Rất chậm, Liễu Dật cẩn thận tiến và phía trong. Nhiệt độ trong sơn động hiển nhiên cao hơn nhiều nơi chàng vào lần trước, dưới tác dụng của nhiệt lực, đá chung quanh sơn động phát xuất hồng quang.
Không rõ đi được bao lâu, trước mắt chàng bừng lên.
Kết cấu trước mặt khiến chàng há hốc mồm kinh ngạc. Phía trước không có lối đi, bên dưới là một vực sâu chu vi hình tròn, miệng vực như một hồ nước lớn nhưng trên bề mặt không có nước, chỉ có nham tương đỏ rực sôi lục bục.
Chàng nhìn tứ phía, thật kì quái là nơi đây sao lại không có lối đi? Hay khoáng thạch cần tìm ở trong nham tương? Không nghĩ nhiều, chàng tế xuất Bi Mộng Kiếm, bay thẳng xuống. Khi đến gần, mới phát hiện bên ngoài hồ nham tương quả nhiên có lối đi, chàng bay dạt ra rồi chầm chậm hạ xuống, thu hồi Bi Mộng Kiếm.
Nhiệt độ ở đây cao đến đáng sợ, tuy vậy Liễu Dật có hộ thân cương khí nên tạm thời chống được, nhưng chàng vẫn cảm giác rõ áp lực khủng khiếp của nhiệt lượng, tựa hồ hộ thân cương khí có thể bị ép vỡ bất kỳ lúc nào.
Nhìn lên, miệng núi khổng lồ chỉ còn là một miệng hố lộ thiên thấp thoáng, bốn phía chung quanh hoàn toàn trống không, thứ có thể thu hút ánh mắt chỉ là tường đá bị nung đỏ rực.
Chàng thầm nhủ: “Cấu tạo ở đây đơn giản như vậy, có khi chả có khoáng thạch gì hết, ngoài mặt dưới nham tương, còn lại chỉ nhìn một lần là thấy hết, chẳng có gì đặc biệt, mà chắc gì khoáng thạch có ở dưới lớp nham tương.”
Chính vào lúc chàng nghĩ ngợi, nham tương rung động mãnh liệt, dung nham đỏ rực từ trung tâm bắn ra tứ phía, chàng lùi ngay, muốn tránh càng xa càng tốt.
Hồ nham tương đột nhiên chuyển động cực nhanh, vòng xoáy bén như gươm dáo, đồng thời một tiếng gầm vang dội chấn động cả lòng sơn động từ phía dưới vẳng lên. Liễu Dật dường như đã nghe qua âm thanh này, nhưng không hình dung được, đột nhiên cảm nhận được có một vật đáng sợ đang tiếp cận mình, chắc chắn không phải Hỏa tinh linh như lần trước, với khí thế vừa thể hiện, quái vật này mạnh hơn không biết nhiêu lần.
Chàng không dám nghĩ vẩn vơ, tay trái nắm chặt chuôi kiếm, tay phải buông lỏng ra, tính cách cho quái vật một đòn trí mạng nếu nó xuất hiện.
Mặt hồ cuộn lên một làn sóng ngập trời, nham tương văng ra chung quanh, tiếp đó một âm thanh quái dị vang lên, chỉ thấy một cự long màu đỏ như lửa nhô lên, xông thẳng đến Liễu Dật, khiến vô số nham tương tóe ra.
Toàn bộ sức nóng xung quanh tựa hồ dung hóa hết, mắt chàng mơ hồ dần, không nhìn rõ ràng hình dạng của hỏa long, trong óc loáng thoáng thấy được những đường nét phác qua loa. Chàng không nhìn rõ móng vuốt của nó, chỉ thấy một phần thân thể nổi lên khỏi nham tương: một cái đầu khổng lồ, đôi mắt đỏ rừng rực quang mang bốc lửa, hồng quang dần bao vây chàng, dường như đang xâm nhập vào đầu óc, nhiệt độ mỗi lúc một cao.
Chàng không cảm thấy nỗi bi thương của Bi Mộng Kiếm, không cảm giác được kiếm ý của tứ thức, tình huống này chàng chưa từng gặp phải. Lại nói, hơi nóng khiến chàng mất đi cảm giác tối linh mẫn nên không cách nào xuất ra Bi Tứ Thức, chuyện này…là gì?
Cần biết hỏa long nơi đây có từ thời Bàn Cổ sáng thế, vốn thuộc về tinh linh, trải qua vạn năm tiến hóa, lại hấp thụ khí tức của lửa nên hoàn toàn cải biến được nguyên hình, từ hỏa tinh linh tiến hóa thành hỏa long. Những hoang thú trải qua tiến hóa kiểu này đều có năng lực đặc thù, chính là hơi nóng mà Liễu Dật đang phải chịu đựng, khiến chàng không thể suy nghĩ, toàn thân nóng như lửa đốt, chỉ có biết chờ đợi hỏa long đến nuốt chửng…
Kiếm của chàng vốn thuộc về kiếm hồn, tịnh không do tập luyện mà thành, hoàn toàn bằng vào cảm giác và chân khí mãnh liệt mà cảm thấy kiếm ý rồi sử dụng Bi Tứ Thức. Tuy nhiên, vật khắc vật, hơi nóng này chính là thứ khắc chế tốt nhất kiếm ý của chàng, khiến chàng hoàn toàn bị áp đảo trong làn khí tức của nó, không thể tập trung suy nghĩ, thậm chí hộ thân cương khí cũng bắt đầu bị nhiệt độ dung hóa dần, trong khoảnh khắc, trong đầu óc chàng xuất hiện hai chữ: “Hết rồi.”
Nhiệt lượng cao khủng khiếp khiến Liễu Dật dần dần sa vào trạng thái hôn mê, hơi nóng tăng dần theo cự ly tiếp cận của hỏa long, hộ thân cương khí của chàng cũng tê liệt dần.
Con đường đời ba mươi năm của chàng đã đến lúc cùng tận? Chàng đã làm được những gì? Dường như toàn là thất bại: không được hiếu thuận với phụ thân, đúng là chàng quá vô năng, không bảo hộ nổi cho nữ nhân mình thương yêu, chàng chỉ là một kẻ yếu đuối; kể cả khi chàng thay đổi, đã thành ma thì vận mệnh vẫn do địch nhân sai khiến, có phải những gì đang hiển hiện trước mắt báo hiệu chàng đã đi đến điểm cuối cùng?
“Không…”, một tiếng kêu hối hận vang lên, trong một từ bao hàm cả 30 năm cuộc đời, cả những lãng mạn đắng cay, cả những bi sầu tang thương. Chàng không muốn tuân theo vận mệnh, còn nhiều việc chưa hoàn thành, an nguy của người trong thiên hạ nằm cả trong tay chàng, chàng không thể chết như vậy được, chàng phải thay đổi vận mệnh, bắt đầu từ giờ chàng cần giành giật mọi thứ cho mình.
Không hề có cảm giác, hoàn toàn bằng vào ý thức, Liễu Dật chớp mắt đã cảm thấy trong lòng không còn áp lực trầm trọng hay nỗi đau nát lòng, tất cả đều nhẹ nhõm…Khí tùy tâm khởi, tâm tùy ý động, những kiếm thức vẫn dùng chỉ cần một cái cất tay là được, “vạn vật vi khoái bất vi phá, dĩ ý bất vi tiên, dĩ vô thức xuất tối cao thức” (trong vạn vật chỉ cần nhanh, lấy ý làm đầu, vô thức chính là chiêu thức tối cao), đó gọi là hồn phách của kiếm, tâm ý của người: Vô Thức.
Bi Mộng Kiếm được rút ra, vừa ra khỏi bao, trên thân kiếm xuất hiện huyết hồng ấn lẫn trong hào quang đỏ, hắc khí bắt đầu chuyển động kịch liệt. Hồng quang trong mắt Liễu Dật không ngừng lấp lánh, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, đưa cao quá đỉnh đầu, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tự động vận hành mãnh liệt, trên thân kiếm xuất hiện hào quang màu lục, hắc khí dần chuyển biến thành thực thể màu đỏ; một con rồng đỏ chầm chậm giương rộng tứ trảo, cuộn tròn trên thân thể chàng, chầm chậm dung hợp.
Đột nhiên, chàng hét lớn: “Vô Thức…”, thân thể liền tỏa hồng quang, hình ảnh hồng long hiện ra rồi nhanh chóng biến mất. Long ảnh vừa tan biến, một đạo hồng quang lại xuất hiện trên trán hỏa long, xua tan hơi nóng chung quanh. Tiếp đó một tiếng kêu kì dị truyền lại, tiếng kêu vô lực, hoảng sợ…Hoả long đang cuộn tròn trên mặt hồ lửa nham tương đột nhiên từ từ lặn xuống.
Toàn bộ sự tình diễn ra trước mắt, Liễu Dật hoàn toàn không biết gì vì đó đều là ý thức. Hồng quang trong mắt dần tan đi, “đang” một tiếng, Bi Mộng Kiếm rớt khỏi tay chàng xuống đất. Chàng cảm giác vô cùng mệt mỏi, không còn chút khí lực nào, chậm rãi ngã xuống, tấm thân và mái tóc trắng cô độc ngã xuống dưới thạch bích cạnh bờ hồ nham tương…
Rất chậm, Liễu Dật cẩn thận tiến và phía trong. Nhiệt độ trong sơn động hiển nhiên cao hơn nhiều nơi chàng vào lần trước, dưới tác dụng của nhiệt lực, đá chung quanh sơn động phát xuất hồng quang.
Không rõ đi được bao lâu, trước mắt chàng bừng lên.
Kết cấu trước mặt khiến chàng há hốc mồm kinh ngạc. Phía trước không có lối đi, bên dưới là một vực sâu chu vi hình tròn, miệng vực như một hồ nước lớn nhưng trên bề mặt không có nước, chỉ có nham tương đỏ rực sôi lục bục.
Chàng nhìn tứ phía, thật kì quái là nơi đây sao lại không có lối đi? Hay khoáng thạch cần tìm ở trong nham tương? Không nghĩ nhiều, chàng tế xuất Bi Mộng Kiếm, bay thẳng xuống. Khi đến gần, mới phát hiện bên ngoài hồ nham tương quả nhiên có lối đi, chàng bay dạt ra rồi chầm chậm hạ xuống, thu hồi Bi Mộng Kiếm.
Nhiệt độ ở đây cao đến đáng sợ, tuy vậy Liễu Dật có hộ thân cương khí nên tạm thời chống được, nhưng chàng vẫn cảm giác rõ áp lực khủng khiếp của nhiệt lượng, tựa hồ hộ thân cương khí có thể bị ép vỡ bất kỳ lúc nào.
Nhìn lên, miệng núi khổng lồ chỉ còn là một miệng hố lộ thiên thấp thoáng, bốn phía chung quanh hoàn toàn trống không, thứ có thể thu hút ánh mắt chỉ là tường đá bị nung đỏ rực.
Chàng thầm nhủ: “Cấu tạo ở đây đơn giản như vậy, có khi chả có khoáng thạch gì hết, ngoài mặt dưới nham tương, còn lại chỉ nhìn một lần là thấy hết, chẳng có gì đặc biệt, mà chắc gì khoáng thạch có ở dưới lớp nham tương.”
Chính vào lúc chàng nghĩ ngợi, nham tương rung động mãnh liệt, dung nham đỏ rực từ trung tâm bắn ra tứ phía, chàng lùi ngay, muốn tránh càng xa càng tốt.
Hồ nham tương đột nhiên chuyển động cực nhanh, vòng xoáy bén như gươm dáo, đồng thời một tiếng gầm vang dội chấn động cả lòng sơn động từ phía dưới vẳng lên. Liễu Dật dường như đã nghe qua âm thanh này, nhưng không hình dung được, đột nhiên cảm nhận được có một vật đáng sợ đang tiếp cận mình, chắc chắn không phải Hỏa tinh linh như lần trước, với khí thế vừa thể hiện, quái vật này mạnh hơn không biết nhiêu lần.
Chàng không dám nghĩ vẩn vơ, tay trái nắm chặt chuôi kiếm, tay phải buông lỏng ra, tính cách cho quái vật một đòn trí mạng nếu nó xuất hiện.
Mặt hồ cuộn lên một làn sóng ngập trời, nham tương văng ra chung quanh, tiếp đó một âm thanh quái dị vang lên, chỉ thấy một cự long màu đỏ như lửa nhô lên, xông thẳng đến Liễu Dật, khiến vô số nham tương tóe ra.
Toàn bộ sức nóng xung quanh tựa hồ dung hóa hết, mắt chàng mơ hồ dần, không nhìn rõ ràng hình dạng của hỏa long, trong óc loáng thoáng thấy được những đường nét phác qua loa. Chàng không nhìn rõ móng vuốt của nó, chỉ thấy một phần thân thể nổi lên khỏi nham tương: một cái đầu khổng lồ, đôi mắt đỏ rừng rực quang mang bốc lửa, hồng quang dần bao vây chàng, dường như đang xâm nhập vào đầu óc, nhiệt độ mỗi lúc một cao.
Chàng không cảm thấy nỗi bi thương của Bi Mộng Kiếm, không cảm giác được kiếm ý của tứ thức, tình huống này chàng chưa từng gặp phải. Lại nói, hơi nóng khiến chàng mất đi cảm giác tối linh mẫn nên không cách nào xuất ra Bi Tứ Thức, chuyện này…là gì?
Cần biết hỏa long nơi đây có từ thời Bàn Cổ sáng thế, vốn thuộc về tinh linh, trải qua vạn năm tiến hóa, lại hấp thụ khí tức của lửa nên hoàn toàn cải biến được nguyên hình, từ hỏa tinh linh tiến hóa thành hỏa long. Những hoang thú trải qua tiến hóa kiểu này đều có năng lực đặc thù, chính là hơi nóng mà Liễu Dật đang phải chịu đựng, khiến chàng không thể suy nghĩ, toàn thân nóng như lửa đốt, chỉ có biết chờ đợi hỏa long đến nuốt chửng…
Kiếm của chàng vốn thuộc về kiếm hồn, tịnh không do tập luyện mà thành, hoàn toàn bằng vào cảm giác và chân khí mãnh liệt mà cảm thấy kiếm ý rồi sử dụng Bi Tứ Thức. Tuy nhiên, vật khắc vật, hơi nóng này chính là thứ khắc chế tốt nhất kiếm ý của chàng, khiến chàng hoàn toàn bị áp đảo trong làn khí tức của nó, không thể tập trung suy nghĩ, thậm chí hộ thân cương khí cũng bắt đầu bị nhiệt độ dung hóa dần, trong khoảnh khắc, trong đầu óc chàng xuất hiện hai chữ: “Hết rồi.”
Nhiệt lượng cao khủng khiếp khiến Liễu Dật dần dần sa vào trạng thái hôn mê, hơi nóng tăng dần theo cự ly tiếp cận của hỏa long, hộ thân cương khí của chàng cũng tê liệt dần.
Con đường đời ba mươi năm của chàng đã đến lúc cùng tận? Chàng đã làm được những gì? Dường như toàn là thất bại: không được hiếu thuận với phụ thân, đúng là chàng quá vô năng, không bảo hộ nổi cho nữ nhân mình thương yêu, chàng chỉ là một kẻ yếu đuối; kể cả khi chàng thay đổi, đã thành ma thì vận mệnh vẫn do địch nhân sai khiến, có phải những gì đang hiển hiện trước mắt báo hiệu chàng đã đi đến điểm cuối cùng?
“Không…”, một tiếng kêu hối hận vang lên, trong một từ bao hàm cả năm cuộc đời, cả những lãng mạn đắng cay, cả những bi sầu tang thương. Chàng không muốn tuân theo vận mệnh, còn nhiều việc chưa hoàn thành, an nguy của người trong thiên hạ nằm cả trong tay chàng, chàng không thể chết như vậy được, chàng phải thay đổi vận mệnh, bắt đầu từ giờ chàng cần giành giật mọi thứ cho mình.
Không hề có cảm giác, hoàn toàn bằng vào ý thức, Liễu Dật chớp mắt đã cảm thấy trong lòng không còn áp lực trầm trọng hay nỗi đau nát lòng, tất cả đều nhẹ nhõm…Khí tùy tâm khởi, tâm tùy ý động, những kiếm thức vẫn dùng chỉ cần một cái cất tay là được, “vạn vật vi khoái bất vi phá, dĩ ý bất vi tiên, dĩ vô thức xuất tối cao thức” (trong vạn vật chỉ cần nhanh, lấy ý làm đầu, vô thức chính là chiêu thức tối cao), đó gọi là hồn phách của kiếm, tâm ý của người: Vô Thức.
Bi Mộng Kiếm được rút ra, vừa ra khỏi bao, trên thân kiếm xuất hiện huyết hồng ấn lẫn trong hào quang đỏ, hắc khí bắt đầu chuyển động kịch liệt. Hồng quang trong mắt Liễu Dật không ngừng lấp lánh, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, đưa cao quá đỉnh đầu, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tự động vận hành mãnh liệt, trên thân kiếm xuất hiện hào quang màu lục, hắc khí dần chuyển biến thành thực thể màu đỏ; một con rồng đỏ chầm chậm giương rộng tứ trảo, cuộn tròn trên thân thể chàng, chầm chậm dung hợp.
Đột nhiên, chàng hét lớn: “Vô Thức…”, thân thể liền tỏa hồng quang, hình ảnh hồng long hiện ra rồi nhanh chóng biến mất. Long ảnh vừa tan biến, một đạo hồng quang lại xuất hiện trên trán hỏa long, xua tan hơi nóng chung quanh. Tiếp đó một tiếng kêu kì dị truyền lại, tiếng kêu vô lực, hoảng sợ…Hoả long đang cuộn tròn trên mặt hồ lửa nham tương đột nhiên từ từ lặn xuống.
Toàn bộ sự tình diễn ra trước mắt, Liễu Dật hoàn toàn không biết gì vì đó đều là ý thức. Hồng quang trong mắt dần tan đi, “đang” một tiếng, Bi Mộng Kiếm rớt khỏi tay chàng xuống đất. Chàng cảm giác vô cùng mệt mỏi, không còn chút khí lực nào, chậm rãi ngã xuống, tấm thân và mái tóc trắng cô độc ngã xuống dưới thạch bích cạnh bờ hồ nham tương…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Rất chậm, Liễu Dật cẩn thận tiến và phía trong. Nhiệt độ trong sơn động hiển nhiên cao hơn nhiều nơi chàng vào lần trước, dưới tác dụng của nhiệt lực, đá chung quanh sơn động phát xuất hồng quang.
Không rõ đi được bao lâu, trước mắt chàng bừng lên.
Kết cấu trước mặt khiến chàng há hốc mồm kinh ngạc. Phía trước không có lối đi, bên dưới là một vực sâu chu vi hình tròn, miệng vực như một hồ nước lớn nhưng trên bề mặt không có nước, chỉ có nham tương đỏ rực sôi lục bục.
Chàng nhìn tứ phía, thật kì quái là nơi đây sao lại không có lối đi? Hay khoáng thạch cần tìm ở trong nham tương? Không nghĩ nhiều, chàng tế xuất Bi Mộng Kiếm, bay thẳng xuống. Khi đến gần, mới phát hiện bên ngoài hồ nham tương quả nhiên có lối đi, chàng bay dạt ra rồi chầm chậm hạ xuống, thu hồi Bi Mộng Kiếm.
Nhiệt độ ở đây cao đến đáng sợ, tuy vậy Liễu Dật có hộ thân cương khí nên tạm thời chống được, nhưng chàng vẫn cảm giác rõ áp lực khủng khiếp của nhiệt lượng, tựa hồ hộ thân cương khí có thể bị ép vỡ bất kỳ lúc nào.
Nhìn lên, miệng núi khổng lồ chỉ còn là một miệng hố lộ thiên thấp thoáng, bốn phía chung quanh hoàn toàn trống không, thứ có thể thu hút ánh mắt chỉ là tường đá bị nung đỏ rực.
Chàng thầm nhủ: “Cấu tạo ở đây đơn giản như vậy, có khi chả có khoáng thạch gì hết, ngoài mặt dưới nham tương, còn lại chỉ nhìn một lần là thấy hết, chẳng có gì đặc biệt, mà chắc gì khoáng thạch có ở dưới lớp nham tương.”
Chính vào lúc chàng nghĩ ngợi, nham tương rung động mãnh liệt, dung nham đỏ rực từ trung tâm bắn ra tứ phía, chàng lùi ngay, muốn tránh càng xa càng tốt.
Hồ nham tương đột nhiên chuyển động cực nhanh, vòng xoáy bén như gươm dáo, đồng thời một tiếng gầm vang dội chấn động cả lòng sơn động từ phía dưới vẳng lên. Liễu Dật dường như đã nghe qua âm thanh này, nhưng không hình dung được, đột nhiên cảm nhận được có một vật đáng sợ đang tiếp cận mình, chắc chắn không phải Hỏa tinh linh như lần trước, với khí thế vừa thể hiện, quái vật này mạnh hơn không biết nhiêu lần.
Chàng không dám nghĩ vẩn vơ, tay trái nắm chặt chuôi kiếm, tay phải buông lỏng ra, tính cách cho quái vật một đòn trí mạng nếu nó xuất hiện.
Mặt hồ cuộn lên một làn sóng ngập trời, nham tương văng ra chung quanh, tiếp đó một âm thanh quái dị vang lên, chỉ thấy một cự long màu đỏ như lửa nhô lên, xông thẳng đến Liễu Dật, khiến vô số nham tương tóe ra.
Toàn bộ sức nóng xung quanh tựa hồ dung hóa hết, mắt chàng mơ hồ dần, không nhìn rõ ràng hình dạng của hỏa long, trong óc loáng thoáng thấy được những đường nét phác qua loa. Chàng không nhìn rõ móng vuốt của nó, chỉ thấy một phần thân thể nổi lên khỏi nham tương: một cái đầu khổng lồ, đôi mắt đỏ rừng rực quang mang bốc lửa, hồng quang dần bao vây chàng, dường như đang xâm nhập vào đầu óc, nhiệt độ mỗi lúc một cao.
Chàng không cảm thấy nỗi bi thương của Bi Mộng Kiếm, không cảm giác được kiếm ý của tứ thức, tình huống này chàng chưa từng gặp phải. Lại nói, hơi nóng khiến chàng mất đi cảm giác tối linh mẫn nên không cách nào xuất ra Bi Tứ Thức, chuyện này…là gì?
Cần biết hỏa long nơi đây có từ thời Bàn Cổ sáng thế, vốn thuộc về tinh linh, trải qua vạn năm tiến hóa, lại hấp thụ khí tức của lửa nên hoàn toàn cải biến được nguyên hình, từ hỏa tinh linh tiến hóa thành hỏa long. Những hoang thú trải qua tiến hóa kiểu này đều có năng lực đặc thù, chính là hơi nóng mà Liễu Dật đang phải chịu đựng, khiến chàng không thể suy nghĩ, toàn thân nóng như lửa đốt, chỉ có biết chờ đợi hỏa long đến nuốt chửng…
Kiếm của chàng vốn thuộc về kiếm hồn, tịnh không do tập luyện mà thành, hoàn toàn bằng vào cảm giác và chân khí mãnh liệt mà cảm thấy kiếm ý rồi sử dụng Bi Tứ Thức. Tuy nhiên, vật khắc vật, hơi nóng này chính là thứ khắc chế tốt nhất kiếm ý của chàng, khiến chàng hoàn toàn bị áp đảo trong làn khí tức của nó, không thể tập trung suy nghĩ, thậm chí hộ thân cương khí cũng bắt đầu bị nhiệt độ dung hóa dần, trong khoảnh khắc, trong đầu óc chàng xuất hiện hai chữ: “Hết rồi.”
Nhiệt lượng cao khủng khiếp khiến Liễu Dật dần dần sa vào trạng thái hôn mê, hơi nóng tăng dần theo cự ly tiếp cận của hỏa long, hộ thân cương khí của chàng cũng tê liệt dần.
Con đường đời ba mươi năm của chàng đã đến lúc cùng tận? Chàng đã làm được những gì? Dường như toàn là thất bại: không được hiếu thuận với phụ thân, đúng là chàng quá vô năng, không bảo hộ nổi cho nữ nhân mình thương yêu, chàng chỉ là một kẻ yếu đuối; kể cả khi chàng thay đổi, đã thành ma thì vận mệnh vẫn do địch nhân sai khiến, có phải những gì đang hiển hiện trước mắt báo hiệu chàng đã đi đến điểm cuối cùng?
“Không…”, một tiếng kêu hối hận vang lên, trong một từ bao hàm cả 30 năm cuộc đời, cả những lãng mạn đắng cay, cả những bi sầu tang thương. Chàng không muốn tuân theo vận mệnh, còn nhiều việc chưa hoàn thành, an nguy của người trong thiên hạ nằm cả trong tay chàng, chàng không thể chết như vậy được, chàng phải thay đổi vận mệnh, bắt đầu từ giờ chàng cần giành giật mọi thứ cho mình.
Không hề có cảm giác, hoàn toàn bằng vào ý thức, Liễu Dật chớp mắt đã cảm thấy trong lòng không còn áp lực trầm trọng hay nỗi đau nát lòng, tất cả đều nhẹ nhõm…Khí tùy tâm khởi, tâm tùy ý động, những kiếm thức vẫn dùng chỉ cần một cái cất tay là được, “vạn vật vi khoái bất vi phá, dĩ ý bất vi tiên, dĩ vô thức xuất tối cao thức” (trong vạn vật chỉ cần nhanh, lấy ý làm đầu, vô thức chính là chiêu thức tối cao), đó gọi là hồn phách của kiếm, tâm ý của người: Vô Thức.
Bi Mộng Kiếm được rút ra, vừa ra khỏi bao, trên thân kiếm xuất hiện huyết hồng ấn lẫn trong hào quang đỏ, hắc khí bắt đầu chuyển động kịch liệt. Hồng quang trong mắt Liễu Dật không ngừng lấp lánh, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, đưa cao quá đỉnh đầu, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tự động vận hành mãnh liệt, trên thân kiếm xuất hiện hào quang màu lục, hắc khí dần chuyển biến thành thực thể màu đỏ; một con rồng đỏ chầm chậm giương rộng tứ trảo, cuộn tròn trên thân thể chàng, chầm chậm dung hợp.
Đột nhiên, chàng hét lớn: “Vô Thức…”, thân thể liền tỏa hồng quang, hình ảnh hồng long hiện ra rồi nhanh chóng biến mất. Long ảnh vừa tan biến, một đạo hồng quang lại xuất hiện trên trán hỏa long, xua tan hơi nóng chung quanh. Tiếp đó một tiếng kêu kì dị truyền lại, tiếng kêu vô lực, hoảng sợ…Hoả long đang cuộn tròn trên mặt hồ lửa nham tương đột nhiên từ từ lặn xuống.
Toàn bộ sự tình diễn ra trước mắt, Liễu Dật hoàn toàn không biết gì vì đó đều là ý thức. Hồng quang trong mắt dần tan đi, “đang” một tiếng, Bi Mộng Kiếm rớt khỏi tay chàng xuống đất. Chàng cảm giác vô cùng mệt mỏi, không còn chút khí lực nào, chậm rãi ngã xuống, tấm thân và mái tóc trắng cô độc ngã xuống dưới thạch bích cạnh bờ hồ nham tương…