Lúc này, bầu trời xám xịt càng trở lên u ám. Gió càng thổi mạnh, cuốn theo những cánh hoa màu tím bay đi mất. Những người tại trường tịnh không có ý định động thủ, chỉ quan sát đối phương, bình tĩnh bảo trì nhãn thần.
Chỉ có duy nhất Liễu Dật là có động tĩnh. Không, phải nói là khôi lỗi mới đúng. Lúc này chàng đã hoàn toàn mất đi ý thức, trong nhãn thần màu máu không hề có chút tình cảm nào. Toàn thân chàng sát khí bạo phát, không nhắm vào ai cả, nhưng thực chất là nhắm vào mọi người. Bởi chàng đã thành khôi lỗi của ma. Chàng đơn giản chỉ là muốn giết sạch những sinh mệnh sống xung quanh.
Rất lâu sau, không một ai hồi đáp, dường như bốn lão nhân cùng Vũ Trầm Tinh là những sinh mệnh duy nhất ở đây. Nhưng đây chỉ là bề ngoài. Bởi Liễu Dật thực sự cảm thấy, ít nhất là còn một người nữa. Còn có một người vẫn ẩn tàng, chỉ là…chàng không thể xác định được người đó đang ở đâu? Do đó, chàng vẫn chưa xuất thủ.
Nhưng bây giờ chàng đã thành khôi lỗi, không cần phải cố kị nhiều. Chờ đợi một lúc, sát khí không ngừng tỏa ra, cuối cùng khôi lỗi cũng không chịu được, liền động thủ với bọn người Vũ Trầm Tinh.
Vũ Trầm Tinh lúc này trong lòng đặc biệt kích động, không thốt lên lời. Bốn vị lão nhân bên cạnh đều mặc áo choàng màu trắng xám. Dưới tác động của khôi lỗi, các tấm áo choàng không gió mà tung bay. Cùng với hắc kiếm xuất thủ, những tiếng va chạm vang lên không ngớt, kiếm quang đỏ rực không ngừng kích vào lớp thuẫn màu tím.
Mặc dù Bi mộng kiếm vô cùng sắc bén, chân lực của khôi lỗi vô cùng cường đại, nhưng lớp thuẫn màu tím cũng kiên ngạnh vô cùng. Các đạo kiếm quang công kích cũng không làm nó ảnh hưởng chút nào.
Lúc này khôi lỗi hét lớn, long ảnh đỏ bầm xuất hiện, bốn vị lão nhân lập tức xuất hiện sắc mặt kinh ngạc
Là Long Hoàng, sau vài lần tấn công thất bại, khôi lỗi đã triệu xuất Long Hoàng. Chỉ nghe một tiếng long ngâm kinh thiên động địa, một con rồng khổng lồ màu đỏ thẳng vào trong mây uốn lượn, rồi nhằm hướng Vũ Trầm Tinh công kích tới. Bốn vị lão nhân lại càng kinh hoàng, bọn họ sống trong thế giới này đã bao năm nên biết rõ về Tử Long, nên cũng có nghiên cứu về các con rồng khác, bao gồm cả Long Hoàng từ thời thượng cổ này.
Thực tế sức mạnh của Long Hoàng vượt xa so với Tử Long. Đó là lí do vì sao Bàn Cổ lại muốn giết Long Hoàng. Lúc này Long Hoàng đã hóa thành long ảnh trong kiếm Liễu Dật. Ở mức độ nào đó mà nói, sức mạnh của Long Hoàng hoàn toàn bị Bi Mộng kiếm khống chế, nhưng Liễu Dật không có cách nào phát huy được hết sức mạnh của Long Hoàng.
Nhưng bây giờ thì khác, khôi lỗi không phải là Liễu Dật, mà đã gần thành ma, một loại sinh mệnh không có tư tưởng. Nó có sự truy cầu riêng về mặt sức mạnh. Lúc này Long Hoàng có sức mạnh vượt xa so với sức mạnh của năm con thần long khi Liễu Dật triệu xuất. Cơ thể đỏ sẫm cuộn lên từng trận gió giật, từ trên mây lao thẳng xuống, xung quanh cơ thể lấp lóe những ánh hồng.
Cùng lúc Long Hoàng lao xuống, một đạo thân ảnh vàng rực chớp động xuất hiện, chặn trước mặt Vũ Trầm Tinh. Người xuất hiện thân cao bảy thước, toàn thân bao phủ bởi hoàng kim khải giáp, áo choàng đỏ phấp phới trong gió. Mũ giáp hoàng kim hoàn toàn bao phủ khuôn mặt, chỉ nhìn thấy mặt nạ hoàng kim, cùng với cặp mắt thâm thúy ẩn phia sau mặt nạ.
Vừa xuất hiện, hai tay người đó vung lên, một đạo kim quang đột nhiên xuất hiện trước mặt. Sau đó, những tiếng va chạm vang lên không ngớt, lực đấu lực, kim quang cùng huyết quang bùng nổ. Không gian uốn khúc, cát bụi mù mịt, một đạo ánh sáng lóe lên, chớp mắt đã bao phủ toàn bộ thế giới. Trên trời, dưới đất một màu hoàng kim, không nhìn rõ cái gì cả.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng, kim quang từ từ biến mất, cả thế giới trong gương trở lại bình yên. Dưới chân chiến sỹ mặc hoàng kim khải giáp xuất hiện một cái hố rộng hơn một trượng. Còn Long Hoàng, sau khi giao chiến kịch liệt với hoàng kim thuẫn, đã biến mất vô ảnh vô tung.
Bốn lão nhân phía sau hoàng kim chiến sĩ lúc này đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô: “Vương.”
Chỉ một chữ đơn giản nhưng tác động mạnh đến Vũ Trầm Tinh. Ánh mắt nàng mông lung nhìn bốn lão nhân quỳ dưới đất cùng với hoàng kim chiến sỹ trước mặt. Lúc này, người được gọi là Vương từ từ quay người. Dưới lớp mặt nạ vàng, cặp mắt thâm thúy chăm chú nhìn người con gái tiều tụy trước mặt.
Vũ Trầm Tinh lúc này kích động không nói lên lời. Nếu như người trước mắt đúng là Minh Vương, thì cuối cùng nàng đã tìm được phụ thân của mình. Nhìn ánh mắt thâm thúy đó, Vũ Trầm Tinh có những nỗi xúc động không nói thành lời, nàng muốn chạy đến ôm chặt lấy cha mình để khóc, để phát tiết tất cả những ủy khuất, nhưng nỗi đau trong lòng mình.
Cuối cùng, người đó nói: “Con ta, con cũng đã tiến vào thế giới trong gương này. Bao năm rồi, con sống có tốt không? Vì sao nhìn con lại thương tâm như vậy? Vì sao con lại muốn chết trong tay của một khôi lỗi. Hắn đã không còn là ma mà con yêu nữa, con hãy quên hắn đi.” Những lời nói của Minh Vương vọng ra từ phía sau mặt nạ, tràn ngập sự quan tâm, tựa như đã biết hết tất cả.
Cuối cùng, không kìm chế được những cảm xúc trong lòng, Vũ Trầm Tinh tiến về phía trước, ôm lấy thân thể cao lớn của Minh Vương. Cùng lúc, ma kiếm của khôi lỗi lại công kích về phía Minh Vương cùng Vũ Trầm Tinh. Nhưng đòn tấn công này không đem lại hiệu quả gì, vì bốn vị lão nhân đã nhanh chóng lao lên ngăn cản màn kiếm quang của khôi lỗi, bắt đầu giao tranh.
Vũ Trầm Tinh òa khóc. Lúc này nàng giống như một đứa trẻ to xác phải chịu ủy khuất, ôm lấy cha mình nức nở. Mặc dù từ bé đến lớn chưa một lần được gặp cha, nhưng cảm giác huyết mạch tương liên khiến nàng không có một chút cảm giác xa lạ nào. Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng, qua lớp mặt nạ, tiếng thở dài của Minh Vương truyền ra: “Thực sự không thể quên được sao? Con là đứa con duy nhất của ta, ta sẽ đáp ứng tất cả các nguyện vọng của con.” Vừa nói, Minh Vương vừa nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Minh Vương gật đầu, tiếp tục vừa vuốt tóc nàng, vừa nói: “Đã hai chục năm rồi, có quá nhiều nhứ đã qua không thể bù đắp. với tư cách làm cha, ta chỉ mong con gái của mình mãi mãi hạnh phúc. Bất kể con có nguyện vọng gì, chỉ cần cha có thể, cha sẽ làm cho con.” Dứt lời, từ từ buông Vũ Trầm Tinh ra, lùi lại phía sau.
Minh Vương dừng lại, nhìn nàng nói tiếp: “Con đã lớn rồi, thật là xinh đẹp. Cha ủng hộ sự lựa chọn của con.” Nói xong quay người lại nhìn khôi lỗi.
Cùng lúc Minh Vương quay người, bốn vị lão nhân lập tức dừng tay, quay trở về bên cạnh Vũ Trầm Tinh, đứng đúng vị trí của mình, như một sự an bài trước. Nhãn thần Minh Vương ẩn sau diện cụ lúc này biến thành màu hoàng kim, quan sát khôi lỗi trước mặt. Minh Vương không có chút động tịnh gì, tựa như đang chờ đợi, tựa hồ đang đợi một cơ hội, có lẽ là để giết đối phương.
Cặp mắt khôi lỗi lúc này đã biến thành màu máu, nó chỉ muốn giết tất cả những sinh mệnh xung quanh. Nhưng lúc này, kim quang từ một đôi mắt chấn trụ nó. Khôi lỗi không chuẩn bị một tư thế tiến công nào, nhưng gió mạnh xung quanh cơ thể càng ngày càng gấp. Minh Vương biết rõ, đó chính là vì ma đang ngưng kết chân lực. Nhưng Minh Vương không hề để tâm. Bởi mặc dù không làm gì, nhưng khi nhãn thần của Minh Vương biến sắc, trời đất cũng biến sắc, biến thành tinh không.
Đúng vậy. Vừa rồi mặt dù mây xám bao phủ, nhưng trời vẫn còn sáng. Nhưng lúc này, dưới khí tức của Minh Vương, bầu trời đã biến thành màu xanh thẫm. Trên nền xanh đó có vô số ngôi sao lấp lóe. Chỉ sau một lát, không khí xung quanh trở nên quỷ dị, nhưng hai bên vẫn chưa giao thủ.
Thời gian trôi qua, Vũ Trầm Tinh không biết mình nên làm gì, nên nghĩ gì. Một bên là cha nàng, một bên là người mà nàng yêu. Mặc dù bây giờ chàng đã biến thành khôi lỗi, nhưng tình yêu đó thì vẫn còn. Hai bên kiên trì như vậy, bất kể là ai bị thương, nàng đều khó chấp nhận. Tình thế khẩn cấp khiến nàng trở lên bối rối.
Lúc này, giọng nói của Minh Vương vọng đến: “Con ta, không cần lo lắng. Ta sẽ khiến nó hồi phục trở lại, sau đó giúp nó đi trên con đường chân chính của nó.” Giọng nói không nhanh không chậm, nhưng mỗi câu, mỗi từ đều không làm người khác hoài nghi. Dường như, mỗi lời của Minh Vương đều là chân lý tuyệt đối.
Nghe cha mình nói, Vũ Trầm Tinh tựa hồ yên tâm hơn nhiều. Nhưng cần đối phó với Liễu Dật thế nào. Sức mạnh của Minh Vương mọi người đều không rõ, nhưng cũng đều rõ. Không ai biết ông ta mạnh đến đâu, nhưng tất cả mọi người đều rõ ông ta tuyệt đối là số một. Vũ Trầm Tinh chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho Liễu Dật không xảy ra chuyện gì, đồng thời, nàng cũng rất tin tưởng cha nàng.
Trong lúc nàng đang suy đoán, cuộc chiến đã bắt đầu. Người phát động trước là khôi lỗi. Khôi lỗi tựa hồ như không có cách nào chịu được sự yên tĩnh đó. Hỏa quang nhanh chóng xuất hiện xung quanh ma kiếm, nhiệt khí nhanh chóng lan tỏa. Cùng với hỏa quang ngưng tụ, cùng với trường kiếm phát ra, một đạo kiếm quang đỏ rực mang theo Hỏa Long, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Minh Vương.
Tốc độ nhanh, sức mạnh cường hãn, có kỹ năng đặc thù phụ trợ khiến bốn vị lão nhân cùng Vũ Trầm Tinh kinh sợ. Kiếm vừa xuất, Hỏa Long đã xuất hiện trước mặt Minh Vương. Hơn nữa, nhiệt khí khiến năm người cảm thấy sự lợi hại của kiếm chiêu. Lúc này Vũ Trầm Tinh lặng người? Vì sao phụ thân không có động tĩnh gì? Nàng rất hiểu kiếm của Liễu Dật, nhanh, hiểm. Sức mạnh tuy không lớn nhưng có kỹ năng đặc thù phụ trợ cùng với sức mạnh tăng cường của thần long. Lẽ nào cha mình không thể đỡ được kiếm của chàng? Nhìn tình cảnh lúc này, thân tình cùng ái tình trong lòng nàng đầy mâu thuẫn, khiến nàng bấn loạn.
Thời khắc sinh tử, không do dự nhiều, cũng không rườm rà động tác, cùng với tử hồng quang mang tiếp cận, chỉ nghe Minh Vương hét lên một tiếng như tình thiên phích lịch từ chín tầng trời vang lên. Sau đó, toàn lực xuất thủ, kim quang phát xuất, bao trùm tất cả. Khi hồng quang cùng Hỏa Long lao tới, mọi thứ đều biến mất vô ảnh vô tung, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc này Minh Vương toàn thân xuất phát kim quang, càng ngày càng chói mắt, càng lúc càng rực rỡ, khí thế vô hình bao trùm cả không gian.
Vũ Trầm Tinh nhìn biểu hiện của cha nàng, những phiền loạn trong lòng sớm đã biến mất. Đó là cái gì? Nàng không biết, nhưng nàng có thể khẳng định, nó đã hoàn toàn thoát ra khỏi sự khống chế của nhục thể, nếu không làm sao có thể bằng nhục thân mà đỡ được nhiệt khí của Hỏa Long? Hơn nữa kĩ năng sử dụng quá huyền diệu, tựa hồ đã vượt qua tất cả sự hạn chế của chiêu thức, giống như là một cách sử dụng trực tiếp sức mạnh.
Quả nhiên, lúc thân thể Minh Vương phát xuất quang mang chói lòa, sự tình kì quái hơn đã xảy ra: mặt đất bắt đầu chấn động. Nhưng rất nhanh, mọi người biết rằng đó không phải là động đất. Chỉ thấy trên không mây đên không ngừng ngưng tụ, vô số những đám mây như những vòi rồng uốn lượn trên đầu khôi lỗi. Cùng lúc, một đạo chớp sáng trắng to bằng ba người ôm giáng thẳng xuống đất, khiến mặt đất chấn động. Mười đạo điện quang đồng thời giáng xuống, so với động đất còn mạnh hơn.
Các đạo điện quang kích trúng người khôi lỗi, khiến nó đờ đẫn, động tác từ từ chậm lại. mặc dù sát lục chi tâm còn phản kháng, nhưng dưới nguồn năng lượng cường đại đó, nó vẫn bị gặp phải hạn chế. Vào lúc Liễu Dật vung kiếm lên một lần nữa, chàng đột nhiên khựng lại, huyết hồng nhãn tình biến mất, khôi phục lại nguyên dạng. Khôi lỗi cúi đầu nhìn xuống trước ngực, từ từ, một cánh tay hoàng kim xuất hiện trước mặt chàng. Cùng với cánh tay ngày càng hiện rõ, khôi lỗi đột nhiên phát hiện, cánh tay đó đang từ từ rút ra từ ngực mình, mang theo một vật màu hồng xám
Từ từ ngẩng đầu lên, không gian bắt đầu rung động, cùng với vài đạo điện quang ngưng kết, hoàng kim Minh Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt. Cánh tay Minh Vương thu về, vật màu đỏ sẫm đó biến mất. Toàn thân khôi lỗi đổ sầm xuống. Minh Vương dùng hoàng kim chi lực ở hay tay luyện hóa vật màu đỏ sẫm đó, cơ thể từ từ trở lại bình thường. Những lôi điện trên bầu trời bắt đầu biến mất, tất cả, từ từ khôi phục lại bình thường.
Cuộc chiến diễn ra quá nhanh, khiến Vũ Trầm Tinh không biết được thứ Minh Vương đã dùng là thứ gì? Đó là sức mạnh gì, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Liễu Dật, cả cánh tay xuyên qua cơ thể chàng nữa. Chàng làm sao rồi? Vũ Trầm Tinh tiến lại gần quan sát Liễu Dật đang nằm trên đất. Chàng thật yên tĩnh, tựa như đang chìm vào giấc ngủ.
Minh Vương đáp: “Không sao, ta chỉ khiến phần chân lực của sát lục chi tâm trong người nó giảm xuống, khiến nó tạm thời khôi phục thần trí.”
Vũ Trầm Tinh gật đầu, lại nhìn Liễu Dật đang nằm trên đất nói: “Chàng từng nói không thể cứu được? Thật quá khoa trương.”
Minh Vương nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng nói: “Nó không thể cứu được. Ta chỉ giúp nó tạm thời khôi phục thần trí. Nếu như nó không gặp được ta, ta nghĩ…đến khả năng khôi phục thần trí nó cũng không có. Chúng ta không thể giải được luật định của ma giới. Nó không hề khoa trương. Nếu như không phải ta ở trong thế giới trong gương này đã vài chục năm, vừa rồi có lẽ nó đã giết được ta. Thật không dám tưởng tượng, nếu nó thoát ra được khỏi thế giới này, sẽ có bao nhiêu người chết.” Minh Vương tựa hồ có chút tâm sự.
Vũ Trầm Tinh vội lắc đầu hỏi: “Không đúng nhất định phải có cách.”
Minh Vương gật đầu nói tiếp: “Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh từ từ nghĩ cách.” Dứt lời lại nhẹ nhàng vỗ vai nàng. Chỉ một động tác đơn giản nhưng đem lại cho Vũ Trầm Tinh cảm giác vô cùng an ủi. Nhìn người cha cao lớn của mình, nàng nhẹ nhàng mỉm cười.
Sau đó, bốn vị lão nhân mang theo Liễu Dật, cùng Minh Vương hóa thành một đạo kim quang, như lưu tinh phá không, chớp mắt biến mất. Không gian trở lại bình thường, trên đất, dấu tích đả đấu duy nhất còn sót lại là cái hố sâu. Nhưng chỉ một ngày không xa, cát bụi sẽ lại lấp đầy. Mọi thứ rồi sẽ bị lãng quên.
Kim quang lóe sáng trên không, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Vũ Trầm Tinh đã đến một địa phương khác. Đây là một sơn động rộng lớn, xung quanh được trang trí bằng các hạt dạ minh châu và lam thủy tinh, vô cùng khô ráo, sạch sẽ. ở đây cũng có nhiều tấm gương, nhưng không có chiếc nào giống như đồ trang sức, cũng không có vẻ tự nhiên giống như những chiếc gương ở bên ngoài. Cái làm cho Vũ Trầm Tinh ấn tượng nhất là một chiếc gương hai mặt có trang trí hai con rắn được điêu khắc sống động như thật. Nhưng lúc này nàng không muốn hỏi nhiều.
Minh Vương tiến vào trong, từ từ ngồi xuống một tảng đá. Bốn vị lão nhân cùng Vũ Trầm Tinh chiếu cố Liễu Dật. Sau đó, vì muốn xác định tình hình bây giờ của Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh đi đến trước mặt Minh Vương, quỳ xuống gọi: “Phụ vương.”
Minh Vương khẽ phất tay, một đạo vô hình lực ỡ nàng đứng dậy, rồi nói: “Con gái ta, có vấn đề gì? Con có thể ngồi cạnh ta để hỏi?”
Vũ Trầm Tinh lúc này có rất nhiều vấn đề, trong đó bao gồm cả việc sức mạnh của Minh Vương có thể đối phó với Tử Long, vì sao lại cứ ở trong thế giới trong gương này không chịu ra. Lẽ nào ở đây còn có chuyện gì? Nhưng điều đó không quan trọng, sau một hồi suy nghĩ, nàng hỏi: “Con muốn biết, bây giờ chàng đang thế nào? Lúc nào thì chàng có thể tình…”
Lúc này, bầu trời xám xịt càng trở lên u ám. Gió càng thổi mạnh, cuốn theo những cánh hoa màu tím bay đi mất. Những người tại trường tịnh không có ý định động thủ, chỉ quan sát đối phương, bình tĩnh bảo trì nhãn thần.
Chỉ có duy nhất Liễu Dật là có động tĩnh. Không, phải nói là khôi lỗi mới đúng. Lúc này chàng đã hoàn toàn mất đi ý thức, trong nhãn thần màu máu không hề có chút tình cảm nào. Toàn thân chàng sát khí bạo phát, không nhắm vào ai cả, nhưng thực chất là nhắm vào mọi người. Bởi chàng đã thành khôi lỗi của ma. Chàng đơn giản chỉ là muốn giết sạch những sinh mệnh sống xung quanh.
Rất lâu sau, không một ai hồi đáp, dường như bốn lão nhân cùng Vũ Trầm Tinh là những sinh mệnh duy nhất ở đây. Nhưng đây chỉ là bề ngoài. Bởi Liễu Dật thực sự cảm thấy, ít nhất là còn một người nữa. Còn có một người vẫn ẩn tàng, chỉ là…chàng không thể xác định được người đó đang ở đâu? Do đó, chàng vẫn chưa xuất thủ.
Nhưng bây giờ chàng đã thành khôi lỗi, không cần phải cố kị nhiều. Chờ đợi một lúc, sát khí không ngừng tỏa ra, cuối cùng khôi lỗi cũng không chịu được, liền động thủ với bọn người Vũ Trầm Tinh.
Vũ Trầm Tinh lúc này trong lòng đặc biệt kích động, không thốt lên lời. Bốn vị lão nhân bên cạnh đều mặc áo choàng màu trắng xám. Dưới tác động của khôi lỗi, các tấm áo choàng không gió mà tung bay. Cùng với hắc kiếm xuất thủ, những tiếng va chạm vang lên không ngớt, kiếm quang đỏ rực không ngừng kích vào lớp thuẫn màu tím.
Mặc dù Bi mộng kiếm vô cùng sắc bén, chân lực của khôi lỗi vô cùng cường đại, nhưng lớp thuẫn màu tím cũng kiên ngạnh vô cùng. Các đạo kiếm quang công kích cũng không làm nó ảnh hưởng chút nào.
Lúc này khôi lỗi hét lớn, long ảnh đỏ bầm xuất hiện, bốn vị lão nhân lập tức xuất hiện sắc mặt kinh ngạc
Là Long Hoàng, sau vài lần tấn công thất bại, khôi lỗi đã triệu xuất Long Hoàng. Chỉ nghe một tiếng long ngâm kinh thiên động địa, một con rồng khổng lồ màu đỏ thẳng vào trong mây uốn lượn, rồi nhằm hướng Vũ Trầm Tinh công kích tới. Bốn vị lão nhân lại càng kinh hoàng, bọn họ sống trong thế giới này đã bao năm nên biết rõ về Tử Long, nên cũng có nghiên cứu về các con rồng khác, bao gồm cả Long Hoàng từ thời thượng cổ này.
Thực tế sức mạnh của Long Hoàng vượt xa so với Tử Long. Đó là lí do vì sao Bàn Cổ lại muốn giết Long Hoàng. Lúc này Long Hoàng đã hóa thành long ảnh trong kiếm Liễu Dật. Ở mức độ nào đó mà nói, sức mạnh của Long Hoàng hoàn toàn bị Bi Mộng kiếm khống chế, nhưng Liễu Dật không có cách nào phát huy được hết sức mạnh của Long Hoàng.
Nhưng bây giờ thì khác, khôi lỗi không phải là Liễu Dật, mà đã gần thành ma, một loại sinh mệnh không có tư tưởng. Nó có sự truy cầu riêng về mặt sức mạnh. Lúc này Long Hoàng có sức mạnh vượt xa so với sức mạnh của năm con thần long khi Liễu Dật triệu xuất. Cơ thể đỏ sẫm cuộn lên từng trận gió giật, từ trên mây lao thẳng xuống, xung quanh cơ thể lấp lóe những ánh hồng.
Cùng lúc Long Hoàng lao xuống, một đạo thân ảnh vàng rực chớp động xuất hiện, chặn trước mặt Vũ Trầm Tinh. Người xuất hiện thân cao bảy thước, toàn thân bao phủ bởi hoàng kim khải giáp, áo choàng đỏ phấp phới trong gió. Mũ giáp hoàng kim hoàn toàn bao phủ khuôn mặt, chỉ nhìn thấy mặt nạ hoàng kim, cùng với cặp mắt thâm thúy ẩn phia sau mặt nạ.
Vừa xuất hiện, hai tay người đó vung lên, một đạo kim quang đột nhiên xuất hiện trước mặt. Sau đó, những tiếng va chạm vang lên không ngớt, lực đấu lực, kim quang cùng huyết quang bùng nổ. Không gian uốn khúc, cát bụi mù mịt, một đạo ánh sáng lóe lên, chớp mắt đã bao phủ toàn bộ thế giới. Trên trời, dưới đất một màu hoàng kim, không nhìn rõ cái gì cả.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng, kim quang từ từ biến mất, cả thế giới trong gương trở lại bình yên. Dưới chân chiến sỹ mặc hoàng kim khải giáp xuất hiện một cái hố rộng hơn một trượng. Còn Long Hoàng, sau khi giao chiến kịch liệt với hoàng kim thuẫn, đã biến mất vô ảnh vô tung.
Bốn lão nhân phía sau hoàng kim chiến sĩ lúc này đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô: “Vương.”
Chỉ một chữ đơn giản nhưng tác động mạnh đến Vũ Trầm Tinh. Ánh mắt nàng mông lung nhìn bốn lão nhân quỳ dưới đất cùng với hoàng kim chiến sỹ trước mặt. Lúc này, người được gọi là Vương từ từ quay người. Dưới lớp mặt nạ vàng, cặp mắt thâm thúy chăm chú nhìn người con gái tiều tụy trước mặt.
Vũ Trầm Tinh lúc này kích động không nói lên lời. Nếu như người trước mắt đúng là Minh Vương, thì cuối cùng nàng đã tìm được phụ thân của mình. Nhìn ánh mắt thâm thúy đó, Vũ Trầm Tinh có những nỗi xúc động không nói thành lời, nàng muốn chạy đến ôm chặt lấy cha mình để khóc, để phát tiết tất cả những ủy khuất, nhưng nỗi đau trong lòng mình.
Cuối cùng, người đó nói: “Con ta, con cũng đã tiến vào thế giới trong gương này. Bao năm rồi, con sống có tốt không? Vì sao nhìn con lại thương tâm như vậy? Vì sao con lại muốn chết trong tay của một khôi lỗi. Hắn đã không còn là ma mà con yêu nữa, con hãy quên hắn đi.” Những lời nói của Minh Vương vọng ra từ phía sau mặt nạ, tràn ngập sự quan tâm, tựa như đã biết hết tất cả.
Cuối cùng, không kìm chế được những cảm xúc trong lòng, Vũ Trầm Tinh tiến về phía trước, ôm lấy thân thể cao lớn của Minh Vương. Cùng lúc, ma kiếm của khôi lỗi lại công kích về phía Minh Vương cùng Vũ Trầm Tinh. Nhưng đòn tấn công này không đem lại hiệu quả gì, vì bốn vị lão nhân đã nhanh chóng lao lên ngăn cản màn kiếm quang của khôi lỗi, bắt đầu giao tranh.
Vũ Trầm Tinh òa khóc. Lúc này nàng giống như một đứa trẻ to xác phải chịu ủy khuất, ôm lấy cha mình nức nở. Mặc dù từ bé đến lớn chưa một lần được gặp cha, nhưng cảm giác huyết mạch tương liên khiến nàng không có một chút cảm giác xa lạ nào. Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng, qua lớp mặt nạ, tiếng thở dài của Minh Vương truyền ra: “Thực sự không thể quên được sao? Con là đứa con duy nhất của ta, ta sẽ đáp ứng tất cả các nguyện vọng của con.” Vừa nói, Minh Vương vừa nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Minh Vương gật đầu, tiếp tục vừa vuốt tóc nàng, vừa nói: “Đã hai chục năm rồi, có quá nhiều nhứ đã qua không thể bù đắp. với tư cách làm cha, ta chỉ mong con gái của mình mãi mãi hạnh phúc. Bất kể con có nguyện vọng gì, chỉ cần cha có thể, cha sẽ làm cho con.” Dứt lời, từ từ buông Vũ Trầm Tinh ra, lùi lại phía sau.
Minh Vương dừng lại, nhìn nàng nói tiếp: “Con đã lớn rồi, thật là xinh đẹp. Cha ủng hộ sự lựa chọn của con.” Nói xong quay người lại nhìn khôi lỗi.
Cùng lúc Minh Vương quay người, bốn vị lão nhân lập tức dừng tay, quay trở về bên cạnh Vũ Trầm Tinh, đứng đúng vị trí của mình, như một sự an bài trước. Nhãn thần Minh Vương ẩn sau diện cụ lúc này biến thành màu hoàng kim, quan sát khôi lỗi trước mặt. Minh Vương không có chút động tịnh gì, tựa như đang chờ đợi, tựa hồ đang đợi một cơ hội, có lẽ là để giết đối phương.
Cặp mắt khôi lỗi lúc này đã biến thành màu máu, nó chỉ muốn giết tất cả những sinh mệnh xung quanh. Nhưng lúc này, kim quang từ một đôi mắt chấn trụ nó. Khôi lỗi không chuẩn bị một tư thế tiến công nào, nhưng gió mạnh xung quanh cơ thể càng ngày càng gấp. Minh Vương biết rõ, đó chính là vì ma đang ngưng kết chân lực. Nhưng Minh Vương không hề để tâm. Bởi mặc dù không làm gì, nhưng khi nhãn thần của Minh Vương biến sắc, trời đất cũng biến sắc, biến thành tinh không.
Đúng vậy. Vừa rồi mặt dù mây xám bao phủ, nhưng trời vẫn còn sáng. Nhưng lúc này, dưới khí tức của Minh Vương, bầu trời đã biến thành màu xanh thẫm. Trên nền xanh đó có vô số ngôi sao lấp lóe. Chỉ sau một lát, không khí xung quanh trở nên quỷ dị, nhưng hai bên vẫn chưa giao thủ.
Thời gian trôi qua, Vũ Trầm Tinh không biết mình nên làm gì, nên nghĩ gì. Một bên là cha nàng, một bên là người mà nàng yêu. Mặc dù bây giờ chàng đã biến thành khôi lỗi, nhưng tình yêu đó thì vẫn còn. Hai bên kiên trì như vậy, bất kể là ai bị thương, nàng đều khó chấp nhận. Tình thế khẩn cấp khiến nàng trở lên bối rối.
Lúc này, giọng nói của Minh Vương vọng đến: “Con ta, không cần lo lắng. Ta sẽ khiến nó hồi phục trở lại, sau đó giúp nó đi trên con đường chân chính của nó.” Giọng nói không nhanh không chậm, nhưng mỗi câu, mỗi từ đều không làm người khác hoài nghi. Dường như, mỗi lời của Minh Vương đều là chân lý tuyệt đối.
Nghe cha mình nói, Vũ Trầm Tinh tựa hồ yên tâm hơn nhiều. Nhưng cần đối phó với Liễu Dật thế nào. Sức mạnh của Minh Vương mọi người đều không rõ, nhưng cũng đều rõ. Không ai biết ông ta mạnh đến đâu, nhưng tất cả mọi người đều rõ ông ta tuyệt đối là số một. Vũ Trầm Tinh chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho Liễu Dật không xảy ra chuyện gì, đồng thời, nàng cũng rất tin tưởng cha nàng.
Trong lúc nàng đang suy đoán, cuộc chiến đã bắt đầu. Người phát động trước là khôi lỗi. Khôi lỗi tựa hồ như không có cách nào chịu được sự yên tĩnh đó. Hỏa quang nhanh chóng xuất hiện xung quanh ma kiếm, nhiệt khí nhanh chóng lan tỏa. Cùng với hỏa quang ngưng tụ, cùng với trường kiếm phát ra, một đạo kiếm quang đỏ rực mang theo Hỏa Long, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Minh Vương.
Tốc độ nhanh, sức mạnh cường hãn, có kỹ năng đặc thù phụ trợ khiến bốn vị lão nhân cùng Vũ Trầm Tinh kinh sợ. Kiếm vừa xuất, Hỏa Long đã xuất hiện trước mặt Minh Vương. Hơn nữa, nhiệt khí khiến năm người cảm thấy sự lợi hại của kiếm chiêu. Lúc này Vũ Trầm Tinh lặng người? Vì sao phụ thân không có động tĩnh gì? Nàng rất hiểu kiếm của Liễu Dật, nhanh, hiểm. Sức mạnh tuy không lớn nhưng có kỹ năng đặc thù phụ trợ cùng với sức mạnh tăng cường của thần long. Lẽ nào cha mình không thể đỡ được kiếm của chàng? Nhìn tình cảnh lúc này, thân tình cùng ái tình trong lòng nàng đầy mâu thuẫn, khiến nàng bấn loạn.
Thời khắc sinh tử, không do dự nhiều, cũng không rườm rà động tác, cùng với tử hồng quang mang tiếp cận, chỉ nghe Minh Vương hét lên một tiếng như tình thiên phích lịch từ chín tầng trời vang lên. Sau đó, toàn lực xuất thủ, kim quang phát xuất, bao trùm tất cả. Khi hồng quang cùng Hỏa Long lao tới, mọi thứ đều biến mất vô ảnh vô tung, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc này Minh Vương toàn thân xuất phát kim quang, càng ngày càng chói mắt, càng lúc càng rực rỡ, khí thế vô hình bao trùm cả không gian.
Vũ Trầm Tinh nhìn biểu hiện của cha nàng, những phiền loạn trong lòng sớm đã biến mất. Đó là cái gì? Nàng không biết, nhưng nàng có thể khẳng định, nó đã hoàn toàn thoát ra khỏi sự khống chế của nhục thể, nếu không làm sao có thể bằng nhục thân mà đỡ được nhiệt khí của Hỏa Long? Hơn nữa kĩ năng sử dụng quá huyền diệu, tựa hồ đã vượt qua tất cả sự hạn chế của chiêu thức, giống như là một cách sử dụng trực tiếp sức mạnh.
Quả nhiên, lúc thân thể Minh Vương phát xuất quang mang chói lòa, sự tình kì quái hơn đã xảy ra: mặt đất bắt đầu chấn động. Nhưng rất nhanh, mọi người biết rằng đó không phải là động đất. Chỉ thấy trên không mây đên không ngừng ngưng tụ, vô số những đám mây như những vòi rồng uốn lượn trên đầu khôi lỗi. Cùng lúc, một đạo chớp sáng trắng to bằng ba người ôm giáng thẳng xuống đất, khiến mặt đất chấn động. Mười đạo điện quang đồng thời giáng xuống, so với động đất còn mạnh hơn.
Các đạo điện quang kích trúng người khôi lỗi, khiến nó đờ đẫn, động tác từ từ chậm lại. mặc dù sát lục chi tâm còn phản kháng, nhưng dưới nguồn năng lượng cường đại đó, nó vẫn bị gặp phải hạn chế. Vào lúc Liễu Dật vung kiếm lên một lần nữa, chàng đột nhiên khựng lại, huyết hồng nhãn tình biến mất, khôi phục lại nguyên dạng. Khôi lỗi cúi đầu nhìn xuống trước ngực, từ từ, một cánh tay hoàng kim xuất hiện trước mặt chàng. Cùng với cánh tay ngày càng hiện rõ, khôi lỗi đột nhiên phát hiện, cánh tay đó đang từ từ rút ra từ ngực mình, mang theo một vật màu hồng xám
Từ từ ngẩng đầu lên, không gian bắt đầu rung động, cùng với vài đạo điện quang ngưng kết, hoàng kim Minh Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt. Cánh tay Minh Vương thu về, vật màu đỏ sẫm đó biến mất. Toàn thân khôi lỗi đổ sầm xuống. Minh Vương dùng hoàng kim chi lực ở hay tay luyện hóa vật màu đỏ sẫm đó, cơ thể từ từ trở lại bình thường. Những lôi điện trên bầu trời bắt đầu biến mất, tất cả, từ từ khôi phục lại bình thường.
Cuộc chiến diễn ra quá nhanh, khiến Vũ Trầm Tinh không biết được thứ Minh Vương đã dùng là thứ gì? Đó là sức mạnh gì, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Liễu Dật, cả cánh tay xuyên qua cơ thể chàng nữa. Chàng làm sao rồi? Vũ Trầm Tinh tiến lại gần quan sát Liễu Dật đang nằm trên đất. Chàng thật yên tĩnh, tựa như đang chìm vào giấc ngủ.
Minh Vương đáp: “Không sao, ta chỉ khiến phần chân lực của sát lục chi tâm trong người nó giảm xuống, khiến nó tạm thời khôi phục thần trí.”
Vũ Trầm Tinh gật đầu, lại nhìn Liễu Dật đang nằm trên đất nói: “Chàng từng nói không thể cứu được? Thật quá khoa trương.”
Minh Vương nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng nói: “Nó không thể cứu được. Ta chỉ giúp nó tạm thời khôi phục thần trí. Nếu như nó không gặp được ta, ta nghĩ…đến khả năng khôi phục thần trí nó cũng không có. Chúng ta không thể giải được luật định của ma giới. Nó không hề khoa trương. Nếu như không phải ta ở trong thế giới trong gương này đã vài chục năm, vừa rồi có lẽ nó đã giết được ta. Thật không dám tưởng tượng, nếu nó thoát ra được khỏi thế giới này, sẽ có bao nhiêu người chết.” Minh Vương tựa hồ có chút tâm sự.
Vũ Trầm Tinh vội lắc đầu hỏi: “Không đúng nhất định phải có cách.”
Minh Vương gật đầu nói tiếp: “Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh từ từ nghĩ cách.” Dứt lời lại nhẹ nhàng vỗ vai nàng. Chỉ một động tác đơn giản nhưng đem lại cho Vũ Trầm Tinh cảm giác vô cùng an ủi. Nhìn người cha cao lớn của mình, nàng nhẹ nhàng mỉm cười.
Sau đó, bốn vị lão nhân mang theo Liễu Dật, cùng Minh Vương hóa thành một đạo kim quang, như lưu tinh phá không, chớp mắt biến mất. Không gian trở lại bình thường, trên đất, dấu tích đả đấu duy nhất còn sót lại là cái hố sâu. Nhưng chỉ một ngày không xa, cát bụi sẽ lại lấp đầy. Mọi thứ rồi sẽ bị lãng quên.
Kim quang lóe sáng trên không, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Vũ Trầm Tinh đã đến một địa phương khác. Đây là một sơn động rộng lớn, xung quanh được trang trí bằng các hạt dạ minh châu và lam thủy tinh, vô cùng khô ráo, sạch sẽ. ở đây cũng có nhiều tấm gương, nhưng không có chiếc nào giống như đồ trang sức, cũng không có vẻ tự nhiên giống như những chiếc gương ở bên ngoài. Cái làm cho Vũ Trầm Tinh ấn tượng nhất là một chiếc gương hai mặt có trang trí hai con rắn được điêu khắc sống động như thật. Nhưng lúc này nàng không muốn hỏi nhiều.
Minh Vương tiến vào trong, từ từ ngồi xuống một tảng đá. Bốn vị lão nhân cùng Vũ Trầm Tinh chiếu cố Liễu Dật. Sau đó, vì muốn xác định tình hình bây giờ của Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh đi đến trước mặt Minh Vương, quỳ xuống gọi: “Phụ vương.”
Minh Vương khẽ phất tay, một đạo vô hình lực ỡ nàng đứng dậy, rồi nói: “Con gái ta, có vấn đề gì? Con có thể ngồi cạnh ta để hỏi?”
Vũ Trầm Tinh lúc này có rất nhiều vấn đề, trong đó bao gồm cả việc sức mạnh của Minh Vương có thể đối phó với Tử Long, vì sao lại cứ ở trong thế giới trong gương này không chịu ra. Lẽ nào ở đây còn có chuyện gì? Nhưng điều đó không quan trọng, sau một hồi suy nghĩ, nàng hỏi: “Con muốn biết, bây giờ chàng đang thế nào? Lúc nào thì chàng có thể tình…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc này, bầu trời xám xịt càng trở lên u ám. Gió càng thổi mạnh, cuốn theo những cánh hoa màu tím bay đi mất. Những người tại trường tịnh không có ý định động thủ, chỉ quan sát đối phương, bình tĩnh bảo trì nhãn thần.
Chỉ có duy nhất Liễu Dật là có động tĩnh. Không, phải nói là khôi lỗi mới đúng. Lúc này chàng đã hoàn toàn mất đi ý thức, trong nhãn thần màu máu không hề có chút tình cảm nào. Toàn thân chàng sát khí bạo phát, không nhắm vào ai cả, nhưng thực chất là nhắm vào mọi người. Bởi chàng đã thành khôi lỗi của ma. Chàng đơn giản chỉ là muốn giết sạch những sinh mệnh sống xung quanh.
Rất lâu sau, không một ai hồi đáp, dường như bốn lão nhân cùng Vũ Trầm Tinh là những sinh mệnh duy nhất ở đây. Nhưng đây chỉ là bề ngoài. Bởi Liễu Dật thực sự cảm thấy, ít nhất là còn một người nữa. Còn có một người vẫn ẩn tàng, chỉ là…chàng không thể xác định được người đó đang ở đâu? Do đó, chàng vẫn chưa xuất thủ.
Nhưng bây giờ chàng đã thành khôi lỗi, không cần phải cố kị nhiều. Chờ đợi một lúc, sát khí không ngừng tỏa ra, cuối cùng khôi lỗi cũng không chịu được, liền động thủ với bọn người Vũ Trầm Tinh.
Vũ Trầm Tinh lúc này trong lòng đặc biệt kích động, không thốt lên lời. Bốn vị lão nhân bên cạnh đều mặc áo choàng màu trắng xám. Dưới tác động của khôi lỗi, các tấm áo choàng không gió mà tung bay. Cùng với hắc kiếm xuất thủ, những tiếng va chạm vang lên không ngớt, kiếm quang đỏ rực không ngừng kích vào lớp thuẫn màu tím.
Mặc dù Bi mộng kiếm vô cùng sắc bén, chân lực của khôi lỗi vô cùng cường đại, nhưng lớp thuẫn màu tím cũng kiên ngạnh vô cùng. Các đạo kiếm quang công kích cũng không làm nó ảnh hưởng chút nào.
Lúc này khôi lỗi hét lớn, long ảnh đỏ bầm xuất hiện, bốn vị lão nhân lập tức xuất hiện sắc mặt kinh ngạc
Là Long Hoàng, sau vài lần tấn công thất bại, khôi lỗi đã triệu xuất Long Hoàng. Chỉ nghe một tiếng long ngâm kinh thiên động địa, một con rồng khổng lồ màu đỏ thẳng vào trong mây uốn lượn, rồi nhằm hướng Vũ Trầm Tinh công kích tới. Bốn vị lão nhân lại càng kinh hoàng, bọn họ sống trong thế giới này đã bao năm nên biết rõ về Tử Long, nên cũng có nghiên cứu về các con rồng khác, bao gồm cả Long Hoàng từ thời thượng cổ này.
Thực tế sức mạnh của Long Hoàng vượt xa so với Tử Long. Đó là lí do vì sao Bàn Cổ lại muốn giết Long Hoàng. Lúc này Long Hoàng đã hóa thành long ảnh trong kiếm Liễu Dật. Ở mức độ nào đó mà nói, sức mạnh của Long Hoàng hoàn toàn bị Bi Mộng kiếm khống chế, nhưng Liễu Dật không có cách nào phát huy được hết sức mạnh của Long Hoàng.
Nhưng bây giờ thì khác, khôi lỗi không phải là Liễu Dật, mà đã gần thành ma, một loại sinh mệnh không có tư tưởng. Nó có sự truy cầu riêng về mặt sức mạnh. Lúc này Long Hoàng có sức mạnh vượt xa so với sức mạnh của năm con thần long khi Liễu Dật triệu xuất. Cơ thể đỏ sẫm cuộn lên từng trận gió giật, từ trên mây lao thẳng xuống, xung quanh cơ thể lấp lóe những ánh hồng.
Cùng lúc Long Hoàng lao xuống, một đạo thân ảnh vàng rực chớp động xuất hiện, chặn trước mặt Vũ Trầm Tinh. Người xuất hiện thân cao bảy thước, toàn thân bao phủ bởi hoàng kim khải giáp, áo choàng đỏ phấp phới trong gió. Mũ giáp hoàng kim hoàn toàn bao phủ khuôn mặt, chỉ nhìn thấy mặt nạ hoàng kim, cùng với cặp mắt thâm thúy ẩn phia sau mặt nạ.
Vừa xuất hiện, hai tay người đó vung lên, một đạo kim quang đột nhiên xuất hiện trước mặt. Sau đó, những tiếng va chạm vang lên không ngớt, lực đấu lực, kim quang cùng huyết quang bùng nổ. Không gian uốn khúc, cát bụi mù mịt, một đạo ánh sáng lóe lên, chớp mắt đã bao phủ toàn bộ thế giới. Trên trời, dưới đất một màu hoàng kim, không nhìn rõ cái gì cả.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng, kim quang từ từ biến mất, cả thế giới trong gương trở lại bình yên. Dưới chân chiến sỹ mặc hoàng kim khải giáp xuất hiện một cái hố rộng hơn một trượng. Còn Long Hoàng, sau khi giao chiến kịch liệt với hoàng kim thuẫn, đã biến mất vô ảnh vô tung.
Bốn lão nhân phía sau hoàng kim chiến sĩ lúc này đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô: “Vương.”
Chỉ một chữ đơn giản nhưng tác động mạnh đến Vũ Trầm Tinh. Ánh mắt nàng mông lung nhìn bốn lão nhân quỳ dưới đất cùng với hoàng kim chiến sỹ trước mặt. Lúc này, người được gọi là Vương từ từ quay người. Dưới lớp mặt nạ vàng, cặp mắt thâm thúy chăm chú nhìn người con gái tiều tụy trước mặt.
Vũ Trầm Tinh lúc này kích động không nói lên lời. Nếu như người trước mắt đúng là Minh Vương, thì cuối cùng nàng đã tìm được phụ thân của mình. Nhìn ánh mắt thâm thúy đó, Vũ Trầm Tinh có những nỗi xúc động không nói thành lời, nàng muốn chạy đến ôm chặt lấy cha mình để khóc, để phát tiết tất cả những ủy khuất, nhưng nỗi đau trong lòng mình.
Cuối cùng, người đó nói: “Con ta, con cũng đã tiến vào thế giới trong gương này. Bao năm rồi, con sống có tốt không? Vì sao nhìn con lại thương tâm như vậy? Vì sao con lại muốn chết trong tay của một khôi lỗi. Hắn đã không còn là ma mà con yêu nữa, con hãy quên hắn đi.” Những lời nói của Minh Vương vọng ra từ phía sau mặt nạ, tràn ngập sự quan tâm, tựa như đã biết hết tất cả.
Cuối cùng, không kìm chế được những cảm xúc trong lòng, Vũ Trầm Tinh tiến về phía trước, ôm lấy thân thể cao lớn của Minh Vương. Cùng lúc, ma kiếm của khôi lỗi lại công kích về phía Minh Vương cùng Vũ Trầm Tinh. Nhưng đòn tấn công này không đem lại hiệu quả gì, vì bốn vị lão nhân đã nhanh chóng lao lên ngăn cản màn kiếm quang của khôi lỗi, bắt đầu giao tranh.
Vũ Trầm Tinh òa khóc. Lúc này nàng giống như một đứa trẻ to xác phải chịu ủy khuất, ôm lấy cha mình nức nở. Mặc dù từ bé đến lớn chưa một lần được gặp cha, nhưng cảm giác huyết mạch tương liên khiến nàng không có một chút cảm giác xa lạ nào. Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng, qua lớp mặt nạ, tiếng thở dài của Minh Vương truyền ra: “Thực sự không thể quên được sao? Con là đứa con duy nhất của ta, ta sẽ đáp ứng tất cả các nguyện vọng của con.” Vừa nói, Minh Vương vừa nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Minh Vương gật đầu, tiếp tục vừa vuốt tóc nàng, vừa nói: “Đã hai chục năm rồi, có quá nhiều nhứ đã qua không thể bù đắp. với tư cách làm cha, ta chỉ mong con gái của mình mãi mãi hạnh phúc. Bất kể con có nguyện vọng gì, chỉ cần cha có thể, cha sẽ làm cho con.” Dứt lời, từ từ buông Vũ Trầm Tinh ra, lùi lại phía sau.
Minh Vương dừng lại, nhìn nàng nói tiếp: “Con đã lớn rồi, thật là xinh đẹp. Cha ủng hộ sự lựa chọn của con.” Nói xong quay người lại nhìn khôi lỗi.
Cùng lúc Minh Vương quay người, bốn vị lão nhân lập tức dừng tay, quay trở về bên cạnh Vũ Trầm Tinh, đứng đúng vị trí của mình, như một sự an bài trước. Nhãn thần Minh Vương ẩn sau diện cụ lúc này biến thành màu hoàng kim, quan sát khôi lỗi trước mặt. Minh Vương không có chút động tịnh gì, tựa như đang chờ đợi, tựa hồ đang đợi một cơ hội, có lẽ là để giết đối phương.
Cặp mắt khôi lỗi lúc này đã biến thành màu máu, nó chỉ muốn giết tất cả những sinh mệnh xung quanh. Nhưng lúc này, kim quang từ một đôi mắt chấn trụ nó. Khôi lỗi không chuẩn bị một tư thế tiến công nào, nhưng gió mạnh xung quanh cơ thể càng ngày càng gấp. Minh Vương biết rõ, đó chính là vì ma đang ngưng kết chân lực. Nhưng Minh Vương không hề để tâm. Bởi mặc dù không làm gì, nhưng khi nhãn thần của Minh Vương biến sắc, trời đất cũng biến sắc, biến thành tinh không.
Đúng vậy. Vừa rồi mặt dù mây xám bao phủ, nhưng trời vẫn còn sáng. Nhưng lúc này, dưới khí tức của Minh Vương, bầu trời đã biến thành màu xanh thẫm. Trên nền xanh đó có vô số ngôi sao lấp lóe. Chỉ sau một lát, không khí xung quanh trở nên quỷ dị, nhưng hai bên vẫn chưa giao thủ.
Thời gian trôi qua, Vũ Trầm Tinh không biết mình nên làm gì, nên nghĩ gì. Một bên là cha nàng, một bên là người mà nàng yêu. Mặc dù bây giờ chàng đã biến thành khôi lỗi, nhưng tình yêu đó thì vẫn còn. Hai bên kiên trì như vậy, bất kể là ai bị thương, nàng đều khó chấp nhận. Tình thế khẩn cấp khiến nàng trở lên bối rối.
Lúc này, giọng nói của Minh Vương vọng đến: “Con ta, không cần lo lắng. Ta sẽ khiến nó hồi phục trở lại, sau đó giúp nó đi trên con đường chân chính của nó.” Giọng nói không nhanh không chậm, nhưng mỗi câu, mỗi từ đều không làm người khác hoài nghi. Dường như, mỗi lời của Minh Vương đều là chân lý tuyệt đối.
Nghe cha mình nói, Vũ Trầm Tinh tựa hồ yên tâm hơn nhiều. Nhưng cần đối phó với Liễu Dật thế nào. Sức mạnh của Minh Vương mọi người đều không rõ, nhưng cũng đều rõ. Không ai biết ông ta mạnh đến đâu, nhưng tất cả mọi người đều rõ ông ta tuyệt đối là số một. Vũ Trầm Tinh chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho Liễu Dật không xảy ra chuyện gì, đồng thời, nàng cũng rất tin tưởng cha nàng.
Trong lúc nàng đang suy đoán, cuộc chiến đã bắt đầu. Người phát động trước là khôi lỗi. Khôi lỗi tựa hồ như không có cách nào chịu được sự yên tĩnh đó. Hỏa quang nhanh chóng xuất hiện xung quanh ma kiếm, nhiệt khí nhanh chóng lan tỏa. Cùng với hỏa quang ngưng tụ, cùng với trường kiếm phát ra, một đạo kiếm quang đỏ rực mang theo Hỏa Long, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Minh Vương.
Tốc độ nhanh, sức mạnh cường hãn, có kỹ năng đặc thù phụ trợ khiến bốn vị lão nhân cùng Vũ Trầm Tinh kinh sợ. Kiếm vừa xuất, Hỏa Long đã xuất hiện trước mặt Minh Vương. Hơn nữa, nhiệt khí khiến năm người cảm thấy sự lợi hại của kiếm chiêu. Lúc này Vũ Trầm Tinh lặng người? Vì sao phụ thân không có động tĩnh gì? Nàng rất hiểu kiếm của Liễu Dật, nhanh, hiểm. Sức mạnh tuy không lớn nhưng có kỹ năng đặc thù phụ trợ cùng với sức mạnh tăng cường của thần long. Lẽ nào cha mình không thể đỡ được kiếm của chàng? Nhìn tình cảnh lúc này, thân tình cùng ái tình trong lòng nàng đầy mâu thuẫn, khiến nàng bấn loạn.
Thời khắc sinh tử, không do dự nhiều, cũng không rườm rà động tác, cùng với tử hồng quang mang tiếp cận, chỉ nghe Minh Vương hét lên một tiếng như tình thiên phích lịch từ chín tầng trời vang lên. Sau đó, toàn lực xuất thủ, kim quang phát xuất, bao trùm tất cả. Khi hồng quang cùng Hỏa Long lao tới, mọi thứ đều biến mất vô ảnh vô tung, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc này Minh Vương toàn thân xuất phát kim quang, càng ngày càng chói mắt, càng lúc càng rực rỡ, khí thế vô hình bao trùm cả không gian.
Vũ Trầm Tinh nhìn biểu hiện của cha nàng, những phiền loạn trong lòng sớm đã biến mất. Đó là cái gì? Nàng không biết, nhưng nàng có thể khẳng định, nó đã hoàn toàn thoát ra khỏi sự khống chế của nhục thể, nếu không làm sao có thể bằng nhục thân mà đỡ được nhiệt khí của Hỏa Long? Hơn nữa kĩ năng sử dụng quá huyền diệu, tựa hồ đã vượt qua tất cả sự hạn chế của chiêu thức, giống như là một cách sử dụng trực tiếp sức mạnh.
Quả nhiên, lúc thân thể Minh Vương phát xuất quang mang chói lòa, sự tình kì quái hơn đã xảy ra: mặt đất bắt đầu chấn động. Nhưng rất nhanh, mọi người biết rằng đó không phải là động đất. Chỉ thấy trên không mây đên không ngừng ngưng tụ, vô số những đám mây như những vòi rồng uốn lượn trên đầu khôi lỗi. Cùng lúc, một đạo chớp sáng trắng to bằng ba người ôm giáng thẳng xuống đất, khiến mặt đất chấn động. Mười đạo điện quang đồng thời giáng xuống, so với động đất còn mạnh hơn.
Các đạo điện quang kích trúng người khôi lỗi, khiến nó đờ đẫn, động tác từ từ chậm lại. mặc dù sát lục chi tâm còn phản kháng, nhưng dưới nguồn năng lượng cường đại đó, nó vẫn bị gặp phải hạn chế. Vào lúc Liễu Dật vung kiếm lên một lần nữa, chàng đột nhiên khựng lại, huyết hồng nhãn tình biến mất, khôi phục lại nguyên dạng. Khôi lỗi cúi đầu nhìn xuống trước ngực, từ từ, một cánh tay hoàng kim xuất hiện trước mặt chàng. Cùng với cánh tay ngày càng hiện rõ, khôi lỗi đột nhiên phát hiện, cánh tay đó đang từ từ rút ra từ ngực mình, mang theo một vật màu hồng xám
Từ từ ngẩng đầu lên, không gian bắt đầu rung động, cùng với vài đạo điện quang ngưng kết, hoàng kim Minh Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt. Cánh tay Minh Vương thu về, vật màu đỏ sẫm đó biến mất. Toàn thân khôi lỗi đổ sầm xuống. Minh Vương dùng hoàng kim chi lực ở hay tay luyện hóa vật màu đỏ sẫm đó, cơ thể từ từ trở lại bình thường. Những lôi điện trên bầu trời bắt đầu biến mất, tất cả, từ từ khôi phục lại bình thường.
Cuộc chiến diễn ra quá nhanh, khiến Vũ Trầm Tinh không biết được thứ Minh Vương đã dùng là thứ gì? Đó là sức mạnh gì, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Liễu Dật, cả cánh tay xuyên qua cơ thể chàng nữa. Chàng làm sao rồi? Vũ Trầm Tinh tiến lại gần quan sát Liễu Dật đang nằm trên đất. Chàng thật yên tĩnh, tựa như đang chìm vào giấc ngủ.
Minh Vương đáp: “Không sao, ta chỉ khiến phần chân lực của sát lục chi tâm trong người nó giảm xuống, khiến nó tạm thời khôi phục thần trí.”
Vũ Trầm Tinh gật đầu, lại nhìn Liễu Dật đang nằm trên đất nói: “Chàng từng nói không thể cứu được? Thật quá khoa trương.”
Minh Vương nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng nói: “Nó không thể cứu được. Ta chỉ giúp nó tạm thời khôi phục thần trí. Nếu như nó không gặp được ta, ta nghĩ…đến khả năng khôi phục thần trí nó cũng không có. Chúng ta không thể giải được luật định của ma giới. Nó không hề khoa trương. Nếu như không phải ta ở trong thế giới trong gương này đã vài chục năm, vừa rồi có lẽ nó đã giết được ta. Thật không dám tưởng tượng, nếu nó thoát ra được khỏi thế giới này, sẽ có bao nhiêu người chết.” Minh Vương tựa hồ có chút tâm sự.
Vũ Trầm Tinh vội lắc đầu hỏi: “Không đúng nhất định phải có cách.”
Minh Vương gật đầu nói tiếp: “Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh từ từ nghĩ cách.” Dứt lời lại nhẹ nhàng vỗ vai nàng. Chỉ một động tác đơn giản nhưng đem lại cho Vũ Trầm Tinh cảm giác vô cùng an ủi. Nhìn người cha cao lớn của mình, nàng nhẹ nhàng mỉm cười.
Sau đó, bốn vị lão nhân mang theo Liễu Dật, cùng Minh Vương hóa thành một đạo kim quang, như lưu tinh phá không, chớp mắt biến mất. Không gian trở lại bình thường, trên đất, dấu tích đả đấu duy nhất còn sót lại là cái hố sâu. Nhưng chỉ một ngày không xa, cát bụi sẽ lại lấp đầy. Mọi thứ rồi sẽ bị lãng quên.
Kim quang lóe sáng trên không, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Vũ Trầm Tinh đã đến một địa phương khác. Đây là một sơn động rộng lớn, xung quanh được trang trí bằng các hạt dạ minh châu và lam thủy tinh, vô cùng khô ráo, sạch sẽ. ở đây cũng có nhiều tấm gương, nhưng không có chiếc nào giống như đồ trang sức, cũng không có vẻ tự nhiên giống như những chiếc gương ở bên ngoài. Cái làm cho Vũ Trầm Tinh ấn tượng nhất là một chiếc gương hai mặt có trang trí hai con rắn được điêu khắc sống động như thật. Nhưng lúc này nàng không muốn hỏi nhiều.
Minh Vương tiến vào trong, từ từ ngồi xuống một tảng đá. Bốn vị lão nhân cùng Vũ Trầm Tinh chiếu cố Liễu Dật. Sau đó, vì muốn xác định tình hình bây giờ của Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh đi đến trước mặt Minh Vương, quỳ xuống gọi: “Phụ vương.”
Minh Vương khẽ phất tay, một đạo vô hình lực ỡ nàng đứng dậy, rồi nói: “Con gái ta, có vấn đề gì? Con có thể ngồi cạnh ta để hỏi?”
Vũ Trầm Tinh lúc này có rất nhiều vấn đề, trong đó bao gồm cả việc sức mạnh của Minh Vương có thể đối phó với Tử Long, vì sao lại cứ ở trong thế giới trong gương này không chịu ra. Lẽ nào ở đây còn có chuyện gì? Nhưng điều đó không quan trọng, sau một hồi suy nghĩ, nàng hỏi: “Con muốn biết, bây giờ chàng đang thế nào? Lúc nào thì chàng có thể tình…”