Từ nhỏ đến lớn, Nặc Lôi đã quen khống chế vận mệnh người khác, lại chưa từng nghĩ tới, mình cũng có một ngày bị người khác khống chế.
Lần đầu tiên trong đời, biết cái gì gọi là hối hận.
Nếu như có thể trở lại quá khứ, mình nhất định sẽ không thô bạo ích kỷ như vậy, từ lần đầu gặp hắn, liền sẽ hảo hảo đối xử tốt, cố gắng vun đắp đoạn tình cảm này, bên hắn thật dài thật lâu.
Đáng tiếc thời gian đã trôi qua, chuyện đã xảy ra, vĩnh viễn không thể quay về.
Nhớ tới những chuyện mình đã làm trước kia, chính Nặc Lôi cũng không dám hy vọng xa vời, sẽ được Morris tha thứ.
Cho nên đoạn cảm tình này, có lẽ thật sự sẽ cứ như vậy chấm dứt.
Morris tốt như vậy, nhất định sẽ có người thật tâm yêu hắn, mà không phải như mình, vốn đã có được trái tim hắn, lại không chút quý trọng vứt một bên.
Người chưa từng có người yêu, cũng không biết nên yêu thế nào, lại có tư cách gì, để van cầu hắn vãn hồi?
May là hầm rượu của mình khá lớn, không có Morris bên người, thì có rượu ngon cũng không tệ.
"Ta cảm thấy ta cần phải tuyển chọn một thống lĩnh mới.” Freddy rất phiền não, “Theo tình huống hiện tại, Nặc Lôi ít nhất cần một trăm năm mới có thể khôi phục bình thường."
"Chiến tranh sắp kết thúc rồi, Morris sẽ trở về." Tây Mặc vỗ vỗ vai hắn, “Nói không chừng hắn sẽ tha thứ cho Nặc Lôi."
“Thử tưởng tượng tình nhân của ngươi cùng người khác hôn môi lên giường thậm chí tham gia mấy bữa tiệc tình ái phóng đãng, ngươi có tha thứ cho hắn hay không?" Freddy hỏi.
"... Chúng ta vẫn nên bàn chuyện chọn thống lĩnh mới đi.” Tây Mặc đau đầu.
Càng gần ngày chiến tranh kết thúc, Nặc Lôi lại càng cáu gắt.
Muốn gặp y, lại sợ nhìn gương mặt lạnh lùng kia, không yêu, thậm chí hận cũng không có, hoàn toàn như là người xa lạ.
Tình nhân biến thành người lạ, tàn nhẫn biết bao.
Đắm chìm lâu trong men rượu, thần kinh cũng chết lặng. Sau khi kết thúc ngày nghỉ, Nặc Lôi lại lần nữa xuất hiện ở sở kiểm sát, tuy thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng tổng thể mà nói coi như bình thường, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Chiến sự biên cảnh dần dần bớt loạn, đại quân cũng sắp bước lên hồi trình, tất cả tiểu phóng viên đều rất chờ mong, lúc Morris và Nặc Lôi lần nữa tương kiến, sẽ phát sinh tràng cảnh gì.
Bất kể là tình nhân hôn môi, hay là cừu nhân quyết đấu, đều khiến người thật chờ mong nha.
Nhưng tiểu phóng viên ở vương thành không đợi được đến khi Morris trở về, tiểu báo biên cảnh đã vượt mặt đưa tin Morris bị trọng thương.
"Morris bị thương?" Freddy cả kinh, “Sao ta không biết?"
“Loại tin tức của báo chí kiểu này ngươi cũng tin?" Tây Mặc khinh thường, "Ngu ngốc mới cho là thật.”
Vừa dứt lời, thư kí liền xuất hiện tại cửa ra vào, nho nhã lễ độ thông tri cho hai người, thống lĩnh Nặc Lôi xin phép nghỉ một tháng.
"Hắn ở đâu?" Freddy hỏi.
"Đã ra biên cảnh." Thư kí trả lời.
"..." Freddy cùng Tây Mặc đồng thời im lặng.
Người đang yêu đương, quả nhiên đều điên.
Trong văn phòng nhỏ đơn sơ tại biên cảnh, Morris đang ngồi trước bàn sửa sang lại tư liệu, đột nhiên nghe ngoài phòng truyền đến một trận ồn ào thật lớn.
Morris nhíu mày, vừa đứng lên chuẩn bị ra ngoài xem, cửa đã bị một cước đá văng, sau đó xuất hiện, là Nặc Lôi thần tình đầy lo lắng.
"Đại nhân, ta ngăn không được vị tiên sinh này." Tiểu thư ký lớn lên ở nông thôn không biết Nặc Lôi, còn tưởng là tên điên nào đến quậy, vì vậy rụt rè giải thích với Morris.
Morris còn chưa kịp nói gì, cả người đã bị Nặc Lôi ôm vào lòng.
Tiểu thư ký bị dọa sợ, bất quá thấy Morris tựa hồ không phản kháng, lại liên tưởng tới lời đồn đãi từng được nghe, liền bừng tỉnh đại ngộ, vội vã lui ra ngoài, còn không quên cài cửa trước khi rời đi.
Trong văn phòng trống rỗng, Nặc Lôi ôm chặt Morris, vô luận như thế nào cũng không buông ra.
"Xảy ra chuyện gì?" Morris vỗ vỗ lưng hắn.
"Trên báo nói ngươi bị thương." Giọng Nặc Lôi có chút ách.
“Bọn họ viết bậy đó.” Morris cười cười, "Tốt rồi, ta cùng ngươi đi ăn ít đồ."
Nhìn Morris bình yên vô sự trước mặt mình, hốc mắt Nặc Lôi phiếm hồng.
"Ta thật sự không có việc gì." Morris hôn hôn miệng hắn, "Đừng lo lắng."
"Bảo bối." Nặc Lôi có chút cầu khẩn nhìn y, “Ngươi đừng như vậy."
“Không thì phải thế nào?” Morris cùng hắn đối mặt, tuy đang cười nhạt, lại xa xôi như đến từ tinh cầu khác.
"Ngươi tha thứ cho ta được không? Cho ta thêm một lần cơ hội, chúng ta lần nữa bắt đầu." Nặc Lôi vội vàng cầm tay y, “Ta thề ta sẽ đối tốt với ngươi."
"Được." Morris gật đầu.
"Không phải." Nặc Lôi Thần tình thống khổ, "Ta không cần ngươi như vậy."
"Vậy ngươi thích dạng gì?” Morris rút tay mình ra, “Nói cho ta biết, ta sửa."
"Thực xin lỗi." Nặc Lôi có chút tuyệt vọng.
"Thật không hiểu ngươi đang nói cái gì." Morris vỗ vỗ lồng ngực hắn, trở lại trước giá sách tiếp tục sửa sang lại tư liệu.
Nhìn bóng lưng gầy guộc của hắn, Nặc Lôi cảm thấy ngực như bị dao đâm, đau chưa từng có.
Kỳ thật dưới đáy lòng mình, cũng căn bản không tin tưởng tin tức Morris bị thương ngày đó, giả bộ tin, chẳng qua là lừa mình dối người, tìm một lý do tới gặp Morris mà thôi.
Thì ra vẫn có chút hy vọng xa vời, vẫn không buông bỏ được, vẫn muốn muốn cầu hắn một câu tha thứ.
Chỉ tiếc, lần này hình như thật sự không thể quay lại nữa.
Morris đưa lưng về phía Nặc Lôi, từng cuốn từng cuốn sắp xếp lại sách, đôi mắt tĩnh lặng, nhưng tay có chút phát run.
Sau đó thời gian từng ngày từng ngày trôi, Nặc Lôi tiếp tục làm ma quân thống lĩnh, Morris thì hoàn toàn lưu lại biên cảnh.
Ma giới tiểu phóng viên rảnh rỗi đến phát điên, lập ra một “Bảng xếp hạng những kẻ khổ vì tình Ma giới”, đại danh Nặc Lôi và Morris bị liệt vào Top 1.
Bất quá bảng xếp hạng này rất nhanh bị đặt nghi vấn, Thống lĩnh đại nhân và tiểu tình nhân của hắn căn bản là không có chia tay, hai người mặc dù cách nhau rất xa, nhưng khi gặp mặt vẫn sẽ ôm, vẫn sẽ hôn nồng nhiệt, nào có bộ dạng sau khi chia tay?
"Đây tuyệt đối là đang diễn!” Tiểu phóng viên A rít lên, "Ngươi thì biết cái gì! Bọn họ đã chia tay rồi! Ta biết rõ nội tình!"
"Nội tình cái rắm!" Tiểu phóng viên B là người thô kệch, hai tay chống nạnh rất bá khí, "Bọn hắn ngày hôm qua vẫn còn ân ái! Ngươi mới là tên ngu ngốc không có trực giác với tin tức mới!"
Tiểu phóng viên A lệ chạy, lại mắng không lại đối phương, đành phành phạch bay về khóc lóc kể lể.
Bất quá mặc kệ bên ngoài suy đoán thế nào, sinh hoạt của hai vị trong cuộc dường như không bị bất luận cái gì ảnh hưởng.
Mỗi lần gặp mặt, đều giống như người yêu xa cách từ lâu gặp lại, cũng uống rượu, dự tiệc, cũng nắm tay, ôm nhau.
Mấy trăm năm đi qua, tính cách Morris tựa hồ trở nên càng thêm sáng sủa, mang theo một chút vô lại kiểu nhà binh, không còn hướng nội như trước, sẽ cùng Tây Mặc uống rượu, cùng Freddy đùa giỡn.
Nặc Lôi tự nhận không có cách nào triệt để buông tha Morris, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí trông coi y, không dám nhắc lại chuyện cũ, cũng không dám cầu xin y tha thứ, chỉ hi vọng theo thời gian từng ngày trôi qua, y có thể chậm rãi quên đi những ký ức nan kham xưa cũ, sau đó một lần nữa tiếp nhận chính mình.
Ở trước mặt người ngoài, hai người vẫn là đôi tình nhân gương mẫu, thân mật khăng khít, không hề ngăn cách.
Diễn mãi, ngay cả bản thân cũng dường như tin tưởng, thậm chí lúc không có người, hai người cũng sẽ cười cười nói nói, ra vẻ mình vẫn còn yêu đối phương.
Dây dưa mấy trăm năm, Nặc Lôi đã phân không rõ, ràng buộc giữa mình và Morris rốt cuộc là yêu, hay là thói quen.
Nhưng dù thế nào, vẫn không buông được, thế nên cứ tiếp tục, thăm dò lẫn nhau, tra tấn lẫn nhau.
Sau khi chiến tranh tại Quang Minh chi vực kết thúc, Morris thật sự hạ quyết tâm phải đi, đến một chỗ không người, mở một gian tạp hóa nhỏ, cùng bà sống nương tựa lẫn nhau, tựa như trước kia khi chưa gặp hắn.
Thôn trang nhỏ y vừa đặt chân đến rất vắng vẻ, người phát thư nửa tháng mới tới một lần, dù cho có đến, cũng không đem báo chí đến, vì vậy cũng không ai nhận biết y.
Dùng giá tiền rất thấp mua một tiểu viện tử, phía trước mở rộng thành tiệm tạp hóa, đằng sau giữ lại để ở, rất yên tĩnh cũng rất an ổn.
Những khi mặt trời chiều ngã về tây, bầu trời sẽ có cốt dực điểu (chim có cánh là xương)bay qua, truyền đến những tiếng ầm ầm vang dội.
Mấy trăm năm trước, trôi qua như một giấc mộng.
Morris tự giễu cười cười, đứng lên trở về nhà.
Người đưa hàng chuyển vận hàng hóa mới đến trấn, thuận tiện đưa cho Morris một bọc đựng báo.
"Đây là quà tặng, đi kèm món điểm tâm mới và cà phê nghiền.” Người đưa hàng giải thích.
Morris nói lời cảm tạ rồi mở báo ra, bị tiêu đề hấp dẫn.
"Nặc Lôi đại nhân trọng thương, bác sĩ suy đoán" mấy chữ thình lình đập vào mi mắt, vội vàng mở rộng tờ báo, lại phát hiện sau phần tiêu đề bị rách, phần đưa tin cũng không được đầy đủ, chỉ có thể nhìn ra Nặc Lôi bị thương tại Nhân giới, còn rất nghiêm trọng.
"Ngài làm sao vậy?" Người đưa hàng hoảng sợ.
"Hắn đã xảy ra chuyện gì?" Thanh âm Morris có chút run rẩy, tờ báo này là truyền thông chính thống duy nhất ở Ma giới, cho tới bây giờ không hề đưa mấy tin bát quái.
"Ta không biết." Người đưa hàng lắp bắp, "Ta không biết chữ."
Morris trong lòng hỗn loạn, cơm cũng chẳng để ý ăn, đi suốt đêm lên thành thị, mới phát hiện tất cả báo chí, đều đưa cùng một tin.
Nội dung miêu tả có thể có khác biệt, nhưng Nặc Lôi bị trọng thương, điều này hiển nhiên là thật không cần bàn cãi.
Tuy từng bị hắn thương tổn đau thấu tim, nhưng người đã từng yêu đến thế, ai có thể nói quên là quên?
Trên đường đến gặp hắn, Morris không chỉ một lần tự an ủi mình, Nặc Lôi không có việc gì, thậm chí không chừng, đây cũng là một quỷ kế lừa gạt mình xuất hiện, đợi lúc gặp mặt, hắn sẽ từ trên giường nhảy dựng lên, ôm mình mặt dày mày dạn xin lỗi.
Có ai nghĩ tới, sau khi ngày đêm đi gấp về tòa thành, cư nhiên chỉ kịp nhìn mặt hắn lần cuối.
Nhìn hắn từng chút một biến mất trước mắt mình, tâm như bị ai cường ngạnh cắt đi một mảnh lớn.
Dây dưa mấy trăm năm, mình cũng đã sớm minh bạch, Nặc Lôi thật lòng muốn xin lỗi.
Nhưng mình lại quá tùy hứng, thủy chung không chịu nói ra lời tha thứ.
Sau cùng, đây chính là trừng phạt cho mình sao.
Thời gian kế tiếp còn dài như vậy, một mình, trải qua thế nào đây?
Chiếc nhẫn trên ngón vô danh một mực ấm áp, Morris biết rõ, đó là hắn.
Sao có thể có một đọa thiên sứ bốc đồng như vậy, rõ ràng đã chết, linh hồn lại còn không chịu trở lại Cây Sinh Mệnh.
Tây Mặc cùng Lâm Cảnh kết hôn, Hàn Dật Phong mang theo Đường Đường du lịch khắp thế giới, Freddy và Lê Tư Đặc đã có bảo bảo, thật tốt, mỗi người đều rất hạnh phúc.
Tận cùng Ma giới, là một mảnh biển dung nham không biên giới, chung quanh không một ngọn cỏ, hoang vu tịch mịch.
Morris đứng trên phiến đá lớn bên bờ biển, nhìn phía xa ngẩn người.
Dưới chân là nham thạch nóng chảy quay cuồng, khí lưu nóng rực không ngừng bay lên, mang đến đau đớn như thiêu đốt.
Lau khô vệt nước mắt, Morris một lần cuối cùng hôn lên chiếc nhẫn trên tay.
Thực xin lỗi, ta vẫn không thể nào theo lời ngươi dặn dò, chăm sóc tốt chính mình.
Một mình thật sự mệt chết đi được, mệt đến mức rốt cuộc không kiên trì nổi nữa.
Cho nên để ta tới tìm ngươi, được không?
Lần đầu tiên trong đời, biết cái gì gọi là hối hận.
Nếu như có thể trở lại quá khứ, mình nhất định sẽ không thô bạo ích kỷ như vậy, từ lần đầu gặp hắn, liền sẽ hảo hảo đối xử tốt, cố gắng vun đắp đoạn tình cảm này, bên hắn thật dài thật lâu.
Đáng tiếc thời gian đã trôi qua, chuyện đã xảy ra, vĩnh viễn không thể quay về.
Nhớ tới những chuyện mình đã làm trước kia, chính Nặc Lôi cũng không dám hy vọng xa vời, sẽ được Morris tha thứ.
Cho nên đoạn cảm tình này, có lẽ thật sự sẽ cứ như vậy chấm dứt.
Morris tốt như vậy, nhất định sẽ có người thật tâm yêu hắn, mà không phải như mình, vốn đã có được trái tim hắn, lại không chút quý trọng vứt một bên.
Người chưa từng có người yêu, cũng không biết nên yêu thế nào, lại có tư cách gì, để van cầu hắn vãn hồi?
May là hầm rượu của mình khá lớn, không có Morris bên người, thì có rượu ngon cũng không tệ.
"Ta cảm thấy ta cần phải tuyển chọn một thống lĩnh mới.” Freddy rất phiền não, “Theo tình huống hiện tại, Nặc Lôi ít nhất cần một trăm năm mới có thể khôi phục bình thường."
"Chiến tranh sắp kết thúc rồi, Morris sẽ trở về." Tây Mặc vỗ vỗ vai hắn, “Nói không chừng hắn sẽ tha thứ cho Nặc Lôi."
“Thử tưởng tượng tình nhân của ngươi cùng người khác hôn môi lên giường thậm chí tham gia mấy bữa tiệc tình ái phóng đãng, ngươi có tha thứ cho hắn hay không?" Freddy hỏi.
"... Chúng ta vẫn nên bàn chuyện chọn thống lĩnh mới đi.” Tây Mặc đau đầu.
Càng gần ngày chiến tranh kết thúc, Nặc Lôi lại càng cáu gắt.
Muốn gặp y, lại sợ nhìn gương mặt lạnh lùng kia, không yêu, thậm chí hận cũng không có, hoàn toàn như là người xa lạ.
Tình nhân biến thành người lạ, tàn nhẫn biết bao.
Đắm chìm lâu trong men rượu, thần kinh cũng chết lặng. Sau khi kết thúc ngày nghỉ, Nặc Lôi lại lần nữa xuất hiện ở sở kiểm sát, tuy thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng tổng thể mà nói coi như bình thường, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Chiến sự biên cảnh dần dần bớt loạn, đại quân cũng sắp bước lên hồi trình, tất cả tiểu phóng viên đều rất chờ mong, lúc Morris và Nặc Lôi lần nữa tương kiến, sẽ phát sinh tràng cảnh gì.
Bất kể là tình nhân hôn môi, hay là cừu nhân quyết đấu, đều khiến người thật chờ mong nha.
Nhưng tiểu phóng viên ở vương thành không đợi được đến khi Morris trở về, tiểu báo biên cảnh đã vượt mặt đưa tin Morris bị trọng thương.
"Morris bị thương?" Freddy cả kinh, “Sao ta không biết?"
“Loại tin tức của báo chí kiểu này ngươi cũng tin?" Tây Mặc khinh thường, "Ngu ngốc mới cho là thật.”
Vừa dứt lời, thư kí liền xuất hiện tại cửa ra vào, nho nhã lễ độ thông tri cho hai người, thống lĩnh Nặc Lôi xin phép nghỉ một tháng.
"Hắn ở đâu?" Freddy hỏi.
"Đã ra biên cảnh." Thư kí trả lời.
"..." Freddy cùng Tây Mặc đồng thời im lặng.
Người đang yêu đương, quả nhiên đều điên.
Trong văn phòng nhỏ đơn sơ tại biên cảnh, Morris đang ngồi trước bàn sửa sang lại tư liệu, đột nhiên nghe ngoài phòng truyền đến một trận ồn ào thật lớn.
Morris nhíu mày, vừa đứng lên chuẩn bị ra ngoài xem, cửa đã bị một cước đá văng, sau đó xuất hiện, là Nặc Lôi thần tình đầy lo lắng.
"Đại nhân, ta ngăn không được vị tiên sinh này." Tiểu thư ký lớn lên ở nông thôn không biết Nặc Lôi, còn tưởng là tên điên nào đến quậy, vì vậy rụt rè giải thích với Morris.
Morris còn chưa kịp nói gì, cả người đã bị Nặc Lôi ôm vào lòng.
Tiểu thư ký bị dọa sợ, bất quá thấy Morris tựa hồ không phản kháng, lại liên tưởng tới lời đồn đãi từng được nghe, liền bừng tỉnh đại ngộ, vội vã lui ra ngoài, còn không quên cài cửa trước khi rời đi.
Trong văn phòng trống rỗng, Nặc Lôi ôm chặt Morris, vô luận như thế nào cũng không buông ra.
"Xảy ra chuyện gì?" Morris vỗ vỗ lưng hắn.
"Trên báo nói ngươi bị thương." Giọng Nặc Lôi có chút ách.
“Bọn họ viết bậy đó.” Morris cười cười, "Tốt rồi, ta cùng ngươi đi ăn ít đồ."
Nhìn Morris bình yên vô sự trước mặt mình, hốc mắt Nặc Lôi phiếm hồng.
"Ta thật sự không có việc gì." Morris hôn hôn miệng hắn, "Đừng lo lắng."
"Bảo bối." Nặc Lôi có chút cầu khẩn nhìn y, “Ngươi đừng như vậy."
“Không thì phải thế nào?” Morris cùng hắn đối mặt, tuy đang cười nhạt, lại xa xôi như đến từ tinh cầu khác.
"Ngươi tha thứ cho ta được không? Cho ta thêm một lần cơ hội, chúng ta lần nữa bắt đầu." Nặc Lôi vội vàng cầm tay y, “Ta thề ta sẽ đối tốt với ngươi."
"Được." Morris gật đầu.
"Không phải." Nặc Lôi Thần tình thống khổ, "Ta không cần ngươi như vậy."
"Vậy ngươi thích dạng gì?” Morris rút tay mình ra, “Nói cho ta biết, ta sửa."
"Thực xin lỗi." Nặc Lôi có chút tuyệt vọng.
"Thật không hiểu ngươi đang nói cái gì." Morris vỗ vỗ lồng ngực hắn, trở lại trước giá sách tiếp tục sửa sang lại tư liệu.
Nhìn bóng lưng gầy guộc của hắn, Nặc Lôi cảm thấy ngực như bị dao đâm, đau chưa từng có.
Kỳ thật dưới đáy lòng mình, cũng căn bản không tin tưởng tin tức Morris bị thương ngày đó, giả bộ tin, chẳng qua là lừa mình dối người, tìm một lý do tới gặp Morris mà thôi.
Thì ra vẫn có chút hy vọng xa vời, vẫn không buông bỏ được, vẫn muốn muốn cầu hắn một câu tha thứ.
Chỉ tiếc, lần này hình như thật sự không thể quay lại nữa.
Morris đưa lưng về phía Nặc Lôi, từng cuốn từng cuốn sắp xếp lại sách, đôi mắt tĩnh lặng, nhưng tay có chút phát run.
Sau đó thời gian từng ngày từng ngày trôi, Nặc Lôi tiếp tục làm ma quân thống lĩnh, Morris thì hoàn toàn lưu lại biên cảnh.
Ma giới tiểu phóng viên rảnh rỗi đến phát điên, lập ra một “Bảng xếp hạng những kẻ khổ vì tình Ma giới”, đại danh Nặc Lôi và Morris bị liệt vào Top 1.
Bất quá bảng xếp hạng này rất nhanh bị đặt nghi vấn, Thống lĩnh đại nhân và tiểu tình nhân của hắn căn bản là không có chia tay, hai người mặc dù cách nhau rất xa, nhưng khi gặp mặt vẫn sẽ ôm, vẫn sẽ hôn nồng nhiệt, nào có bộ dạng sau khi chia tay?
"Đây tuyệt đối là đang diễn!” Tiểu phóng viên A rít lên, "Ngươi thì biết cái gì! Bọn họ đã chia tay rồi! Ta biết rõ nội tình!"
"Nội tình cái rắm!" Tiểu phóng viên B là người thô kệch, hai tay chống nạnh rất bá khí, "Bọn hắn ngày hôm qua vẫn còn ân ái! Ngươi mới là tên ngu ngốc không có trực giác với tin tức mới!"
Tiểu phóng viên A lệ chạy, lại mắng không lại đối phương, đành phành phạch bay về khóc lóc kể lể.
Bất quá mặc kệ bên ngoài suy đoán thế nào, sinh hoạt của hai vị trong cuộc dường như không bị bất luận cái gì ảnh hưởng.
Mỗi lần gặp mặt, đều giống như người yêu xa cách từ lâu gặp lại, cũng uống rượu, dự tiệc, cũng nắm tay, ôm nhau.
Mấy trăm năm đi qua, tính cách Morris tựa hồ trở nên càng thêm sáng sủa, mang theo một chút vô lại kiểu nhà binh, không còn hướng nội như trước, sẽ cùng Tây Mặc uống rượu, cùng Freddy đùa giỡn.
Nặc Lôi tự nhận không có cách nào triệt để buông tha Morris, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí trông coi y, không dám nhắc lại chuyện cũ, cũng không dám cầu xin y tha thứ, chỉ hi vọng theo thời gian từng ngày trôi qua, y có thể chậm rãi quên đi những ký ức nan kham xưa cũ, sau đó một lần nữa tiếp nhận chính mình.
Ở trước mặt người ngoài, hai người vẫn là đôi tình nhân gương mẫu, thân mật khăng khít, không hề ngăn cách.
Diễn mãi, ngay cả bản thân cũng dường như tin tưởng, thậm chí lúc không có người, hai người cũng sẽ cười cười nói nói, ra vẻ mình vẫn còn yêu đối phương.
Dây dưa mấy trăm năm, Nặc Lôi đã phân không rõ, ràng buộc giữa mình và Morris rốt cuộc là yêu, hay là thói quen.
Nhưng dù thế nào, vẫn không buông được, thế nên cứ tiếp tục, thăm dò lẫn nhau, tra tấn lẫn nhau.
Sau khi chiến tranh tại Quang Minh chi vực kết thúc, Morris thật sự hạ quyết tâm phải đi, đến một chỗ không người, mở một gian tạp hóa nhỏ, cùng bà sống nương tựa lẫn nhau, tựa như trước kia khi chưa gặp hắn.
Thôn trang nhỏ y vừa đặt chân đến rất vắng vẻ, người phát thư nửa tháng mới tới một lần, dù cho có đến, cũng không đem báo chí đến, vì vậy cũng không ai nhận biết y.
Dùng giá tiền rất thấp mua một tiểu viện tử, phía trước mở rộng thành tiệm tạp hóa, đằng sau giữ lại để ở, rất yên tĩnh cũng rất an ổn.
Những khi mặt trời chiều ngã về tây, bầu trời sẽ có cốt dực điểu (chim có cánh là xương)bay qua, truyền đến những tiếng ầm ầm vang dội.
Mấy trăm năm trước, trôi qua như một giấc mộng.
Morris tự giễu cười cười, đứng lên trở về nhà.
Người đưa hàng chuyển vận hàng hóa mới đến trấn, thuận tiện đưa cho Morris một bọc đựng báo.
"Đây là quà tặng, đi kèm món điểm tâm mới và cà phê nghiền.” Người đưa hàng giải thích.
Morris nói lời cảm tạ rồi mở báo ra, bị tiêu đề hấp dẫn.
"Nặc Lôi đại nhân trọng thương, bác sĩ suy đoán" mấy chữ thình lình đập vào mi mắt, vội vàng mở rộng tờ báo, lại phát hiện sau phần tiêu đề bị rách, phần đưa tin cũng không được đầy đủ, chỉ có thể nhìn ra Nặc Lôi bị thương tại Nhân giới, còn rất nghiêm trọng.
"Ngài làm sao vậy?" Người đưa hàng hoảng sợ.
"Hắn đã xảy ra chuyện gì?" Thanh âm Morris có chút run rẩy, tờ báo này là truyền thông chính thống duy nhất ở Ma giới, cho tới bây giờ không hề đưa mấy tin bát quái.
"Ta không biết." Người đưa hàng lắp bắp, "Ta không biết chữ."
Morris trong lòng hỗn loạn, cơm cũng chẳng để ý ăn, đi suốt đêm lên thành thị, mới phát hiện tất cả báo chí, đều đưa cùng một tin.
Nội dung miêu tả có thể có khác biệt, nhưng Nặc Lôi bị trọng thương, điều này hiển nhiên là thật không cần bàn cãi.
Tuy từng bị hắn thương tổn đau thấu tim, nhưng người đã từng yêu đến thế, ai có thể nói quên là quên?
Trên đường đến gặp hắn, Morris không chỉ một lần tự an ủi mình, Nặc Lôi không có việc gì, thậm chí không chừng, đây cũng là một quỷ kế lừa gạt mình xuất hiện, đợi lúc gặp mặt, hắn sẽ từ trên giường nhảy dựng lên, ôm mình mặt dày mày dạn xin lỗi.
Có ai nghĩ tới, sau khi ngày đêm đi gấp về tòa thành, cư nhiên chỉ kịp nhìn mặt hắn lần cuối.
Nhìn hắn từng chút một biến mất trước mắt mình, tâm như bị ai cường ngạnh cắt đi một mảnh lớn.
Dây dưa mấy trăm năm, mình cũng đã sớm minh bạch, Nặc Lôi thật lòng muốn xin lỗi.
Nhưng mình lại quá tùy hứng, thủy chung không chịu nói ra lời tha thứ.
Sau cùng, đây chính là trừng phạt cho mình sao.
Thời gian kế tiếp còn dài như vậy, một mình, trải qua thế nào đây?
Chiếc nhẫn trên ngón vô danh một mực ấm áp, Morris biết rõ, đó là hắn.
Sao có thể có một đọa thiên sứ bốc đồng như vậy, rõ ràng đã chết, linh hồn lại còn không chịu trở lại Cây Sinh Mệnh.
Tây Mặc cùng Lâm Cảnh kết hôn, Hàn Dật Phong mang theo Đường Đường du lịch khắp thế giới, Freddy và Lê Tư Đặc đã có bảo bảo, thật tốt, mỗi người đều rất hạnh phúc.
Tận cùng Ma giới, là một mảnh biển dung nham không biên giới, chung quanh không một ngọn cỏ, hoang vu tịch mịch.
Morris đứng trên phiến đá lớn bên bờ biển, nhìn phía xa ngẩn người.
Dưới chân là nham thạch nóng chảy quay cuồng, khí lưu nóng rực không ngừng bay lên, mang đến đau đớn như thiêu đốt.
Lau khô vệt nước mắt, Morris một lần cuối cùng hôn lên chiếc nhẫn trên tay.
Thực xin lỗi, ta vẫn không thể nào theo lời ngươi dặn dò, chăm sóc tốt chính mình.
Một mình thật sự mệt chết đi được, mệt đến mức rốt cuộc không kiên trì nổi nữa.
Cho nên để ta tới tìm ngươi, được không?