Tâm tình Hạ Văn Hi không tốt lắm.
Không chỉ là vì ngày hôm qua bị Cố Trầm Uyên thổ lộ.
Y lại một lần nữa bị Cố Trầm Uyên gạt rồi.
— sau khi ta đồng ý, ngươi mới được giết người.
— ta sẽ nói cho ngài, nếu ngài cảm thấy không ổn, ta sẽ không giết.
Thoạt nhìn ý tứ quả thật là giống nhau.
Nhưng một khi nghĩ lại, lại gắn lên người Hạ Văn Hi thì lại có ý nghĩa khác rồi.
Sau khi được Hạ Văn Hi đồng ý cho giết người, ác trên người Hạ Văn Hi sẽ tăng lên, mà cái ác đó so với Cố Trầm Uyên giết người sẽ nhiều hơn, bởi vì đó là “Hạ Văn Hi để cho Cố Trầm Uyên giết người”.
Mà Hạ Văn Hi cảm giác không ổn thì Cố Trầm Uyên sẽ không giết, vậy thì có nghĩa là Hạ Văn Hi đã cứu một người, đó là công đức.
Cái ác thì để ta gánh, còn việc thiện thì ngài gánh.
Sau khi đưa ra kết luận này thì cảm xúc của Hạ Văn Hi không tốt lắm.
Trách không được —
Trách không được y cảm giác có chỗ nào không đúng.
Trách không được Cố Trầm Uyên gọi bên tai y đến nhũn ra, dụ y đáp ứng.
Trách không được Cố Trầm Uyên đột nhiên làm chuyện đó với y.
Thật ra chuyện này đối với Hạ Văn Hi không có gì không tốt, trái lại là chuyện tốt, nhưng Hạ Văn Hi vẫn không cao hứng nổi, trong lòng phiền muộn.
Cố Trầm Uyên.
Cố Trầm Uyên.
Hạ Văn Hi tâm tình không tốt, cả ngày đều cau mày.
Nhìn Cố Trầm Uyên ở bên cạnh làm như không có việc gì dỗ y, tâm tình y lại càng tệ thêm.
Cố Trầm Uyên là loại người *** ranh như thế nào chứ, thấy dáng vẻ Hạ Văn Hi như vậy, cũng không cợt nhả nữa, hiếm khi hắn không cười, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Đạo gia, ngài đừng buồn phiền vì những lời hôm qua ta nói.”
“Nếu ngài chán ghét, sau này ta sẽ không nói nữa.”
“Cũng không làm gì với ngài nữa.”
“Ngài đừng mất hứng, được không?”
Hạ Văn Hi nhìn ánh mắt hắn.
Cố Trầm Uyên mím môi, vẻ mặt có chút buồn bã, trong mắt lại càng nhiều hơn cảm xúc y không hiểu.
……— dáng vẻ Cố Trầm Uyên như vậy thật khó coi.
Vẫn là dáng vẻ Cố Trầm Uyên cười rộ lên, lười biếng dễ xem hơn nhiều.
Hạ Văn Hi nhịn không được đưa tay nắm lấy cái ót Cố Trầm Uyên.
Trán dựa vào trán.
Hạ Văn Hi nhắm mắt lại khẽ cọ trán Cố Trầm Uyên.
Y cũng không chán ghét tiếp xúc với Cố Trầm Uyên.
Y chỉ là đang phiền muộn Cố Trầm Uyên cái gì cũng không nói đã đưa mọi thứ tốt cho mình, còn để cho y không phát hiện được.
Môi chạm vào nhau, mềm, xúc cảm rất tốt.
Hạ Văn Hi nhịn không được vươn ra đầu lưỡi liếm môi Cố Trầm Uyên môi, muốn nếm thử đó là hương vị gì.
Hạ Văn Hi không biết tình cảm mình đối với Cố Trầm Uyên là gì.
Ngay lần đầu tiên y bị lừa là đã cảm thấy ghét Cố Trầm Uyên rồi.
Cho đến khi xảy ra chuyện của nữ nhi Thường gia.
Cố Trầm Uyên không có ác như vậy.
Trên Kim Đỉnh Sơn, y thương hại Cố Trầm Uyên, bị chính người thân nhất phản bội, không có chuyện gì khó chịu hơn chuyện này cả.
Y chỉ tưởng tượng một chút nếu người quỳ trên mặt đất lộ ra biểu tình như vậy là Hạc Sơn lão nhân, mà chính mình lại “Chính nghĩa” nói như thế, trái tim lập tức đau đến khó chịu.
Về chút thương hại này, có lẽ là đã mang theo một chút yêu thương.
Cố Trầm Uyên một chút phản kháng cũng không có, hắn thậm chí ngoan ngoãn mở miệng, để cho Hạ Văn Hi càng tận hứng.
Hạ Văn Hi chỉ bằng bản năng, đem đầu lưỡi liếm vào trong miệng Cố Trầm Uyên.
Đêm đi tới bãi tha ma đó, ẩn ẩn cảm thấy là có cái gì đang chỉ dẫn y đi.
Cảm giác đó rất kỳ diệu, giống như Thiên Đạo dẫn lối.
Cứu Cố Trầm Uyên, có lẽ có một nửa bắt nguồn từ cảm giác đó, mà còn lại, có lẽ, cũng là do y muốn cứu.
Y nhìn không thấu rốt cuộc mình có nghĩ gì về Cố Trầm Uyên.
Chỉ là cảm thấy ở bên cạnh Cố Trầm Uyên rất tốt.
Sống qua ngày như vậy, rất tốt.
Tiếng thở dốc truyền từ trong yết hầu Cố Trầm Uyên ra.
Hạ Văn Hi nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi hắn, tay không tự giác vuốt ve lưng đối phương.
Quá mức thân mật.
Ngược lại không có cảm giác chán ghét.
Y vẫn cho rằng, mình quan tâm Cố Trầm Uyên tựa như Hạ Lăng vậy.
Thân cận hắn.
Không có bất cứ tâm tư gì khác.
Giống như đối với các sư đệ sư muội khác.
Chỉ là Hạ Văn Hi càng tốn thêm chút tâm tư trên người Cố Trầm Uyên, bởi vì hắn ở bên cạnh y.
Cho nên lúc nghe Cố Trầm Uyên nói tâm duyệt với hắn thời, y mới chạy trối chết, rõ ràng trái tim đập nhanh như vậy, vui sướng nhiều như vậy.
Y không biết mình vì sao lại hôn lên.
Thân thể tự hành động.
“Cố Trầm Uyên.”
Y nhịn không được gọi hắn.
“Ta không chán ghét ngươi.”
“Không chán ghét ngươi nói với ta những lời này.”
“Cũng không chán ghét vừa rồi như vậy.”
“Nhưng ta không biết……”
“Ta không hiểu……”
“Ngươi dạy ta đi.”
“—được không?”
Cố Trầm Uyên vuốt ve khuôn mặt Hạ Văn Hi.
Hắn bây giờ hận không thể ôm Hạ Văn Hi vào trong ngực không buông tay, dùng sức mà hôn y.
Nhưng hắn sợ sẽ dọa đến Hạ Văn Hi.
Nhưng càng nhìn lại càng thích.
Cố Trầm Uyên vẫn không nhịn được, đặt môi hôn trên mặt Hạ Văn Hi phát ra một tiếng vang “Chụt”.
“Được.”
“Tiểu Hạ, ngài muốn cái gì ta đều cho tất.”
“Đều cho ngài.”
******
Tiểu kịch trường:
Cố Trầm Uyên bị Hạ Văn Hi thân mật ôm vào trong ***g ngực cứng rắn.
Đạo gia của hắn sao lại hấp dẫn như thế chứ??
Vẫn không tự giác mà hấp dẫn người khác như thế kia
Còn ngốc như vậy.
Cố Trầm Uyên đã nóng vội muốn ăn Hạ Văn Hi vào trong bụng quá đi.
Nhưng mà vẫn luyến tiếc sẽ dọa đến Hạ Văn Hi.
Cho nên Cố Trầm Uyên hôm nay cũng cao hứng nhưng tâm cũng mệt.
Hoàn chính văn
Không chỉ là vì ngày hôm qua bị Cố Trầm Uyên thổ lộ.
Y lại một lần nữa bị Cố Trầm Uyên gạt rồi.
— sau khi ta đồng ý, ngươi mới được giết người.
— ta sẽ nói cho ngài, nếu ngài cảm thấy không ổn, ta sẽ không giết.
Thoạt nhìn ý tứ quả thật là giống nhau.
Nhưng một khi nghĩ lại, lại gắn lên người Hạ Văn Hi thì lại có ý nghĩa khác rồi.
Sau khi được Hạ Văn Hi đồng ý cho giết người, ác trên người Hạ Văn Hi sẽ tăng lên, mà cái ác đó so với Cố Trầm Uyên giết người sẽ nhiều hơn, bởi vì đó là “Hạ Văn Hi để cho Cố Trầm Uyên giết người”.
Mà Hạ Văn Hi cảm giác không ổn thì Cố Trầm Uyên sẽ không giết, vậy thì có nghĩa là Hạ Văn Hi đã cứu một người, đó là công đức.
Cái ác thì để ta gánh, còn việc thiện thì ngài gánh.
Sau khi đưa ra kết luận này thì cảm xúc của Hạ Văn Hi không tốt lắm.
Trách không được —
Trách không được y cảm giác có chỗ nào không đúng.
Trách không được Cố Trầm Uyên gọi bên tai y đến nhũn ra, dụ y đáp ứng.
Trách không được Cố Trầm Uyên đột nhiên làm chuyện đó với y.
Thật ra chuyện này đối với Hạ Văn Hi không có gì không tốt, trái lại là chuyện tốt, nhưng Hạ Văn Hi vẫn không cao hứng nổi, trong lòng phiền muộn.
Cố Trầm Uyên.
Cố Trầm Uyên.
Hạ Văn Hi tâm tình không tốt, cả ngày đều cau mày.
Nhìn Cố Trầm Uyên ở bên cạnh làm như không có việc gì dỗ y, tâm tình y lại càng tệ thêm.
Cố Trầm Uyên là loại người *** ranh như thế nào chứ, thấy dáng vẻ Hạ Văn Hi như vậy, cũng không cợt nhả nữa, hiếm khi hắn không cười, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Đạo gia, ngài đừng buồn phiền vì những lời hôm qua ta nói.”
“Nếu ngài chán ghét, sau này ta sẽ không nói nữa.”
“Cũng không làm gì với ngài nữa.”
“Ngài đừng mất hứng, được không?”
Hạ Văn Hi nhìn ánh mắt hắn.
Cố Trầm Uyên mím môi, vẻ mặt có chút buồn bã, trong mắt lại càng nhiều hơn cảm xúc y không hiểu.
……— dáng vẻ Cố Trầm Uyên như vậy thật khó coi.
Vẫn là dáng vẻ Cố Trầm Uyên cười rộ lên, lười biếng dễ xem hơn nhiều.
Hạ Văn Hi nhịn không được đưa tay nắm lấy cái ót Cố Trầm Uyên.
Trán dựa vào trán.
Hạ Văn Hi nhắm mắt lại khẽ cọ trán Cố Trầm Uyên.
Y cũng không chán ghét tiếp xúc với Cố Trầm Uyên.
Y chỉ là đang phiền muộn Cố Trầm Uyên cái gì cũng không nói đã đưa mọi thứ tốt cho mình, còn để cho y không phát hiện được.
Môi chạm vào nhau, mềm, xúc cảm rất tốt.
Hạ Văn Hi nhịn không được vươn ra đầu lưỡi liếm môi Cố Trầm Uyên môi, muốn nếm thử đó là hương vị gì.
Hạ Văn Hi không biết tình cảm mình đối với Cố Trầm Uyên là gì.
Ngay lần đầu tiên y bị lừa là đã cảm thấy ghét Cố Trầm Uyên rồi.
Cho đến khi xảy ra chuyện của nữ nhi Thường gia.
Cố Trầm Uyên không có ác như vậy.
Trên Kim Đỉnh Sơn, y thương hại Cố Trầm Uyên, bị chính người thân nhất phản bội, không có chuyện gì khó chịu hơn chuyện này cả.
Y chỉ tưởng tượng một chút nếu người quỳ trên mặt đất lộ ra biểu tình như vậy là Hạc Sơn lão nhân, mà chính mình lại “Chính nghĩa” nói như thế, trái tim lập tức đau đến khó chịu.
Về chút thương hại này, có lẽ là đã mang theo một chút yêu thương.
Cố Trầm Uyên một chút phản kháng cũng không có, hắn thậm chí ngoan ngoãn mở miệng, để cho Hạ Văn Hi càng tận hứng.
Hạ Văn Hi chỉ bằng bản năng, đem đầu lưỡi liếm vào trong miệng Cố Trầm Uyên.
Đêm đi tới bãi tha ma đó, ẩn ẩn cảm thấy là có cái gì đang chỉ dẫn y đi.
Cảm giác đó rất kỳ diệu, giống như Thiên Đạo dẫn lối.
Cứu Cố Trầm Uyên, có lẽ có một nửa bắt nguồn từ cảm giác đó, mà còn lại, có lẽ, cũng là do y muốn cứu.
Y nhìn không thấu rốt cuộc mình có nghĩ gì về Cố Trầm Uyên.
Chỉ là cảm thấy ở bên cạnh Cố Trầm Uyên rất tốt.
Sống qua ngày như vậy, rất tốt.
Tiếng thở dốc truyền từ trong yết hầu Cố Trầm Uyên ra.
Hạ Văn Hi nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi hắn, tay không tự giác vuốt ve lưng đối phương.
Quá mức thân mật.
Ngược lại không có cảm giác chán ghét.
Y vẫn cho rằng, mình quan tâm Cố Trầm Uyên tựa như Hạ Lăng vậy.
Thân cận hắn.
Không có bất cứ tâm tư gì khác.
Giống như đối với các sư đệ sư muội khác.
Chỉ là Hạ Văn Hi càng tốn thêm chút tâm tư trên người Cố Trầm Uyên, bởi vì hắn ở bên cạnh y.
Cho nên lúc nghe Cố Trầm Uyên nói tâm duyệt với hắn thời, y mới chạy trối chết, rõ ràng trái tim đập nhanh như vậy, vui sướng nhiều như vậy.
Y không biết mình vì sao lại hôn lên.
Thân thể tự hành động.
“Cố Trầm Uyên.”
Y nhịn không được gọi hắn.
“Ta không chán ghét ngươi.”
“Không chán ghét ngươi nói với ta những lời này.”
“Cũng không chán ghét vừa rồi như vậy.”
“Nhưng ta không biết……”
“Ta không hiểu……”
“Ngươi dạy ta đi.”
“—được không?”
Cố Trầm Uyên vuốt ve khuôn mặt Hạ Văn Hi.
Hắn bây giờ hận không thể ôm Hạ Văn Hi vào trong ngực không buông tay, dùng sức mà hôn y.
Nhưng hắn sợ sẽ dọa đến Hạ Văn Hi.
Nhưng càng nhìn lại càng thích.
Cố Trầm Uyên vẫn không nhịn được, đặt môi hôn trên mặt Hạ Văn Hi phát ra một tiếng vang “Chụt”.
“Được.”
“Tiểu Hạ, ngài muốn cái gì ta đều cho tất.”
“Đều cho ngài.”
******
Tiểu kịch trường:
Cố Trầm Uyên bị Hạ Văn Hi thân mật ôm vào trong ***g ngực cứng rắn.
Đạo gia của hắn sao lại hấp dẫn như thế chứ??
Vẫn không tự giác mà hấp dẫn người khác như thế kia
Còn ngốc như vậy.
Cố Trầm Uyên đã nóng vội muốn ăn Hạ Văn Hi vào trong bụng quá đi.
Nhưng mà vẫn luyến tiếc sẽ dọa đến Hạ Văn Hi.
Cho nên Cố Trầm Uyên hôm nay cũng cao hứng nhưng tâm cũng mệt.
Hoàn chính văn