Hạ Văn Hi nhắm mắt lại, lúc rót Linh khí vào trong cái dù, thần thức (*** thần + ý thức cũng vào theo, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện không ít cánh cửa, y chọn cánh cửa gần mình nhất, đẩy cửa vào.
Trong đó, bốn phía vách tường đều là bản đồ, trái phải trên thạch bích có khắc không ít hình ảnh.
Hạ Văn Hi đi thẳng vào trong, tìm đến bích họa có khắc hình chữ “Hôm qua”, nâng tay sờ soạng, tay giống như là chạm vào mặt nước, bích họa bắt đầu gợn sóng, y cũng từng chút từng chút xuyên vào.
Sau đó, hình ảnh trước mắt thay đổi.
Y thấy được mình và Cố Trầm Uyên.
Lấy góc nhìn từ người đứng xem.
“Y” tự đưa kẹo cho Cố Trầm Uyên.
Cố Trầm Uyên đút kẹo cho “Y”.
Cố Trầm Uyên nói: “Đạo trưởng, ngài tâm duyệt với ta đi.”
Cố Trầm Uyên ôm y vào trong phòng, còn đắp chăn.
Cố Trầm Uyên ra ngoài viện, xuống núi.
Cố Trầm Uyên từ trong túi Càn Khôn của mình lấy ra một người – một cái mặt nạ thoạt nhìn rất hàm hậu, đó rõ ràng là khuôn mặt của Hạ Văn Hi.
Mặt Hạ Văn Hi không chút thay đổi trừng mắt nhìn theo Cố Trầm Uyên.
Đương nhiên, không dùng được rồi, dù sao đây chỉ là hình ảnh được ghi chép lại.
—-
“Aiz, tiểu đạo trưởng, ngươi xem giúp ta đó là thứ gì đi.” Khuôn mặt hàm hậu đó cười rộ lên càng trở nên hàm hậu hơn.
“Ngươi cũng biết, loại người giống như bọn ta, sao có thể nghĩ ra được chuyện gì tốt chứ……”
Cố Trầm Uyên nói ào ào một tràng.
Hạ Văn Hi nhìn vị tiểu đạo trưởng từ sự khó xử lúc ban đầu trở thành cười mỉa mai, dáng vẻ tự hào, thì đã biết vị tiểu đạo trưởng này đã hiểu rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó, vị tiểu đạo sĩ kia gật gật đầu, tùy Cố Trầm Uyên nhìn cái gọi là “Này nọ”, sau đó bị Cố Trầm Uyên ném vào nơi nào đó, dù sao cũng không ai thấy.
Hạ Văn Hi:……
Hạ Văn Hi cảm thấy tâm mình có chút mệt, y cảm thấy trước đây mình còn ngốc hơn vị tiểu đạo trưởng này nữa.
“Giải thích thêm: Cố Trầm Uyên đang giả thành Hạ Văn Hi, còn tiểu đạo trưởng kia là vị tiểu đạo trưởng qua đường nào đó mà thôi. Theo như ta hiểu là thế. Truyện này hại não ghê gớm QAQ”
“Tiểu đạo trưởng, tiếp theo, ngươi phải nhìn rõ cho ta. Nếu mà bởi vì thất thần mà làm ra chuyện gì phiền toái cho ta–”
Cố Trầm Uyên cười lạnh một tiếng, cũng không nói ra kết quả, có thể biết có bao nhiêu đáng sợ.
Hạ Văn Hi vẫn cảm thấy giọng Cố Trầm Uyên dễ nghe, trầm thấp mà giàu từ tính, như là lời thì thầm giữa những người yêu với nhau, có thể khiến Hạ Văn Hi cảm thấy trái tim mình giống như bị lông vũ lướt qua.
Nhưng y từ trước đến nay không biết được, khẩu khí Cố Trầm Uyên uy hiếp người khác là như thế — Hạ Văn Hi cảm thấy yết hầu mình có chút khô, y mặc niệm một lần Tĩnh tâm quyết, suy nghĩ rõ ràng.
Vị tiểu đạo trưởng kia không chết, đợi chút nữa phải thưởng cho Cố Trầm Uyên một viên kẹo mới được. Hạ Văn Hi thầm nghĩ, nhìn Cố Trầm Uyên lên núi Thanh Thành.
Không chút nào cố sức tiến vào đại sảnh, vài kết giới kia, cạm bẫy và người tuần tra thoạt nhìn không dùng được.
Lúc này trong đại sảnh, nên đến, đều đã đến.
Nhìn thấy Cố Trầm Uyên (đã mang mặt nạ Hạ Văn Hi, có một người còn cho là đệ tử không hiểu chuyện vào nhầm, răn dạy vài câu.
Hạ Văn Hi *** tế quan sát một lần, trừ Cố Tiêu dáng vẻ cười như không cười nhìn Cố Trầm Uyên, những người còn lại thì không tỏ vẻ gì.
…… Cố Tiêu giống như có chút không thích hợp.
Cho đến khi Cố Tiêu đột nhiên nói, hắn nói:
“Nghĩa phụ, nếu đã đến đây, thẳng thắn lấy mặt nạ xuống luôn đi, thế nào?”
Khiến những người đang ngồi ở đó phải sợ hãi, nháo nhào đứng lên cầm pháp bảo phòng ngự lui về phía sau, không ai mà không phải là bộ dáng hoảng sợ khi thấy quỷ.
“Đó không phải là sẽ dọa người khác sợ đến khóc mất đó sao?”
“Ta còn cho rằng nghĩa phụ biết đây là Hồng Môn yến nữa cơ đấy.” dáng vẻ Cố Tiêu cười như không cười như trước.
Cố Trầm Uyên tất nhiên biết đây âm mưu, hắn nuôi Cố Tiêu nhiều năm như vậy, nếu ngay cả chuyện này cũng nhìn không ra, hắn cũng đừng lăn lộn nữa, dứt khoát về nhà làm ruộng là được rồi.
Cố Trầm Uyên sẽ không chết như thế rồi (ý nói lần bao vây trước, Cố Tiêu biết, cho nên thiết lập một cái bẫy để dụ hắn, về phần Cố Trầm Uyên có đến hay không, chuyện này không quan trọng. Lần này không được, vậy thì đổi sang kế sách khác là được thôi.
Ba chữ ‘Hồng Môn yến’ vừa ra, đám tu tiên giả đứng xung quanh Cố Tiêu đột nhiên đưa tay bóp cổ chính mình, đồng tử co rút nhanh, miệng mở to, vẻ mặt dường như rất khó tin, bọn họ đồng loạt quỳ rạp xuống đất, cúi người phát run.
“Ôi chao ” Cố Tiêu mắt lạnh nhìn tình cảnh này, khóe miệng cong cong như trước, khoa trương thấp giọng kêu lên: “Không hổ là Cố Trầm Uyên, đúng là ngay cả thời gian để người ta dùng đến pháp bảo cũng không có, đã trực tiếp đi gặp Diêm Vương gia ”
Nói xong, thì thấy Cố Tiêu giơ tay lên, mấy người đó giống như bị thứ vô hình gì đó phân thây, phân tán trên mặt đất, khiến cả người Cố Tiêu nhiễm đầy máu.
Hạ Văn Hi cảm thấy mình bị tình huống trái ngược này khiến cho phản ứng chậm đi một nhịp. Tuy rằng lúc trước khi nói tin Cố Trầm Uyên, ẩn ẩn cảm thấy kẻ giết người có thể là Cố Tiêu, nhưng sau đó ý nghĩ này đã bị loại bỏ, bởi vì Cố Tiêu không có bất cứ lí do gì để giết bọn họ, hơn nữa giết bọn họ đối với Cố Tiêu mà nói cũng không có lợi ích gì, còn nữa, Cố Tiêu rất yếu…… và còn không ít nguyên do khác. Tóm lại, loại trừ các kiểu, Cố Tiêu là người không có khả năng nhất.
Cho dù thật sự là Cố Tiêu giết, căn cứ vào lời đồn y nghe được về Cố Tiêu, phản ứng đầu tiên sẽ là: Có thể là do Cố Trầm Uyên ép buộc chăng?
Bởi vì so với thanh danh của Cố Trầm Uyên, thanh danh của Cố Tiêu quả thật giống như “Người tốt trong các loại người tốt”.
Hạ Văn Hi đau đầu xoa xoa huyệt Thái dương của mình, tâm tình phức tạp.
Rất lâu về sau, Hạ Văn Hi mới biết được, lúc đó mình nghĩ là “Đúng là cha nào con nấy.”
Mặc kệ Hạ Văn Hi nghĩ như thế nào, hình ảnh vẫn tiếp tục như trước.
Cố Trầm Uyên hai tay ôm ngực tựa trên khung cửa nhìn hắn diễn. Dường như là đã sớm đoán được, thấy cảnh tượng như vậy mà ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi dù chỉ một chút, lười biếng, cho đến khi Cố Tiêu sửa sang lại vạt áo không loạn của mình, xem ra là đã bận rộn xong, lúc này Cố Trầm Uyên mới khởi động thân thể.
“Bọn họ là người cùng phe với ngươi. *Bạch nhãn lang, ngươi có ý định gì?” Cố Trầm Uyên lột mặt nạ trên mặt xuống, cũng là nét mặt cười như không cười, ánh mắt đen kịt, thoạt nhìn khiến người khác có cảm giác không tồn tại khủng khiếp.
(Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
“Nghĩa phụ, con đây là yêu người nha.” Cố Tiêu thở dài một hơi, nhìn về phía Cố Trầm Uyên trong mắt tràn đầy thâm tình: “Người xem, con không phải là đang báo thù cho người đó sao?”
Cố Trầm Uyên vỗ tay, độ cong khóe miệng mang theo trào phúng: “Diễn rất hay.”
“Nghĩa phụ, chúng ta là cùng một loại người, chỉ có con mới yêu người thôi — chỉ là con cũng đã lớn, so với nghe lời người nói, thì càng thích người nghe lời hơn, không thì sao có thể kiểm soát được người đây?”
“Ồ, thú vị. Ta còn chưa từng nghe nói qua có loại ‘kiểm soát’ này.”
Hạ Văn Hi hiểu rồi, xem ra là Cố Tiêu không thích khuất phục người khác, vì thế muốn giết chết Cố Trầm Uyên.
“Người không dễ dàng chết như vậy.” Cố Tiêu nói, tạm dừng một lúc, lúc này mới tiếp tục nói: “Nghĩa phụ, ngược lại ta muốn nhìn thấy phục ma lần thứ hai. Nhưng nếu người ngoan ngoãn nghe lời, những người này lập tức sẽ là do Minh Cô giết, người thấy thế nào?”
Ngụ ý là, nếu không nghe lời, vậy những người này sẽ là do Cố Trầm Uyên “Giết”, như vậy Cố Tiêu có thể nhìn thấy trò hay do chính bản thân dựng lên rồi.
Không có ai sẽ tin Cố Trầm Uyên.
Tuy nói lần trước người đến xem cũng khoảng chừng này, trình độ cũng như thế nhưng lại không chế trụ nổi Cố Trầm Uyên. Thế nhưng chỉ cần Hạ Văn Hi diễn theo đúng vở kịch, thì có thể dụ được Hạc Sơn lão nhân, một người đã bước một nửa vào tiên, còn giết không được một Cố Trầm Uyên sao?
Nếu Hạ Văn Hi không đến, vậy thì đổi thành kế hoạch thứ hai.
“Ngươi định thoát chết như thế nào từ trong tay ta đây.”
“Bây giờ người không động thủ, không phải là bây giờ cũng chưa tìm được ta hay sao?”
Tìm cũng không tìm được, làm sao phải chạy thoát thân.
Người trước mắt đang nói chuyện với Cố Trầm Uyên là ‘Cố Tiêu’ giả.
Hạ Văn Hi không rõ lắm những câu nói này, thậm chí ngay cả ý tứ Cố Trầm Uyên muốn hỏi cũng không rõ lắm, chẳng hạn như vì sao Cố Tiêu muốn giết những người đó — Hạ Văn Hi không tin những lí do mà Cố Tiêu nói.
Nhưng nhìn dáng vẻ Trầm Uyên thì có lẽ trong lòng hắn đã biết.
Hạ Văn Hi lại một lần nữa cảm thấy tâm mình mệt, may mà mặc kệ như thế nào, y hiểu rõ Cố Trầm Uyên không có giết những người đó.
Vì thế y không nghiêm túc đi phân tích từng lời nói giữa hai người nữa.
Hạ Văn Hi nhìn Cố Trầm Uyên ngồi vào trên chủ vị, từ túi Càn Khôn lấy ra một quả táo, một lát sau, ‘Cố Tiêu’ kia đột nhiên biến mất, vài vị tu tiên giả vịn trên cái cớ của Cố Tiêu tiến vào đại sảnh, ngay sau đó chính là một người lại một người tu tiên giả đi vào đại sảnh.
Cuối cùng,‘Hạ Văn Hi’ vào tới.
Quan sát từ góc độ bên ngoài, lúc y nhìn thấy Cố Trầm Uyên thân thể trong nháy mắt buộc chặt, rồi sau đó lại lập tức trầm tĩnh lại.
Nhìn đến đây thì không còn gì để xem nữa, Hạ Văn Hi thu hồi thần thức, về chuyện sau đó, hỏi Cố Trầm Uyên một chút là được rồi.
Mở mắt ra, Cố Trầm Uyên cười dịu dàng phản chiếu trong ánh mắt.
Hạ Văn Hi nhịn không được cũng nâng lên khóe miệng.
*****
Tiểu kịch trường 1:
Cố Tiêu mỗi ngày đều đi *đập nồi (phá hoại chăng?.
Làm chuyện xấu rồi, không sao cả, ai nói đây là nhóc làm? Đây rõ ràng là ai đó, hai mắt nhóc không thấy gì hết Không tin? Ha ha Có tin là lão già của ta sẽ thu thập ngươi không
Cố Trầm Uyên: Tử Tử, ai — ai khi dễ con?
Cố Tiêu: Nghĩa phụ, rõ ràng là con không làm chi hết, rõ ràng là tên tiểu tử xấu xa đó làm, nhưng tên tiểu tử xấu xa đó lại nói là do con làm, con giải thích, hắn còn nói nếu con không ‘Thừa nhận’ thì sẽ đánh con – hu hu hu hu……
Cố Trầm Uyên: Ha ha.
Cố Tiêu:# kế hoạch thành công #
Chờ sau khi Cố Trầm Uyên thu thập người trở về:
Cố Tiêu: Hu hu hu… nghĩa phụ, con sai rồi hu hu hu …sự thật là…sự thật là [sớm biết người đã biết con nói dối từ lâu] con [ đã không] gạt người đó …… oa hu hu hu —
# mỗi ngày đều lừa gạt lão già #
# rốt cuộc là tại sao lão già lại biết được, ngay cả chứng cứ mình cũng có rồi mà #
# có một người nghĩa phụ sáng suốt như thế thì làm sao đập nồi bây giờ? Đang chờ, nhanh lên #
Tiểu kịch trường 2:
Minh Cô cảm giác tâm mình thật mệt.
Tuy nói nàng không phải Tu ma giả vô cùng lợi hại nhưng cũng không kém, thoải mái ở lãnh địa của mình, mất hứng thì đùa dai một chút, cao hứng thì thu nhận vài ác nhân.
Nhưng chỉ đến khi gặp được phụ tử Cố Trầm Uyên, thì nàng lại xui xẻo.
Ngay từ đầu là mất địa bàn.
Sau này thật vất vả Cố Trầm Uyên “Chết”, nàng trở về lấy lại địa bàn của mình thì lại bị Cố Tiêu nhìn chằm chằm.
Thật vất vả Cố Tiêu mới bỏ trốn.
Nhưng mà Cố Trầm Uyên lại trở lại.
# ha ha, thật muốn chỉnh chết hai cha con ma đầu nhà này mà#
# ta chỉ muốn trở về địa bàn của mình mà khó vậy sao?#
# bảo bảo ủy khuất #
Hết chương 12
Trong đó, bốn phía vách tường đều là bản đồ, trái phải trên thạch bích có khắc không ít hình ảnh.
Hạ Văn Hi đi thẳng vào trong, tìm đến bích họa có khắc hình chữ “Hôm qua”, nâng tay sờ soạng, tay giống như là chạm vào mặt nước, bích họa bắt đầu gợn sóng, y cũng từng chút từng chút xuyên vào.
Sau đó, hình ảnh trước mắt thay đổi.
Y thấy được mình và Cố Trầm Uyên.
Lấy góc nhìn từ người đứng xem.
“Y” tự đưa kẹo cho Cố Trầm Uyên.
Cố Trầm Uyên đút kẹo cho “Y”.
Cố Trầm Uyên nói: “Đạo trưởng, ngài tâm duyệt với ta đi.”
Cố Trầm Uyên ôm y vào trong phòng, còn đắp chăn.
Cố Trầm Uyên ra ngoài viện, xuống núi.
Cố Trầm Uyên từ trong túi Càn Khôn của mình lấy ra một người – một cái mặt nạ thoạt nhìn rất hàm hậu, đó rõ ràng là khuôn mặt của Hạ Văn Hi.
Mặt Hạ Văn Hi không chút thay đổi trừng mắt nhìn theo Cố Trầm Uyên.
Đương nhiên, không dùng được rồi, dù sao đây chỉ là hình ảnh được ghi chép lại.
—-
“Aiz, tiểu đạo trưởng, ngươi xem giúp ta đó là thứ gì đi.” Khuôn mặt hàm hậu đó cười rộ lên càng trở nên hàm hậu hơn.
“Ngươi cũng biết, loại người giống như bọn ta, sao có thể nghĩ ra được chuyện gì tốt chứ……”
Cố Trầm Uyên nói ào ào một tràng.
Hạ Văn Hi nhìn vị tiểu đạo trưởng từ sự khó xử lúc ban đầu trở thành cười mỉa mai, dáng vẻ tự hào, thì đã biết vị tiểu đạo trưởng này đã hiểu rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó, vị tiểu đạo sĩ kia gật gật đầu, tùy Cố Trầm Uyên nhìn cái gọi là “Này nọ”, sau đó bị Cố Trầm Uyên ném vào nơi nào đó, dù sao cũng không ai thấy.
Hạ Văn Hi:……
Hạ Văn Hi cảm thấy tâm mình có chút mệt, y cảm thấy trước đây mình còn ngốc hơn vị tiểu đạo trưởng này nữa.
“Giải thích thêm: Cố Trầm Uyên đang giả thành Hạ Văn Hi, còn tiểu đạo trưởng kia là vị tiểu đạo trưởng qua đường nào đó mà thôi. Theo như ta hiểu là thế. Truyện này hại não ghê gớm QAQ”
“Tiểu đạo trưởng, tiếp theo, ngươi phải nhìn rõ cho ta. Nếu mà bởi vì thất thần mà làm ra chuyện gì phiền toái cho ta–”
Cố Trầm Uyên cười lạnh một tiếng, cũng không nói ra kết quả, có thể biết có bao nhiêu đáng sợ.
Hạ Văn Hi vẫn cảm thấy giọng Cố Trầm Uyên dễ nghe, trầm thấp mà giàu từ tính, như là lời thì thầm giữa những người yêu với nhau, có thể khiến Hạ Văn Hi cảm thấy trái tim mình giống như bị lông vũ lướt qua.
Nhưng y từ trước đến nay không biết được, khẩu khí Cố Trầm Uyên uy hiếp người khác là như thế — Hạ Văn Hi cảm thấy yết hầu mình có chút khô, y mặc niệm một lần Tĩnh tâm quyết, suy nghĩ rõ ràng.
Vị tiểu đạo trưởng kia không chết, đợi chút nữa phải thưởng cho Cố Trầm Uyên một viên kẹo mới được. Hạ Văn Hi thầm nghĩ, nhìn Cố Trầm Uyên lên núi Thanh Thành.
Không chút nào cố sức tiến vào đại sảnh, vài kết giới kia, cạm bẫy và người tuần tra thoạt nhìn không dùng được.
Lúc này trong đại sảnh, nên đến, đều đã đến.
Nhìn thấy Cố Trầm Uyên (đã mang mặt nạ Hạ Văn Hi, có một người còn cho là đệ tử không hiểu chuyện vào nhầm, răn dạy vài câu.
Hạ Văn Hi *** tế quan sát một lần, trừ Cố Tiêu dáng vẻ cười như không cười nhìn Cố Trầm Uyên, những người còn lại thì không tỏ vẻ gì.
…… Cố Tiêu giống như có chút không thích hợp.
Cho đến khi Cố Tiêu đột nhiên nói, hắn nói:
“Nghĩa phụ, nếu đã đến đây, thẳng thắn lấy mặt nạ xuống luôn đi, thế nào?”
Khiến những người đang ngồi ở đó phải sợ hãi, nháo nhào đứng lên cầm pháp bảo phòng ngự lui về phía sau, không ai mà không phải là bộ dáng hoảng sợ khi thấy quỷ.
“Đó không phải là sẽ dọa người khác sợ đến khóc mất đó sao?”
“Ta còn cho rằng nghĩa phụ biết đây là Hồng Môn yến nữa cơ đấy.” dáng vẻ Cố Tiêu cười như không cười như trước.
Cố Trầm Uyên tất nhiên biết đây âm mưu, hắn nuôi Cố Tiêu nhiều năm như vậy, nếu ngay cả chuyện này cũng nhìn không ra, hắn cũng đừng lăn lộn nữa, dứt khoát về nhà làm ruộng là được rồi.
Cố Trầm Uyên sẽ không chết như thế rồi (ý nói lần bao vây trước, Cố Tiêu biết, cho nên thiết lập một cái bẫy để dụ hắn, về phần Cố Trầm Uyên có đến hay không, chuyện này không quan trọng. Lần này không được, vậy thì đổi sang kế sách khác là được thôi.
Ba chữ ‘Hồng Môn yến’ vừa ra, đám tu tiên giả đứng xung quanh Cố Tiêu đột nhiên đưa tay bóp cổ chính mình, đồng tử co rút nhanh, miệng mở to, vẻ mặt dường như rất khó tin, bọn họ đồng loạt quỳ rạp xuống đất, cúi người phát run.
“Ôi chao ” Cố Tiêu mắt lạnh nhìn tình cảnh này, khóe miệng cong cong như trước, khoa trương thấp giọng kêu lên: “Không hổ là Cố Trầm Uyên, đúng là ngay cả thời gian để người ta dùng đến pháp bảo cũng không có, đã trực tiếp đi gặp Diêm Vương gia ”
Nói xong, thì thấy Cố Tiêu giơ tay lên, mấy người đó giống như bị thứ vô hình gì đó phân thây, phân tán trên mặt đất, khiến cả người Cố Tiêu nhiễm đầy máu.
Hạ Văn Hi cảm thấy mình bị tình huống trái ngược này khiến cho phản ứng chậm đi một nhịp. Tuy rằng lúc trước khi nói tin Cố Trầm Uyên, ẩn ẩn cảm thấy kẻ giết người có thể là Cố Tiêu, nhưng sau đó ý nghĩ này đã bị loại bỏ, bởi vì Cố Tiêu không có bất cứ lí do gì để giết bọn họ, hơn nữa giết bọn họ đối với Cố Tiêu mà nói cũng không có lợi ích gì, còn nữa, Cố Tiêu rất yếu…… và còn không ít nguyên do khác. Tóm lại, loại trừ các kiểu, Cố Tiêu là người không có khả năng nhất.
Cho dù thật sự là Cố Tiêu giết, căn cứ vào lời đồn y nghe được về Cố Tiêu, phản ứng đầu tiên sẽ là: Có thể là do Cố Trầm Uyên ép buộc chăng?
Bởi vì so với thanh danh của Cố Trầm Uyên, thanh danh của Cố Tiêu quả thật giống như “Người tốt trong các loại người tốt”.
Hạ Văn Hi đau đầu xoa xoa huyệt Thái dương của mình, tâm tình phức tạp.
Rất lâu về sau, Hạ Văn Hi mới biết được, lúc đó mình nghĩ là “Đúng là cha nào con nấy.”
Mặc kệ Hạ Văn Hi nghĩ như thế nào, hình ảnh vẫn tiếp tục như trước.
Cố Trầm Uyên hai tay ôm ngực tựa trên khung cửa nhìn hắn diễn. Dường như là đã sớm đoán được, thấy cảnh tượng như vậy mà ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi dù chỉ một chút, lười biếng, cho đến khi Cố Tiêu sửa sang lại vạt áo không loạn của mình, xem ra là đã bận rộn xong, lúc này Cố Trầm Uyên mới khởi động thân thể.
“Bọn họ là người cùng phe với ngươi. *Bạch nhãn lang, ngươi có ý định gì?” Cố Trầm Uyên lột mặt nạ trên mặt xuống, cũng là nét mặt cười như không cười, ánh mắt đen kịt, thoạt nhìn khiến người khác có cảm giác không tồn tại khủng khiếp.
(Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
“Nghĩa phụ, con đây là yêu người nha.” Cố Tiêu thở dài một hơi, nhìn về phía Cố Trầm Uyên trong mắt tràn đầy thâm tình: “Người xem, con không phải là đang báo thù cho người đó sao?”
Cố Trầm Uyên vỗ tay, độ cong khóe miệng mang theo trào phúng: “Diễn rất hay.”
“Nghĩa phụ, chúng ta là cùng một loại người, chỉ có con mới yêu người thôi — chỉ là con cũng đã lớn, so với nghe lời người nói, thì càng thích người nghe lời hơn, không thì sao có thể kiểm soát được người đây?”
“Ồ, thú vị. Ta còn chưa từng nghe nói qua có loại ‘kiểm soát’ này.”
Hạ Văn Hi hiểu rồi, xem ra là Cố Tiêu không thích khuất phục người khác, vì thế muốn giết chết Cố Trầm Uyên.
“Người không dễ dàng chết như vậy.” Cố Tiêu nói, tạm dừng một lúc, lúc này mới tiếp tục nói: “Nghĩa phụ, ngược lại ta muốn nhìn thấy phục ma lần thứ hai. Nhưng nếu người ngoan ngoãn nghe lời, những người này lập tức sẽ là do Minh Cô giết, người thấy thế nào?”
Ngụ ý là, nếu không nghe lời, vậy những người này sẽ là do Cố Trầm Uyên “Giết”, như vậy Cố Tiêu có thể nhìn thấy trò hay do chính bản thân dựng lên rồi.
Không có ai sẽ tin Cố Trầm Uyên.
Tuy nói lần trước người đến xem cũng khoảng chừng này, trình độ cũng như thế nhưng lại không chế trụ nổi Cố Trầm Uyên. Thế nhưng chỉ cần Hạ Văn Hi diễn theo đúng vở kịch, thì có thể dụ được Hạc Sơn lão nhân, một người đã bước một nửa vào tiên, còn giết không được một Cố Trầm Uyên sao?
Nếu Hạ Văn Hi không đến, vậy thì đổi thành kế hoạch thứ hai.
“Ngươi định thoát chết như thế nào từ trong tay ta đây.”
“Bây giờ người không động thủ, không phải là bây giờ cũng chưa tìm được ta hay sao?”
Tìm cũng không tìm được, làm sao phải chạy thoát thân.
Người trước mắt đang nói chuyện với Cố Trầm Uyên là ‘Cố Tiêu’ giả.
Hạ Văn Hi không rõ lắm những câu nói này, thậm chí ngay cả ý tứ Cố Trầm Uyên muốn hỏi cũng không rõ lắm, chẳng hạn như vì sao Cố Tiêu muốn giết những người đó — Hạ Văn Hi không tin những lí do mà Cố Tiêu nói.
Nhưng nhìn dáng vẻ Trầm Uyên thì có lẽ trong lòng hắn đã biết.
Hạ Văn Hi lại một lần nữa cảm thấy tâm mình mệt, may mà mặc kệ như thế nào, y hiểu rõ Cố Trầm Uyên không có giết những người đó.
Vì thế y không nghiêm túc đi phân tích từng lời nói giữa hai người nữa.
Hạ Văn Hi nhìn Cố Trầm Uyên ngồi vào trên chủ vị, từ túi Càn Khôn lấy ra một quả táo, một lát sau, ‘Cố Tiêu’ kia đột nhiên biến mất, vài vị tu tiên giả vịn trên cái cớ của Cố Tiêu tiến vào đại sảnh, ngay sau đó chính là một người lại một người tu tiên giả đi vào đại sảnh.
Cuối cùng,‘Hạ Văn Hi’ vào tới.
Quan sát từ góc độ bên ngoài, lúc y nhìn thấy Cố Trầm Uyên thân thể trong nháy mắt buộc chặt, rồi sau đó lại lập tức trầm tĩnh lại.
Nhìn đến đây thì không còn gì để xem nữa, Hạ Văn Hi thu hồi thần thức, về chuyện sau đó, hỏi Cố Trầm Uyên một chút là được rồi.
Mở mắt ra, Cố Trầm Uyên cười dịu dàng phản chiếu trong ánh mắt.
Hạ Văn Hi nhịn không được cũng nâng lên khóe miệng.
*****
Tiểu kịch trường 1:
Cố Tiêu mỗi ngày đều đi *đập nồi (phá hoại chăng?.
Làm chuyện xấu rồi, không sao cả, ai nói đây là nhóc làm? Đây rõ ràng là ai đó, hai mắt nhóc không thấy gì hết Không tin? Ha ha Có tin là lão già của ta sẽ thu thập ngươi không
Cố Trầm Uyên: Tử Tử, ai — ai khi dễ con?
Cố Tiêu: Nghĩa phụ, rõ ràng là con không làm chi hết, rõ ràng là tên tiểu tử xấu xa đó làm, nhưng tên tiểu tử xấu xa đó lại nói là do con làm, con giải thích, hắn còn nói nếu con không ‘Thừa nhận’ thì sẽ đánh con – hu hu hu hu……
Cố Trầm Uyên: Ha ha.
Cố Tiêu:# kế hoạch thành công #
Chờ sau khi Cố Trầm Uyên thu thập người trở về:
Cố Tiêu: Hu hu hu… nghĩa phụ, con sai rồi hu hu hu …sự thật là…sự thật là [sớm biết người đã biết con nói dối từ lâu] con [ đã không] gạt người đó …… oa hu hu hu —
# mỗi ngày đều lừa gạt lão già #
# rốt cuộc là tại sao lão già lại biết được, ngay cả chứng cứ mình cũng có rồi mà #
# có một người nghĩa phụ sáng suốt như thế thì làm sao đập nồi bây giờ? Đang chờ, nhanh lên #
Tiểu kịch trường 2:
Minh Cô cảm giác tâm mình thật mệt.
Tuy nói nàng không phải Tu ma giả vô cùng lợi hại nhưng cũng không kém, thoải mái ở lãnh địa của mình, mất hứng thì đùa dai một chút, cao hứng thì thu nhận vài ác nhân.
Nhưng chỉ đến khi gặp được phụ tử Cố Trầm Uyên, thì nàng lại xui xẻo.
Ngay từ đầu là mất địa bàn.
Sau này thật vất vả Cố Trầm Uyên “Chết”, nàng trở về lấy lại địa bàn của mình thì lại bị Cố Tiêu nhìn chằm chằm.
Thật vất vả Cố Tiêu mới bỏ trốn.
Nhưng mà Cố Trầm Uyên lại trở lại.
# ha ha, thật muốn chỉnh chết hai cha con ma đầu nhà này mà#
# ta chỉ muốn trở về địa bàn của mình mà khó vậy sao?#
# bảo bảo ủy khuất #
Hết chương 12