Duyên phận giữa người với người nói ra thật quá kì diệu. Có một câu rằng, kiếp trước phải kiếm tìm năm trăm lần thì kiếp này mới được kề vai nhau, không rõ câu đó là thật hay giả, nếu như đúng thì kiếp trước Tô Thiếu và Lam Nhận đã tìm nhau bao nhiêu lần?
“Mẹ ơi, cái quỷ quái gì thế, làm sao đến nỗi hạ xuống không xong, báo hại ta đầu cắm vào đất.” Tô Thiếu rút đầu khỏi mặt đất, vừa phun phù phù bùn đất khỏi mồm vừa ngoạc miệng chửi bới.
Y đang mắng chửi, đột nhiên cảm thấy một luồng trọng lực kích vào mông, không kịp kêu lên tiếng nào đã lại bắn văng đi…Nên biết Tô Thiếu này vốn không có tu vi gì, tất cả là do Cửu U Ma Thần khống chế thân thể y làm ra những biểu hiện kinh người lúc trước, căn bản lúc đó Cửu U Ma Thần không chú ý đến luồng trọng lực đánh vào mông y khiến cho Tô Thiếu một lần nữa trở thành chó sực phân.
Tô Thiếu còn đang loay hoay nhổ đất khỏi mồm, từ phía sau vang lên một giọng nói: “Xú tiểu tử, ngươi đụng ai không đụng lại đi đụng bản cô nương.”
Nhất thời, cả Lam Ảnh, Thiên Kiêu, Lý Lăng đều bị cơn lôi đình Lam Nhận dọa khiếp, họ chỉ biết âm thầm cầu khấn cho thiếu niên bất hạnh trước mặt.
Tô Thiếu nghe xong, không tài nào nuốt nổi, đứng bật dậy, quay đầu giơ tay chỉ vào Lam Nhận mắng: “Xú nha đầu…ối chà, té ra ngươi là hồ li tinh.” Mắng được nửa câu, Tô Thiếu ngừng ngay, không ngờ cú tông lúc trước lại chuẩn xác đến thế, không lệch lạc đi đâu, tông thẳng vào oan gia này.
Vốn mặt Tô Thiếu lấm lem bùn đất, lúc này trên đầu lại dính đầy hoa trông hết sức khó coi, Lam Nhận không nhận ra người này là ai nhưng nghe thấy xú tiểu tử này kêu mình là hồ li tinh thì lập tức biết ngay y là ai; từ nhỏ tới lớn mới có một người dám kêu nàng là hồ li tinh, chính là tên lưu manh vô lại nàng đã gặp tại Phong Đô Quỷ Thành.
Lam Nhận lại mắng: “Xú tiểu tử, thiên hạ rộng lớn làm sao, ngươi đi đâu không đi lại bám theo bọn ta, không phải ta đã cảnh cáo ngươi rồi sao? Đừng xuất hiện trước mặt bản cô nương.” Lúc này nàng giận dữ đến cực điểm, bao nhiêu tâm tình vui vẻ lúc trước hiện giờ đã bị tên du côn này đảo loạn, bay biến sạch.
Tô Thiếu vừa dùng tay áo lau bùn trên mặt vừa nói: “Con ranh, mặt ngươi chắc cũng dày ngang mông ta nhỉ? Thiên hạ này rộng lớn, ta muốn đi đâu thì đi, ngươi bằng vào đâu dám bảo ta bám theo ngươi, ta cũng có thể bảo là ngươi chặn đường ta.”
Lam Nhận từ bé được ca ca nuông chiều, lại được các trưởng lão tại Minh giới quan tâm, yêu mến, khi nào lại chịu được cục tức này, tên tiểu tử ngu xuẩn không biết trời cao đất dày kia cái gì cũng dở nhưng bản lĩnh chọc tức, mắng người thật sự cao. Mấy câu đó đã khiến cho tính ngang bướng của nàng trỗi dậy.
Lam Ảnh lắc đầu: “Tiểu tử này rất đặc sắc, dám đắc tội với muội muội ta, xem ra hôm nay y khó thoát cảnh bị chém rồi…”
Lý Lăng cũng nhìn hai người trong trường, cười nhẹ rồi lắc đầu nói: “Tôi thấy vị tất, nên biết là trong tam giới cao thủ như mây, đừng thấy tên tiểu tử này phất phơ như vậy mà coi thường, để đối phó với Lam cô nương, tôi thấy…” Y không nói tiếp nữa nhưng Lam Ảnh hiểu ngay là Lý Lăng tán dương tu vi của tên tiểu tử này cao siêu.
Lam Ảnh bất giác phải đánh giá lại Tô Thiếu, nhưng nhìn đi nhìn lại chỉ giống một người thường, tịnh không có gì đặc biệt, làm sao Lam Ảnh tin được một người phàm có thể là đối thủ của tiểu muội.
Lại nói đến hai người ở trong Hoa Hải, Lam Ảnh cùng Tô Thiếu…
Lam Nhận không chịu nổi, hai tay vung ra, bạt xuất hai lưỡi đoản đao, quát lên: “Xú tiểu tử, hôm nay bản cô nương không chém chết ngươi, sẽ…sẽ.” Hồi lâu nàng vẫn không nói được câu gì.
Tô Thiếu liền cười trên nỗi đau người khác: “Sẽ…sẽ…ngươi ngọng à? Sẽ thế nào?”
Lam Nhận không thốt lên lời, hành động của nàng biểu hiện rằng nàng đã giận lắm, song đao chập lại tạo thành hình chữ S rồi quăng ra, đao quang màu lam lóe lên, phi đao xoắn ốc mang theo đao khí cắt rời muôn vạn cánh hoa bay về hướng Tô Thiếu…
Tô Thiếu hiểu tính xấu của Lam Nhận, điên tiết đến nỗi không nói thành lời tất sẽ động thủ, nàng vừa xuất thủ, y liền nói với Cửu U Ma Thần dung hợp trong thân thể: “Làm sao thu thập nha đầu này.” Tuy mới nghĩ được một câu nhưng chớp mắt phi đao đã gần ngay trước mắt.
Đúng lúc Tô Thiếu sắp bị chặt làm hai khúc, cánh tay tả kì quái của y bắt đầu biến hóa, chỉ trong chớp mắt, từ lòng tay trở lên biến thành đen sì, giống như một chiếc bóng, trong suốt nhưng lại là thật chất, lưỡi đao đến gần thì cánh tay tả cũng thần tốc giơ lên…
Không có âm thanh nào vang lên, nhãn quang mọi người đều bị thiếu niên ngốc nghếch này hấp dẫn, cánh tay cử động cực nhanh, nắm lấy hai lưỡi đao của Lam Nhận…
Không ai tưởng nổi kết cục như thế, cần nhớ tốc độ bay của hai thanh đao trong tay Lam Nhận nhanh đến bất khả tư ý, đến những người tu vi cỡ Lý Lăng cũng không dám dùng tay đón đỡ, nếu có sai sót gì trong lúc đỡ, thanh đao sẽ bắt đầu từ cánh tay mà chặt đứt thân người…
Nhưng thiếu niên ngốc nghếch này lại thản nhiên dùng một cánh tay nắm lấy thanh đao, buồn cười hơn là Tô Thiếu một mặt dùng lưỡi đoản đao sắc lẹm cắt móng tay, một mặt cúi đầu thốt: “Không tồi, không tồi, vẫn còn nhanh lắm, dùng cái này cắt móng tay rất tuyệt.”
Cửu U Ma Thần trong thân thể Tô Thiếu đột nhiên cảm thấy kế hoạch của y lộ ra sơ hở, y bỏ sót mất nhân tâm, những người này mà cùng xuất chiêu ắt sẽ lấy mạng tên thiếu gia vô lại, trái tim máu thịt của hắn dĩ nhiên cũng chung số phận; nếu đúng như vậy không đợi đến lúc Tô Thiếu bị vũ nhục đã sớm bị người ta băm nát rồi, y cũng phải chết theo, liền từ từ tính toán một kế hoạch khác…
Đối với thiếu niên này, Lam Ảnh lúc đó cảm thấy thập phần hứng thú, đến tam giới đã lâu, chỉ gặp được một cao thủ duy nhất là Lý Lăng, mãi đến giờ mới được chứng kiến tu vi của thiếu niên này có thể so được với họ Lý, nhất thời lòng háo thắng của y dâng lên.
Cầm theo thanh trường đao, Lam Ảnh đi tới bên Lam Nhận, cười tà dị: “Vị công tử này xưng hô thế nào, vừa rồi tiểu muội đã đắc tội, thân làm ca ca này xin được thay thế bồi tội.”
Tô Thiếu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của Lam Ảnh: “Tuy ngươi cười rất khó coi nhưng so với cô tiểu muội gì đó vẫn khá hơn nhiều, ngươi thành tâm bồi tội như thế, ta cũng…miễn cưỡng tiếp thụ…còn về chuyện xưng hô như thế nào thì ngươi có thể gọi ta là Tô Thiếu gia, bỏ qua chữ ‘gia’, kêu là Tô Thiếu được rồi.”
Lúc đó vẻ mặt tươi cười của Lam Ảnh tắt lụi, thay vào đó là ánh mắt muốn sát nhân, thanh đao từ từ chuyển qua, trên không trung ma khí lại tụ tập, xung quanh nổi gió cuồn cuộn, muôn vạn cánh hoa giống như tuyết bay, tản vào không trung…
Lý Lăng nói thầm: “Sát khí mạnh quá, so với lúc trước đối phó với mình thì chân thực hơn, xem ra lần này Lam Ảnh thật sự động sát cơ rồi.”
Lam Ảnh quay đầu lại, cười nhẹ nói: “Tiểu muội, đến bên Lý Lăng đi, để ca ca xem thử người này có bản lĩnh gì mà lại dám khi phụ muội…”
Lam Nhận lần đầu tiên thấy ca ca nóng nảy như vậy, từ lúc nhỏ, ca ca dù giận hay không đều không để lộ biểu hiện, chỉ nhờ vào nhãn thần thâm trầm cùng nụ cười mỉm tà dị mới nhìn ra được đặc điểm khi y động sát cơ: ma khí tụ tập trên lưỡi ma đao, trong không trung …luôn mãnh liệt phi thường.
Duyên phận giữa người với người nói ra thật quá kì diệu. Có một câu rằng, kiếp trước phải kiếm tìm năm trăm lần thì kiếp này mới được kề vai nhau, không rõ câu đó là thật hay giả, nếu như đúng thì kiếp trước Tô Thiếu và Lam Nhận đã tìm nhau bao nhiêu lần?
“Mẹ ơi, cái quỷ quái gì thế, làm sao đến nỗi hạ xuống không xong, báo hại ta đầu cắm vào đất.” Tô Thiếu rút đầu khỏi mặt đất, vừa phun phù phù bùn đất khỏi mồm vừa ngoạc miệng chửi bới.
Y đang mắng chửi, đột nhiên cảm thấy một luồng trọng lực kích vào mông, không kịp kêu lên tiếng nào đã lại bắn văng đi…Nên biết Tô Thiếu này vốn không có tu vi gì, tất cả là do Cửu U Ma Thần khống chế thân thể y làm ra những biểu hiện kinh người lúc trước, căn bản lúc đó Cửu U Ma Thần không chú ý đến luồng trọng lực đánh vào mông y khiến cho Tô Thiếu một lần nữa trở thành chó sực phân.
Tô Thiếu còn đang loay hoay nhổ đất khỏi mồm, từ phía sau vang lên một giọng nói: “Xú tiểu tử, ngươi đụng ai không đụng lại đi đụng bản cô nương.”
Nhất thời, cả Lam Ảnh, Thiên Kiêu, Lý Lăng đều bị cơn lôi đình Lam Nhận dọa khiếp, họ chỉ biết âm thầm cầu khấn cho thiếu niên bất hạnh trước mặt.
Tô Thiếu nghe xong, không tài nào nuốt nổi, đứng bật dậy, quay đầu giơ tay chỉ vào Lam Nhận mắng: “Xú nha đầu…ối chà, té ra ngươi là hồ li tinh.” Mắng được nửa câu, Tô Thiếu ngừng ngay, không ngờ cú tông lúc trước lại chuẩn xác đến thế, không lệch lạc đi đâu, tông thẳng vào oan gia này.
Vốn mặt Tô Thiếu lấm lem bùn đất, lúc này trên đầu lại dính đầy hoa trông hết sức khó coi, Lam Nhận không nhận ra người này là ai nhưng nghe thấy xú tiểu tử này kêu mình là hồ li tinh thì lập tức biết ngay y là ai; từ nhỏ tới lớn mới có một người dám kêu nàng là hồ li tinh, chính là tên lưu manh vô lại nàng đã gặp tại Phong Đô Quỷ Thành.
Lam Nhận lại mắng: “Xú tiểu tử, thiên hạ rộng lớn làm sao, ngươi đi đâu không đi lại bám theo bọn ta, không phải ta đã cảnh cáo ngươi rồi sao? Đừng xuất hiện trước mặt bản cô nương.” Lúc này nàng giận dữ đến cực điểm, bao nhiêu tâm tình vui vẻ lúc trước hiện giờ đã bị tên du côn này đảo loạn, bay biến sạch.
Tô Thiếu vừa dùng tay áo lau bùn trên mặt vừa nói: “Con ranh, mặt ngươi chắc cũng dày ngang mông ta nhỉ? Thiên hạ này rộng lớn, ta muốn đi đâu thì đi, ngươi bằng vào đâu dám bảo ta bám theo ngươi, ta cũng có thể bảo là ngươi chặn đường ta.”
Lam Nhận từ bé được ca ca nuông chiều, lại được các trưởng lão tại Minh giới quan tâm, yêu mến, khi nào lại chịu được cục tức này, tên tiểu tử ngu xuẩn không biết trời cao đất dày kia cái gì cũng dở nhưng bản lĩnh chọc tức, mắng người thật sự cao. Mấy câu đó đã khiến cho tính ngang bướng của nàng trỗi dậy.
Lam Ảnh lắc đầu: “Tiểu tử này rất đặc sắc, dám đắc tội với muội muội ta, xem ra hôm nay y khó thoát cảnh bị chém rồi…”
Lý Lăng cũng nhìn hai người trong trường, cười nhẹ rồi lắc đầu nói: “Tôi thấy vị tất, nên biết là trong tam giới cao thủ như mây, đừng thấy tên tiểu tử này phất phơ như vậy mà coi thường, để đối phó với Lam cô nương, tôi thấy…” Y không nói tiếp nữa nhưng Lam Ảnh hiểu ngay là Lý Lăng tán dương tu vi của tên tiểu tử này cao siêu.
Lam Ảnh bất giác phải đánh giá lại Tô Thiếu, nhưng nhìn đi nhìn lại chỉ giống một người thường, tịnh không có gì đặc biệt, làm sao Lam Ảnh tin được một người phàm có thể là đối thủ của tiểu muội.
Lại nói đến hai người ở trong Hoa Hải, Lam Ảnh cùng Tô Thiếu…
Lam Nhận không chịu nổi, hai tay vung ra, bạt xuất hai lưỡi đoản đao, quát lên: “Xú tiểu tử, hôm nay bản cô nương không chém chết ngươi, sẽ…sẽ.” Hồi lâu nàng vẫn không nói được câu gì.
Tô Thiếu liền cười trên nỗi đau người khác: “Sẽ…sẽ…ngươi ngọng à? Sẽ thế nào?”
Lam Nhận không thốt lên lời, hành động của nàng biểu hiện rằng nàng đã giận lắm, song đao chập lại tạo thành hình chữ S rồi quăng ra, đao quang màu lam lóe lên, phi đao xoắn ốc mang theo đao khí cắt rời muôn vạn cánh hoa bay về hướng Tô Thiếu…
Tô Thiếu hiểu tính xấu của Lam Nhận, điên tiết đến nỗi không nói thành lời tất sẽ động thủ, nàng vừa xuất thủ, y liền nói với Cửu U Ma Thần dung hợp trong thân thể: “Làm sao thu thập nha đầu này.” Tuy mới nghĩ được một câu nhưng chớp mắt phi đao đã gần ngay trước mắt.
Đúng lúc Tô Thiếu sắp bị chặt làm hai khúc, cánh tay tả kì quái của y bắt đầu biến hóa, chỉ trong chớp mắt, từ lòng tay trở lên biến thành đen sì, giống như một chiếc bóng, trong suốt nhưng lại là thật chất, lưỡi đao đến gần thì cánh tay tả cũng thần tốc giơ lên…
Không có âm thanh nào vang lên, nhãn quang mọi người đều bị thiếu niên ngốc nghếch này hấp dẫn, cánh tay cử động cực nhanh, nắm lấy hai lưỡi đao của Lam Nhận…
Không ai tưởng nổi kết cục như thế, cần nhớ tốc độ bay của hai thanh đao trong tay Lam Nhận nhanh đến bất khả tư ý, đến những người tu vi cỡ Lý Lăng cũng không dám dùng tay đón đỡ, nếu có sai sót gì trong lúc đỡ, thanh đao sẽ bắt đầu từ cánh tay mà chặt đứt thân người…
Nhưng thiếu niên ngốc nghếch này lại thản nhiên dùng một cánh tay nắm lấy thanh đao, buồn cười hơn là Tô Thiếu một mặt dùng lưỡi đoản đao sắc lẹm cắt móng tay, một mặt cúi đầu thốt: “Không tồi, không tồi, vẫn còn nhanh lắm, dùng cái này cắt móng tay rất tuyệt.”
Cửu U Ma Thần trong thân thể Tô Thiếu đột nhiên cảm thấy kế hoạch của y lộ ra sơ hở, y bỏ sót mất nhân tâm, những người này mà cùng xuất chiêu ắt sẽ lấy mạng tên thiếu gia vô lại, trái tim máu thịt của hắn dĩ nhiên cũng chung số phận; nếu đúng như vậy không đợi đến lúc Tô Thiếu bị vũ nhục đã sớm bị người ta băm nát rồi, y cũng phải chết theo, liền từ từ tính toán một kế hoạch khác…
Đối với thiếu niên này, Lam Ảnh lúc đó cảm thấy thập phần hứng thú, đến tam giới đã lâu, chỉ gặp được một cao thủ duy nhất là Lý Lăng, mãi đến giờ mới được chứng kiến tu vi của thiếu niên này có thể so được với họ Lý, nhất thời lòng háo thắng của y dâng lên.
Cầm theo thanh trường đao, Lam Ảnh đi tới bên Lam Nhận, cười tà dị: “Vị công tử này xưng hô thế nào, vừa rồi tiểu muội đã đắc tội, thân làm ca ca này xin được thay thế bồi tội.”
Tô Thiếu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của Lam Ảnh: “Tuy ngươi cười rất khó coi nhưng so với cô tiểu muội gì đó vẫn khá hơn nhiều, ngươi thành tâm bồi tội như thế, ta cũng…miễn cưỡng tiếp thụ…còn về chuyện xưng hô như thế nào thì ngươi có thể gọi ta là Tô Thiếu gia, bỏ qua chữ ‘gia’, kêu là Tô Thiếu được rồi.”
Lúc đó vẻ mặt tươi cười của Lam Ảnh tắt lụi, thay vào đó là ánh mắt muốn sát nhân, thanh đao từ từ chuyển qua, trên không trung ma khí lại tụ tập, xung quanh nổi gió cuồn cuộn, muôn vạn cánh hoa giống như tuyết bay, tản vào không trung…
Lý Lăng nói thầm: “Sát khí mạnh quá, so với lúc trước đối phó với mình thì chân thực hơn, xem ra lần này Lam Ảnh thật sự động sát cơ rồi.”
Lam Ảnh quay đầu lại, cười nhẹ nói: “Tiểu muội, đến bên Lý Lăng đi, để ca ca xem thử người này có bản lĩnh gì mà lại dám khi phụ muội…”
Lam Nhận lần đầu tiên thấy ca ca nóng nảy như vậy, từ lúc nhỏ, ca ca dù giận hay không đều không để lộ biểu hiện, chỉ nhờ vào nhãn thần thâm trầm cùng nụ cười mỉm tà dị mới nhìn ra được đặc điểm khi y động sát cơ: ma khí tụ tập trên lưỡi ma đao, trong không trung …luôn mãnh liệt phi thường.