Cùng với tiếng kêu “cẩn thận” của Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh bị chàng kéo giật lại. Chàng tập trung quan sát chiếc gương trước mặt. Ở nơi này, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì. Do đã có quá nhiều chuyện xảy ra, lúc này đề phòng mọi sự.
Vũ Trầm Tinh lúc đầu kinh hoàng, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn chàng, vừa làm biểu tình kỳ quái trên mặt, vừa hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Cẩn thận cái gì? Ta chỉ muốn soi gương mà?”.
Lần này không có quái sự xảy ra. Vừa rồi xác thực Vũ Trầm Tinh có soi vào gương, nhưng trước mắt không xảy ra truyện gì, cuối cùng là vì sao vậy? Lẽ nào những chiếc gương ở trong này không cùng dạng với khối gương ngoài kia? Sau đó, quay lại nói với Vũ Trầm Tinh: “Ngươi đã quên sự việc vừa xảy ra ngoài kia rồi à? Lẽ nào ngươi vẫn còn muốn xuất hiện một bản sao của ngươi nữa. Chỉ cần lần này bản sao của ngươi xuất hiện trong gương, ngươi chỉ còn nước chết”. Nhằm làm cho Vũ Trầm Tinh trật tự một chút, chàng cố ý làm ra vẻ nghiêm trọng.
Vũ Trầm Tinh tựa hồ nghĩ đến những sự việc vừa xả ra, nhưng biểu tình lập tức khôi phục bình thường: “Ngươi có phải là quá thiển cận không? Bên ngoài là bên ngoài, bên trong là bên trong. Lẽ nào ở ngoài xảy ra chuyện gì, bên trong cũng xảy ra như thế sao? Ngươi vừa rồi ở ngoài cũng không soi gương? Sợ cái gì?” Nói xong, lại tiếp tục bước tới soi gương.
Liễu Dật tựa hồ phát hiện ở đây có gì không ổn, nhưng cuối cùng là ở đâu? Trong lúc suy nghĩ, chàng không ngăn cản Vũ Trầm Tinh tiếp tục soi gương. Đột nhiên buột miệng nói: “Đúng rồi, chính là ở đây không đúng”. Thì ra sau khi tập trung phân tích lời của Vũ Trầm Tinh, chàng phát hiện mình không hề thấy hình phản chiếu ở chiếc gương bên ngoài.
Vì sao lại có chuyện như vậy? Vũ Trầm Tinh soi gương được, còn mình sao không được? Âm thanh đó từng nói qua, hình ảnh phản chiếu trong gương cũng chính là bản thân mình. Như vậy, nếu như trong gương không phản chiếu, lẽ nào mình không phải là bản thân sao? Chàng như bị cửu thiên huyền lôi đánh trúng, nhất thời không có phản ứng gì.
Đương lúc đang bàng hoàng, tiếng Vũ Trầm Tinh truyền tới: “Đồ ngốc, ngươi mau qua đây nhìn, hình trong gương thật là đẹp? » Dứt lời, tiếp tục quay đầu soi mình trong gương.
Chàng vốn đang suy tính, lại nghe Vũ Trầm Tinh nói hình trong gương rất đẹp, thực là nha đầu không biết trời cao đất dày. Bèn nhẹ nhàng bước đến phía sau, vừa nhìn thấy hình ảnh trong gương, liền sững người lại.
Đó là ai? Là Vũ Trầm Tinh ư? Có thể khẳng định là thực, người trong gương chính là Vũ Trầm Tinh. Nhưng không hiểu vì sao, người trong gương có một vẻ đẹp không thể diễn tả, làm người ta kinh ngạc, làm người ta hoài nghi. Làn gió nhẹ mơn man vờn mái tóc đen mềm, làn da trắng như tuyết, cặp mắt sâu thẳm động lòng người, mỗi một động tác, mỗi một biểu tình đều mang một vẻ đẹp khó diễn tả, khiến chàng đột nhiên trơ người.
Những cánh hoa tím hồng dưới ánh dương quang, trong suốt như những đóa hoa ánh sáng. Trong gương, Vũ Trầm Tinh như được một vị thần sắc đẹp tạo ra, xuất hiện trước mắt chàng, thấy chàng đến bên cạnh liền hỏi: “Thế nào, có đẹp không?”.
Liễu Dật gật đầu: “Đúng vậy, rất đẹp”.
Vũ Trầm Tinh tiếp tục hỏi “Thật là kì quái, tại sao trong gương lại chỉ có một mình ta? Vì sao lại không nhìn thấy ngươi?”. Nói xong còn thay đổi các góc nhìn để quan sát.
Liễu Dật cuối cùng cũng bị những lời của Vũ Trầm Tinh thức tỉnh, nhìn vào gương. Quả nhiên, trong gương chỉ có hình nàng, còn bản thân thì không hề thấy hình ảnh phản chiếu trong gương. Lẽ nào, bản thân mình không phải là thật?
Đúng lúc này, âm thanh quen thuộc lại vang lên: “Ngươi hiểu nhầm rồi, người chính là thật. Nhưng trong thế giới gương này, có vô số các loại gương, mỗi chiếc gương lại có công dụng khác nhau. Chiếc gương trước mặt ngươi gọi là “Nhân duyên kính”. Nó có thể biểu hiện mặt đẹp nhất của mỗi người. Nếu như trong gương chỉ có thể nhìn thấy ngươi, hoặc chỉ nhìn thấy cô ta, biểu hiện hai người đời này không có duyên. »
Liễu Dật nghe xong, tiếp tục hỏi: “Ngươi cuối cùng là ai? Làm sao ngươi biết được ta đang nghĩ gì?”.
Vũ Trầm Tinh nhìn thấy chàng đột nhiên trở lên kì quái. Cũng không hẳn kì quái quá, vì vừa rồi ở bên ngoài chàng cũng đã có biểu hiện như thế này rồi. Do đó, chàng cứ nói chuyện của mình, nàng cứ tiếp tục say mê nhìn ngắm mình trong gương. Nàng làm sao biết, hình ảnh phản chiếu trong gương, chính là biểu hiện nàng và người bên cạnh kiếp này vô duyên. Chỉ là... là đúng là sai, không ai biết được.
Qua một lúc, âm thanh đó lại vang lên trong đầu Liễu Dật: “Ta đã nói rồi, ta sẽ là đồng bạn của ngươi. Cho nên ngươi nghĩ gì, ta nghĩ đó. Đó là vì ta có thể cảm giác được sự tồn tại của người bạn trong kiếm của ngươi. Tư tưởng của ngươi tác động đến bọn họ. Còn ta, cũng thông qua bọn họ biết được ngươi đang nghĩ gì, cùng tiến hành giao lưu với ý thức của ngươi. »
Cuối cùng, Liễu Dật dường như đã hiểu, trong lòng vui mừng. Thì ra nãy giờ đem tin tức truyền đến cho mình không phải là người, mà giống như thần long bị kiếm của mình thu phục. Đó cũng là một thần long. Mặc dù có thể giao lưu, nhưng lúc này, trong chiếc gương kì quái, Liễu Dật tựa hồ không còn cảm thấy chút kì quái nào, tiếp tục nói: “Ngươi là…hoang long”.
Âm thanh đó thở dài: “Đúng, ít nhất là trước đây”.
Liễu Dật hỏi tiếp: “Vậy hiện tại là gì? Các ngươi có lẽ là dòng dõi Đại trí giả trên đại địa. Thân phận vĩnh viễn không thay đổi.”
Âm thanh đó tiếp tục nói: “Có lẽ vậy. Nhưng tiến vào chiếc gương này, ta nghĩ, tạm thời ta không còn là hoang long. Bất quá ta biết, sau này ta sẽ khôi phục trở lại, bởi vì ngươi đã tới.”
Liễu Dật trong lòng có bao nhiêu nghi vấn đem ra hỏi hết: “chiếc gương vừa rồi ở ngoài sơn động là cái gì? Vì sao ta không soi thấy mình trong đó?”.
Hoang long ngừng lại một chút rồi nói: “Tấm gương ở ngoài là cửa vào thế giới trong gương. Cũng chỉ gần đây ta mới biết, chiếc gương đó được gọi là “Minh tâm kính”. Chỉ những người tâm hồn trong sáng như gương mới có thể nhìn thấy mình trong đó. Tấm sáng thì gương sáng, tâm đen thì gương đen. Ngươi không thể nhìn thấy mình, vì trong lòng ngươi có điều âm ám.”
Liễu Dật suy nghĩ về những ý tứ trong lời của hoang long, không nhìn thấy mình trong gương vì trong lòng có điều u ám. Chàng không hề hoài nghi điểm này, bởi vì bản thân mình bây giờ hoàn toàn do cừu hận cùng trớ chú tạo lên. Nếu như nói bản thân mình trong lòng sáng như gương, thực là làm người ta cười vỡ bụng, bèn gật đầu, tiếp tục hỏi: “Ngươi làm sao vào đây được?”.
Hoang long lại thở dài nói: “Ta không biết, chỉ là một trận mây mù đem ta đến đây”.
Quả nhiên vấn đề nằm ở đám mây mù đó. Lẽ nào đám mây mù kì quái đó chính là sinh mệnh của tấm gương đó? Không thể nào, nếu như sinh mệnh của tấm gương đó có một kí sinh thể khác, thì thế giới này phải biến mất? Mặc dù còn nhiều nghi vấn, những Liễu Dật tạm thời bỏ qua. Trước mắt, hắn cần thu phục hoang lòng này.
Liễu Dật hỏi tiếp: “Ngươi đang ở đâu? Ta sẽ tới tìm ngươi”.
Hoang long trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ở đây rất nguy hiểm…ta không giúp được ngươi. Ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi, nếu như không thể cứu được ta, gặp phải nguy hiểm gì thì hãy lập tức li khai. Với ngươi, thoát khỏi nguy hiểm là điều có thể.”
Nghe hoang long nói, có thể lúc này nó đang bị một vật gì đó cấm chế. Nếu như vậy, một thứ có thể cầm tù hoang long, chắc chắn phải rất lợi hại. Nếu gặp nguy hiểm, chỉ còn cách đáo thoát. Sau một hồi suy nghĩ liền đáp: “Được, ta hiểu. Ngươi có thể chỉ dẫn ta đến chỗ ngươi chăng?”.
Hoang long không đáp, nhưng lúc này, điện quang đỏ tía chớp động trước mắt Liễu Dật, thành hình một con chim to cỡ ngón tay cái, thân chim trong suốt, xung quanh thân phát tán điện quang, chớp chớp liên hồi, vô cùng đẹp đẽ. Âm thanh của hoang long lại vang lên: “Ngươi cứ đi theo con chim này là có thể tìm thấy ta”.
Liễu Dật quan sát chú chim mang theo điện quang, không kìm được cảm thán. Thật là một kiệt tác thần kì, hoang long có năng lực sáng tạo sinh mệnh, xem ra sức của nó còn mạnh hơn băng long mà mình đã thu phục. Bèn gật đầu, quay lại nói với Vũ Trầm Tinh: “Ngươi ở đây đợi ta nhé, ta cần đi có việc quan trọng”. Dứt lời quay người muốn đi.
Vũ Trầm Tinh vội chặn trước mặt chàng nói: “Ngươi muốn đi đâu, làm việc gì quan trọng đều phải đưa ta đi”. Dứt lời, làm bộ dạng không được cũng phải được.
Liễu Dật đáp: “Nguy hiểm lắm, khả năng là đi chết đó?”.
Vũ Trầm Tinh lạnh lùng cười: “Nguy hiểm cái gì? Ngươi để ta một mình cô đơn ở đây, ở cái nơi xa lạ này, lẽ nào không có nguy hiểm à?
Liễu Dật nghĩ đến chiếc gương ở bên ngoài, nếu như gặp phải một tấm gương kiểu như “Minh tâm kính” ở nơi này thì đúng là không có cách nào thoát được. Do đó, Liễu Dật đật đầu: “Vậy chúng ta cùng đi, nhưng phải hết sức cẩn thận. Có một con rồng bị nhốt trong này, bây giờ ta muốn đi giúp nó. Nếu không được thì chúng ta phải nhanh chóng chạy, có thể giam giữ con rồng, tự nhiên đó phải là vật rất lợi hại”. Dứt lời, quay sang quan sát biểu tình của Vũ Trầm Tinh.
Chớp mắt, vẻ mặt lạnh lùng lập tức biến thành vô cùng cao hứng. Xem ra câu nói muốn hiểu lòng dạ nữ nhân khác gì mò kim đáy để quả không sai. Vũ Trầm Tinh đáp: “Tốt, ta nhất định không làm phiền người, không được chúng ta lập tức chạy.” Nhìn bộ dạng nàng, Liễu Dật càng thêm lo lắng. Nhưng mình đã đáp ứng, chỉ đành đến đâu tính đến đó. Chỉ là không biết đó là cái gì mà có thể giam giữ hoang long. Nếu theo lời hoang long nói, thì rất nguy hiểm.
Tại Đại hoang sơn gặp băng long, thu phục vô cùng vất vả. Lần này mặc dù chưa nhìn thấy hoang long, nhưng nhìn con chim nhỏ này mà nói, con rồng này chắc chắn sở hữu năng lực sáng tạo, thực lực khẳng định còn mạnh hơn. Đã vậy, có thể giam giữ một con rồng với sực mạnh như vậy, cuối cùng là vật gì?
Thấy Liễu Dật không nói gì, Vũ Trầm Tinh tựa hồ cảm giác buồn chán. Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện chú chim đang bay lượn trước mặt: “Thật là kì quái, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ nhìn thấy một con chim kì lạ như vậy, lại còn biêt phóng điện nữa”. Dứt lời, muốn giơ tay bắt lấy.
Liễu Dật nhìn thấy lập tức ngăn cản: “Đừng lộn xộn, con chim này là sẽ đưa chúng ta tìm thấy vật giam giữ con rồng đó. Đi theo nó, chúng ta sẽ nhanh chóng đến nơi”.
Đã gần giữa trưa, ánh mắt trời chiếu xuống, đem lại cho con người cảm giác ấm áp. Gió nhẹ thổi làm người thư thái, những cánh hoa tím hồng từ những cây cổ thụ xung quanh chậm chậm bay giữa không trung, mọi thứ đều vô cùng hài hòa. Duy nhất có những tấm gương bồng bềnh xung quanh là kì lạ. Giọng Vũ Trầm Tinh tiếp tục vang lên: “Xem ra con rồng này thật lợi hại, không ngờ có thể sáng tạo được sinh mệnh”. Dứt lời, một mặt đứng cạnh Liễu Dật, một mặt chăm chú quan sát chú chim chưa gặp bao giờ này.
Chàng nghe xong chợt bàng hoàng. Có cảm giác trong lời nói vừa rồi của Vũ Trầm Tinh có gì không đúng. Con rồng đó thât lợi hại, có thể sáng tạo sinh mệnh. Cuối cùng trong đó có vấn đề gì? Liễu Dật rất muốn biết trong đó có gì không ổn, chỉ biết vừa đi vừa nghĩ. Nghĩ một lúc chẳng đưa lại kết quả gì, cuối cùng đành bỏ qua.
Địa hình trong này không có khác biệt quá lớn, cũng không có một con đường cụ thể nào. Có khác chăng chỉ là xung quanh có vô số cây đại thụ vươn lên trời cao, trên cây nở đầy những đóa hoa tím hồng. Phóng tầm mắt, có thể nhìn thấy một ngọn núi. Ở đây có chút gì đó quái dị, đó là cảnh sắc trong này khiến người ta cảm thấy thư thái. Vũ Trầm Tinh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cảnh sắc ở đây thật là đẹp”.
Liễu Dật một mặt đi theo con chim, một mặt nói: “À, thật là đẹp, ngươi còn quên cả cơn đói nữa”.
Chàngchỉ là thuận miệng nói, không ngờ vừa dứt lời, Vũ Trầm Tinh đã la lên: “Trời, đồ đáng chết, ta vốn đã quên cơn đói, người lại còn nhắc lại. Ta đói rồi, ta muốn ăn!”. Nói xong liền không chịu bước tiếp.
Liễu Dật dừng lại theo, chú chim nhỏ cũng từ tự đậu xuống vai, nếu như không cẩn thận quan sát, hoàn toàn không thể phát hiện ra. Chàng nhìn xung quanh nói: “Ngươi mở to mắt ra mà xem nơi này là nơi nào? Đói ngươi cũng cần phải kiên trì, còn không ngươi một mình ở lại đây, ta còn có chuyện, ta đi đây”. Nói xong quay người bước đi.
Nhưng vừa cất bước liền nghe thấy tiếng tức tưởi của Vũ Trầm Tinh, tựa hồ như đang muốn khóc: “Ngươi đi đi, nếu ta có chết cũng không liên quan gì đến ngươi. Nếu Lôi Quân ca ca ở đây, sẽ không bỏ rơi ta thế này. Ta có đói, ca ca sẽ tìm cho ta rất nhiều đồ ăn ngon. Hức, đồ ma quỷ nhà ngươi, đi đi”. Dứt lời ngồi bệt xuống đất, hai mắt đẫm lệ, miệng phát ra những tiếng tức tưởi.
Liễu Dật bèn dừng bước, quay lại nhìn Vũ Trầm Tinh đang ngồi trên đất. Quả nhiên là bộ dạng bị khi phụ, đầy ủy khuất. Mặc dù việc sống chết của cô ta với mình không quan hệ gì, nhưng cô ta vì cứu mình mà lưu lạc đến đây, nếu bỏ mặc, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi. Ở đây mặc dù phong cảnh mĩ lệ, nhưng rất xa lạ, quỷ dị. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra với cô ta, làm sao có thể đối mặt với chính mình. Xem ra trước tiên cứ để con rồng đó đợi một chút, giờ quan tâm chăm sóc cái dạ dày của Vũ Trầm Tinh đã.
Chàng lắc đầu không nói, tiến về phía trước. Vũ Trầm Tinh quay lại nhìn theo, rồi cũng quay người bước đi, nhặt một hòn đá, hậm hực nói: “Tên ngốc đáng chết đó có gì tốt đâu? Làm sao lại có nhiều người thích hắn như vậy? Thật đáng thất vọng”. Dứt lời liền ném hòn đá đi, rồi tức giận nói tiếp: “Làm sao ta lại thất vọng thế này, khóc gì mà khóc”. Nói xong liền đưa bàn tay nhỏ nhắn lên quệt dòng lệ đang tuôn chảy.
Tiếng của Liễu Dật vọng lại từ phía sau: “Thất vọng à, nha đầu ghê gớm kia, bị đói phát khóc, thật là nực cười”.
Vũ Trầm Tinh không thèm quay đầu lại, tức giận nói: “Ngươi quay lại làm gì, ngươi đi làm việc của ngươi, để ta ở đây tự sinh tự diệt được rồi. Có gì là ghê gớm đâu, ta khóc thì làm sao! Ta thích khóc, ngươi quản làm gì?” Nói xong thút thít khóc tiếp.
Liễu Dật cảm thấy buồn cười. Nữ nhân này thật giống trẻ con, lúc thì thông minh đến phát sợ, lúc thì hồn nhiên ngây thơ. “Không biết đây là loại chim gì lại béo thế này. Nướng lên nhất định rất thơm. Vừa hay ta cũng cảm thấy đói, do đó mới quay lại làm để ăn”. Chàng nói xong, bắt đầu xử lý con chim vừa giết được.
Vũ Trầm Tinh nhìn Liễu Dật, nhưng khuôn mặt vẫn đầy vẻ lạnh lùng, trong mắt vẫn còn vương lệ, chu mỏ nói: “Ta không thèm. Loại người như ta chẳng ai quan tâm, chẳng ai yêu thương, chết đói ở đây cũng tốt”. Nói xong quay đi, cũng không buồn nhìn Liễu Dật chế biến con chim béo đó.
Liễu Dật cũng không quan tâm đến phản ứng của cô nàng, với cô nàng thực sự chỉ có hai chữ: bó tay. Lúc nói đạo lý thì tựa hồ rất thông minh, lúc không thì tựa hồ rất ngu ngốc. Hành động lúc thông minh thì làm người khác phải lo lắng, còn lúc ngu ngốc thì không thèm nói đạo lí. Chàng hiểu rằng nói cũng chẳng giải quyết được gì, đành nhanh chóng chế biến đồ ăn, để cho nàng tức giận một mình.
Chỉ sau một lúc, chàng đã chế biến xong con chim, vất bỏ hết nội tạng bên trong, dùng kiếm chặt một số cành khô, sau đó dùng hỏa long triệu xuất hỏa diễm đốt cháy, rồi cẩn thận chọn một cành cây dài, xuyên qua con chim, bắt đầu từ từ nướng.
Tất cả những việc này không có gì xa lạ với chàng, mười năm trước, trên đỉnh núi đó, cùng Cát Lợi Nhi cũng đã trải qua nhưng việc như thế này. Nghĩ lại, ngày hôm qua phảng phất rõ ràng trước mắt. Trong lúc vô ý, chàng đột nhiên mỉm cười. Đã rất lâu rồi không có cảm giác nhẹ nhàng thế này. Không biết có phải là vì cảnh đẹp nơi đây, hay là vì cô nàng không chịu nói đạo lý trước mặt, khiến chàng nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ.
Từ từ quay đều con chim trên lửa, lúc này đã bắt đầu chuyển sang vàng ươm, mỡ nhỏ xuống xèo xèo. Nghĩ lại mình mười năm trước, nhìn lại mình ngày hôm nay, ai có thể nghĩ ra, một thư sinh biến thành Chân ma. Thế sự biến thiên, những dâu bể cuộc đời như phù vân trước mắt, không biết tương lai đi về đâu? Chàng cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn làm những việc của mình mà thôi.
Đột nhiên, Liễu Dật bị mùi vị thịt nướng kéo về hiện thực. Mặc dù chàng không có nhu cầu ăn lắm, nhưng mùi vị thịt nướng quả là không có cách nào cưỡng lại được, hít hà một lúc, rồi chép miệng: “Thơm quá”.
Vũ Trầm Tinh vốn đã rất đói, bây giờ lại bị mùi vị thịt nướng hành hạ, dạ dày không ngừng réo ọc ọc. Cuối cùng, không chịu nổi quay đầu lại nó: “Đây không phải là ta muốn ăn, mà là món thịt nướng của ngươi dụ hoặc ta, ta không muốn cự tuyệt”. Dứt lời nhảy đến chụp lấy miếng thịt nướng trong tay Liễu Dật.
Liễu Dật muốn cười cũng không cười được, bởi vì Vũ Trầm Tinh lúc này giống như một con sói đói, liền giữ cả nàng và miếng thịt lại: “Ngươi đợi đã, ta dụ hoặc ngươi lúc nào. Miếng thịt này còn chưa chín kỹ, ôi, ngươi có nghe thấy không, còn chưa chín kỹ…”.
Sau đó, tiếng Vũ Trầm Tinh khoan khoái vang lên: “Chưa chín cái gì, ngươi rõ ràng không muốn cho ta ăn, bỏ tay ra, kêu ngươi bỏ tay ra, nếu không ta cắn cả …”
Cùng với tiếng kêu “cẩn thận” của Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh bị chàng kéo giật lại. Chàng tập trung quan sát chiếc gương trước mặt. Ở nơi này, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì. Do đã có quá nhiều chuyện xảy ra, lúc này đề phòng mọi sự.
Vũ Trầm Tinh lúc đầu kinh hoàng, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn chàng, vừa làm biểu tình kỳ quái trên mặt, vừa hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Cẩn thận cái gì? Ta chỉ muốn soi gương mà?”.
Lần này không có quái sự xảy ra. Vừa rồi xác thực Vũ Trầm Tinh có soi vào gương, nhưng trước mắt không xảy ra truyện gì, cuối cùng là vì sao vậy? Lẽ nào những chiếc gương ở trong này không cùng dạng với khối gương ngoài kia? Sau đó, quay lại nói với Vũ Trầm Tinh: “Ngươi đã quên sự việc vừa xảy ra ngoài kia rồi à? Lẽ nào ngươi vẫn còn muốn xuất hiện một bản sao của ngươi nữa. Chỉ cần lần này bản sao của ngươi xuất hiện trong gương, ngươi chỉ còn nước chết”. Nhằm làm cho Vũ Trầm Tinh trật tự một chút, chàng cố ý làm ra vẻ nghiêm trọng.
Vũ Trầm Tinh tựa hồ nghĩ đến những sự việc vừa xả ra, nhưng biểu tình lập tức khôi phục bình thường: “Ngươi có phải là quá thiển cận không? Bên ngoài là bên ngoài, bên trong là bên trong. Lẽ nào ở ngoài xảy ra chuyện gì, bên trong cũng xảy ra như thế sao? Ngươi vừa rồi ở ngoài cũng không soi gương? Sợ cái gì?” Nói xong, lại tiếp tục bước tới soi gương.
Liễu Dật tựa hồ phát hiện ở đây có gì không ổn, nhưng cuối cùng là ở đâu? Trong lúc suy nghĩ, chàng không ngăn cản Vũ Trầm Tinh tiếp tục soi gương. Đột nhiên buột miệng nói: “Đúng rồi, chính là ở đây không đúng”. Thì ra sau khi tập trung phân tích lời của Vũ Trầm Tinh, chàng phát hiện mình không hề thấy hình phản chiếu ở chiếc gương bên ngoài.
Vì sao lại có chuyện như vậy? Vũ Trầm Tinh soi gương được, còn mình sao không được? Âm thanh đó từng nói qua, hình ảnh phản chiếu trong gương cũng chính là bản thân mình. Như vậy, nếu như trong gương không phản chiếu, lẽ nào mình không phải là bản thân sao? Chàng như bị cửu thiên huyền lôi đánh trúng, nhất thời không có phản ứng gì.
Đương lúc đang bàng hoàng, tiếng Vũ Trầm Tinh truyền tới: “Đồ ngốc, ngươi mau qua đây nhìn, hình trong gương thật là đẹp? » Dứt lời, tiếp tục quay đầu soi mình trong gương.
Chàng vốn đang suy tính, lại nghe Vũ Trầm Tinh nói hình trong gương rất đẹp, thực là nha đầu không biết trời cao đất dày. Bèn nhẹ nhàng bước đến phía sau, vừa nhìn thấy hình ảnh trong gương, liền sững người lại.
Đó là ai? Là Vũ Trầm Tinh ư? Có thể khẳng định là thực, người trong gương chính là Vũ Trầm Tinh. Nhưng không hiểu vì sao, người trong gương có một vẻ đẹp không thể diễn tả, làm người ta kinh ngạc, làm người ta hoài nghi. Làn gió nhẹ mơn man vờn mái tóc đen mềm, làn da trắng như tuyết, cặp mắt sâu thẳm động lòng người, mỗi một động tác, mỗi một biểu tình đều mang một vẻ đẹp khó diễn tả, khiến chàng đột nhiên trơ người.
Những cánh hoa tím hồng dưới ánh dương quang, trong suốt như những đóa hoa ánh sáng. Trong gương, Vũ Trầm Tinh như được một vị thần sắc đẹp tạo ra, xuất hiện trước mắt chàng, thấy chàng đến bên cạnh liền hỏi: “Thế nào, có đẹp không?”.
Liễu Dật gật đầu: “Đúng vậy, rất đẹp”.
Vũ Trầm Tinh tiếp tục hỏi “Thật là kì quái, tại sao trong gương lại chỉ có một mình ta? Vì sao lại không nhìn thấy ngươi?”. Nói xong còn thay đổi các góc nhìn để quan sát.
Liễu Dật cuối cùng cũng bị những lời của Vũ Trầm Tinh thức tỉnh, nhìn vào gương. Quả nhiên, trong gương chỉ có hình nàng, còn bản thân thì không hề thấy hình ảnh phản chiếu trong gương. Lẽ nào, bản thân mình không phải là thật?
Đúng lúc này, âm thanh quen thuộc lại vang lên: “Ngươi hiểu nhầm rồi, người chính là thật. Nhưng trong thế giới gương này, có vô số các loại gương, mỗi chiếc gương lại có công dụng khác nhau. Chiếc gương trước mặt ngươi gọi là “Nhân duyên kính”. Nó có thể biểu hiện mặt đẹp nhất của mỗi người. Nếu như trong gương chỉ có thể nhìn thấy ngươi, hoặc chỉ nhìn thấy cô ta, biểu hiện hai người đời này không có duyên. »
Liễu Dật nghe xong, tiếp tục hỏi: “Ngươi cuối cùng là ai? Làm sao ngươi biết được ta đang nghĩ gì?”.
Vũ Trầm Tinh nhìn thấy chàng đột nhiên trở lên kì quái. Cũng không hẳn kì quái quá, vì vừa rồi ở bên ngoài chàng cũng đã có biểu hiện như thế này rồi. Do đó, chàng cứ nói chuyện của mình, nàng cứ tiếp tục say mê nhìn ngắm mình trong gương. Nàng làm sao biết, hình ảnh phản chiếu trong gương, chính là biểu hiện nàng và người bên cạnh kiếp này vô duyên. Chỉ là... là đúng là sai, không ai biết được.
Qua một lúc, âm thanh đó lại vang lên trong đầu Liễu Dật: “Ta đã nói rồi, ta sẽ là đồng bạn của ngươi. Cho nên ngươi nghĩ gì, ta nghĩ đó. Đó là vì ta có thể cảm giác được sự tồn tại của người bạn trong kiếm của ngươi. Tư tưởng của ngươi tác động đến bọn họ. Còn ta, cũng thông qua bọn họ biết được ngươi đang nghĩ gì, cùng tiến hành giao lưu với ý thức của ngươi. »
Cuối cùng, Liễu Dật dường như đã hiểu, trong lòng vui mừng. Thì ra nãy giờ đem tin tức truyền đến cho mình không phải là người, mà giống như thần long bị kiếm của mình thu phục. Đó cũng là một thần long. Mặc dù có thể giao lưu, nhưng lúc này, trong chiếc gương kì quái, Liễu Dật tựa hồ không còn cảm thấy chút kì quái nào, tiếp tục nói: “Ngươi là…hoang long”.
Âm thanh đó thở dài: “Đúng, ít nhất là trước đây”.
Liễu Dật hỏi tiếp: “Vậy hiện tại là gì? Các ngươi có lẽ là dòng dõi Đại trí giả trên đại địa. Thân phận vĩnh viễn không thay đổi.”
Âm thanh đó tiếp tục nói: “Có lẽ vậy. Nhưng tiến vào chiếc gương này, ta nghĩ, tạm thời ta không còn là hoang long. Bất quá ta biết, sau này ta sẽ khôi phục trở lại, bởi vì ngươi đã tới.”
Liễu Dật trong lòng có bao nhiêu nghi vấn đem ra hỏi hết: “chiếc gương vừa rồi ở ngoài sơn động là cái gì? Vì sao ta không soi thấy mình trong đó?”.
Hoang long ngừng lại một chút rồi nói: “Tấm gương ở ngoài là cửa vào thế giới trong gương. Cũng chỉ gần đây ta mới biết, chiếc gương đó được gọi là “Minh tâm kính”. Chỉ những người tâm hồn trong sáng như gương mới có thể nhìn thấy mình trong đó. Tấm sáng thì gương sáng, tâm đen thì gương đen. Ngươi không thể nhìn thấy mình, vì trong lòng ngươi có điều âm ám.”
Liễu Dật suy nghĩ về những ý tứ trong lời của hoang long, không nhìn thấy mình trong gương vì trong lòng có điều u ám. Chàng không hề hoài nghi điểm này, bởi vì bản thân mình bây giờ hoàn toàn do cừu hận cùng trớ chú tạo lên. Nếu như nói bản thân mình trong lòng sáng như gương, thực là làm người ta cười vỡ bụng, bèn gật đầu, tiếp tục hỏi: “Ngươi làm sao vào đây được?”.
Hoang long lại thở dài nói: “Ta không biết, chỉ là một trận mây mù đem ta đến đây”.
Quả nhiên vấn đề nằm ở đám mây mù đó. Lẽ nào đám mây mù kì quái đó chính là sinh mệnh của tấm gương đó? Không thể nào, nếu như sinh mệnh của tấm gương đó có một kí sinh thể khác, thì thế giới này phải biến mất? Mặc dù còn nhiều nghi vấn, những Liễu Dật tạm thời bỏ qua. Trước mắt, hắn cần thu phục hoang lòng này.
Liễu Dật hỏi tiếp: “Ngươi đang ở đâu? Ta sẽ tới tìm ngươi”.
Hoang long trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ở đây rất nguy hiểm…ta không giúp được ngươi. Ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi, nếu như không thể cứu được ta, gặp phải nguy hiểm gì thì hãy lập tức li khai. Với ngươi, thoát khỏi nguy hiểm là điều có thể.”
Nghe hoang long nói, có thể lúc này nó đang bị một vật gì đó cấm chế. Nếu như vậy, một thứ có thể cầm tù hoang long, chắc chắn phải rất lợi hại. Nếu gặp nguy hiểm, chỉ còn cách đáo thoát. Sau một hồi suy nghĩ liền đáp: “Được, ta hiểu. Ngươi có thể chỉ dẫn ta đến chỗ ngươi chăng?”.
Hoang long không đáp, nhưng lúc này, điện quang đỏ tía chớp động trước mắt Liễu Dật, thành hình một con chim to cỡ ngón tay cái, thân chim trong suốt, xung quanh thân phát tán điện quang, chớp chớp liên hồi, vô cùng đẹp đẽ. Âm thanh của hoang long lại vang lên: “Ngươi cứ đi theo con chim này là có thể tìm thấy ta”.
Liễu Dật quan sát chú chim mang theo điện quang, không kìm được cảm thán. Thật là một kiệt tác thần kì, hoang long có năng lực sáng tạo sinh mệnh, xem ra sức của nó còn mạnh hơn băng long mà mình đã thu phục. Bèn gật đầu, quay lại nói với Vũ Trầm Tinh: “Ngươi ở đây đợi ta nhé, ta cần đi có việc quan trọng”. Dứt lời quay người muốn đi.
Vũ Trầm Tinh vội chặn trước mặt chàng nói: “Ngươi muốn đi đâu, làm việc gì quan trọng đều phải đưa ta đi”. Dứt lời, làm bộ dạng không được cũng phải được.
Liễu Dật đáp: “Nguy hiểm lắm, khả năng là đi chết đó?”.
Vũ Trầm Tinh lạnh lùng cười: “Nguy hiểm cái gì? Ngươi để ta một mình cô đơn ở đây, ở cái nơi xa lạ này, lẽ nào không có nguy hiểm à?
Liễu Dật nghĩ đến chiếc gương ở bên ngoài, nếu như gặp phải một tấm gương kiểu như “Minh tâm kính” ở nơi này thì đúng là không có cách nào thoát được. Do đó, Liễu Dật đật đầu: “Vậy chúng ta cùng đi, nhưng phải hết sức cẩn thận. Có một con rồng bị nhốt trong này, bây giờ ta muốn đi giúp nó. Nếu không được thì chúng ta phải nhanh chóng chạy, có thể giam giữ con rồng, tự nhiên đó phải là vật rất lợi hại”. Dứt lời, quay sang quan sát biểu tình của Vũ Trầm Tinh.
Chớp mắt, vẻ mặt lạnh lùng lập tức biến thành vô cùng cao hứng. Xem ra câu nói muốn hiểu lòng dạ nữ nhân khác gì mò kim đáy để quả không sai. Vũ Trầm Tinh đáp: “Tốt, ta nhất định không làm phiền người, không được chúng ta lập tức chạy.” Nhìn bộ dạng nàng, Liễu Dật càng thêm lo lắng. Nhưng mình đã đáp ứng, chỉ đành đến đâu tính đến đó. Chỉ là không biết đó là cái gì mà có thể giam giữ hoang long. Nếu theo lời hoang long nói, thì rất nguy hiểm.
Tại Đại hoang sơn gặp băng long, thu phục vô cùng vất vả. Lần này mặc dù chưa nhìn thấy hoang long, nhưng nhìn con chim nhỏ này mà nói, con rồng này chắc chắn sở hữu năng lực sáng tạo, thực lực khẳng định còn mạnh hơn. Đã vậy, có thể giam giữ một con rồng với sực mạnh như vậy, cuối cùng là vật gì?
Thấy Liễu Dật không nói gì, Vũ Trầm Tinh tựa hồ cảm giác buồn chán. Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện chú chim đang bay lượn trước mặt: “Thật là kì quái, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ nhìn thấy một con chim kì lạ như vậy, lại còn biêt phóng điện nữa”. Dứt lời, muốn giơ tay bắt lấy.
Liễu Dật nhìn thấy lập tức ngăn cản: “Đừng lộn xộn, con chim này là sẽ đưa chúng ta tìm thấy vật giam giữ con rồng đó. Đi theo nó, chúng ta sẽ nhanh chóng đến nơi”.
Đã gần giữa trưa, ánh mắt trời chiếu xuống, đem lại cho con người cảm giác ấm áp. Gió nhẹ thổi làm người thư thái, những cánh hoa tím hồng từ những cây cổ thụ xung quanh chậm chậm bay giữa không trung, mọi thứ đều vô cùng hài hòa. Duy nhất có những tấm gương bồng bềnh xung quanh là kì lạ. Giọng Vũ Trầm Tinh tiếp tục vang lên: “Xem ra con rồng này thật lợi hại, không ngờ có thể sáng tạo được sinh mệnh”. Dứt lời, một mặt đứng cạnh Liễu Dật, một mặt chăm chú quan sát chú chim chưa gặp bao giờ này.
Chàng nghe xong chợt bàng hoàng. Có cảm giác trong lời nói vừa rồi của Vũ Trầm Tinh có gì không đúng. Con rồng đó thât lợi hại, có thể sáng tạo sinh mệnh. Cuối cùng trong đó có vấn đề gì? Liễu Dật rất muốn biết trong đó có gì không ổn, chỉ biết vừa đi vừa nghĩ. Nghĩ một lúc chẳng đưa lại kết quả gì, cuối cùng đành bỏ qua.
Địa hình trong này không có khác biệt quá lớn, cũng không có một con đường cụ thể nào. Có khác chăng chỉ là xung quanh có vô số cây đại thụ vươn lên trời cao, trên cây nở đầy những đóa hoa tím hồng. Phóng tầm mắt, có thể nhìn thấy một ngọn núi. Ở đây có chút gì đó quái dị, đó là cảnh sắc trong này khiến người ta cảm thấy thư thái. Vũ Trầm Tinh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cảnh sắc ở đây thật là đẹp”.
Liễu Dật một mặt đi theo con chim, một mặt nói: “À, thật là đẹp, ngươi còn quên cả cơn đói nữa”.
Chàngchỉ là thuận miệng nói, không ngờ vừa dứt lời, Vũ Trầm Tinh đã la lên: “Trời, đồ đáng chết, ta vốn đã quên cơn đói, người lại còn nhắc lại. Ta đói rồi, ta muốn ăn!”. Nói xong liền không chịu bước tiếp.
Liễu Dật dừng lại theo, chú chim nhỏ cũng từ tự đậu xuống vai, nếu như không cẩn thận quan sát, hoàn toàn không thể phát hiện ra. Chàng nhìn xung quanh nói: “Ngươi mở to mắt ra mà xem nơi này là nơi nào? Đói ngươi cũng cần phải kiên trì, còn không ngươi một mình ở lại đây, ta còn có chuyện, ta đi đây”. Nói xong quay người bước đi.
Nhưng vừa cất bước liền nghe thấy tiếng tức tưởi của Vũ Trầm Tinh, tựa hồ như đang muốn khóc: “Ngươi đi đi, nếu ta có chết cũng không liên quan gì đến ngươi. Nếu Lôi Quân ca ca ở đây, sẽ không bỏ rơi ta thế này. Ta có đói, ca ca sẽ tìm cho ta rất nhiều đồ ăn ngon. Hức, đồ ma quỷ nhà ngươi, đi đi”. Dứt lời ngồi bệt xuống đất, hai mắt đẫm lệ, miệng phát ra những tiếng tức tưởi.
Liễu Dật bèn dừng bước, quay lại nhìn Vũ Trầm Tinh đang ngồi trên đất. Quả nhiên là bộ dạng bị khi phụ, đầy ủy khuất. Mặc dù việc sống chết của cô ta với mình không quan hệ gì, nhưng cô ta vì cứu mình mà lưu lạc đến đây, nếu bỏ mặc, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi. Ở đây mặc dù phong cảnh mĩ lệ, nhưng rất xa lạ, quỷ dị. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra với cô ta, làm sao có thể đối mặt với chính mình. Xem ra trước tiên cứ để con rồng đó đợi một chút, giờ quan tâm chăm sóc cái dạ dày của Vũ Trầm Tinh đã.
Chàng lắc đầu không nói, tiến về phía trước. Vũ Trầm Tinh quay lại nhìn theo, rồi cũng quay người bước đi, nhặt một hòn đá, hậm hực nói: “Tên ngốc đáng chết đó có gì tốt đâu? Làm sao lại có nhiều người thích hắn như vậy? Thật đáng thất vọng”. Dứt lời liền ném hòn đá đi, rồi tức giận nói tiếp: “Làm sao ta lại thất vọng thế này, khóc gì mà khóc”. Nói xong liền đưa bàn tay nhỏ nhắn lên quệt dòng lệ đang tuôn chảy.
Tiếng của Liễu Dật vọng lại từ phía sau: “Thất vọng à, nha đầu ghê gớm kia, bị đói phát khóc, thật là nực cười”.
Vũ Trầm Tinh không thèm quay đầu lại, tức giận nói: “Ngươi quay lại làm gì, ngươi đi làm việc của ngươi, để ta ở đây tự sinh tự diệt được rồi. Có gì là ghê gớm đâu, ta khóc thì làm sao! Ta thích khóc, ngươi quản làm gì?” Nói xong thút thít khóc tiếp.
Liễu Dật cảm thấy buồn cười. Nữ nhân này thật giống trẻ con, lúc thì thông minh đến phát sợ, lúc thì hồn nhiên ngây thơ. “Không biết đây là loại chim gì lại béo thế này. Nướng lên nhất định rất thơm. Vừa hay ta cũng cảm thấy đói, do đó mới quay lại làm để ăn”. Chàng nói xong, bắt đầu xử lý con chim vừa giết được.
Vũ Trầm Tinh nhìn Liễu Dật, nhưng khuôn mặt vẫn đầy vẻ lạnh lùng, trong mắt vẫn còn vương lệ, chu mỏ nói: “Ta không thèm. Loại người như ta chẳng ai quan tâm, chẳng ai yêu thương, chết đói ở đây cũng tốt”. Nói xong quay đi, cũng không buồn nhìn Liễu Dật chế biến con chim béo đó.
Liễu Dật cũng không quan tâm đến phản ứng của cô nàng, với cô nàng thực sự chỉ có hai chữ: bó tay. Lúc nói đạo lý thì tựa hồ rất thông minh, lúc không thì tựa hồ rất ngu ngốc. Hành động lúc thông minh thì làm người khác phải lo lắng, còn lúc ngu ngốc thì không thèm nói đạo lí. Chàng hiểu rằng nói cũng chẳng giải quyết được gì, đành nhanh chóng chế biến đồ ăn, để cho nàng tức giận một mình.
Chỉ sau một lúc, chàng đã chế biến xong con chim, vất bỏ hết nội tạng bên trong, dùng kiếm chặt một số cành khô, sau đó dùng hỏa long triệu xuất hỏa diễm đốt cháy, rồi cẩn thận chọn một cành cây dài, xuyên qua con chim, bắt đầu từ từ nướng.
Tất cả những việc này không có gì xa lạ với chàng, mười năm trước, trên đỉnh núi đó, cùng Cát Lợi Nhi cũng đã trải qua nhưng việc như thế này. Nghĩ lại, ngày hôm qua phảng phất rõ ràng trước mắt. Trong lúc vô ý, chàng đột nhiên mỉm cười. Đã rất lâu rồi không có cảm giác nhẹ nhàng thế này. Không biết có phải là vì cảnh đẹp nơi đây, hay là vì cô nàng không chịu nói đạo lý trước mặt, khiến chàng nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ.
Từ từ quay đều con chim trên lửa, lúc này đã bắt đầu chuyển sang vàng ươm, mỡ nhỏ xuống xèo xèo. Nghĩ lại mình mười năm trước, nhìn lại mình ngày hôm nay, ai có thể nghĩ ra, một thư sinh biến thành Chân ma. Thế sự biến thiên, những dâu bể cuộc đời như phù vân trước mắt, không biết tương lai đi về đâu? Chàng cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn làm những việc của mình mà thôi.
Đột nhiên, Liễu Dật bị mùi vị thịt nướng kéo về hiện thực. Mặc dù chàng không có nhu cầu ăn lắm, nhưng mùi vị thịt nướng quả là không có cách nào cưỡng lại được, hít hà một lúc, rồi chép miệng: “Thơm quá”.
Vũ Trầm Tinh vốn đã rất đói, bây giờ lại bị mùi vị thịt nướng hành hạ, dạ dày không ngừng réo ọc ọc. Cuối cùng, không chịu nổi quay đầu lại nó: “Đây không phải là ta muốn ăn, mà là món thịt nướng của ngươi dụ hoặc ta, ta không muốn cự tuyệt”. Dứt lời nhảy đến chụp lấy miếng thịt nướng trong tay Liễu Dật.
Liễu Dật muốn cười cũng không cười được, bởi vì Vũ Trầm Tinh lúc này giống như một con sói đói, liền giữ cả nàng và miếng thịt lại: “Ngươi đợi đã, ta dụ hoặc ngươi lúc nào. Miếng thịt này còn chưa chín kỹ, ôi, ngươi có nghe thấy không, còn chưa chín kỹ…”.
Sau đó, tiếng Vũ Trầm Tinh khoan khoái vang lên: “Chưa chín cái gì, ngươi rõ ràng không muốn cho ta ăn, bỏ tay ra, kêu ngươi bỏ tay ra, nếu không ta cắn cả …”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cùng với tiếng kêu “cẩn thận” của Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh bị chàng kéo giật lại. Chàng tập trung quan sát chiếc gương trước mặt. Ở nơi này, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì. Do đã có quá nhiều chuyện xảy ra, lúc này đề phòng mọi sự.
Vũ Trầm Tinh lúc đầu kinh hoàng, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn chàng, vừa làm biểu tình kỳ quái trên mặt, vừa hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Cẩn thận cái gì? Ta chỉ muốn soi gương mà?”.
Lần này không có quái sự xảy ra. Vừa rồi xác thực Vũ Trầm Tinh có soi vào gương, nhưng trước mắt không xảy ra truyện gì, cuối cùng là vì sao vậy? Lẽ nào những chiếc gương ở trong này không cùng dạng với khối gương ngoài kia? Sau đó, quay lại nói với Vũ Trầm Tinh: “Ngươi đã quên sự việc vừa xảy ra ngoài kia rồi à? Lẽ nào ngươi vẫn còn muốn xuất hiện một bản sao của ngươi nữa. Chỉ cần lần này bản sao của ngươi xuất hiện trong gương, ngươi chỉ còn nước chết”. Nhằm làm cho Vũ Trầm Tinh trật tự một chút, chàng cố ý làm ra vẻ nghiêm trọng.
Vũ Trầm Tinh tựa hồ nghĩ đến những sự việc vừa xả ra, nhưng biểu tình lập tức khôi phục bình thường: “Ngươi có phải là quá thiển cận không? Bên ngoài là bên ngoài, bên trong là bên trong. Lẽ nào ở ngoài xảy ra chuyện gì, bên trong cũng xảy ra như thế sao? Ngươi vừa rồi ở ngoài cũng không soi gương? Sợ cái gì?” Nói xong, lại tiếp tục bước tới soi gương.
Liễu Dật tựa hồ phát hiện ở đây có gì không ổn, nhưng cuối cùng là ở đâu? Trong lúc suy nghĩ, chàng không ngăn cản Vũ Trầm Tinh tiếp tục soi gương. Đột nhiên buột miệng nói: “Đúng rồi, chính là ở đây không đúng”. Thì ra sau khi tập trung phân tích lời của Vũ Trầm Tinh, chàng phát hiện mình không hề thấy hình phản chiếu ở chiếc gương bên ngoài.
Vì sao lại có chuyện như vậy? Vũ Trầm Tinh soi gương được, còn mình sao không được? Âm thanh đó từng nói qua, hình ảnh phản chiếu trong gương cũng chính là bản thân mình. Như vậy, nếu như trong gương không phản chiếu, lẽ nào mình không phải là bản thân sao? Chàng như bị cửu thiên huyền lôi đánh trúng, nhất thời không có phản ứng gì.
Đương lúc đang bàng hoàng, tiếng Vũ Trầm Tinh truyền tới: “Đồ ngốc, ngươi mau qua đây nhìn, hình trong gương thật là đẹp? » Dứt lời, tiếp tục quay đầu soi mình trong gương.
Chàng vốn đang suy tính, lại nghe Vũ Trầm Tinh nói hình trong gương rất đẹp, thực là nha đầu không biết trời cao đất dày. Bèn nhẹ nhàng bước đến phía sau, vừa nhìn thấy hình ảnh trong gương, liền sững người lại.
Đó là ai? Là Vũ Trầm Tinh ư? Có thể khẳng định là thực, người trong gương chính là Vũ Trầm Tinh. Nhưng không hiểu vì sao, người trong gương có một vẻ đẹp không thể diễn tả, làm người ta kinh ngạc, làm người ta hoài nghi. Làn gió nhẹ mơn man vờn mái tóc đen mềm, làn da trắng như tuyết, cặp mắt sâu thẳm động lòng người, mỗi một động tác, mỗi một biểu tình đều mang một vẻ đẹp khó diễn tả, khiến chàng đột nhiên trơ người.
Những cánh hoa tím hồng dưới ánh dương quang, trong suốt như những đóa hoa ánh sáng. Trong gương, Vũ Trầm Tinh như được một vị thần sắc đẹp tạo ra, xuất hiện trước mắt chàng, thấy chàng đến bên cạnh liền hỏi: “Thế nào, có đẹp không?”.
Liễu Dật gật đầu: “Đúng vậy, rất đẹp”.
Vũ Trầm Tinh tiếp tục hỏi “Thật là kì quái, tại sao trong gương lại chỉ có một mình ta? Vì sao lại không nhìn thấy ngươi?”. Nói xong còn thay đổi các góc nhìn để quan sát.
Liễu Dật cuối cùng cũng bị những lời của Vũ Trầm Tinh thức tỉnh, nhìn vào gương. Quả nhiên, trong gương chỉ có hình nàng, còn bản thân thì không hề thấy hình ảnh phản chiếu trong gương. Lẽ nào, bản thân mình không phải là thật?
Đúng lúc này, âm thanh quen thuộc lại vang lên: “Ngươi hiểu nhầm rồi, người chính là thật. Nhưng trong thế giới gương này, có vô số các loại gương, mỗi chiếc gương lại có công dụng khác nhau. Chiếc gương trước mặt ngươi gọi là “Nhân duyên kính”. Nó có thể biểu hiện mặt đẹp nhất của mỗi người. Nếu như trong gương chỉ có thể nhìn thấy ngươi, hoặc chỉ nhìn thấy cô ta, biểu hiện hai người đời này không có duyên. »
Liễu Dật nghe xong, tiếp tục hỏi: “Ngươi cuối cùng là ai? Làm sao ngươi biết được ta đang nghĩ gì?”.
Vũ Trầm Tinh nhìn thấy chàng đột nhiên trở lên kì quái. Cũng không hẳn kì quái quá, vì vừa rồi ở bên ngoài chàng cũng đã có biểu hiện như thế này rồi. Do đó, chàng cứ nói chuyện của mình, nàng cứ tiếp tục say mê nhìn ngắm mình trong gương. Nàng làm sao biết, hình ảnh phản chiếu trong gương, chính là biểu hiện nàng và người bên cạnh kiếp này vô duyên. Chỉ là... là đúng là sai, không ai biết được.
Qua một lúc, âm thanh đó lại vang lên trong đầu Liễu Dật: “Ta đã nói rồi, ta sẽ là đồng bạn của ngươi. Cho nên ngươi nghĩ gì, ta nghĩ đó. Đó là vì ta có thể cảm giác được sự tồn tại của người bạn trong kiếm của ngươi. Tư tưởng của ngươi tác động đến bọn họ. Còn ta, cũng thông qua bọn họ biết được ngươi đang nghĩ gì, cùng tiến hành giao lưu với ý thức của ngươi. »
Cuối cùng, Liễu Dật dường như đã hiểu, trong lòng vui mừng. Thì ra nãy giờ đem tin tức truyền đến cho mình không phải là người, mà giống như thần long bị kiếm của mình thu phục. Đó cũng là một thần long. Mặc dù có thể giao lưu, nhưng lúc này, trong chiếc gương kì quái, Liễu Dật tựa hồ không còn cảm thấy chút kì quái nào, tiếp tục nói: “Ngươi là…hoang long”.
Âm thanh đó thở dài: “Đúng, ít nhất là trước đây”.
Liễu Dật hỏi tiếp: “Vậy hiện tại là gì? Các ngươi có lẽ là dòng dõi Đại trí giả trên đại địa. Thân phận vĩnh viễn không thay đổi.”
Âm thanh đó tiếp tục nói: “Có lẽ vậy. Nhưng tiến vào chiếc gương này, ta nghĩ, tạm thời ta không còn là hoang long. Bất quá ta biết, sau này ta sẽ khôi phục trở lại, bởi vì ngươi đã tới.”
Liễu Dật trong lòng có bao nhiêu nghi vấn đem ra hỏi hết: “chiếc gương vừa rồi ở ngoài sơn động là cái gì? Vì sao ta không soi thấy mình trong đó?”.
Hoang long ngừng lại một chút rồi nói: “Tấm gương ở ngoài là cửa vào thế giới trong gương. Cũng chỉ gần đây ta mới biết, chiếc gương đó được gọi là “Minh tâm kính”. Chỉ những người tâm hồn trong sáng như gương mới có thể nhìn thấy mình trong đó. Tấm sáng thì gương sáng, tâm đen thì gương đen. Ngươi không thể nhìn thấy mình, vì trong lòng ngươi có điều âm ám.”
Liễu Dật suy nghĩ về những ý tứ trong lời của hoang long, không nhìn thấy mình trong gương vì trong lòng có điều u ám. Chàng không hề hoài nghi điểm này, bởi vì bản thân mình bây giờ hoàn toàn do cừu hận cùng trớ chú tạo lên. Nếu như nói bản thân mình trong lòng sáng như gương, thực là làm người ta cười vỡ bụng, bèn gật đầu, tiếp tục hỏi: “Ngươi làm sao vào đây được?”.
Hoang long lại thở dài nói: “Ta không biết, chỉ là một trận mây mù đem ta đến đây”.
Quả nhiên vấn đề nằm ở đám mây mù đó. Lẽ nào đám mây mù kì quái đó chính là sinh mệnh của tấm gương đó? Không thể nào, nếu như sinh mệnh của tấm gương đó có một kí sinh thể khác, thì thế giới này phải biến mất? Mặc dù còn nhiều nghi vấn, những Liễu Dật tạm thời bỏ qua. Trước mắt, hắn cần thu phục hoang lòng này.
Liễu Dật hỏi tiếp: “Ngươi đang ở đâu? Ta sẽ tới tìm ngươi”.
Hoang long trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ở đây rất nguy hiểm…ta không giúp được ngươi. Ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi, nếu như không thể cứu được ta, gặp phải nguy hiểm gì thì hãy lập tức li khai. Với ngươi, thoát khỏi nguy hiểm là điều có thể.”
Nghe hoang long nói, có thể lúc này nó đang bị một vật gì đó cấm chế. Nếu như vậy, một thứ có thể cầm tù hoang long, chắc chắn phải rất lợi hại. Nếu gặp nguy hiểm, chỉ còn cách đáo thoát. Sau một hồi suy nghĩ liền đáp: “Được, ta hiểu. Ngươi có thể chỉ dẫn ta đến chỗ ngươi chăng?”.
Hoang long không đáp, nhưng lúc này, điện quang đỏ tía chớp động trước mắt Liễu Dật, thành hình một con chim to cỡ ngón tay cái, thân chim trong suốt, xung quanh thân phát tán điện quang, chớp chớp liên hồi, vô cùng đẹp đẽ. Âm thanh của hoang long lại vang lên: “Ngươi cứ đi theo con chim này là có thể tìm thấy ta”.
Liễu Dật quan sát chú chim mang theo điện quang, không kìm được cảm thán. Thật là một kiệt tác thần kì, hoang long có năng lực sáng tạo sinh mệnh, xem ra sức của nó còn mạnh hơn băng long mà mình đã thu phục. Bèn gật đầu, quay lại nói với Vũ Trầm Tinh: “Ngươi ở đây đợi ta nhé, ta cần đi có việc quan trọng”. Dứt lời quay người muốn đi.
Vũ Trầm Tinh vội chặn trước mặt chàng nói: “Ngươi muốn đi đâu, làm việc gì quan trọng đều phải đưa ta đi”. Dứt lời, làm bộ dạng không được cũng phải được.
Liễu Dật đáp: “Nguy hiểm lắm, khả năng là đi chết đó?”.
Vũ Trầm Tinh lạnh lùng cười: “Nguy hiểm cái gì? Ngươi để ta một mình cô đơn ở đây, ở cái nơi xa lạ này, lẽ nào không có nguy hiểm à?
Liễu Dật nghĩ đến chiếc gương ở bên ngoài, nếu như gặp phải một tấm gương kiểu như “Minh tâm kính” ở nơi này thì đúng là không có cách nào thoát được. Do đó, Liễu Dật đật đầu: “Vậy chúng ta cùng đi, nhưng phải hết sức cẩn thận. Có một con rồng bị nhốt trong này, bây giờ ta muốn đi giúp nó. Nếu không được thì chúng ta phải nhanh chóng chạy, có thể giam giữ con rồng, tự nhiên đó phải là vật rất lợi hại”. Dứt lời, quay sang quan sát biểu tình của Vũ Trầm Tinh.
Chớp mắt, vẻ mặt lạnh lùng lập tức biến thành vô cùng cao hứng. Xem ra câu nói muốn hiểu lòng dạ nữ nhân khác gì mò kim đáy để quả không sai. Vũ Trầm Tinh đáp: “Tốt, ta nhất định không làm phiền người, không được chúng ta lập tức chạy.” Nhìn bộ dạng nàng, Liễu Dật càng thêm lo lắng. Nhưng mình đã đáp ứng, chỉ đành đến đâu tính đến đó. Chỉ là không biết đó là cái gì mà có thể giam giữ hoang long. Nếu theo lời hoang long nói, thì rất nguy hiểm.
Tại Đại hoang sơn gặp băng long, thu phục vô cùng vất vả. Lần này mặc dù chưa nhìn thấy hoang long, nhưng nhìn con chim nhỏ này mà nói, con rồng này chắc chắn sở hữu năng lực sáng tạo, thực lực khẳng định còn mạnh hơn. Đã vậy, có thể giam giữ một con rồng với sực mạnh như vậy, cuối cùng là vật gì?
Thấy Liễu Dật không nói gì, Vũ Trầm Tinh tựa hồ cảm giác buồn chán. Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện chú chim đang bay lượn trước mặt: “Thật là kì quái, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ nhìn thấy một con chim kì lạ như vậy, lại còn biêt phóng điện nữa”. Dứt lời, muốn giơ tay bắt lấy.
Liễu Dật nhìn thấy lập tức ngăn cản: “Đừng lộn xộn, con chim này là sẽ đưa chúng ta tìm thấy vật giam giữ con rồng đó. Đi theo nó, chúng ta sẽ nhanh chóng đến nơi”.
Đã gần giữa trưa, ánh mắt trời chiếu xuống, đem lại cho con người cảm giác ấm áp. Gió nhẹ thổi làm người thư thái, những cánh hoa tím hồng từ những cây cổ thụ xung quanh chậm chậm bay giữa không trung, mọi thứ đều vô cùng hài hòa. Duy nhất có những tấm gương bồng bềnh xung quanh là kì lạ. Giọng Vũ Trầm Tinh tiếp tục vang lên: “Xem ra con rồng này thật lợi hại, không ngờ có thể sáng tạo được sinh mệnh”. Dứt lời, một mặt đứng cạnh Liễu Dật, một mặt chăm chú quan sát chú chim chưa gặp bao giờ này.
Chàng nghe xong chợt bàng hoàng. Có cảm giác trong lời nói vừa rồi của Vũ Trầm Tinh có gì không đúng. Con rồng đó thât lợi hại, có thể sáng tạo sinh mệnh. Cuối cùng trong đó có vấn đề gì? Liễu Dật rất muốn biết trong đó có gì không ổn, chỉ biết vừa đi vừa nghĩ. Nghĩ một lúc chẳng đưa lại kết quả gì, cuối cùng đành bỏ qua.
Địa hình trong này không có khác biệt quá lớn, cũng không có một con đường cụ thể nào. Có khác chăng chỉ là xung quanh có vô số cây đại thụ vươn lên trời cao, trên cây nở đầy những đóa hoa tím hồng. Phóng tầm mắt, có thể nhìn thấy một ngọn núi. Ở đây có chút gì đó quái dị, đó là cảnh sắc trong này khiến người ta cảm thấy thư thái. Vũ Trầm Tinh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cảnh sắc ở đây thật là đẹp”.
Liễu Dật một mặt đi theo con chim, một mặt nói: “À, thật là đẹp, ngươi còn quên cả cơn đói nữa”.
Chàngchỉ là thuận miệng nói, không ngờ vừa dứt lời, Vũ Trầm Tinh đã la lên: “Trời, đồ đáng chết, ta vốn đã quên cơn đói, người lại còn nhắc lại. Ta đói rồi, ta muốn ăn!”. Nói xong liền không chịu bước tiếp.
Liễu Dật dừng lại theo, chú chim nhỏ cũng từ tự đậu xuống vai, nếu như không cẩn thận quan sát, hoàn toàn không thể phát hiện ra. Chàng nhìn xung quanh nói: “Ngươi mở to mắt ra mà xem nơi này là nơi nào? Đói ngươi cũng cần phải kiên trì, còn không ngươi một mình ở lại đây, ta còn có chuyện, ta đi đây”. Nói xong quay người bước đi.
Nhưng vừa cất bước liền nghe thấy tiếng tức tưởi của Vũ Trầm Tinh, tựa hồ như đang muốn khóc: “Ngươi đi đi, nếu ta có chết cũng không liên quan gì đến ngươi. Nếu Lôi Quân ca ca ở đây, sẽ không bỏ rơi ta thế này. Ta có đói, ca ca sẽ tìm cho ta rất nhiều đồ ăn ngon. Hức, đồ ma quỷ nhà ngươi, đi đi”. Dứt lời ngồi bệt xuống đất, hai mắt đẫm lệ, miệng phát ra những tiếng tức tưởi.
Liễu Dật bèn dừng bước, quay lại nhìn Vũ Trầm Tinh đang ngồi trên đất. Quả nhiên là bộ dạng bị khi phụ, đầy ủy khuất. Mặc dù việc sống chết của cô ta với mình không quan hệ gì, nhưng cô ta vì cứu mình mà lưu lạc đến đây, nếu bỏ mặc, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi. Ở đây mặc dù phong cảnh mĩ lệ, nhưng rất xa lạ, quỷ dị. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra với cô ta, làm sao có thể đối mặt với chính mình. Xem ra trước tiên cứ để con rồng đó đợi một chút, giờ quan tâm chăm sóc cái dạ dày của Vũ Trầm Tinh đã.
Chàng lắc đầu không nói, tiến về phía trước. Vũ Trầm Tinh quay lại nhìn theo, rồi cũng quay người bước đi, nhặt một hòn đá, hậm hực nói: “Tên ngốc đáng chết đó có gì tốt đâu? Làm sao lại có nhiều người thích hắn như vậy? Thật đáng thất vọng”. Dứt lời liền ném hòn đá đi, rồi tức giận nói tiếp: “Làm sao ta lại thất vọng thế này, khóc gì mà khóc”. Nói xong liền đưa bàn tay nhỏ nhắn lên quệt dòng lệ đang tuôn chảy.
Tiếng của Liễu Dật vọng lại từ phía sau: “Thất vọng à, nha đầu ghê gớm kia, bị đói phát khóc, thật là nực cười”.
Vũ Trầm Tinh không thèm quay đầu lại, tức giận nói: “Ngươi quay lại làm gì, ngươi đi làm việc của ngươi, để ta ở đây tự sinh tự diệt được rồi. Có gì là ghê gớm đâu, ta khóc thì làm sao! Ta thích khóc, ngươi quản làm gì?” Nói xong thút thít khóc tiếp.
Liễu Dật cảm thấy buồn cười. Nữ nhân này thật giống trẻ con, lúc thì thông minh đến phát sợ, lúc thì hồn nhiên ngây thơ. “Không biết đây là loại chim gì lại béo thế này. Nướng lên nhất định rất thơm. Vừa hay ta cũng cảm thấy đói, do đó mới quay lại làm để ăn”. Chàng nói xong, bắt đầu xử lý con chim vừa giết được.
Vũ Trầm Tinh nhìn Liễu Dật, nhưng khuôn mặt vẫn đầy vẻ lạnh lùng, trong mắt vẫn còn vương lệ, chu mỏ nói: “Ta không thèm. Loại người như ta chẳng ai quan tâm, chẳng ai yêu thương, chết đói ở đây cũng tốt”. Nói xong quay đi, cũng không buồn nhìn Liễu Dật chế biến con chim béo đó.
Liễu Dật cũng không quan tâm đến phản ứng của cô nàng, với cô nàng thực sự chỉ có hai chữ: bó tay. Lúc nói đạo lý thì tựa hồ rất thông minh, lúc không thì tựa hồ rất ngu ngốc. Hành động lúc thông minh thì làm người khác phải lo lắng, còn lúc ngu ngốc thì không thèm nói đạo lí. Chàng hiểu rằng nói cũng chẳng giải quyết được gì, đành nhanh chóng chế biến đồ ăn, để cho nàng tức giận một mình.
Chỉ sau một lúc, chàng đã chế biến xong con chim, vất bỏ hết nội tạng bên trong, dùng kiếm chặt một số cành khô, sau đó dùng hỏa long triệu xuất hỏa diễm đốt cháy, rồi cẩn thận chọn một cành cây dài, xuyên qua con chim, bắt đầu từ từ nướng.
Tất cả những việc này không có gì xa lạ với chàng, mười năm trước, trên đỉnh núi đó, cùng Cát Lợi Nhi cũng đã trải qua nhưng việc như thế này. Nghĩ lại, ngày hôm qua phảng phất rõ ràng trước mắt. Trong lúc vô ý, chàng đột nhiên mỉm cười. Đã rất lâu rồi không có cảm giác nhẹ nhàng thế này. Không biết có phải là vì cảnh đẹp nơi đây, hay là vì cô nàng không chịu nói đạo lý trước mặt, khiến chàng nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ.
Từ từ quay đều con chim trên lửa, lúc này đã bắt đầu chuyển sang vàng ươm, mỡ nhỏ xuống xèo xèo. Nghĩ lại mình mười năm trước, nhìn lại mình ngày hôm nay, ai có thể nghĩ ra, một thư sinh biến thành Chân ma. Thế sự biến thiên, những dâu bể cuộc đời như phù vân trước mắt, không biết tương lai đi về đâu? Chàng cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn làm những việc của mình mà thôi.
Đột nhiên, Liễu Dật bị mùi vị thịt nướng kéo về hiện thực. Mặc dù chàng không có nhu cầu ăn lắm, nhưng mùi vị thịt nướng quả là không có cách nào cưỡng lại được, hít hà một lúc, rồi chép miệng: “Thơm quá”.
Vũ Trầm Tinh vốn đã rất đói, bây giờ lại bị mùi vị thịt nướng hành hạ, dạ dày không ngừng réo ọc ọc. Cuối cùng, không chịu nổi quay đầu lại nó: “Đây không phải là ta muốn ăn, mà là món thịt nướng của ngươi dụ hoặc ta, ta không muốn cự tuyệt”. Dứt lời nhảy đến chụp lấy miếng thịt nướng trong tay Liễu Dật.
Liễu Dật muốn cười cũng không cười được, bởi vì Vũ Trầm Tinh lúc này giống như một con sói đói, liền giữ cả nàng và miếng thịt lại: “Ngươi đợi đã, ta dụ hoặc ngươi lúc nào. Miếng thịt này còn chưa chín kỹ, ôi, ngươi có nghe thấy không, còn chưa chín kỹ…”.
Sau đó, tiếng Vũ Trầm Tinh khoan khoái vang lên: “Chưa chín cái gì, ngươi rõ ràng không muốn cho ta ăn, bỏ tay ra, kêu ngươi bỏ tay ra, nếu không ta cắn cả …”