Sau khi ăn cơm xong, Morris đưa bà sang nhà hàng xóm nói chuyện phiếm, sau khi trở về đẩy cửa phòng ngủ, chỉ thấy Nặc Lôi đang đĩnh đạc ngồi trước bàn, tiện tay lật xem mấy tờ phác họa mình vẽ lúc trước.
Tuy không trông cậy hắn sẽ tôn trọng mình, thế nhưng nhìn cảnh đó, Morris vẫn thở dài trong lòng.
"Bảo bối tới đây." Nhìn thấy Morris đứng ngoài cửa, Nặc Lôi hướng y vẫy tay.
Morris đi qua, xoay người muốn nhặt bản vẽ dưới đất lên, lại bị hắn một phen túm vào ngực.
"Ngươi thật sự không muốn vẽ tranh lại?" Nặc Lôi xoa gương mặt y, “Ngươi vẽ rất đẹp, từng học?”
"Không có, tự mình vẽ bậy bạ thôi.” Thân thể Morris hơi cứng ngắc.
“Còn muốn học không?" Nặc Lôi hỏi y.
Morris lắc đầu.
"Vậy ngươi muốn cái gì?" Nặc Lôi khó được kiên nhẫn, "Có muốn tiếp tục đến trường?"
"... Ta muốn quay lại quân doanh.” Morris do dự đưa ra yêu cầu.
"Có thể." Nặc Lôi rất sảng khoái gật đầu.
"Thật sao?" Morris thật bất ngờ.
"Đương nhiên." Nặc Lôi đem y ôm sát, "Ngươi muốn chức vị gì?"
“Chức hồi trước ta —— "
"Không được!" Nặc Lôi một hơi đánh gãy, "Không cho ngươi ở biên cảnh, chỉ có thể ở bên cạnh ta."
"..." Chờ mong trong mắt Morris mờ đi một chút, bất quá không cần như con rối ở trong lâu đài, cũng tốt rồi.
Đầu tiên đáp ứng không khóa mình, lại cho mình về nhà thăm bà, hiện tại còn đồng ý cho mình trở lại quân đội, qua một thời gian nữa, có phải hắn có thể thả mình không?
Ở biên cảnh vài ngày, Nặc Lôi mang theo Morris, cùng về lâu đài.
Tối đó, Nặc Lôi ra ngoài uống rượu, vừa mới đẩy ghế ra, bỗng thấy Tây Mặc cùng Freddy đang nhìn mình, trên mặt tràn đầy ý cười không rõ nghĩa.
"Làm gì?" Nặc Lôi kinh hãi.
“Cảm giác yêu đương thế nào?” Freddy ráng nhịn cười.
"Ta không có yêu đương!” Nặc Lôi lần nữa rít gào, “Chuyện đó chỉ có tiểu cô nương vô tri mới có thể làm!"
Tây Mặc phất tay, ném cho hắn một chồng báo.
Trang đầu mấy tờ báo lớn đều là ảnh chụp bản thân và Morris ở biên cảnh, tay trong tay dạo phố, mua bánh mì trong tiệm, thậm chí còn có tấm chụp cảnh mua thức ăn ngoài chợ!
Nặc Lôi thật sự không muốn thừa nhận cái kẻ xách giỏ rau cười ngốc đó là mình.
"Ta muốn làm thịt đám ký giả kia!" Nặc Lôi thẹn quá hoá giận, "Sao họ dám!”
"Là ta trao quyền đó.” Tây Mặc sờ cằm có vẻ rất hả hê, "Dân chúng đều phản ánh ngươi tính cách thô bạo, chúng ta là vì cứu vãn hình tượng hỏng bét của ngươi."
“Từ khi những ảnh chụp này được đăng, ngươi đã được thiếu nữ Ma tộc xếp vào hạng nhì trong danh sách người họ muốn hôn môi.” Freddy rất tự hào bổ sung một câu, "Đương nhiên, hạng nhất là ta."
Nặc Lôi cảm giác mình đau đầu.
"Bất quá hắn thoạt nhìn không yêu ngươi cho lắm.” Tây Mặc lắc lắc rượu trong ly, “Cho tới giờ đều không cười."
"Vậy sao?" Nặc Lôi nghi hoặc, mở báo ra nhìn lướt qua một lượt, hình như là thật.
Mỗi một tấm hình, đều tìm không thấy dáng tươi cười của Morris.
"Tiểu tình nhân là để dỗ dành, không phải để khi dễ.” Tây Mặc đưa cho hắn một ly rượu, "Khiến hắn yêu mến ngươi, như vậy mới có lạc thú.”
Nặc Lôi tựa trên ghế salon không nói tiếp, trong đầu lại nhịn không được suy nghĩ.
Nghĩ đến khuôn mặt dễ nhìn đó, nếu như cười lên, có lẽ sẽ càng dễ nhìn hơn đi?
Đêm đó, Nặc Lôi không uống bao nhiêu, tìm cái cớ trở về nhà.
Vốn muốn lay tỉnh Morris để hắn cười cho mình xem, nhưng thấy hắn ngủ ngon như vậy, Nặc Lôi đột nhiên lại có chút không nỡ.
Thật cẩn thận nằm vào sau lưng y, Nặc Lôi vươn tay, đem thân thể đơn bạc đó, nhẹ nhàng ôm vào lòng mình.
Vậy gọi là đang yêu đương? Cảm giác... Cũng không tệ lắm.
Sáng hôm sau, Morris tỉnh sớm hơn Nặc Lôi, hơi giật giật thân thể, người bên cạnh lập tức áp lên.
"Sáng sớm tốt lành." Nặc Lôi cúi đầu hôn nhẹ y.
"Sáng sớm tốt lành." Morris bị râu ria hắn cọ ngứa, rụt cổ trốn.
"Cười một cái cho ta xem." Nặc Lôi dựa hết lên người y.
"A?" Morris có chút kinh ngạc.
“Hình như cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua ngươi cười." Nặc Lôi nhìn y, “Cười một cái.”
Morris kéo khóe miệng, tạo ra một đường cong, nét cười không đọng trong mắt, tự nhiên không chút sức cuốn hút.
"Được rồi, cứ là lạ sao đó.” Nặc Lôi lắc đầu, "Bảo bối lúc không cười đáng yêu hơn."
"Ta có thể rời giường không?” Morris hỏi.
Nặc Lôi cúi đầu, ngậm lấy cánh môi y liếm liếm rồi mới buông ra.
"Hôm nay cùng ta đến sở kiểm sát đi.” Nặc Lôi tựa trên giường, vừa nhìn Morris thay quần áo, vừa không lưu tâm mở miệng.
"Ta?" Morris quay đầu nhìn hắn.
"Ngươi đến phụ trách đội trị an." Nặc Lôi xoa xoa đầu y, “Có thể chứ?”
"Không có kinh nghiệm." Morris muốn cự tuyệt, "Ta chỉ muốn làm một vệ binh bình thường.”
"Ngươi là người của ta, sao có thể bị người khác chỉ huy!" Nặc Lôi bất mãn, "Đội trị an là do ta trực tiếp thống lĩnh, ngươi chỉ cần nghe một mình ta!”
“Nhưng ta không biết làm!” Morris nhíu mày.
"Ta dạy cho ngươi a!" Nặc Lôi đem y kéo vào lòng, “Những gì ngươi không biết, ta toàn bộ dạy ngươi."
Ăn xong bữa sáng, hai người liền xuất phát đến sở kiểm sát.
Những ngày đó, tiểu phóng viên Ma tộc đã sớm đem chuyện Nặc Lôi và Morris miêu tả triền miên, hiện tại lại chứng kiến hai người bọn họ đồng thời xuất hiện, thằng ngu cũng có thể đoán được quan hệ của hai người.
Nặc Lôi tính tình luôn luôn nóng nảy, không ai ngu ngốc đối nghịch với hắn, bởi vậy Morris tuy xuất thân tầm thường lại không hề có kinh nghiệm, nhưng vẫn giành được toàn bộ phiếu thuận cho vị trí đội trưởng đội trị an trong sở kiểm sát.
Dù mọi người ngoài miệng không nói gì, nhưng vẫn khó tránh khỏi có nghi vấn trong lòng, bởi vậy chỉ trong vài tháng, phí thuê bảo kê tư nhân ở chợ đêm Ma tộc một đường tăng lên, tăng đến mức áp đảo phí dành cho quốc phòng.
Nhưng đối với những nghi vấn này, Morris hiển nhiên không biết, rốt cục có việc để làm, cố gắng làm tốt còn không kịp, nào còn công phu quan tâm chuyện khác.
Nặc Lôi thô bạo thì thô bạo, nhưng cũng không muốn để người khác hoài nghi năng lực của người mình tuyển, vì vậy tổng thống lĩnh Ma tộc quân đoàn đại nhân, liền cả ngày ngâm mình ở văn phòng đội trị an.
Này quả thực quá triền miên rồi! Một giây cũng không muốn tách ra sao?! Quần chúng Ma giới bụm cái mũi đang tuôn máu cảm khái, có cần phải ân ái đến mức đó không! Cố ý kích thích người độc thân sao?
Nhóm tiểu phóng viên đem hết tất cả bản lĩnh, cũng không có cách nào trà trộn vào văn phòng, cuối cùng đành phải tiếc nuối rơi lệ, dựa vào tưởng tượng miêu tả câu chuyện.
Cho nên các ngươi hiểu đó, dưới sự thổi phồng của Đảng não bổ (ý nói tưởng tượng), Nặc Lôi cùng Morris quả thực trở thành đôi tình lữ điển hình Ma giới, chỉ số hot ngang ngửa cặp đôi Tây Mặc Lâm Cảnh mấy trăm năm sau.
Mà tình hình đích thực trong văn phòng, hiển nhiên không tiêu hồn như truyền thuyết.
“Phân đội này, chủ yếu chịu trách nhiệm trị an chung quanh Vong linh thánh điện.” Nặc Lôi vẽ trên địa đồ, “Bọn họ bình thường đều sẽ phái ra hai phần ba người tuần tra, những người còn lại trú đóng ở đây, nếu phát sinh rối loạn, bọn họ đại khái có thể trong vòng mười phút đến bất kỳ địa phương nào trong khu vực."
"Ừ." Morris gật gật đầu, cẩn thận ghi nhớ vào laptop.
Tuy đã một năm chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, nhưng năng lực tiếp nhận của Morris rất mạnh, lại rất nghiêm túc, có Nặc Lôi trợ giúp, rất nhanh có thể độc lập xử lý một vài việc.
"Bảo bối thật thông minh." Nặc Lôi gặm một cái trên mặt y, “Tối cùng đi tiệc a?”
Tai Morris nóng lên.
Tiệc rượu Ma giới luôn luôn xa hoa hoang phí, Morris ngồi trên ghế salon trong một góc khuất, bưng một ly rượu xuất thần.
Một năm trước, mình cũng là trong loại trường hợp này, gặp được hắn.
Bênh cạnh có người ồn ào, Morris vừa hoàn hồn, đã bị một người lôi vào lồng ngực.
"Bác sĩ nói ngươi không thể uống rượu, quên rồi?" Nặc Lôi nhíu mày, đưa tay hất văng ly rượu trong tay y.
"Ta không có uống." Morris nhỏ giọng giải thích.
"Không uống ngươi cầm ly làm gì!" Nặc Lôi trừng mắt.
Thấy cái mặt hắn không nói đạo lý, Morris quyết định không giải thích.
Người đối diện nhìn một cách thích thú, là một vị Ma giới thống lĩnh cấp cao khác, tên gọi Mira.
"Bọn hắn đều nói ngươi đang yêu đương, thì ra là thật.” Mira nhún nhún vai, cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng mình, “Bảo bối, tâm nguyện của ngươi chắc là tan vỡ rồi.”
Thiếu niên tóc vàng làm nũng lắc lắc thân thể, như con mèo nhỏ rúc vào lồng ngực Mira.
"Có ý gì?" Nặc Lôi nhíu mày.
“Tiểu gia hỏa này rất sùng bái ngươi, một mực thỉnh cầu ta đem hắn tặng cho ngươi." Mira nâng cằm thiếu niên, chuyển mặt cậu qua hướng Nặc Lôi, “Sao hả? Thích thì lấy đi.”
Trong mắt thiếu niên phiếm thủy quang, khóe mắt hơi rũ, miệng cũng chu lên, nhìn vừa vô tội vừa đáng thương.
Morris cúi đầu, không muốn nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Không có hứng thú." Nặc Lôi nhìn cũng không nhìn.
"Thật là khiến người ta thương tâm." Mira ra vẻ tiếc nuối.
"Không có việc gì thì mau đi đi.” Nặc Lôi phất tay đuổi người.
Mira khiêu mi, mang theo thiếu niên bỏ đi, trước khi đi, không quên dùng khóe mắt liếc Morris đang một mực cúi đầu.
“Một tên đàn ông mà cứ y như phụ nữ.” Nặc Lôi khinh bỉ Xùy~~ một tiếng, sáp lại hôn Morris, “Vẫn là bảo bối dễ nhìn nhất.”
Morris mặt đỏ bừng.
"Xấu hổ trông cũng rất đáng yêu." Nặc Lôi lại tán thưởng.
Morris dở khóc dở cười.
Bồi bàn bưng lên một cái mâm bằng bạc, bên trên là một món đồ sứ tinh xảo.
"Đây là canh của phương Đông.” Nặc Lôi đưa muỗng cho y, “Bác sĩ nói ăn nhiều thức ăn lỏng, bệnh bao tử của ngươi cũng sẽ nhanh khỏi hơn.”
Morris uống một ngụm, cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.
"Ngươi uống canh trước, ta đi tìm Tây Mặc đàm luận, lập tức quay lại." Nặc Lôi vỗ vỗ đầu y.
Morris gật gật đầu, nhìn hắn đi qua phía kia.
Trong canh có lẽ bỏ hương liệu của phương Đông, uống có chút vị thuốc, bất quá rất ấm cũng rất dễ chịu.
"Các ngươi gần đây thế nào rồi?" Đối diện đột nhiên ngồi xuống một người.
"Điện hạ." Morris cả kinh, vừa muốn đứng lên hành lễ, lại bị Freddy ngăn lại.
“Tụ hội bạn bè mà thôi.” Freddy ra hiệu y buông lỏng, "Không cần khẩn trương."
"Vâng." Morris hơi cúi đầu.
"Hắn hình như thật sự yêu mến ngươi rồi." Freddy tới gần nhìn y, “Ngươi thì sao?"
"Ta?" Morris ngơ ngẩn.
"Ta biết, cách thức hắn có được ngươi có chút hèn hạ." Freddy khẽ gõ bàn, "Bất quá, ngươi có nghĩ tới tha thứ hắn hay không?"
Morris không biết mình nên nói cái gì.
"Hắn tính cách rất bá đạo, không biết cân nhắc cảm thụ của người khác, càng đừng nói tới thiện lương, cho nên thường làm vài chuyện quá phận.” Freddy cười lắc đầu, "Tên ngu ngốc kia cho rằng như bây giờ, chính là đang yêu đương với ngươi rồi, có phải ngốc lắm không?”
Morris vẫn không nói.
Freddy thở dài, bầu không khí có chút lạnh.
"Ngươi tại sao lại ngồi ở đây?” Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gầm, phá vỡ không khí xấu hổ vừa rồi.
"Chúng ta chỉ là trò chuyện mà thôi." Freddy đỡ trán.
“Ta vừa mới đuổi tên khốn Mira đi, không ngờ ngươi cư nhiên cũng tới tham gia náo nhiệt!" Nặc Lôi đem Morris ôm vào lồng ngực mình, “Hắn là của ta!”
"... Ngươi thực hết thuốc chữa." Freddy không còn lời nào để nói.
Nặc Lôi rất tức giận, vì cái gì tất cả mọi người đều đối với Morris có hứng thú?
Quả thực rất quá đáng!
Tuy không trông cậy hắn sẽ tôn trọng mình, thế nhưng nhìn cảnh đó, Morris vẫn thở dài trong lòng.
"Bảo bối tới đây." Nhìn thấy Morris đứng ngoài cửa, Nặc Lôi hướng y vẫy tay.
Morris đi qua, xoay người muốn nhặt bản vẽ dưới đất lên, lại bị hắn một phen túm vào ngực.
"Ngươi thật sự không muốn vẽ tranh lại?" Nặc Lôi xoa gương mặt y, “Ngươi vẽ rất đẹp, từng học?”
"Không có, tự mình vẽ bậy bạ thôi.” Thân thể Morris hơi cứng ngắc.
“Còn muốn học không?" Nặc Lôi hỏi y.
Morris lắc đầu.
"Vậy ngươi muốn cái gì?" Nặc Lôi khó được kiên nhẫn, "Có muốn tiếp tục đến trường?"
"... Ta muốn quay lại quân doanh.” Morris do dự đưa ra yêu cầu.
"Có thể." Nặc Lôi rất sảng khoái gật đầu.
"Thật sao?" Morris thật bất ngờ.
"Đương nhiên." Nặc Lôi đem y ôm sát, "Ngươi muốn chức vị gì?"
“Chức hồi trước ta —— "
"Không được!" Nặc Lôi một hơi đánh gãy, "Không cho ngươi ở biên cảnh, chỉ có thể ở bên cạnh ta."
"..." Chờ mong trong mắt Morris mờ đi một chút, bất quá không cần như con rối ở trong lâu đài, cũng tốt rồi.
Đầu tiên đáp ứng không khóa mình, lại cho mình về nhà thăm bà, hiện tại còn đồng ý cho mình trở lại quân đội, qua một thời gian nữa, có phải hắn có thể thả mình không?
Ở biên cảnh vài ngày, Nặc Lôi mang theo Morris, cùng về lâu đài.
Tối đó, Nặc Lôi ra ngoài uống rượu, vừa mới đẩy ghế ra, bỗng thấy Tây Mặc cùng Freddy đang nhìn mình, trên mặt tràn đầy ý cười không rõ nghĩa.
"Làm gì?" Nặc Lôi kinh hãi.
“Cảm giác yêu đương thế nào?” Freddy ráng nhịn cười.
"Ta không có yêu đương!” Nặc Lôi lần nữa rít gào, “Chuyện đó chỉ có tiểu cô nương vô tri mới có thể làm!"
Tây Mặc phất tay, ném cho hắn một chồng báo.
Trang đầu mấy tờ báo lớn đều là ảnh chụp bản thân và Morris ở biên cảnh, tay trong tay dạo phố, mua bánh mì trong tiệm, thậm chí còn có tấm chụp cảnh mua thức ăn ngoài chợ!
Nặc Lôi thật sự không muốn thừa nhận cái kẻ xách giỏ rau cười ngốc đó là mình.
"Ta muốn làm thịt đám ký giả kia!" Nặc Lôi thẹn quá hoá giận, "Sao họ dám!”
"Là ta trao quyền đó.” Tây Mặc sờ cằm có vẻ rất hả hê, "Dân chúng đều phản ánh ngươi tính cách thô bạo, chúng ta là vì cứu vãn hình tượng hỏng bét của ngươi."
“Từ khi những ảnh chụp này được đăng, ngươi đã được thiếu nữ Ma tộc xếp vào hạng nhì trong danh sách người họ muốn hôn môi.” Freddy rất tự hào bổ sung một câu, "Đương nhiên, hạng nhất là ta."
Nặc Lôi cảm giác mình đau đầu.
"Bất quá hắn thoạt nhìn không yêu ngươi cho lắm.” Tây Mặc lắc lắc rượu trong ly, “Cho tới giờ đều không cười."
"Vậy sao?" Nặc Lôi nghi hoặc, mở báo ra nhìn lướt qua một lượt, hình như là thật.
Mỗi một tấm hình, đều tìm không thấy dáng tươi cười của Morris.
"Tiểu tình nhân là để dỗ dành, không phải để khi dễ.” Tây Mặc đưa cho hắn một ly rượu, "Khiến hắn yêu mến ngươi, như vậy mới có lạc thú.”
Nặc Lôi tựa trên ghế salon không nói tiếp, trong đầu lại nhịn không được suy nghĩ.
Nghĩ đến khuôn mặt dễ nhìn đó, nếu như cười lên, có lẽ sẽ càng dễ nhìn hơn đi?
Đêm đó, Nặc Lôi không uống bao nhiêu, tìm cái cớ trở về nhà.
Vốn muốn lay tỉnh Morris để hắn cười cho mình xem, nhưng thấy hắn ngủ ngon như vậy, Nặc Lôi đột nhiên lại có chút không nỡ.
Thật cẩn thận nằm vào sau lưng y, Nặc Lôi vươn tay, đem thân thể đơn bạc đó, nhẹ nhàng ôm vào lòng mình.
Vậy gọi là đang yêu đương? Cảm giác... Cũng không tệ lắm.
Sáng hôm sau, Morris tỉnh sớm hơn Nặc Lôi, hơi giật giật thân thể, người bên cạnh lập tức áp lên.
"Sáng sớm tốt lành." Nặc Lôi cúi đầu hôn nhẹ y.
"Sáng sớm tốt lành." Morris bị râu ria hắn cọ ngứa, rụt cổ trốn.
"Cười một cái cho ta xem." Nặc Lôi dựa hết lên người y.
"A?" Morris có chút kinh ngạc.
“Hình như cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua ngươi cười." Nặc Lôi nhìn y, “Cười một cái.”
Morris kéo khóe miệng, tạo ra một đường cong, nét cười không đọng trong mắt, tự nhiên không chút sức cuốn hút.
"Được rồi, cứ là lạ sao đó.” Nặc Lôi lắc đầu, "Bảo bối lúc không cười đáng yêu hơn."
"Ta có thể rời giường không?” Morris hỏi.
Nặc Lôi cúi đầu, ngậm lấy cánh môi y liếm liếm rồi mới buông ra.
"Hôm nay cùng ta đến sở kiểm sát đi.” Nặc Lôi tựa trên giường, vừa nhìn Morris thay quần áo, vừa không lưu tâm mở miệng.
"Ta?" Morris quay đầu nhìn hắn.
"Ngươi đến phụ trách đội trị an." Nặc Lôi xoa xoa đầu y, “Có thể chứ?”
"Không có kinh nghiệm." Morris muốn cự tuyệt, "Ta chỉ muốn làm một vệ binh bình thường.”
"Ngươi là người của ta, sao có thể bị người khác chỉ huy!" Nặc Lôi bất mãn, "Đội trị an là do ta trực tiếp thống lĩnh, ngươi chỉ cần nghe một mình ta!”
“Nhưng ta không biết làm!” Morris nhíu mày.
"Ta dạy cho ngươi a!" Nặc Lôi đem y kéo vào lòng, “Những gì ngươi không biết, ta toàn bộ dạy ngươi."
Ăn xong bữa sáng, hai người liền xuất phát đến sở kiểm sát.
Những ngày đó, tiểu phóng viên Ma tộc đã sớm đem chuyện Nặc Lôi và Morris miêu tả triền miên, hiện tại lại chứng kiến hai người bọn họ đồng thời xuất hiện, thằng ngu cũng có thể đoán được quan hệ của hai người.
Nặc Lôi tính tình luôn luôn nóng nảy, không ai ngu ngốc đối nghịch với hắn, bởi vậy Morris tuy xuất thân tầm thường lại không hề có kinh nghiệm, nhưng vẫn giành được toàn bộ phiếu thuận cho vị trí đội trưởng đội trị an trong sở kiểm sát.
Dù mọi người ngoài miệng không nói gì, nhưng vẫn khó tránh khỏi có nghi vấn trong lòng, bởi vậy chỉ trong vài tháng, phí thuê bảo kê tư nhân ở chợ đêm Ma tộc một đường tăng lên, tăng đến mức áp đảo phí dành cho quốc phòng.
Nhưng đối với những nghi vấn này, Morris hiển nhiên không biết, rốt cục có việc để làm, cố gắng làm tốt còn không kịp, nào còn công phu quan tâm chuyện khác.
Nặc Lôi thô bạo thì thô bạo, nhưng cũng không muốn để người khác hoài nghi năng lực của người mình tuyển, vì vậy tổng thống lĩnh Ma tộc quân đoàn đại nhân, liền cả ngày ngâm mình ở văn phòng đội trị an.
Này quả thực quá triền miên rồi! Một giây cũng không muốn tách ra sao?! Quần chúng Ma giới bụm cái mũi đang tuôn máu cảm khái, có cần phải ân ái đến mức đó không! Cố ý kích thích người độc thân sao?
Nhóm tiểu phóng viên đem hết tất cả bản lĩnh, cũng không có cách nào trà trộn vào văn phòng, cuối cùng đành phải tiếc nuối rơi lệ, dựa vào tưởng tượng miêu tả câu chuyện.
Cho nên các ngươi hiểu đó, dưới sự thổi phồng của Đảng não bổ (ý nói tưởng tượng), Nặc Lôi cùng Morris quả thực trở thành đôi tình lữ điển hình Ma giới, chỉ số hot ngang ngửa cặp đôi Tây Mặc Lâm Cảnh mấy trăm năm sau.
Mà tình hình đích thực trong văn phòng, hiển nhiên không tiêu hồn như truyền thuyết.
“Phân đội này, chủ yếu chịu trách nhiệm trị an chung quanh Vong linh thánh điện.” Nặc Lôi vẽ trên địa đồ, “Bọn họ bình thường đều sẽ phái ra hai phần ba người tuần tra, những người còn lại trú đóng ở đây, nếu phát sinh rối loạn, bọn họ đại khái có thể trong vòng mười phút đến bất kỳ địa phương nào trong khu vực."
"Ừ." Morris gật gật đầu, cẩn thận ghi nhớ vào laptop.
Tuy đã một năm chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, nhưng năng lực tiếp nhận của Morris rất mạnh, lại rất nghiêm túc, có Nặc Lôi trợ giúp, rất nhanh có thể độc lập xử lý một vài việc.
"Bảo bối thật thông minh." Nặc Lôi gặm một cái trên mặt y, “Tối cùng đi tiệc a?”
Tai Morris nóng lên.
Tiệc rượu Ma giới luôn luôn xa hoa hoang phí, Morris ngồi trên ghế salon trong một góc khuất, bưng một ly rượu xuất thần.
Một năm trước, mình cũng là trong loại trường hợp này, gặp được hắn.
Bênh cạnh có người ồn ào, Morris vừa hoàn hồn, đã bị một người lôi vào lồng ngực.
"Bác sĩ nói ngươi không thể uống rượu, quên rồi?" Nặc Lôi nhíu mày, đưa tay hất văng ly rượu trong tay y.
"Ta không có uống." Morris nhỏ giọng giải thích.
"Không uống ngươi cầm ly làm gì!" Nặc Lôi trừng mắt.
Thấy cái mặt hắn không nói đạo lý, Morris quyết định không giải thích.
Người đối diện nhìn một cách thích thú, là một vị Ma giới thống lĩnh cấp cao khác, tên gọi Mira.
"Bọn hắn đều nói ngươi đang yêu đương, thì ra là thật.” Mira nhún nhún vai, cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng mình, “Bảo bối, tâm nguyện của ngươi chắc là tan vỡ rồi.”
Thiếu niên tóc vàng làm nũng lắc lắc thân thể, như con mèo nhỏ rúc vào lồng ngực Mira.
"Có ý gì?" Nặc Lôi nhíu mày.
“Tiểu gia hỏa này rất sùng bái ngươi, một mực thỉnh cầu ta đem hắn tặng cho ngươi." Mira nâng cằm thiếu niên, chuyển mặt cậu qua hướng Nặc Lôi, “Sao hả? Thích thì lấy đi.”
Trong mắt thiếu niên phiếm thủy quang, khóe mắt hơi rũ, miệng cũng chu lên, nhìn vừa vô tội vừa đáng thương.
Morris cúi đầu, không muốn nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Không có hứng thú." Nặc Lôi nhìn cũng không nhìn.
"Thật là khiến người ta thương tâm." Mira ra vẻ tiếc nuối.
"Không có việc gì thì mau đi đi.” Nặc Lôi phất tay đuổi người.
Mira khiêu mi, mang theo thiếu niên bỏ đi, trước khi đi, không quên dùng khóe mắt liếc Morris đang một mực cúi đầu.
“Một tên đàn ông mà cứ y như phụ nữ.” Nặc Lôi khinh bỉ Xùy~~ một tiếng, sáp lại hôn Morris, “Vẫn là bảo bối dễ nhìn nhất.”
Morris mặt đỏ bừng.
"Xấu hổ trông cũng rất đáng yêu." Nặc Lôi lại tán thưởng.
Morris dở khóc dở cười.
Bồi bàn bưng lên một cái mâm bằng bạc, bên trên là một món đồ sứ tinh xảo.
"Đây là canh của phương Đông.” Nặc Lôi đưa muỗng cho y, “Bác sĩ nói ăn nhiều thức ăn lỏng, bệnh bao tử của ngươi cũng sẽ nhanh khỏi hơn.”
Morris uống một ngụm, cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.
"Ngươi uống canh trước, ta đi tìm Tây Mặc đàm luận, lập tức quay lại." Nặc Lôi vỗ vỗ đầu y.
Morris gật gật đầu, nhìn hắn đi qua phía kia.
Trong canh có lẽ bỏ hương liệu của phương Đông, uống có chút vị thuốc, bất quá rất ấm cũng rất dễ chịu.
"Các ngươi gần đây thế nào rồi?" Đối diện đột nhiên ngồi xuống một người.
"Điện hạ." Morris cả kinh, vừa muốn đứng lên hành lễ, lại bị Freddy ngăn lại.
“Tụ hội bạn bè mà thôi.” Freddy ra hiệu y buông lỏng, "Không cần khẩn trương."
"Vâng." Morris hơi cúi đầu.
"Hắn hình như thật sự yêu mến ngươi rồi." Freddy tới gần nhìn y, “Ngươi thì sao?"
"Ta?" Morris ngơ ngẩn.
"Ta biết, cách thức hắn có được ngươi có chút hèn hạ." Freddy khẽ gõ bàn, "Bất quá, ngươi có nghĩ tới tha thứ hắn hay không?"
Morris không biết mình nên nói cái gì.
"Hắn tính cách rất bá đạo, không biết cân nhắc cảm thụ của người khác, càng đừng nói tới thiện lương, cho nên thường làm vài chuyện quá phận.” Freddy cười lắc đầu, "Tên ngu ngốc kia cho rằng như bây giờ, chính là đang yêu đương với ngươi rồi, có phải ngốc lắm không?”
Morris vẫn không nói.
Freddy thở dài, bầu không khí có chút lạnh.
"Ngươi tại sao lại ngồi ở đây?” Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gầm, phá vỡ không khí xấu hổ vừa rồi.
"Chúng ta chỉ là trò chuyện mà thôi." Freddy đỡ trán.
“Ta vừa mới đuổi tên khốn Mira đi, không ngờ ngươi cư nhiên cũng tới tham gia náo nhiệt!" Nặc Lôi đem Morris ôm vào lồng ngực mình, “Hắn là của ta!”
"... Ngươi thực hết thuốc chữa." Freddy không còn lời nào để nói.
Nặc Lôi rất tức giận, vì cái gì tất cả mọi người đều đối với Morris có hứng thú?
Quả thực rất quá đáng!