Người chết rồi, sẽ đi về đâu? Có đến được thế giới khác chăng? Thế giới khác đó là ở đâu? Có thể đầu thai được chăng? Có thể quay trở lại hồng trần chăng?
Đương nhiên, trước mặt chẳng phải có một du hồn đang vật vờ kia sao?
Bộ y phục màu đen, thân thể gần như trong suốt, dưới chân không mảy may động đậy, trên gương mặt xanh tái là đôi mắt thất thần, hầu như đã khẳng định cái chết của y.
Trông y rất anh tuấn, tuổi chừng tam thập, mà sao lại biến thành du hồn? Lẽ ra y còn có thể sống được hơn ba mươi năm nữa, thậm chí nhiều hơn.
Cũng không biết y vật vờ như thế đã bao lâu, chỉ thấy cảnh sắc trước mặt dần dần thay đổi, cây xanh hoa đỏ biến mất, thay vào đó là đá đen cây khô, không còn nghe thấy tiếng chim hay tiếng côn trùng, thay vào đó là từng hồi tiêu ai oán.
Trong không trung bồng bềnh hiện lên ba chữ lớn màu vàng kim “U Minh Giới”, du hồn cũng chẳng để tâm, tiếp tục trôi về phía trước...
Cuối cùng, không còn cô độc nữa, đã đến được U Minh Giới, phát hiện ra hàng ngàn hàng vạn du hồn cũng giống như mình, nối đuôi nhau đi lên đằng trước. Đây là cái gì? Ngoảnh đầu sang nhìn, “Nại Hà Kiều”.
Là Mạnh Bà Thang(1) chăng? Uống hết rồi sẽ quên được mọi sự chăng?
(1) Theo Phật học từ điển, có một cái cầu gọi là Nại Hà, những người nghèo hèn, chết yểu đều phải qua cầu này. Nại Hà có
ba thác nhỏ, tội nhân đến đò hỏi nơi nào có thể lội qua được, nên mới gọi là Nại Hà. Khi đến cầu này cần phải uống một
dược thang của Mạnh Bà để quên hết chuyện kiếp trước.
Cuối cùng, du hồn cũng có chút động tịnh, không mặc thân thể trôi vật vờ nữa, mà khe khẽ nhúc nhích, đi đến một tảng đá lớn bên đường, ngồi xuống đó.
Y là một kẻ thất bại, ở cái thế giới này, thất bại chỉ có một sự lựa chọn thôi, đó là chết, tất cả những chuyện của kiếp trước lại hiện lên trước mắt y....
oOo
“Vị Linh Phong, ngươi thân là thủ lãnh Ma tộc, tại sao lại cố chấp như thế, vì một người con gái, ngươi trở mặt thành thù với tất thảy anh hùng trong tam giới.” Một trung niên mình khoác chiến giáp kim sắc, đầu cắm hai sợi lông gà, tay cầm trường thương, lớn tiếng chỉ trích y.
Một giọng khác cất lên: “Thượng Tiên, nói với gã ma đầu này cũng vô dụng thôi, hôm nay chúng ta sẽ bắt hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, sẽ bắt hắn lấy máu tươi của chính mình ra mà bồi tội.”
Toàn bộ cao thủ của cửu đại môn phái, kể cả người trong Ma Môn của Vị Linh Phong, đều vây kín lấy y, nhưng không ai trong bọn dám khinh suất động thủ. Vì họ sợ, sợ thanh kiếm trong tay y, đó là một thanh ma kiếm, một thanh ma kiếm đứng đầu trong Thất Tà Kiếm.
Trên trần thế, biết bao nam nhân si tình, biết bao nữ nhân nhu tình...
Vị Linh Phong, mê mẩn, ngoan cố, ngắm người con gái đã lạnh cứng nằm trong lòng. Y khóc, huyết lệ tuôn rơi, khe khẽ nhỏ xuống gương mặt nàng. Ai nói nam nhi khó rơi lệ, chỉ là vì chưa đến lúc quá thương tâm. Vị Linh Phong hét: “Tại sao? Các người chẳng phải là thượng tiên sao? Chẳng phải là danh môn chính phái sao? Cớ gì đối xử với chúng ta như vậy? Điều mà Vị Linh Phong này muốn hết sức đơn giản, nhưng vì sao các người đều không chịu đáp ứng?”
Người trên đầu cắm lông gà, được gọi là Thượng Tiên lại lên tiếng: “Tiên và Ma không phải là không thể thành thân. Nhưng ngươi thì không được, ngươi là thủ lãnh của Ma tộc, còn nàng lại là thánh nữ của Tiên tộc.”
Vị Linh Phong nổi giận, ma kiếm trong tay tán phát sát khí đen đặc rùng rùng vô cùng vô tận, y thét: “Ta đã không phải là thủ lãnh, cũng không phải là chưởng môn gì nữa. Ta đã từ bỏ tất cả, các ngươi còn muốn thế nào?”
Mọi người hầu như đều lùi lại, một lão hòa thượng râu bạc bước ra nói: “Vị thí chủ, thí chủ nói không sai, nhưng sát nghiệp của thí chủ quá nặng, khi thí chủ cầm kiếm, lẽ ra nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Nhân quả báo ứng, cái chết của nữ tử đó, có thể nói là do thí chủ làm liên lụy, A di đà phật!”
Vị Linh Phong nhìn thanh kiếm trong tay, nhìn người con gái đang ôm trong lòng, trái tim tràn ngập vô vàn cảm xúc. Đúng, đúng là vì thanh kiếm của mình, nàng mới phải chết, mình mới có ngày hôm nay. Nhưng mà, lẽ nào ta đã giết nhầm? Những kẻ Vị Linh Phong ta hạ sát đều đáng chết, chẳng lẽ bọn người kia không hiểu?
Lúc này một lão nhân vận bộ đạo bào thanh sắc, dáng điệu hiền hòa bước lên nói:
“Vị Linh Phong, ngươi còn nghĩ ngợi gì? Ngươi còn muốn tạo thêm sát nghiệp ư? Những chuyện của kiếp này, thôi hãy coi như phù vân, sao còn quyến luyến như vậy, chi bằng uống một ngụm Mạnh Bà Thang, trở lại làm người.”
Vị Linh Phong nắm chặt ma kiếm, sát khí càng thêm dày nặng. Tại sao? Lẽ nào quả thực mình đã sai? Nhưng nếu mình đúng, tại sao bọn họ đều chỉ trích?
Nâng trường kiếm lên, Vị Linh Phong thét lớn: “Vị mỗ tự vấn lương tâm không hối hận, chẳng lẽ ta giết những kẻ đáng chết lại là sai? Lẽ nào bọn chúng không đáng giết?”
Lúc ấy, Thượng Tiên đầu cắm lông gà lại nói: “Ngươi là một tên ma đầu sát nhân, Thiên - Địa - Nhân tam giới, biết bao nhiêu người đã chết dưới tay ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn lấp liếm sao?”
Vị Linh Phong cười lạnh, đầy vẻ bi thong, đầy vẻ thống hận. Trời đất rộng lớn thế này, nhất định sẽ có chỗ dung thân, thôi đi, thôi đi! Tay trái vụt chuyển, đưa người con gái vẫn ôm trước ngực cõng về sau lưng, tiếp đó y rút dải lưng, mau chóng cột chặt thân thể nàng lại với mình.
Vị Linh Phong vung trường kiếm lên vạch một đường lấp lóa, kéo theo làn khí đen dày đặc, y hét lớn: “Các người tự xưng là thượng tiên, ai có sức, hãy bước lên đấu với Vị mỗ một trận!”
Thượng Tiên lầm bầm: “Cái này, cái này... ngươi là ma đầu sát nhân, chết tới nơi rồi vẫn lớn lối như vậy. Hôm nay tất thảy anh hùng trong thiên hạ sẽ đấu với ngươi, thế nào?”
Vị Linh Phong vừa nghe dứt, máu nóng trào sôi, hào khí can vân đáp: “Được... Vị mỗ bình sinh hành sự không thẹn với trời đất. Hôm nay, Vị mỗ thân đơn thế cô đấu lại
với anh hùng trong thiên hạ, dù chết cũng không đáng tiếc.” Nhất thời, mọi người đều chùn bước vì cái hào khí của Vị Linh Phong, không ai dám hé răng.
Vì họ hiểu rõ, Vị Linh Phong là ma, một tên ma đáng sợ, một tên ma mà trong tam giới không ai địch nổi, cho dù tất cả những người có mặt ở đây hợp sức lại, cũng không thể nào thắng nổi y, chính vì vậy, Vị Linh Phong mới bị đố kỵ, mới lâm vào bước đường ngày hôm nay.
Lúc ấy, lão hòa thượng ban nãy lại bước ra nói: “Vị thí chủ, thí chủ còn quyến luyến hồng trần ư, thị thị phi phi, ân ân oán oán, đều là phù vân, vì sao thí chủ không mở rộng cánh cửa lòng mình ra. Cho dù có giết sạch những người ở đây, thì thí chủ cũng làm gì còn chỗ dung thân?”
Phải rồi, Vị Linh Phong ơi Vị Linh Phong, vì sao lại có ngày hôm nay, lẽ nào người bị ngươi giết còn chưa đủ ư? Không sai, bọn chúng đúng là đáng chết, nhưng vì sao kẻ giết chúng lại đều là ngươi? Hôm nay, cho dù có giết sạch những người ở đây, thì người ngươi yêu cũng không thể sống lại, Vị Linh Phong cũng không còn chỗ dung thân nữa rồi.
Ánh lửa trong hai mắt Vị Linh Phong vụt mờ đi, rất lâu y không nói một lời, tựa như im lặng suy nghĩ, tựa như nghiền ngẫm ra quyết định. Đột nhiên y ngẩng đầu chằm chằm nhìn tất cả mọi người, mục quang như xuyên thấu hết thảy...
Những người có mặt đều phát run...
Vị Linh Phong nắm ngang trường kiếm, nói: “Được, Vị Linh Phong đáng chết, nhưng không phải chết vì những kẻ tự xưng là anh hùng như các ngươi. Vị Linh Phong sống cũng chẳng còn thú vị gì, chẳng quyến luyến gì cõi hồng trần này nữa, nhưng Vị Linh Phong ta hận, hận tất cả mọi người trong thiên hạ, cho dù có uống Mạnh Bà Thang, ta vẫn sẽ hận. Hôm nay... Vị mỗ ta tuyên bố với tất cả những kẻ tự xưng là anh hùng các
ngươi, có thể hai mươi năm nữa, một Vị Linh Phong khác sẽ lại xuất hiện.”
Một đạo hắc quang loé lên, rất nhanh, lưỡi kiếm rất nhanh, chẳng ai nhìn thấy kiếm trong tay Vị Linh Phong đã rạch ngang cổ họng y như thế nào, mà cũng chẳng ai ngờ rằng Vị Linh Phong sẽ làm như vậy...
Máu tươi trào ra. Chính vào lúc Vị Linh Phong gục xuống, một thân ảnh trắng lóa, như lưu tinh bạch sắc xẹt ngang trời đêm, hiện ra trên đầu mọi người, lướt lại gần bên thân y, giơ tay giữ lấy hai người bọn họ đang từ từ ngã xuống. Sau lưng y đeo trường kiếm, phục sức theo lối kiếm khách, tuổi chừng tam thập, gương mặt cương nghị lộ vẻ tang thương, đôi mắt lạnh băng như phiêu tuyết ngày đông giá.
Thấy Vị Linh Phong, cặp mắt bạch y kiếm khách thoắt đẫm lệ, y lớn tiếng hét:
“Tại sao? Tại sao? Vị Linh Phong! Tại sao ngươi lại ngốc nghếch như vậy? Ngươi quên buổi luận kiếm năm nay rồi sao? Là ta không tốt, ta đến chậm một bước, ngươi đừng đi, ta sẽ giết sạch những kẻ này...”
Ai nấy bị ánh mắt của người đó làm cho kinh hoảng. Họ đã nhận ra, y chính là kiếm giả tối cao của Nhân tộc, mỗi năm vào ngày rằm tháng tám lại một lần tỷ thí kiếm pháp với Vị Linh Phong của Ma tộc. Mười năm gần đây, hai người trước sau đều đánh hòa. Kiếm giả lúc này hầu như phát cuồng, lại muốn giết hết những người ở đây...
Vị Linh Phong thu chút hơi tàn kiên quyết lắc đầu nói: “Đừng, huynh đệ, là ta đối với cõi trần thế hắc bạch bất phân này đã không... còn chút vương vấn gì nữa, để ta nghỉ ngơi... một lát. Nếu ngươi... còn coi ta là huynh đệ, thì đừng làm khó họ, đến... Nại Hà Kiều tiễn ta một chung... rượu cuối cùng đi!”
Lời còn chưa dứt, Vị Linh Phong đã cạn khí. Một đời kiêu hùng, lại bị những kẻ bại hoại giang hồ này bức tử trên Nguyệt Thương Sơn. Bạch y kiếm giả cặp mắt tròn trợn trừng, ngẩng lên nhìn những người “anh hùng” trước mặt lắc đầu nói: “Nếu không phải vì Vị Linh Phong có dặn dò lúc lâm chung, ta sẽ đưa các ngươi về địa phủ để bồi tội... còn không cút mau đi!”
Ai nấy như cất được gánh nặng, họ thở phào, rồi cùng hạ sơn, chỉ một chút công phu, hàng trăm hàng ngàn người đó đã mất dạng.
Bạch y kiếm giả điểm tay phải, kiếm từ sau lưng lao vút lên, bắt đầu bay lượn trên không, chỉ nháy mắt, dưới mặt đất đã hiện ra một cái hố lớn sâu chừng bốn, năm thước. Bạch y kiếm giả thu kiếm về, ôm lấy Vị Linh Phong và người con gái, nhẹ nhàng đặt xuống hố, rồi đứng dậy, nói: “Huynh đệ, đợi ta nhé, ta sẽ xuống địa phủ gặp ngươi...”
Một luồng sáng trắng lóe lên, tan biến trong màn đêm.
oOo
Hồi tưởng lại phù vân của kiếp trước, Vị Linh Phong cảm thấy muốn khóc, đời này thế là hết rồi...
Đột nhiên luồng sáng trắng lóe lên, một làn nhân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh, người đó nào phải ai khác, chính là hảo huynh đệ của Vị Linh Phong, bạch y kiếm giả.
Bạch y kiếm giả nhìn dáng vẻ chịu đựng của Vị Linh Phong, nét mặt hết sức phức tạp, y kéo Vị Linh Phong bảo: “Đi, cùng ta quay về nhân gian!”
Vị Linh Phong bình tĩnh lắc đầu: “Thể xác đã hoại, quay về cũng uổng công thôi, thêm nữa Vị mỗ không còn vương vấn hồng trần nữa, quay về làm gì? Lãnh đệ là người duy nhất mà Vị mỗ tôn trọng, tri kỷ giờ phút này có thể gặp nhau, cũng không còn hối tiếc gì nữa.”
Nghe Vị Linh Phong nói, gương mặt Lãnh Kiếm cứng lại, bên nhau mười năm, y hiểu rõ tính khí của Vị Linh Phong, giờ này huynh đệ âm dương cách biệt, lòng y cảm thấy tan nát.
Y vụt hét lên: “Bạch Vô Thường, mang rượu lại đây!” Tiếng hét như sấm nổ giữa trời quang, dội vào tai tất cả các du hồn.
Bạch Vô Thường sớm đã trông thấy sát tinh này, chỉ có điều chưa lại gần. Lòng vẫn đang cảm thấy kỳ quái, Lãnh đại hiệp hôm nay sao lại chạy tới nơi địa phủ đây, gã chăm chú nhìn kỹ, lại còn có cả thủ lãnh của Ma Môn, Vị Linh Phong.
Địa phủ và Ma Môn giống như quan phủ và giang hồ trên nhân gian, nhưng vì uy tín của Vị Linh Phong rất lớn, người trong địa phủ cũng phải kiêng dè y ba phần...
Bạch Vô Thường nghe thấy Lãnh Kiếm gọi mình, vội vàng lấy ra hai hồ rượu từ chỗ Mạnh Bà, lểnh khểnh chạy tới bên họ, cung kính nói: “Lãnh đại hiệp, mời!”
Lãnh Kiếm đón lấy rượu, đưa cho Vị Linh Phong, tự mình cũng cầm lấy một hồ, mắt đẫm lệ, bi thương nói: “Hảo huynh đệ, hãy để Lãnh mỗ tiếp cho huynh say...” Nói đoạn không nỡ nhìn vẻ thương cảm của Vị Linh Phong, y nâng hồ rượu, rót vào miệng từng ngụm thật lớn.
Vị Linh Phong lòng chua xót, đời người được một tri kỷ là coi như đủ. Lãnh Kiếm đã vì y mà đến tống tiễn trên đường xuống hoàng tuyền, nhất thời, bao nhiêu lời muốn nói không thể nào thốt ra được, y nâng hồ rượu, cũng uống từng ngụm thật lớn.
Bạch Vô Thường tuy là sứ giả dẫn lối Dương - Âm, nhưng chưa từng gặp qua tình thâm ý trọng dường này, gã quay đầu đi, không nỡ nhìn tiếp đoạn bi thương ấy nữa...
Hai hồ rượu mạnh tuôn chảy không ngừng, chảy hết vào cổ họng hai người họ... Vị Linh Phong ném hồ rượu đi, khẳng khái nói: “Người có lúc bi hoan ly hợp, trăng có khi mờ tỏ tròn khuyết. Lãnh đệ hà tất phải thương cảm như vậy, linh hồn của Vị mỗ vẫn còn, sau này Lãnh đệ nhớ đến ta, hãy lên nhân gian thăm ta nhé!”
Lãnh Kiếm trợn mắt: “Gì cơ, Vị huynh vì sao không đầu thai vào Ma tộc, lại đi làm người?”
Vị Linh Phong lắc lắc đầu, nét mặt lặng lẽ: “Thiên - Địa - Nhân tam giới, người là bình phàm nhất, ta còn có gì để theo đuổi nữa? Chẳng lẽ Lãnh đệ không cảm thấy ta làm người là sự lựa chọn tốt nhất hay sao?”
Lãnh Kiếm lắc đầu, y hiểu rất rõ Vị Linh Phong, một khi Vị Linh Phong đã quyết định rồi, thì y cũng chẳng thể nói gì thêm được nữa...
Lúc đó, Bạch Vô Thường xem giờ: “Vị môn chủ, đã tới lúc lên đường rồi, bằng không sẽ muộn đấy!”
Lãnh Kiếm đổi sắc mặt: “Ta và huynh đệ nán lại với nhau một lát, ngươi cũng dám thúc ư? Có tin ta sẽ làm cho ngươi hồn phiêu phách tán, vĩnh viễn biến thành cát bụi không?”
Câu nói đó khiến Bạch Vô Thường trông thêm khó coi, mặt trắng nhợt xanh tái.
Vị Linh Phong chen vào: “Hà tất làm khó hắn, hắn cũng chỉ là muốn tốt cho ta, Lãnh đệ, Vị Linh Phong vô năng, không thể cùng đệ tỷ kiếm nữa, thôi ta đi trước.”
Nói dứt y đi đến bên Mạnh Bà, giơ tay đón lấy bát dược thang, ngửa mặt cười một tràng điên cuồng, rồi quay nhìn Lãnh Kiếm: “Hảo huynh đệ, bảo trọng nhé, huynh đệ đi trước đây.” Nói đoạn, y húp một hơi cạn sạch, nét mặt vụt trở nên đờ trệ, như trẻ con, nhãn thần vô quang, giống như những du hồn y vừa thấy lúc trước, rồi thân thể y trôi vụt đi, xa mãi...
Lãnh Kiếm trông theo bóng Vị Linh Phong khuất dần, rồi mất dạng. Mắt ứa một giọt lệ đầy...
Người chết rồi, sẽ đi về đâu? Có đến được thế giới khác chăng? Thế giới khác đó là ở đâu? Có thể đầu thai được chăng? Có thể quay trở lại hồng trần chăng?
Đương nhiên, trước mặt chẳng phải có một du hồn đang vật vờ kia sao?
Bộ y phục màu đen, thân thể gần như trong suốt, dưới chân không mảy may động đậy, trên gương mặt xanh tái là đôi mắt thất thần, hầu như đã khẳng định cái chết của y.
Trông y rất anh tuấn, tuổi chừng tam thập, mà sao lại biến thành du hồn? Lẽ ra y còn có thể sống được hơn ba mươi năm nữa, thậm chí nhiều hơn.
Cũng không biết y vật vờ như thế đã bao lâu, chỉ thấy cảnh sắc trước mặt dần dần thay đổi, cây xanh hoa đỏ biến mất, thay vào đó là đá đen cây khô, không còn nghe thấy tiếng chim hay tiếng côn trùng, thay vào đó là từng hồi tiêu ai oán.
Trong không trung bồng bềnh hiện lên ba chữ lớn màu vàng kim “U Minh Giới”, du hồn cũng chẳng để tâm, tiếp tục trôi về phía trước...
Cuối cùng, không còn cô độc nữa, đã đến được U Minh Giới, phát hiện ra hàng ngàn hàng vạn du hồn cũng giống như mình, nối đuôi nhau đi lên đằng trước. Đây là cái gì? Ngoảnh đầu sang nhìn, “Nại Hà Kiều”.
Là Mạnh Bà Thang() chăng? Uống hết rồi sẽ quên được mọi sự chăng?
() Theo Phật học từ điển, có một cái cầu gọi là Nại Hà, những người nghèo hèn, chết yểu đều phải qua cầu này. Nại Hà có
ba thác nhỏ, tội nhân đến đò hỏi nơi nào có thể lội qua được, nên mới gọi là Nại Hà. Khi đến cầu này cần phải uống một
dược thang của Mạnh Bà để quên hết chuyện kiếp trước.
Cuối cùng, du hồn cũng có chút động tịnh, không mặc thân thể trôi vật vờ nữa, mà khe khẽ nhúc nhích, đi đến một tảng đá lớn bên đường, ngồi xuống đó.
Y là một kẻ thất bại, ở cái thế giới này, thất bại chỉ có một sự lựa chọn thôi, đó là chết, tất cả những chuyện của kiếp trước lại hiện lên trước mắt y....
oOo
“Vị Linh Phong, ngươi thân là thủ lãnh Ma tộc, tại sao lại cố chấp như thế, vì một người con gái, ngươi trở mặt thành thù với tất thảy anh hùng trong tam giới.” Một trung niên mình khoác chiến giáp kim sắc, đầu cắm hai sợi lông gà, tay cầm trường thương, lớn tiếng chỉ trích y.
Một giọng khác cất lên: “Thượng Tiên, nói với gã ma đầu này cũng vô dụng thôi, hôm nay chúng ta sẽ bắt hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, sẽ bắt hắn lấy máu tươi của chính mình ra mà bồi tội.”
Toàn bộ cao thủ của cửu đại môn phái, kể cả người trong Ma Môn của Vị Linh Phong, đều vây kín lấy y, nhưng không ai trong bọn dám khinh suất động thủ. Vì họ sợ, sợ thanh kiếm trong tay y, đó là một thanh ma kiếm, một thanh ma kiếm đứng đầu trong Thất Tà Kiếm.
Trên trần thế, biết bao nam nhân si tình, biết bao nữ nhân nhu tình...
Vị Linh Phong, mê mẩn, ngoan cố, ngắm người con gái đã lạnh cứng nằm trong lòng. Y khóc, huyết lệ tuôn rơi, khe khẽ nhỏ xuống gương mặt nàng. Ai nói nam nhi khó rơi lệ, chỉ là vì chưa đến lúc quá thương tâm. Vị Linh Phong hét: “Tại sao? Các người chẳng phải là thượng tiên sao? Chẳng phải là danh môn chính phái sao? Cớ gì đối xử với chúng ta như vậy? Điều mà Vị Linh Phong này muốn hết sức đơn giản, nhưng vì sao các người đều không chịu đáp ứng?”
Người trên đầu cắm lông gà, được gọi là Thượng Tiên lại lên tiếng: “Tiên và Ma không phải là không thể thành thân. Nhưng ngươi thì không được, ngươi là thủ lãnh của Ma tộc, còn nàng lại là thánh nữ của Tiên tộc.”
Vị Linh Phong nổi giận, ma kiếm trong tay tán phát sát khí đen đặc rùng rùng vô cùng vô tận, y thét: “Ta đã không phải là thủ lãnh, cũng không phải là chưởng môn gì nữa. Ta đã từ bỏ tất cả, các ngươi còn muốn thế nào?”
Mọi người hầu như đều lùi lại, một lão hòa thượng râu bạc bước ra nói: “Vị thí chủ, thí chủ nói không sai, nhưng sát nghiệp của thí chủ quá nặng, khi thí chủ cầm kiếm, lẽ ra nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Nhân quả báo ứng, cái chết của nữ tử đó, có thể nói là do thí chủ làm liên lụy, A di đà phật!”
Vị Linh Phong nhìn thanh kiếm trong tay, nhìn người con gái đang ôm trong lòng, trái tim tràn ngập vô vàn cảm xúc. Đúng, đúng là vì thanh kiếm của mình, nàng mới phải chết, mình mới có ngày hôm nay. Nhưng mà, lẽ nào ta đã giết nhầm? Những kẻ Vị Linh Phong ta hạ sát đều đáng chết, chẳng lẽ bọn người kia không hiểu?
Lúc này một lão nhân vận bộ đạo bào thanh sắc, dáng điệu hiền hòa bước lên nói:
“Vị Linh Phong, ngươi còn nghĩ ngợi gì? Ngươi còn muốn tạo thêm sát nghiệp ư? Những chuyện của kiếp này, thôi hãy coi như phù vân, sao còn quyến luyến như vậy, chi bằng uống một ngụm Mạnh Bà Thang, trở lại làm người.”
Vị Linh Phong nắm chặt ma kiếm, sát khí càng thêm dày nặng. Tại sao? Lẽ nào quả thực mình đã sai? Nhưng nếu mình đúng, tại sao bọn họ đều chỉ trích?
Nâng trường kiếm lên, Vị Linh Phong thét lớn: “Vị mỗ tự vấn lương tâm không hối hận, chẳng lẽ ta giết những kẻ đáng chết lại là sai? Lẽ nào bọn chúng không đáng giết?”
Lúc ấy, Thượng Tiên đầu cắm lông gà lại nói: “Ngươi là một tên ma đầu sát nhân, Thiên - Địa - Nhân tam giới, biết bao nhiêu người đã chết dưới tay ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn lấp liếm sao?”
Vị Linh Phong cười lạnh, đầy vẻ bi thong, đầy vẻ thống hận. Trời đất rộng lớn thế này, nhất định sẽ có chỗ dung thân, thôi đi, thôi đi! Tay trái vụt chuyển, đưa người con gái vẫn ôm trước ngực cõng về sau lưng, tiếp đó y rút dải lưng, mau chóng cột chặt thân thể nàng lại với mình.
Vị Linh Phong vung trường kiếm lên vạch một đường lấp lóa, kéo theo làn khí đen dày đặc, y hét lớn: “Các người tự xưng là thượng tiên, ai có sức, hãy bước lên đấu với Vị mỗ một trận!”
Thượng Tiên lầm bầm: “Cái này, cái này... ngươi là ma đầu sát nhân, chết tới nơi rồi vẫn lớn lối như vậy. Hôm nay tất thảy anh hùng trong thiên hạ sẽ đấu với ngươi, thế nào?”
Vị Linh Phong vừa nghe dứt, máu nóng trào sôi, hào khí can vân đáp: “Được... Vị mỗ bình sinh hành sự không thẹn với trời đất. Hôm nay, Vị mỗ thân đơn thế cô đấu lại
với anh hùng trong thiên hạ, dù chết cũng không đáng tiếc.” Nhất thời, mọi người đều chùn bước vì cái hào khí của Vị Linh Phong, không ai dám hé răng.
Vì họ hiểu rõ, Vị Linh Phong là ma, một tên ma đáng sợ, một tên ma mà trong tam giới không ai địch nổi, cho dù tất cả những người có mặt ở đây hợp sức lại, cũng không thể nào thắng nổi y, chính vì vậy, Vị Linh Phong mới bị đố kỵ, mới lâm vào bước đường ngày hôm nay.
Lúc ấy, lão hòa thượng ban nãy lại bước ra nói: “Vị thí chủ, thí chủ còn quyến luyến hồng trần ư, thị thị phi phi, ân ân oán oán, đều là phù vân, vì sao thí chủ không mở rộng cánh cửa lòng mình ra. Cho dù có giết sạch những người ở đây, thì thí chủ cũng làm gì còn chỗ dung thân?”
Phải rồi, Vị Linh Phong ơi Vị Linh Phong, vì sao lại có ngày hôm nay, lẽ nào người bị ngươi giết còn chưa đủ ư? Không sai, bọn chúng đúng là đáng chết, nhưng vì sao kẻ giết chúng lại đều là ngươi? Hôm nay, cho dù có giết sạch những người ở đây, thì người ngươi yêu cũng không thể sống lại, Vị Linh Phong cũng không còn chỗ dung thân nữa rồi.
Ánh lửa trong hai mắt Vị Linh Phong vụt mờ đi, rất lâu y không nói một lời, tựa như im lặng suy nghĩ, tựa như nghiền ngẫm ra quyết định. Đột nhiên y ngẩng đầu chằm chằm nhìn tất cả mọi người, mục quang như xuyên thấu hết thảy...
Những người có mặt đều phát run...
Vị Linh Phong nắm ngang trường kiếm, nói: “Được, Vị Linh Phong đáng chết, nhưng không phải chết vì những kẻ tự xưng là anh hùng như các ngươi. Vị Linh Phong sống cũng chẳng còn thú vị gì, chẳng quyến luyến gì cõi hồng trần này nữa, nhưng Vị Linh Phong ta hận, hận tất cả mọi người trong thiên hạ, cho dù có uống Mạnh Bà Thang, ta vẫn sẽ hận. Hôm nay... Vị mỗ ta tuyên bố với tất cả những kẻ tự xưng là anh hùng các
ngươi, có thể hai mươi năm nữa, một Vị Linh Phong khác sẽ lại xuất hiện.”
Một đạo hắc quang loé lên, rất nhanh, lưỡi kiếm rất nhanh, chẳng ai nhìn thấy kiếm trong tay Vị Linh Phong đã rạch ngang cổ họng y như thế nào, mà cũng chẳng ai ngờ rằng Vị Linh Phong sẽ làm như vậy...
Máu tươi trào ra. Chính vào lúc Vị Linh Phong gục xuống, một thân ảnh trắng lóa, như lưu tinh bạch sắc xẹt ngang trời đêm, hiện ra trên đầu mọi người, lướt lại gần bên thân y, giơ tay giữ lấy hai người bọn họ đang từ từ ngã xuống. Sau lưng y đeo trường kiếm, phục sức theo lối kiếm khách, tuổi chừng tam thập, gương mặt cương nghị lộ vẻ tang thương, đôi mắt lạnh băng như phiêu tuyết ngày đông giá.
Thấy Vị Linh Phong, cặp mắt bạch y kiếm khách thoắt đẫm lệ, y lớn tiếng hét:
“Tại sao? Tại sao? Vị Linh Phong! Tại sao ngươi lại ngốc nghếch như vậy? Ngươi quên buổi luận kiếm năm nay rồi sao? Là ta không tốt, ta đến chậm một bước, ngươi đừng đi, ta sẽ giết sạch những kẻ này...”
Ai nấy bị ánh mắt của người đó làm cho kinh hoảng. Họ đã nhận ra, y chính là kiếm giả tối cao của Nhân tộc, mỗi năm vào ngày rằm tháng tám lại một lần tỷ thí kiếm pháp với Vị Linh Phong của Ma tộc. Mười năm gần đây, hai người trước sau đều đánh hòa. Kiếm giả lúc này hầu như phát cuồng, lại muốn giết hết những người ở đây...
Vị Linh Phong thu chút hơi tàn kiên quyết lắc đầu nói: “Đừng, huynh đệ, là ta đối với cõi trần thế hắc bạch bất phân này đã không... còn chút vương vấn gì nữa, để ta nghỉ ngơi... một lát. Nếu ngươi... còn coi ta là huynh đệ, thì đừng làm khó họ, đến... Nại Hà Kiều tiễn ta một chung... rượu cuối cùng đi!”
Lời còn chưa dứt, Vị Linh Phong đã cạn khí. Một đời kiêu hùng, lại bị những kẻ bại hoại giang hồ này bức tử trên Nguyệt Thương Sơn. Bạch y kiếm giả cặp mắt tròn trợn trừng, ngẩng lên nhìn những người “anh hùng” trước mặt lắc đầu nói: “Nếu không phải vì Vị Linh Phong có dặn dò lúc lâm chung, ta sẽ đưa các ngươi về địa phủ để bồi tội... còn không cút mau đi!”
Ai nấy như cất được gánh nặng, họ thở phào, rồi cùng hạ sơn, chỉ một chút công phu, hàng trăm hàng ngàn người đó đã mất dạng.
Bạch y kiếm giả điểm tay phải, kiếm từ sau lưng lao vút lên, bắt đầu bay lượn trên không, chỉ nháy mắt, dưới mặt đất đã hiện ra một cái hố lớn sâu chừng bốn, năm thước. Bạch y kiếm giả thu kiếm về, ôm lấy Vị Linh Phong và người con gái, nhẹ nhàng đặt xuống hố, rồi đứng dậy, nói: “Huynh đệ, đợi ta nhé, ta sẽ xuống địa phủ gặp ngươi...”
Một luồng sáng trắng lóe lên, tan biến trong màn đêm.
oOo
Hồi tưởng lại phù vân của kiếp trước, Vị Linh Phong cảm thấy muốn khóc, đời này thế là hết rồi...
Đột nhiên luồng sáng trắng lóe lên, một làn nhân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh, người đó nào phải ai khác, chính là hảo huynh đệ của Vị Linh Phong, bạch y kiếm giả.
Bạch y kiếm giả nhìn dáng vẻ chịu đựng của Vị Linh Phong, nét mặt hết sức phức tạp, y kéo Vị Linh Phong bảo: “Đi, cùng ta quay về nhân gian!”
Vị Linh Phong bình tĩnh lắc đầu: “Thể xác đã hoại, quay về cũng uổng công thôi, thêm nữa Vị mỗ không còn vương vấn hồng trần nữa, quay về làm gì? Lãnh đệ là người duy nhất mà Vị mỗ tôn trọng, tri kỷ giờ phút này có thể gặp nhau, cũng không còn hối tiếc gì nữa.”
Nghe Vị Linh Phong nói, gương mặt Lãnh Kiếm cứng lại, bên nhau mười năm, y hiểu rõ tính khí của Vị Linh Phong, giờ này huynh đệ âm dương cách biệt, lòng y cảm thấy tan nát.
Y vụt hét lên: “Bạch Vô Thường, mang rượu lại đây!” Tiếng hét như sấm nổ giữa trời quang, dội vào tai tất cả các du hồn.
Bạch Vô Thường sớm đã trông thấy sát tinh này, chỉ có điều chưa lại gần. Lòng vẫn đang cảm thấy kỳ quái, Lãnh đại hiệp hôm nay sao lại chạy tới nơi địa phủ đây, gã chăm chú nhìn kỹ, lại còn có cả thủ lãnh của Ma Môn, Vị Linh Phong.
Địa phủ và Ma Môn giống như quan phủ và giang hồ trên nhân gian, nhưng vì uy tín của Vị Linh Phong rất lớn, người trong địa phủ cũng phải kiêng dè y ba phần...
Bạch Vô Thường nghe thấy Lãnh Kiếm gọi mình, vội vàng lấy ra hai hồ rượu từ chỗ Mạnh Bà, lểnh khểnh chạy tới bên họ, cung kính nói: “Lãnh đại hiệp, mời!”
Lãnh Kiếm đón lấy rượu, đưa cho Vị Linh Phong, tự mình cũng cầm lấy một hồ, mắt đẫm lệ, bi thương nói: “Hảo huynh đệ, hãy để Lãnh mỗ tiếp cho huynh say...” Nói đoạn không nỡ nhìn vẻ thương cảm của Vị Linh Phong, y nâng hồ rượu, rót vào miệng từng ngụm thật lớn.
Vị Linh Phong lòng chua xót, đời người được một tri kỷ là coi như đủ. Lãnh Kiếm đã vì y mà đến tống tiễn trên đường xuống hoàng tuyền, nhất thời, bao nhiêu lời muốn nói không thể nào thốt ra được, y nâng hồ rượu, cũng uống từng ngụm thật lớn.
Bạch Vô Thường tuy là sứ giả dẫn lối Dương - Âm, nhưng chưa từng gặp qua tình thâm ý trọng dường này, gã quay đầu đi, không nỡ nhìn tiếp đoạn bi thương ấy nữa...
Hai hồ rượu mạnh tuôn chảy không ngừng, chảy hết vào cổ họng hai người họ... Vị Linh Phong ném hồ rượu đi, khẳng khái nói: “Người có lúc bi hoan ly hợp, trăng có khi mờ tỏ tròn khuyết. Lãnh đệ hà tất phải thương cảm như vậy, linh hồn của Vị mỗ vẫn còn, sau này Lãnh đệ nhớ đến ta, hãy lên nhân gian thăm ta nhé!”
Lãnh Kiếm trợn mắt: “Gì cơ, Vị huynh vì sao không đầu thai vào Ma tộc, lại đi làm người?”
Vị Linh Phong lắc lắc đầu, nét mặt lặng lẽ: “Thiên - Địa - Nhân tam giới, người là bình phàm nhất, ta còn có gì để theo đuổi nữa? Chẳng lẽ Lãnh đệ không cảm thấy ta làm người là sự lựa chọn tốt nhất hay sao?”
Lãnh Kiếm lắc đầu, y hiểu rất rõ Vị Linh Phong, một khi Vị Linh Phong đã quyết định rồi, thì y cũng chẳng thể nói gì thêm được nữa...
Lúc đó, Bạch Vô Thường xem giờ: “Vị môn chủ, đã tới lúc lên đường rồi, bằng không sẽ muộn đấy!”
Lãnh Kiếm đổi sắc mặt: “Ta và huynh đệ nán lại với nhau một lát, ngươi cũng dám thúc ư? Có tin ta sẽ làm cho ngươi hồn phiêu phách tán, vĩnh viễn biến thành cát bụi không?”
Câu nói đó khiến Bạch Vô Thường trông thêm khó coi, mặt trắng nhợt xanh tái.
Vị Linh Phong chen vào: “Hà tất làm khó hắn, hắn cũng chỉ là muốn tốt cho ta, Lãnh đệ, Vị Linh Phong vô năng, không thể cùng đệ tỷ kiếm nữa, thôi ta đi trước.”
Nói dứt y đi đến bên Mạnh Bà, giơ tay đón lấy bát dược thang, ngửa mặt cười một tràng điên cuồng, rồi quay nhìn Lãnh Kiếm: “Hảo huynh đệ, bảo trọng nhé, huynh đệ đi trước đây.” Nói đoạn, y húp một hơi cạn sạch, nét mặt vụt trở nên đờ trệ, như trẻ con, nhãn thần vô quang, giống như những du hồn y vừa thấy lúc trước, rồi thân thể y trôi vụt đi, xa mãi...
Lãnh Kiếm trông theo bóng Vị Linh Phong khuất dần, rồi mất dạng. Mắt ứa một giọt lệ đầy...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Người chết rồi, sẽ đi về đâu? Có đến được thế giới khác chăng? Thế giới khác đó là ở đâu? Có thể đầu thai được chăng? Có thể quay trở lại hồng trần chăng?
Đương nhiên, trước mặt chẳng phải có một du hồn đang vật vờ kia sao?
Bộ y phục màu đen, thân thể gần như trong suốt, dưới chân không mảy may động đậy, trên gương mặt xanh tái là đôi mắt thất thần, hầu như đã khẳng định cái chết của y.
Trông y rất anh tuấn, tuổi chừng tam thập, mà sao lại biến thành du hồn? Lẽ ra y còn có thể sống được hơn ba mươi năm nữa, thậm chí nhiều hơn.
Cũng không biết y vật vờ như thế đã bao lâu, chỉ thấy cảnh sắc trước mặt dần dần thay đổi, cây xanh hoa đỏ biến mất, thay vào đó là đá đen cây khô, không còn nghe thấy tiếng chim hay tiếng côn trùng, thay vào đó là từng hồi tiêu ai oán.
Trong không trung bồng bềnh hiện lên ba chữ lớn màu vàng kim “U Minh Giới”, du hồn cũng chẳng để tâm, tiếp tục trôi về phía trước...
Cuối cùng, không còn cô độc nữa, đã đến được U Minh Giới, phát hiện ra hàng ngàn hàng vạn du hồn cũng giống như mình, nối đuôi nhau đi lên đằng trước. Đây là cái gì? Ngoảnh đầu sang nhìn, “Nại Hà Kiều”.
Là Mạnh Bà Thang(1) chăng? Uống hết rồi sẽ quên được mọi sự chăng?
(1) Theo Phật học từ điển, có một cái cầu gọi là Nại Hà, những người nghèo hèn, chết yểu đều phải qua cầu này. Nại Hà có
ba thác nhỏ, tội nhân đến đò hỏi nơi nào có thể lội qua được, nên mới gọi là Nại Hà. Khi đến cầu này cần phải uống một
dược thang của Mạnh Bà để quên hết chuyện kiếp trước.
Cuối cùng, du hồn cũng có chút động tịnh, không mặc thân thể trôi vật vờ nữa, mà khe khẽ nhúc nhích, đi đến một tảng đá lớn bên đường, ngồi xuống đó.
Y là một kẻ thất bại, ở cái thế giới này, thất bại chỉ có một sự lựa chọn thôi, đó là chết, tất cả những chuyện của kiếp trước lại hiện lên trước mắt y....
oOo
“Vị Linh Phong, ngươi thân là thủ lãnh Ma tộc, tại sao lại cố chấp như thế, vì một người con gái, ngươi trở mặt thành thù với tất thảy anh hùng trong tam giới.” Một trung niên mình khoác chiến giáp kim sắc, đầu cắm hai sợi lông gà, tay cầm trường thương, lớn tiếng chỉ trích y.
Một giọng khác cất lên: “Thượng Tiên, nói với gã ma đầu này cũng vô dụng thôi, hôm nay chúng ta sẽ bắt hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, sẽ bắt hắn lấy máu tươi của chính mình ra mà bồi tội.”
Toàn bộ cao thủ của cửu đại môn phái, kể cả người trong Ma Môn của Vị Linh Phong, đều vây kín lấy y, nhưng không ai trong bọn dám khinh suất động thủ. Vì họ sợ, sợ thanh kiếm trong tay y, đó là một thanh ma kiếm, một thanh ma kiếm đứng đầu trong Thất Tà Kiếm.
Trên trần thế, biết bao nam nhân si tình, biết bao nữ nhân nhu tình...
Vị Linh Phong, mê mẩn, ngoan cố, ngắm người con gái đã lạnh cứng nằm trong lòng. Y khóc, huyết lệ tuôn rơi, khe khẽ nhỏ xuống gương mặt nàng. Ai nói nam nhi khó rơi lệ, chỉ là vì chưa đến lúc quá thương tâm. Vị Linh Phong hét: “Tại sao? Các người chẳng phải là thượng tiên sao? Chẳng phải là danh môn chính phái sao? Cớ gì đối xử với chúng ta như vậy? Điều mà Vị Linh Phong này muốn hết sức đơn giản, nhưng vì sao các người đều không chịu đáp ứng?”
Người trên đầu cắm lông gà, được gọi là Thượng Tiên lại lên tiếng: “Tiên và Ma không phải là không thể thành thân. Nhưng ngươi thì không được, ngươi là thủ lãnh của Ma tộc, còn nàng lại là thánh nữ của Tiên tộc.”
Vị Linh Phong nổi giận, ma kiếm trong tay tán phát sát khí đen đặc rùng rùng vô cùng vô tận, y thét: “Ta đã không phải là thủ lãnh, cũng không phải là chưởng môn gì nữa. Ta đã từ bỏ tất cả, các ngươi còn muốn thế nào?”
Mọi người hầu như đều lùi lại, một lão hòa thượng râu bạc bước ra nói: “Vị thí chủ, thí chủ nói không sai, nhưng sát nghiệp của thí chủ quá nặng, khi thí chủ cầm kiếm, lẽ ra nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Nhân quả báo ứng, cái chết của nữ tử đó, có thể nói là do thí chủ làm liên lụy, A di đà phật!”
Vị Linh Phong nhìn thanh kiếm trong tay, nhìn người con gái đang ôm trong lòng, trái tim tràn ngập vô vàn cảm xúc. Đúng, đúng là vì thanh kiếm của mình, nàng mới phải chết, mình mới có ngày hôm nay. Nhưng mà, lẽ nào ta đã giết nhầm? Những kẻ Vị Linh Phong ta hạ sát đều đáng chết, chẳng lẽ bọn người kia không hiểu?
Lúc này một lão nhân vận bộ đạo bào thanh sắc, dáng điệu hiền hòa bước lên nói:
“Vị Linh Phong, ngươi còn nghĩ ngợi gì? Ngươi còn muốn tạo thêm sát nghiệp ư? Những chuyện của kiếp này, thôi hãy coi như phù vân, sao còn quyến luyến như vậy, chi bằng uống một ngụm Mạnh Bà Thang, trở lại làm người.”
Vị Linh Phong nắm chặt ma kiếm, sát khí càng thêm dày nặng. Tại sao? Lẽ nào quả thực mình đã sai? Nhưng nếu mình đúng, tại sao bọn họ đều chỉ trích?
Nâng trường kiếm lên, Vị Linh Phong thét lớn: “Vị mỗ tự vấn lương tâm không hối hận, chẳng lẽ ta giết những kẻ đáng chết lại là sai? Lẽ nào bọn chúng không đáng giết?”
Lúc ấy, Thượng Tiên đầu cắm lông gà lại nói: “Ngươi là một tên ma đầu sát nhân, Thiên - Địa - Nhân tam giới, biết bao nhiêu người đã chết dưới tay ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn lấp liếm sao?”
Vị Linh Phong cười lạnh, đầy vẻ bi thong, đầy vẻ thống hận. Trời đất rộng lớn thế này, nhất định sẽ có chỗ dung thân, thôi đi, thôi đi! Tay trái vụt chuyển, đưa người con gái vẫn ôm trước ngực cõng về sau lưng, tiếp đó y rút dải lưng, mau chóng cột chặt thân thể nàng lại với mình.
Vị Linh Phong vung trường kiếm lên vạch một đường lấp lóa, kéo theo làn khí đen dày đặc, y hét lớn: “Các người tự xưng là thượng tiên, ai có sức, hãy bước lên đấu với Vị mỗ một trận!”
Thượng Tiên lầm bầm: “Cái này, cái này... ngươi là ma đầu sát nhân, chết tới nơi rồi vẫn lớn lối như vậy. Hôm nay tất thảy anh hùng trong thiên hạ sẽ đấu với ngươi, thế nào?”
Vị Linh Phong vừa nghe dứt, máu nóng trào sôi, hào khí can vân đáp: “Được... Vị mỗ bình sinh hành sự không thẹn với trời đất. Hôm nay, Vị mỗ thân đơn thế cô đấu lại
với anh hùng trong thiên hạ, dù chết cũng không đáng tiếc.” Nhất thời, mọi người đều chùn bước vì cái hào khí của Vị Linh Phong, không ai dám hé răng.
Vì họ hiểu rõ, Vị Linh Phong là ma, một tên ma đáng sợ, một tên ma mà trong tam giới không ai địch nổi, cho dù tất cả những người có mặt ở đây hợp sức lại, cũng không thể nào thắng nổi y, chính vì vậy, Vị Linh Phong mới bị đố kỵ, mới lâm vào bước đường ngày hôm nay.
Lúc ấy, lão hòa thượng ban nãy lại bước ra nói: “Vị thí chủ, thí chủ còn quyến luyến hồng trần ư, thị thị phi phi, ân ân oán oán, đều là phù vân, vì sao thí chủ không mở rộng cánh cửa lòng mình ra. Cho dù có giết sạch những người ở đây, thì thí chủ cũng làm gì còn chỗ dung thân?”
Phải rồi, Vị Linh Phong ơi Vị Linh Phong, vì sao lại có ngày hôm nay, lẽ nào người bị ngươi giết còn chưa đủ ư? Không sai, bọn chúng đúng là đáng chết, nhưng vì sao kẻ giết chúng lại đều là ngươi? Hôm nay, cho dù có giết sạch những người ở đây, thì người ngươi yêu cũng không thể sống lại, Vị Linh Phong cũng không còn chỗ dung thân nữa rồi.
Ánh lửa trong hai mắt Vị Linh Phong vụt mờ đi, rất lâu y không nói một lời, tựa như im lặng suy nghĩ, tựa như nghiền ngẫm ra quyết định. Đột nhiên y ngẩng đầu chằm chằm nhìn tất cả mọi người, mục quang như xuyên thấu hết thảy...
Những người có mặt đều phát run...
Vị Linh Phong nắm ngang trường kiếm, nói: “Được, Vị Linh Phong đáng chết, nhưng không phải chết vì những kẻ tự xưng là anh hùng như các ngươi. Vị Linh Phong sống cũng chẳng còn thú vị gì, chẳng quyến luyến gì cõi hồng trần này nữa, nhưng Vị Linh Phong ta hận, hận tất cả mọi người trong thiên hạ, cho dù có uống Mạnh Bà Thang, ta vẫn sẽ hận. Hôm nay... Vị mỗ ta tuyên bố với tất cả những kẻ tự xưng là anh hùng các
ngươi, có thể hai mươi năm nữa, một Vị Linh Phong khác sẽ lại xuất hiện.”
Một đạo hắc quang loé lên, rất nhanh, lưỡi kiếm rất nhanh, chẳng ai nhìn thấy kiếm trong tay Vị Linh Phong đã rạch ngang cổ họng y như thế nào, mà cũng chẳng ai ngờ rằng Vị Linh Phong sẽ làm như vậy...
Máu tươi trào ra. Chính vào lúc Vị Linh Phong gục xuống, một thân ảnh trắng lóa, như lưu tinh bạch sắc xẹt ngang trời đêm, hiện ra trên đầu mọi người, lướt lại gần bên thân y, giơ tay giữ lấy hai người bọn họ đang từ từ ngã xuống. Sau lưng y đeo trường kiếm, phục sức theo lối kiếm khách, tuổi chừng tam thập, gương mặt cương nghị lộ vẻ tang thương, đôi mắt lạnh băng như phiêu tuyết ngày đông giá.
Thấy Vị Linh Phong, cặp mắt bạch y kiếm khách thoắt đẫm lệ, y lớn tiếng hét:
“Tại sao? Tại sao? Vị Linh Phong! Tại sao ngươi lại ngốc nghếch như vậy? Ngươi quên buổi luận kiếm năm nay rồi sao? Là ta không tốt, ta đến chậm một bước, ngươi đừng đi, ta sẽ giết sạch những kẻ này...”
Ai nấy bị ánh mắt của người đó làm cho kinh hoảng. Họ đã nhận ra, y chính là kiếm giả tối cao của Nhân tộc, mỗi năm vào ngày rằm tháng tám lại một lần tỷ thí kiếm pháp với Vị Linh Phong của Ma tộc. Mười năm gần đây, hai người trước sau đều đánh hòa. Kiếm giả lúc này hầu như phát cuồng, lại muốn giết hết những người ở đây...
Vị Linh Phong thu chút hơi tàn kiên quyết lắc đầu nói: “Đừng, huynh đệ, là ta đối với cõi trần thế hắc bạch bất phân này đã không... còn chút vương vấn gì nữa, để ta nghỉ ngơi... một lát. Nếu ngươi... còn coi ta là huynh đệ, thì đừng làm khó họ, đến... Nại Hà Kiều tiễn ta một chung... rượu cuối cùng đi!”
Lời còn chưa dứt, Vị Linh Phong đã cạn khí. Một đời kiêu hùng, lại bị những kẻ bại hoại giang hồ này bức tử trên Nguyệt Thương Sơn. Bạch y kiếm giả cặp mắt tròn trợn trừng, ngẩng lên nhìn những người “anh hùng” trước mặt lắc đầu nói: “Nếu không phải vì Vị Linh Phong có dặn dò lúc lâm chung, ta sẽ đưa các ngươi về địa phủ để bồi tội... còn không cút mau đi!”
Ai nấy như cất được gánh nặng, họ thở phào, rồi cùng hạ sơn, chỉ một chút công phu, hàng trăm hàng ngàn người đó đã mất dạng.
Bạch y kiếm giả điểm tay phải, kiếm từ sau lưng lao vút lên, bắt đầu bay lượn trên không, chỉ nháy mắt, dưới mặt đất đã hiện ra một cái hố lớn sâu chừng bốn, năm thước. Bạch y kiếm giả thu kiếm về, ôm lấy Vị Linh Phong và người con gái, nhẹ nhàng đặt xuống hố, rồi đứng dậy, nói: “Huynh đệ, đợi ta nhé, ta sẽ xuống địa phủ gặp ngươi...”
Một luồng sáng trắng lóe lên, tan biến trong màn đêm.
oOo
Hồi tưởng lại phù vân của kiếp trước, Vị Linh Phong cảm thấy muốn khóc, đời này thế là hết rồi...
Đột nhiên luồng sáng trắng lóe lên, một làn nhân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh, người đó nào phải ai khác, chính là hảo huynh đệ của Vị Linh Phong, bạch y kiếm giả.
Bạch y kiếm giả nhìn dáng vẻ chịu đựng của Vị Linh Phong, nét mặt hết sức phức tạp, y kéo Vị Linh Phong bảo: “Đi, cùng ta quay về nhân gian!”
Vị Linh Phong bình tĩnh lắc đầu: “Thể xác đã hoại, quay về cũng uổng công thôi, thêm nữa Vị mỗ không còn vương vấn hồng trần nữa, quay về làm gì? Lãnh đệ là người duy nhất mà Vị mỗ tôn trọng, tri kỷ giờ phút này có thể gặp nhau, cũng không còn hối tiếc gì nữa.”
Nghe Vị Linh Phong nói, gương mặt Lãnh Kiếm cứng lại, bên nhau mười năm, y hiểu rõ tính khí của Vị Linh Phong, giờ này huynh đệ âm dương cách biệt, lòng y cảm thấy tan nát.
Y vụt hét lên: “Bạch Vô Thường, mang rượu lại đây!” Tiếng hét như sấm nổ giữa trời quang, dội vào tai tất cả các du hồn.
Bạch Vô Thường sớm đã trông thấy sát tinh này, chỉ có điều chưa lại gần. Lòng vẫn đang cảm thấy kỳ quái, Lãnh đại hiệp hôm nay sao lại chạy tới nơi địa phủ đây, gã chăm chú nhìn kỹ, lại còn có cả thủ lãnh của Ma Môn, Vị Linh Phong.
Địa phủ và Ma Môn giống như quan phủ và giang hồ trên nhân gian, nhưng vì uy tín của Vị Linh Phong rất lớn, người trong địa phủ cũng phải kiêng dè y ba phần...
Bạch Vô Thường nghe thấy Lãnh Kiếm gọi mình, vội vàng lấy ra hai hồ rượu từ chỗ Mạnh Bà, lểnh khểnh chạy tới bên họ, cung kính nói: “Lãnh đại hiệp, mời!”
Lãnh Kiếm đón lấy rượu, đưa cho Vị Linh Phong, tự mình cũng cầm lấy một hồ, mắt đẫm lệ, bi thương nói: “Hảo huynh đệ, hãy để Lãnh mỗ tiếp cho huynh say...” Nói đoạn không nỡ nhìn vẻ thương cảm của Vị Linh Phong, y nâng hồ rượu, rót vào miệng từng ngụm thật lớn.
Vị Linh Phong lòng chua xót, đời người được một tri kỷ là coi như đủ. Lãnh Kiếm đã vì y mà đến tống tiễn trên đường xuống hoàng tuyền, nhất thời, bao nhiêu lời muốn nói không thể nào thốt ra được, y nâng hồ rượu, cũng uống từng ngụm thật lớn.
Bạch Vô Thường tuy là sứ giả dẫn lối Dương - Âm, nhưng chưa từng gặp qua tình thâm ý trọng dường này, gã quay đầu đi, không nỡ nhìn tiếp đoạn bi thương ấy nữa...
Hai hồ rượu mạnh tuôn chảy không ngừng, chảy hết vào cổ họng hai người họ... Vị Linh Phong ném hồ rượu đi, khẳng khái nói: “Người có lúc bi hoan ly hợp, trăng có khi mờ tỏ tròn khuyết. Lãnh đệ hà tất phải thương cảm như vậy, linh hồn của Vị mỗ vẫn còn, sau này Lãnh đệ nhớ đến ta, hãy lên nhân gian thăm ta nhé!”
Lãnh Kiếm trợn mắt: “Gì cơ, Vị huynh vì sao không đầu thai vào Ma tộc, lại đi làm người?”
Vị Linh Phong lắc lắc đầu, nét mặt lặng lẽ: “Thiên - Địa - Nhân tam giới, người là bình phàm nhất, ta còn có gì để theo đuổi nữa? Chẳng lẽ Lãnh đệ không cảm thấy ta làm người là sự lựa chọn tốt nhất hay sao?”
Lãnh Kiếm lắc đầu, y hiểu rất rõ Vị Linh Phong, một khi Vị Linh Phong đã quyết định rồi, thì y cũng chẳng thể nói gì thêm được nữa...
Lúc đó, Bạch Vô Thường xem giờ: “Vị môn chủ, đã tới lúc lên đường rồi, bằng không sẽ muộn đấy!”
Lãnh Kiếm đổi sắc mặt: “Ta và huynh đệ nán lại với nhau một lát, ngươi cũng dám thúc ư? Có tin ta sẽ làm cho ngươi hồn phiêu phách tán, vĩnh viễn biến thành cát bụi không?”
Câu nói đó khiến Bạch Vô Thường trông thêm khó coi, mặt trắng nhợt xanh tái.
Vị Linh Phong chen vào: “Hà tất làm khó hắn, hắn cũng chỉ là muốn tốt cho ta, Lãnh đệ, Vị Linh Phong vô năng, không thể cùng đệ tỷ kiếm nữa, thôi ta đi trước.”
Nói dứt y đi đến bên Mạnh Bà, giơ tay đón lấy bát dược thang, ngửa mặt cười một tràng điên cuồng, rồi quay nhìn Lãnh Kiếm: “Hảo huynh đệ, bảo trọng nhé, huynh đệ đi trước đây.” Nói đoạn, y húp một hơi cạn sạch, nét mặt vụt trở nên đờ trệ, như trẻ con, nhãn thần vô quang, giống như những du hồn y vừa thấy lúc trước, rồi thân thể y trôi vụt đi, xa mãi...
Lãnh Kiếm trông theo bóng Vị Linh Phong khuất dần, rồi mất dạng. Mắt ứa một giọt lệ đầy...