơm, tiểu nhân đã dốc chiêu thức toàn thân xử ra hết, ngay cả cao đường phụ mẫu rồi cái gì tuổi trẻ thanh xuân chưa từng hôn phối mấy lý do như vậy diễn tái diến lui mấy chục lần, nay ngươi tái bảo ta đi, nhiệm vụ này khẳng định bất khả thi.」
Thượng Quan Thiên Trảm hừ lạnh 「 Vô dụng.」 Hắn đánh mắt chuyển hướng sang phía khác, đúng lúc thấy tiểu Vệ gần đó, trầm ngâm đôi chút, quay sang tiểu Vệ nói:「 Bằng không ngươi đi đi, đi xem y dùng gì hay chưa.」
Hắn vừa dứt lời, tiểu Vệ thập phần sảng khoái, hơi hơi cúi mình hành lễ, đang định lui xuống.
Thanh Phong hoảng sợ lôi lôi kéo kéo tiểu Vệ, khẩn trương chống lại cái nhướn mày của Thượng Quan Thiên Trảm khẩn thiết nói:「 Gia a, ngàn vạn lần không thể a, người không ngẫm lại xem, tiểu Vệ này hội làm gì? Am hiểu cái gì? Hắn á đơn giản luyện công cùng tra tấn, người nghĩ a, nếu hắn qua, công tử không nghe lời ăn cơm, hắn khẳng định rút kiếm chỉa tới, nói mấy câu đại loại như 『ngươi không ăn cơm ta liền một kiếm làm thịt ngươi 』 linh tinh khác, công tử tính cách như thế nào? Kiên cường không loan a, thấy tiểu Vệ rút kiếm đe dọa, kia không phải cơ hội sẵn có ư? Một đầu liền trôi qua.」
Thượng Quan Thiên Trảm không kìm đậu đánh cái rùng mình, trong đầu thoáng lướt qua tình cảnh Lý Thư Bạch huyết tinh lưu đầy mặt, chẳng biết vì sao, hắn theo bản năng kháng cự loại kết quả này.
Vì thế hắn khụ một tiếng, hướng tiểu Vệ nói:「 Tốt lắm, trở về đi, lui xuống chờ ta phân phó sau.」 Nói xong quay xuống, thấy yến hội đã lên cao trào, đám thuộc hạ bên dưới rục rịch, muốn tiến lên kính rượu.
Thượng Quan Thiên Trảm xưa nay hảo sảng thoải mái, lúc này tự nhiên không chịu mất đi hào khí, phàm rượu kính, ai đến cũng không cự tuyệt.
Cứ như vậy, mặc dù tửu lượng cao, đợi đến khi tàn cuộc, thân thể cấm không được có điểm lung lay lắc lắc. Cảm giác áy náy thượng hắn thanh tỉnh vài phần, nhưng vẫn cần tiểu Vệ Thanh Phong hầu hạ dìu đến tận phòng.
Vừa tiến vào, nhìn hoa quả đồ ăn trên bàn quả nhiên chưa được động đến.
Hắn thở dài, lắc lắc đầu, bưng trản lãnh trà lên uống, tự giác thần chí có điểm thanh minh, cao giọng hô:「 Ngươi thế nào chưa ăn cơm? Một đường xa mã mệt nhọc, còn không đói? Nhanh qua đây đem cơm ăn đi.」
Vừa nói vừa tiến nhập nội thất, bắt gặp Lý Thư Bạch nằm ngã trên tháp thượng tựa bên cửa sổ, đã muốn ngủ say.
「 Thanh Phong, hiện là canh giờ nào?」 Thượng Quan Thiên Trảm nhíu nhíu mày đầu, hồi đầu vấn thủ hạ tâm phúc.
Lại nghe Thanh Phong cung kính trả lời: 「 Đã gần giờ tý, gia uống rượu, cũng nên sớm nghỉ ngơi mới tốt, không bằng để tiểu nhân hầu hạ ngươi ngủ đi.」
Hắn gật gật đầu, lẩm bẩm:「 Nga, đã trễn vậy sao? Khó trách y ngủ. Thôi, không cần ngươi hầu hạ, dọn hết thứ trên bàn đi, rồi lui xuống nghỉ ngơi.」
Thanh Phong ứng thanh, tự đi thu thập đồ ăn trên bàn.
Thượng Quan Thiên Trảm tiến tới trước mặt Lý Thư Bạch, nhìn khuôn mặt say nồng giấc ngủ, nhịn không nhẹ nhàng sờ sờ, thật lâu sau mới thở dài ai oán than thở:「 Quả nhiên từng phải trải qua cái rét cắt da cắt thịt sao? Làn da có thể sánh bằng nguyên lai thô ráp hơn, ngươi còn có nhớ hay không, năm đó ngươi đỗ Trạng Nguyên, thiếu niên cùng đệ, đường làm quan rộng mở, tiên y giận mã thiếu niên tuấn tú, dân chúng vây quanh hân hoan tung hô, mấy danh môn khuê nữ khuynh tình hâm mộ. Lí Thư Bạch a Lý Thư Bạch, mười năm a, hận ngươi cũng tốt, cảm kích ngươi cũng được, đến giờ phút này vẫn không thể quên một khắc ân tình kia, ngươi đâu? Ngươi còn nhớ rõ hay không đứa nhỏ đói khát ngã khi ấy ngã trước ngựa trạng nguyên?」
Lí Thư Bạch mày hơi hơi động, lại quy về bình tĩnh, nhưng Thượng Quan Thiên Trảm ngà ngà men say, nói chuyện có điểm không ngớt, sao còn đủ tỉnh táo nhận thấy biểu tình nhỏ như vậy. Tay cũng không an phận nơi hai má bóng loáng lần lần hướng về phía trước, cuối cùng dừng tại mi tâm của Lý Thư Bạch.
「 Mày … Quả nhiên vẫn gắt gao.」 Âm thoát ra tựa như thảng thốt, lại ẩn vài phần thương tiếc rành rành, Thượng Quan Thiên Trảm nhẹ nhàng than:「Ngươi…… Ngươi rốt cục còn ẩn chứa bao bất bình? Bao nhiêu không cam lòng? Yếu bao nhiêu ưu sầu khổ sở, khả khiến song mày ngài nguyên bản đẹp mắt lại gắt gao rối rắm một chỗ. Duy đem suốt đêm nẩy nở nhãn thần, báo đáp bình sinh chưa triển mi. Lí Thư Bạch, ngươi có biết hay không khởi từ thời khắc ngươi cứu ta, ta đã hạ quyết tâm đời này kiếp này sẽ toàn tâm toàn ý phò tá ngươi theo ngươi, quyết không để ngươi chịu tý xíu ủy khuất.
Khả cố tình, tình tình người kia, ninh chiết không loan [~ ngay thẳng], ta chỉ nghĩ không cho ngươi chịu khổ, muốn con đường thăng quan tiến chức của ngươi thuận buồm xuôi gió,há cớ gì ngươi không buồn lý giải cái khổ tâm của ta, vì cái gì ngươi…… ngươi thế nhưng tống ta ra khỏi cửa.」
Ngữ khí hắn dồn dập đứng lên, thậm chí ẩn ẩn dẫn theo tiếng khóc nghẹn ngào, đơn giản kéo cánh tay Lý Thư Bạch, nỗi khổ tâm chôn dấu đáy lòng bao nhiêu năm theo lời nói buổi tối này đều thổ lộ ra:「 Ngươi có biết hay không ta từ chỗ ngươi đi ra, có bao nhiêu sợ hãi, ta quỳ gối trước phủ ngươi lớn tiếng khóc cầu ngươi, lớn tiếng cam đoan với ngươi thề về sau không dám tái phạm nữa, nhưng ngươi mắt điếc tai ngơ, ngươi có biết hay không ngày đó mưa gió hảo đại, đem thanh âm ta bao phủ, Lý Thư Bạch, ngươi……
Ngươi hảo ngoan tâm, ngươi sao có thể biến mình trở thành thiên … trở thành…. trở thành thân nhân duy nhất tối quan trọng … thành tâm phúc của đứa nhỏ, kéo nó từ Thiên Đường hoa lệ ấm áp kia thẳng xuống Địa Ngục tối tăm lạnh lẽo, thà rằng không bằng ngươi đừng cứu, không bằng cứ mặc kệ nó chết trước tiên mã của ngươi đi. Ta rời ngươi quá mấy ngày, ngươi có biết hay không? Nếu không phải nhờ lão Cung chủ, ngươi tưởng ta và ngươi sẽ có xảo ngộ hôm nay sao? Ta đã sớm chết ở cái xó xỉnh nào, điều này ngươi có biết hay không?」
「 Thực xin lỗi, ta…… Ta không biết.」
Lý Thư Bạch bỗng nhiên bừng tỉnh mở to mắt, ngước nhìn khuôn mặt khóc rống của Thượng Quan Thiên Trảm, y do dự vươn tay, nội tâm khoảng khắc từ chối, rốt cục vẫn vươn tay chậm rãi xoa xoa hai gò má Thượng Quan Thiên Trảm, thở dài nói:「 Thực xin lỗi Thiên Trảm, kỳ thật ngày đó…… Ta không nghĩ đuổi ngươi đi, ta…… Ta phái Nha Soa đi theo, kìa Nha Soa hảo đổ, đánh mất dấu vết của ngươi, chờ ta nơi nơi tìm kiếm, đã không thấy bóng dáng ngươi đâu.」
Y nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Thượng Quan Thiên Trảm, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng tươi cười:「 Thiên Thiên, ngươi hiện tại tốt lắm, ta thực vui vẻ, ngươi như vậy, so với đi ta cường vẫn hảo hơn, nên … nên …, đừng ưu tư chuyện không vui khi xưa, ngươi cũng không cần cảm kích ta, nếu hận ta, mặc kệ ngươi như thế nào trả thù, ta đều vui vẻ chịu đựng, chỉ cần ngươi không tái hồi tưởng lại đoạn hồi ức không vui ngày đó, Thiên Thiên, có lẽ ngươi không biết, nhiều năm qua, ta vẫn thủy chung nhớ rõ đứa nhỏ quật cường té xỉu trước ngựa Trạng nguyên ta năm ấy.」
Thượng Quan Thiên Trảm từ khi còn nhỏ, chưa từng rớt nước mắt, duy nhất nhớ rõ một lần, là lần bị Lý Thư Bạch đuổi ra quỳ trước cổng phủ khóc hô cầu y khoan thứ cho mình. Tái sau đó, mặc kệ luyện công cỡ nào khổ cỡ nào mệt, dù lưu hãn chảy huyết, kiên quyết không đổ lệ. Không nghĩ tới tối nay, dưới tình huống chuếnh choáng men say, cảm hoài chuyện cũ lệ lã chã rơi, nhưng điều khiến hắn không thể chấp nhận được, mình thế nhưng ngay trước mặt Lý Thư Bạch lộ ra vẻ yếu đuối.
Trong nháy mắt, hắn bừng tỉnh, tí xíu cảm giác men say đều thất tung vô ảnh, bình tĩnh nhìn Lý Thư Bạch, đột nhiên cười tà mị, lạnh lùng thuyết:「 Phải không? Mặc kệ ta trả thù thế nào, ngươi hội vui vẻ chịu đựng? Lí Thư Bạch, ngươi thật sự có thể làm đặng sao?」
Tâm Lý Thư Bạch 「 lạc đặng 」, đột nhiên nhớ tới thủ đoạn trả thù của Thượng Quan Thiên Trảm, y theo bản năng gắt gao túm chặt chăn, lắp ba lắp bắp nói:「 ta…… Ta nói, ý ta nói là …… Ngươi…… Ngươi đừng hiểu lầm, sắc trời đã muộn, ngươi…… Ngươi lại uống rượu, đi ngủ đi, bằng không…… Ta đi chuẩn bị cho ngươi.」
Y nói xong vội vàng lật mềm, chộp lấy thời cơ tầm mắt thâm thúy của Thượng Quan Thiên Trảm thầm thùy hạ y nhanh nhanh chóng chóng tiến đến nội thất lý kia bên giường mở lớn, run run bắt tay chuẩn bị phô giường thay hắn.
Thượng Quan Thiên Trảm lẳng lặng nhìn y, lòng thầm mỉm cười, thật là, không phải đã cùng y hai lần? Sao còn cứng ngắc thành vậy? Cương thi chỉ sợ không cứng rắn bằng y, chẳng lẽ y còn không nhận thấy động tác bản thân có bao nhiêu buồn cười hay sao?
Hắn lắc đầu tiến lên, thuận tay đem áo gấm thêu hoa quẳng sang một bên, thuận thế ủng trụ Lý Thư Bạch ngã xuống giường.
「 A…… Không, không cần.」 Lý Thư Bạch hoảng sợ thất thanh, liều mạng giãy dụa.
Chợt nghe Thượng Quan Thiên Trảm âm trầm bên tai nói:「 Đừng nhúc nhích, ngươi uốn éo như vậy, vốn không hứng trí, cũng bị ngươi khơi dậy, đến lúc đó ngươi phải chịu trách nhiệm giúp ta tiêu hỏa.」
Hắn dứt lời, Lý Thư Bạch hạnh nhiện kinh sợ không dám manh động, nhưng trên mắt sớm thiêu hồng đứng lên.
Thượng Quan Thiên Trảm ôm y nằm trên giường, thản nhiên nói:「 Ta mệt, ngươi cũng mệt đi? Vậy ngủ sớm thôi, yên tâm, ta cho dù tái phát thú tính, cũng không có khả năng bắt ngươi hàng đêm thị tẩm, tuổi lớn thân thể cứng ngắc, toàn xương là xương, cứ như vậy, ôm càng không thư thái.」
Hắn bỗng nhiên cười tinh nghịch như đứa nhỏ, giảo hoạt nhìn Lý Thư Bạch:「 Ân, ta nghĩ, đem ngươi dưỡng mập mập, như thế ôm sẽ thoải mái hơn nhiều. Ân, chẳng qua ngươi chẳng chịu ăn cái gì, như thế nào có thể béo lên được?」
Lí Thư Bạch vừa hấp thụ giáo huấn, tuyệt không chịu hé răng nói nửa lời, chỉ e Thượng Quan Thiên Trảm thay đổi chủ ý.
Nhưng đối phương nhất quyết không để y yên thân, kề sát tai y thì thầm ám muội:「 Ngươi khẳng định sẽ không chịu ngoan ngoãn uống canh bổ hay thuốc bổ gì đó, ta nên làm cái gì bây giờ? Khả phải tài năng thế nào mới ép ngươi ăn cơm đây?」
Hắn bỗng nhiên hưng phấn nhỏm người dậy, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Lý Thư Bạch:「 A, ta nghĩ, rốt cục cũng nghĩ ra cách đối phương phó với ngươi rồi, về sau ngươi chỉ cần không hảo hảo ăn cơm, ta đem ngươi bắt lên giường làm một lần, hắc hắc, một chút cơm đổi một lần tình sự, chính ngươi lựa chọn.」
Lí Thư Bạch suýt té xỉu, hận nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu:「 Phải không? Một lời đã định, ta hảo hảo ăn cơm, ngươi sẽ không cưỡng bách ta làm cái loại sự tình này nữa, ngươi hiện không đồng dạng khi xưa, đã là người giang hồ một lời đáng giá ngàn kim?」 Y nhất nhất nói ra, khán thấy sắc mặt kinh ngạc của Thượng Quan Thiên Trảm, trong lòng thống khoái một phen.
Ai ngờ Thượng Quan Thiên Trảm chỉ thoáng sửng sốt, sau đó nhanh tay túm y ôm chặt vào trong lòng, hắc hắc cười lưu manh:「 Khó có được nha, ta chỉ nói ngươi không ăn cơm ta bắt ngươi lên giường, cũng không nói bình thường không nhận tội chọc giận ngươi, nói đúng ra, ngươi nếu hảo hảo ăn cơm, một ngày buổi tối liền một lần, nếu không hảo hảo ăn, ngày nào đó còn có khả năng làm ba lượt hoặc là bốn lần.」
Lí Thư Bạch mặt nhiễm thượng đỏ, tuy nói cùng Thượng Quan Thiên Trảm có hai lần da thịt chi thân, này rành rành lời hắn nói nghe đã không thể, nhưng so với tức giận, y càng muốn phì cười hơn chẳng qua cảm thấy muốn cười ý niệm trong đầu vẫn không thể thốt ra, y nói không nên lời, đành phải liếc mắt ý hơi trêu tức nhìn hắn, xong liền thùy hạ ánh mắt, thầm nghĩ ta thế nào lại hội biến thành như vậy? Còn bị hắn ôm thế trụ trong lòng, lại có tâm tư suy nghĩ việc này.
「Thế nào? Có phải không tin hay không? Ngươi nghĩ ta dù là võ lâm cao thủ, vẫn cứ là một nam nhân, ngày làm bốn lần căn bản không thể phải hay không?」
Thượng Quan Thiên Trảm tà mị cười nhướn mi, bàn tay đặt trên lưng y không thành thật vuốt ve, tiến đến bên tai y lặng lẽ nói:「 Muốn hay không thử một lần? Nhìn xem ta có thể hay không cùng ngươi làm đến tận bình minh? Thật sự là chê cười, trước nay ta đều sợ ngươi không thể chịu đựng được ……」
Chưa đợi nhất ngữ hoàn, Lý Thư Bạch hoảng sợ xua tay loạn xạ:「 Được rồi,được rồi, ta tin, ta tin còn không được sao? Ngươi đúng là tuổi trẻ tráng kiện, là cao thủ đứng đầu võ lâm, có cái gì là không thể làm được, ta đã muốn già đi, thắt lưng này chân này đều đã không còn linh hoạt, thật sự chịu không được ngươi lặp đi lặp lại gây sức ép, gia, ngươi tạm tha ta đi.」
Y ngày thường vẫn xưng hô Thượng Quan Thiên Trảm 「 gia 」, tổng chỉ khiến hắn cảm thấy chói tai nhức óc, nhưng giờ này nghe được, lại như mật ngữ của hữu tình nhân chốn khuê phòng, tựa như tiểu thê tử không thừa nhận được tính sự, kiều ngữ ủy mị cầu xin tha thứ, tràn ngập hương vị kiều diễm, khiến nhất thời ánh mắt hắn có chút đăm chiêu.
Lí Thư Bạch thấy hai mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình, giống như mãng xà chằm chằm nhìn con ếch, như thế nào đều cảm thấy không có hảo ý, càng khiến y cảm thấy da đầu dần dần thấu lạnh, không khỏi hoảng sợ kêu lớn:「A a a, ta…… Ta thật sự tin, ta thật sự tin được không, ngươi…… Ngươi đừng, ta…… Ta mệt chết đi, muốn ngủ ……」
Nhất ngữ chưa hoàn, lại bị Thượng Quan Thiên Trảm ôn nhu lãm tiến g ngực, nghe hắn xấu xa cười nói:「 Biết sợ sẽ hảo, hừ hừ, nếu như vậy, tạm tha ngươi, không vì cái gì khác, ai bảo ta đêm nay ẩm rượu, vạn nhất quật khởi làm tới, không để ý thân thể ngươi, làm bị thương ngươi thì sao? Ta dẫu sao vẫn thấy đau lòng.」
[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Hận Đáo Quy Thì Phương Thủy Hưu - Chapter 7
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lí Thư Bạch khi tỉnh lại, đau nhức trên người không hề thối lui, bất quá so lần đầu, đôi phần nhẹ nhàng hơn, nhưng, xương cốt vẫn như bị nghiền tan vô lực.
Lắc lắc đầu, cố bành to hai mắt, nhận thấy trần nhà rung rung không ngừng di động, dưới thân truyền tới cảm giác lắc lắc lư lư, tiếng bánh xe lộc cộc. Y chợt nhớ tới, Thượng Quan Thiên Trảm nói ngày hôm sau hồi phủ, chẳng lẽ đã khởi hành? Thế mình ngủ bao lâu a.
Liều mạng chống ngượng ngồi dậy, bất ngờ giọng nói ôn nhu vọng tới:「Đừng dậy, nghỉ đi, đi mã xa có vẻ khá vất vả, chờ hồi Cung thì tốt rồi.」
Này giọng nói thập phần quen thuộc, nhưng ôn thanh mật ngữ lại thập phần xa lạ. Còn kèm theo tiếng「 rầm 」, Lý Thư Bạch nghi hoặc nhìn qua, giật mình không biết tự bao giờ Thượng Quan Thiên Trảm đã ngồi ghé bên giường mỉm cười tướng vọng, ánh mắt di dời, Thanh Phong đáng thương té giữa xe, may trên xe phô thảm Ba tư mềm mại, bằng không răng hắn không chừng sớm rớt rụng mấy khỏa.
「 Gia, ta ra ngoài trông chừng mã xa.」 Cố gắng trầm ổn thanh âm kiềm hãm không run.
Tiểu Vệ căng cứng cử thẳng đầu, tinh ý mới thấy bả vai rất nhỏ đẩu, hai tay gắt gao siết thành quyền, hơn nữa không đợi Thượng Quan Thiên Trảm mệnh, nhanh chóng kéo mành học theo Thanh Phong ra ngoài. Nhưng trong mắt Lý Thư Bạch xem ra, chính là không muốn cùng y – một kẻ ti tiện chung đụng một chỗ.
Thở dài, y rốt cục nhỏm người dậy, thản nhiên nói:「 Gia, ta là hạ nhân, sao có thể cùng ngươi cộng thừa mã xa? Ta tốt nhất nên đi.」
Y nói xong đương muốn bước xuống, ai ngờ lại bị Thượng Quan Thiên Trảm một phen khấu trụ, nghe hắn cười nói:「 Ngươi là thiếp thân tiểu tư của ta, đương nhiên phải cùng ta chung xe, không thấy Thanh Phong và tiểu Vệ cũng ở đây sao? Nga, tiểu Vệ đứa nhỏ này ngày thường chỉ biết luyện công, này…… Đối tân sự vật năng lực nhận thức có điểm kém cỏi, bất quá thời gian dài quá rồi thì tốt thôi.」
Vừa nói vừa nhướn người kề sát Lý Thư Bạch, cười khẩy buông lời ngả ngớn:「 Huống chi nay ngươi không chỉ đơn giản là thiếp thân tiểu tư, đêm qua khiến ngươi vất vả đến hôn mê, hôm nay vô luận thế nào cũng phải hảo hảo bồi thường ngươi một phen, ngươi nói có phải hay không?」 Hắn nói xong, cố ý nở nụ cười ái muội, Thanh Phong nghe được lông tóc dựng đứng da sởn gai.
Lời này đã không thể nói là ái muội, mà là minh bạch rõ ràng.
Lí Thư Bạch hé lộ gương mặt hồng thấu như con cua hấp chín, hung tợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Thiên Trảm, y tuyệt vọng nghĩ: Xem ra Thiên Trảm tuyệt không biết kiêng nể, đối với kẻ thân làm nô bộc, lại có thể luyện đến tầng công phu này, khả những ngày tháng sau sớm tối chiều ở chung, ta phải làm sao a?
Sớm biết, ngày đó bị hắn mua hạ liền tự sát đi, chẳng cần phải nhẫn nhịn chịu vũ nhục, cố tình còn kết thêm vài ba hảo bằng hữu, khi ấy nói lập khế ước là tánh mạng ta, nguyên lai nếu ta tìm cái chết, bọn họ liền phải thay ta vi nô, khả sao có thể nhẫn tâm đến thế?
Lí Thư Bạch hốt hoảng nghĩ tiền đồ, không biết qua bao lâu, chợt thấy xe ngựa khựng lại, y lảo đảo, mắt thấy sắp té, may mắn Thượng Quan Thiên Trảm nhanh tay lẹ mắt, lao đến đỡ được y, miễn đi môi tiếp môi, chính là cứ như vậy, ngã nhào vào lòng đối phương, còn không chờ giãy thoát, tiểu Vệ đã đẩy mành tiến vào, trầm giọng báo:「 Gia thỉnh hạ……」
Nhất tự ‘xa’ đáng thương bị ngạnh sinh sinh nghẹn họng tiểu thị vệ trẻ tuổi, lăng lăng phát ngốc.
Thanh Phong rốt cục cũng chiếm chút tiện nghi giễu cợt lãnh huyết thị vệ, hân hoan vỗ vỗ tay, tâm trạng tiêu sái nhún nhảy xuống xe, hắc hắc cười vui vẻ:「 Ngu ngốc, ngươi còn chưa thích ứng sao? Thật là thối mộc đầu, hừ hừ, Cung chủ dạy ngươi băng sơn hàn tâm trước sau không biến sắc, ngươi đều học được, sao giờ bị cẩu tha đi rồi?」
Tiểu Vệ bị hắn kích bác, hừ một tiếng ngoảng đầu quay đi.
Bên kia Thượng Quan Thiên Trảm không bận tâm để ý Lý Thư Bạch phản đối, vững vàng ôm y vào lòng thế trụ vai y dìu đi ra, một bên sảng khoái cười to:「Đừng từ chối, để thủ hạ ta thấy đặng sẽ nói giống cái gì? Nói sau ngươi có thể trốn tránh ta mãi sao? Hãy còn nghĩ ta là đứa nhỏ bát tuổi.」
Vừa nói, hắn vừa dìu đỡ Lý Thư Bạch ra ngoài xe, nghênh đón chính mình là nhóm hộ pháp sứ giả bành to hai mắt trừng trừng nhìn, biểu tình chi phấn kích, một chút không thể so với Tiểu Vệ kém cỏi.
「 Định lực các người còn chờ tăng thêm.」
Thượng Quan Thiên Trảm khụ đánh tiếng, đảo mắt nhìn quanh phần đông thuộc hạ xung quanh, thầm mắng cả đám không tiền đồ, ta bình thường như thế nào dạy bảo bọn họ, một đám lên núi đao xuống biển lửa còn không thấy nửa điểm biến sắc, nay bất quá chỉ đỡ một người, cũng chẳng phải đại cô nương nũng nịu thủy nộn nộn gì, nhìn xem nhìn xem nguyên cả đám trừng trừng, đều nhanh đột đi ra.
Hắn nào biết nếu thật sự đỡ đại cô nương phấn nộn nũng nịu, đám thuộc hạ đương nhiên diện vô biểu tình đâu trưng ra bộ dạng ngu ngu ngốc ngốc này. Chính bởi người hắn phù là Lý Thư Bạch, là lão nam nhân trải qua bao tang thương lão sầu khổ, thấy thế nào cũng không giống như Cung chủ thân nhân, nếu nói cái gì luyến đồng, tuổi tác hiển nhiên quá lớn đi, cố tình tư thế phù trợ của Cung chủ…… Hộ pháp sứ giả cùng nhóm tiểu binh nhất tề rùng mình, không dám mạo muội nghĩ xuống.
Thượng Quan Thiên Trảm không thèm bận tâm tới đám thuộc hạ, hướng Thanh Phong bên cạnh phân phó:「 Ngươi xuống trù phòng, kêu Tần cô nương cùng Di Đại Khoan lên cho ta, ta có việc cần phân phó. Đúng rồi, bảo người phụ trách tuyển chọn các thứ này nọ từ các nơi Tiền Tịnh một lượt gọi tới. Ân, tiểu Vệ xuống dưới phân phó, một lúc sau tại Phong Nhận thính thương nghị, gọi đám tả hữu sứ giả bên ngoài quay về tập hợp.」
Thanh Phong ứng thanh hồi đáp, ánh mắt lén lút đánh về phía Lý Thư Bạch, lắp bắp nói:「 Ách, Cung chủ, kia…… kia Lý công tử làm sao giờ? Có cần hay không thu thập cho y gian phòng? Ngươi xemgần ta hảo đâu? Vẫn là gần ngươi, tùy tiện có thể sai sử y.」
Hắn đề thanh không cao, nhưng đám thủ hạ Thiên Trảm Ma cung là người nào chứ, kìa đều nhất nhất cao thủ hàng thật giá thật nha, vừa nghe lời thâm ý sâu, không khỏi khiến cả đám hãm ngưng cước bộ, hai lỗ tai rất nhanh vểnh như tai thỏ hóng chuyện a hóng chuyện a, cấp cấp trước tiên có thể nội nắm giữ được tư liệu trực tiếp về nam nhân kia.
Thượng Quan Thiên Trảm trợn mắt trừng Thanh Phong, hừ lạnh một tiếng nói:「Gần ngươi làm gì? Hay ngươi muốn thừa dịp đêm dài nhân tĩnh mò mẫm tìm y liên lạc cảm tình? Không cần phải thu thập phòng, sẽ ngụ luôn tại phòng ta, càng tiện cho ta tùy thời sai sử.」
Không xét đạo lý lời hắn quả thật hợp tình hợp lý a, sợ tới mức Thanh Phong câm như hến, thầm than nương a, Cung chủ không phải thất tâm điên đi? Ta tìm y liên lạc tình cảm? Chúng ta nào phải cái gì hảo cảm để liên lạc, chậc chậc, ăn dấm chua cũng mạc danh kỳ diệu nha.
Lí Thư Bạch cắn chặt môi, miễn cưỡng nhẫn nhịn không rống to gào lớn, giờ mở miệng chẳng những vô sự vô bổ, không chừng lại kích động nam nhân nói ra lời càng long trời lở đất, đành đưa mắt nhìn bốn phương tứ phía đám thủ hạ hắn phân nửa quỳ rạp trên mặt đất, y chưa từng nghĩ để người khác bán hay toàn bộ quỳ hạ trước mình thế.
Thượng Quan Thiên Trảm đối định lực của bọn thuộc hạ tận tình phỉ nhổ không thôi, âm thầm hạ quyết định tăng cường rèn luyện quyết tâm, bất quá việc cấp bách trước mắt chính là đem Lý Thư Bạch dàn xếp xuống dưới.
Hắn dìu đối phương đi được vài bước liền kiên nhẫn không nổi, đình chỉ cước bộ cúi người ôm ngang y, sải nhanh bước chân tiến vào「 Doãn các 」, mặc kệ đối phương phản đối, đã đem y đặt ngay ngắn trên tương phi tháp thượng, đồng thời nghe Thanh Phong bên ngoài cung kinh bẩm báo:「 Hồi bẩm Cung chủ, theo lời Người, Tần cô nương Di trù đầu và Dung Tiền Tinh đã đến.」
「 Để bọn họ vào đi.」 Thượng Quan Thiên Trảm thuận miệng đáp lại, bức rèm che bị đẩy lên, ba người nối đuôi nhau lần lượt đi vào.
Lí Thư Bạch đưa lưng về phía bọn họ, cảm giác được ba đạo hỏa lạt lạt ánh mắt chăm chú dán dính trên người mình, y đành phải giả bộ ngủ như không biết, lại nghe Thượng Quan Thiên Trảm nói:「 Gọi các ngươi đến không phải vì khác, Tần cô nương ngươi tinh thông dược thiện, liệu có loại dược nào có thể làm đầu bạc biến đen, thương lão dung nhan phản thành thiếu niên anh tuấn đâu?」
Tần cô nương tên Tần Ngọc, nghe vậy khúc khích cười nói:「 Cung chủ đây là làm khó người a, chưa bao giờ nghe qua loại dược nọ, nếu có, thiên hạ đâu còn lão nhân đi?」
Nàng ngưng lời ánh mắt khẽ liếc tế quan sát đoan trang Thượng Quan Thiên Trảm, thúy sinh sôi nói:「 Ta thấy, sắc mặt Cung chủ hồng nhuận tao nhã chính thịnh, ô phát như vân như bộc, tựa hồ không cần dùng loại dược thiện kia? Như thế nào? Hay Cung chủ thích lão thái bà nào đó bất thành?」
Lí Thư Bạch khi nghe Thượng Quan Thiên Trảm vấn hỏi Tần cô nương, vô thức thân mình cứng đờ thoáng sững sờ, nhưng mấy lời Tần cô nương nói, không lại khiến y phừng phừng đỏ mặt, sợ lộ ra sơ hở, nhè nhẹ kéo kéo gối dựa mai mai giấu giấu mặt.
Chỉ thấy Thượng Quan Thiên Trảm thản nhiên cười cười nói:「 Thiếu điều nói bậy, ta hà cớ gì cần loại dược này? Còn lão thái bà, đừng ghê tởm ta. Ta muốn nói người này mới ba mươi, so với người bốn mươi tuổi thoạt nhìn còn muốn thương lão, liệu có biện pháp gì làm cho y hồi phục vãng tích trẻ tuổi?」
Tần cô nương diệu mục làm như lơ đãng hướng về tương phi tháp thượng vòng vo liếc mắt, sau xoay đầu lại cười chói lọi:「 Nếu còn trẻ, còn có biện pháp, cái gọi là hà thủ ô ngàn năm khả ngộ bất khả cầu trân bảo, cũng có thành tinh, ai có thể tìm được? Chỉ cần hà thủ ô mấy thập niên, phục linh xứng thượng thêm mấy vị dược, ngao thành thang bổ, chính là ký bổ thân thể hồi dưỡng nhan, bạch phát triển hắc cũng không hẳn không có khả năng, nhưng y quyển thượng có câu phàm là tâm bệnh cần tu tâm dược y, nếu tâm tình thủy chung áp lực buồn bực, dù cầm tiên đan, cũng là vô dụng.」
Thượng Quan Thiên Trảm gật gật đầu, đối với Di Đại Khoan Dung Tiền Tinh phân phó:「 Lời Tần cô nương nói các ngươi đã nghe rõ chưa? Lập tức chiếu xuống làm theo, Di Đại Khoan, ngươi tuy là trù tử, nhưng ở phương diện dược lý phải nghe theo Tần cô nương, còn có Tiền Tinh, Tần cô nương cần dược vật gì, bất luận bao nhiêu tiền ngươi phải mua được, tiền theo cửa hiệu chi, nói mệnh lệnh của ta, hiểu không?」
Đám người ứng thanh, cáo từ, lui xuống.
Thượng Quan Thiên Trảm ngả người áp sát Lý Thư Bạch, trầm thanh nói:「Ta biết người chưa ngủ, vừa rồi Tần cô nương nói gì ngươi nghe thấy đi? Vô luận dùng bao nhiêu dược vật, quan trọng nhất tâm tình thư sướng mới tốt. Ngươi tuy rằng người hầu của ta, nhưng từ hôm nay, ta không xem ngươi như nô bộc đối đãi, ngươi không phải thích đọc sách viết tự sao? Về sau liền lấy chuyện mình thích mà làm, ta sẽ không……」
「 Vì cái gì? Vì cái gì lại làm như vậy?」
Lí Thư Bạch hừ một tiếng, đánh gãy lời Thượng Quan Thiên Trảm, xoay người, đôi con ngươi hắc diệu ám tỏa vẩn đục nhưng mục quang lại như ánh lên chấm nhỏ thâm thúy, bình tĩnh vô ba nhìn thẳng Thượng Quan Thiên Trảm, bất chợt y cười tự giễu:「 Hay là gia phát hiện ta có phương diện nào thực hợp ý ngươi, nên thích thượng ta, vừa rồi hẳn muốn trấn an làm cho ta lo lắng bất thành?」
Xuất hồ ý liêu,Thượng Quan Thiên Trảm thế nhưng mỉm cười nhất nhất ôn nhu ghé sát y nói:「 Ân, cứ như ngươi nói đi, tóm lại trong khoảng thời gian này ngươi hảo hảo tĩnh dưỡng cho ta.」 Hắn thở dài:「 Ta trước còn có chuyện, không thể bồi ngươi, đợi buổi tối dùng bữa, ta bồi ngươi tiếp.」
Nói tới đây, hắn thấy sắc mặt Lý Thư Bạch xoạnh cái giận dữ thổi bay lưu lại mạt ửng đỏ ửng, đại khái khẳng định lời hắn bị y suy diễn thành muộn tới ăn xong chúng ta cùng nhau ‘ vận động’, hắc hắc cười, không buồn đính chính, thẳng tiến ra ngoài.
Quay về từ Phong Vãn đình, tự nhiên rất nhiều sự vụ tồn đọng cần xử lý. Các huynh đệ cùng nhau thay hắn giải quyết sự vụ mấy ngày qua, đương nhiên càng vất vả công lao càng lớn, cho nên không đợi Thượng Quan Thiên Trảm phân phó, tại trù phòng đã muốn tập khao, khánh công, đón gió nhân thể yên hội gấp gấp chuẩn bị tốt, chỉ thông chi trước cho Thanh Phong một tiếng, bọn hạ nhân liền đem yến hội lưu thủy bàn bưng lên.
Thượng Quan Thiên Trảm tính toán trước giải quyết công vụ bỏ bê, sau cùng huynh đệ thương nghị sự tình, xong xuôi trở về bồi Lý Thư Bạch cùng nhau dùng bữa, hắn tối hiểu tính tình người kia, không có mình kè kè theo sau giám sát, chỉ sợ y cái gì cũng không chịu ăn. Nhưng thấy tình huống trước mắt, không đành lòng dội gáo nước lạnh tát vô tâm ý của nhóm thủ hạ, làm cho bọn họ nghĩ bản thân vì tư tình, mặc kệ huynh đệ thủ hạ không thèm bận tâm, về sau làm sao có thể lãnh đạo quần hùng.
Ngay ngắn ngồi trên ghế chủ thượng, liếc mắt thấy Thanh Phong đứng bên cạnh, Thượng Quan Thiên Trảm nhỏ giọng phân phó:「 Ngươi qua phòng ta nhìn y, bất luận làm gì phải ép y ăn vài thứ, nếu y không ăn đi, ta duy hỏi ngươi.」
Lời còn chưa dứt, Thanh Phong vẻ mặt đau khổ, ai oán nói:「 Gia a, ngài tha cho tiểu nhân đi, ngày trước vì muốn hống vị đại gia kia dùng cơm, tiểu nhân đã dốc chiêu thức toàn thân xử ra hết, ngay cả cao đường phụ mẫu rồi cái gì tuổi trẻ thanh xuân chưa từng hôn phối mấy lý do như vậy diễn tái diến lui mấy chục lần, nay ngươi tái bảo ta đi, nhiệm vụ này khẳng định bất khả thi.」
Thượng Quan Thiên Trảm hừ lạnh 「 Vô dụng.」 Hắn đánh mắt chuyển hướng sang phía khác, đúng lúc thấy tiểu Vệ gần đó, trầm ngâm đôi chút, quay sang tiểu Vệ nói:「 Bằng không ngươi đi đi, đi xem y dùng gì hay chưa.」
Hắn vừa dứt lời, tiểu Vệ thập phần sảng khoái, hơi hơi cúi mình hành lễ, đang định lui xuống.
Thanh Phong hoảng sợ lôi lôi kéo kéo tiểu Vệ, khẩn trương chống lại cái nhướn mày của Thượng Quan Thiên Trảm khẩn thiết nói:「 Gia a, ngàn vạn lần không thể a, người không ngẫm lại xem, tiểu Vệ này hội làm gì? Am hiểu cái gì? Hắn á đơn giản luyện công cùng tra tấn, người nghĩ a, nếu hắn qua, công tử không nghe lời ăn cơm, hắn khẳng định rút kiếm chỉa tới, nói mấy câu đại loại như 『ngươi không ăn cơm ta liền một kiếm làm thịt ngươi 』 linh tinh khác, công tử tính cách như thế nào? Kiên cường không loan a, thấy tiểu Vệ rút kiếm đe dọa, kia không phải cơ hội sẵn có ư? Một đầu liền trôi qua.」
Thượng Quan Thiên Trảm không kìm đậu đánh cái rùng mình, trong đầu thoáng lướt qua tình cảnh Lý Thư Bạch huyết tinh lưu đầy mặt, chẳng biết vì sao, hắn theo bản năng kháng cự loại kết quả này.
Vì thế hắn khụ một tiếng, hướng tiểu Vệ nói:「 Tốt lắm, trở về đi, lui xuống chờ ta phân phó sau.」 Nói xong quay xuống, thấy yến hội đã lên cao trào, đám thuộc hạ bên dưới rục rịch, muốn tiến lên kính rượu.
Thượng Quan Thiên Trảm xưa nay hảo sảng thoải mái, lúc này tự nhiên không chịu mất đi hào khí, phàm rượu kính, ai đến cũng không cự tuyệt.
Cứ như vậy, mặc dù tửu lượng cao, đợi đến khi tàn cuộc, thân thể cấm không được có điểm lung lay lắc lắc. Cảm giác áy náy thượng hắn thanh tỉnh vài phần, nhưng vẫn cần tiểu Vệ Thanh Phong hầu hạ dìu đến tận phòng.
Vừa tiến vào, nhìn hoa quả đồ ăn trên bàn quả nhiên chưa được động đến.
Hắn thở dài, lắc lắc đầu, bưng trản lãnh trà lên uống, tự giác thần chí có điểm thanh minh, cao giọng hô:「 Ngươi thế nào chưa ăn cơm? Một đường xa mã mệt nhọc, còn không đói? Nhanh qua đây đem cơm ăn đi.」
Vừa nói vừa tiến nhập nội thất, bắt gặp Lý Thư Bạch nằm ngã trên tháp thượng tựa bên cửa sổ, đã muốn ngủ say.
「 Thanh Phong, hiện là canh giờ nào?」 Thượng Quan Thiên Trảm nhíu nhíu mày đầu, hồi đầu vấn thủ hạ tâm phúc.
Lại nghe Thanh Phong cung kính trả lời: 「 Đã gần giờ tý, gia uống rượu, cũng nên sớm nghỉ ngơi mới tốt, không bằng để tiểu nhân hầu hạ ngươi ngủ đi.」
Hắn gật gật đầu, lẩm bẩm:「 Nga, đã trễn vậy sao? Khó trách y ngủ. Thôi, không cần ngươi hầu hạ, dọn hết thứ trên bàn đi, rồi lui xuống nghỉ ngơi.」
Thanh Phong ứng thanh, tự đi thu thập đồ ăn trên bàn.
Thượng Quan Thiên Trảm tiến tới trước mặt Lý Thư Bạch, nhìn khuôn mặt say nồng giấc ngủ, nhịn không nhẹ nhàng sờ sờ, thật lâu sau mới thở dài ai oán than thở:「 Quả nhiên từng phải trải qua cái rét cắt da cắt thịt sao? Làn da có thể sánh bằng nguyên lai thô ráp hơn, ngươi còn có nhớ hay không, năm đó ngươi đỗ Trạng Nguyên, thiếu niên cùng đệ, đường làm quan rộng mở, tiên y giận mã thiếu niên tuấn tú, dân chúng vây quanh hân hoan tung hô, mấy danh môn khuê nữ khuynh tình hâm mộ. Lí Thư Bạch a Lý Thư Bạch, mười năm a, hận ngươi cũng tốt, cảm kích ngươi cũng được, đến giờ phút này vẫn không thể quên một khắc ân tình kia, ngươi đâu? Ngươi còn nhớ rõ hay không đứa nhỏ đói khát ngã khi ấy ngã trước ngựa trạng nguyên?」
Lí Thư Bạch mày hơi hơi động, lại quy về bình tĩnh, nhưng Thượng Quan Thiên Trảm ngà ngà men say, nói chuyện có điểm không ngớt, sao còn đủ tỉnh táo nhận thấy biểu tình nhỏ như vậy. Tay cũng không an phận nơi hai má bóng loáng lần lần hướng về phía trước, cuối cùng dừng tại mi tâm của Lý Thư Bạch.
「 Mày … Quả nhiên vẫn gắt gao.」 Âm thoát ra tựa như thảng thốt, lại ẩn vài phần thương tiếc rành rành, Thượng Quan Thiên Trảm nhẹ nhàng than:「Ngươi…… Ngươi rốt cục còn ẩn chứa bao bất bình? Bao nhiêu không cam lòng? Yếu bao nhiêu ưu sầu khổ sở, khả khiến song mày ngài nguyên bản đẹp mắt lại gắt gao rối rắm một chỗ. Duy đem suốt đêm nẩy nở nhãn thần, báo đáp bình sinh chưa triển mi. Lí Thư Bạch, ngươi có biết hay không khởi từ thời khắc ngươi cứu ta, ta đã hạ quyết tâm đời này kiếp này sẽ toàn tâm toàn ý phò tá ngươi theo ngươi, quyết không để ngươi chịu tý xíu ủy khuất.
Khả cố tình, tình tình người kia, ninh chiết không loan [~ ngay thẳng], ta chỉ nghĩ không cho ngươi chịu khổ, muốn con đường thăng quan tiến chức của ngươi thuận buồm xuôi gió,há cớ gì ngươi không buồn lý giải cái khổ tâm của ta, vì cái gì ngươi…… ngươi thế nhưng tống ta ra khỏi cửa.」
Ngữ khí hắn dồn dập đứng lên, thậm chí ẩn ẩn dẫn theo tiếng khóc nghẹn ngào, đơn giản kéo cánh tay Lý Thư Bạch, nỗi khổ tâm chôn dấu đáy lòng bao nhiêu năm theo lời nói buổi tối này đều thổ lộ ra:「 Ngươi có biết hay không ta từ chỗ ngươi đi ra, có bao nhiêu sợ hãi, ta quỳ gối trước phủ ngươi lớn tiếng khóc cầu ngươi, lớn tiếng cam đoan với ngươi thề về sau không dám tái phạm nữa, nhưng ngươi mắt điếc tai ngơ, ngươi có biết hay không ngày đó mưa gió hảo đại, đem thanh âm ta bao phủ, Lý Thư Bạch, ngươi……
Ngươi hảo ngoan tâm, ngươi sao có thể biến mình trở thành thiên … trở thành…. trở thành thân nhân duy nhất tối quan trọng … thành tâm phúc của đứa nhỏ, kéo nó từ Thiên Đường hoa lệ ấm áp kia thẳng xuống Địa Ngục tối tăm lạnh lẽo, thà rằng không bằng ngươi đừng cứu, không bằng cứ mặc kệ nó chết trước tiên mã của ngươi đi. Ta rời ngươi quá mấy ngày, ngươi có biết hay không? Nếu không phải nhờ lão Cung chủ, ngươi tưởng ta và ngươi sẽ có xảo ngộ hôm nay sao? Ta đã sớm chết ở cái xó xỉnh nào, điều này ngươi có biết hay không?」
「 Thực xin lỗi, ta…… Ta không biết.」
Lý Thư Bạch bỗng nhiên bừng tỉnh mở to mắt, ngước nhìn khuôn mặt khóc rống của Thượng Quan Thiên Trảm, y do dự vươn tay, nội tâm khoảng khắc từ chối, rốt cục vẫn vươn tay chậm rãi xoa xoa hai gò má Thượng Quan Thiên Trảm, thở dài nói:「 Thực xin lỗi Thiên Trảm, kỳ thật ngày đó…… Ta không nghĩ đuổi ngươi đi, ta…… Ta phái Nha Soa đi theo, kìa Nha Soa hảo đổ, đánh mất dấu vết của ngươi, chờ ta nơi nơi tìm kiếm, đã không thấy bóng dáng ngươi đâu.」
Y nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Thượng Quan Thiên Trảm, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng tươi cười:「 Thiên Thiên, ngươi hiện tại tốt lắm, ta thực vui vẻ, ngươi như vậy, so với đi ta cường vẫn hảo hơn, nên … nên …, đừng ưu tư chuyện không vui khi xưa, ngươi cũng không cần cảm kích ta, nếu hận ta, mặc kệ ngươi như thế nào trả thù, ta đều vui vẻ chịu đựng, chỉ cần ngươi không tái hồi tưởng lại đoạn hồi ức không vui ngày đó, Thiên Thiên, có lẽ ngươi không biết, nhiều năm qua, ta vẫn thủy chung nhớ rõ đứa nhỏ quật cường té xỉu trước ngựa Trạng nguyên ta năm ấy.」
Thượng Quan Thiên Trảm từ khi còn nhỏ, chưa từng rớt nước mắt, duy nhất nhớ rõ một lần, là lần bị Lý Thư Bạch đuổi ra quỳ trước cổng phủ khóc hô cầu y khoan thứ cho mình. Tái sau đó, mặc kệ luyện công cỡ nào khổ cỡ nào mệt, dù lưu hãn chảy huyết, kiên quyết không đổ lệ. Không nghĩ tới tối nay, dưới tình huống chuếnh choáng men say, cảm hoài chuyện cũ lệ lã chã rơi, nhưng điều khiến hắn không thể chấp nhận được, mình thế nhưng ngay trước mặt Lý Thư Bạch lộ ra vẻ yếu đuối.
Trong nháy mắt, hắn bừng tỉnh, tí xíu cảm giác men say đều thất tung vô ảnh, bình tĩnh nhìn Lý Thư Bạch, đột nhiên cười tà mị, lạnh lùng thuyết:「 Phải không? Mặc kệ ta trả thù thế nào, ngươi hội vui vẻ chịu đựng? Lí Thư Bạch, ngươi thật sự có thể làm đặng sao?」
Tâm Lý Thư Bạch 「 lạc đặng 」, đột nhiên nhớ tới thủ đoạn trả thù của Thượng Quan Thiên Trảm, y theo bản năng gắt gao túm chặt chăn, lắp ba lắp bắp nói:「 ta…… Ta nói, ý ta nói là …… Ngươi…… Ngươi đừng hiểu lầm, sắc trời đã muộn, ngươi…… Ngươi lại uống rượu, đi ngủ đi, bằng không…… Ta đi chuẩn bị cho ngươi.」
Y nói xong vội vàng lật mềm, chộp lấy thời cơ tầm mắt thâm thúy của Thượng Quan Thiên Trảm thầm thùy hạ y nhanh nhanh chóng chóng tiến đến nội thất lý kia bên giường mở lớn, run run bắt tay chuẩn bị phô giường thay hắn.
Thượng Quan Thiên Trảm lẳng lặng nhìn y, lòng thầm mỉm cười, thật là, không phải đã cùng y hai lần? Sao còn cứng ngắc thành vậy? Cương thi chỉ sợ không cứng rắn bằng y, chẳng lẽ y còn không nhận thấy động tác bản thân có bao nhiêu buồn cười hay sao?
Hắn lắc đầu tiến lên, thuận tay đem áo gấm thêu hoa quẳng sang một bên, thuận thế ủng trụ Lý Thư Bạch ngã xuống giường.
「 A…… Không, không cần.」 Lý Thư Bạch hoảng sợ thất thanh, liều mạng giãy dụa.
Chợt nghe Thượng Quan Thiên Trảm âm trầm bên tai nói:「 Đừng nhúc nhích, ngươi uốn éo như vậy, vốn không hứng trí, cũng bị ngươi khơi dậy, đến lúc đó ngươi phải chịu trách nhiệm giúp ta tiêu hỏa.」
Hắn dứt lời, Lý Thư Bạch hạnh nhiện kinh sợ không dám manh động, nhưng trên mắt sớm thiêu hồng đứng lên.
Thượng Quan Thiên Trảm ôm y nằm trên giường, thản nhiên nói:「 Ta mệt, ngươi cũng mệt đi? Vậy ngủ sớm thôi, yên tâm, ta cho dù tái phát thú tính, cũng không có khả năng bắt ngươi hàng đêm thị tẩm, tuổi lớn thân thể cứng ngắc, toàn xương là xương, cứ như vậy, ôm càng không thư thái.」
Hắn bỗng nhiên cười tinh nghịch như đứa nhỏ, giảo hoạt nhìn Lý Thư Bạch:「 Ân, ta nghĩ, đem ngươi dưỡng mập mập, như thế ôm sẽ thoải mái hơn nhiều. Ân, chẳng qua ngươi chẳng chịu ăn cái gì, như thế nào có thể béo lên được?」
Lí Thư Bạch vừa hấp thụ giáo huấn, tuyệt không chịu hé răng nói nửa lời, chỉ e Thượng Quan Thiên Trảm thay đổi chủ ý.
Nhưng đối phương nhất quyết không để y yên thân, kề sát tai y thì thầm ám muội:「 Ngươi khẳng định sẽ không chịu ngoan ngoãn uống canh bổ hay thuốc bổ gì đó, ta nên làm cái gì bây giờ? Khả phải tài năng thế nào mới ép ngươi ăn cơm đây?」
Hắn bỗng nhiên hưng phấn nhỏm người dậy, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Lý Thư Bạch:「 A, ta nghĩ, rốt cục cũng nghĩ ra cách đối phương phó với ngươi rồi, về sau ngươi chỉ cần không hảo hảo ăn cơm, ta đem ngươi bắt lên giường làm một lần, hắc hắc, một chút cơm đổi một lần tình sự, chính ngươi lựa chọn.」
Lí Thư Bạch suýt té xỉu, hận nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu:「 Phải không? Một lời đã định, ta hảo hảo ăn cơm, ngươi sẽ không cưỡng bách ta làm cái loại sự tình này nữa, ngươi hiện không đồng dạng khi xưa, đã là người giang hồ một lời đáng giá ngàn kim?」 Y nhất nhất nói ra, khán thấy sắc mặt kinh ngạc của Thượng Quan Thiên Trảm, trong lòng thống khoái một phen.
Ai ngờ Thượng Quan Thiên Trảm chỉ thoáng sửng sốt, sau đó nhanh tay túm y ôm chặt vào trong lòng, hắc hắc cười lưu manh:「 Khó có được nha, ta chỉ nói ngươi không ăn cơm ta bắt ngươi lên giường, cũng không nói bình thường không nhận tội chọc giận ngươi, nói đúng ra, ngươi nếu hảo hảo ăn cơm, một ngày buổi tối liền một lần, nếu không hảo hảo ăn, ngày nào đó còn có khả năng làm ba lượt hoặc là bốn lần.」
Lí Thư Bạch mặt nhiễm thượng đỏ, tuy nói cùng Thượng Quan Thiên Trảm có hai lần da thịt chi thân, này rành rành lời hắn nói nghe đã không thể, nhưng so với tức giận, y càng muốn phì cười hơn chẳng qua cảm thấy muốn cười ý niệm trong đầu vẫn không thể thốt ra, y nói không nên lời, đành phải liếc mắt ý hơi trêu tức nhìn hắn, xong liền thùy hạ ánh mắt, thầm nghĩ ta thế nào lại hội biến thành như vậy? Còn bị hắn ôm thế trụ trong lòng, lại có tâm tư suy nghĩ việc này.
「Thế nào? Có phải không tin hay không? Ngươi nghĩ ta dù là võ lâm cao thủ, vẫn cứ là một nam nhân, ngày làm bốn lần căn bản không thể phải hay không?」
Thượng Quan Thiên Trảm tà mị cười nhướn mi, bàn tay đặt trên lưng y không thành thật vuốt ve, tiến đến bên tai y lặng lẽ nói:「 Muốn hay không thử một lần? Nhìn xem ta có thể hay không cùng ngươi làm đến tận bình minh? Thật sự là chê cười, trước nay ta đều sợ ngươi không thể chịu đựng được ……」
Chưa đợi nhất ngữ hoàn, Lý Thư Bạch hoảng sợ xua tay loạn xạ:「 Được rồi,được rồi, ta tin, ta tin còn không được sao? Ngươi đúng là tuổi trẻ tráng kiện, là cao thủ đứng đầu võ lâm, có cái gì là không thể làm được, ta đã muốn già đi, thắt lưng này chân này đều đã không còn linh hoạt, thật sự chịu không được ngươi lặp đi lặp lại gây sức ép, gia, ngươi tạm tha ta đi.」
Y ngày thường vẫn xưng hô Thượng Quan Thiên Trảm 「 gia 」, tổng chỉ khiến hắn cảm thấy chói tai nhức óc, nhưng giờ này nghe được, lại như mật ngữ của hữu tình nhân chốn khuê phòng, tựa như tiểu thê tử không thừa nhận được tính sự, kiều ngữ ủy mị cầu xin tha thứ, tràn ngập hương vị kiều diễm, khiến nhất thời ánh mắt hắn có chút đăm chiêu.
Lí Thư Bạch thấy hai mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình, giống như mãng xà chằm chằm nhìn con ếch, như thế nào đều cảm thấy không có hảo ý, càng khiến y cảm thấy da đầu dần dần thấu lạnh, không khỏi hoảng sợ kêu lớn:「A a a, ta…… Ta thật sự tin, ta thật sự tin được không, ngươi…… Ngươi đừng, ta…… Ta mệt chết đi, muốn ngủ ……」
Nhất ngữ chưa hoàn, lại bị Thượng Quan Thiên Trảm ôn nhu lãm tiến ***g ngực, nghe hắn xấu xa cười nói:「 Biết sợ sẽ hảo, hừ hừ, nếu như vậy, tạm tha ngươi, không vì cái gì khác, ai bảo ta đêm nay ẩm rượu, vạn nhất quật khởi làm tới, không để ý thân thể ngươi, làm bị thương ngươi thì sao? Ta dẫu sao vẫn thấy đau lòng.」