Edit: Tịnh
Đề tài ngày đó cũng không có ảnh hưởng gì đến sinh hoạt sau này của hai người.
Có lẽ không phải là không có ảnh hưởng.
Chỉ là Cố Trầm Uyên xem việc này như chưa từng xảy ra, còn Hạ Văn Hi thì không có nhiều tâm tư để ý đến vấn đề này.
Bọn họ đều cố ý xem nhẹ vấn đề này.
Cố Trầm Uyên không có khả năng là chim hoàng yến, không có khả năng sẽ không ra ngoài, càng không có khả năng không báo thù.
Hạ Văn Hi chống đầu, câu được câu không đọc sách trên một đống tờ giấy trên bàn, một tay còn lại vuốt ve góc trang giấy, có chút không yên lòng.
Trên tờ giấy đó ghi lại quá khứ của Cố Trầm Uyên, quá khứ Cố Trầm Uyên giết người.
Cùng với —
Nguyên nhân vì sao những người đó bị giết.
Y dùng một lọ Cửu Chuyển đan để đổi tư liệu với người khác.
Hạ Văn Hi có chút hoảng hốt, y nhớ tới lúc trước Hạc Sơn lão nhân nói với y một câu.
“Hắc cực sinh bạch, bạch cực sinh hắc.” (Cực đen sẽ sinh ra trắng, cực trắng sẽ sinh ra đen
“Thế gian không có tuyệt đối ác, cũng không có tuyệt đối chính.”
“Thế nhưng Văn Hi con phải nhớ kỹ –”
“Ác chính là ác, cho dù người đó ác vì nguyên nhân gì. Nhưng ‘ác’thì hắn vẫn là ác.”
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu của *Hải Đông Thanh, mang Hạ Văn Hi từ trong suy nghĩ về đến hiện thực.
(Hải Đông Thanh: Chim cắt Bắc Cực
Cố Trầm Uyên không khó khăn lắm bắt được đầu của Hải Đông Thanh đó, đang định nhổ lông của tiểu gia hỏa kia — Hạ Văn Hi mở cửa ra thì thấy hình ảnh này, trong nháy mắt khiến y có chút mơ hồ.
“Cố Trầm Uyên”
“Aiz.” Cố Trầm Uyên nhe răng cười vô tội với y.
“…… Bỏ ra.” Hạ Văn Hi vội vàng đưa tay muốn cứu Hải Đông Thanh mà Cố Trầm Uyên đang muốn giết đó.
Trời biết Cố Trầm Uyên bắt được ở đâu.
“Đạo gia, đây là ta bắt được.” Cố Trầm Uyên nhướn mày, điểm mũi chân một cái, nhảy lên phía sau cái cây, kéo ra khoảng cách với Hạ Văn Hi.
“Đó là của ta.”
“Ngài nói là của ngài. Trên đây có viết tên của ngài sao?”
Hạ Văn Hi không nói gì.
Y nâng tay xoa xoa huyệt Thái Dương có chút đau đớn của mình, nhăn mày.
Gần đây trong lòng y luôn không yên tĩnh.
Cố Trầm Uyên còn trêu đùa với y.
Hạ Văn Hi biết, Cố Trầm Uyên chắc chắn sẽ đưa Hải Đông Thanh cho y, tuy rằng y cũng không biết mình lấy tự tin này ở đâu ra.
“Hạ Văn Hi.”
Đây là lần đầu tiên Cố Trầm Uyên gọi tên hắn, Hạ Văn Hi đưa mắt nhìn hắn.
Cố Trầm Uyên vẫn bộ dáng cười tủm tỉm như trước, nhưng Hạ Văn Hi lại ẩn ẩn cảm giác đối phương lúc này vô cùng nghiêm túc.
“Chúng ta đánh cược đi.”
Nhìn Cố Trầm Uyên như vậy, Hạ Văn Hi không hiểu sao cảm thấy yết hầu mình có chút khô.
“Đánh cược cái gì?”
“Nội dung bí mật. Tiền đặt cược là ta có thể thỏa mãn bất cứ một yêu cầu nào của ngài, bao gồm mạng của ta.” Cố Trầm Uyên hơi hơi hất cao cằm, lộ ra cái cổ thanh mảnh và xinh đẹp. Hắn đưa tay vuốt ve hầu kết của mình, rồi sau đó làm một động tác cắt cổ.
“Tiền đặt cược của ngài thì là, ta không hề nợ ngài bất cứ thứ gì.”
Tuy nói y không biết hắn đặt cược cái gì, nhưng cũng không có nghĩa là y không có khả năng thắng cược.
Đối với Hạ Văn Hi mà nói, đây quả thật là không cần mất tiền đặt cược.
Thắng, y có thể yêu cầu Cố Trầm Uyên một chuyện. Thua, hai người bọn họ không thiếu nhau gì cả, Hạ Văn Hi cũng không cần lại sầu lo trạng thái bây giờ của bọn họ — y quản không được Cố Trầm Uyên, nhưng hết lần này đến lần khác lại không biết nên đối đãi như thế nào với Cố Trầm Uyên.
Nhưng mà câu “Không nợ” đó, lại khiến trong lòng Hạ Văn Hi không thoải mái lắm.
“Đạo gia.”
Cố Trầm Uyên ném Hải Đông Thanh cho y: “Ngài nhất định phải cược. Nếu không cược, thì là ngài thua.”
Hạ Văn Hi bắt được vật nhỏ đáng thương này, thở dài, gật đầu đồng ý.
Hạ Văn Hi vốn tưởng rằng lần đánh cược này, rất nhanh sẽ biết được kết quả. Nhưng mà trên thực tế, kết quả đánh cược y đợi thì không đến, mà lại là tin tức Cố Trầm Uyên giết người.
Tiểu kịch trường:
Hạ Văn Hi: Ngươi muốn hai chúng ta không nợ nhau?
Cố Trầm Uyên: Không khôngKhông Đầu của ta còn chưa có bị hỏng nha.
Hạ Văn Hi: Lần sau chớ nói những lời này – phạt ngươi một ngày không được ăn kẹo, được không?
Cố Trầm Uyên: Được, được, được. Đạo gia ngài vui thì tốt rồi.
Hết chương 5
*****
Chú thích:
chim cắt
Chim cắt Bắc Cực
Đề tài ngày đó cũng không có ảnh hưởng gì đến sinh hoạt sau này của hai người.
Có lẽ không phải là không có ảnh hưởng.
Chỉ là Cố Trầm Uyên xem việc này như chưa từng xảy ra, còn Hạ Văn Hi thì không có nhiều tâm tư để ý đến vấn đề này.
Bọn họ đều cố ý xem nhẹ vấn đề này.
Cố Trầm Uyên không có khả năng là chim hoàng yến, không có khả năng sẽ không ra ngoài, càng không có khả năng không báo thù.
Hạ Văn Hi chống đầu, câu được câu không đọc sách trên một đống tờ giấy trên bàn, một tay còn lại vuốt ve góc trang giấy, có chút không yên lòng.
Trên tờ giấy đó ghi lại quá khứ của Cố Trầm Uyên, quá khứ Cố Trầm Uyên giết người.
Cùng với —
Nguyên nhân vì sao những người đó bị giết.
Y dùng một lọ Cửu Chuyển đan để đổi tư liệu với người khác.
Hạ Văn Hi có chút hoảng hốt, y nhớ tới lúc trước Hạc Sơn lão nhân nói với y một câu.
“Hắc cực sinh bạch, bạch cực sinh hắc.” (Cực đen sẽ sinh ra trắng, cực trắng sẽ sinh ra đen
“Thế gian không có tuyệt đối ác, cũng không có tuyệt đối chính.”
“Thế nhưng Văn Hi con phải nhớ kỹ –”
“Ác chính là ác, cho dù người đó ác vì nguyên nhân gì. Nhưng ‘ác’thì hắn vẫn là ác.”
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu của *Hải Đông Thanh, mang Hạ Văn Hi từ trong suy nghĩ về đến hiện thực.
(Hải Đông Thanh: Chim cắt Bắc Cực
Cố Trầm Uyên không khó khăn lắm bắt được đầu của Hải Đông Thanh đó, đang định nhổ lông của tiểu gia hỏa kia — Hạ Văn Hi mở cửa ra thì thấy hình ảnh này, trong nháy mắt khiến y có chút mơ hồ.
“Cố Trầm Uyên”
“Aiz.” Cố Trầm Uyên nhe răng cười vô tội với y.
“…… Bỏ ra.” Hạ Văn Hi vội vàng đưa tay muốn cứu Hải Đông Thanh mà Cố Trầm Uyên đang muốn giết đó.
Trời biết Cố Trầm Uyên bắt được ở đâu.
“Đạo gia, đây là ta bắt được.” Cố Trầm Uyên nhướn mày, điểm mũi chân một cái, nhảy lên phía sau cái cây, kéo ra khoảng cách với Hạ Văn Hi.
“Đó là của ta.”
“Ngài nói là của ngài. Trên đây có viết tên của ngài sao?”
Hạ Văn Hi không nói gì.
Y nâng tay xoa xoa huyệt Thái Dương có chút đau đớn của mình, nhăn mày.
Gần đây trong lòng y luôn không yên tĩnh.
Cố Trầm Uyên còn trêu đùa với y.
Hạ Văn Hi biết, Cố Trầm Uyên chắc chắn sẽ đưa Hải Đông Thanh cho y, tuy rằng y cũng không biết mình lấy tự tin này ở đâu ra.
“Hạ Văn Hi.”
Đây là lần đầu tiên Cố Trầm Uyên gọi tên hắn, Hạ Văn Hi đưa mắt nhìn hắn.
Cố Trầm Uyên vẫn bộ dáng cười tủm tỉm như trước, nhưng Hạ Văn Hi lại ẩn ẩn cảm giác đối phương lúc này vô cùng nghiêm túc.
“Chúng ta đánh cược đi.”
Nhìn Cố Trầm Uyên như vậy, Hạ Văn Hi không hiểu sao cảm thấy yết hầu mình có chút khô.
“Đánh cược cái gì?”
“Nội dung bí mật. Tiền đặt cược là ta có thể thỏa mãn bất cứ một yêu cầu nào của ngài, bao gồm mạng của ta.” Cố Trầm Uyên hơi hơi hất cao cằm, lộ ra cái cổ thanh mảnh và xinh đẹp. Hắn đưa tay vuốt ve hầu kết của mình, rồi sau đó làm một động tác cắt cổ.
“Tiền đặt cược của ngài thì là, ta không hề nợ ngài bất cứ thứ gì.”
Tuy nói y không biết hắn đặt cược cái gì, nhưng cũng không có nghĩa là y không có khả năng thắng cược.
Đối với Hạ Văn Hi mà nói, đây quả thật là không cần mất tiền đặt cược.
Thắng, y có thể yêu cầu Cố Trầm Uyên một chuyện. Thua, hai người bọn họ không thiếu nhau gì cả, Hạ Văn Hi cũng không cần lại sầu lo trạng thái bây giờ của bọn họ — y quản không được Cố Trầm Uyên, nhưng hết lần này đến lần khác lại không biết nên đối đãi như thế nào với Cố Trầm Uyên.
Nhưng mà câu “Không nợ” đó, lại khiến trong lòng Hạ Văn Hi không thoải mái lắm.
“Đạo gia.”
Cố Trầm Uyên ném Hải Đông Thanh cho y: “Ngài nhất định phải cược. Nếu không cược, thì là ngài thua.”
Hạ Văn Hi bắt được vật nhỏ đáng thương này, thở dài, gật đầu đồng ý.
Hạ Văn Hi vốn tưởng rằng lần đánh cược này, rất nhanh sẽ biết được kết quả. Nhưng mà trên thực tế, kết quả đánh cược y đợi thì không đến, mà lại là tin tức Cố Trầm Uyên giết người.
Tiểu kịch trường:
Hạ Văn Hi: Ngươi muốn hai chúng ta không nợ nhau?
Cố Trầm Uyên: Không khôngKhông Đầu của ta còn chưa có bị hỏng nha.
Hạ Văn Hi: Lần sau chớ nói những lời này – phạt ngươi một ngày không được ăn kẹo, được không?
Cố Trầm Uyên: Được, được, được. Đạo gia ngài vui thì tốt rồi.
Hết chương 5
*****
Chú thích:
chim cắt
Chim cắt Bắc Cực