Cả khu rừng hôn ám vô biên, không có bất kỳ tiếng điểu thú nào, chỉ có gió thi thoảng thổi qua làm rớt vài chiếc lá, bạch sắc vân vụ kì quái trên không trung phiêu động lúc nhanh lúc chậm, bốn người hiện tại hoàn toàn tĩnh lặng, có thể nghe được tiếng hô hấp của họ, ánh mắt Liễu Dật ngó ra xa xa, trong chu vi mười trượng chỉ toàn một màu đen mờ mịt.
Lời của Vũ Trầm Tinh vừa dứt, khu rừng lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, nhưng Liễu Dật biết, lúc này mới chính là bắt đầu, quả nhiên, không ngoài dự liệu của Liễu Dật, sau một lúc yên tĩnh, một kẻ toàn thân y phục bạch sắc di chuyển rất nhanh trong vân vụ hắc ám, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Liễu Dật ba trượng, là một thiếu niên tay cầm trường kiếm.
Liễu Dật đánh giá cẩn thận thiếu niên trước mặt, cuối cùng thốt lên: “Là ngươi”. Trước mặt Liễu Dậy không phải ai khác, chính là Tô Thiếu bị Cửu U Ma Thần chiếm cứ thân thể, nhưng lúc này Liễu Dật có thể khẳng định, người trước mặt tuyệt đối không phải Cửu U Ma Thần, với thủ đoạn và cách hành xử của Cửu U Ma Thần, tuyệt đối không thể dễ dàng hiện thân.
Tay trái Tô Thiếu nắm chặt thanh cổ kiếm, nhìn Liễu Dật gật đầu cười nói” Chúng ta lại gặp nhau, ngươi nhận ra ta sao?”. Tô Thiếu vừa nói vừa rời mắt khỏi người Liễu Dật, dường như đang đánh giá những người trước mặt.
Tay trái Liễu Dật theo ý thức nắm lấy trường kiếm, vì chàng cảm nhận được sát khí đại thịnh toát ra từ kẻ ở trước mặt, sau đó nói theo: “Ta vốn nghĩ ngươi là Cửu U Ma Thần, nhưng hiện tại xem ra, ngươi không phải…Cửu U Ma Thần hành sự nếu không nắm chắc thì không xuất hiện, còn ngươi, hoàn toàn không có phong cách giống hắn ta, hơn nữa, ngươi hiện tại đến để giết ta, nếu ta đoán không sai, ngươi vì Lam Nhận mà đến giết ta, Cửu U Ma Thần không bao giờ làm việc gì vì người khác, vì thế ngươi không phải là Cửu U Ma Thần!”.
Tô Thiếu nghe xong, cười “ Ha ha…”, tiếp tục nghịch thanh kiếm trong tay nhưng mắt vẫn không rời Liễu Dật, nói tiếp: “Thật là cao thủ à, đã biết ta đến để giết ngươi, không sai, ta không phải là Cửu U Ma Thần, ta không muốn luôn nghe lời hắn, vì thế hắn nhất định phải nghe ta”.
Nói xong, Tô Thiếu ngừng lại một lát, nhìn bạch sắc vân vụ trên không trung, nói tiếp: “Ngươi đã biết ta đến để giết ngươi, như thế, lý do giết ngươi ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ, rất đơn giản, nếu ngươi còn sống thì có người không thấy vui vẻ, mà người đó không vui vẻ thì ta cũng không vui vẻ, cho nên ngươi nhất định phải chết”. Lời của Tô Thiếu lúc này không nhanh không chậm, hành sự hoàn toàn không theo chương pháp, Liễu Dật có thể khẳng định, Cửu U Ma Thần vốn đã bị người bình thường này khống chế.
Vũ Trầm Tinh nghe thế, cười lạnh lùng, nhìn tên Tô Thiếu nói: “Ngươi tưởng ngươi là cái thứ gì mà nói giết người này, người nọ, ngươi có khả năng sao?. Ngươi có bản lĩnh gì cứ múa may một hồi cho bản cô nương xem xem”.
Kiếm trong tả thủ của Tô Thiếu đột nhiên bất động, đưa mắt nhìn Vũ Trầm Tinh, rồi nhìn lại Liễu Dật, khẩu khí rất tùy tiện nói tiếp: “Ngươi cho rằng ta không giết được các ngươi?, tất cả các người không phải đều đang đứng yên đó sao?”. Nói xong, tay phải vung ra mãnh liệt ,“ Xoẹt”, trường kiếm ra khỏi vỏ mang theo quang hoa, phá động một vùng hắc sắc vụ khí, trong vụ khí quang mang lấp lánh, cây cối trong khoảng cách giữa hai người bị một kiếm này chấn nát.
Tô Thiếu tra trường kiếm vào vỏ, hữu thủ hoành ngang, hắc sắc quang mang tụ tập, hình thành khối cầu dạng quyền đầu trong tay hắn ta, khối cầu dần dần to ra, một hóa thành ba, liền đó hữu thủ Tô Thiếu tung ra, ba khối cầu hắc sắc đột nhiên bay xuống đất, mặt đất nhanh chóng xuất hiện ba vòng xoáy hắc sắc, khi ba vòng xoáy này hình thành, ba quái vật hình dáng khác nhau từ ba vòng xoáy dần dần xuất hiện.
Ba con quái vật này chính là Quỷ Tộc thủ lĩnh, Tử Thần, Thủ Hộ Giả, Tu La Quỷ Vương, chỉ thấy Tử Thần sau khi hình thành, cả thân thể biến thành thực chất, sau đó, dưới hắc sắc phi phong phát ra một đạo hồng sắc quang mang, một cây liêm đao thẳng đứng hiện ra. Bạch sắc là Thủ Hộ Giả, hai tay cầm đao, đồng dạng, bạch sắc phi phong che giấu tất cả, chỉ có phần thân dưới phiêu miễu vô trạng.
Đằng sau là Tu La Quỷ Vương to lớn vô cùng, sau khi thân thể hình thành, há cái miệng khổng lồ hớp không khí, chớp mắt, thân thể vốn đã to lớn tiếp tục bành trướng thêm gấp bội, trong tay cầm một cây Chiến Phủ đỏ như máu, trong không gian hắc ám lấp lánh kim thuộc quang mang, lúc này Tu La Quỷ Vương đã như một hòn núi nhỏ, sừng sững trước mặt Liễu Dật.
Ngay lúc hắn không ngừng biến đổi thân thể, Liễu Dật chầm chậm lui về sau, nói lại một lần nữa với ba nữ nhân phía sau: “Các người nhất định phải tụ lại, đối phương rất lợi hại, ngàn vạn lần không được phân tán”. Quỷ Tộc tam Quỷ Vương trước mặt, Liễu Dật tuy chưa biết qua, nhưng với cảm giác của một kiếm giả, chàng biết ba tên Quỷ Vương này tuyệt đối lợi hại.
Vũ Trầm Tinh lúc này di chuyển đến gần Diệp La Bách Hoa và Thất Nguyệt, nói: “Ngươi không cần lo lắng như thế, bọn ta khẳng định có thể chiếu cố tốt bản thân, ngươi cũng phải cẩn thận”.
Lúc này, Tô Thiếu nhìn bọn người Liễu Dật, lạnh lùng cười nói: “Cẩn thận?, các ngươi cho rằng hôm nay các ngươi có thể sống sót sao?. Để ta sai ba tên đó tiễn các ngươi lên đường”. Tô Thiếu chỉ thị ba tên Quỷ Vương truy sát ba nữ nhân, Liễu Dật vốn nghĩ ba tên Quỷ Vương sẽ hạ thủ với mình, không ngờ chúng lại hạ thủ với ba thiếu nữ, Liễu Dật liền quay đầu nói với Thiết Thạch đang ngồi trên vai: “Ngươi đến hỗ trợ bọn họ, tên to lớn đó giao cho ngươi”.
Thiết Thạch gật đầu, cười khẹt khẹt mấy tiếng, xem bộ dạng rất là hưng phấn, từ sau khi ly khai Đại Hoang Sơn, luôn phải xuất hiện với thân phận tiểu hầu tử, lâu quá không được vận động, dường như rất khó chịu, hiện tại trong khu rừng này được đánh nhau với tên Quỷ to lớn kia làm sao không khỏi hưng phấn, vừa nghe Liễu Dật nói xong đã phốc ngay xuống, thoáng cái đã tiếp đất khiến mặt đất rung động mãnh liệt.
Ba Quỷ Vương tiếp nhận mệnh lệnh, lúc này nhắm đến ba nữ nhân đằng sau Liễu Dật, nhưng khi chuẩn bị động thủ thì một tiếng “ Oành” long trời, một tòa núi xuất hiện trước mặt ba Quỷ Vương, nhưng không, không phải núi mà là một con cự thú mà đen khổng lồ, đang trừng trừng cặp mắt huyết hồng nhìn vào Tu La Quỷ Vương.
Nhất thời, trong khu rừng vốn yên tĩnh đã biến thành một trường sát khí, không khí vô cùng khẩn trương, một bên là bọn người Liễu Dật, bên đối diện là lực lượng tà ác của Tô Thiếu. Liễu Dật rất rõ, Tô Thiếu cho dù khống chế Cửu U Ma Thần, cũng không thể muốn làm gì thì làm, lúc này lại lên tiếng muốn giết mình, tất nhiên là có căn cứ, hơn nữa phương pháp tu luyện của bọn Quỷ Tộc vốn tàn nhẫn ngoan độc, rất khó tưởng tượng Tô Thiếu hiện tại đã thành thứ gì.
Tô Thiếu huơ huơ trường kiếm trong tay, cười lạnh lùng, nói: “Ta phải cắt đầu ngươi xuống đem về tặng cho Lam Nhận”. Nói xong cười lớn một tràng, tiếng cười không biết là cao hứng hay là thống khổ, đúng lúc tiếng cười ngưng lại, hắn cùng kiếm đã động.
Liễu Dật sớm đã phòng bị, lúc thân thể Tô Thiếu động, chàng cũng động, lúc này Liễu Dật không dám lơ là, thôi động mười hai tầng chân nguyên mãnh liệt dụng chữ “ Tật” trong “ Ẩn Toàn Cửu Ảnh”, gia tăng tốc độ bản thân lên mức cao nhất không để bản thân rơi vào thế hạ phong, đồng thời khi thân thể hai người chuyển động, trường kiếm Liễu Dật xuất vỏ, trong chớp mắt, hai đạo nhân ảnh hắc bạch đã giao nhau mười mấy lần, liên tiếp phát ra từng trận kiếm thanh.
Trong khi hai người Liễu Dật bắt đầu giao chiến, ba Quỷ Vương cũng tiến đến ba người Thất Nguyệt, tốc độ và phương hướng di động của Tử Thần và Thủ Hộ Giả lợi hại dị thường, vì thế chỉ chớp mắt đã đến trước mặt ba nữ nhân, Xích trượng liêm đao của Tử Thần quét đến Thất Nguyệt, còn hai tay của Thủ Hộ Giả xoay chuyển, hai đạo bạch sắc quang ảnh chém thẳng đến Diệp La Bách Hoa.
Còn Tu La Quỷ Vương thân thể to lớn, tuy cũng là thủ lĩnh Quỷ Tộc, nhưng với thân hình to lớn như vậy, dường như kỹ năng sở trường của Quỷ Tộc đối với hắn không có tác dụng, cho dù có tác dụng thì hiện tại cũng không có đất sử dụng, bởi vì trước mắt hắn là tiểu hầu tử lúc này đã biến thành to lớn như một ngọn núi, Tu La Quỷ Vương nhận lệnh giết ba nữ nhân, tuy nhiên lúc này bị cự thú cản trở không thể tấn công, muốn tránh để đến truy sát ba nữ nhân nhưng Thiết Thạch lại quá thông minh, cự quyền vô tình to như hòn núi đánh trúng thân thể Tu La Quỷ Vương.
Nhưng Thiết Thạch không chịu dừng lại, khi thân thể Tu La Quỷ Vương bị lực mãnh liệt đánh bay ra sau thì đồng thời hai chân Thiết Thạch thần tốc bước vọt đến, truy theo Tu La Quỷ Vương, ngay lúc Tu La Quỷ Vương chưa kịp rớt xuống đất, hữu thủ Thiết Thạch đã mãnh liệt bung ra, một tiếng “ Oành” vang trời, thân thể to lớn của Tu La Quỷ Vương bị dính hai quyền của Thiết Thạch rơi thẳng xuống đất, nhất thời xung quanh hai thân thể to lớn này đất đá tung bay mù mịt.
Liễu Dật và Tô Thiếu tranh tài, hoàn toàn là bằng vũ khí sắc bén cùng với chân nguyên mãnh liệt, ngoài ra còn bằng vào tốc độ, tuy dụng lực không nhỏ nhưng vẫn là lấy tốc độ làm chủ, còn Thiết Thạch và Tu La Quỷ Vương đánh nhau, tuyệt đối là dùng sức lực bản thân, Tu La Quỷ Vương tuy là Quỷ Tộc thủ lĩnh nhưng hiện tại xem ra, lại không bằng Thiết Thạch thông minh, dường như bị kiềm chế.
Ba nữ nhân so tài với Tử Thần cùng Thủ Hộ Giả, ngoài tốc độ và sức lực, lúc này song phương còn chú trọng công thủ bình thường, có thể nói tập trung nhiều người hơn trường đấu của Liễu Dật và Thiết Thạch nhưng lại không thể phát huy cực hạn, Diệp La Bách Hoa nhờ vào thần khí trong tay cùng với chân nguyên đan mà Liễu Dật tặng đấu với Thủ Hộ Giả bất phân thắng bại, còn Thất Nguyệt hoàn toàn dựa vào chín tầng tâm pháp ma công cùng Vũ Nguyệt kiếm tạo thành vòng phòng ngự, dưới phấn hồng sắc quang hoa tán lạc, đao phong của Tử Thần không có khả năng phá giải, nhất thời, tất cả mọi người đều vì sanh tử mà ra sức chiến đấu.
Còn một người bên cạnh không phải động thủ chính là Vũ Trầm Tinh, hết nhìn Diệp La Bách Hoa và Thất Nguyệt chiến đấu, lại nhìn Thiết Thạch ở phía xa, giậm chân la to: “Cái con khỉ chết bầm này, làm sao lại giành phần của ta chứ”. Nói rồi lại nhìn đến Diệp La Bách Hoa và Thất Nguyệt, tuy hai nữ nhân này lúc bình thường thì xinh đẹp, tính tình ôn hòa nhưng lúc này xem ra xuất thủ cũng vô cùng tàn độc, Vũ Trầm Tinh la lớn: “Không phải nói rồi sao?, ba người chúng ta phải hành động cùng nhau, các người một người đánh một người, không chừa tên nào cho ta là sao?”.
Cũng không biết là Vũ Trầm Tinh cố ý làm rối loạn hay vô ý la ó, Tử Thần và Thủ Hộ Giả đưa mắt ra hiệu, thân hình thần tốc thoát khỏi vòng chiến, sau đó, một đạo bóng đen và một đạo bóng trắng nhanh chóng vọt đến Vũ Trầm tinh, Vũ Trầm Tinh cũng không phải kẻ ngốc, khi hai tên Quỷ Vương nhìn nhau thì Vũ Trầm Tinh đã đoán được ý đồ, hai đạo ảnh tử vọt đến, Vũ Trầm Tinh không nghĩ nhiều, song kiếm dũng mãnh xuất thủ chống lại, “ Coong” một tiếng, hai tay tung ra đã ngăn cản được tiến công của hai tên Quỷ Vương.
Vũ Trầm Tinh đến lúc này không dám nói nhiều, hai thanh đoản kiếm thu về trong tay, một mặt đối địch một mặt tìm biện pháp, nhưng hai tên Quỷ Vương là loại nhân vật thế nào, chỉ nháy mắt Vũ Trầm Tinh đã không duy trì nổi, kêu ầm lên: “Hai người các ngươi cùng tấn công ta, ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, Thất Nguyệt tỷ tỷ, Bách Hoa tỷ tỷ mau đến hỗ trợ, Tinh tiểu muội sắp chết rồi nè”.
Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa thấy hai tên Quỷ Vương tiến đánh Vũ Trầm Tinh, trong lòng vô cùng lo lắng, Thất Nguyệt dùng ma công thôi động Vũ Nguyệt kiếm, chân nguyên mãnh liệt mang theo hồng sắc quang mang hướng đến Vũ Trầm Tinh, ngay khi Vũ Trầm Tinh la lớn, phấn hồng sắc quang mang từ trên trời giáng xuống, Vũ Nguyệt kiếm dựng đứng sát bên cạnh Vũ Trầm Tinh, trong sát na, một cổ lực lượng nhu hòa khiến Tử Thần và Thủ Hộ Giả không hẹn mà cùng bị đẩy thối lui ba thước.
Còn Diệp La Bách Hoa lúc này cũng không do dự, thân hình nhảy vọt lên, lộn hai vòng rồi dừng lại trên không, liền đó một đạo bạch quang xuất hiện xung quanh thân thể, Phù Nhược kiếm phiêu phiêu trước người đã nhập vào đất, lúc này Diệp La Bách Hoa đối với một chiêu kiếm này đã nghiên cứu rất kỹ, tuy chưa đạt đến mức tinh kỳ nhưng cũng không phải tầm thường.
Kiếm kĩ này vốn phải dùng chân nguyên mãnh liệt ngưng tụ, không mất bao lâu, bạch quang đã tụ tập, Diệp La Bách Hoa hét lên: “Khởi”. Ngay khi Tử Thần và Thủ Hộ Giả tiếp tục tấn công, hai đạo bạch quang từ dưới đất uốn lượn vọt lên, quang mang này không ngừng kéo dài, lấy thân thể của bọn chúng làm trung tâm, thần tốc phân ra thành mấy chục đạo bạch quang giống nhau, sau khi đan chéo ngoằn ngoèo, thân thể Tử Thần và Thủ Hộ Giả đã bị bạch sắc quang võng này bao vây.
Tử Thần và Thủ Hộ Giả nhìn nhau, tuy trong phi phong không nhìn thấy được ánh mắt, nhưng có thể đoán được trong lòng hai Quỷ Vương đang vạn phần nghi ngờ, ngay lúc này, thân hình Diệp La Bách Hoa đột nhiên chuyển động, Phù Nhược kiếm trong tay đang vươn dài nhập đất liền khẽ phát động, bạch quang tạo nên một làn bụi mờ trên mặt đất, trong bạch quang, Diệp La Bách Hoa giống như tiên nữ hạ phạm, nhẹ nhàng trầm tĩnh.
Ngay khi Diệp La Bách Hoa hạ xuống, bạch sắc quang võng đang bao quanh thân thể Tử Thần và Thủ Hộ Giả đột nhiên thu lại, bạch sắc quang võng đâu phải là thường mà do Phù Nhược kiếm phân thân tổ hợp thành kiếm võng, kiếm quang thu lại rất nhanh, thân thể của Tử Thần và Thủ Hộ Giả chớp mắt đã bị chém nát mấy chục đoạn, sau đó, hóa khói bay lên tiêu thất trong không khí, không còn chút dấu vết nào.
Tất cả bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng rất nhanh, hữu thủ Thất Nguyệt thu hồi lại Vũ Nguyệt kiếm, còn Diệp La Bách Hoa cũng thu hồi Phù Ngược kiếm, nhìn Vũ Trầm Tinh vẫn còn kinh sợ, nhưng Vũ Trầm Tinh đã trấn tĩnh rất nhanh, nhìn Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa cười nói: “Hai vị tỷ tỷ thật lợi hại, nhưng mà hình như có vẻ quá đơn giản”.
Thất Nguyệt có vẻ khó hiểu nhưng Diệp La Bách Hoa đã lên tiếng: “Đúng vậy, dường như quá đơn giản, Cửu U Ma Thần là kẻ thống trị tối cao của Quỷ Tộc, đám quỷ hắn mang đến đây không thể dễ dàng bị giết như thế”.
Vũ Trầm Tinh vừa nghiêng đầu vừa nói: “Quỷ có thể chết sao?”.
Thất Nguyệt tựa hồ nghĩ đến việc gì, lên tiếng: “Quỷ có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể bị kiếm chém chết, trừ phi kiếm của muội khắc chế được chúng”.
Diệp La Bách Hoa nghe vậy, lắc lắc đầu nói: “Kiếm của muội tuy là thần khí, nhưng không hề khắc chế được quỷ”. Nói đến đây, bất giác dừng lại, nếu không phải kiếm khắc chế quỷ, như vậy vừa rồi hai tên Quỷ Vương biến mất là do đâu?”.
Vũ Trầm Tinh bất đồ bước chầm chầm mấy bước, đột nhiên nghĩ ra điều gì, nói tiếp: “Bọn chúng không chết, vừa rồi biến mất chỉ là giả chết mà thôi”. Ngay khi Vũ Trầm Tinh nói dứt câu, thình lình phát hiện có bất thường, vốn dĩ xung quanh thân thể Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa có một tầng hắc sắc yên vụ mờ mờ, nếu như vẫn đứng sát hai người thì thật không thể nào nhìn ra.
Vũ Trầm Tinh bất đồ nhủ thầm “ Không ổn”, một dự cảm bất tường đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, hắc sắc yên vụ mờ mờ đó phảng phất hữu hình, giống như một thanh liêm đao, mà liêm đao lúc này đang chầm chầm di chuyển đến yết hầu hai người, thân hãm trong làn yên vụ đó thì căn bản không cách nào thoát, hữu thủ Vũ Trầm Tinh đưa lên miệng, một tiếng huýt gió vang dội, sau đó, hai tay giơ lên, hét vang: “Tinh hóa”, chỉ thấy không trung chớp mắt đã đổi màu, một tiếng gầm vang lên, trên không trung xanh thẫm xuất hiện một đạo lam sắc quang ảnh nhoáng qua đã nhập vào thân thể Vũ Trầm Tinh, quang ảnh to lớn, hình như là một con quái thú, sau khi quái thú tiến nhập thân thể, một đạo lam sắc quang mang thoáng động, thời gian như dừng lại, tất cả mọi người chỉ cảm giác lam quang lướt qua mắt mình, sau đó, thân thể Vũ Trầm Tinh dũng mãnh chuyển động, trong sát na, lam sắc khải giáp đang dần xuất hiện trên người nàng, lam sắc bảo thạch ở giữa đôi mày lấp lánh, hai cánh màu đen mở ra, nhanh chóng bao bọc lấy Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa vào trong…
Tiếp đến, chỉ nghe một tiếng “ Coong” ngân vang, sau đó, hai cánh đen triển khai, Vũ Trầm Tinh nói: “Tử Thần và Thủ Hộ Giả không chết, vừa rồi ta thấy liêm đao của Tử Thần hạ thủ với hai tỷ, phải dùng chiêu này để chống đỡ”. Lúc này, trên người Vũ Trầm Tinh, Lam sắc khải giáp đã xuất hiện hoàn toàn, mái tóc đen dài xõa ra, lam sắc bảo thạch trên khăn cột đầu càng tôn lên vẻ xinh đẹp của nàng, hiện tại không còn chút gì giống như hài tử tinh nghịch nữa.
Ba người đâu lưng lại với nhau, toàn lực chú thị xung quanh, hắc sắc yên vụ lúc này đã dần thành hình, nhưng lại chưa hẳn là thực chất, vẫn còn nữa trạng thái khí, Diệp La Bách Hoa vừa chuẩn bị tư thế sẵn sàng bạt kiếm, vừa nói: “Đa tạ Tinh tiểu muội”.
Vũ Trầm Tinh nghe vậy, cười cười, nói theo: “Đa tạ cái gì, hiện tại chúng ta cùng ngồi trên một thuyền, các tỷ chết ta cũng không xong, chỉ có chúng ta cùng xuất thủ, mới có cơ hội chiến thắng mấy tên Quỷ này, ngốc tử và hầu tử tạm thời không thể phân thân hỗ trợ chúng ta, hiện tại phải nhờ vào chính chúng ta thôi”.
Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa gật đầu, tuy nhìn không rõ nhưng ba người đều cảm giác được, vật thể dạng khí một đen một trắng trước mặt, như yên vụ xoay chuyển xung quanh, dường như đang muốn tìm cơ hội hạ thủ ba người…
Cả khu rừng hôn ám vô biên, không có bất kỳ tiếng điểu thú nào, chỉ có gió thi thoảng thổi qua làm rớt vài chiếc lá, bạch sắc vân vụ kì quái trên không trung phiêu động lúc nhanh lúc chậm, bốn người hiện tại hoàn toàn tĩnh lặng, có thể nghe được tiếng hô hấp của họ, ánh mắt Liễu Dật ngó ra xa xa, trong chu vi mười trượng chỉ toàn một màu đen mờ mịt.
Lời của Vũ Trầm Tinh vừa dứt, khu rừng lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, nhưng Liễu Dật biết, lúc này mới chính là bắt đầu, quả nhiên, không ngoài dự liệu của Liễu Dật, sau một lúc yên tĩnh, một kẻ toàn thân y phục bạch sắc di chuyển rất nhanh trong vân vụ hắc ám, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Liễu Dật ba trượng, là một thiếu niên tay cầm trường kiếm.
Liễu Dật đánh giá cẩn thận thiếu niên trước mặt, cuối cùng thốt lên: “Là ngươi”. Trước mặt Liễu Dậy không phải ai khác, chính là Tô Thiếu bị Cửu U Ma Thần chiếm cứ thân thể, nhưng lúc này Liễu Dật có thể khẳng định, người trước mặt tuyệt đối không phải Cửu U Ma Thần, với thủ đoạn và cách hành xử của Cửu U Ma Thần, tuyệt đối không thể dễ dàng hiện thân.
Tay trái Tô Thiếu nắm chặt thanh cổ kiếm, nhìn Liễu Dật gật đầu cười nói” Chúng ta lại gặp nhau, ngươi nhận ra ta sao?”. Tô Thiếu vừa nói vừa rời mắt khỏi người Liễu Dật, dường như đang đánh giá những người trước mặt.
Tay trái Liễu Dật theo ý thức nắm lấy trường kiếm, vì chàng cảm nhận được sát khí đại thịnh toát ra từ kẻ ở trước mặt, sau đó nói theo: “Ta vốn nghĩ ngươi là Cửu U Ma Thần, nhưng hiện tại xem ra, ngươi không phải…Cửu U Ma Thần hành sự nếu không nắm chắc thì không xuất hiện, còn ngươi, hoàn toàn không có phong cách giống hắn ta, hơn nữa, ngươi hiện tại đến để giết ta, nếu ta đoán không sai, ngươi vì Lam Nhận mà đến giết ta, Cửu U Ma Thần không bao giờ làm việc gì vì người khác, vì thế ngươi không phải là Cửu U Ma Thần!”.
Tô Thiếu nghe xong, cười “ Ha ha…”, tiếp tục nghịch thanh kiếm trong tay nhưng mắt vẫn không rời Liễu Dật, nói tiếp: “Thật là cao thủ à, đã biết ta đến để giết ngươi, không sai, ta không phải là Cửu U Ma Thần, ta không muốn luôn nghe lời hắn, vì thế hắn nhất định phải nghe ta”.
Nói xong, Tô Thiếu ngừng lại một lát, nhìn bạch sắc vân vụ trên không trung, nói tiếp: “Ngươi đã biết ta đến để giết ngươi, như thế, lý do giết ngươi ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ, rất đơn giản, nếu ngươi còn sống thì có người không thấy vui vẻ, mà người đó không vui vẻ thì ta cũng không vui vẻ, cho nên ngươi nhất định phải chết”. Lời của Tô Thiếu lúc này không nhanh không chậm, hành sự hoàn toàn không theo chương pháp, Liễu Dật có thể khẳng định, Cửu U Ma Thần vốn đã bị người bình thường này khống chế.
Vũ Trầm Tinh nghe thế, cười lạnh lùng, nhìn tên Tô Thiếu nói: “Ngươi tưởng ngươi là cái thứ gì mà nói giết người này, người nọ, ngươi có khả năng sao?. Ngươi có bản lĩnh gì cứ múa may một hồi cho bản cô nương xem xem”.
Kiếm trong tả thủ của Tô Thiếu đột nhiên bất động, đưa mắt nhìn Vũ Trầm Tinh, rồi nhìn lại Liễu Dật, khẩu khí rất tùy tiện nói tiếp: “Ngươi cho rằng ta không giết được các ngươi?, tất cả các người không phải đều đang đứng yên đó sao?”. Nói xong, tay phải vung ra mãnh liệt ,“ Xoẹt”, trường kiếm ra khỏi vỏ mang theo quang hoa, phá động một vùng hắc sắc vụ khí, trong vụ khí quang mang lấp lánh, cây cối trong khoảng cách giữa hai người bị một kiếm này chấn nát.
Tô Thiếu tra trường kiếm vào vỏ, hữu thủ hoành ngang, hắc sắc quang mang tụ tập, hình thành khối cầu dạng quyền đầu trong tay hắn ta, khối cầu dần dần to ra, một hóa thành ba, liền đó hữu thủ Tô Thiếu tung ra, ba khối cầu hắc sắc đột nhiên bay xuống đất, mặt đất nhanh chóng xuất hiện ba vòng xoáy hắc sắc, khi ba vòng xoáy này hình thành, ba quái vật hình dáng khác nhau từ ba vòng xoáy dần dần xuất hiện.
Ba con quái vật này chính là Quỷ Tộc thủ lĩnh, Tử Thần, Thủ Hộ Giả, Tu La Quỷ Vương, chỉ thấy Tử Thần sau khi hình thành, cả thân thể biến thành thực chất, sau đó, dưới hắc sắc phi phong phát ra một đạo hồng sắc quang mang, một cây liêm đao thẳng đứng hiện ra. Bạch sắc là Thủ Hộ Giả, hai tay cầm đao, đồng dạng, bạch sắc phi phong che giấu tất cả, chỉ có phần thân dưới phiêu miễu vô trạng.
Đằng sau là Tu La Quỷ Vương to lớn vô cùng, sau khi thân thể hình thành, há cái miệng khổng lồ hớp không khí, chớp mắt, thân thể vốn đã to lớn tiếp tục bành trướng thêm gấp bội, trong tay cầm một cây Chiến Phủ đỏ như máu, trong không gian hắc ám lấp lánh kim thuộc quang mang, lúc này Tu La Quỷ Vương đã như một hòn núi nhỏ, sừng sững trước mặt Liễu Dật.
Ngay lúc hắn không ngừng biến đổi thân thể, Liễu Dật chầm chậm lui về sau, nói lại một lần nữa với ba nữ nhân phía sau: “Các người nhất định phải tụ lại, đối phương rất lợi hại, ngàn vạn lần không được phân tán”. Quỷ Tộc tam Quỷ Vương trước mặt, Liễu Dật tuy chưa biết qua, nhưng với cảm giác của một kiếm giả, chàng biết ba tên Quỷ Vương này tuyệt đối lợi hại.
Vũ Trầm Tinh lúc này di chuyển đến gần Diệp La Bách Hoa và Thất Nguyệt, nói: “Ngươi không cần lo lắng như thế, bọn ta khẳng định có thể chiếu cố tốt bản thân, ngươi cũng phải cẩn thận”.
Lúc này, Tô Thiếu nhìn bọn người Liễu Dật, lạnh lùng cười nói: “Cẩn thận?, các ngươi cho rằng hôm nay các ngươi có thể sống sót sao?. Để ta sai ba tên đó tiễn các ngươi lên đường”. Tô Thiếu chỉ thị ba tên Quỷ Vương truy sát ba nữ nhân, Liễu Dật vốn nghĩ ba tên Quỷ Vương sẽ hạ thủ với mình, không ngờ chúng lại hạ thủ với ba thiếu nữ, Liễu Dật liền quay đầu nói với Thiết Thạch đang ngồi trên vai: “Ngươi đến hỗ trợ bọn họ, tên to lớn đó giao cho ngươi”.
Thiết Thạch gật đầu, cười khẹt khẹt mấy tiếng, xem bộ dạng rất là hưng phấn, từ sau khi ly khai Đại Hoang Sơn, luôn phải xuất hiện với thân phận tiểu hầu tử, lâu quá không được vận động, dường như rất khó chịu, hiện tại trong khu rừng này được đánh nhau với tên Quỷ to lớn kia làm sao không khỏi hưng phấn, vừa nghe Liễu Dật nói xong đã phốc ngay xuống, thoáng cái đã tiếp đất khiến mặt đất rung động mãnh liệt.
Ba Quỷ Vương tiếp nhận mệnh lệnh, lúc này nhắm đến ba nữ nhân đằng sau Liễu Dật, nhưng khi chuẩn bị động thủ thì một tiếng “ Oành” long trời, một tòa núi xuất hiện trước mặt ba Quỷ Vương, nhưng không, không phải núi mà là một con cự thú mà đen khổng lồ, đang trừng trừng cặp mắt huyết hồng nhìn vào Tu La Quỷ Vương.
Nhất thời, trong khu rừng vốn yên tĩnh đã biến thành một trường sát khí, không khí vô cùng khẩn trương, một bên là bọn người Liễu Dật, bên đối diện là lực lượng tà ác của Tô Thiếu. Liễu Dật rất rõ, Tô Thiếu cho dù khống chế Cửu U Ma Thần, cũng không thể muốn làm gì thì làm, lúc này lại lên tiếng muốn giết mình, tất nhiên là có căn cứ, hơn nữa phương pháp tu luyện của bọn Quỷ Tộc vốn tàn nhẫn ngoan độc, rất khó tưởng tượng Tô Thiếu hiện tại đã thành thứ gì.
Tô Thiếu huơ huơ trường kiếm trong tay, cười lạnh lùng, nói: “Ta phải cắt đầu ngươi xuống đem về tặng cho Lam Nhận”. Nói xong cười lớn một tràng, tiếng cười không biết là cao hứng hay là thống khổ, đúng lúc tiếng cười ngưng lại, hắn cùng kiếm đã động.
Liễu Dật sớm đã phòng bị, lúc thân thể Tô Thiếu động, chàng cũng động, lúc này Liễu Dật không dám lơ là, thôi động mười hai tầng chân nguyên mãnh liệt dụng chữ “ Tật” trong “ Ẩn Toàn Cửu Ảnh”, gia tăng tốc độ bản thân lên mức cao nhất không để bản thân rơi vào thế hạ phong, đồng thời khi thân thể hai người chuyển động, trường kiếm Liễu Dật xuất vỏ, trong chớp mắt, hai đạo nhân ảnh hắc bạch đã giao nhau mười mấy lần, liên tiếp phát ra từng trận kiếm thanh.
Trong khi hai người Liễu Dật bắt đầu giao chiến, ba Quỷ Vương cũng tiến đến ba người Thất Nguyệt, tốc độ và phương hướng di động của Tử Thần và Thủ Hộ Giả lợi hại dị thường, vì thế chỉ chớp mắt đã đến trước mặt ba nữ nhân, Xích trượng liêm đao của Tử Thần quét đến Thất Nguyệt, còn hai tay của Thủ Hộ Giả xoay chuyển, hai đạo bạch sắc quang ảnh chém thẳng đến Diệp La Bách Hoa.
Còn Tu La Quỷ Vương thân thể to lớn, tuy cũng là thủ lĩnh Quỷ Tộc, nhưng với thân hình to lớn như vậy, dường như kỹ năng sở trường của Quỷ Tộc đối với hắn không có tác dụng, cho dù có tác dụng thì hiện tại cũng không có đất sử dụng, bởi vì trước mắt hắn là tiểu hầu tử lúc này đã biến thành to lớn như một ngọn núi, Tu La Quỷ Vương nhận lệnh giết ba nữ nhân, tuy nhiên lúc này bị cự thú cản trở không thể tấn công, muốn tránh để đến truy sát ba nữ nhân nhưng Thiết Thạch lại quá thông minh, cự quyền vô tình to như hòn núi đánh trúng thân thể Tu La Quỷ Vương.
Nhưng Thiết Thạch không chịu dừng lại, khi thân thể Tu La Quỷ Vương bị lực mãnh liệt đánh bay ra sau thì đồng thời hai chân Thiết Thạch thần tốc bước vọt đến, truy theo Tu La Quỷ Vương, ngay lúc Tu La Quỷ Vương chưa kịp rớt xuống đất, hữu thủ Thiết Thạch đã mãnh liệt bung ra, một tiếng “ Oành” vang trời, thân thể to lớn của Tu La Quỷ Vương bị dính hai quyền của Thiết Thạch rơi thẳng xuống đất, nhất thời xung quanh hai thân thể to lớn này đất đá tung bay mù mịt.
Liễu Dật và Tô Thiếu tranh tài, hoàn toàn là bằng vũ khí sắc bén cùng với chân nguyên mãnh liệt, ngoài ra còn bằng vào tốc độ, tuy dụng lực không nhỏ nhưng vẫn là lấy tốc độ làm chủ, còn Thiết Thạch và Tu La Quỷ Vương đánh nhau, tuyệt đối là dùng sức lực bản thân, Tu La Quỷ Vương tuy là Quỷ Tộc thủ lĩnh nhưng hiện tại xem ra, lại không bằng Thiết Thạch thông minh, dường như bị kiềm chế.
Ba nữ nhân so tài với Tử Thần cùng Thủ Hộ Giả, ngoài tốc độ và sức lực, lúc này song phương còn chú trọng công thủ bình thường, có thể nói tập trung nhiều người hơn trường đấu của Liễu Dật và Thiết Thạch nhưng lại không thể phát huy cực hạn, Diệp La Bách Hoa nhờ vào thần khí trong tay cùng với chân nguyên đan mà Liễu Dật tặng đấu với Thủ Hộ Giả bất phân thắng bại, còn Thất Nguyệt hoàn toàn dựa vào chín tầng tâm pháp ma công cùng Vũ Nguyệt kiếm tạo thành vòng phòng ngự, dưới phấn hồng sắc quang hoa tán lạc, đao phong của Tử Thần không có khả năng phá giải, nhất thời, tất cả mọi người đều vì sanh tử mà ra sức chiến đấu.
Còn một người bên cạnh không phải động thủ chính là Vũ Trầm Tinh, hết nhìn Diệp La Bách Hoa và Thất Nguyệt chiến đấu, lại nhìn Thiết Thạch ở phía xa, giậm chân la to: “Cái con khỉ chết bầm này, làm sao lại giành phần của ta chứ”. Nói rồi lại nhìn đến Diệp La Bách Hoa và Thất Nguyệt, tuy hai nữ nhân này lúc bình thường thì xinh đẹp, tính tình ôn hòa nhưng lúc này xem ra xuất thủ cũng vô cùng tàn độc, Vũ Trầm Tinh la lớn: “Không phải nói rồi sao?, ba người chúng ta phải hành động cùng nhau, các người một người đánh một người, không chừa tên nào cho ta là sao?”.
Cũng không biết là Vũ Trầm Tinh cố ý làm rối loạn hay vô ý la ó, Tử Thần và Thủ Hộ Giả đưa mắt ra hiệu, thân hình thần tốc thoát khỏi vòng chiến, sau đó, một đạo bóng đen và một đạo bóng trắng nhanh chóng vọt đến Vũ Trầm tinh, Vũ Trầm Tinh cũng không phải kẻ ngốc, khi hai tên Quỷ Vương nhìn nhau thì Vũ Trầm Tinh đã đoán được ý đồ, hai đạo ảnh tử vọt đến, Vũ Trầm Tinh không nghĩ nhiều, song kiếm dũng mãnh xuất thủ chống lại, “ Coong” một tiếng, hai tay tung ra đã ngăn cản được tiến công của hai tên Quỷ Vương.
Vũ Trầm Tinh đến lúc này không dám nói nhiều, hai thanh đoản kiếm thu về trong tay, một mặt đối địch một mặt tìm biện pháp, nhưng hai tên Quỷ Vương là loại nhân vật thế nào, chỉ nháy mắt Vũ Trầm Tinh đã không duy trì nổi, kêu ầm lên: “Hai người các ngươi cùng tấn công ta, ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, Thất Nguyệt tỷ tỷ, Bách Hoa tỷ tỷ mau đến hỗ trợ, Tinh tiểu muội sắp chết rồi nè”.
Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa thấy hai tên Quỷ Vương tiến đánh Vũ Trầm Tinh, trong lòng vô cùng lo lắng, Thất Nguyệt dùng ma công thôi động Vũ Nguyệt kiếm, chân nguyên mãnh liệt mang theo hồng sắc quang mang hướng đến Vũ Trầm Tinh, ngay khi Vũ Trầm Tinh la lớn, phấn hồng sắc quang mang từ trên trời giáng xuống, Vũ Nguyệt kiếm dựng đứng sát bên cạnh Vũ Trầm Tinh, trong sát na, một cổ lực lượng nhu hòa khiến Tử Thần và Thủ Hộ Giả không hẹn mà cùng bị đẩy thối lui ba thước.
Còn Diệp La Bách Hoa lúc này cũng không do dự, thân hình nhảy vọt lên, lộn hai vòng rồi dừng lại trên không, liền đó một đạo bạch quang xuất hiện xung quanh thân thể, Phù Nhược kiếm phiêu phiêu trước người đã nhập vào đất, lúc này Diệp La Bách Hoa đối với một chiêu kiếm này đã nghiên cứu rất kỹ, tuy chưa đạt đến mức tinh kỳ nhưng cũng không phải tầm thường.
Kiếm kĩ này vốn phải dùng chân nguyên mãnh liệt ngưng tụ, không mất bao lâu, bạch quang đã tụ tập, Diệp La Bách Hoa hét lên: “Khởi”. Ngay khi Tử Thần và Thủ Hộ Giả tiếp tục tấn công, hai đạo bạch quang từ dưới đất uốn lượn vọt lên, quang mang này không ngừng kéo dài, lấy thân thể của bọn chúng làm trung tâm, thần tốc phân ra thành mấy chục đạo bạch quang giống nhau, sau khi đan chéo ngoằn ngoèo, thân thể Tử Thần và Thủ Hộ Giả đã bị bạch sắc quang võng này bao vây.
Tử Thần và Thủ Hộ Giả nhìn nhau, tuy trong phi phong không nhìn thấy được ánh mắt, nhưng có thể đoán được trong lòng hai Quỷ Vương đang vạn phần nghi ngờ, ngay lúc này, thân hình Diệp La Bách Hoa đột nhiên chuyển động, Phù Nhược kiếm trong tay đang vươn dài nhập đất liền khẽ phát động, bạch quang tạo nên một làn bụi mờ trên mặt đất, trong bạch quang, Diệp La Bách Hoa giống như tiên nữ hạ phạm, nhẹ nhàng trầm tĩnh.
Ngay khi Diệp La Bách Hoa hạ xuống, bạch sắc quang võng đang bao quanh thân thể Tử Thần và Thủ Hộ Giả đột nhiên thu lại, bạch sắc quang võng đâu phải là thường mà do Phù Nhược kiếm phân thân tổ hợp thành kiếm võng, kiếm quang thu lại rất nhanh, thân thể của Tử Thần và Thủ Hộ Giả chớp mắt đã bị chém nát mấy chục đoạn, sau đó, hóa khói bay lên tiêu thất trong không khí, không còn chút dấu vết nào.
Tất cả bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng rất nhanh, hữu thủ Thất Nguyệt thu hồi lại Vũ Nguyệt kiếm, còn Diệp La Bách Hoa cũng thu hồi Phù Ngược kiếm, nhìn Vũ Trầm Tinh vẫn còn kinh sợ, nhưng Vũ Trầm Tinh đã trấn tĩnh rất nhanh, nhìn Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa cười nói: “Hai vị tỷ tỷ thật lợi hại, nhưng mà hình như có vẻ quá đơn giản”.
Thất Nguyệt có vẻ khó hiểu nhưng Diệp La Bách Hoa đã lên tiếng: “Đúng vậy, dường như quá đơn giản, Cửu U Ma Thần là kẻ thống trị tối cao của Quỷ Tộc, đám quỷ hắn mang đến đây không thể dễ dàng bị giết như thế”.
Vũ Trầm Tinh vừa nghiêng đầu vừa nói: “Quỷ có thể chết sao?”.
Thất Nguyệt tựa hồ nghĩ đến việc gì, lên tiếng: “Quỷ có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể bị kiếm chém chết, trừ phi kiếm của muội khắc chế được chúng”.
Diệp La Bách Hoa nghe vậy, lắc lắc đầu nói: “Kiếm của muội tuy là thần khí, nhưng không hề khắc chế được quỷ”. Nói đến đây, bất giác dừng lại, nếu không phải kiếm khắc chế quỷ, như vậy vừa rồi hai tên Quỷ Vương biến mất là do đâu?”.
Vũ Trầm Tinh bất đồ bước chầm chầm mấy bước, đột nhiên nghĩ ra điều gì, nói tiếp: “Bọn chúng không chết, vừa rồi biến mất chỉ là giả chết mà thôi”. Ngay khi Vũ Trầm Tinh nói dứt câu, thình lình phát hiện có bất thường, vốn dĩ xung quanh thân thể Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa có một tầng hắc sắc yên vụ mờ mờ, nếu như vẫn đứng sát hai người thì thật không thể nào nhìn ra.
Vũ Trầm Tinh bất đồ nhủ thầm “ Không ổn”, một dự cảm bất tường đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, hắc sắc yên vụ mờ mờ đó phảng phất hữu hình, giống như một thanh liêm đao, mà liêm đao lúc này đang chầm chầm di chuyển đến yết hầu hai người, thân hãm trong làn yên vụ đó thì căn bản không cách nào thoát, hữu thủ Vũ Trầm Tinh đưa lên miệng, một tiếng huýt gió vang dội, sau đó, hai tay giơ lên, hét vang: “Tinh hóa”, chỉ thấy không trung chớp mắt đã đổi màu, một tiếng gầm vang lên, trên không trung xanh thẫm xuất hiện một đạo lam sắc quang ảnh nhoáng qua đã nhập vào thân thể Vũ Trầm Tinh, quang ảnh to lớn, hình như là một con quái thú, sau khi quái thú tiến nhập thân thể, một đạo lam sắc quang mang thoáng động, thời gian như dừng lại, tất cả mọi người chỉ cảm giác lam quang lướt qua mắt mình, sau đó, thân thể Vũ Trầm Tinh dũng mãnh chuyển động, trong sát na, lam sắc khải giáp đang dần xuất hiện trên người nàng, lam sắc bảo thạch ở giữa đôi mày lấp lánh, hai cánh màu đen mở ra, nhanh chóng bao bọc lấy Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa vào trong…
Tiếp đến, chỉ nghe một tiếng “ Coong” ngân vang, sau đó, hai cánh đen triển khai, Vũ Trầm Tinh nói: “Tử Thần và Thủ Hộ Giả không chết, vừa rồi ta thấy liêm đao của Tử Thần hạ thủ với hai tỷ, phải dùng chiêu này để chống đỡ”. Lúc này, trên người Vũ Trầm Tinh, Lam sắc khải giáp đã xuất hiện hoàn toàn, mái tóc đen dài xõa ra, lam sắc bảo thạch trên khăn cột đầu càng tôn lên vẻ xinh đẹp của nàng, hiện tại không còn chút gì giống như hài tử tinh nghịch nữa.
Ba người đâu lưng lại với nhau, toàn lực chú thị xung quanh, hắc sắc yên vụ lúc này đã dần thành hình, nhưng lại chưa hẳn là thực chất, vẫn còn nữa trạng thái khí, Diệp La Bách Hoa vừa chuẩn bị tư thế sẵn sàng bạt kiếm, vừa nói: “Đa tạ Tinh tiểu muội”.
Vũ Trầm Tinh nghe vậy, cười cười, nói theo: “Đa tạ cái gì, hiện tại chúng ta cùng ngồi trên một thuyền, các tỷ chết ta cũng không xong, chỉ có chúng ta cùng xuất thủ, mới có cơ hội chiến thắng mấy tên Quỷ này, ngốc tử và hầu tử tạm thời không thể phân thân hỗ trợ chúng ta, hiện tại phải nhờ vào chính chúng ta thôi”.
Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa gật đầu, tuy nhìn không rõ nhưng ba người đều cảm giác được, vật thể dạng khí một đen một trắng trước mặt, như yên vụ xoay chuyển xung quanh, dường như đang muốn tìm cơ hội hạ thủ ba người…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cả khu rừng hôn ám vô biên, không có bất kỳ tiếng điểu thú nào, chỉ có gió thi thoảng thổi qua làm rớt vài chiếc lá, bạch sắc vân vụ kì quái trên không trung phiêu động lúc nhanh lúc chậm, bốn người hiện tại hoàn toàn tĩnh lặng, có thể nghe được tiếng hô hấp của họ, ánh mắt Liễu Dật ngó ra xa xa, trong chu vi mười trượng chỉ toàn một màu đen mờ mịt.
Lời của Vũ Trầm Tinh vừa dứt, khu rừng lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, nhưng Liễu Dật biết, lúc này mới chính là bắt đầu, quả nhiên, không ngoài dự liệu của Liễu Dật, sau một lúc yên tĩnh, một kẻ toàn thân y phục bạch sắc di chuyển rất nhanh trong vân vụ hắc ám, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Liễu Dật ba trượng, là một thiếu niên tay cầm trường kiếm.
Liễu Dật đánh giá cẩn thận thiếu niên trước mặt, cuối cùng thốt lên: “Là ngươi”. Trước mặt Liễu Dậy không phải ai khác, chính là Tô Thiếu bị Cửu U Ma Thần chiếm cứ thân thể, nhưng lúc này Liễu Dật có thể khẳng định, người trước mặt tuyệt đối không phải Cửu U Ma Thần, với thủ đoạn và cách hành xử của Cửu U Ma Thần, tuyệt đối không thể dễ dàng hiện thân.
Tay trái Tô Thiếu nắm chặt thanh cổ kiếm, nhìn Liễu Dật gật đầu cười nói” Chúng ta lại gặp nhau, ngươi nhận ra ta sao?”. Tô Thiếu vừa nói vừa rời mắt khỏi người Liễu Dật, dường như đang đánh giá những người trước mặt.
Tay trái Liễu Dật theo ý thức nắm lấy trường kiếm, vì chàng cảm nhận được sát khí đại thịnh toát ra từ kẻ ở trước mặt, sau đó nói theo: “Ta vốn nghĩ ngươi là Cửu U Ma Thần, nhưng hiện tại xem ra, ngươi không phải…Cửu U Ma Thần hành sự nếu không nắm chắc thì không xuất hiện, còn ngươi, hoàn toàn không có phong cách giống hắn ta, hơn nữa, ngươi hiện tại đến để giết ta, nếu ta đoán không sai, ngươi vì Lam Nhận mà đến giết ta, Cửu U Ma Thần không bao giờ làm việc gì vì người khác, vì thế ngươi không phải là Cửu U Ma Thần!”.
Tô Thiếu nghe xong, cười “ Ha ha…”, tiếp tục nghịch thanh kiếm trong tay nhưng mắt vẫn không rời Liễu Dật, nói tiếp: “Thật là cao thủ à, đã biết ta đến để giết ngươi, không sai, ta không phải là Cửu U Ma Thần, ta không muốn luôn nghe lời hắn, vì thế hắn nhất định phải nghe ta”.
Nói xong, Tô Thiếu ngừng lại một lát, nhìn bạch sắc vân vụ trên không trung, nói tiếp: “Ngươi đã biết ta đến để giết ngươi, như thế, lý do giết ngươi ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ, rất đơn giản, nếu ngươi còn sống thì có người không thấy vui vẻ, mà người đó không vui vẻ thì ta cũng không vui vẻ, cho nên ngươi nhất định phải chết”. Lời của Tô Thiếu lúc này không nhanh không chậm, hành sự hoàn toàn không theo chương pháp, Liễu Dật có thể khẳng định, Cửu U Ma Thần vốn đã bị người bình thường này khống chế.
Vũ Trầm Tinh nghe thế, cười lạnh lùng, nhìn tên Tô Thiếu nói: “Ngươi tưởng ngươi là cái thứ gì mà nói giết người này, người nọ, ngươi có khả năng sao?. Ngươi có bản lĩnh gì cứ múa may một hồi cho bản cô nương xem xem”.
Kiếm trong tả thủ của Tô Thiếu đột nhiên bất động, đưa mắt nhìn Vũ Trầm Tinh, rồi nhìn lại Liễu Dật, khẩu khí rất tùy tiện nói tiếp: “Ngươi cho rằng ta không giết được các ngươi?, tất cả các người không phải đều đang đứng yên đó sao?”. Nói xong, tay phải vung ra mãnh liệt ,“ Xoẹt”, trường kiếm ra khỏi vỏ mang theo quang hoa, phá động một vùng hắc sắc vụ khí, trong vụ khí quang mang lấp lánh, cây cối trong khoảng cách giữa hai người bị một kiếm này chấn nát.
Tô Thiếu tra trường kiếm vào vỏ, hữu thủ hoành ngang, hắc sắc quang mang tụ tập, hình thành khối cầu dạng quyền đầu trong tay hắn ta, khối cầu dần dần to ra, một hóa thành ba, liền đó hữu thủ Tô Thiếu tung ra, ba khối cầu hắc sắc đột nhiên bay xuống đất, mặt đất nhanh chóng xuất hiện ba vòng xoáy hắc sắc, khi ba vòng xoáy này hình thành, ba quái vật hình dáng khác nhau từ ba vòng xoáy dần dần xuất hiện.
Ba con quái vật này chính là Quỷ Tộc thủ lĩnh, Tử Thần, Thủ Hộ Giả, Tu La Quỷ Vương, chỉ thấy Tử Thần sau khi hình thành, cả thân thể biến thành thực chất, sau đó, dưới hắc sắc phi phong phát ra một đạo hồng sắc quang mang, một cây liêm đao thẳng đứng hiện ra. Bạch sắc là Thủ Hộ Giả, hai tay cầm đao, đồng dạng, bạch sắc phi phong che giấu tất cả, chỉ có phần thân dưới phiêu miễu vô trạng.
Đằng sau là Tu La Quỷ Vương to lớn vô cùng, sau khi thân thể hình thành, há cái miệng khổng lồ hớp không khí, chớp mắt, thân thể vốn đã to lớn tiếp tục bành trướng thêm gấp bội, trong tay cầm một cây Chiến Phủ đỏ như máu, trong không gian hắc ám lấp lánh kim thuộc quang mang, lúc này Tu La Quỷ Vương đã như một hòn núi nhỏ, sừng sững trước mặt Liễu Dật.
Ngay lúc hắn không ngừng biến đổi thân thể, Liễu Dật chầm chậm lui về sau, nói lại một lần nữa với ba nữ nhân phía sau: “Các người nhất định phải tụ lại, đối phương rất lợi hại, ngàn vạn lần không được phân tán”. Quỷ Tộc tam Quỷ Vương trước mặt, Liễu Dật tuy chưa biết qua, nhưng với cảm giác của một kiếm giả, chàng biết ba tên Quỷ Vương này tuyệt đối lợi hại.
Vũ Trầm Tinh lúc này di chuyển đến gần Diệp La Bách Hoa và Thất Nguyệt, nói: “Ngươi không cần lo lắng như thế, bọn ta khẳng định có thể chiếu cố tốt bản thân, ngươi cũng phải cẩn thận”.
Lúc này, Tô Thiếu nhìn bọn người Liễu Dật, lạnh lùng cười nói: “Cẩn thận?, các ngươi cho rằng hôm nay các ngươi có thể sống sót sao?. Để ta sai ba tên đó tiễn các ngươi lên đường”. Tô Thiếu chỉ thị ba tên Quỷ Vương truy sát ba nữ nhân, Liễu Dật vốn nghĩ ba tên Quỷ Vương sẽ hạ thủ với mình, không ngờ chúng lại hạ thủ với ba thiếu nữ, Liễu Dật liền quay đầu nói với Thiết Thạch đang ngồi trên vai: “Ngươi đến hỗ trợ bọn họ, tên to lớn đó giao cho ngươi”.
Thiết Thạch gật đầu, cười khẹt khẹt mấy tiếng, xem bộ dạng rất là hưng phấn, từ sau khi ly khai Đại Hoang Sơn, luôn phải xuất hiện với thân phận tiểu hầu tử, lâu quá không được vận động, dường như rất khó chịu, hiện tại trong khu rừng này được đánh nhau với tên Quỷ to lớn kia làm sao không khỏi hưng phấn, vừa nghe Liễu Dật nói xong đã phốc ngay xuống, thoáng cái đã tiếp đất khiến mặt đất rung động mãnh liệt.
Ba Quỷ Vương tiếp nhận mệnh lệnh, lúc này nhắm đến ba nữ nhân đằng sau Liễu Dật, nhưng khi chuẩn bị động thủ thì một tiếng “ Oành” long trời, một tòa núi xuất hiện trước mặt ba Quỷ Vương, nhưng không, không phải núi mà là một con cự thú mà đen khổng lồ, đang trừng trừng cặp mắt huyết hồng nhìn vào Tu La Quỷ Vương.
Nhất thời, trong khu rừng vốn yên tĩnh đã biến thành một trường sát khí, không khí vô cùng khẩn trương, một bên là bọn người Liễu Dật, bên đối diện là lực lượng tà ác của Tô Thiếu. Liễu Dật rất rõ, Tô Thiếu cho dù khống chế Cửu U Ma Thần, cũng không thể muốn làm gì thì làm, lúc này lại lên tiếng muốn giết mình, tất nhiên là có căn cứ, hơn nữa phương pháp tu luyện của bọn Quỷ Tộc vốn tàn nhẫn ngoan độc, rất khó tưởng tượng Tô Thiếu hiện tại đã thành thứ gì.
Tô Thiếu huơ huơ trường kiếm trong tay, cười lạnh lùng, nói: “Ta phải cắt đầu ngươi xuống đem về tặng cho Lam Nhận”. Nói xong cười lớn một tràng, tiếng cười không biết là cao hứng hay là thống khổ, đúng lúc tiếng cười ngưng lại, hắn cùng kiếm đã động.
Liễu Dật sớm đã phòng bị, lúc thân thể Tô Thiếu động, chàng cũng động, lúc này Liễu Dật không dám lơ là, thôi động mười hai tầng chân nguyên mãnh liệt dụng chữ “ Tật” trong “ Ẩn Toàn Cửu Ảnh”, gia tăng tốc độ bản thân lên mức cao nhất không để bản thân rơi vào thế hạ phong, đồng thời khi thân thể hai người chuyển động, trường kiếm Liễu Dật xuất vỏ, trong chớp mắt, hai đạo nhân ảnh hắc bạch đã giao nhau mười mấy lần, liên tiếp phát ra từng trận kiếm thanh.
Trong khi hai người Liễu Dật bắt đầu giao chiến, ba Quỷ Vương cũng tiến đến ba người Thất Nguyệt, tốc độ và phương hướng di động của Tử Thần và Thủ Hộ Giả lợi hại dị thường, vì thế chỉ chớp mắt đã đến trước mặt ba nữ nhân, Xích trượng liêm đao của Tử Thần quét đến Thất Nguyệt, còn hai tay của Thủ Hộ Giả xoay chuyển, hai đạo bạch sắc quang ảnh chém thẳng đến Diệp La Bách Hoa.
Còn Tu La Quỷ Vương thân thể to lớn, tuy cũng là thủ lĩnh Quỷ Tộc, nhưng với thân hình to lớn như vậy, dường như kỹ năng sở trường của Quỷ Tộc đối với hắn không có tác dụng, cho dù có tác dụng thì hiện tại cũng không có đất sử dụng, bởi vì trước mắt hắn là tiểu hầu tử lúc này đã biến thành to lớn như một ngọn núi, Tu La Quỷ Vương nhận lệnh giết ba nữ nhân, tuy nhiên lúc này bị cự thú cản trở không thể tấn công, muốn tránh để đến truy sát ba nữ nhân nhưng Thiết Thạch lại quá thông minh, cự quyền vô tình to như hòn núi đánh trúng thân thể Tu La Quỷ Vương.
Nhưng Thiết Thạch không chịu dừng lại, khi thân thể Tu La Quỷ Vương bị lực mãnh liệt đánh bay ra sau thì đồng thời hai chân Thiết Thạch thần tốc bước vọt đến, truy theo Tu La Quỷ Vương, ngay lúc Tu La Quỷ Vương chưa kịp rớt xuống đất, hữu thủ Thiết Thạch đã mãnh liệt bung ra, một tiếng “ Oành” vang trời, thân thể to lớn của Tu La Quỷ Vương bị dính hai quyền của Thiết Thạch rơi thẳng xuống đất, nhất thời xung quanh hai thân thể to lớn này đất đá tung bay mù mịt.
Liễu Dật và Tô Thiếu tranh tài, hoàn toàn là bằng vũ khí sắc bén cùng với chân nguyên mãnh liệt, ngoài ra còn bằng vào tốc độ, tuy dụng lực không nhỏ nhưng vẫn là lấy tốc độ làm chủ, còn Thiết Thạch và Tu La Quỷ Vương đánh nhau, tuyệt đối là dùng sức lực bản thân, Tu La Quỷ Vương tuy là Quỷ Tộc thủ lĩnh nhưng hiện tại xem ra, lại không bằng Thiết Thạch thông minh, dường như bị kiềm chế.
Ba nữ nhân so tài với Tử Thần cùng Thủ Hộ Giả, ngoài tốc độ và sức lực, lúc này song phương còn chú trọng công thủ bình thường, có thể nói tập trung nhiều người hơn trường đấu của Liễu Dật và Thiết Thạch nhưng lại không thể phát huy cực hạn, Diệp La Bách Hoa nhờ vào thần khí trong tay cùng với chân nguyên đan mà Liễu Dật tặng đấu với Thủ Hộ Giả bất phân thắng bại, còn Thất Nguyệt hoàn toàn dựa vào chín tầng tâm pháp ma công cùng Vũ Nguyệt kiếm tạo thành vòng phòng ngự, dưới phấn hồng sắc quang hoa tán lạc, đao phong của Tử Thần không có khả năng phá giải, nhất thời, tất cả mọi người đều vì sanh tử mà ra sức chiến đấu.
Còn một người bên cạnh không phải động thủ chính là Vũ Trầm Tinh, hết nhìn Diệp La Bách Hoa và Thất Nguyệt chiến đấu, lại nhìn Thiết Thạch ở phía xa, giậm chân la to: “Cái con khỉ chết bầm này, làm sao lại giành phần của ta chứ”. Nói rồi lại nhìn đến Diệp La Bách Hoa và Thất Nguyệt, tuy hai nữ nhân này lúc bình thường thì xinh đẹp, tính tình ôn hòa nhưng lúc này xem ra xuất thủ cũng vô cùng tàn độc, Vũ Trầm Tinh la lớn: “Không phải nói rồi sao?, ba người chúng ta phải hành động cùng nhau, các người một người đánh một người, không chừa tên nào cho ta là sao?”.
Cũng không biết là Vũ Trầm Tinh cố ý làm rối loạn hay vô ý la ó, Tử Thần và Thủ Hộ Giả đưa mắt ra hiệu, thân hình thần tốc thoát khỏi vòng chiến, sau đó, một đạo bóng đen và một đạo bóng trắng nhanh chóng vọt đến Vũ Trầm tinh, Vũ Trầm Tinh cũng không phải kẻ ngốc, khi hai tên Quỷ Vương nhìn nhau thì Vũ Trầm Tinh đã đoán được ý đồ, hai đạo ảnh tử vọt đến, Vũ Trầm Tinh không nghĩ nhiều, song kiếm dũng mãnh xuất thủ chống lại, “ Coong” một tiếng, hai tay tung ra đã ngăn cản được tiến công của hai tên Quỷ Vương.
Vũ Trầm Tinh đến lúc này không dám nói nhiều, hai thanh đoản kiếm thu về trong tay, một mặt đối địch một mặt tìm biện pháp, nhưng hai tên Quỷ Vương là loại nhân vật thế nào, chỉ nháy mắt Vũ Trầm Tinh đã không duy trì nổi, kêu ầm lên: “Hai người các ngươi cùng tấn công ta, ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, Thất Nguyệt tỷ tỷ, Bách Hoa tỷ tỷ mau đến hỗ trợ, Tinh tiểu muội sắp chết rồi nè”.
Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa thấy hai tên Quỷ Vương tiến đánh Vũ Trầm Tinh, trong lòng vô cùng lo lắng, Thất Nguyệt dùng ma công thôi động Vũ Nguyệt kiếm, chân nguyên mãnh liệt mang theo hồng sắc quang mang hướng đến Vũ Trầm Tinh, ngay khi Vũ Trầm Tinh la lớn, phấn hồng sắc quang mang từ trên trời giáng xuống, Vũ Nguyệt kiếm dựng đứng sát bên cạnh Vũ Trầm Tinh, trong sát na, một cổ lực lượng nhu hòa khiến Tử Thần và Thủ Hộ Giả không hẹn mà cùng bị đẩy thối lui ba thước.
Còn Diệp La Bách Hoa lúc này cũng không do dự, thân hình nhảy vọt lên, lộn hai vòng rồi dừng lại trên không, liền đó một đạo bạch quang xuất hiện xung quanh thân thể, Phù Nhược kiếm phiêu phiêu trước người đã nhập vào đất, lúc này Diệp La Bách Hoa đối với một chiêu kiếm này đã nghiên cứu rất kỹ, tuy chưa đạt đến mức tinh kỳ nhưng cũng không phải tầm thường.
Kiếm kĩ này vốn phải dùng chân nguyên mãnh liệt ngưng tụ, không mất bao lâu, bạch quang đã tụ tập, Diệp La Bách Hoa hét lên: “Khởi”. Ngay khi Tử Thần và Thủ Hộ Giả tiếp tục tấn công, hai đạo bạch quang từ dưới đất uốn lượn vọt lên, quang mang này không ngừng kéo dài, lấy thân thể của bọn chúng làm trung tâm, thần tốc phân ra thành mấy chục đạo bạch quang giống nhau, sau khi đan chéo ngoằn ngoèo, thân thể Tử Thần và Thủ Hộ Giả đã bị bạch sắc quang võng này bao vây.
Tử Thần và Thủ Hộ Giả nhìn nhau, tuy trong phi phong không nhìn thấy được ánh mắt, nhưng có thể đoán được trong lòng hai Quỷ Vương đang vạn phần nghi ngờ, ngay lúc này, thân hình Diệp La Bách Hoa đột nhiên chuyển động, Phù Nhược kiếm trong tay đang vươn dài nhập đất liền khẽ phát động, bạch quang tạo nên một làn bụi mờ trên mặt đất, trong bạch quang, Diệp La Bách Hoa giống như tiên nữ hạ phạm, nhẹ nhàng trầm tĩnh.
Ngay khi Diệp La Bách Hoa hạ xuống, bạch sắc quang võng đang bao quanh thân thể Tử Thần và Thủ Hộ Giả đột nhiên thu lại, bạch sắc quang võng đâu phải là thường mà do Phù Nhược kiếm phân thân tổ hợp thành kiếm võng, kiếm quang thu lại rất nhanh, thân thể của Tử Thần và Thủ Hộ Giả chớp mắt đã bị chém nát mấy chục đoạn, sau đó, hóa khói bay lên tiêu thất trong không khí, không còn chút dấu vết nào.
Tất cả bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng rất nhanh, hữu thủ Thất Nguyệt thu hồi lại Vũ Nguyệt kiếm, còn Diệp La Bách Hoa cũng thu hồi Phù Ngược kiếm, nhìn Vũ Trầm Tinh vẫn còn kinh sợ, nhưng Vũ Trầm Tinh đã trấn tĩnh rất nhanh, nhìn Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa cười nói: “Hai vị tỷ tỷ thật lợi hại, nhưng mà hình như có vẻ quá đơn giản”.
Thất Nguyệt có vẻ khó hiểu nhưng Diệp La Bách Hoa đã lên tiếng: “Đúng vậy, dường như quá đơn giản, Cửu U Ma Thần là kẻ thống trị tối cao của Quỷ Tộc, đám quỷ hắn mang đến đây không thể dễ dàng bị giết như thế”.
Vũ Trầm Tinh vừa nghiêng đầu vừa nói: “Quỷ có thể chết sao?”.
Thất Nguyệt tựa hồ nghĩ đến việc gì, lên tiếng: “Quỷ có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể bị kiếm chém chết, trừ phi kiếm của muội khắc chế được chúng”.
Diệp La Bách Hoa nghe vậy, lắc lắc đầu nói: “Kiếm của muội tuy là thần khí, nhưng không hề khắc chế được quỷ”. Nói đến đây, bất giác dừng lại, nếu không phải kiếm khắc chế quỷ, như vậy vừa rồi hai tên Quỷ Vương biến mất là do đâu?”.
Vũ Trầm Tinh bất đồ bước chầm chầm mấy bước, đột nhiên nghĩ ra điều gì, nói tiếp: “Bọn chúng không chết, vừa rồi biến mất chỉ là giả chết mà thôi”. Ngay khi Vũ Trầm Tinh nói dứt câu, thình lình phát hiện có bất thường, vốn dĩ xung quanh thân thể Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa có một tầng hắc sắc yên vụ mờ mờ, nếu như vẫn đứng sát hai người thì thật không thể nào nhìn ra.
Vũ Trầm Tinh bất đồ nhủ thầm “ Không ổn”, một dự cảm bất tường đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, hắc sắc yên vụ mờ mờ đó phảng phất hữu hình, giống như một thanh liêm đao, mà liêm đao lúc này đang chầm chầm di chuyển đến yết hầu hai người, thân hãm trong làn yên vụ đó thì căn bản không cách nào thoát, hữu thủ Vũ Trầm Tinh đưa lên miệng, một tiếng huýt gió vang dội, sau đó, hai tay giơ lên, hét vang: “Tinh hóa”, chỉ thấy không trung chớp mắt đã đổi màu, một tiếng gầm vang lên, trên không trung xanh thẫm xuất hiện một đạo lam sắc quang ảnh nhoáng qua đã nhập vào thân thể Vũ Trầm Tinh, quang ảnh to lớn, hình như là một con quái thú, sau khi quái thú tiến nhập thân thể, một đạo lam sắc quang mang thoáng động, thời gian như dừng lại, tất cả mọi người chỉ cảm giác lam quang lướt qua mắt mình, sau đó, thân thể Vũ Trầm Tinh dũng mãnh chuyển động, trong sát na, lam sắc khải giáp đang dần xuất hiện trên người nàng, lam sắc bảo thạch ở giữa đôi mày lấp lánh, hai cánh màu đen mở ra, nhanh chóng bao bọc lấy Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa vào trong…
Tiếp đến, chỉ nghe một tiếng “ Coong” ngân vang, sau đó, hai cánh đen triển khai, Vũ Trầm Tinh nói: “Tử Thần và Thủ Hộ Giả không chết, vừa rồi ta thấy liêm đao của Tử Thần hạ thủ với hai tỷ, phải dùng chiêu này để chống đỡ”. Lúc này, trên người Vũ Trầm Tinh, Lam sắc khải giáp đã xuất hiện hoàn toàn, mái tóc đen dài xõa ra, lam sắc bảo thạch trên khăn cột đầu càng tôn lên vẻ xinh đẹp của nàng, hiện tại không còn chút gì giống như hài tử tinh nghịch nữa.
Ba người đâu lưng lại với nhau, toàn lực chú thị xung quanh, hắc sắc yên vụ lúc này đã dần thành hình, nhưng lại chưa hẳn là thực chất, vẫn còn nữa trạng thái khí, Diệp La Bách Hoa vừa chuẩn bị tư thế sẵn sàng bạt kiếm, vừa nói: “Đa tạ Tinh tiểu muội”.
Vũ Trầm Tinh nghe vậy, cười cười, nói theo: “Đa tạ cái gì, hiện tại chúng ta cùng ngồi trên một thuyền, các tỷ chết ta cũng không xong, chỉ có chúng ta cùng xuất thủ, mới có cơ hội chiến thắng mấy tên Quỷ này, ngốc tử và hầu tử tạm thời không thể phân thân hỗ trợ chúng ta, hiện tại phải nhờ vào chính chúng ta thôi”.
Thất Nguyệt và Diệp La Bách Hoa gật đầu, tuy nhìn không rõ nhưng ba người đều cảm giác được, vật thể dạng khí một đen một trắng trước mặt, như yên vụ xoay chuyển xung quanh, dường như đang muốn tìm cơ hội hạ thủ ba người…