Nguyên lai tình duyên ba kiếp này chỉ là một câu chuyện ở Nhân gian nhưng thời gian qua đi, bánh xe vận mệnh lại đem đến một thế giới khác.
Tịch dương lặn xuống phía tây, gió ào ào cuốn bụi đất tung bay mịt trời, một phiến đại địa mênh mang không thấy đâu là bờ bến, bốn phía toàn là những dãy núi hoàng thổ hùng vĩ vô hạn. Đó là một thế giới hoang lương, thực vật ít ỏi đến đáng thương nhưng lại quái dị đến mức không tin được, những con quái vật chưa từng thấy bay lượn trên trời cao, bên dưới lớp hoàng thổ ẩn tàng những sinh vật còn kì quái hơn khiến người ta không cách nào lí giải được.
Ánh nắng cuối ngày khiến mây trắng trên không trung biến thành rực rỡ, có phần hơi lấp lánh. Trên mặt đất mênh mang, xuất hiện một trung niên hắc y bạch phát, trường kiếm nắm chặt trong tay, song nhãn được phủ bằng tấm đoạn màu đen, hiển nhiên là một người mù, gió nhè nhẹ phiêu động, từng bước đều lưu lại dấu chân trên mặt đất.
Bên cạnh là một tử y thiếu nữ trang phục vô cùng rực rỡ, nàng mặc kình trang màu tím đỏ, đôi ủng cao ôm sát lấy đôi chân ngăm đen xinh đẹp, vùng tiểu phúc trơn láng hoàn toàn lộ ra ngoài, tuy hai cánh tay được lớp sa màu lam che kín đến tận cổ tay, nhưng bờ vai nhẵn nhụi lại để trần.
Hai người này chính là Liễu Dật và Thất Nguyệt, đến Minh giới vì muốn phá giải trớ chú cho Thiên nữ, để tìm chín loại nước mắt. Khi họ vừa hạ xuống chừng một chốc thì y phục rách nát đã được thay đổi nhưng không rõ vì cớ gì mà không cách nào ngự kiếm được, đành thong thả đi bộ giữa vùng đất hoang.
Thất Nguyệt vừa đi vừa quan sát, buông tiếng thở dài: “Chả lẽ đây là Minh giới? Chỗ này so với những khu rừng sâu mà chúng ta từng qua còn hoang vắng hơn, xem ra Minh giới thật sự là một nơi không người, buồn tẻ.”
Nơi đây rất rộng lớn, hoàn toàn không có đường đi, chỉ có hoàng thổ, hai bên lác đác mấy ngọn núi nhỏ, thực vật duy nhất là mấy cây nấm kì lạ có lá giống hình trường kiếm. Hai người thương lượng, quyết định đi về hướng vầng thái dương lặn xuống, do phạm vi tìm kiếm chín loại nước mắt quá lớn khiến họ nghĩ rằng dù đi khắp thế giới này cũng không thể gom đủ, cứ đi được đến đâu hay đến đó, tìm nơi có người hỏi han tình hình.
Thất Nguyệt hỏi: “Thư sinh, huynh nói thử xem chúng ta có tìm được chín loại nước mắt không?”
Liễu Dật đáp: “Dạ Lang và Hồng Nương không phải đã nói rồi sao, chỉ cần trên đời này có, chúng ta nhất định sẽ tìm được.”
Thất Nguyệt tuy gật đầu nhưng trong lòng nàng có phần nghi hoặc, có lẽ nàng căn bản không tin rằng có thể tìm được chín loại nước mắt bởi chúng quá hư vô, phảng phất như chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nàng lại hỏi: “Vì sao ở đây lại không thể ngự kiếm, tu vi của chúng ta có giảm đi chút nào đâu!”
Liễu Dật vừa đi vừa đáp: “Chuyện này ta cũng không rõ, có lẽ…thế giới này đã bị phong ấn hoặc là có một sức mạnh đặc chủng ngăn cản, không thể phi kiếm thì chúng ta đi bộ, chút khó khăn này không thể khiến ta lùi bước.”
Thất Nguyệt hưởng ứng: “Thế giới này lớn như vậy, hoang lương như vậy, muội thật không biết phải làm sao nữa.”
Thình lình, Liễu Dật liền lắc mạnh đầu, thập phần cảnh giới: “Có người tới, sáu người.” Cùng lúc, Thất Nguyệt cũng bắt đầu thấy cảnh giác.
Nàng nhận thấy có 6 người chia thành ba người đi trước, ba người đi sau, lẳng lặng đến gần, căn cứ vào kiểu đi đứng của họ hiển nhiên không phải là người qua đường, có lẽ mục tiêu của đối phương là hai người.
Nàng quay qua nắm lấy tay Liễu Dật, không phải nàng lo lắng chàng sẽ thụ thương, sáu người đó không so được với chàng, chàng chỉ đang tạo cơ hội để nhìn rõ ràng bọn họ. Nàng vừa đỡ chàng ngồi xuống cạnh gò đất vừa nói: “Mệt thật, chúng ta nghỉ ngơi một chút”
Liễu Dật cùng phối hợp, gật đầu: “Được.”
Hai người đang đối thoại thì sáu người ẩn mình cả đằng trước và phía sau gò đất bắt đầu hành động, Liễu Dật truyền âm cảnh cáo Thất Nguyệt: “Cẩn thận, bọn chúng tới rồi.”
Chàng vừa dứt miệng, dưới ánh tà dương le lói hiện ra sáu bóng đen, tay cầm trường đao lao tới, tốc độ khá nhanh. Liếc nhìn sáu người, chàng phân tích kĩ càng mục đích của họ, hiển nhiên chàng và Thất Nguyệt mới đến đây được vài ba thời thần nên khẳng định họ không phải là cừu nhân của hai người, hơn nữa thân thủ họ lại tầm thường như vậy, chàng nói với Thất Nguyệt: “Ta muốn đánh cá, sáu người này nhất định là ăn cướp.”
Thất Nguyệt cũng muốn đùa một chút, nỗi buồn lúc trước đã sớm bị quét sạch, truyền âm trả lời: “Đánh cược gì?”
Liễu Dật nghĩ một lát đoạn nói: “Nếu ta nói đúng thì khi chúng ta tìm thấy khách sạn đầu tiên, muội mời ta uống rượu.”
Thất Nguyệt bật cười: “Hay chưa, nguyên lai đại ma vương huynh không chỉ muốn hưởng đồ ăn của Nhân gian mà muốn uống cả rượu, ha ha, bên trong y phục của muội có rất nhiều tiền, đều bằng vàng cả, không rõ ở đây có tác dụng gì không.”
Liễu Dật không nói gì, trong y phục của chàng cũng có rất nhiều tiền, chắc do Hồng Nương, Dạ Lang để vào, nếu đúng vậy, có lẽ…chuyện không thể ngự kiếm cũng là khó khăn do hai người đó đặt ra cho chàng, cứ theo dòng suy nghĩ như vậy, chàng đã giải đáp được một số vấn đề.
Sáu đạo nhân ảnh chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai người, Liễu Dật có thể cảm giác rất rõ mức độ chân nguyên của sáu người, dựa vào chân nguyên màu vàng, chàng nắm chắc vị trí của từng người, lại thêm thính lực tập trung, cảm giác hiện giờ không kém hơn trước bao nhiêu. Chàng không rõ tu vi của Minh giới sắp xếp thế nào, sáu người này tại tam giới cũng được liệt vào hàng cao thủ trung đẳng.
Sáu đạo nhân ảnh loáng lên, tách đôi Liễu Dật và Thất Nguyệt rồi bao vây lại, dưới ánh nắng le lói lúc cuối ngày, chỉ thấy sáu người đủ cả cao, thấp, béo, gầy, toàn thân đều đen nhánh, Thất Nguyệt và Liễu Dật chỉ nhìn được ánh mắt họ.
Trường đao thẳng đuột chỉ vào hai người, một hắc y nhân dường như là thủ lĩnh khai khẩu trước tiên: “Hai vị bằng hữu, mấy vị huynh đệ chúng tôi hiện tại đang túng thiếu muốn mượn chút phí sinh hoạt, không biết hai vị có sẵn lòng?” Tuy mồm nói là vay mượn nhưng sáu lưỡi trường đao khiến người ta có cảm giác là cướp đoạt chứ vay mượn nỗi gì.
Thất Nguyệt nhướng mày, bước lên mấy bước: “Xin hỏi…các người là cường đạo?”
Hắc y nhân đứng đầu hơi ngây ra: “Đúng, là cường đạo, dầu sao cô nương đã biết rồi, ta khuyến cáo tiểu cô nương xinh đẹp mau giao ra những vật có giá trị trên người, bằng không hậu quả nghiêm trọng đấy.”
Cùng lúc, một hắc y nhân bước đến bên tên đầu lĩnh: “Đầu lĩnh, con nhỏ này coi cũng không tệ, chúng ta bắt cô ta rồi tính sau.”
Thấy y nói cũng thuyết phục, tên đầu lĩnh ngắm nghía Thất Nguyệt, cười đen tối: “Được, được.”
Thất Nguyệt thình lình cười vang, trụ vững chân rồi nói: “Các ngươi quả nhiên là cường đạo.”
Hai người đó cho rằng Thất Nguyệt đã nghe rõ lời mình, người đứng bên chen vào: “Biết thì tốt, nếu dám phản kháng, cô sẽ chết thảm lắm đó, còn… ngoan ngoãn thì, hắc hắc.” Tuy không thấy biểu tình của hắn nhưng có thể khẳng định là bỉ ổi cực điểm.
Cả sáu tên không ngờ Thất Nguyệt không thèm lí gì tới chúng mà quay qua nói với tên mù đang ngồi trên mặt đất: “Thư sinh, sao huynh lại đoán đúng vậy? Đừng nói với muội là trong sách cái gì…cái gì thánh hiền có ghi nhé.”
Liễu Dật chỉ cười, tịnh không trả lời song hai mắt được tấm đoạn đen che lại, mớ tóc trắng theo gió lất phất bay, dưới ánh chiều muộn nụ cười đượm vẻ thần bí, lại thêm bị sáu tên cường đạo bao vây mà vẫn cười càng khiến người ta không đoán nổi.
Thất Nguyệt giậm chân: “Không được, mời huynh uống rượu nhưng bắt bọn chúng trả tiền.”
Hiển nhiên hai tên hắc y nhân không hiểu nàng đang nói gì, chỉ thấy hai người nhìn nhau rồi nàng quay đầu lại, đột nhiên chúng phát hiện trên tay nàng có một đồng kim tệ (tiền vàng) phát quang lấp lánh, nàng cười: “Các ngươi có biết đây là gì không?”
Tên thủ lĩnh cường đạo mở to hai mắt, buột miệng: “Là kim tệ.”
Thất Nguyệt liếc mắt nhìn một gã cường đạo bên cạnh tên thủ lĩnh: “Ngươi đến đây, chỉ cần ngươi đến lấy, bao nhiêu kim tệ trên mình ta đều cho ngươi hết.”
Hắc y nhân nghe thấy, cười lên hăng hắc, nói với tên thủ lĩnh: “Đầu lĩnh, là con nhỏ này tìm đệ, để đệ đến xem trên mình cô ta còn bao nhiêu kim tệ nữa, hắc hắc.” Nói đoạn, y thật sự cất bước về phía Thất Nguyệt, từ đôi mắt dâm đãng có thể thấy mục đích không chỉ là kim tệ…
Khi tên cường đạo còn cách Thất Nguyệt chừng ba xích, chân phải cua nàng hất mạnh, chân nguyên mãnh liệt chớp mắt đã xuất ra, một trận cuồng phong thổi vút tới, rồi một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một đạo hắc ảnh văng ra ngoài xa sáu trượng như diều đứt dây, bụi đất bay mịt mù, thân ảnh nọ nằm thẳng cẳng trên mặt đất, tựa hồ đã ngất xỉu.
Mục quang năm kẻ còn lại rời khỏi chân Thất Nguyệt tập trung lên thân mình nhân ảnh kia, khi thấy nhân ảnh văng ra lại nhìn nàng, cả năm tên nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng, thình lình tên thủ lĩnh kinh hoảng: “Ngươi là…là người của Diệp La thị?”
Thất Nguyệt không hiểu cái gì là Diệp La thị nhưng vẫn nói: “Ta mặc cho người ngươi nhắc đến là thứ gì ta cũng không biết đâu, nhưng hôm nay bà cô này cho các ngươi biết khôn hồn thì lập tức bỏ hết những thứ đáng tiền trong mình ra, còn không…”. Lời vừa thoát khỏi miệng thì kiếm cũng rời vỏ, hồng quang lấp lánh, một đạo kiếm khí như lưu tinh là là mặt đất xạ vào một gò đất cách đó 6 trượng, bụi tung mù mịt, gò đất đã bị chẻ làm đôi.
Không đợi cho Thất Nguyệt kịp lên tiếng, năm tên cường đạo còn lại đem toàn bộ đồng tệ cùng một ít ngân tệ và cả mấy thanh đao đặt trên mặt đất.
Thất Nguyệt không ngờ phản ứng của chúng lại nhanh như vậy, gật gù: “Được, làm tốt lắm, các ngươi có thể đi.”
Năm tên này vốn là cường đạo, dựa vào việc cướp bóc mà sống, hôm nay gặp được một kẻ mù và một mĩ nữ, những tưởng gặp món bở, không ngờ được bị người ta cướp ngược lại, giờ nghe thấy có thể đi như được lệnh đặc xá, quay người chạy tứ tán.
Tên đầu lĩnh vừa quay đi được chừng một sát na thì thấy một mớ tóc trắng toát lất phất cạnh người rồi một nhân ảnh màu đen chắn ngang đường, y như nhìn thấy quỷ, ngoảnh đầu lại nhìn, tên mù vừa nãy còn ngồi trên mặt đất đã mất tiêu, lại quay lại thì tên mù nọ và tử y thiếu nữ đang đứng trước mặt.
Gã vội nói: “Hai vị đại hiệp, không, hai vị anh hùng, trên mình tiểu nhân hiện giờ đúng là không có đồng nào, xin hai vị bỏ qua cho tiểu nhân lần này.” Trong lòng gã nói thầm: “Các vị huynh đệ đã chạy cả rồi, vì sao bọn họ chỉ bắt mỗi mình ta, chả lẽ họ biết ta còn giữ riêng một đồng kim tệ?”
Liễu Dật trấn an: “Yên tâm đi, ngươi thu toàn bộ số tiền lại, chúng ta cần ngươi giúp.”
Gã cường đạo nghe xong, đảo mắt nhìn xuống đất, tuy là tiền của đồng bạn nhưng hình như không ít tí nào, lập tức khom người: “Anh hùng, ngài có việc gì xin cứ phân phó, chỗ tiền này dĩ nhiên…là để hiếu kính ngài, tiểu nhân sao có thể thu lại.” Tuy mồm nói là không thu nhưng mặt khác lại tự nghĩ rằng đó là do Liễu Dật sai bảo nên thu sạch lại.
Liễu Dật nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi phải đi theo chúng ta, giúp chúng ta kiếm một tấm địa đồ rồi nói với chúng ta những chuyện giang hồ ở đây, cả những chuyện ngươi nghe hoặc thấy, ta…ta và sư muội vừa từ trong núi đi ra, không quen thuộc nơi này nên cần ngươi giúp.”
Thất Nguyệt cảm thấy hơi kì quái, chàng bất ngờ gọi nàng là muội muội, tuy có vô số điều nghi vấn nhưng niềm vui trong lòng không cho nàng có thời gian nghĩ ngợi.
Gã thủ lĩnh cường đạo thu hết chỗ tiền, vội nói: “Hay quá, hay quá, nguyên lai các vị là người tu tiên trong núi, thảo nào lợi hại như vậy, tiểu nhân còn nghĩ là đã gặp người của Diệp La thị nữa.”
Nói rồi, gã cởi tấm hắc bố che mặt, tuy sắc trời đã muộn nhưng Thất Nguyệt vẫn nhìn ra là khuôn mặt của một trung niên râu rậm, cái mũi quặp lại, cặp mắt to, hàng mi đen dày, cả khuôn mặt như muốn nói lên rằng: “Tôi là người chân thật.” Khuôn mặt gã khiến người ta có cảm giác thuần hậu nhưng lời lẽ lại tương phản với vẻ bề ngoài.
Liễu Dật a lên một tiếng, không vội vàng hỏi mà chuyển đề tài: “Giờ ngươi đưa chúng ta đến một tửu lâu, khách sạn gì đó gần đây nhất, chúng ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
Gã cường đạo vui vẻ nói: “Tuyệt lắm, khách sạn gần nhất là Mạc Trần, cách chúng ta chừng hơn trăm dặm, đi độ nửa thời thần là đến. Ở nơi giao nhau của Thương Châu và Mạc Tang Châu thì Mạc Trần khách sạn là nổi tiếng hơn cả, bất quá tình hình hỗn loạn, nên ít khách.”
Liễu Dật tỏ ra nghi ngờ: “Nửa thời thần làm sao đi được những hơn trăm dặm.”
Gã cường đạo đáp: “Anh hùng không biết sao? Chẳng lẽ chưa từng cưỡi Phong giác thú?”
“Phong giác thú là gì vậy?” Thất Nguyệt hỏi.
Liễu Dật vội nói: “Ta cùng sư muội ở trong núi từ nhỏ đến lớn, không hiểu chuyện tục thế nên mới cần ngươi giải thích.”
Gã cường đạo gật gù: “Có thể các anh hùng ở núi tiên không có loại yêu thú phổ thông như vậy cũng không phải chuyện gì lạ lùng, Phong giác thú là loại có cước lực nhanh nhất tại Minh giới, mọi người đều cưỡi nó khi đi đường, một ngày ngàn dặm không thành vấn đề. Đương nhiên những người thân phận cao quý đều thuần phục được Linh thú nhưng trong các loại yêu thú thì Phong giác thú thường được những người bình thường chúng tôi sử dụng.”
Liễu Dật gật đầu: “Từ giờ nhờ ngươi dẫn lộ.”
Gã cường đạo đáp ngay: “Vâng, xin theo tôi.”
Quanh co vài lần, ba người đến một gò đất lớn, sau gò có con vật giống như quái thú đứng trong bóng tối, Thất Nguyệt hỏi: “Đám huynh đệ của ngươi chạy nhanh thật, không cần cả đồ để cưỡi nữa.”
Gã cường đạo cười vang: “Phong giác thú này ở đâu chả có, bọn họ thuần phục một vài con có khó gì.”
Liễu Dật không nhìn thấy hình dáng của con Phong giác thú, chỉ bằng vào song thủ sờ mó, cảm giác có thể cưỡi được, Thất Nguyệt thì nhìn rõ, Phong giác thú này cao hơn tuấn mã ở Nhân gian chừng một cái đầu, toàn thân có lông dài, trên cái đầu tròn xoe có hai chiếc sừng nhô cao, hết sức khả ái, bốn chân nhìn thì dài mảnh nhưng hữu lực, chả trách ngày có thể đi được ngàn dặm.
Gã cường đạo tóm lấy con Phong giác thú rồi nói: “Anh hùng, tiểu nhân là Lam Phi, ngài cứ gọi là A Phi cũng được.”
Liễu Dật tiện tay lấy ra một đồng kim tệ: “A Phi? À à, sau này còn rất nhiều chuyện nhờ ngươi chỉ điểm, chỉ cần ngươi làm tốt, tiền không thành vấn đề.”
A Phi nhận lấy đồng kim tệ, nước miếng tứa ra ào ào, nguyên lai Liễu Dật và Thất Nguyệt không biết được giá trị của kim tệ tại Minh giới, ở đây kim tệ thuần chủng cực kì hiếm, loại tiền thường thấy nhất là đồng tệ, một ngàn đồng tệ mới đổi được một ngân tệ, một kim tệ phải năm ngàn ngân tệ mới đổi được, một mâm rượu thịt thượng đẳng chỉ đáng giá vài ba ngân tệ, vậy là đủ hiểu giá trị của kim tệ ở Minh giới. Vì vậy, ở Minh giới kim tệ còn có một tên gọi khác: hạnh vận tệ (tiền vận may).
Ba người cưỡi lên con Phong giác thú to lớn, theo chỉ dẫn của A Phi mà tiến về Mạc Trần khách sạn.
Suốt dọc đường, trong lòng Liễu Dật nghĩ ngợi rất nhiều chuyện, nhất là chút trải nghiệm vừa rồi khiến chàng cảm thấy hơi phức tạp, theo tin tức lúc ở tam giới thì Minh giới thuộc về Minh Vương của Lam thị gia tộc là đúng, nhưng tên A Phi kia đã lộ ra rằng Diệp La thị tựa hồ rất đáng sợ, chả lẽ Minh giới cũng giống như tam giới, không hề đoàn kết; trong lòng chàng một thế giới mà xưng hô theo gia tộc nắm quyền chắc chắn là một chỉnh thể thống nhất, nhưng hiện tại thì dường như Diệp La thị cùng Lam thị đều là những gia tộc lớn.
Những gì chàng biết đến giờ đành để sau này sẽ lí giải, chỉ từ mấy câu A Phi vô ý lộ ra, có thể đoán biết Minh giới cũng là một thế giới hỗn loạn, nếu thế việc tìm chín loại nước mắt càng khó khăn; nghĩ đến vấn đề nhức óc này, chàng lơ đãng nhìn vầng minh nguyệt đang nhô lên từ trên trời, cảm thán: “Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ …”
Đó là ngày đầu tiên chàng đến một thế giới khác, xem ra tương đối tự nhiên và không yên tĩnh, những điều chưa biết ở thế giới này khiến hai người mờ mịt, nhưng họ đều biết đây chỉ là một sự khởi đầu mới, thứ chân chính chờ đợi là chín loại nước mắt.
Nguyên lai tình duyên ba kiếp này chỉ là một câu chuyện ở Nhân gian nhưng thời gian qua đi, bánh xe vận mệnh lại đem đến một thế giới khác.
Tịch dương lặn xuống phía tây, gió ào ào cuốn bụi đất tung bay mịt trời, một phiến đại địa mênh mang không thấy đâu là bờ bến, bốn phía toàn là những dãy núi hoàng thổ hùng vĩ vô hạn. Đó là một thế giới hoang lương, thực vật ít ỏi đến đáng thương nhưng lại quái dị đến mức không tin được, những con quái vật chưa từng thấy bay lượn trên trời cao, bên dưới lớp hoàng thổ ẩn tàng những sinh vật còn kì quái hơn khiến người ta không cách nào lí giải được.
Ánh nắng cuối ngày khiến mây trắng trên không trung biến thành rực rỡ, có phần hơi lấp lánh. Trên mặt đất mênh mang, xuất hiện một trung niên hắc y bạch phát, trường kiếm nắm chặt trong tay, song nhãn được phủ bằng tấm đoạn màu đen, hiển nhiên là một người mù, gió nhè nhẹ phiêu động, từng bước đều lưu lại dấu chân trên mặt đất.
Bên cạnh là một tử y thiếu nữ trang phục vô cùng rực rỡ, nàng mặc kình trang màu tím đỏ, đôi ủng cao ôm sát lấy đôi chân ngăm đen xinh đẹp, vùng tiểu phúc trơn láng hoàn toàn lộ ra ngoài, tuy hai cánh tay được lớp sa màu lam che kín đến tận cổ tay, nhưng bờ vai nhẵn nhụi lại để trần.
Hai người này chính là Liễu Dật và Thất Nguyệt, đến Minh giới vì muốn phá giải trớ chú cho Thiên nữ, để tìm chín loại nước mắt. Khi họ vừa hạ xuống chừng một chốc thì y phục rách nát đã được thay đổi nhưng không rõ vì cớ gì mà không cách nào ngự kiếm được, đành thong thả đi bộ giữa vùng đất hoang.
Thất Nguyệt vừa đi vừa quan sát, buông tiếng thở dài: “Chả lẽ đây là Minh giới? Chỗ này so với những khu rừng sâu mà chúng ta từng qua còn hoang vắng hơn, xem ra Minh giới thật sự là một nơi không người, buồn tẻ.”
Nơi đây rất rộng lớn, hoàn toàn không có đường đi, chỉ có hoàng thổ, hai bên lác đác mấy ngọn núi nhỏ, thực vật duy nhất là mấy cây nấm kì lạ có lá giống hình trường kiếm. Hai người thương lượng, quyết định đi về hướng vầng thái dương lặn xuống, do phạm vi tìm kiếm chín loại nước mắt quá lớn khiến họ nghĩ rằng dù đi khắp thế giới này cũng không thể gom đủ, cứ đi được đến đâu hay đến đó, tìm nơi có người hỏi han tình hình.
Thất Nguyệt hỏi: “Thư sinh, huynh nói thử xem chúng ta có tìm được chín loại nước mắt không?”
Liễu Dật đáp: “Dạ Lang và Hồng Nương không phải đã nói rồi sao, chỉ cần trên đời này có, chúng ta nhất định sẽ tìm được.”
Thất Nguyệt tuy gật đầu nhưng trong lòng nàng có phần nghi hoặc, có lẽ nàng căn bản không tin rằng có thể tìm được chín loại nước mắt bởi chúng quá hư vô, phảng phất như chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nàng lại hỏi: “Vì sao ở đây lại không thể ngự kiếm, tu vi của chúng ta có giảm đi chút nào đâu!”
Liễu Dật vừa đi vừa đáp: “Chuyện này ta cũng không rõ, có lẽ…thế giới này đã bị phong ấn hoặc là có một sức mạnh đặc chủng ngăn cản, không thể phi kiếm thì chúng ta đi bộ, chút khó khăn này không thể khiến ta lùi bước.”
Thất Nguyệt hưởng ứng: “Thế giới này lớn như vậy, hoang lương như vậy, muội thật không biết phải làm sao nữa.”
Thình lình, Liễu Dật liền lắc mạnh đầu, thập phần cảnh giới: “Có người tới, sáu người.” Cùng lúc, Thất Nguyệt cũng bắt đầu thấy cảnh giác.
Nàng nhận thấy có người chia thành ba người đi trước, ba người đi sau, lẳng lặng đến gần, căn cứ vào kiểu đi đứng của họ hiển nhiên không phải là người qua đường, có lẽ mục tiêu của đối phương là hai người.
Nàng quay qua nắm lấy tay Liễu Dật, không phải nàng lo lắng chàng sẽ thụ thương, sáu người đó không so được với chàng, chàng chỉ đang tạo cơ hội để nhìn rõ ràng bọn họ. Nàng vừa đỡ chàng ngồi xuống cạnh gò đất vừa nói: “Mệt thật, chúng ta nghỉ ngơi một chút”
Liễu Dật cùng phối hợp, gật đầu: “Được.”
Hai người đang đối thoại thì sáu người ẩn mình cả đằng trước và phía sau gò đất bắt đầu hành động, Liễu Dật truyền âm cảnh cáo Thất Nguyệt: “Cẩn thận, bọn chúng tới rồi.”
Chàng vừa dứt miệng, dưới ánh tà dương le lói hiện ra sáu bóng đen, tay cầm trường đao lao tới, tốc độ khá nhanh. Liếc nhìn sáu người, chàng phân tích kĩ càng mục đích của họ, hiển nhiên chàng và Thất Nguyệt mới đến đây được vài ba thời thần nên khẳng định họ không phải là cừu nhân của hai người, hơn nữa thân thủ họ lại tầm thường như vậy, chàng nói với Thất Nguyệt: “Ta muốn đánh cá, sáu người này nhất định là ăn cướp.”
Thất Nguyệt cũng muốn đùa một chút, nỗi buồn lúc trước đã sớm bị quét sạch, truyền âm trả lời: “Đánh cược gì?”
Liễu Dật nghĩ một lát đoạn nói: “Nếu ta nói đúng thì khi chúng ta tìm thấy khách sạn đầu tiên, muội mời ta uống rượu.”
Thất Nguyệt bật cười: “Hay chưa, nguyên lai đại ma vương huynh không chỉ muốn hưởng đồ ăn của Nhân gian mà muốn uống cả rượu, ha ha, bên trong y phục của muội có rất nhiều tiền, đều bằng vàng cả, không rõ ở đây có tác dụng gì không.”
Liễu Dật không nói gì, trong y phục của chàng cũng có rất nhiều tiền, chắc do Hồng Nương, Dạ Lang để vào, nếu đúng vậy, có lẽ…chuyện không thể ngự kiếm cũng là khó khăn do hai người đó đặt ra cho chàng, cứ theo dòng suy nghĩ như vậy, chàng đã giải đáp được một số vấn đề.
Sáu đạo nhân ảnh chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai người, Liễu Dật có thể cảm giác rất rõ mức độ chân nguyên của sáu người, dựa vào chân nguyên màu vàng, chàng nắm chắc vị trí của từng người, lại thêm thính lực tập trung, cảm giác hiện giờ không kém hơn trước bao nhiêu. Chàng không rõ tu vi của Minh giới sắp xếp thế nào, sáu người này tại tam giới cũng được liệt vào hàng cao thủ trung đẳng.
Sáu đạo nhân ảnh loáng lên, tách đôi Liễu Dật và Thất Nguyệt rồi bao vây lại, dưới ánh nắng le lói lúc cuối ngày, chỉ thấy sáu người đủ cả cao, thấp, béo, gầy, toàn thân đều đen nhánh, Thất Nguyệt và Liễu Dật chỉ nhìn được ánh mắt họ.
Trường đao thẳng đuột chỉ vào hai người, một hắc y nhân dường như là thủ lĩnh khai khẩu trước tiên: “Hai vị bằng hữu, mấy vị huynh đệ chúng tôi hiện tại đang túng thiếu muốn mượn chút phí sinh hoạt, không biết hai vị có sẵn lòng?” Tuy mồm nói là vay mượn nhưng sáu lưỡi trường đao khiến người ta có cảm giác là cướp đoạt chứ vay mượn nỗi gì.
Thất Nguyệt nhướng mày, bước lên mấy bước: “Xin hỏi…các người là cường đạo?”
Hắc y nhân đứng đầu hơi ngây ra: “Đúng, là cường đạo, dầu sao cô nương đã biết rồi, ta khuyến cáo tiểu cô nương xinh đẹp mau giao ra những vật có giá trị trên người, bằng không hậu quả nghiêm trọng đấy.”
Cùng lúc, một hắc y nhân bước đến bên tên đầu lĩnh: “Đầu lĩnh, con nhỏ này coi cũng không tệ, chúng ta bắt cô ta rồi tính sau.”
Thấy y nói cũng thuyết phục, tên đầu lĩnh ngắm nghía Thất Nguyệt, cười đen tối: “Được, được.”
Thất Nguyệt thình lình cười vang, trụ vững chân rồi nói: “Các ngươi quả nhiên là cường đạo.”
Hai người đó cho rằng Thất Nguyệt đã nghe rõ lời mình, người đứng bên chen vào: “Biết thì tốt, nếu dám phản kháng, cô sẽ chết thảm lắm đó, còn… ngoan ngoãn thì, hắc hắc.” Tuy không thấy biểu tình của hắn nhưng có thể khẳng định là bỉ ổi cực điểm.
Cả sáu tên không ngờ Thất Nguyệt không thèm lí gì tới chúng mà quay qua nói với tên mù đang ngồi trên mặt đất: “Thư sinh, sao huynh lại đoán đúng vậy? Đừng nói với muội là trong sách cái gì…cái gì thánh hiền có ghi nhé.”
Liễu Dật chỉ cười, tịnh không trả lời song hai mắt được tấm đoạn đen che lại, mớ tóc trắng theo gió lất phất bay, dưới ánh chiều muộn nụ cười đượm vẻ thần bí, lại thêm bị sáu tên cường đạo bao vây mà vẫn cười càng khiến người ta không đoán nổi.
Thất Nguyệt giậm chân: “Không được, mời huynh uống rượu nhưng bắt bọn chúng trả tiền.”
Hiển nhiên hai tên hắc y nhân không hiểu nàng đang nói gì, chỉ thấy hai người nhìn nhau rồi nàng quay đầu lại, đột nhiên chúng phát hiện trên tay nàng có một đồng kim tệ (tiền vàng) phát quang lấp lánh, nàng cười: “Các ngươi có biết đây là gì không?”
Tên thủ lĩnh cường đạo mở to hai mắt, buột miệng: “Là kim tệ.”
Thất Nguyệt liếc mắt nhìn một gã cường đạo bên cạnh tên thủ lĩnh: “Ngươi đến đây, chỉ cần ngươi đến lấy, bao nhiêu kim tệ trên mình ta đều cho ngươi hết.”
Hắc y nhân nghe thấy, cười lên hăng hắc, nói với tên thủ lĩnh: “Đầu lĩnh, là con nhỏ này tìm đệ, để đệ đến xem trên mình cô ta còn bao nhiêu kim tệ nữa, hắc hắc.” Nói đoạn, y thật sự cất bước về phía Thất Nguyệt, từ đôi mắt dâm đãng có thể thấy mục đích không chỉ là kim tệ…
Khi tên cường đạo còn cách Thất Nguyệt chừng ba xích, chân phải cua nàng hất mạnh, chân nguyên mãnh liệt chớp mắt đã xuất ra, một trận cuồng phong thổi vút tới, rồi một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một đạo hắc ảnh văng ra ngoài xa sáu trượng như diều đứt dây, bụi đất bay mịt mù, thân ảnh nọ nằm thẳng cẳng trên mặt đất, tựa hồ đã ngất xỉu.
Mục quang năm kẻ còn lại rời khỏi chân Thất Nguyệt tập trung lên thân mình nhân ảnh kia, khi thấy nhân ảnh văng ra lại nhìn nàng, cả năm tên nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng, thình lình tên thủ lĩnh kinh hoảng: “Ngươi là…là người của Diệp La thị?”
Thất Nguyệt không hiểu cái gì là Diệp La thị nhưng vẫn nói: “Ta mặc cho người ngươi nhắc đến là thứ gì ta cũng không biết đâu, nhưng hôm nay bà cô này cho các ngươi biết khôn hồn thì lập tức bỏ hết những thứ đáng tiền trong mình ra, còn không…”. Lời vừa thoát khỏi miệng thì kiếm cũng rời vỏ, hồng quang lấp lánh, một đạo kiếm khí như lưu tinh là là mặt đất xạ vào một gò đất cách đó trượng, bụi tung mù mịt, gò đất đã bị chẻ làm đôi.
Không đợi cho Thất Nguyệt kịp lên tiếng, năm tên cường đạo còn lại đem toàn bộ đồng tệ cùng một ít ngân tệ và cả mấy thanh đao đặt trên mặt đất.
Thất Nguyệt không ngờ phản ứng của chúng lại nhanh như vậy, gật gù: “Được, làm tốt lắm, các ngươi có thể đi.”
Năm tên này vốn là cường đạo, dựa vào việc cướp bóc mà sống, hôm nay gặp được một kẻ mù và một mĩ nữ, những tưởng gặp món bở, không ngờ được bị người ta cướp ngược lại, giờ nghe thấy có thể đi như được lệnh đặc xá, quay người chạy tứ tán.
Tên đầu lĩnh vừa quay đi được chừng một sát na thì thấy một mớ tóc trắng toát lất phất cạnh người rồi một nhân ảnh màu đen chắn ngang đường, y như nhìn thấy quỷ, ngoảnh đầu lại nhìn, tên mù vừa nãy còn ngồi trên mặt đất đã mất tiêu, lại quay lại thì tên mù nọ và tử y thiếu nữ đang đứng trước mặt.
Gã vội nói: “Hai vị đại hiệp, không, hai vị anh hùng, trên mình tiểu nhân hiện giờ đúng là không có đồng nào, xin hai vị bỏ qua cho tiểu nhân lần này.” Trong lòng gã nói thầm: “Các vị huynh đệ đã chạy cả rồi, vì sao bọn họ chỉ bắt mỗi mình ta, chả lẽ họ biết ta còn giữ riêng một đồng kim tệ?”
Liễu Dật trấn an: “Yên tâm đi, ngươi thu toàn bộ số tiền lại, chúng ta cần ngươi giúp.”
Gã cường đạo nghe xong, đảo mắt nhìn xuống đất, tuy là tiền của đồng bạn nhưng hình như không ít tí nào, lập tức khom người: “Anh hùng, ngài có việc gì xin cứ phân phó, chỗ tiền này dĩ nhiên…là để hiếu kính ngài, tiểu nhân sao có thể thu lại.” Tuy mồm nói là không thu nhưng mặt khác lại tự nghĩ rằng đó là do Liễu Dật sai bảo nên thu sạch lại.
Liễu Dật nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi phải đi theo chúng ta, giúp chúng ta kiếm một tấm địa đồ rồi nói với chúng ta những chuyện giang hồ ở đây, cả những chuyện ngươi nghe hoặc thấy, ta…ta và sư muội vừa từ trong núi đi ra, không quen thuộc nơi này nên cần ngươi giúp.”
Thất Nguyệt cảm thấy hơi kì quái, chàng bất ngờ gọi nàng là muội muội, tuy có vô số điều nghi vấn nhưng niềm vui trong lòng không cho nàng có thời gian nghĩ ngợi.
Gã thủ lĩnh cường đạo thu hết chỗ tiền, vội nói: “Hay quá, hay quá, nguyên lai các vị là người tu tiên trong núi, thảo nào lợi hại như vậy, tiểu nhân còn nghĩ là đã gặp người của Diệp La thị nữa.”
Nói rồi, gã cởi tấm hắc bố che mặt, tuy sắc trời đã muộn nhưng Thất Nguyệt vẫn nhìn ra là khuôn mặt của một trung niên râu rậm, cái mũi quặp lại, cặp mắt to, hàng mi đen dày, cả khuôn mặt như muốn nói lên rằng: “Tôi là người chân thật.” Khuôn mặt gã khiến người ta có cảm giác thuần hậu nhưng lời lẽ lại tương phản với vẻ bề ngoài.
Liễu Dật a lên một tiếng, không vội vàng hỏi mà chuyển đề tài: “Giờ ngươi đưa chúng ta đến một tửu lâu, khách sạn gì đó gần đây nhất, chúng ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
Gã cường đạo vui vẻ nói: “Tuyệt lắm, khách sạn gần nhất là Mạc Trần, cách chúng ta chừng hơn trăm dặm, đi độ nửa thời thần là đến. Ở nơi giao nhau của Thương Châu và Mạc Tang Châu thì Mạc Trần khách sạn là nổi tiếng hơn cả, bất quá tình hình hỗn loạn, nên ít khách.”
Liễu Dật tỏ ra nghi ngờ: “Nửa thời thần làm sao đi được những hơn trăm dặm.”
Gã cường đạo đáp: “Anh hùng không biết sao? Chẳng lẽ chưa từng cưỡi Phong giác thú?”
“Phong giác thú là gì vậy?” Thất Nguyệt hỏi.
Liễu Dật vội nói: “Ta cùng sư muội ở trong núi từ nhỏ đến lớn, không hiểu chuyện tục thế nên mới cần ngươi giải thích.”
Gã cường đạo gật gù: “Có thể các anh hùng ở núi tiên không có loại yêu thú phổ thông như vậy cũng không phải chuyện gì lạ lùng, Phong giác thú là loại có cước lực nhanh nhất tại Minh giới, mọi người đều cưỡi nó khi đi đường, một ngày ngàn dặm không thành vấn đề. Đương nhiên những người thân phận cao quý đều thuần phục được Linh thú nhưng trong các loại yêu thú thì Phong giác thú thường được những người bình thường chúng tôi sử dụng.”
Liễu Dật gật đầu: “Từ giờ nhờ ngươi dẫn lộ.”
Gã cường đạo đáp ngay: “Vâng, xin theo tôi.”
Quanh co vài lần, ba người đến một gò đất lớn, sau gò có con vật giống như quái thú đứng trong bóng tối, Thất Nguyệt hỏi: “Đám huynh đệ của ngươi chạy nhanh thật, không cần cả đồ để cưỡi nữa.”
Gã cường đạo cười vang: “Phong giác thú này ở đâu chả có, bọn họ thuần phục một vài con có khó gì.”
Liễu Dật không nhìn thấy hình dáng của con Phong giác thú, chỉ bằng vào song thủ sờ mó, cảm giác có thể cưỡi được, Thất Nguyệt thì nhìn rõ, Phong giác thú này cao hơn tuấn mã ở Nhân gian chừng một cái đầu, toàn thân có lông dài, trên cái đầu tròn xoe có hai chiếc sừng nhô cao, hết sức khả ái, bốn chân nhìn thì dài mảnh nhưng hữu lực, chả trách ngày có thể đi được ngàn dặm.
Gã cường đạo tóm lấy con Phong giác thú rồi nói: “Anh hùng, tiểu nhân là Lam Phi, ngài cứ gọi là A Phi cũng được.”
Liễu Dật tiện tay lấy ra một đồng kim tệ: “A Phi? À à, sau này còn rất nhiều chuyện nhờ ngươi chỉ điểm, chỉ cần ngươi làm tốt, tiền không thành vấn đề.”
A Phi nhận lấy đồng kim tệ, nước miếng tứa ra ào ào, nguyên lai Liễu Dật và Thất Nguyệt không biết được giá trị của kim tệ tại Minh giới, ở đây kim tệ thuần chủng cực kì hiếm, loại tiền thường thấy nhất là đồng tệ, một ngàn đồng tệ mới đổi được một ngân tệ, một kim tệ phải năm ngàn ngân tệ mới đổi được, một mâm rượu thịt thượng đẳng chỉ đáng giá vài ba ngân tệ, vậy là đủ hiểu giá trị của kim tệ ở Minh giới. Vì vậy, ở Minh giới kim tệ còn có một tên gọi khác: hạnh vận tệ (tiền vận may).
Ba người cưỡi lên con Phong giác thú to lớn, theo chỉ dẫn của A Phi mà tiến về Mạc Trần khách sạn.
Suốt dọc đường, trong lòng Liễu Dật nghĩ ngợi rất nhiều chuyện, nhất là chút trải nghiệm vừa rồi khiến chàng cảm thấy hơi phức tạp, theo tin tức lúc ở tam giới thì Minh giới thuộc về Minh Vương của Lam thị gia tộc là đúng, nhưng tên A Phi kia đã lộ ra rằng Diệp La thị tựa hồ rất đáng sợ, chả lẽ Minh giới cũng giống như tam giới, không hề đoàn kết; trong lòng chàng một thế giới mà xưng hô theo gia tộc nắm quyền chắc chắn là một chỉnh thể thống nhất, nhưng hiện tại thì dường như Diệp La thị cùng Lam thị đều là những gia tộc lớn.
Những gì chàng biết đến giờ đành để sau này sẽ lí giải, chỉ từ mấy câu A Phi vô ý lộ ra, có thể đoán biết Minh giới cũng là một thế giới hỗn loạn, nếu thế việc tìm chín loại nước mắt càng khó khăn; nghĩ đến vấn đề nhức óc này, chàng lơ đãng nhìn vầng minh nguyệt đang nhô lên từ trên trời, cảm thán: “Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ …”
Đó là ngày đầu tiên chàng đến một thế giới khác, xem ra tương đối tự nhiên và không yên tĩnh, những điều chưa biết ở thế giới này khiến hai người mờ mịt, nhưng họ đều biết đây chỉ là một sự khởi đầu mới, thứ chân chính chờ đợi là chín loại nước mắt.