Đợi Tây Mặc ngủ một giấc tỉnh dậy, đã sắp đến giờ cơm tối, Lâm Cảnh đang ngồi một bên cùng hắn.
“Họp xong rồi?” Tây Mặc ngồi dậy.
“Ừm.” Lâm Cảnh kê cái gối sau lưng hắn, để hắn dựa vào thoải mái một chút.
“Để em và Tát La dẫn binh, tiến công Quang Minh chi vực?" Tây Mặc xoa mặt cậu, hỏi.
"Làm sao anh biết?" Lâm Cảnh giật mình.
"Đoán thôi." Tây Mặc cười cười.
Phá hủy Quang Minh chi vực tuyệt đối là một đại sự sẽ được ghi vào sử sách, cho nên Thần Ma nhị giới đều tương đối coi trọng. Tát La tại Thần giới được hưởng vinh quang chí cao vô thượng, cho nên Ma giới cũng phải phái một người địa vị tương đương hắn. Nhưng hiện tại Freddy và mình đều đang bị thương, Lê Tư Đặc là Sí Thiên Sứ, Hàn Dật Phong, Nặc Lôi và Morris cũng chỉ là tướng lĩnh cấp cao, không đủ tư cách, vậy chỉ còn lại có mỗi Lâm Cảnh, em ấy đã là Ma Quân, lại là chủ nhân của mình, không ai so với em ấy thích hợp hơn.
"Anh không phản đối?" Lâm Cảnh nhẹ nhàng thở ra.
"Lần này không có nguy hiểm gì." Tây Mặc kéo tay cậu qua, “Quân đội Quang Minh chi vực còn sót lại không chịu nổi một kích, sức chiến đấu cơ hồ bằng không, hơn nữa anh sẽ đem tất cả thuộc tính phòng ngự và thuộc tính tiến công đều cho em, Morris bọn họ cũng sẽ canh giữ bên cạnh em, cho nên không có việc gì."
"Ma pháp đều cho tôi, anh sẽ không sao chứ?” Lâm Cảnh lo lắng.
Tây Mặc lắc đầu, đem cậu kéo qua hôn hôn, “Anh đói.”
"Ách?" Lâm Cảnh sửng sốt, sao đổi chủ đề nhanh quá vậy!
"Ngủ một ngày, đều chẳng ăn gì.” Tây Mặc nhíu mày.
"Ừ!" Lâm Cảnh rướn cổ lên sáp qua cho hắn cắn.
Tây Mặc thở dài, đành phải làm rõ: "Bọn họ nói em tự nấu canh cho anh?”
"Không có!!" Lâm Cảnh kịch liệt lắc đầu phủ nhận.
“Anh muốn uống!" Tây Mặc véo má cậu.
“Đổ rồi!” Mặt Lâm Cảnh bị kéo biến dạng.
"Gạt người!" Tây Mặc vênh vang đắc ý, "Anh đã nói quản gia đi bưng tới."
“A?!” Lâm Cảnh cằm rớt xuống đất, quá quá quá tự tiện rồi! Vừa vừa vừa rồi đâu có nói là cho anh ta đâu!
Tiếng đập cửa hợp thời vang lên, quản gia tóc bạc đẩy toa ăn tinh xảo đi đến, bên trên đặt một ấm đun xinh đẹp, để canh không bị nguội, bên dưới còn đặt một ngọn nến đang cháy, thoạt nhìn, quả thực khiến người cảnh đẹp ý vui. Nhưng vừa nghĩ tới thứ bên trong... Lâm Cảnh đánh giá chung quanh, muốn tìm ngăn tủ đem mình nhốt vào.
Tây Mặc mở nắp dùng muỗng quấy một chút, phát hiện dưới đáy có một tầng thứ gì như bùn, vì vậy hỏi, “Khoai tây hầm?”
“… Là canh cá tươi.” Lâm Cảnh tuyệt vọng, "Hầm xong, không thấy tăm hơi cá đâu nữa..."
"..." Tây Mặc trên mặt có điểm rút gân.
“Đừng nhìn, tôi đi nói phòng bếp chuẩn bị bữa tối." Lâm Cảnh đứng lên muốn chạy, lại bị Tây Mặc túm đến bên người.
"Anh thực dám ăn a?" Lâm Cảnh trừng to mắt.
"Cũng không phải bết như vậy.” Tây Mặc uống một ngụm, "Tối thiểu… Hương vị cũng không tệ lắm, tuy là hơi chua.”
"Hương vị là đầu bếp giúp tôi nêm đó.” Lâm Cảnh gục đầu, “Muỗng dấm cuối cùng đó, là tôi thêm vô…”
Cho nên thực sự là, hết cứu rồi?!
Tây Mặc nhìn bộ dạng ủ rũ của Lâm Cảnh, rốt cục nhịn không được phụt cười, túm cậu vào ngực niết đến niết đi, “Tiểu Cảnh em sao có thể đáng yêu như thế?"
"Đáng yêu em gái anh!” Lâm Cảnh cực độ thất bại.
"Tiểu ngốc." Tây Mặc cười đủ rồi mới ôm chặt cậu, “Chỉ bằng nồi canh này, tương lai dù em có muốn mạng của anh, đều có thể cho em."
“Chẳng có giá gì hết.” Lâm Cảnh mạnh miệng nói thầm, tai lại đỏ lên.
Bên kia lâu đài, Freddy tuy vẫn hôn mê bất tỉnh, bất quá tiếng tim đập ngày càng hữu lực hơn, nên Lê Tư Đặc ngược lại cũng không quá lo lắng.
Thời tiết gần đây ở biên cảnh Ma giới rất âm u, hôm nay lần đầu tiên thấy mặt trời, thấy ánh nắng thật ấm áp, Lê Tư Đặc dứt khoát đem Freddy ra sân, đặt hắn lên xích đu phơi nắng, mình thì cầm đồ cắt móng tay tỉa móng cho hắn.
"Ngươi dường như thực sự rất khác trước.” Một bên truyền đến thanh âm quen thuộc của Tát La.
Lê Tư Đặc không để ý tới hắn, đem tay trái Freddy nhẹ nhàng nhét lại vào tấm chăn.
“Sao ngươi luôn lãnh đạm với ta như vậy!" Tát La nén giận.
"Ta sẽ không trở về.” Lê Tư Đặc lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.
"..." Tát La sững sờ, "Ngươi làm sao biết?"
“Dù cho sẽ bị Phụ thần hủy diệt, ta cũng không trở về.” Lê Tư Đặc mắt nhìn Freddy, "Hắn ở đâu, ta ngay tại đó.”
"Phụ thần làm sao cam lòng hủy diệt ngươi." Tát La thở dài, "Ngươi là hài tử người yêu nhất, nếu người thật sự muốn hủy ngươi, thì lúc trước đã không để vua Huyết tộc mang ngươi đi, nhưng đã qua một ngàn năm, chẳng lẽ ngươi còn không muốn trở về nhà?”
"Chúng ta là song sinh, ta có, ngươi cũng có." Lê Tư Đặc ngữ khí nhàn nhạt.
“Nhưng ta rốt cục cũng không phải ngươi." Tát La nhìn y, “Lê Tư Đặc chỉ có một, nhiều năm qua, Phụ thần một mực đợi ngươi trở về, ngươi là tác phẩm kiêu ngạo nhất của người, là đứa con được tuyển định phải ngàn năm vạn năm canh giữ ở Thần Điện, không thể phản bội người.”
"Ta đã nói, trừ phi ta chết." Lê Tư Đặc mắt nhìn Tát La, đột nhiên lại cười cười, "Bất quá dù cho ta chết đi, Freddy cũng sẽ không để ngươi mang đi thi thể của ta, ngươi có tin không?"
"Nghiêm khắc mà nói, ta là ca ca ngươi." Tát La bất đắc dĩ nhíu mày, "Ta không có khả năng cùng ngươi động thủ, cho nên đừng biến ta thành địch nhân được không?"
“Khi nào ngươi không còn tâm tâm niệm niệm muốn bắt ta trở lại Thần giới, ta có thể mời ngươi uống một ly.” Lê Tư Đặc chỉ vào cửa lớn, "Giờ thì, nhanh về ăn cơm đi!"
Lòng Tát La dấy lên cảm giác vô lực thật sâu.
Ba ngày sau đó, Thần Ma đại quân lần nữa xuất phát, trùng trùng điệp điệp lao về phía Quang Minh chi vực.
Tường thành bằng cự thạch xám cao vút trong mây, thoạt nhìn so với Thánh Điện còn hùng vĩ hơn.
Một chi quân đội cánh xám đang xếp thành hàng thủ vệ ở trước cửa thành —— là lực lượng thủ vệ Quang Minh chi vực cuối cùng.
“Bọn họ bị ngu sao?” Lâm Cảnh nhỏ giọng hỏi Tát La một bên, “Vì sao không đầu hàng? Bọn họ căn bản không phải là đối thủ của chúng ta."
“Ngươi có biết Thần giới sẽ xử trí thiên sứ đào ngũ như thế nào không?" Tát La nhìn cậu cười cười, "Sau khi biết, ngươi cũng sẽ lựa chọn như họ."
Lâm Cảnh sững sờ, thật sự sẽ bị chém đứt cánh, sau đó nhốt lại vĩnh viễn? Nhưng Phụ thần không phải nên thương xót thần dân, khoan dung mọi tội ác sao?
"Không phải tội ác nào cũng đáng được tha thứ." Tát La nhìn thấu tâm sự của Lâm Cảnh, “Phụ thần tha thứ Lê Tư Đặc, là vì cho dù hắn đã gây hậu quả không cách nào vãn hồi, nhưng trong lòng còn có thiện niệm. Nhưng phụ thần vĩnh viễn sẽ không khoan dung Quang Minh chi vực, bởi vì bọn họ là tội không thể thứ.”
Thần Ma đại quân như thủy triều, dễ dàng đột phá phòng tuyến của Quang Minh chi vực.
Lâm Cảnh lần này rất thành thật, tuy trên người có kết giới Tây Mặc cho, vẫn không nỡ tiêu hao, vì vậy một mực trốn sau lưng Hàn Dật Phong.
“Này!” Hàn Dật Phong phát hỏa, “Trơ mắt nhìn ông bị vây công cũng không giúp đỡ?!"
"Dù sao thì da anh cũng dày!” Lâm Cảnh đẩy anh, "Nhanh lên! Phía trước có quái thú!"
Hàn Dật Phong nghiến răng nghiến lợi.
Như tường băng yếu ớt gặp phải dung nham nóng bỏng, quân đội Quang Minh chi vực rất nhanh bị đánh tan tác.
Vài đội thiên sứ dẫn đầu bay qua tường thành, mở ra cửa thành.
"Xông lên a!" Bên người đột nhiên nổ tung một tiếng hô quen thuộc, Lâm Cảnh đầu ong ong, quay đầu nhìn lại, quả nhiên!
"Đại tẩu!" Tinh Bản một đầu dính đầy lông, eo còn quấn da lông, hiển nhiên đang giả trang bán thú nhân.
Vậy mà cũng có thể lén chạy đến, quả nhiên là thứ phần tử hiếu chiến! Lâm Cảnh đang cảm khái, đột nhiên bị hắn một phát túm lên lưng ngựa.
"Làm gì!" Lâm Cảnh cả kinh.
"Đi hoàng cung!" Tinh Bản phấn khởi mắt sáng lòe, “Ma tộc đại kỳ (chức to) chen vào đó, tức chết Thiên Sứ quân đoàn!"
Binh sĩ Ma tộc xung quanh đều cảm thấy đề nghị này không tệ, vì thế chờ khi Hàn Dật Phong quay đầu lại, nhìn thấy chính là Lâm Cảnh cưỡi trên lưng ngựa hướng cửa thành lao vào, đi theo phía sau là một nhóm lớn binh sĩ Ma tộc.
Thiên Sứ quân đoàn không ngốc, tất nhiên rất nhanh đoán được ý đồ Ma tộc, thế là nguyên một đám nổi hỏa, cũng chẳng quan tâm hình tượng ưu nhã của mình, liều mạng đuổi theo.
Vất vất vả vả đánh nhiều ngày như vậy, cuối cùng lại để Ma giới chiếm được tiện nghi, loại mua bán này thằng ngu mới làm!
Về đoạn lịch sử này, sử sách ghi lại như sau ——
Trong hồi cuối cuộc chiến, Thần Ma đại quân dưới suất lĩnh của Ma Quân vĩ đại, công phá Quang Minh chi vực, mở ra một trang sử hoàn toàn mới trên phiến đại lục này.
Kỳ thật đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến Thần Tộc từ đó về sau cự tuyệt cùng Ma giới liên hợp, rõ ràng là cùng nhau đánh, chỉ có vào phút cuối chạy hơi chậm mà thôi, làm sao lại trở thành "Dưới suất lĩnh của Ma Quân”?
Thực quá sức khiến người ta điên máu!
Quân đội Quang Minh chi vực liều chết một lần nữa giữ vững vị trí cửa thành, mà sau khi Thần Ma đại quân sát nhập được Quang Minh thành, một đường tranh giành hướng đến hoàng cung, bất quá vẫn thua bởi kiện tướng chạy bộ Tinh Bản.
Khi Tinh Bản nắm trong tay Quang Minh chi vực Vương kỳ (cờ), quả thực kích động muốn khóc, dựa theo quân quy, ai bắt được Vương kỳ quân địch, sẽ có cơ hội miễn trừ một lần trách phạt, cho nên mình rốt cục có thể không bị cấm túc rồi sao!
Lâm Cảnh nhìn bộ dạng Tinh Bản lệ nóng doanh tròng, cảm thấy có chút không biết nói gì, vừa định quay đầu đi, đột nhiên cửa ra vào bị cái gì đó hung hăng đóng sập.
Cửa Vương điện nháy mắt dâng lên ngọn lửa xám màu, chặn tất cả đường ra.
Mọi người ầm ĩ một mảnh, Lâm Cảnh đẩy Đặc Đặc đang đè lên mình ra, từ trên mặt đất đứng lên.
Trên Vương tọa cao cao, một người chậm rãi xoay người, sắc mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn mọi người phía dưới.
"Phổ Thụy Khắc?" Lâm Cảnh cả kinh.
Mấy ngày hôm trước có người thông báo với Tây Mặc, nói là thấy Phổ Thụy Khắc bị thương đào tẩu về hướng tây, Lê Tư Đặc còn phái hai chi đội ngũ ra ngoài lùng bắt, sao hắn cư nhiên còn ở Thần Điện?
"Vốn cho rằng sẽ là Tát La, không nghĩ tới lại là các ngươi." Phổ Thụy Khắc cười lạnh.
"Ngươi muốn làm gì?" Lâm Cảnh nhìn hắn.
"Kéo ngươi chôn cùng!" Phổ Thụy Khắc thanh âm khàn khàn âm trầm, như từ vực sâu truyền đến.
Lửa xám nhanh chóng lan tràn, bao vây toàn bộ đại điện, đến mức như bị acid giội qua, rất nhanh biến thành bột phấn đen.
"Shit! Là ma pháp ăn mòn!" Tinh Bản giơ chân.
Trong điện loạn thành một bầy, có người định đi ngăn cản Phổ Thụy Khắc, nhưng toàn bộ bị ma pháp ngăn cản bên ngoài.
Đặc Đặc ngậm ống quần Lâm Cảnh trong mồm, Lâm Cảnh hiểu ý, nhanh chóng cưỡi lên lưng nó.
Đặc Đặc thả người nhảy lên, dựa vào năng lực nhảy cao vượt quá tưởng tượng, phóng qua sổ mái duy nhất ở đỉnh đại điện, đợi khi Phổ Thụy Khắc phát hiện đã không kịp ngăn cản.
Rơi xuống đất, Đặc Đặc tốc độ nhanh như tia chớp, mang theo Lâm Cảnh chạy tới nơi đại quân đóng quân.
Khi đến cửa thành, rất nhiều Ma tộc binh sĩ rốt cục công tiến, Lâm Cảnh trong lòng vui vẻ, cũng không kịp đi tìm Hàn Dật Phong, vung tay dẫn người vọt vào Vương điện.
Có đại quân hỗ trợ, cửa đóng chặt bị cường hành phá mở, gió bấc lạnh thấu xương tràn vào đại điện, thổi tan ma pháp ăn mòn tà ác.
"Đại tẩu!" Tinh Bản sống sót sau tai nạn kinh hồn chưa định, cảm kích ôm lấy Lâm Cảnh, mang cậu ném lên trời.
“Ê!” Lâm Cảnh hồn phi phách tán, bị một đống người đỡ lấy không ngừng hoan hô tiếp tục ném lên, xương cốt toàn thân thiếu chút rã rời.
Phổ Thụy Khắc tiêu hao lượng lớn ma pháp, đã hoàn toàn đánh mất năng lực phản kháng.
Nhóm tiểu phóng viên hoan hô tung tăng như chim sẻ, nhao nhao giơ máy ảnh chụp Lâm Cảnh, đèn flash lòe lòe không dứt, suýt chút mù mắt chó quần chúng vây xem.
Hàn Dật Phong tựa cửa, cảm thấy có chút khôi hài.
Bởi mới nói đồ ngốc luôn vận khí tốt, rõ ràng là mọi người cùng nhau đánh, cuối cùng ghi vào sử sách, lại luôn là cái tên tiểu ngốc vù vù này.
“Họp xong rồi?” Tây Mặc ngồi dậy.
“Ừm.” Lâm Cảnh kê cái gối sau lưng hắn, để hắn dựa vào thoải mái một chút.
“Để em và Tát La dẫn binh, tiến công Quang Minh chi vực?" Tây Mặc xoa mặt cậu, hỏi.
"Làm sao anh biết?" Lâm Cảnh giật mình.
"Đoán thôi." Tây Mặc cười cười.
Phá hủy Quang Minh chi vực tuyệt đối là một đại sự sẽ được ghi vào sử sách, cho nên Thần Ma nhị giới đều tương đối coi trọng. Tát La tại Thần giới được hưởng vinh quang chí cao vô thượng, cho nên Ma giới cũng phải phái một người địa vị tương đương hắn. Nhưng hiện tại Freddy và mình đều đang bị thương, Lê Tư Đặc là Sí Thiên Sứ, Hàn Dật Phong, Nặc Lôi và Morris cũng chỉ là tướng lĩnh cấp cao, không đủ tư cách, vậy chỉ còn lại có mỗi Lâm Cảnh, em ấy đã là Ma Quân, lại là chủ nhân của mình, không ai so với em ấy thích hợp hơn.
"Anh không phản đối?" Lâm Cảnh nhẹ nhàng thở ra.
"Lần này không có nguy hiểm gì." Tây Mặc kéo tay cậu qua, “Quân đội Quang Minh chi vực còn sót lại không chịu nổi một kích, sức chiến đấu cơ hồ bằng không, hơn nữa anh sẽ đem tất cả thuộc tính phòng ngự và thuộc tính tiến công đều cho em, Morris bọn họ cũng sẽ canh giữ bên cạnh em, cho nên không có việc gì."
"Ma pháp đều cho tôi, anh sẽ không sao chứ?” Lâm Cảnh lo lắng.
Tây Mặc lắc đầu, đem cậu kéo qua hôn hôn, “Anh đói.”
"Ách?" Lâm Cảnh sửng sốt, sao đổi chủ đề nhanh quá vậy!
"Ngủ một ngày, đều chẳng ăn gì.” Tây Mặc nhíu mày.
"Ừ!" Lâm Cảnh rướn cổ lên sáp qua cho hắn cắn.
Tây Mặc thở dài, đành phải làm rõ: "Bọn họ nói em tự nấu canh cho anh?”
"Không có!!" Lâm Cảnh kịch liệt lắc đầu phủ nhận.
“Anh muốn uống!" Tây Mặc véo má cậu.
“Đổ rồi!” Mặt Lâm Cảnh bị kéo biến dạng.
"Gạt người!" Tây Mặc vênh vang đắc ý, "Anh đã nói quản gia đi bưng tới."
“A?!” Lâm Cảnh cằm rớt xuống đất, quá quá quá tự tiện rồi! Vừa vừa vừa rồi đâu có nói là cho anh ta đâu!
Tiếng đập cửa hợp thời vang lên, quản gia tóc bạc đẩy toa ăn tinh xảo đi đến, bên trên đặt một ấm đun xinh đẹp, để canh không bị nguội, bên dưới còn đặt một ngọn nến đang cháy, thoạt nhìn, quả thực khiến người cảnh đẹp ý vui. Nhưng vừa nghĩ tới thứ bên trong... Lâm Cảnh đánh giá chung quanh, muốn tìm ngăn tủ đem mình nhốt vào.
Tây Mặc mở nắp dùng muỗng quấy một chút, phát hiện dưới đáy có một tầng thứ gì như bùn, vì vậy hỏi, “Khoai tây hầm?”
“… Là canh cá tươi.” Lâm Cảnh tuyệt vọng, "Hầm xong, không thấy tăm hơi cá đâu nữa..."
"..." Tây Mặc trên mặt có điểm rút gân.
“Đừng nhìn, tôi đi nói phòng bếp chuẩn bị bữa tối." Lâm Cảnh đứng lên muốn chạy, lại bị Tây Mặc túm đến bên người.
"Anh thực dám ăn a?" Lâm Cảnh trừng to mắt.
"Cũng không phải bết như vậy.” Tây Mặc uống một ngụm, "Tối thiểu… Hương vị cũng không tệ lắm, tuy là hơi chua.”
"Hương vị là đầu bếp giúp tôi nêm đó.” Lâm Cảnh gục đầu, “Muỗng dấm cuối cùng đó, là tôi thêm vô…”
Cho nên thực sự là, hết cứu rồi?!
Tây Mặc nhìn bộ dạng ủ rũ của Lâm Cảnh, rốt cục nhịn không được phụt cười, túm cậu vào ngực niết đến niết đi, “Tiểu Cảnh em sao có thể đáng yêu như thế?"
"Đáng yêu em gái anh!” Lâm Cảnh cực độ thất bại.
"Tiểu ngốc." Tây Mặc cười đủ rồi mới ôm chặt cậu, “Chỉ bằng nồi canh này, tương lai dù em có muốn mạng của anh, đều có thể cho em."
“Chẳng có giá gì hết.” Lâm Cảnh mạnh miệng nói thầm, tai lại đỏ lên.
Bên kia lâu đài, Freddy tuy vẫn hôn mê bất tỉnh, bất quá tiếng tim đập ngày càng hữu lực hơn, nên Lê Tư Đặc ngược lại cũng không quá lo lắng.
Thời tiết gần đây ở biên cảnh Ma giới rất âm u, hôm nay lần đầu tiên thấy mặt trời, thấy ánh nắng thật ấm áp, Lê Tư Đặc dứt khoát đem Freddy ra sân, đặt hắn lên xích đu phơi nắng, mình thì cầm đồ cắt móng tay tỉa móng cho hắn.
"Ngươi dường như thực sự rất khác trước.” Một bên truyền đến thanh âm quen thuộc của Tát La.
Lê Tư Đặc không để ý tới hắn, đem tay trái Freddy nhẹ nhàng nhét lại vào tấm chăn.
“Sao ngươi luôn lãnh đạm với ta như vậy!" Tát La nén giận.
"Ta sẽ không trở về.” Lê Tư Đặc lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.
"..." Tát La sững sờ, "Ngươi làm sao biết?"
“Dù cho sẽ bị Phụ thần hủy diệt, ta cũng không trở về.” Lê Tư Đặc mắt nhìn Freddy, "Hắn ở đâu, ta ngay tại đó.”
"Phụ thần làm sao cam lòng hủy diệt ngươi." Tát La thở dài, "Ngươi là hài tử người yêu nhất, nếu người thật sự muốn hủy ngươi, thì lúc trước đã không để vua Huyết tộc mang ngươi đi, nhưng đã qua một ngàn năm, chẳng lẽ ngươi còn không muốn trở về nhà?”
"Chúng ta là song sinh, ta có, ngươi cũng có." Lê Tư Đặc ngữ khí nhàn nhạt.
“Nhưng ta rốt cục cũng không phải ngươi." Tát La nhìn y, “Lê Tư Đặc chỉ có một, nhiều năm qua, Phụ thần một mực đợi ngươi trở về, ngươi là tác phẩm kiêu ngạo nhất của người, là đứa con được tuyển định phải ngàn năm vạn năm canh giữ ở Thần Điện, không thể phản bội người.”
"Ta đã nói, trừ phi ta chết." Lê Tư Đặc mắt nhìn Tát La, đột nhiên lại cười cười, "Bất quá dù cho ta chết đi, Freddy cũng sẽ không để ngươi mang đi thi thể của ta, ngươi có tin không?"
"Nghiêm khắc mà nói, ta là ca ca ngươi." Tát La bất đắc dĩ nhíu mày, "Ta không có khả năng cùng ngươi động thủ, cho nên đừng biến ta thành địch nhân được không?"
“Khi nào ngươi không còn tâm tâm niệm niệm muốn bắt ta trở lại Thần giới, ta có thể mời ngươi uống một ly.” Lê Tư Đặc chỉ vào cửa lớn, "Giờ thì, nhanh về ăn cơm đi!"
Lòng Tát La dấy lên cảm giác vô lực thật sâu.
Ba ngày sau đó, Thần Ma đại quân lần nữa xuất phát, trùng trùng điệp điệp lao về phía Quang Minh chi vực.
Tường thành bằng cự thạch xám cao vút trong mây, thoạt nhìn so với Thánh Điện còn hùng vĩ hơn.
Một chi quân đội cánh xám đang xếp thành hàng thủ vệ ở trước cửa thành —— là lực lượng thủ vệ Quang Minh chi vực cuối cùng.
“Bọn họ bị ngu sao?” Lâm Cảnh nhỏ giọng hỏi Tát La một bên, “Vì sao không đầu hàng? Bọn họ căn bản không phải là đối thủ của chúng ta."
“Ngươi có biết Thần giới sẽ xử trí thiên sứ đào ngũ như thế nào không?" Tát La nhìn cậu cười cười, "Sau khi biết, ngươi cũng sẽ lựa chọn như họ."
Lâm Cảnh sững sờ, thật sự sẽ bị chém đứt cánh, sau đó nhốt lại vĩnh viễn? Nhưng Phụ thần không phải nên thương xót thần dân, khoan dung mọi tội ác sao?
"Không phải tội ác nào cũng đáng được tha thứ." Tát La nhìn thấu tâm sự của Lâm Cảnh, “Phụ thần tha thứ Lê Tư Đặc, là vì cho dù hắn đã gây hậu quả không cách nào vãn hồi, nhưng trong lòng còn có thiện niệm. Nhưng phụ thần vĩnh viễn sẽ không khoan dung Quang Minh chi vực, bởi vì bọn họ là tội không thể thứ.”
Thần Ma đại quân như thủy triều, dễ dàng đột phá phòng tuyến của Quang Minh chi vực.
Lâm Cảnh lần này rất thành thật, tuy trên người có kết giới Tây Mặc cho, vẫn không nỡ tiêu hao, vì vậy một mực trốn sau lưng Hàn Dật Phong.
“Này!” Hàn Dật Phong phát hỏa, “Trơ mắt nhìn ông bị vây công cũng không giúp đỡ?!"
"Dù sao thì da anh cũng dày!” Lâm Cảnh đẩy anh, "Nhanh lên! Phía trước có quái thú!"
Hàn Dật Phong nghiến răng nghiến lợi.
Như tường băng yếu ớt gặp phải dung nham nóng bỏng, quân đội Quang Minh chi vực rất nhanh bị đánh tan tác.
Vài đội thiên sứ dẫn đầu bay qua tường thành, mở ra cửa thành.
"Xông lên a!" Bên người đột nhiên nổ tung một tiếng hô quen thuộc, Lâm Cảnh đầu ong ong, quay đầu nhìn lại, quả nhiên!
"Đại tẩu!" Tinh Bản một đầu dính đầy lông, eo còn quấn da lông, hiển nhiên đang giả trang bán thú nhân.
Vậy mà cũng có thể lén chạy đến, quả nhiên là thứ phần tử hiếu chiến! Lâm Cảnh đang cảm khái, đột nhiên bị hắn một phát túm lên lưng ngựa.
"Làm gì!" Lâm Cảnh cả kinh.
"Đi hoàng cung!" Tinh Bản phấn khởi mắt sáng lòe, “Ma tộc đại kỳ (chức to) chen vào đó, tức chết Thiên Sứ quân đoàn!"
Binh sĩ Ma tộc xung quanh đều cảm thấy đề nghị này không tệ, vì thế chờ khi Hàn Dật Phong quay đầu lại, nhìn thấy chính là Lâm Cảnh cưỡi trên lưng ngựa hướng cửa thành lao vào, đi theo phía sau là một nhóm lớn binh sĩ Ma tộc.
Thiên Sứ quân đoàn không ngốc, tất nhiên rất nhanh đoán được ý đồ Ma tộc, thế là nguyên một đám nổi hỏa, cũng chẳng quan tâm hình tượng ưu nhã của mình, liều mạng đuổi theo.
Vất vất vả vả đánh nhiều ngày như vậy, cuối cùng lại để Ma giới chiếm được tiện nghi, loại mua bán này thằng ngu mới làm!
Về đoạn lịch sử này, sử sách ghi lại như sau ——
Trong hồi cuối cuộc chiến, Thần Ma đại quân dưới suất lĩnh của Ma Quân vĩ đại, công phá Quang Minh chi vực, mở ra một trang sử hoàn toàn mới trên phiến đại lục này.
Kỳ thật đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến Thần Tộc từ đó về sau cự tuyệt cùng Ma giới liên hợp, rõ ràng là cùng nhau đánh, chỉ có vào phút cuối chạy hơi chậm mà thôi, làm sao lại trở thành "Dưới suất lĩnh của Ma Quân”?
Thực quá sức khiến người ta điên máu!
Quân đội Quang Minh chi vực liều chết một lần nữa giữ vững vị trí cửa thành, mà sau khi Thần Ma đại quân sát nhập được Quang Minh thành, một đường tranh giành hướng đến hoàng cung, bất quá vẫn thua bởi kiện tướng chạy bộ Tinh Bản.
Khi Tinh Bản nắm trong tay Quang Minh chi vực Vương kỳ (cờ), quả thực kích động muốn khóc, dựa theo quân quy, ai bắt được Vương kỳ quân địch, sẽ có cơ hội miễn trừ một lần trách phạt, cho nên mình rốt cục có thể không bị cấm túc rồi sao!
Lâm Cảnh nhìn bộ dạng Tinh Bản lệ nóng doanh tròng, cảm thấy có chút không biết nói gì, vừa định quay đầu đi, đột nhiên cửa ra vào bị cái gì đó hung hăng đóng sập.
Cửa Vương điện nháy mắt dâng lên ngọn lửa xám màu, chặn tất cả đường ra.
Mọi người ầm ĩ một mảnh, Lâm Cảnh đẩy Đặc Đặc đang đè lên mình ra, từ trên mặt đất đứng lên.
Trên Vương tọa cao cao, một người chậm rãi xoay người, sắc mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn mọi người phía dưới.
"Phổ Thụy Khắc?" Lâm Cảnh cả kinh.
Mấy ngày hôm trước có người thông báo với Tây Mặc, nói là thấy Phổ Thụy Khắc bị thương đào tẩu về hướng tây, Lê Tư Đặc còn phái hai chi đội ngũ ra ngoài lùng bắt, sao hắn cư nhiên còn ở Thần Điện?
"Vốn cho rằng sẽ là Tát La, không nghĩ tới lại là các ngươi." Phổ Thụy Khắc cười lạnh.
"Ngươi muốn làm gì?" Lâm Cảnh nhìn hắn.
"Kéo ngươi chôn cùng!" Phổ Thụy Khắc thanh âm khàn khàn âm trầm, như từ vực sâu truyền đến.
Lửa xám nhanh chóng lan tràn, bao vây toàn bộ đại điện, đến mức như bị acid giội qua, rất nhanh biến thành bột phấn đen.
"Shit! Là ma pháp ăn mòn!" Tinh Bản giơ chân.
Trong điện loạn thành một bầy, có người định đi ngăn cản Phổ Thụy Khắc, nhưng toàn bộ bị ma pháp ngăn cản bên ngoài.
Đặc Đặc ngậm ống quần Lâm Cảnh trong mồm, Lâm Cảnh hiểu ý, nhanh chóng cưỡi lên lưng nó.
Đặc Đặc thả người nhảy lên, dựa vào năng lực nhảy cao vượt quá tưởng tượng, phóng qua sổ mái duy nhất ở đỉnh đại điện, đợi khi Phổ Thụy Khắc phát hiện đã không kịp ngăn cản.
Rơi xuống đất, Đặc Đặc tốc độ nhanh như tia chớp, mang theo Lâm Cảnh chạy tới nơi đại quân đóng quân.
Khi đến cửa thành, rất nhiều Ma tộc binh sĩ rốt cục công tiến, Lâm Cảnh trong lòng vui vẻ, cũng không kịp đi tìm Hàn Dật Phong, vung tay dẫn người vọt vào Vương điện.
Có đại quân hỗ trợ, cửa đóng chặt bị cường hành phá mở, gió bấc lạnh thấu xương tràn vào đại điện, thổi tan ma pháp ăn mòn tà ác.
"Đại tẩu!" Tinh Bản sống sót sau tai nạn kinh hồn chưa định, cảm kích ôm lấy Lâm Cảnh, mang cậu ném lên trời.
“Ê!” Lâm Cảnh hồn phi phách tán, bị một đống người đỡ lấy không ngừng hoan hô tiếp tục ném lên, xương cốt toàn thân thiếu chút rã rời.
Phổ Thụy Khắc tiêu hao lượng lớn ma pháp, đã hoàn toàn đánh mất năng lực phản kháng.
Nhóm tiểu phóng viên hoan hô tung tăng như chim sẻ, nhao nhao giơ máy ảnh chụp Lâm Cảnh, đèn flash lòe lòe không dứt, suýt chút mù mắt chó quần chúng vây xem.
Hàn Dật Phong tựa cửa, cảm thấy có chút khôi hài.
Bởi mới nói đồ ngốc luôn vận khí tốt, rõ ràng là mọi người cùng nhau đánh, cuối cùng ghi vào sử sách, lại luôn là cái tên tiểu ngốc vù vù này.