Khi bi thương đến đỉnh điểm, khi nỗi đau trong lòng đến cực hạn, điều duy nhất chàng có thể làm là vùi mình vào trong trầm mặc.
Nghe Giác Quy nói, trong lòng Liễu Dật lại dấy lên hi vọng, đối với đôi mắt, chàng hiểu rằng độc dược của Cửu U Ma Thần không thể hóa giải nên hiện giờ chỉ quan tâm đến người có thể khôi phục kí ức kiếp trước, nếu thực sự có người như thế thì Cát Lợi Nhi cũng giống như chàng, có thể nhớ lại thân phận Thiên nữ, thấu suốt những trải nghiệm trong bảy ngàn năm, và nhận ra chàng. Đây mới là chuyện chàng quan tâm.
Giác Quy trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện này dính dáng đến một câu chuyện lưu truyền trong Nhân gian không biết từ bao giờ, do quá lâu nên không có ai khảo chứng được tính chân thật, Liễu thí chủ đừng đặt hi vọng nhiều quá, thí chủ nên biết hi vọng càng nhiều thất vọng càng sâu, cứ coi là chuyện bình thường thôi.”
Liễu Dật gật đầu: “Đa tạ đại sư đã động viên, chỉ cần có một tia hi vọng, Liễu Dật quyết không từ bỏ, cho dù đó là truyền thuyết, Liễu mỗ cũng sẽ biến nó thành truyền thuyết của mình, vì người đó vô cùng quan trọng đối với Liễu mỗ.”
Giác Quy lắc đầu: “Nghiệt duyên, tất cả đều do thất tình lục dục mà nên… Theo truyền thuyết, có một đôi tình nhân tương tri tương ái, mối tình si của họ cảm động cả đất trời, vượt khỏi vòng phân chia tam giới, theo gió mà đi, theo mây mà tụ, cuối cùng họ ở lại Thiên nhai hải giác nơi Nam Hải cho đến lúc bạc đầu, câu chuyện này từ họ mà bắt đầu.”
Liễu Dật nói: “Ý đại sư muốn nói là đôi tình nhân kia có thể giúp người ta khôi phục kí ức kiếp trước.”
Giác Quy không trả lời Liễu Dật mà tiếp tục nói: “Đôi tình nhân đó có thể nói là ái tình của thiên địa, dĩ nhiên có thể lên Thần giới, song họ lại thản nhiên cự tuyệt, từ đó hai người thoát li khỏi sanh, lão, bệnh, tử, định cư tại Thiên nhai hải giác, lão nạp không dám khẳng định họ có thể khôi phục kí ức kiếp trước của người ta hay không nhưng nếu Liễu thí chủ thực sự có lòng, có thể đi Thiên nhai hải giác một chuyến.”
Thất Nguyệt liền hỏi: “Đại sư, Thiên nhai hải giác này có phải là cứ bay thẳng về hướng nam, đến điểm chót của Nam Hải là thấy được chăng? Vì sao chưa nghe thấy ai đề cập đến nhỉ?”
Giác Quy thở dài: “Thiên nhai hải giác chỉ có trong truyền khẩu nơi Nhân gian, lại có người tin rằng mảnh đất lành đó tồn tại ư? Những chuyện lưu truyền lại đều thành truyền thuyết, Thiên nhai hải giác đã thành tưởng tượng của con người, không ai cho rằng nó tồn tại.”
“Đại sư nói rằng Thiên nhai hải giác chỉ là truyền thuyết thôi sao? Chưa có ai đến đó ư?” Liễu Dật hỏi.
Giác Quy gật đầu: “Vừa nãy lão nạp đã nói hết rồi, chỉ là một câu chuyện lưu truyền lại, có thể là chân thật, cũng có thể là niềm khao khát hạnh phúc của người đời, còn chuyện tồn tại thì chưa ai có được đáp án, lão nạp chỉ kể lại thôi mà, Liễu thí chủ nếu ngại phiền hà thì có thể không đi cũng được.”
Liễu Dật lắc đầu: “Không, cứ cho là truyền thuyết Liễu mỗ cũng sẽ biến nó thành truyền thuyết của mình, chỉ cần có một tia hi vọng, ta quyết không từ bỏ, đằng đẵng ngàn năm, nỗi khổ ba kiếp ta còn tiếp nhận được, chả lẽ mới vậy đã buông xuôi. Thiên nhai hải giác nếu thực sự tồn tại, thì Liễu Dật ta, cho dù sông cạn đá mòn cũng nhất định tìm đến đó, đối với trớ chú của Thần, ta chỉ có bốn chữ: Không thể thất bại.”
Giác Quy nói: “Lão nạp đợi chờ tin lành, chông gai của Liễu thí chủ còn nhiều, chỉ cần thí chủ giữ được niềm tin ấy, lão nạp thấy…có thể thoát được bể khổ.”
“Đại sư, Nam Hải rộng lớn bao nhiêu, bay đến điểm cuối thì mất bao lâu?” Thất Nguyệt chen lời.
Giác Quy lắc đầu: “Nam Hải rộng lớn bao nhiêu, dường như chưa có ai đề cập đến, vì nó quá lớn nên những người tu vi cao cũng không cách nào bay qua được, hầu hết đều mệt quá mà mất mạng trên mặt biển, truyền thuyết nói rằng muốn đến Thiên nhai hải giác phải qua 3 tầng sóng, so với sóng thường cao hơn nhiều, đến tận đỉnh trời, trong làn sóng có quái, ma rất khó đối phó, phàm những người đến được Thiên nhai hải giác sẽ được Hữu Tình Nhân chúc phúc…chỉ là, đến nay lão nạp chưa thấy có ai đến được.”
Liễu Dật gật gù: “Đa tạ đại sư chỉ điểm, một lời của đại sư đã mang lại cho Liễu Dật hi vọng, nếu kiếp này còn có cơ hội, Liễu Dật nhất định sẽ lại đến Phật môn thăm đại sư, giờ xin cáo biệt.” Nói đoạn chàng cúi người hành lễ, rời khỏi gian phòng.
Giác Quy cũng đứng dậy: “A di đà phật…Liễu thí chủ xin chờ giây lát, lão nạp có một vật muốn tặng.” Nói rồi không đợi cho Liễu Dật đáp lời, ông đã quay người bước ra ngoài căn nhà.
Ước chừng cạn tuần trà, tiếng bước chân của Giác Quy lại vọng vào tai, rồi tiếng bước dừng lại, chàng lên tiếng: “Đại sư, bất tất phải như vậy, Liễu Dật chỉ là một kẻ tục nhân, đại sư khách khí rồi.”
Giác Quy thở hắt một hơi: “A di đà phật, vốn không phải là bảo vật gì, chỉ là… một vật lưu giữ tại bản môn đã nhiều năm mà không ai sử dụng, bây giờ hai mắt Liễu thí chủ không nhìn được, chính là lúc nên dùng rồi, lão nạp chỉ mượn nước đưa thuyền, tặng nó cho thí chủ.”
Liễu Dật không tiện chối từ, hướng về phía tiếng nói của Giác Quy, một gói vật phẩm mềm mại được đặt vào tay chàng, theo cảm giác thì vật này rộng chừng hai ngón tay, dài ba xích, chất liệu bằng vóc đoạn mà lại tựa như không phải, quang hoa có phần ấm áp, nhu nhuyễn, bèn hỏi: “Đại sư, đây là…vóc đoạn ư? Khăn đội đầu hay là đai lưng?”
Giác Quy đáp: “Loại đoạn này gọi là Hắc Mạc, do một vị cao tăng bản môn để lại, tịnh không phải khăn đội đầu, đai lưng mà là vật để che hai mắt. Vị cao tăng đó cũng là người mù như Liễu thí chủ nhưng si mê võ học, từ khi không còn nhìn được bèn làm ra Hắc Mạc này từ chất liệu đoạn, đeo lên trên mắt, chỉ cần chân nguyên trong thân thể đối phương vận động liền xuất hiện màu đỏ hoặc màu vàng, tấm đoạn này có thể giúp cho thí chủ phòng ngự ngoại địch tốt hơn.”
Liễu Dật gật đầu nói: “Đa tạ hảo ý của đại sư, Liễu Dật chỉ biết nói rằng đại ân không thể dùng lời mà nói được.” Nói rồi lấy tấm đoạn màu đen đeo lên mắt, buộc hờ ra sau đầu, dưới mớ tóc trắng, dải đai đen ba xích rũ xuống.
Chàng dùng tâm để cảm giác, trước mặt liền xuất hiện quang điểm màu vàng, chàng quay đầu lại thì thấy một làn quang điểm màu đỏ, thế giới của chàng đã không hoàn toàn là bóng tối vì quang điểm màu vàng là Giác Quy đại sư, đại diện cho chân nguyên của nam tử, quang điểm màu đỏ là Thất Nguyệt, đại diện cho chân nguyên của nữ tử.
Liễu Dật hướng về Giác Quy hành lễ: “Đa tạ đại sư đã ban tặng.”
Giác Quy gật đầu, trong bóng tối quang điểm màu vàng liền chuyển động: “Liễu thí chủ phải đi xa, lão nạp chỉ có thể kể một câu chuyện, tặng vật này mà thôi, còn những việc khác không thể trợ giúp thí chủ được.”
Liễu Dật vội đáp lễ: “Vậy cũng đủ lắm rồi, đại sư, sau này Liễu Dật nhất định sẽ lại đến, giờ chúng tôi xin được từ biệt.”
Giác Quy niệm phật hiệu: “A di đà phật…Liễu thí chủ cứ từ từ lên đường, thứ cho lão nạp không tiễn.”
Liễu Dật gật đầu: “Đại sư, không dám phiền đưa tiễn.”
Nói đoạn, chàng quay qua nói với vùng sáng đỏ trong bóng tối: “Thất Nguyệt, chúng ta đi thôi.” Hiển nhiên chàng không nhìn thấy Thất Nguyệt nhưng bằng vào năng lực đặc thù của Hắc Mạc nên vẫn cảm nhận được sự tồn tại và vị trí của nàng.
Thất Nguyệt dường như đã nhẹ lòng đi nhiều, chí ít thì trong thế giới của Liễu Dật giờ đã có phương thức biểu đạt mới, tuy là đơn giản nhưng nhìn chung so với cảnh tối tăm thì khá hơn nhiều. Nàng lại tiếp tục đi trước dẫn đường, Liễu Dật dựa theo bước chân của nàng và quang điểm màu đỏ mà bước ra phía ngoài.
Rời khỏi Phật môn, hai người cũng không vội bay về hướng Nam Hải.
Thất Nguyệt hỏi: “Thư sinh, chúng ta có cần về báo với Lang đại ca một tiếng không?”
Liễu Dật lắc đầu: “Bất tất, Vĩnh Hằng Chi Thành đã giao cho lão sư rồi, ta thấy cứ nhanh chóng đi tìm Thiên nhai hải giác, bất kể có tồn tại hay không, chúng ta đều đi tìm.”
Thất Nguyệt đồng ý: “Để muội đi cùng huynh.”
Liễu Dật lắc đầu: “Không, muội về Vĩnh Hằng Chi Thành để ta tự đi tìm.”
Thất Nguyệt lập tức phản bác: “Không được, muội không yên tâm, đại sư không phải cũng nói rồi sao, Nam Hải rất rộng lớn, một mình huynh bay qua có thể kiệt sức mà chết, hơn nữa huynh không nhìn thấy gì, có khả năng sẽ bay sai hướng, muội đi cùng chúng ta có thể thay phiên nghỉ ngơi trên mặt biển, muội lại nhận biết phương hướng.”
Liễu Dật thoáng nghĩ, Thất Nguyệt nói không sai, trên mặt biển mà không nhìn thấy gì, không phân biệt được phương hướng, rất có khả năng bay lầm chỗ nhưng chàng lại muốn rời xa Thất Nguyệt…
Nàng đột nhiên nói một cách ủy khuất: “Sao? Cả thỉnh cầu này của tiểu muội mà huynh cũng không đáp ứng ư?”
Nghe nàng phụng phịu, chàng hiểu nàng ngầm ý gì, đành gật đầu: “Được rồi, chúng ta cùng đi Nam Hải tìm Thiên nhai hải giác.”
Thất Nguyệt đắc thắng: “Như vậy mới đúng chứ.”
Nghĩ ngợi một lúc, nàng lại hỏi: “Thư sinh, vì cớ gì mắt huynh mù mà huynh lại coi như tự nhiên vậy? Chả lẽ huynh không hận ư? Không hận Cửu U Ma Thần và Lam Ảnh sao?”
Liễu Dật đột nhiên dừng bước, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hận chứ, hận vô cùng, ta hận không thể đem thân thể chúng chặt từng nhát từng nhát, nhưng… người ta phải học được chữ ‘nhẫn’, hiện giờ tâm nguyện duy nhất của ta là khôi phục kí ức của Cát Lợi Nhi, khôi phục thân phận Thiên nữ của nàng, sau đó ta không còn phải đắn đo gì nữa, có thể phát tiết mối hận trong lòng.”
Trong thoáng chốc, Thất Nguyệt cảm thấy khoảng cách giữa hai người thật xa vời, chàng cô độc như vậy, không muốn cùng người khác chia sẻ, tự cách li mình khỏi cõi đời, trầm luân trong bi thương cùng cừu hận, đó là vì cái gì? Chẳng lẽ chàng không hi vọng có bằng hữu? Vận mệnh của chàng thực sự cô độc như thế ư?
Nàng nhìn chàng: “Thư sinh, Thất Nguyệt đã từng nói dù toàn thế giới không lí gì đến huynh thì vẫn còn muội, thế giới của huynh không hề cô độc, muội luôn ở cạnh huynh, đến lúc Cát Lợi Nhi khôi phục kí ức, hai người lại được cùng nhau.”
Liễu Dật liền ngây ngẩn, câu nói đó đã khiến chàng chấn động, có lẽ chàng không nhìn được cuộc sống muôn màu, tâm tình càng bình tĩnh, vì chàng không nhìn thấy mặt xấu xa của thế nhân, nhưng câu nói của nàng như một đạo quang mang chiếu rọi cả thế giới tối tăm, trong bóng đêm dày đặc luôn có ánh dương quang, kèm theo hơi ấm.
Chàng đột nhiên bật cười: “Chúng ta lên đường.”
Hai người bảo trì chân nguyên, tế khởi thần kiếm, cùng bay về phương nam, hướng đến Thiên nhai hải giác tận cùng Nam Hải.
Chỉ là một câu chuyện trong truyền thuyết, hữu tình nhân cuối cùng sẽ thành quyến thuộc, cùng song túc song phi, nhìn cảnh nhật lạc nguyệt xuất nơi Thiên nhai hải giác. Đó vốn cũng là nguyện vọng của Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, giờ lại thành hi vọng của mình chàng, Nam Hải rộng thế nào vẫn chưa có ai trả lời được, càng không phải nói đến điểm tận cùng, giữa trời đất rộng lớn, có nhiều thần vật cũng không bằng thông thuộc, nhưng đã không rõ thì bạn làm sao biết được những vật thần kì lại vô hại với mình?
Vì hi vọng đó, chàng cùng Thất Nguyệt đi suốt cả đêm, xuyên qua bầu trời xanh thẳm, phi hành cực nhanh giữa không trung rộng lớn vô hạn. Cứ như vậy, ngày nối ngày qua đi, thời gian lướt qua hai người, trước mắt vẫn là màu xanh bao la của hải dương.
Không biết đã bay được bao lâu, hai người thay nhau ngự kiếm phi hành, may sao tâm pháp của họ đều là Lan Nhĩ Phi Na Thanh, hoàn toàn có thể lấy hỗn độn chi khí của thiên địa cung cấp cho nhu cầu dinh dưỡng, bằng không dù có đủ khí lực họ cũng sẽ bị chết đói trên mặt biển mênh mông.
Liễu Dật hỏi: “Chúng ta bay trên mặt biển này đã bao lâu rồi?”
Thất Nguyệt nghĩ ngợi rồi đáp: “Chắc không quá một tháng, sao vẫn chưa thấy bóng dáng của Thiên nhai hải giác, không biết câu chuyện đó có phải là giả không, trên đời này căn bản không tồn tại cái gọi là Thiên nhai hải giác.”
Liễu Dật lắc đầu: “Bất quản chân giả, chỉ cần chúng ta bay đến điểm cuối của vùng biển sẽ biết ngay thôi…không biết Nam Hải rộng lớn thế nào, vì sao bay lâu như vậy vẫn chưa đến điểm kết thúc?”
Thất Nguyệt đồng tình: “Đúng, chỉ cần chúng ta kiên trì, kìa…thư sinh, trước mặt dường như có điều gì cổ quái.”
Liễu Dật nghiêng tai nghe ngóng, tiếng sóng không ngớt dội vào tai chàng, chàng liền cảm thấy hơi bất bình thường, hiện giờ họ đang ở giữa vùng biển lớn, vì cớ gì tiếng sóng lại lớn như vậy? Thanh âm vẫn còn ở xa, nhưng khí thế mạnh mẽ phi thường, chàng vội hỏi: “Thất Nguyệt, muội nhìn thấy gì?”
Thất Nguyệt dường như không nghe thấy câu hỏi của chàng nên không đáp.
Thấy tiếng sóng khuếch đại cực nhanh, Liễu Dật lại hỏi: “Thất Nguyệt, muội nhìn thấy gì?”
Thất Nguyệt dường như mới lấy lại bình tĩnh: “Thư sinh, xem ra chúng ta gặp phiền phức rồi, trước mặt có một con sóng lớn đến nỗi không nhìn thấy đâu là ranh giới đang cuốn về phía chúng ta, không biết chúng ta có vượt qua nổi không.”
Liễu Dật vội hỏi: “Bay qua phía trên không được ư? Hay là lách qua mép sóng.”
Thất Nguyệt đáp: “Ngọn cự lãng này không nhìn thấy đâu là mép, cao đến tận trời, dường như không có khoảng trống nào để có thể vượt qua.”
“Chúng ta đổi vị trí, để ta khống chế kiếm, muội ra đằng sau, chân nguyên của ta mạnh hơn, có thể vượt qua ngọn cự lãng cũng nên.” Liễu Dật phân công.
Thất Nguyệt gật đầu: “Được.”
Hai người quyết định rất nhanh nhưng Liễu Dật không nhìn thấy ngọn sóng nên chàng không tin lắm. Nguyên lai, theo Thất Nguyệt nhìn thấy, ngọn sóng đó như một bức tường màu lam cao đến chân trời, cuộn tới hai người với tốc độ nhanh vô cùng, hơn nữa giữa ngọn sóng lại mang theo vũng xoáy cuồn cuộn.
Thanh âm càng lúc càng lớn, Liễu Dật dựa vào thính lực, có thể cảm giác được ngọn cự lãng này sức mạnh phi thường, hà huống tốc độ cao như vậy, càng khiến chàng kì quái hơn là trong ngọn sóng lớn đến thế mà lại nghe được tiếng gió, chàng nhướng mày, nói thầm: “Đây tuyệt đối không phải là sóng biển thông thường, chả lẽ…lại là ba tầng sóng như Giác Quy đã nói?”
Chàng không dám nghĩ ngợi nhiều, vì ngọn cự lãng đã trùm lên đỉnh đầu, bèn thôi động chân nguyên truyền âm: “Thất Nguyệt, nhanh ôm lấy ta, ngàn vạn lần không được buông tay.” Hiển nhiên chàng đã biết được uy lực của ngọn cự lãng này lớn vô cùng, lo rằng nàng sẽ bị đánh chìm xuống đáy biển.
Thất Nguyệt không do dự, song thủ nhanh chóng ôm chặt lấy lưng chàng. Liễu Dật thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến tầng tối cao, chớp mắt quanh mình đã hình thành một lớp hộ thân cương khí, đồng thời thôi động nước biển, ngẩng lên nghênh đón cự lãng…
Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của Liễu Dật từng cách li được cả nhược thủy, theo ấn tượng của chàng, nước biển dễ cách li hơn nhược thủy nhiều nhưng lần này chàng đã lầm.
Sức mạnh to lớn của tự nhiên không ngừng đập vào thân thể, từng đợt từng đợt sức mạnh khủng khiếp chụp xuống, phảng phất như muốn vùi chàng xuống lòng bể.
Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp không ngừng thôi động chân nguyên một cách nhanh chóng, chàng nhích lên một cách khó khăn, sau mấy lần thì cảm thấy thân thể phát lạnh, trong lòng liền hiểu, cương khí hộ thân do Lan Nhĩ Phi Na Thanh tạo thành đã bị đạo cự lãng phá vỡ, nháy mắt, gió lớn khiến chàng không phân rõ phương hướng, nước biển bao vây quanh mình, chàng cảm thấy mình đang chìm xuống đáy bể.
Trong lúc khẩn trương, việc rắc rối hơn nữa xảy ra, chàng cảm thấy trước ngực lỏng ra rồi nhẹ bẫng, điện hoa lóe lên khiến chàng có phản ứng, là Thất Nguyệt, nàng không chịu được luồng đại lực của ngọn cự lãng nên đã buông tay, trong thoáng chốc, tim chàng chìm hẳn xuống, quay đầu lại.
Trong bóng tối hồng quang nhợt nhạt dần dần trôi xa, chàng không nghĩ ngợi gì, tay phải vẫy mạnh, chộp về hướng đó, cảm thấy băng lãnh, nhu nhuyễn, chàng biết đó là tay nàng, đồng thời cũng nghe thấy giọng nàng, nhưng giữa làn sóng ngập trời, chàng không nghe rõ nàng nói gì, chung quanh chỉ có tiếng gió, tiếng sóng, có cả tiếng vang như sấm động, dường như cả thế giới đang biến thành hải dương hỗn loạn.
Liễu Dật gào to: “Không được buông tay, nắm lấy tay ta.”
Chàng vừa gào lên, một giọng nói mỏng mảnh ngập ngập ngừng ngừng truyền lại: “Muội không buông…”
Tình cảnh lúc này, Liễu Dật lại nhớ đến cái ngày mười năm trước, ở trong sơn động đó, cùng Cát Lợi Nhi phân li, nhưng hôm nay họ đang ở trên mặt biển rộng lớn vô biên, chàng biết, chỉ cần chàng buông tay…Thất Nguyệt sẽ bị ngọn cự lãng chôn vùi nên không được phân tâm, nước biển ướt nhẹp tay họ, bàn tay đang nắm chặt nhau dần dần tuột ra.
Không phải họ không muốn nắm lấy đối phương mà vì sóng biển nên không cách nào nắm chặt được.
Họ đều biết, họ còn có khí lực nên không buông bỏ đối phương nhưng vô vọng, hai bàn tay dần dần rời khỏi nhau…
Khi bi thương đến đỉnh điểm, khi nỗi đau trong lòng đến cực hạn, điều duy nhất chàng có thể làm là vùi mình vào trong trầm mặc.
Nghe Giác Quy nói, trong lòng Liễu Dật lại dấy lên hi vọng, đối với đôi mắt, chàng hiểu rằng độc dược của Cửu U Ma Thần không thể hóa giải nên hiện giờ chỉ quan tâm đến người có thể khôi phục kí ức kiếp trước, nếu thực sự có người như thế thì Cát Lợi Nhi cũng giống như chàng, có thể nhớ lại thân phận Thiên nữ, thấu suốt những trải nghiệm trong bảy ngàn năm, và nhận ra chàng. Đây mới là chuyện chàng quan tâm.
Giác Quy trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện này dính dáng đến một câu chuyện lưu truyền trong Nhân gian không biết từ bao giờ, do quá lâu nên không có ai khảo chứng được tính chân thật, Liễu thí chủ đừng đặt hi vọng nhiều quá, thí chủ nên biết hi vọng càng nhiều thất vọng càng sâu, cứ coi là chuyện bình thường thôi.”
Liễu Dật gật đầu: “Đa tạ đại sư đã động viên, chỉ cần có một tia hi vọng, Liễu Dật quyết không từ bỏ, cho dù đó là truyền thuyết, Liễu mỗ cũng sẽ biến nó thành truyền thuyết của mình, vì người đó vô cùng quan trọng đối với Liễu mỗ.”
Giác Quy lắc đầu: “Nghiệt duyên, tất cả đều do thất tình lục dục mà nên… Theo truyền thuyết, có một đôi tình nhân tương tri tương ái, mối tình si của họ cảm động cả đất trời, vượt khỏi vòng phân chia tam giới, theo gió mà đi, theo mây mà tụ, cuối cùng họ ở lại Thiên nhai hải giác nơi Nam Hải cho đến lúc bạc đầu, câu chuyện này từ họ mà bắt đầu.”
Liễu Dật nói: “Ý đại sư muốn nói là đôi tình nhân kia có thể giúp người ta khôi phục kí ức kiếp trước.”
Giác Quy không trả lời Liễu Dật mà tiếp tục nói: “Đôi tình nhân đó có thể nói là ái tình của thiên địa, dĩ nhiên có thể lên Thần giới, song họ lại thản nhiên cự tuyệt, từ đó hai người thoát li khỏi sanh, lão, bệnh, tử, định cư tại Thiên nhai hải giác, lão nạp không dám khẳng định họ có thể khôi phục kí ức kiếp trước của người ta hay không nhưng nếu Liễu thí chủ thực sự có lòng, có thể đi Thiên nhai hải giác một chuyến.”
Thất Nguyệt liền hỏi: “Đại sư, Thiên nhai hải giác này có phải là cứ bay thẳng về hướng nam, đến điểm chót của Nam Hải là thấy được chăng? Vì sao chưa nghe thấy ai đề cập đến nhỉ?”
Giác Quy thở dài: “Thiên nhai hải giác chỉ có trong truyền khẩu nơi Nhân gian, lại có người tin rằng mảnh đất lành đó tồn tại ư? Những chuyện lưu truyền lại đều thành truyền thuyết, Thiên nhai hải giác đã thành tưởng tượng của con người, không ai cho rằng nó tồn tại.”
“Đại sư nói rằng Thiên nhai hải giác chỉ là truyền thuyết thôi sao? Chưa có ai đến đó ư?” Liễu Dật hỏi.
Giác Quy gật đầu: “Vừa nãy lão nạp đã nói hết rồi, chỉ là một câu chuyện lưu truyền lại, có thể là chân thật, cũng có thể là niềm khao khát hạnh phúc của người đời, còn chuyện tồn tại thì chưa ai có được đáp án, lão nạp chỉ kể lại thôi mà, Liễu thí chủ nếu ngại phiền hà thì có thể không đi cũng được.”
Liễu Dật lắc đầu: “Không, cứ cho là truyền thuyết Liễu mỗ cũng sẽ biến nó thành truyền thuyết của mình, chỉ cần có một tia hi vọng, ta quyết không từ bỏ, đằng đẵng ngàn năm, nỗi khổ ba kiếp ta còn tiếp nhận được, chả lẽ mới vậy đã buông xuôi. Thiên nhai hải giác nếu thực sự tồn tại, thì Liễu Dật ta, cho dù sông cạn đá mòn cũng nhất định tìm đến đó, đối với trớ chú của Thần, ta chỉ có bốn chữ: Không thể thất bại.”
Giác Quy nói: “Lão nạp đợi chờ tin lành, chông gai của Liễu thí chủ còn nhiều, chỉ cần thí chủ giữ được niềm tin ấy, lão nạp thấy…có thể thoát được bể khổ.”
“Đại sư, Nam Hải rộng lớn bao nhiêu, bay đến điểm cuối thì mất bao lâu?” Thất Nguyệt chen lời.
Giác Quy lắc đầu: “Nam Hải rộng lớn bao nhiêu, dường như chưa có ai đề cập đến, vì nó quá lớn nên những người tu vi cao cũng không cách nào bay qua được, hầu hết đều mệt quá mà mất mạng trên mặt biển, truyền thuyết nói rằng muốn đến Thiên nhai hải giác phải qua tầng sóng, so với sóng thường cao hơn nhiều, đến tận đỉnh trời, trong làn sóng có quái, ma rất khó đối phó, phàm những người đến được Thiên nhai hải giác sẽ được Hữu Tình Nhân chúc phúc…chỉ là, đến nay lão nạp chưa thấy có ai đến được.”
Liễu Dật gật gù: “Đa tạ đại sư chỉ điểm, một lời của đại sư đã mang lại cho Liễu Dật hi vọng, nếu kiếp này còn có cơ hội, Liễu Dật nhất định sẽ lại đến Phật môn thăm đại sư, giờ xin cáo biệt.” Nói đoạn chàng cúi người hành lễ, rời khỏi gian phòng.
Giác Quy cũng đứng dậy: “A di đà phật…Liễu thí chủ xin chờ giây lát, lão nạp có một vật muốn tặng.” Nói rồi không đợi cho Liễu Dật đáp lời, ông đã quay người bước ra ngoài căn nhà.
Ước chừng cạn tuần trà, tiếng bước chân của Giác Quy lại vọng vào tai, rồi tiếng bước dừng lại, chàng lên tiếng: “Đại sư, bất tất phải như vậy, Liễu Dật chỉ là một kẻ tục nhân, đại sư khách khí rồi.”
Giác Quy thở hắt một hơi: “A di đà phật, vốn không phải là bảo vật gì, chỉ là… một vật lưu giữ tại bản môn đã nhiều năm mà không ai sử dụng, bây giờ hai mắt Liễu thí chủ không nhìn được, chính là lúc nên dùng rồi, lão nạp chỉ mượn nước đưa thuyền, tặng nó cho thí chủ.”
Liễu Dật không tiện chối từ, hướng về phía tiếng nói của Giác Quy, một gói vật phẩm mềm mại được đặt vào tay chàng, theo cảm giác thì vật này rộng chừng hai ngón tay, dài ba xích, chất liệu bằng vóc đoạn mà lại tựa như không phải, quang hoa có phần ấm áp, nhu nhuyễn, bèn hỏi: “Đại sư, đây là…vóc đoạn ư? Khăn đội đầu hay là đai lưng?”
Giác Quy đáp: “Loại đoạn này gọi là Hắc Mạc, do một vị cao tăng bản môn để lại, tịnh không phải khăn đội đầu, đai lưng mà là vật để che hai mắt. Vị cao tăng đó cũng là người mù như Liễu thí chủ nhưng si mê võ học, từ khi không còn nhìn được bèn làm ra Hắc Mạc này từ chất liệu đoạn, đeo lên trên mắt, chỉ cần chân nguyên trong thân thể đối phương vận động liền xuất hiện màu đỏ hoặc màu vàng, tấm đoạn này có thể giúp cho thí chủ phòng ngự ngoại địch tốt hơn.”
Liễu Dật gật đầu nói: “Đa tạ hảo ý của đại sư, Liễu Dật chỉ biết nói rằng đại ân không thể dùng lời mà nói được.” Nói rồi lấy tấm đoạn màu đen đeo lên mắt, buộc hờ ra sau đầu, dưới mớ tóc trắng, dải đai đen ba xích rũ xuống.
Chàng dùng tâm để cảm giác, trước mặt liền xuất hiện quang điểm màu vàng, chàng quay đầu lại thì thấy một làn quang điểm màu đỏ, thế giới của chàng đã không hoàn toàn là bóng tối vì quang điểm màu vàng là Giác Quy đại sư, đại diện cho chân nguyên của nam tử, quang điểm màu đỏ là Thất Nguyệt, đại diện cho chân nguyên của nữ tử.
Liễu Dật hướng về Giác Quy hành lễ: “Đa tạ đại sư đã ban tặng.”
Giác Quy gật đầu, trong bóng tối quang điểm màu vàng liền chuyển động: “Liễu thí chủ phải đi xa, lão nạp chỉ có thể kể một câu chuyện, tặng vật này mà thôi, còn những việc khác không thể trợ giúp thí chủ được.”
Liễu Dật vội đáp lễ: “Vậy cũng đủ lắm rồi, đại sư, sau này Liễu Dật nhất định sẽ lại đến, giờ chúng tôi xin được từ biệt.”
Giác Quy niệm phật hiệu: “A di đà phật…Liễu thí chủ cứ từ từ lên đường, thứ cho lão nạp không tiễn.”
Liễu Dật gật đầu: “Đại sư, không dám phiền đưa tiễn.”
Nói đoạn, chàng quay qua nói với vùng sáng đỏ trong bóng tối: “Thất Nguyệt, chúng ta đi thôi.” Hiển nhiên chàng không nhìn thấy Thất Nguyệt nhưng bằng vào năng lực đặc thù của Hắc Mạc nên vẫn cảm nhận được sự tồn tại và vị trí của nàng.
Thất Nguyệt dường như đã nhẹ lòng đi nhiều, chí ít thì trong thế giới của Liễu Dật giờ đã có phương thức biểu đạt mới, tuy là đơn giản nhưng nhìn chung so với cảnh tối tăm thì khá hơn nhiều. Nàng lại tiếp tục đi trước dẫn đường, Liễu Dật dựa theo bước chân của nàng và quang điểm màu đỏ mà bước ra phía ngoài.
Rời khỏi Phật môn, hai người cũng không vội bay về hướng Nam Hải.
Thất Nguyệt hỏi: “Thư sinh, chúng ta có cần về báo với Lang đại ca một tiếng không?”
Liễu Dật lắc đầu: “Bất tất, Vĩnh Hằng Chi Thành đã giao cho lão sư rồi, ta thấy cứ nhanh chóng đi tìm Thiên nhai hải giác, bất kể có tồn tại hay không, chúng ta đều đi tìm.”
Thất Nguyệt đồng ý: “Để muội đi cùng huynh.”
Liễu Dật lắc đầu: “Không, muội về Vĩnh Hằng Chi Thành để ta tự đi tìm.”
Thất Nguyệt lập tức phản bác: “Không được, muội không yên tâm, đại sư không phải cũng nói rồi sao, Nam Hải rất rộng lớn, một mình huynh bay qua có thể kiệt sức mà chết, hơn nữa huynh không nhìn thấy gì, có khả năng sẽ bay sai hướng, muội đi cùng chúng ta có thể thay phiên nghỉ ngơi trên mặt biển, muội lại nhận biết phương hướng.”
Liễu Dật thoáng nghĩ, Thất Nguyệt nói không sai, trên mặt biển mà không nhìn thấy gì, không phân biệt được phương hướng, rất có khả năng bay lầm chỗ nhưng chàng lại muốn rời xa Thất Nguyệt…
Nàng đột nhiên nói một cách ủy khuất: “Sao? Cả thỉnh cầu này của tiểu muội mà huynh cũng không đáp ứng ư?”
Nghe nàng phụng phịu, chàng hiểu nàng ngầm ý gì, đành gật đầu: “Được rồi, chúng ta cùng đi Nam Hải tìm Thiên nhai hải giác.”
Thất Nguyệt đắc thắng: “Như vậy mới đúng chứ.”
Nghĩ ngợi một lúc, nàng lại hỏi: “Thư sinh, vì cớ gì mắt huynh mù mà huynh lại coi như tự nhiên vậy? Chả lẽ huynh không hận ư? Không hận Cửu U Ma Thần và Lam Ảnh sao?”
Liễu Dật đột nhiên dừng bước, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hận chứ, hận vô cùng, ta hận không thể đem thân thể chúng chặt từng nhát từng nhát, nhưng… người ta phải học được chữ ‘nhẫn’, hiện giờ tâm nguyện duy nhất của ta là khôi phục kí ức của Cát Lợi Nhi, khôi phục thân phận Thiên nữ của nàng, sau đó ta không còn phải đắn đo gì nữa, có thể phát tiết mối hận trong lòng.”
Trong thoáng chốc, Thất Nguyệt cảm thấy khoảng cách giữa hai người thật xa vời, chàng cô độc như vậy, không muốn cùng người khác chia sẻ, tự cách li mình khỏi cõi đời, trầm luân trong bi thương cùng cừu hận, đó là vì cái gì? Chẳng lẽ chàng không hi vọng có bằng hữu? Vận mệnh của chàng thực sự cô độc như thế ư?
Nàng nhìn chàng: “Thư sinh, Thất Nguyệt đã từng nói dù toàn thế giới không lí gì đến huynh thì vẫn còn muội, thế giới của huynh không hề cô độc, muội luôn ở cạnh huynh, đến lúc Cát Lợi Nhi khôi phục kí ức, hai người lại được cùng nhau.”
Liễu Dật liền ngây ngẩn, câu nói đó đã khiến chàng chấn động, có lẽ chàng không nhìn được cuộc sống muôn màu, tâm tình càng bình tĩnh, vì chàng không nhìn thấy mặt xấu xa của thế nhân, nhưng câu nói của nàng như một đạo quang mang chiếu rọi cả thế giới tối tăm, trong bóng đêm dày đặc luôn có ánh dương quang, kèm theo hơi ấm.
Chàng đột nhiên bật cười: “Chúng ta lên đường.”
Hai người bảo trì chân nguyên, tế khởi thần kiếm, cùng bay về phương nam, hướng đến Thiên nhai hải giác tận cùng Nam Hải.
Chỉ là một câu chuyện trong truyền thuyết, hữu tình nhân cuối cùng sẽ thành quyến thuộc, cùng song túc song phi, nhìn cảnh nhật lạc nguyệt xuất nơi Thiên nhai hải giác. Đó vốn cũng là nguyện vọng của Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, giờ lại thành hi vọng của mình chàng, Nam Hải rộng thế nào vẫn chưa có ai trả lời được, càng không phải nói đến điểm tận cùng, giữa trời đất rộng lớn, có nhiều thần vật cũng không bằng thông thuộc, nhưng đã không rõ thì bạn làm sao biết được những vật thần kì lại vô hại với mình?
Vì hi vọng đó, chàng cùng Thất Nguyệt đi suốt cả đêm, xuyên qua bầu trời xanh thẳm, phi hành cực nhanh giữa không trung rộng lớn vô hạn. Cứ như vậy, ngày nối ngày qua đi, thời gian lướt qua hai người, trước mắt vẫn là màu xanh bao la của hải dương.
Không biết đã bay được bao lâu, hai người thay nhau ngự kiếm phi hành, may sao tâm pháp của họ đều là Lan Nhĩ Phi Na Thanh, hoàn toàn có thể lấy hỗn độn chi khí của thiên địa cung cấp cho nhu cầu dinh dưỡng, bằng không dù có đủ khí lực họ cũng sẽ bị chết đói trên mặt biển mênh mông.
Liễu Dật hỏi: “Chúng ta bay trên mặt biển này đã bao lâu rồi?”
Thất Nguyệt nghĩ ngợi rồi đáp: “Chắc không quá một tháng, sao vẫn chưa thấy bóng dáng của Thiên nhai hải giác, không biết câu chuyện đó có phải là giả không, trên đời này căn bản không tồn tại cái gọi là Thiên nhai hải giác.”
Liễu Dật lắc đầu: “Bất quản chân giả, chỉ cần chúng ta bay đến điểm cuối của vùng biển sẽ biết ngay thôi…không biết Nam Hải rộng lớn thế nào, vì sao bay lâu như vậy vẫn chưa đến điểm kết thúc?”
Thất Nguyệt đồng tình: “Đúng, chỉ cần chúng ta kiên trì, kìa…thư sinh, trước mặt dường như có điều gì cổ quái.”
Liễu Dật nghiêng tai nghe ngóng, tiếng sóng không ngớt dội vào tai chàng, chàng liền cảm thấy hơi bất bình thường, hiện giờ họ đang ở giữa vùng biển lớn, vì cớ gì tiếng sóng lại lớn như vậy? Thanh âm vẫn còn ở xa, nhưng khí thế mạnh mẽ phi thường, chàng vội hỏi: “Thất Nguyệt, muội nhìn thấy gì?”
Thất Nguyệt dường như không nghe thấy câu hỏi của chàng nên không đáp.
Thấy tiếng sóng khuếch đại cực nhanh, Liễu Dật lại hỏi: “Thất Nguyệt, muội nhìn thấy gì?”
Thất Nguyệt dường như mới lấy lại bình tĩnh: “Thư sinh, xem ra chúng ta gặp phiền phức rồi, trước mặt có một con sóng lớn đến nỗi không nhìn thấy đâu là ranh giới đang cuốn về phía chúng ta, không biết chúng ta có vượt qua nổi không.”
Liễu Dật vội hỏi: “Bay qua phía trên không được ư? Hay là lách qua mép sóng.”
Thất Nguyệt đáp: “Ngọn cự lãng này không nhìn thấy đâu là mép, cao đến tận trời, dường như không có khoảng trống nào để có thể vượt qua.”
“Chúng ta đổi vị trí, để ta khống chế kiếm, muội ra đằng sau, chân nguyên của ta mạnh hơn, có thể vượt qua ngọn cự lãng cũng nên.” Liễu Dật phân công.
Thất Nguyệt gật đầu: “Được.”
Hai người quyết định rất nhanh nhưng Liễu Dật không nhìn thấy ngọn sóng nên chàng không tin lắm. Nguyên lai, theo Thất Nguyệt nhìn thấy, ngọn sóng đó như một bức tường màu lam cao đến chân trời, cuộn tới hai người với tốc độ nhanh vô cùng, hơn nữa giữa ngọn sóng lại mang theo vũng xoáy cuồn cuộn.
Thanh âm càng lúc càng lớn, Liễu Dật dựa vào thính lực, có thể cảm giác được ngọn cự lãng này sức mạnh phi thường, hà huống tốc độ cao như vậy, càng khiến chàng kì quái hơn là trong ngọn sóng lớn đến thế mà lại nghe được tiếng gió, chàng nhướng mày, nói thầm: “Đây tuyệt đối không phải là sóng biển thông thường, chả lẽ…lại là ba tầng sóng như Giác Quy đã nói?”
Chàng không dám nghĩ ngợi nhiều, vì ngọn cự lãng đã trùm lên đỉnh đầu, bèn thôi động chân nguyên truyền âm: “Thất Nguyệt, nhanh ôm lấy ta, ngàn vạn lần không được buông tay.” Hiển nhiên chàng đã biết được uy lực của ngọn cự lãng này lớn vô cùng, lo rằng nàng sẽ bị đánh chìm xuống đáy biển.
Thất Nguyệt không do dự, song thủ nhanh chóng ôm chặt lấy lưng chàng. Liễu Dật thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến tầng tối cao, chớp mắt quanh mình đã hình thành một lớp hộ thân cương khí, đồng thời thôi động nước biển, ngẩng lên nghênh đón cự lãng…
Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của Liễu Dật từng cách li được cả nhược thủy, theo ấn tượng của chàng, nước biển dễ cách li hơn nhược thủy nhiều nhưng lần này chàng đã lầm.
Sức mạnh to lớn của tự nhiên không ngừng đập vào thân thể, từng đợt từng đợt sức mạnh khủng khiếp chụp xuống, phảng phất như muốn vùi chàng xuống lòng bể.
Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp không ngừng thôi động chân nguyên một cách nhanh chóng, chàng nhích lên một cách khó khăn, sau mấy lần thì cảm thấy thân thể phát lạnh, trong lòng liền hiểu, cương khí hộ thân do Lan Nhĩ Phi Na Thanh tạo thành đã bị đạo cự lãng phá vỡ, nháy mắt, gió lớn khiến chàng không phân rõ phương hướng, nước biển bao vây quanh mình, chàng cảm thấy mình đang chìm xuống đáy bể.
Trong lúc khẩn trương, việc rắc rối hơn nữa xảy ra, chàng cảm thấy trước ngực lỏng ra rồi nhẹ bẫng, điện hoa lóe lên khiến chàng có phản ứng, là Thất Nguyệt, nàng không chịu được luồng đại lực của ngọn cự lãng nên đã buông tay, trong thoáng chốc, tim chàng chìm hẳn xuống, quay đầu lại.
Trong bóng tối hồng quang nhợt nhạt dần dần trôi xa, chàng không nghĩ ngợi gì, tay phải vẫy mạnh, chộp về hướng đó, cảm thấy băng lãnh, nhu nhuyễn, chàng biết đó là tay nàng, đồng thời cũng nghe thấy giọng nàng, nhưng giữa làn sóng ngập trời, chàng không nghe rõ nàng nói gì, chung quanh chỉ có tiếng gió, tiếng sóng, có cả tiếng vang như sấm động, dường như cả thế giới đang biến thành hải dương hỗn loạn.
Liễu Dật gào to: “Không được buông tay, nắm lấy tay ta.”
Chàng vừa gào lên, một giọng nói mỏng mảnh ngập ngập ngừng ngừng truyền lại: “Muội không buông…”
Tình cảnh lúc này, Liễu Dật lại nhớ đến cái ngày mười năm trước, ở trong sơn động đó, cùng Cát Lợi Nhi phân li, nhưng hôm nay họ đang ở trên mặt biển rộng lớn vô biên, chàng biết, chỉ cần chàng buông tay…Thất Nguyệt sẽ bị ngọn cự lãng chôn vùi nên không được phân tâm, nước biển ướt nhẹp tay họ, bàn tay đang nắm chặt nhau dần dần tuột ra.
Không phải họ không muốn nắm lấy đối phương mà vì sóng biển nên không cách nào nắm chặt được.
Họ đều biết, họ còn có khí lực nên không buông bỏ đối phương nhưng vô vọng, hai bàn tay dần dần rời khỏi nhau…