“Ngay từ đầu ngươi bắt tiểu đạo trưởng kia là vì để hắn làm nhân chứng sao?”
“Đúng vậy.”
“Người đâu?”
“Vừa thả.”
Hạ Văn Hi trầm tư một lúc rồi hỏi: “Ngươi đã sớm dự đoán được Cố Tiêu sẽ giết những người đó sao?”
“Ừ.”
Mặc kệ hôm qua hắn có đi hay không đi, những người đó đều sẽ chết. Trong đó nguyên do chẳng qua là ‘ý thức lãnh địa’ mà thôi. Trong mắt Cố Tiêu, Cố Trầm Uyên chính là con mồi của nó, những người đó động đến hắn, Cố Tiêu tất nhiên là không nhìn thuận mắt – ngay cả đó là kế hoạch của Cố Tiêu, mà những người đó là quân cờ của Cố Tiêu đi nữa, cũng không được.
Dùng một câu nói của hậu thế mà nói chính là “Ta giết ngươi thì được, nhưng người khác động đến ngươi một chút cũng không được.”
Không liên quan gì đến tình cảm.
Chỉ là ‘ý thức lãnh địa’ mà thôi.
Hạ Văn Hi không hiểu nguyên nhân trong đó, cũng không muốn biết, chung quy biết hết tất cả mọi chuyện rối ren đối với y mà nói thì thật sự có chút mệt, cho nên, biết kết quả là được rồi.
“Người sau đó là Cố Tiêu thật sao?”
Cố Trầm Uyên ‘ừm’ một tiếng, nghĩ nghĩ, bổ sung: “Nếu hắn không ở trên núi Thanh Thành thì đã không dụ ta đến được rồi.”
Chẳng qua trước đó không tìm thấy vị trí cụ thể mà thôi.
Sau đó Cố Tiêu đi ra, có lẽ là cảm thấy đã nắm chắc phần thắng rồi, ai ngờ lại bị Hạ Văn Hi quấy rầy.
Tuy nói mục đích của Cố Tiêu khẳng định là giết chết hắn. Nhưng Cố Trầm Uyên ngay từ đầu cũng chưa hoàn toàn nhìn ra chủ ý của nhóc, thẳng đến khi Cố Tiêu biểu hiện ra dấu hiệu muốn chạy trốn mới vỡ lẽ ra.
Có lẽ cũng không phải tất cả, chuyện quanh co trong đó khẳng định chỉ nhiều chứ không ít, chỉ là không đạt được hiệu quả mà thôi, vì thế Cố Tiêu ngay cả sức lực cũng lười sử dụng, dứt khoát muốn rời khỏi trận chiến.
Là bỏ lại lệnh bài bảo vệ tính mạng, mà không phải dựa vào vận khí.
Tự tạo đường lui.
Vậy mà lại học được hết.
Cố Trầm Uyên sờ sờ cằm mình, trong lòng nghĩ lung tung, không hổ là hắn dạy dỗ.
“Đáng tiếc là để nó chạy thoát mất.” Ai biết tên tiểu quỷ kia làm thế nào mà lấy được một Bán Tiên làm bùa cứu mạng. Cố Trầm Uyên nhớ tới chuyện này cũng có chút tức giận.
Nhưng mà cũng giống Cố Tiêu tìm đường lui cho mình, Cố Trầm Uyên ngay từ đầu cũng đã sớm nghĩ đến tình huống là không giết được Cố Tiêu rồi, cho nên cũng không phải là quá ức chế.
Nhưng lần sau, ha ha.
“Đạo gia, ngài còn nhớ rõ lần đánh cược trước không?”
Hạ Văn Hi nào biết Cố Trầm Uyên chuyển đề tài nhanh như vậy, nhất thời sửng sốt một chút, sau đó mới chậm rãi gật đầu.
“Ngài thắng.”
“……” Sau một lúc lâu, Hạ Văn Hi mới gật đầu, khô cứng đáp: “Ồ.”
“Đạo gia, ngài muốn cái gì?”
Hạ Văn Hi khép mắt, giống như suy tư, Cố Trầm Uyên cũng không giục y, ngồi ở một bên chống đầu im lặng nhìn y.
“Đánh cược, là chuyện khi ngươi ở trên núi Thanh Thành ngươi hỏi ta tin ngươi hay không đó sao?”
“E hèm ”
Lại là một trận trầm mặc, sau đó, Hạ Văn Hi nhỏ giọng hỏi: “Nếu lúc đó ta không đến thì sao?”
“Ta đây liền đến tìm ngài chứ sao.” Cố Trầm Uyên vui vẻ cầm tay Hạ Văn Hi, bàn tay thon dài *** tế, trắng như ngọc, xinh đẹp khiến người khác muốn hôn, vì thế Cố Trầm Uyên liền làm như vậy. Hạ Văn Hi giật mình run tay lên, đang muốn rút về, lại bị Cố Trầm Uyên nắm chặt, sau đó lại là một nụ hôn dừng ở bàn tay y. Cố Trầm Uyên cong khóe miệng, giương mắt nhìn chằm chằm y, đuôi mắt tựa hồ cong cong nhìn y, khiến Hạ Văn Hi cảm giác tim mình đập nhanh vài cái.
Thì ra môi Cố Trầm Uyên mềm như vậy.
Yết hầu y có chút khô, muốn nói chút gì đó, lại không biết nói gì, vì thế hoang mang rối loạn tránh đi tầm mắt Cố Trầm Uyên, dùng một tay khác lấy chén trà chuyển qua bên miệng, muốn lấy hành động này để che dấu biểu hiện không đúng lúc này của mình.
Hạ Văn Hi lại một lần nữa cảm giác mình bị bệnh rồi.
Y có chút sợ hãi.
Bởi vì y tự kiểm tra cho mình, không tìm thấy có chỗ nào không tốt, càng đừng nói là trúng độc.
“Đạo gia.”
Cố Trầm Uyên lại đang gọi y, Hạ Văn Hi cảm giác bên tai mình đều mềm nhũn, vì thế lặng lẽ, làm bộ như không có chuyện gì thu ánh mắt về.
Trong mắt Cố Trầm Uyên giống như có những ngôi sao, nhìn y, có thứ gì đó mãnh liệt tràn ra. Hạ Văn Hi xem không hiểu đó là cái gì, thế nhưng không hiểu sao, cơ thể bắt đầu cứng đờ, ngón tay cũng bất an có chút cử động rất nhỏ.
Hạ Văn Hi có chút bị dọa.
Bị biến hóa của mình và Cố Trầm Uyên.
Tuy rằng trên mặt vẫn là dáng vẻ thản nhiên, nhưng mà Cố Trầm Uyên lại dễ dàng nhìn ra Hạ Văn Hi lúc này mờ mịt cùng với thất thố.
Cố Trầm Uyên yên lặng cười, nắm tay Hạ Văn Hi để trên mặt mình, nhẹ nhàng cọ bàn tay của y, ánh mắt lại giống như lưỡi câu nhìn hắn. (cong cong như lưỡi câu
“Cố Trầm Uyên……”
Hạ Văn Hi nhẹ gọi một tiếng, y cảm thấy đầu mình muốn hôn mê, xoay vòng vòng, không biết lúc này là ngày tháng năm nào.
“……– ngươi đây là lưu manh đùa giỡn sao?” Hạ Văn Hi nếu không hiểu rõ thế sự, tốt xấu cũng đã xuống núi rồi, tất nhiên là biết. Nhưng mà y cũng không xác định, chỉ vì trong nhân gian, đều là một nam một nữ. Thế nhưng ở một nơi nào đó cũng nhìn thấy người ta cực kỳ ghét chuyện này (nam x nam.
Hạ Văn Hi là nam, nhưng lại không chán ghét Cố Trầm Uyên.
Cố Trầm Uyên làm như vậy với y, trong lòng y còn có chút vui vẻ nho nhỏ nữa chứ.
Nhưng mà y lại càng cảm thấy hoảng hốt.
Đối với chuyện chưa trải qua bao giờ, y có chỗ không thể hiểu được tình huống hôm nay.
“Đạo gia này ”
Cố Trầm Uyên lại đang gọi y.
Hạ Văn Hi lấy tay che hai mắt của mình, không muốn lại nhìn hắn, lại nhịn không được lần nữa bỏ tay xuống.
“Ngài muốn cái gì?”
“Ta đều cho ngài.”
“Mặc kệ là cái gì, trừ phi ta chết, không thì ngài muốn cái gì, đều cho ngài hết, được không?.”
“Đạo gia.”
“– Hạ Văn Hi.”
“Tiểu Hạ.”
*****
Tiểu kịch trường:
Hạ Văn Hi: QAQ Hình như ta bị bệnh.
Cố Trầm Uyên: Để ta xem xem – aiz, không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là vì balabala…… Nói ngắn gọn, mỗi ngày hôn hôn ta là được rồi #9825;
Hạ Văn Hi: Hôn hôn.
Cố Trầm Uyên ôm Hạ Văn Hi lập tức hôn một nụ hôn vô địch vũ trụ pặc pặc.
Hạ Lăng:# mỗi ngày đều thấy Cố · không biết xấu hổ · Trầm · đại rác rưởi · Uyên đang gạt sư huynh, tâm thật mệt #
Hết chương 13
“Đúng vậy.”
“Người đâu?”
“Vừa thả.”
Hạ Văn Hi trầm tư một lúc rồi hỏi: “Ngươi đã sớm dự đoán được Cố Tiêu sẽ giết những người đó sao?”
“Ừ.”
Mặc kệ hôm qua hắn có đi hay không đi, những người đó đều sẽ chết. Trong đó nguyên do chẳng qua là ‘ý thức lãnh địa’ mà thôi. Trong mắt Cố Tiêu, Cố Trầm Uyên chính là con mồi của nó, những người đó động đến hắn, Cố Tiêu tất nhiên là không nhìn thuận mắt – ngay cả đó là kế hoạch của Cố Tiêu, mà những người đó là quân cờ của Cố Tiêu đi nữa, cũng không được.
Dùng một câu nói của hậu thế mà nói chính là “Ta giết ngươi thì được, nhưng người khác động đến ngươi một chút cũng không được.”
Không liên quan gì đến tình cảm.
Chỉ là ‘ý thức lãnh địa’ mà thôi.
Hạ Văn Hi không hiểu nguyên nhân trong đó, cũng không muốn biết, chung quy biết hết tất cả mọi chuyện rối ren đối với y mà nói thì thật sự có chút mệt, cho nên, biết kết quả là được rồi.
“Người sau đó là Cố Tiêu thật sao?”
Cố Trầm Uyên ‘ừm’ một tiếng, nghĩ nghĩ, bổ sung: “Nếu hắn không ở trên núi Thanh Thành thì đã không dụ ta đến được rồi.”
Chẳng qua trước đó không tìm thấy vị trí cụ thể mà thôi.
Sau đó Cố Tiêu đi ra, có lẽ là cảm thấy đã nắm chắc phần thắng rồi, ai ngờ lại bị Hạ Văn Hi quấy rầy.
Tuy nói mục đích của Cố Tiêu khẳng định là giết chết hắn. Nhưng Cố Trầm Uyên ngay từ đầu cũng chưa hoàn toàn nhìn ra chủ ý của nhóc, thẳng đến khi Cố Tiêu biểu hiện ra dấu hiệu muốn chạy trốn mới vỡ lẽ ra.
Có lẽ cũng không phải tất cả, chuyện quanh co trong đó khẳng định chỉ nhiều chứ không ít, chỉ là không đạt được hiệu quả mà thôi, vì thế Cố Tiêu ngay cả sức lực cũng lười sử dụng, dứt khoát muốn rời khỏi trận chiến.
Là bỏ lại lệnh bài bảo vệ tính mạng, mà không phải dựa vào vận khí.
Tự tạo đường lui.
Vậy mà lại học được hết.
Cố Trầm Uyên sờ sờ cằm mình, trong lòng nghĩ lung tung, không hổ là hắn dạy dỗ.
“Đáng tiếc là để nó chạy thoát mất.” Ai biết tên tiểu quỷ kia làm thế nào mà lấy được một Bán Tiên làm bùa cứu mạng. Cố Trầm Uyên nhớ tới chuyện này cũng có chút tức giận.
Nhưng mà cũng giống Cố Tiêu tìm đường lui cho mình, Cố Trầm Uyên ngay từ đầu cũng đã sớm nghĩ đến tình huống là không giết được Cố Tiêu rồi, cho nên cũng không phải là quá ức chế.
Nhưng lần sau, ha ha.
“Đạo gia, ngài còn nhớ rõ lần đánh cược trước không?”
Hạ Văn Hi nào biết Cố Trầm Uyên chuyển đề tài nhanh như vậy, nhất thời sửng sốt một chút, sau đó mới chậm rãi gật đầu.
“Ngài thắng.”
“……” Sau một lúc lâu, Hạ Văn Hi mới gật đầu, khô cứng đáp: “Ồ.”
“Đạo gia, ngài muốn cái gì?”
Hạ Văn Hi khép mắt, giống như suy tư, Cố Trầm Uyên cũng không giục y, ngồi ở một bên chống đầu im lặng nhìn y.
“Đánh cược, là chuyện khi ngươi ở trên núi Thanh Thành ngươi hỏi ta tin ngươi hay không đó sao?”
“E hèm ”
Lại là một trận trầm mặc, sau đó, Hạ Văn Hi nhỏ giọng hỏi: “Nếu lúc đó ta không đến thì sao?”
“Ta đây liền đến tìm ngài chứ sao.” Cố Trầm Uyên vui vẻ cầm tay Hạ Văn Hi, bàn tay thon dài *** tế, trắng như ngọc, xinh đẹp khiến người khác muốn hôn, vì thế Cố Trầm Uyên liền làm như vậy. Hạ Văn Hi giật mình run tay lên, đang muốn rút về, lại bị Cố Trầm Uyên nắm chặt, sau đó lại là một nụ hôn dừng ở bàn tay y. Cố Trầm Uyên cong khóe miệng, giương mắt nhìn chằm chằm y, đuôi mắt tựa hồ cong cong nhìn y, khiến Hạ Văn Hi cảm giác tim mình đập nhanh vài cái.
Thì ra môi Cố Trầm Uyên mềm như vậy.
Yết hầu y có chút khô, muốn nói chút gì đó, lại không biết nói gì, vì thế hoang mang rối loạn tránh đi tầm mắt Cố Trầm Uyên, dùng một tay khác lấy chén trà chuyển qua bên miệng, muốn lấy hành động này để che dấu biểu hiện không đúng lúc này của mình.
Hạ Văn Hi lại một lần nữa cảm giác mình bị bệnh rồi.
Y có chút sợ hãi.
Bởi vì y tự kiểm tra cho mình, không tìm thấy có chỗ nào không tốt, càng đừng nói là trúng độc.
“Đạo gia.”
Cố Trầm Uyên lại đang gọi y, Hạ Văn Hi cảm giác bên tai mình đều mềm nhũn, vì thế lặng lẽ, làm bộ như không có chuyện gì thu ánh mắt về.
Trong mắt Cố Trầm Uyên giống như có những ngôi sao, nhìn y, có thứ gì đó mãnh liệt tràn ra. Hạ Văn Hi xem không hiểu đó là cái gì, thế nhưng không hiểu sao, cơ thể bắt đầu cứng đờ, ngón tay cũng bất an có chút cử động rất nhỏ.
Hạ Văn Hi có chút bị dọa.
Bị biến hóa của mình và Cố Trầm Uyên.
Tuy rằng trên mặt vẫn là dáng vẻ thản nhiên, nhưng mà Cố Trầm Uyên lại dễ dàng nhìn ra Hạ Văn Hi lúc này mờ mịt cùng với thất thố.
Cố Trầm Uyên yên lặng cười, nắm tay Hạ Văn Hi để trên mặt mình, nhẹ nhàng cọ bàn tay của y, ánh mắt lại giống như lưỡi câu nhìn hắn. (cong cong như lưỡi câu
“Cố Trầm Uyên……”
Hạ Văn Hi nhẹ gọi một tiếng, y cảm thấy đầu mình muốn hôn mê, xoay vòng vòng, không biết lúc này là ngày tháng năm nào.
“……– ngươi đây là lưu manh đùa giỡn sao?” Hạ Văn Hi nếu không hiểu rõ thế sự, tốt xấu cũng đã xuống núi rồi, tất nhiên là biết. Nhưng mà y cũng không xác định, chỉ vì trong nhân gian, đều là một nam một nữ. Thế nhưng ở một nơi nào đó cũng nhìn thấy người ta cực kỳ ghét chuyện này (nam x nam.
Hạ Văn Hi là nam, nhưng lại không chán ghét Cố Trầm Uyên.
Cố Trầm Uyên làm như vậy với y, trong lòng y còn có chút vui vẻ nho nhỏ nữa chứ.
Nhưng mà y lại càng cảm thấy hoảng hốt.
Đối với chuyện chưa trải qua bao giờ, y có chỗ không thể hiểu được tình huống hôm nay.
“Đạo gia này ”
Cố Trầm Uyên lại đang gọi y.
Hạ Văn Hi lấy tay che hai mắt của mình, không muốn lại nhìn hắn, lại nhịn không được lần nữa bỏ tay xuống.
“Ngài muốn cái gì?”
“Ta đều cho ngài.”
“Mặc kệ là cái gì, trừ phi ta chết, không thì ngài muốn cái gì, đều cho ngài hết, được không?.”
“Đạo gia.”
“– Hạ Văn Hi.”
“Tiểu Hạ.”
*****
Tiểu kịch trường:
Hạ Văn Hi: QAQ Hình như ta bị bệnh.
Cố Trầm Uyên: Để ta xem xem – aiz, không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là vì balabala…… Nói ngắn gọn, mỗi ngày hôn hôn ta là được rồi #9825;
Hạ Văn Hi: Hôn hôn.
Cố Trầm Uyên ôm Hạ Văn Hi lập tức hôn một nụ hôn vô địch vũ trụ pặc pặc.
Hạ Lăng:# mỗi ngày đều thấy Cố · không biết xấu hổ · Trầm · đại rác rưởi · Uyên đang gạt sư huynh, tâm thật mệt #
Hết chương 13