Edit: Tịnh
Hạ Lăng tuyệt không thích Cố Trầm Uyên.
Trong đầu nhóc, Cố Trầm Uyên giống như mọi người nói: Là ma đầu tội ác tày trời. Tuy rằng sự thật đúng là như thế thật. Thế nhưng không hiểu sao Hạ Văn Hi lại cung phụng đối phương như Bồ Tát — Ồ, đương nhiên, không khoa trương như vậy rồi, nhưng mà cũng không khác lắm đâu.
Rõ ràng Cố Trầm Uyên không thể không có khả năng Tích Cốc, lại còn để sư huynh mua kẹo mua các loại đồ ăn cho hắn nữa chứ. Chẳng lẽ hắn vẫn là tiểu hài tử cần dùng kẹo để dụ dỗ sao?
Hơn nữa Cố Trầm Uyên rõ ràng đã tốt rồi
Vì sao còn được loại đãi ngộ đó chứ?
Hạ Lăng muốn nói chuyện một lần với Hạ Văn Hi một lần, muốn sư huynh nhà mình đừng tùy tiện đưa đan dược cho Đại Ma Vương này nữa. Thế nhưng Hạ Văn Hi chỉ cho rằng Hạ Lăng là một đứa nhỏ đang mất hứng, vì thế nhét một hộp kẹo cho nhóc, còn bảo nhóc đừng ăn nhiều, không thì sâu răng.
Hạ Lăng cảm thấy thật là đau lòng. Tuy nói đúng là nhóc có ghen đâu đâu thật, nhưng từ lúc nhóc tập được Tích Cốc, thì chưa bao giờ chịu qua loại đãi ngộ này cả. Hôm nay lại bởi vì Cố Trầm Uyên này mà có được loại đãi ngộ này, quả thật vừa cao hứng lại vừa buồn bực.
Cố Trầm Uyên ở bên cạnh từ lúc bắt đầu cũng trừng nhóc, Hạ Lăng cũng hung hăng trừng ngược lại.
Nếu không phải Hạ Văn Hi không cho phép, Hạ Lăng đã lập tức đến chỗ Hạc Sơn lão nhân bẩm báo rồi.
Hạ Lăng vừa nghĩ như vậy, thì thấy Cố Trầm Uyên nằm sấp trên người Hạ Văn Hi, lười nhác giống như không có xương cốt vậy. Hạ Lăng mở to mắt, trong lòng như là có một vạn con dê con lạc đà chạy qua, quả thực muốn đem Cố Trầm Uyên chôn vào trong hố vĩnh viễn không ra được – Sao hắn có thể dựa vào sư huynh như thế kia chứ
Tựa hồ là ngại đả kích Hạ Lăng không đủ, Cố Trầm Uyên dùng trán cọ cọ lên cổ Hạ Văn Hi, cố ý dùng giọng nói yếu ớt.
“Đạo gia, đó là kẹo của ta.”
Nói ủy khuất như vậy.
Đó rõ ràng là kẹo của sư huynh, là kẹo của sư huynh
Hạ Lăng muốn đi mua một đống kẹo trực tiếp ném lên trên mặt tên đại rác rưởi này, ném chết hắn.
Cố Trầm Uyên sao có thể như vậy chứ…… không có mặt mũi gì hết
Hình tượng ma đầu trong tưởng tượng hoàn toàn sụp đổ. Cái gọi là ma đầu, chẳng lẽ không phải là nên cao ngạo không ai bì nổi sao? Giống như đối phương nợ bọn hắn một ngàn tám trăm Linh thạch thượng phẩm sao?
Hạ Văn Hi cũng có chút sững sờ, rồi sau đó xoa xoa đầu Cố Trầm Uyên, nói khẽ: “Vẫn còn.”
Hạ Văn Hi hoàn toàn không nghĩ tới Cố Trầm Uyên thích ăn kẹo như vậy.
Cố Trầm Uyên thích ăn kẹo sao?
Nếu phải nói một câu: Một viên kẹo, khi còn bé cũng là một loại hy vọng xa vời. Nhưng chờ đến lúc hắn ăn được kẹo rồi, cũng từ rất lâu rồi. Một chút hy vọng xa vời trong lòng kia cũng đã bị ném ra sau đầu từ lâu, kẹo cũng không có ngon như trong tưởng tượng của hắn, đương nhiên là không thích rồi.
Nói như vậy, đúng thật là ý nghĩa nằm trên mặt chữ.
Hạ Văn Hi mua kẹo cho hắn, cũng chính là Hạ Văn Hi. (Ý của Cố ma đầu là Hạ Văn Hi mua kẹo cho hắn, mà kẹo cũng chính là Hạ Văn Hi
Hạ Văn Hi rất ngọt, kẹo của Hạ Văn Hi cũng rất ngọt. Hắn tình nguyện để nó tan trong tay mình, cũng không muốn cho người khác.
Muốn độc chiếm.
Hết chương 3
Hạ Lăng tuyệt không thích Cố Trầm Uyên.
Trong đầu nhóc, Cố Trầm Uyên giống như mọi người nói: Là ma đầu tội ác tày trời. Tuy rằng sự thật đúng là như thế thật. Thế nhưng không hiểu sao Hạ Văn Hi lại cung phụng đối phương như Bồ Tát — Ồ, đương nhiên, không khoa trương như vậy rồi, nhưng mà cũng không khác lắm đâu.
Rõ ràng Cố Trầm Uyên không thể không có khả năng Tích Cốc, lại còn để sư huynh mua kẹo mua các loại đồ ăn cho hắn nữa chứ. Chẳng lẽ hắn vẫn là tiểu hài tử cần dùng kẹo để dụ dỗ sao?
Hơn nữa Cố Trầm Uyên rõ ràng đã tốt rồi
Vì sao còn được loại đãi ngộ đó chứ?
Hạ Lăng muốn nói chuyện một lần với Hạ Văn Hi một lần, muốn sư huynh nhà mình đừng tùy tiện đưa đan dược cho Đại Ma Vương này nữa. Thế nhưng Hạ Văn Hi chỉ cho rằng Hạ Lăng là một đứa nhỏ đang mất hứng, vì thế nhét một hộp kẹo cho nhóc, còn bảo nhóc đừng ăn nhiều, không thì sâu răng.
Hạ Lăng cảm thấy thật là đau lòng. Tuy nói đúng là nhóc có ghen đâu đâu thật, nhưng từ lúc nhóc tập được Tích Cốc, thì chưa bao giờ chịu qua loại đãi ngộ này cả. Hôm nay lại bởi vì Cố Trầm Uyên này mà có được loại đãi ngộ này, quả thật vừa cao hứng lại vừa buồn bực.
Cố Trầm Uyên ở bên cạnh từ lúc bắt đầu cũng trừng nhóc, Hạ Lăng cũng hung hăng trừng ngược lại.
Nếu không phải Hạ Văn Hi không cho phép, Hạ Lăng đã lập tức đến chỗ Hạc Sơn lão nhân bẩm báo rồi.
Hạ Lăng vừa nghĩ như vậy, thì thấy Cố Trầm Uyên nằm sấp trên người Hạ Văn Hi, lười nhác giống như không có xương cốt vậy. Hạ Lăng mở to mắt, trong lòng như là có một vạn con dê con lạc đà chạy qua, quả thực muốn đem Cố Trầm Uyên chôn vào trong hố vĩnh viễn không ra được – Sao hắn có thể dựa vào sư huynh như thế kia chứ
Tựa hồ là ngại đả kích Hạ Lăng không đủ, Cố Trầm Uyên dùng trán cọ cọ lên cổ Hạ Văn Hi, cố ý dùng giọng nói yếu ớt.
“Đạo gia, đó là kẹo của ta.”
Nói ủy khuất như vậy.
Đó rõ ràng là kẹo của sư huynh, là kẹo của sư huynh
Hạ Lăng muốn đi mua một đống kẹo trực tiếp ném lên trên mặt tên đại rác rưởi này, ném chết hắn.
Cố Trầm Uyên sao có thể như vậy chứ…… không có mặt mũi gì hết
Hình tượng ma đầu trong tưởng tượng hoàn toàn sụp đổ. Cái gọi là ma đầu, chẳng lẽ không phải là nên cao ngạo không ai bì nổi sao? Giống như đối phương nợ bọn hắn một ngàn tám trăm Linh thạch thượng phẩm sao?
Hạ Văn Hi cũng có chút sững sờ, rồi sau đó xoa xoa đầu Cố Trầm Uyên, nói khẽ: “Vẫn còn.”
Hạ Văn Hi hoàn toàn không nghĩ tới Cố Trầm Uyên thích ăn kẹo như vậy.
Cố Trầm Uyên thích ăn kẹo sao?
Nếu phải nói một câu: Một viên kẹo, khi còn bé cũng là một loại hy vọng xa vời. Nhưng chờ đến lúc hắn ăn được kẹo rồi, cũng từ rất lâu rồi. Một chút hy vọng xa vời trong lòng kia cũng đã bị ném ra sau đầu từ lâu, kẹo cũng không có ngon như trong tưởng tượng của hắn, đương nhiên là không thích rồi.
Nói như vậy, đúng thật là ý nghĩa nằm trên mặt chữ.
Hạ Văn Hi mua kẹo cho hắn, cũng chính là Hạ Văn Hi. (Ý của Cố ma đầu là Hạ Văn Hi mua kẹo cho hắn, mà kẹo cũng chính là Hạ Văn Hi
Hạ Văn Hi rất ngọt, kẹo của Hạ Văn Hi cũng rất ngọt. Hắn tình nguyện để nó tan trong tay mình, cũng không muốn cho người khác.
Muốn độc chiếm.
Hết chương 3