Mộ Dung Mỹ đáp: "Ngươi đối với sư tỷ sư huynh của mình lại không tin tưởng thế sao? Ngươi hẳn phải biết rõ bản lãnh của bọn họ."
Tiểu Ngưu chợt nghĩ, với võ công của Nguyệt Ảnh cùng Nguyệt Lâm, các nàng sẽ không dễ dàng để cho người ta chế trụ. Vừa nghĩ, trong lòng cũng yên tâm hơn, lại nói: "Cũng phải, sư tỷ ta làm sao có thể kém như vậy?
Nguyệt Ảnh sư tỷ chính là người giỏi nhất trong hàng đệ tử chúng ta." Mộ Dung Mỹ cười lạnh nói: "Lời này ta tin, hơn nữa sư tỷ Nguyệt Ảnh của ngươi còn là một cô nương rất xinh đẹp, ngươi nói có đúng không?"
Tiểu Ngưu thấy Mộ Dung Bị vẻ mặt bất hảo khen Nguyệt Ảnh, liền nói: "Những người gặp qua tỷ ấy đều nói như vậy."
Mộ Dung Mỹ tiếp tục truy vấn: "Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi chính là một tên sắc lang, chung quy cũng phải có quan điểm của riêng mình? Không phải người khác nói cái gì, là ngươi sẽ nghe theo như thế."
Tiểu Ngưu liếc mắt nhìn Mộ Dung Mỹ, ngoài miệng nói: "Ta xem ra, sư tỷ vị tất đã là người đẹp nhất. Con mắt thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác. Tỷ như cô vậy, ta thấy một chút cũng không hề kém sư tỷ, hơn nữa tính cách vui vẻ nhiệt tình giống ta, là một cô nương rất thẳng thắn.
Mộ Dung Mỹ nghe xong thì thập phần vui vẻ. Nàng đương nhiên biết dung mạo mình không sánh được với Đàm Nguyệt Ảnh, còn bản lãnh, cũng thật khó nói. Tiểu Ngưu khen nàng không hề kém sư tỷ, khiến nàng rất thoải mái
Mộ Dung Mỹ tràn ngập vui sướng, hỏi: "Vậy ngươi thích ta, hay là thích ả?"
Tiểu Ngưu nhớ tới thái độ Đàm Nguyệt Ảnh đối với mình, thì vô cùng thất vọng. Hắn nhìn Mộ Dung Mỹ nói: "Còn phải hỏi sao? Ta đương nhiên là thích cô rồi. Cô đối với ta nóng bỏng như lửa, còn sư tỷ đối với ta thậm chí không liếc mắt một cái. Ta làm sao thích một nữ nhân giống như khối băng được. Cùng sư tỷ ở một chỗ, tim ta cũng kết băng luôn."
Mộ Dung Mỹ mỉm cười nói: "Đó là ả đối vơi ngươi như vậy, nếu mà ả liếc mắt nhìn ngươi một cái, ngươi chỉ sợ đã sớm nhảy lên như khỉ rồi, đúng không?"
Tiểu Ngưu nghe xong thì trong lòng chua xót, bởi Mộ Dung Mỹ đã nói trúng tim đen hắn. Chỉ đành gượng cười nói: "Người ta là cô nương đã có vị hôn phu rồi, ta đối với tỷ ấy không có hứng thú."
Mộ Dung Mỹ cười hì hì, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ta xem ra không phải chỉ có nguyên nhân này. Cho dù Đàm Nguyệt Ảnh không có vị hôn phu đi nữ, ả cũng vị tất đã coi trọng ngươi."
Tiểu Ngưu thừa nhận lời này là đúng, nhưng bên ngoài lại mạnh miệng nói: "Cái đó chũng không chắc. Có khi tỷ ấy yêu thầm ta, đang chờ ta thổ lộ, nhưng ta đối với tỷ ấy lại không có hứng thú." Nói thì như vậy, nhưng trong lòng lại có tư vị khác. Hắn biết rõ người như Nguyệt Ảnh không có khả năng yêu thầm ai, ngược lại nói nàng có vài phần tự luyến, thì còn có thể.
Mộ Dung Mỹ nhịn không được cười rộ lên, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, người mặt dày thì ta đã gặp qua nhưng không có ai bằng ngươi cả. Ta tuy rằng không biết nhiều về Nguyệt Ảnh, nhưng nghe danh cũng đã rất lâu. Theo ta được biết, ả chính là cô nương mắt để rất cao, có người nào đáng để ả yêu thầm? Nam nhân như vậy có lẽ còn chưa có sinh ra."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Mặc kệ nói thế nào, ta đối với tỷ ấy không có cảm giác. Tỷ ấy là hoa đã có chủ, ta đối với lão bà của người khác không có hứng thú." Nói lời này, trong lòng Tiểu Ngưu lại rất đau. Trước mắt thoáng hiện lên vẻ mặt đáng ghét của Mạnh Tử Hùng. Tiểu Ngưu như thấy tên gia hỏa kia trước mặt, không khỏi hướng xuống đất nhổ hai bãi nước miếng.
Mộ Dung Mỹ cười duyên nói: "Ăn không đươc nho lại bảo nho chua, nam nhân các người đều xấu xa giống nhau. Ta thừa hiểu tâm tư các người.
Tiểu Ngưu y một tiếng, nói: "Cô tiếp xúc được bao nhiêu nam nhân? Làm sao có thể nói là hiểu hết được?"
Mộ Dung Mỹ vội vàng giải thích: "Ngươi chớ có hiểu sai. Ta nói hiểu biết nam nhân, chính là nói biết rõ tâm tư của bọn họ. Ta tiếp xúc nam nhân cũng không nhiều."
Tiểu Ngưu a một tiếng, lại cầm lấy ngọc thủ của Mộ Dung Mỹ, nói: "Ta biết, cô chính là một cô nương thuần khiết. Điểm này ta hoàn toàn không hoài nghi. Cô nói xem, cô thấy sử tỷ của ta thế nào?"
Mộ Dung Mỹ cảm thán nói: "Bản lãnh khá, tướng tạo đệ nhất, chỉ là con người quá lạnh lùng, đôi khi làm việc còn không hợp tình lý."
Tiểu Ngưu gật đầu một cái, nói: "Thì ra cô hiểu rõ sư tỷ như vậy. Nếu tỷ ấy nghe được, nhất định sẽ coi cô là tri kỷ."
Mộ Dung Mỹ để mặc Tiểu Ngưu nắm tay, trong lòng ấm áp dạt dào, trên mặt tựa như nổi xuân phong, nói: "Ta không muốn làm tri kỷ của ả, ta là cô nương tà phái, ả là cô nương chính phái. Chúng ta vốn không chung một đường."
Tiểu Ngưu thở dài: "Nếu chính phái tà phái có thể biến thành một nhà thì tốt, khi đó không cần phải chém chém giết giết nữa, tất cả mọi người đều có thể chung sống hòa bình."
Mộ Dung Mỹ nói: "Chỉ có thể là tưởng tượng mà thôi, ví như ngày đó có thực, cũng không biết bao nhiêu người sẽ phải chết."
Tiểu Ngưu nói: "Ngày đó nhất định sẽ đến. Cái gì chính phái tà phái, làm sao chỉ có người tốt hoạc chỉ có người xấu được." Nói đến đây, lại nhớ tới một vấn đề, hỏi: "Cô còn chưa nói cho ta biết, cô làm sao lại tới chỗ này?"
Mộ Dung Mỹ đẩy tay Tiểu Ngưu ra, nàng có chút không quen. Định thần lại một chút, nói: "Vừa rồi ta chính là muốn nói cho ngươi, đều tại ngươi đánh loạn. Nếu ngươi đã muốn nghe, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết."
Mộ Dung Mỹ ngẩng đầu nhìn trăng sáng, chậm rãi nói: "Ta nói gặp một người quen biết, chính là Chu Vân Phương của phái Thái Sơn. Ả vừa nhìn thấy ta, sắc mặt đã không có chút hòa nhã, nói tà phái không có thứ gì tốt, phải cùng ta so tài một phen."
Tiểu Ngưu nghe xong thầm nhĩ, quả nhiên chính là Chu quận chúa. Nàng nói tà phái không có thứ gì tốt, cũng không hẳn là đúng. Ví như Hắc Hùng quái, hắn cũng không thể tính là người xấu. Ai, tiếc rằng hắn đã chết, lúc này đang cùng lão Diêm Vương uống rượu rồi.
Mộ Dung Mỹ nói tiếp: "Ta nghe được thì sanh giận, liền nói, so thì so, ai sợ ai. Tà phái chúng ta vốn không phải là loại hèn nhát. Cho dù chết dưới đao của địch nhân, cũng tuyệt đối không lui lấy nửa bước. Ả nghe xong liền ước hẹn ta tại chỗ này. Khi chúng ta tới đây, cũng không có nhiều lời, lập tức lao vào tỷ thí."
Tiểu Ngưu thân tình hỏi: "Hai người sao lại đánh nhau?" Mộ Dung Mỹ liền đứng thẳng dậy, dáng nàng cao cao như hoa, khuôn mặt dưới ánh trăng long lanh như ngọc, Tiểu Ngưu nhìn mà nước miếng tưởng như muốn chảy. Hắn thầm nghĩ, thật là đẹp, so với những mỹ nữ khác cũng không hề thua kém, ngay cả so với Nguyệt Ảnh cũng không kém là bao. Nếu có thể ôn lại diễm phúc ngày đó, thật là tốt quá.
Mộ Dung Mỹ nào biết tâm tư ma quỷ của Tiểu Ngưu, lại nói tiếp: "Còn có thể đánh thế nào, đầu tiên là loạn đả một hồi, cái này so với vũ phu không khác biệt là mấy, sau đó lại so pháp thuật. Ả dùng liệt hỏa của phái Thái Sơn, ta dùng băng trụ của Bắc Hải môn, hợp lại cũng khó phân thắng bại. Xem ra tâm tình ả thật sự không tốt, cứ liều mạng đánh với ta. Trong khi đang đánh nhau túi bụi, bỗng bên lại xuất hiện một nam nhân, bộ dáng anh tuấn, cũng không rõ là ai. Chu Vân Phương vừa thấy hắn lập tức dừng tay, còn bảo nam tử kia liên thủ đối phó ta, Nam nhân kia nói hắn là một nam tử, quyết không cùng người khác liên thủ đánh một nữ lưu."
Tiểu Ngưu bên cạnh bình luận: "Còn được, xem ra nam tử này cuối cùng vẫn là nam nhân, không phải loại vô sỉ."
Mộ Dung Mỹ nói: "Thực ra bổn sự của ta cũng không mạnh hơn Chu Vân Phương. Nhưng nam nhân tuấn tú kia xem ra rất có bản lĩnh. Nếu hai người liên thủ đánh ta, kết quả khó mà nói được. Nam nhân kia không chịu liên thủ, còn nói với Chu Vân Phương hắn phải đi Hàng Châu, hỏi Chu Vân Phương có đi cùng không. Chu Vân Phương rất cao hứng đáp ứng, hai người liền cùng nhau đi."
Tiểu Ngưu gật gật đầu, nói: "Người mà nàng nói tới chỉ sợ là 'Thiết Quyền Phan An'?"
Mộ Dung Mỹ trầm trư trong chốc lát, nói: "Nghe ngươi nói như vậy, ta nghĩ cũng có điểm giống. Người ta đồn Chu vân Phương cùng 'Thiết Quyền Phan An' rất thân mật, xem ra không phải là giả, bất quá xem ra tình cảm của cả hai không tốt lắm. Chu Vân Phương đối với người kia rất nhiệt tình, nhưng nam nhân kia hình như chỉ coi nàng là bằng hữu." - Dứt lời nàng thở dài một hơi, như là thấy Chu Vân Phương không đáng làm như thế.
Tiểu Ngưu trong lòng cũng cảm thán thở dài, thầm nói, mệnh của quận chúa cũng không tốt. Nàng đối với nam nhân kia si tình như vậy, mà y lại năm lần bảy lượt làm nàng tổn thương, thật không phải là người. Y có cái gì tốt, sao nàng đối với y một lòng một dạ như vậy. Sao ta lại không có mỹ nữ nào si tình thắm thiết chứ? Người với người vận mệnh thật sự bất đồng. Nam nhân kia đã may mắn tu được diễm phúc lại không biết quý trọng. Đáng tiếc cho vị đại mỹ nữ quận chúa, đúng là nàng có tình mà chàng thì lạnh lùng.
Tiểu Ngưu a một tiếng nói: "Thì ra là vì thế nên cô mới tới đây. Ta còn nghĩ cô không tìm thấy nơi ở nữa chứ."
Mộ Dung Mỹ nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi còn có chuyện gì không, nếu không thì ta đi đây. Ta cũng không có chuyện gì cả. Ngươi nguyện ý ở trong này thì ngươi cứ ở. Ta cũng không phụng bồi. Hôm nay chưa lấy cái mạng nhỏ của ngươi, đã là quá nhân từ rồi." - Nói lời này, nàng đã không còn sự hung ác, hận ý cũng cơ hồ mất đi. Kết quả như vậy rất vừa lòng Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu vội nói: "Ta cũng không muốn ở đây, ta cùng các sư tỷ thất lạc, một xu tiền cũng không có, đành ngủ ở đây thôi."
Mộ Dung Mỹ dùng cặp mắt đẹp xem xét Tiểu Ngưu, hàm chứa vài phần cười nhạo nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, bộ dáng ngươi hiện tại thật giống khiếu hóa tử (Tên ăn mày) nha. Thực khó coi, lại còn muốn kết hôn với ta, ta đâu thể lấy một tên ăn mày được."
Tiểu Ngưu vội giải thích: "Chỉ là tạm thời thôi. Ta trong nhà cũng không phải là kẻ nghèo hèn. Cô đừng có hiểu lầm."
Mộ Dung Mỹ hỏi: "Ngươi muốn biết các sư tỷ ở đâu không?"
Tiểu Ngưu động tâm, nói: "Còn phải hỏi, đương nhiên là nằm mơ cũng muốn."
Mộ Dung Mỹ suy nghĩ một lát, nói: "Ta nói cho ngươi biết, mấy vị sư tỷ của ngươi đã bị người của ta dẫn tới một địa phương hẻo lánh, dự tính bắt sống các nàng. Ta đã hạ lệnh, nếu có thể bắt được, sẽ đem bọn họ giao cho phụ thân ta, hy vọng cha ta thích hai nàng mà chọn làm tiểu lão bà. Cha ta đã nhiều năm không có chánh phòng phu nhân đây." - Nói đến đây, Mộ Dung Mỹ lộ ra nụ cười đắc ý.
Tiểu Ngưu nóng nảy nắm lấy tay Mộ Dung Mỹ hỏi: "Nàng mau nói cho ta biết, các nàng có bị bắt hay không?'
Mộ Dung Mỹ thoáng nở nụ cười, nói: "Chỉ bắt được một người, hai người còn lại chạy thoát."
Tiểu Ngưu vội la lên: "Là ai? Là Nguyệt Ảnh hay Nguyệt Lâm?"
Mộ Dung Mỹ nhìn nhìn khuôn mặt Tiểu Ngưu, đột nhiên rút tay lại, xoay người đi vào trong thành. Tiểu Ngưu không nghe được kết quả, liền chạy theo. Tựa như một đôi tình nhân đang giận dỗi vậy.
Tiểu Ngưu vừa đuổi theo phía sau, vừa hỏi: "Mộ Dung tiểu thư, cô mau nói cho ta biết, là ai bị bắt?"
Mộ Dung Mỹ dừng chân, hỏi: "Nếu Đàm Nguyệt Ảnh hoặc Giang Nguyệt Lâm bị bắt đi thì người tính sao?"
Tiểu Ngưu trả lời: "Ta tự nhiên sẽ nghĩ cách cứu các nàng ra."
Mộ Dung Mỹ quay đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi đối với các nàng thật là có tình ý nha."
Tiểu Ngưu giải thích: "Các nàng là đồng môn của ta, ta cứu các nàng là chuyện nên làm. Nếu ta không cứu các nàng. Thì thật là kẻ phế tâm." - Mộ Dung Mỹ dừng một chút, ánh mắt tràn ngập mong chờ hỏi: "Nếu ta bị người ta bắt, ngươi sẽ phản ứng thế nào?"
Tiểu Ngưu kiên quyết trả lời: "Còn hỏi nữa sao? Ta sẽ toàn lực tìm cách cứu cô. Ta không thể nhìn cô chịu khổ mà làm như không thấy."
Mộ Dung Mỹ lại hỏi: "Nếu cứu ta rất nguy hiểm, hoặc là phải liều mạng, ngươi có dám cứu ta không?"
Tiểu Ngưu lại trả lời: "Còn phải hỏi? Ta vì cô có chết một trăm lần cũng cam tâm tình nguyện."
Mộ Dung Mỹ thở dài một hơi, nói: "Nói thì dễ, chỉ sợ đến lúc ta gặp rủi ro, ngươi đã sớm chạy xa rồi, sợ để người khác biết ngươi quen ta."
Tiểu Ngưu tỏ vẻ: "Đường xa biết sức ngựa, ngày dài biết lòng người. Một ngày nào đó cô sẽ biết ta là dạng người gì."
Mộ Dung Mỹ gật đầu nói: "Hay lắm, ta sẽ chờ. Nếu đến lúc đó ngươi vô tình vô nghĩa, tự ta sẽ giết chết ngươi."
Tiểu Ngưu hỏi: "Nên hỏi cô cũng đã hỏi, cô có thể nói cho ta biết rốt cuộc là ai bị bắt đi?"
Mộ Dung Mỹ lúc này mới nói: "Nói cho ngươi cũng không sao. Lần hành động này người chúng ta bắt được là nhị sư huynh Tần Viễn của người. Lúc này ngươi rõ rồi chứ."
Cái này thật ngoài ý muốn của Tiểu Ngưu. Không thể tưởng được kẻ bị bắt là Tần Viễn. Chỉ cần không phải Nguyệt Lâm hay Nguyệt Ảnh là tốt rồi. Tần Viễn bị bắt đi, ngược lại còn rất, ta sẽ giảm đi một sự uy hiếp. Về sau không còn ai làm phiền Nguyệt Lâm nữa, ta cũng bớt đi một kẻ trừng mắt nhìn mình."
Mộ Dung Mỹ xem xét sắc mặt Tiểu Ngưu, hỏi: "Ngươi có muốn đi cứu nhị sư huynh không?"
Tiểu Ngưu cười nói: "Cho dù muốn, ta cũng không có bản lãnh này. Chỉ là không biết y bị bắt như thế nào."
Mộ Dung Mỹ nhẹ giọng trả lời: "Ta có thể nói cho ngươi, tối hôm đó Triệu Khúc Xà vì muốn trả thù ngươi, hắn đề nghị ta nửa đêm đánh lén ngươi. Ta biết ý tứ của hắn liền đồng ý. Mục đích của hắn là đối phó ngươi, mục đích của ta là bắt hai nữ nhân kia đem cho hắc đạo xả giận, cũng là đả kích khí thế kiêu ngạo của chính đạo."
Tiểu Ngưu hỏi: "Cô cũng đi theo sao?"
Mộ Dung Mỹ trả lời: "Đương nhiên. Ta là đầu lĩnh. Bất quá trong thời điểm mấu chốt, chúng ta vốn muốn đánh cho các nàng không kịp trở tay, ai biết các nàng như đã biết được tin tức, không biết phong thanh như thế nào lộ ra. Chúng ta song phương đánh nhau, qua một hồi, ta liền bắt được Tần Viễn. Sau đó ta ra lệnh rút lui. Hai vị sư tỷ của người liền đuổi theo. Rốt cuộc dẫn tới một địa phương hẻo lánh. Ta định bắt cả hai nàng, ai ngờ Đàm Nguyệt Ảnh kia rất lợi hại, đến thời điểm cuối cùng, ả dẫn Giang Nguyệt Lâm chạy thoát, thật sự là quá giảo hoạt. Có thể bỏ rơi Tần Viễn để bảo tồn thực lực, chủ ý này quả là không tồi."
Tiểu Ngưu lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Mộ Dung Mỹ trả lời: "Sau đo ta bảo Triệu Khúc Xà áp giải Tần Viễn đi, còn ta tự mình ở chỗ này tiếp tục truy sát Quỷ linh."
Tiểu Ngưu nghĩ một chút, lại hỏi: "Nhóm người kia của các cô rất lợi hại sao? Có thể bắt được Tần Viễn?"
Mộ Dung Mỹ không khách khí nói: "Đừng tưởng chỉ có Lao Sơn phái các ngươi lợi hại, Bắc Hải chúng ta cũng không kém. Ngày đó ta dẫn theo người, ngoài trừ Triệu Khúc Xà, những người khác đều là nhất đẳng cao thủ. Bổn sự chỉ kém ta một chút, đều là do ta tinh tuyển ra. Nếu đơn đả độc đấu, có thể bọn họ không phải đối thủ của Đàm Nguyệt Ảnh, thế nhưng chúng ta đông người, lấy đông đánh ít. Sư tỷ ngươi muốn thắng chúng ta, cũng không phải là chuyện dễ."
Tiểu Ngưu thầm nghĩ, các nàng không có chuyện gì là tốt rồi. Với trí lực của Nguyệt Ảnh, thực lực hai người, khó có ai làm gì được. Ta cũng có thể yên tâm.
Mộ Dung Mỹ nói: "Chuyện cần nói cũng đã nói xong, chúng ta gặp lại sau. Ngươi đem cổ đi rửa đi, có lẽ ngày nào đó ta buồn, sẽ tìm ngươi, đem đầu ngươi chém xuống làm cầu đá chơi." - Nói đến đây, ngữ khí của nàng trở nên hung ác.
Tiểu Ngưu nghe xong không thèm để ý, vội hỏi: "Mộ Dung tiểu thư, cô đang ở nơi nào?"
Mộ Dung Mỹ trả lời: "Đương nhiên là ở khách sạn tốt nhất, chẳng lẽ ta ở vùng núi hoang vu này sao? Quả là chuyện đáng cười." - Nói xong, Mộ Dung Mỹ sải bước đi về phía trước.
Tiểu Ngưu đi sau Mộ Dung Mỹ một đoạn. Thấy Tiểu Ngưu tựa như thuốc dán cứ dán chặt vào mình, nàng không khỏi có chút tức giận. Nàng lập tức dừng chân, quay đầu lại nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi không muốn sống chăng, sao còn đi theo ta?"
Tiểu Ngưu ngừng lại, cười khổ nói: "Cô xem trời cũng đã trễ thế này. Ta lại không có chỗ ở. Có thể hay không giúp ta, tìm cho ta một chỗ ở thoải mái."
Mộ Dung Mỹ hắc hắc cười, mói: "Ngươi không phải muốn qua đêm ở dã ngoại sao?" - Nàng lướt nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy nơi được ánh trăng chiếu tới thì giống một tầng tuyết, mà nơi không có ánh trăng thì tối đen như mực. Mặt khác còn có tiếng côn trùng kêu thành đàn.
Tiểu Ngưu nhăn mặt nói: "Đó là bất đắc mới nghĩ như vậy. Bất quá hiện tại gặp cô, ta có thể tới một địa phương tốt."
Mộ Dung Mỹ hừ nói: "Ta cũng không phải người một nhà với ngươi, không nên lộn xộn quan hệ. Ta với ngươi không có liên quan gì, nếu muốn nói quan hệ cũng chỉ là quan hệ cừu nhân."
Tiểu Ngưu không dám đuổi theo nữa, thật sự sợ đối phương tức giận. Chỉ đành hét lớn: "Ngủ ngon". Trong lòng lại nghĩ, ai, nếu Nguyệt Lâm ở đây thì thật là tốt. Ngay cả Quỷ Linh đi cũng luôn cho mình đi theo. Cô nàng này không khác Nguyệt Ảnh là bao, chỉ muốn cách thật xa mình. Chẳng lẽ Tiểu Ngưu ta xấu xa như vậy sao? Mình nhớ mình là vạn người mê mà.
Mộ Dung Mỹ đi về phía trước vài bước, thấy Tiểu Ngưu không đi theo nữa, nàng cả cười, thầm nói, tiểu tử này còn biết nghe lời, mình còn tưởng hắn giống như con tằm, đuổi cũng không đi. Mình không ngại đùa hắn đâu.
Mộ Dung Mỹ quay đầu lại, hướng Tiểu Ngưu đang đứng như tượng gỗ kêu: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi thật sự muỗn ở nơi hoang vu dã ngoại nuôi muỗi sao?"
Tiểu Ngưu lớn tiếng trả lời: "Ta đương nhiên không muốn, nhưng ta đâu có tiền." - Mộ Dung Mỹ hì hì cười, nói: "Ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường nhờ bạn bè. Nếu ngươi không muốn ở đây nuôi muỗi thì đi theo ta." - Nàng trong lòng tính toán, phải đùa giỡn tiểu tử này như thế nào mới tốt, trả thù hắn bắt nạt mình.
Tiểu Ngưu vừa nghe liền mừng rỡ. Trong lòng không khỏi nghĩ, nữ nhân thật sự là mau thay đổi, vừa rồi còn không cho theo, giờ lại chủ động muốn mình đi theo. Hay thay đổi thật là hay thay đổi, vẫn có chỗ tốt hơn so với quá cường. Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu liền chạy tới trước. Cùng Mộ Dung Mỹ sóng vai đi.
Mộ Dung Mỹ thấy Tiểu Ngưu đã đi cùng mình, liền bước đi tiếp. Tiểu Ngưu ở bên cạnh cứ nói, mặc cho đối phương không trả lời một câu, hắn cũng bất cần. Chỉ cần có chỗ ở tốt là tốt rồi. Tiểu Ngưu nghĩ đến phòng ở sạch sẽ, giường mềm mại, chăn mới tinh, trong lòng vô cùng cao hứng, so với kiếm được khối vàng lớn còn vui mừng hơn nữa.
Sau khi vào thành, Mộ Dung Mỹ dẫn Tiểu Ngưu đến một khách sạn có quy mô rất lớn. Tiểu Ngưu xem xét, thật sự là rất khí phái. Đó là một tòa lầu thật dài có ba tầng, ánh trăng chiếu sáng thấy phòng ở so với nhà khác đều cao hơn. Cánh cổng cũng vừa cao vừa lớn, ngay cả đèn lồng cũng cao hơn nhà người khác hai hào. Cửa còn có người gác nữa.
Tiểu Ngưu thầm nghĩ, ở trong này một đêm chắc chắn tốn kém không ít. Xem bộ dáng này, nơi đây là cho quý tộc ở. Còn tốt, có Mộ Dung Mỹ ở cùng, ta sẽ không cần lo lắng vấn đề tiền bạc. Để nữ nhân trả tiền thật sự có điểm hơi mất mặt. Bất quá mình cũng sẽ không dùng của nàng. Tiểu Ngưu ta cũng không phải là con sâu tham ăn.
Sau khi vào cửa, Mộ Dung Mỹ bảo Tiểu Ngưu hướng đại sảnh đi tới, còn nàng nói với tên hầu bàn mấy câu. Cũng không biết nói gì, rất nhanh cũng đi vào đại sảnh.
Lão bản vừa thấy Mộ Dung Mỹ, thần tình liền phấn chấn như thấy thần tài. Mộ Dung Mỹ ngay cả một chút tươi cười cũng không có, nói với lão: "An bài cho vị bằng hữu này của ta một căn phòng rộng rãi, sạch sẽ, chăn đệm nhất định phải hoàn toàn mới, làm cho vài món ăn, đưa đến phòng hắn. Còn nữa, mang cho hắn một bầu rượu."
Lão bản mặt mày hớn hở, vui vẻ đáp ứng. Lão tự mình đưa hai vị an bài lên phòng trên lầu. Tiểu Ngưu tiến đến căn phòng kia, vô cùng hài lòng, bởi vì khi vào phòng có được loại cảm giác tươi mát sảng khoái. Hắn ngồi lên giường, lớn tiếng hoan hô.
Mộ Dung Mỹ nói: "Ngủ đi, đừng nổi điên." - Nói xong, nàng hướng phòng mình đi. Thực là hay, phòng Mộ Dung Mỹ ngay ở đối diện. Tiểu Ngưu đến bên cửa, nhìn bóng Mộ Dung Mỹ biến mất ở bên cánh cửa phòng đối diện.
Mỹ nữ đi mất, Tiểu Ngưu tự nhiên sinh ra một cảm giác mất mát. Loại cảm giác này cùng với sự thất lạc Nguyệt Ảnh cùng Nguyệt Lâm các nàng gần giống nhau, đều làm cho Tiểu Ngưu nhịn không được muốn than thở. Hắn nào dám bước tới cửa phòng Mộ Dung Mỹ. Cô ta mà giận lên, chỉ sợ so với Nguyệt Ảnh cũng không thua kém là bao.
Tiểu Ngưu quay về phòng ngồi xuống, cảm thụ được ưu đãi của căn phòng. Mới vừa ngồi không lâu, tiểu nhị đã tới mang rượu và thức ăn đến, còn tỏa ra mùi thơm phức. Hơn nữa còn có quần áo mới, Tiểu Ngưu lúc này mới hiểu, vừa rồi Mộ Dung Mỹ cùng người ta nói nói, thì ra là bảo người ta đi mua quần áo cho mình.
Hắn thấy như vậy thì phi thường cảm động. Phảng phất như thấy được người thân của mình. Hắn thực không thể tưởng mình cùng Mộ Dung Mỹ tới tình trạng ngày hôm nay. Vốn tưởng rằng trở thành cừu nhân bất cộng đái thiên, lại không nghĩ cuối cùng thành người một nhà. Loại kết cục này hắn vẫn suy nghĩ. Loại mỹ mãn này chỉ cần có thể kiên trì thì có gì đáng kể đâu.
Chờ sau khi tiểu nhị đi khỏi, Tiểu Ngưu đem quần áo mới mặc vào, rất vừa người. Qua việc này Tiểu Ngưu có thể biết, Mộ Dung Mỹ là cô nương rất cẩn thận. Cô nương như vậy chỉ cần dạy dỗ thật tốt, cũng có thể đủ tư cách trở thành một thê tử.
Tiểu Ngưu lại ngồi vào bàn, thống khoái uống một ngụm rượu, như đang chúc mừng quan hệ giữa hắn và Mộ Dung Mỹ được cải thiện. Lại ăn mấy miếng đồ ăn, thấy rất hợp khẩu vị. Lúc này là ban đêm, một mình độc ẩm độc thực có chút cô đơn. Tốt nhất tìm người cùng ăn. Hắn lập tức nghĩ đến giai nhân bên cạnh. Tìm cớ gì để nàng đi ra? Tiểu Ngưu nghĩ mãi, bèn tới gõ cửa. Hắn biết ý niệm trong đầu cũng không chỉ mới nàng uống rượu đơn giản như thế.
Tiểu Ngưu rón rén đi tới ngoài cửa phòng Mộ Dung Mỹ, do dự một chút. Mới gõ cửa vài tiếng, thấp giọng nói: "Mộ Dung tiểu thư, trời cũng không còn sớm, cô cũng đói bụng rồi, cùng ta uống vài ngụm đi. Ở đây có rượu, cũng có đồ ăn."
Tiểu Ngưu đập cửa liên tục, bên trong truyền ra thanh âm bất mãn của Mộ Dung Mỹ: "Ồn cái gì mà ồn, ta đã ngủ rồi. Nếu rượu và thức ăn đã mang lên, ngươi mau ăn của ngươi đi, đừng ở chỗ này mà kêu la như quỷ, ảnh hưởng ta nghỉ ngơi." - Nói xong lời cuối cùng, còn hừ nhẹ một tiếng.
Mỹ nữ trả lời như thế thì đã quá rõ ý rồi. Tiểu Ngưu không dám gõ nữa, sợ lại mang vạ, hắn nói: "Ta quay về phòng, có chuyện gì cô gọi ta một tiếng, ta sẽ hỗ trợ."
Thanh âm Mộ Dung Mỹ lại vang lên: "Muốn chiếu cố ta, chỉ cần ngươi không đến làm phiền ta, là hỗ trợ lớn nhất."
Tiểu Ngưu còn nói một tiếng: "Ta đi thật đây." - Hắn trở lại phòng, một mình ăn uống, một mình hưởng thụ rượu thịt ngon lành. Trong lòng thầm nói, tính tình nha đầu này cũng không tốt, trong số các cô nương mình gặp, Nguyệt Ảnh, Quỷ Linh, Mộ Dung Mỹ ba nàng xét đến cùng đều là giống nhau, đều không dễ chọc. Chỉ có Nguyệt Lâm là tốt với mình, cũng không giận mình bao giờ. Sư nương cũng không tồi, đối với mình rất ôn nhu, nếu mỹ nữ lúc nào cũng hung dữ, chính mình cũng không thấy hứng thú gì nữa.
Tiểu Ngưu há mồm ăn đồ ăn, uống từng ngụm rượu lớn, tính toán hành động tiếp theo của mình. Tiếp theo mình đương nhiên là về thành Hàng Châu thăm người thân. Về phần hai sư tỷ xinh đẹp kia không cần lo lắng. Bổn sự các nàng rất lớn. Mà vận mệnh tên Tần Viễn kia để hắn tự lo đi, Tiểu Ngưu ta cũng không có bản lãnh cứu hắn, nếu hắn có hy sinh, thì cũng là liệt sĩ vang danh của Lao Sơn phái.
Đúng, về nhà, ngay sáng sớm sẽ đi, dù sao mỹ nữ này không đối tốt với mình, nếu một khi tính tiểu thư của nàng nổi lên, nhắc lại chuyện xưa, chỉ sợ lại muốn đánh giết mình, mình không phải tự tìm phiền phức sao? Tiểu Ngưu càng nghĩ càng quyết.
Bất quá cũng không để phí, Tiểu Ngưu ăn sạch sẽ hết đồ ăn. Sau khi cơm no rượu say, Tiểu Ngưu nằm lên trên giường, định nghỉ ngơi. Lúc này, có tiếng gõ cửa, Mộ Dung Mỹ từ bên ngoài bước vào. Điều này ngoài ý muốn của Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu vội ngồi dậy, vẻ mặt kinh hỉ hỏi: "Mộ Dung tiểu thư, sao cô lại tới đây?" - Cô tới làm gì? Tiểu Ngưu bắt đầu nghĩ tới một khía cạnh tốt đẹp.
Mộ Dung Mỹ tóc tai rối loạn, quần áo không chỉnh, hai mắt nhập nhèm, có thể thấy được mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Nàng nhấp nháy đôi mặt đẹp, nói: "Ta khát, ngươi đi xuống dưới lầu lấy nước lên cho ta, sau đó đưa đến phòng cho ta." - Nói xong, Mộ Dung Mỹ liền đi ra ngoài, lại nghe tiếng cửa phòng mở, nàng đã quay về phòng mình.
Tiểu Ngưu liền lớn tiếng đáp ứng, cảm giác thật là cuồng nhiệt, háo hức, Cái này chỉ có hét lên vì say rượu mới hợp. Hắn nghĩ đến cùng nàng làm hảo sự.
Mỹ nữ có lệnh, Tiểu Ngưu không thể không làm. Hắn vội đi xuống lầu đem nước đến. Sau khi gõ một tiếng, bên trong cửa có thanh âm: "Cửa không khóa, vào đi."
Tiểu Ngưu đẩy cửa két két, bước vào phòng. Trong phòng bày một cái bàn, có ánh nến chiếu sáng khắp phòng, Mộ Dung Mỹ đang chống cằm trên cạnh bàn. Dưới ánh sáng nến, hai gò má nàng ửng hồng, sóng mắt dục lưu, lông mi thật dài, lại dày, thật là quyến rũ tựa như một vị phu nhân.
Tiểu Ngưu nhìn mà tim đập thình thích, sau khi đem nước đặt lên bàn, ngây ngốc say mêm ngắm nhìn mỹ nữ. Mộ Dung Mỹ nhấp một ngụm nước, thấy hắn còn chưa đi, liền nhíu mày sẵng giọng: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi sao còn chưa đi? Ta muốn ngủ."
Tiểu Ngưu hì hì cười, nói: "Ta thấy cô cũng chưa thể ngủ, hay là ta cùng cô nói chuyện đi."
Mộ Dung Mỹ lại uống nước lần nữa, buông chén nói: "Với ngươi chẳng có gì để nói, chúng ta còn chưa tính hết nợ nần đâu. Ngươi là u linh cứ dai dẳng trước mặt ta bay tới bay lui, không sợ chọc ta chán ghét. Để ta giận lên, đem ngươi chém nát." - Nàng dùng ngọc thủ khoa chân múa tay giữa một tay tạo một tư thế giết người.
Tiểu Ngưu gặp mỹ nữ trước mắt liền tận dụng mọi thủ đoạn của nam nhân, người ta kiên quyết đuổi hắn đi, hắn càng không đi. Chẳng những không đi, hắn còn chủ động ngồi xuống. Hắn thoải mái ngồi đối diện Mộ Dung Mỹ. Hắn thầm nói, dù đêm này có chết, cũng không chịu thiệt bỏ đi.
Mộ Dung Mỹ chú ý tới điểm này. Nàng liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu một cái, cảm thán nói: "Ta đã thấy nhiều nam nhân, ngươi là kẻ có da mặt dày nhất." Tiểu Ngưu nói: "Có thể chiếm được một chữ "Nhất", cũng không phải tồi. Tin tưởng chỉ bằng một điểm xấu này, cô sẽ không dễ dàng quên ta."
Mộ Dung Mỹ hừ, nói: "Quên? Thế chẳng phải tiện nghi cho ngươi. Con người của ta có thói quen, phàm ai có ân với ta, ta sẽ không quên. Đồng thời, ai có thù với ta, ta cũng sẽ nhớ hắn cả đời."
Tiểu Ngưu thầm nói, có thể được mỹ nữ vì hận mà nhớ cả đời, đúng là phúc khí nha, Tiểu Ngưu ta hy vọng phúc khí nhiều hơn như vậy. Miệng lại nói: "Chúng ta tuy là cừu nhân, nhưng cũng có thể biến thành tình nhân mà. Chỉ cần ta thích cô, cô thích ta, chúng ta hoàn toàn có thể trở thành người một nhà." - Tiểu Ngưu khẳng khái nói. Mặt mày hớn hở cứ như hắn thật sự là nam nhân của nàng.
Mộ Dung Mỹ uống nước, buông chén, chăm chú nhìn Tiểu Ngưu, hỏi: "Ngươi nói nợ nần chúng ta rốt cuộc tính như thế nào?"
Tiểu Ngưu thực sảng khoái nói: "Ta không phải đã nói qua sao? Chúng ta có thể biến thành người một nhà. Ta làm nam nhân của cô, cô làm lão bà của ta. Nói như vậy, mây đen đầy trời không phải đều tan sao?"
Mộ Dung Mỹ cúi đầu, nói: "Ta cũng không phải lo phải gả cho ngươi. Ngươi nói xem người có cái gì tốt, ta mà chọn người, không biết có bao nhiêu người chê cười ta. Nói ta không tinh mắt, nói tiêu chuẩn ta thấp. Ta chẳng có cảm giác gì yêu thích ngươi cả."
Tiểu Ngưu nghe xong lời này không tức giận, cũng không xấu hổ, nói: "Có gì à? Tuyển nam nhân là chuyện của nàng, cũng người khác có quan hệ gì? Nếu chúng ta sống mà cứ nghe lời người khác, nhân sinh còn gì khoái hoạt chứ? Tiểu Ngưu ta sống bằng này, nói không sai, chính ta lập ra chủ ý. Cứ nói lão ba ta đi, lão không cho làm cái này, không cho ta làm cái kia, cuối cùng thế nào, ta vẫn không nghe lời. Lão không cho ta luyện võ, ta vẫn luyện. Lão nói với ta đời này tiền đồ ta không bằng lão, ta cố tình muốn cho lão xem, ta sẽ mạnh hơn lão cả trăm lần."
Mộ Dung Mỹ a lên một tiếng, nói: "Có đúng không? Xem ngươi nói thật hợp tình hợp lý, đường hoàng, giống như đang kể lại chuyện đời vậy."
Tiểu Ngưu nước miếng bay tứ tung nói: "Đương nhiên là thật. Cô xem ta hiện tại bổn sự tuy bình thường, thành thật mà nói, ta đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Từ khi ở Lao Sơn học nghệ, ta cảm thấy bản lãnh của mình tăng lên từng ngày, tiến triển cực nhanh, chỉ cần qua một năm rưỡi nữa, chỉ sợ người có thể đánh bại ta trên Lao Sơn cũng chẳng là bao."
Nghe Tiểu Ngưu nói khoác, Mộ Dung Mỹ nhịn không được cười khanh khách.
Tiểu Ngưu nóng nảy, nói: "Cô cười cái gì, hình như cô không tin lời ta nói, chúng ta có thể đánh cuộc."
Mộ Dung Mỹ nhìn hắn, hỏi: "Đánh cuộc cái gì?" - Đôi mắt đẹp sáng ngời của nàng nhìn hắn, tràn ngập sự tò mò.
Tiểu Ngưu nói: "Là về bản lãnh của ta. Chúng ta lấy một năm thời gian để cá, một năm nếu bổn sự ta lớn, cô gả cho ta. Nếu bổn sự không cao, ta cưới cô."
Mộ Dung Mỹ nghe xong thiếu chút nữa cười đau cả bụng, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ta đối với thân thủ của ngươi một chút tin tưởng cũng chẳng có, chỉ có mồm mép khoác lác của ngươi là ta bôi phục vô cùng. Ta dám nói, sau khi ngươi khoác lác như vậy, ngay sáng ngày mai, trâu bò trong tiểu thành này đều không còn tồn tại nữa."
Tiểu Ngưu vẻ mặt đau khổ hỏi: "Vậy đi đâu?"
Mộ Dung Mỹ trả lời: "Đương nhiên là bị ngươi thổi chết hết." Tiểu Ngưu xong cười ha hả, Mộ Dung Mỹ đã bị hắn cuốn hút cũng nhịn không được cười rộ lên. Nàng cứ cười như vậy, cười đến cả người run rẩy, chiếu sáng cả khuôn mặt nàng. Nhìn thấy Tiểu Ngưu lòng chợt động, nhưng hắn không dám động thủ.
Hai người cười như vậy, khoảng cách ngày càng gần hơn. Mộ Dung Mỹ cười mãi, hai cánh tay chậm rãi hướng về phía trước, chiếc eo rất đẹp khẽ chuyển, liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu, khinh thường nói: "Ta thật sự muốn ngủ, ngươi làm gì mà chưa đi?"
Tiểu Ngưu ngồi ở trên ghế mông nhịp nhịp, hắc hắc cười, nói: "Nàng cứ ngủ cho ngon đi, ta làm hộ hoa sứ giả. Có ta ở bên, cam đoan không có sắc lang nào có thể tới gần cô."
Mộ Dung Mỹ nhếch đôi môi đỏ mọng lên, hừ nói: "Ta xem, ngươi chính là sắc lang lớn nhất, cũng là tên sắc lang nguy hiểm nhất. Sắc lang uy hiếp ta lớn nhất chính là ngươi. Nếu ngươi đi rồi, ta lập tức được an toàn." Tiểu Ngưu vẫn không đứng lên, nói: "Mộ Dung tiểu thư, chúng ta là quan hệ phu thê, cô sợ gì chứ? Ta cam đoan ta sẽ bảo vệ cô, quyết không bắt nạt cô. Ta ngồi ngay ở đây, tùy thời có thể bầu bạn cùng cô." - Tiểu Ngưu lộ ra vẻ mặt trung thần, hiện thiện sự thành kính cùng kiên quyết.
Mộ Dung Mỹ lại cảm khái, nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi thật sự là tên có da mặt dày nhật mà ta từng thấy trong đời."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, giải thích: "Ở trước mặt mỹ nữ da mặt dày một chút cũng không gọi là vô sỉ."
Mộ Dung Mỹ khép đôi mặt đẹp một chút, lại lần nữa mở ra, nói: "Ta nhớ rõ trước kia nam nhân theo đuổi ta cũng không ít, da mặt bọn họ chẳng so được với ngươi. Ta chỉ cần biến sắc một chút, bọn họ lập tức biết điều đi thật xa. Có kẻ, chỉ cần ta nói, hắn lập tức tránh xa. Còn ngươi đuổi như thế nào cũng không đi, dạy như thế nào cũng không nhớ, thật sư là da mặt dày vô tiền khoáng hậu mà."
Bị so sánh với một nam nhân cảm giác thật không thoái mái, bị một mỹ nữ trực tiếp quở trách làm sao thoải mái chứ? Mà Tiểu Ngưu lại không giống người bình thường. Chỉ nghe Tiểu Ngưu mỉm cười, giải thích: "Đó là do ta với họ bất đồng, đây là nguyên nhân mỹ nữ sẽ thích ta, không thích họ. Đơn giản là da mặt ta dày, ta mới có nhiều cơ hội ở chung cùng mỹ nữ, cơ hội nhiều nhất, hy vọng ta cũng nhiều hơn." - Tiểu Ngưu kê chân lên ngồi bắt chéo. Nghe xong lời này, Mộ Dung Mỹ lâm vào trầm tư. Nàng nhìn Tiểu Ngưu, đột nhiên thấy được lời này chứa đựng đạo lý thâm sâu. Lạ nha, nếu trước kia có một nam nhân có thành ý như hắn, chịu đựng như hắn, chỉ sợ mình nhất định sẽ bị cảm động.
Ngay thời điểm Mộ Dung Mỹ đang trầm tư, Tiểu Ngưu đứng lên, tiến đến gần nàng, lớn mật dùng cánh tay ôm lấy bả vai nàng, khuôn mặt mỉm cười, nhìn không phải người tốt.
Mộ Dung Mỹ trừng mắt, giận dữ nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi làm gì đó? Ngươi không muốn sống sao?" - Nàng đứng thẳng lên, giống như đang đứng trước địch nhân.
Tiểu Ngưu chẳng hề để ý, nói: "Ta chẳng muốn làm gì, chỉ muốn hôn cô." - Nói rồi, hắn cũng mặc kệ đối phương có nguyện ý cùng không, dùng miệng rộng hôn mạnh xuống. Mộ Dung Mỹ lắc lắc đầu, di chuyển khuôn mặt. Nàng hai tay đẩy hắn ra, thuận thế dùng tay tát mạnh vào mặt hắn một bạt tai. Một tiếng bốp vang lên, làm cho má Tiểu Ngưu in hằn năm dấu tay, đau đến mức Tiểu Ngưu phải ôm mặt.
Mộ Dung Mỹ liền đứng lên, trừng mắt nhìn Tiểu Ngưu, nói: "Lần sau còn dám vô lễ, ta sẽ lấy đầu ngươi xuống." - Nàng nghĩ dọa như vậy, Tiểu Ngưu sẽ dừng tay, nào biết nàng nghĩ như vậy là sai lầm.
Tiểu Ngưu xoa nhẹ hai bên má, lại đứng lên, hai tay ấn lên ngực nàng, một tay nắm một bên vú, tạo cho Mộ Dung Mỹ một cảm giác khác thường. Nàng nghĩ tới tình cảnh tiêu hồn lần trước, ở dưới hắn uyển chuyển rên rỉ, thực là xấu hổ. Nàng cảm thấy thân thể một trận xúc cảm, đồng thời cũng bội phục dũng khí đối phương. Nàng lớn đến như vậy, còn chưa có gặp một nam nhân nào dám vô lễ với nàng như thế, chưa có nam nhân nào có dũng khí lớn như hắn. Tiểu nam nhân này quả nhiên không giống người thường.
Không chờ Mộ Dung Mỹ có hành động gì, cái miệng rộng lập tức lấp kín đôi môi đỏ mọng của đối phương. Hai tay di chuyển trên thân nàng, làm cho Mộ Dung Mỹ phản ứng không kịp, nhất thời khó có thể thích ứng. Cái này để cho Tiểu Ngưu có dịp thừa cơ. Tiểu Ngưu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của Mộ Dung Mỹ, hai bàn tay tiếp tục hành động. Tay phải vuốt lên thắt lưng, tay phải trượt nhẹ trên lưng nàng, nhẹ nhàng, cẩn thận, như là sợ dùng sức phá đi tấm thân kiều diễm của nàng.
Tiểu Ngưu hiện tại bổn sự càng lúc càng mạnh, đi nhanh hơn trước hạ tay xuống mông. Công đoạn đối phó nữ nhân mới bắt đầu bước thứ nhất, hắn đã từng theo một tên mao đầu tiểu tử học cách đối phó nữ nhân. Mộ Dung Mỹ chỉ là một thiếu phụ nữ tử, làm sao là đối thủ của hắn được?
Cứ xem biểu diễn của Tiểu Ngưu. Hắn từ hôn chuyển thành liếm. Cái lưỡi của hắn cứ như cái đầu xà liếm láp chiếc lưỡi đỏ mọng mẫn cảm của đối phương. Khi liếm môi trên, khi liếm môi dưới, liếm cho Mộ Dung Mỹ tâm lý căng căng, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Cả người đều lâng lâng, giống như biến thành một chiếc lông chim tùy thời có thể bay lên không trung. Nàng không còn nói gì được, nàng đã bị mê muội mất rồi.
Cái này cũng chưa đáng chi, một bàn tay của Tiểu Ngưu còn chuyển về mông của nàng, nhẹ vuốt làm cho Mộ Dung Mỹ có cảm giác thoải mái hô hấp nhanh hơn, muốn thét lên. Hành động của Tiểu Ngưu cũng không dừng ở đó, đầu lưỡi liếm tới liếm lui, hướng miệng nàng hôn đến. Miệng Mộ Dung Mỹ hơi đóng lại, lại càng khiêu khích hé mở đối phương "Dẫn sói vào nhà". Đầu lưỡi tiến vào, liền cùng cái lưỡi nhỏ thơm tho của Mộ Dung Mỹ quấn lấy nhau. Hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau một chỗ, giống như hai con rồng đang đánh nhau, phát ra những âm thanh dồn dập, cả hai người đều cảm giác rất khoái. Trong miệng đều cảm giác hương vị không hề tồi chút nào.
Ngón tay Tiểu Ngưu giống như đang bóp bánh mỳ tận tình bóp lấy mông nàng, cảm thụ được nơi đấy đẫy đà, sung mãn. Trong nháy mắt, ngón tay lại đi vào nơi thần bí giữa hai mông. Ở nơi đó, ngón tay ra sức tiến. Ngón tay chà sát, bóp véo, khiến Mộ Dung Mỹ không chịu được vặn vẹo thân hình. Việc này như là phối hợp với hoạt động của ngón tay nơi mông nàng, Mộ Dung Mỹ nhịn không được rên lên, như là đang bị bệnh vậy.
Tiểu Ngưu đem đầu lưỡi thu lại, Mộ Dung Mỹ tự nhiên theo sát. Đầu lưỡi của nàng khi mới vươn ra bên ngoài, đã bị Tiểu Ngưu bắt làm tù binh. Chúng lại ngoài miệng giao chiến, mãnh liệt hơn, tình cảm mãnh liệt dữ dội, kích thích cực điểm. Song phương cảm giác cực tốt.
Tiểu Ngưu hưởng thụ diễm phúc, nghĩ xem như thế nào càng làm cho nàng khoái hoạt hơn, làm như thế nào để cho nàng càng giống dâm phụ, tay hắn cứ sờ nắn thân thể nàng, liền động phải cúc hoa. Tuy còn cách lớp vải, nhưng vẫn khiến Mộ Dung Mỹ a lên một tiếng.
Tiểu Ngưu vươn mấy ngón tay, phân công công tác. Có ngón sờ cúc hoa, ngón thì sờ lổ nhỏ, mấy lộ đại quân đồng thời xuất trận, kích thích làm cho Mộ Dung Mỹ cảm thấy bên dưới thật nóng.
Mộ Dung Mỹ rên rỉ không ngớt, hơi thở hổn hển, khuôn mặt sớm đã hồng như ánh nắng nơi trời chiều. Như vậy so với ho hồng nở rộ càng diễm lệ hơn. Tiểu Ngưu không muốn nổi điên với nàng cũng không được.
Tiểu Ngưu một bên cuồng hôn cặp môi thơm, một bên trêu đùa cặp mông, chà sát đóa hoa, làm cho thân thể mềm mại của Mộ Dung Mỹ giống như bị động đất chấn động, một khắc cũng không được an bình. Đây là thời khắc khoái hoạt của nam nữ, đây là hiệu quả do thân thiết sinh ra. Nàng có cảm giác mê luyến say đắm.
Cuối cùng nàng cũng không hoàn toàn bị mê man, sau khi bị Tiểu Ngưu chiếm một trận tiện nghi, nàng gian nan thoát khỏi ma trảo của hắn, thần tình thẹn thùng quát lên: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi cũng hơi quá đáng rồi. Ta cũng không phải nữ nhân tùy tiện." Tiểu Ngưu tâm tình sảng khoái vô cùng, kéo tay nàng tới, nói: "Ta biết mà, nàng là bảo bối yêu quý của ta. Ta hiểu rõ nàng nhất, thích nàng nhất."
Mộ Dung Mỹ bất mãn nói: "Ngươi đã chiếm tiện nghi của ta, ta là một cô nương vậy mà bị một nam nhân làm như vậy, thành bộ dáng như vậy. Ta thấy mình thật là mất mặt."
Tiểu Ngưu thấy khóe mắt nàng đều là xuân ý, phi thường mê người. Hắn nói: "Mộ Mỹ tiểu thơ nha, nàng nói như vậy thật sai lầm. Phàm là yêu nhau ai chẳng thích dùng phương này cầu yêu chứ. Phương thức của chúng ta còn chưa đủ mãnh liệt, chưa đủ đã nghiền nha. Đến đây, ta giúp nàng tiến vào cảnh giới cao nhất." - Nói xong, Tiểu Ngưu dùng cánh tay ôm lấy Mộ Dung Mỹ đang ngồi lên, tiến lại giường.
Mộ Dung Mỹ ngượng ngùng nhắm mắt lại, kẻ này thật là quá thẳng thắn, quá lợi hại. Lần này không giống lần trước bị ép vì sống còn, Lúc này chính mình không bị thương, cũng không bị uy hiếp. Lần này mình có đủ bản lĩnh, nếu muốn đình chỉ, là cực kỳ dễ dàng. Nếu muốn giết đối phương cũng là dễ dàng. Vì cái gì mình lại không nhẫn tâm giết hắn chứ, chẳng lẽ mình có tình ý với hắn? Chẳng lẽ là mình cũng muốn cùng hắn làm chuyện này? Mộ Dung Mỹ cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Còn Tiểu Ngưu nào biết ý tưởng của nàng đâu? Hắn cao hưng đặt Mộ Dung Mỹ trên giường, sau đó hít sâu một hơi. Thấy Mộ Dung Mỹ một thân mặc hắc y, che đậy làn da trắng như tuyết. Khuôn mặt lộ ra xuân tình vô hạn, như đang chờ đợi cái gì. Mà đôi mắt đẹp của nàng mấp máy, có thể nghe thấy hô hấp của nàng.
Tiểu Ngưu biết mỹ nữ cần gì, chờ mong nam nhân làm gì. Mà Tiểu Ngưu cũng muốn cưỡi thương lên ngựa. Vì thế Tiểu Ngưu không để lãng phí thời gian, hắn bắt đầu cởi quần áo của Mộ Dung Mỹ. Mộ Dung Mỹ vẫn hơi thẹn thùng, ánh mắt hé mở, dùng tay ngăn cản nói: "Không cần nha, chúng ta không phải là vợ chồng mà."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Lần trước chúng ta đã là vợ chồng. Không phải sợ, nàng từ từ hưởng thụ nha." - Nói chuyện. Tiểu Ngưu đã tháo thắt lưng, cởi áo nàng ra. Mộ Dung Mỹ kêu khẽ một tiếng, trong lòng vừa sợ, vừa thẹn. Nàng biết mình đã vô lực ngăn trở. Dù sao cũng đã lần nếm qua ân ái, cũng không ngại nếm thêm một lần nữa.
Da thịt nàng thật là thơm, mỗi một tấc đều thơm, trong nháy mắt, Mộ Dung Mỹ đã trần như nhộng. Kia tuyết bạch phiến nộn tỏa mùi hương da thịt nhè nhẹ, hấp dẫn ánh mắt háo sắc của Tiểu Ngưu, kích thích mỗi một sợi dây thần kinh của nàng. Thân thể của nàng từ trên xuống dưới, cơ bản nhìn không ra một điểm xấu nào. Bộ ngực căng đầy, núm vú phấn hồng, vòng eo mảnh khảnh, lông tơ sáng đẹp. Nơi đó của nữ nhân thật sáng đẹp làm cho Tiểu Ngưu cơ hồ phải nổi điên.
Mộ Dung Mỹ rất không quen trần truồng trước mặt nam nhân, vì thế nàng tự nhiên dùng tay che chắn thân thể. Một bàn tay chắn trên ngực, một bàn tay chắn phía dưới, nhưng thế này thật là phí công. Nàng có thể nào chống đỡ được chứ? Động tác như vậy của nàng càng làm tăng thêm mị lực của nàng, càng tăng thêm dục vọng của nam nhân.
Tiểu Ngưu lấy cây nến tới, cẩn thận xem xét thân thể của Mộ Dung Mỹ, một bên xem, một bên tán thưởng, thở dài: "Mộ Dung tiểu thư, nàng thật đẹp nha, nàng đẹp đến mức làm co hồn ta bay đi rồi. Chúng ta bắt đầu đi." - Nõi xong, hắn đem cây nến cắm một bên, chính mình bằng tốc độ nhanh nhất cởi sạch quần áo.
Sau khi cởi sạch quần áo, cây gậy kia đã vươn ra sừng sững. Quy đầu tròn tròn mang theo nhan sắc ô mai, vì ngưỡng mmm mà rung đùi đắc ý. Trên cây gậy có những sợi gân xanh xông ra, giống như đang khai nở.
Tiểu Ngưu đùa nghịch cây gậy của mình, nói: "Mộ Dung tiểu thư, nàng xem kìa, nó thật là hưng phấn." - Nói chuyện, Tiểu Ngưu dùng đồ vật này cọ trên chân của Mộ Dung Mỹ liên tục.
Mộ Dung Mỹ bị đồ vật này cọ phải, cảm giác mất thăng bằng, thân thể nóng hầm hập. Nàng nổi lên sự tò mò, vì thế hai tay chống xuống, nâng thân thể lên, trợn mắt thì thấy, cây gậy kia dang dùng một con mắt nhìn mình. Vừa dài vừa thô, giống một cây cam giá. Không, so với cam giá còn thô cứng hơn, phải nói giống một trái cà trưởng thành. Mộ Dung Mỹ nhớ lại lần trước bị nó giết chết đi sống lại, liền nói: "Để nó tránh xa một chút, ta chán ghét nó." - Nói xong, Mộ Dung Mỹ lấy tay làm động tác đánh "Xà". Tiểu Ngưu cười hắc hắc, lấy tay cầm lấy cây gậy của mình, nói: "Đừng nhìn nó bộ dáng ghê gớm, nó là món đồ chơi tốt nhất của mỹ nữ đó. Nếu nàng không tin lời ta, nàng có thể thử lại một lần nha." - Nói xong, Tiểu Ngưu liền tiến lên giường, đứng ở bên giường dùng hai tay vuốt ve tiểu thối (Hạ thân) của Mộ Dung Mỹ.
A, trống trơn, nõn nà, giống như đồ sứ. Tay của Tiểu Ngưu rất nhanh đi vào vùng đất mẫn cảm. Tay hắn giống như đang vuốt lên lông tơ của nàng. Hắn phát hiện ra trên đấy không biết khi nào đã có mấy hạt sương. Tiểu Ngưu thấy liền thèm. Hắn bèn dính lấy một giọt đưa vào miệng, ân, vẫn là hương vị lần trước. Động tác này Mộ Dung Mỹ nhìn rất rõ, nàng hừ một tiếng, nói: "Thực không thẹn là nam nhân xấu xa."
Tiểu Ngưu lại dùng ma thủ đi vào trong lông tơ, híp mắt nói: "Mộ Dung tiểu thư, nàng nói ta không biết thẹn thùng, ta sao có thể giữ nàng chứ." - Vừa nói, một mặt hướng tay mò vào phía dưới đám lông tơ, ra sức tìm tòi bí mật trong đóa hoa.
Lần này trực tiếp chạm đến nơi kích thích trên người. Mộ Dung Mỹ thân thể mềm mại sợ run lên, dịu dàng nói: "Không cần mà, không cần mà, ta nóng quá." - d*m thủy của nàng giống như dòng suối nhỏ đang chảy mạnh xuống dưới.
Tiểu Ngưu ngón tay vân vê tiểu đậu đậu, quan sát phản ứng của Mộ Dung Mỹ, tâm nói, rất nhanh là có thể lên ngựa, rất nhanh là ta có thể hưởng đại diễm phúc. Tiểu Ngưu ta nhất định cùng nàng triền miền khiến nàng không thể quên được.