Cuộc quyết chiến này dường như đã được định sẵn vào giây phút bi thương rơi lệ ở đáy Hoa hải, quyết định vận mệnh của hai người họ. Liễu Dật nhẹ nhàng di động thân hình, tả thủ nắm chặt trường kiếm đen kịt, mắt chăm chú quan sát Lam Ảnh, nhãn thần đỏ ngầu lấp lánh không ngừng. Lam Ảnh hơi sựng lại, chẳng lẽ tu vi của đối thủ đã nâng cao rồi sao?
Chỉ có điều sự suy đoán này chỉ diễn ra trong thoáng chốc, Lam Ảnh nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cười phá lên, thân hình chớp động lùi lại mấy trượng, mở rộng khoảng cách với Liễu Dật, hắn cất giọng đầy vẻ cuồng ngạo: "Ngươi đúng là nằm ngoài dự liệu của ta, tiếp thụ khiêu chiến của ta thì có khác gì đi chết chứ? Ngươi hy vọng đánh bại được ta à?"
Liễu Dật lắc đầu: "Ta không hy vọng, sự cuồng vọng của ngươi sẽ làm ngươi phải trả giá rất đắt đó." Nói xong thì tả thủ nắm chặt kiếm, chân nguyên lực theo tâm ý bao bọc lấy cơ thể, lực hắc ám ngưng tụ. Thân hình chàng đều bị vô số sợi hắc sắc che phủ.
Lam Ảnh thấy biểu hiện của chàng thì vô cùng kinh sợ, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười: "Vậy để ta xem thử kẻ gọi là Chân ma này có năng lực gì để tranh giành với Lam Ảnh ta."
Hắn nói xong thì bầu không khí trong đại sảnh Minh Vương điện trở nên vô cùng khẩn trương, im phăng phắc. Hai người gườm gườm nhìn nhau nhưng chẳng ai xuất thủ, khí tức vô hình di chuyển quanh thân thể của họ. Thân hình Lam Ảnh từ từ phát ra hào quang màu xám, theo sự mở rộng của luồng hào quang này, mười hai quang cầu màu trắng xuất hiện. Kích thước mỗi quả cầu lớn bằng nắm đấm, xuất hiện ở những vị trí khác nhau bên ngoài thân thể hắn.
Lam Ảnh lộ vẻ đắc ý, lúc này Liễu Dật vẫn lạnh lùng quan sát đối thủ, chàng hiểu rõ cuộc chiến này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng tình hình trước mắt, tính luôn cả các quân chủ của Minh giới, kẻ khó đối phó nhất chính là Tô Thiếu. Lần trước giao thủ ở đỉnh núi thứ sáu, chàng đã cảm thấy Tô Thiếu vốn không dùng hết sức lực. Lần này nếu mọi người đều phải tham gia đánh đấm, tu vi của chàng tuy cao vẫn không có cách nào bảo vệ cho người bên cạnh không bị thụ thương. Nếu Vũ Trầm Tinh, Lôi Quân đều xảy ra chuyện thì chẳng có gì đáng kể nữa. Do vậy, chàng sớm đã lập kế hoạch cho trận chiến này rồi.
Nhưng vẻ cuồng ngạo của Lam Ảnh làm cho chàng không khỏi tức giận, dẫu hôm nay không thể thu thập được hắn thì cũng phải làm cho hắn mất mặt một phen. Trong lòng nảy sinh ý như vậy, Liễu Dật bất tri bất giác thúc đẩy năng lượng của Hắc ám chi tâm. Vừa thúc đẩy năng lượng, tiếng rồng kêu vang động từng đợt, hào quang chung quanh Liễu Dật chớp động, sáu bóng rồng lờ mờ xuất hiện bao bọc lấy Liễu Dật. Ánh hào quang đỏ sẫm rực lên trong nhãn thần lạnh giá của chàng.
Liễu Dật lạnh lùng gọi lớn: "Ra tay đi!"
Lam Ảnh nghe giọng nói của chàng thì trong lòng lạnh run, một cảm giác khiếp sợ chưa từng có nổi lên. Hắn không biết đó là gì, cũng chẳng ngờ là lại nảy sinh cảm giác như thế này. Lam Ảnh không khỏi phải đánh giá lại Liễu Dật, nhưng không nhận ra manh mối gì.
Lam Ảnh biết có nghĩ nhiều cũng vô dụng, đã quyết định giết chết kẻ đối diện thì tuyệt không thể nào do dự. Dẫu tu vi đối phương tiến triển đến đâu, hắn cũng đã lấy được Thiên Chi Chương chuyên dùng để khắc chế Chân ma. Hơn nữa, hắn có các quân chủ và Ma Thần của A Tu La giới chống lưng, vốn không thể nào thất bại được.
Lam Ảnh lạnh lùng trả miếng: "Vậy ngươi tiếp chiêu đi." Nói xong hữu thủ đưa vụt lên, không gian xung quanh phát lên tiếng vù vù, một thanh đao vừa dày vừa dầy rộng xuất hiện trong tay Lam Ảnh, thân đao phát ra bạch quang lấp lánh. Cũng trong lúc đó, Lam Ảnh lập tức xuất thủ.
Hữu thủ đang thuận thế vung lên thì chợt đánh mạnh xuống, trong chớp mắt thân đao dài ra dằng dặc, mũi đao mang theo vô số mảnh vụn tung tóe phối với với kình khí vù vù chém xuống đầu Liễu Dật. Hào quang lóe lên nhanh như điện chớp, hữu thủ của Liễu Dật đẩy vụt lên cao, một luồng hắc quang xuất hiện trong tay chàng, sau đó "choang" một tiếng, trường đao của Lam Ảnh đã chém xuống hữu thủ của Liễu Dật. Cú va chạm khiến tay của Lam Ảnh chấn động mạnh trong khi Liễu Dật chẳng bị suy suyển gì.
Tuy đây chỉ là thế đao đầu tiên, nhưng chẳng ai ngờ Liễu Dật lại dám dùng tay đón đỡ trường đao chứa đầy chân nguyên lực như vậy. Lạ nhất là tay của chàng vẫn cứ ung dung đỡ lấy thanh đao. Lam Ảnh trong lòng hoảng hốt nhưng vẫn không dừng tay. Tả thủ của hắn dựng thẳng lên, cổ tay xoay một vòng, mười hai quang cầu màu trắng quanh người hắn lập tức biến mất.
Hồng quang chợt lóe lên trong mắt Liễu Dật, sau đó hữu thủ đẩy mạnh, một luồng sức lực truyền qua đao đánh thẳng vào Lam Ảnh. Hắn huỳnh huỵch lùi lại hai bước, trong thời gian đó, dưới chân Liễu Dật, ánh bạch quang chói lòa, mười hai quang cầu màu trắng bay vọt lên vây lấy Liễu Dật.
Vũ Trầm Tinh đứng bên cạnh thấy vậy vội la lớn cảnh báo: "Cẩn thận!" Không hiểu vì sao quanh mình lại xuất hiện mười hai quang cầu, nhất định là một kỹ năng cấm chế gì đó, cũng giống như Minh Vương bị bao vây, chẳng thể nào cử động gì nữa. Liễu Dật nhớ lại động tác khi nãy của Lam Ảnh, lập tức hiểu ra vấn đề.
Ngay sau lời đề tỉnh của Vũ Trầm Tinh, chàng chẳng thèm đáp lại, một dải hào quang màu trắng xanh uốn cong quét qua không gian, kéo theo một luồng khí tức lạnh lẽo, khiến không gian bị bẻ gãy. Choang một tiếng, trường kiếm của Liễu Dật đã quay lại chui vào bao, đường cong ánh sáng từ từ nhòa dần thì mười hai quang cầu tạo thành mạng lưới đã bị kiếm quang và khí tức lạnh giá làm đông cứng lại, biến thành một bức tường băng xung quanh Liễu Dật.
Mọi người không ngờ phản ứng của Liễu Dật lại nhanh như vậy. Một kiếm kinh người của y kỹ thuật cao siêu, khiến mạng lưới vô hình lập tức bị đông cứng lại, các quang trụ bị biến thành băng, muốn phá vỡ cũng dễ dàng hơn nhiều.
Liễu Dật quát lớn một tiếng, hữu thủ nắm lại thành quyền, sau khi ngưng tụ lực hắc ám thì nguyên cả nắm đấm đã biến thành đen kịt. Đầu quyền tạo thành một vùng xoáy, giống như hình trôn ốc, liên tục thu hút khí tức đen kịt từ bốn phía. Quyền đầu đánh ra, luồng kình khí màu đen tựa như thực chất va chạm mãnh liệt vào tường băng. Rầm một tiếng mười hai quang trụ màu trắng quanh người đã bị biến thành băng vụn.
Trong chốc lát, cả đại sảnh im phăng phắc. Hai lần tấn công của Lam Ảnh đều bị sức mạnh cường đại của Liễu Dật dễ dàng phá vỡ. Lam Ảnh tuy giật thót trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn trơ trơ, chỉ cười lạnh, dường như đang đợi bọn người phía sau phối hợp tất công. Thế nhưng một chiêu của Liễu Dật đã làm mọi người khiếp hãi, đến Tô Thiếu cũng phải ngạc nhiên. Một kiếm này không ngờ lại nhanh như chớp, đem theo chân nguyên, cách thức tấn công cũng rất đặc biệt, nhất là tất cả đều được hoàn thành trong một thời gian ngắn ngủi không hề có chút chuẩn bị trước nào.
Lúc này, đám băng vụn vương vãi dưới đất chợt cuộn xoáy bốc lên, ngàn vạn mảnh băng vụng chia thành 12 góc độ bao vây lấy Liễu Dật. Trong vòng vây đó, mặt đất trong chớp mắt như tê liệt, mười hai vòng xoáy băng vụn nhanh chóng hình thành một cây trụ tròn, mọi người ngẩn người ra, thật là nhanh quá!
Sức phá hủy của trụ băng này thể hiện rõ nhất trên mặt đất. Các mảnh băng vỡ còn vượt xa những thanh chủy thủy sắc nhọn nhất, vừa xoay vừa rạch ngang chém dọc cào nát mặt đất. Trong giây phút đó, thân hình của Liễu Dật biến mất giữa khối băng, mười hai luồng sức mạnh tập trung lại một chỗ, rầm một tiếng, cả đại sảnh bị rung chuyển. Sương mù trắng xóa tung ra bốn phía, mười hai quang cầu nhanh chóng quay trở về bên cạnh Lam Ảnh.
Trong làn sương mù đang từ từ tản bớt, tiếng cười của Lam Ảnh càng thêm vang dội: "Đó là một loại sức mạnh của Thiên Chi Chương, khó chịu lắm phải không? Chắc là do ngươi quá khinh thường rồi, hay là do sức mạnh của Thiên Chi Chương quá mạnh đây?" Làn sương mù tan hết, chẳng thấy Liễu Dật đứng ở đâu cả, chỉ còn lưu lại một cái hố sâu.
Vũ Trầm Tinh nghe mấy lời huyênh hoang của Lam Ảnh thì không nhịn được nữa, đứng phắt dậy, run run quát hỏi: "Ngươi đã làm gì chàng rồi?"
Lam Ảnh nhìn Vũ Trầm Tinh đang giận dữ, ung dung cười đáp: "Chẳng thế nào cả, thắng làm vua thua làm giặc, nàng đã biết kết quả của y rồi, không thể trách ta được, chỉ có nước trách y tài không bằng người mà thôi. Công chúa của ta ơi, tên ngụy quân tử đó không đáng cho nàng thương tâm đâu, y sớm muộn gì cũng chết, nàng nghĩ thoáng chút đi."
Nghe lời này của Lam Ảnh, Vũ Trầm Tinh toàn thân rúng động, chẳng lẽ... chẳng lẽ chàng chết rồi sao? Không thể nào, Vũ Trầm Tinh không tin chằm chằm nhìn Lam Ảnh, hắn đắc ý nhìn vào chỗ Liễu Dật vừa biến mất. Đúng vào lúc đó, một tia chớp màu tím giáng xuống trung tâm đại sảnh, sau đó một tiếng hú trong trẻo vang lên, tiếp theo bóng của một con rồng ánh sáng màu trắng. Sảnh đường nhanh chóng gió thổi vùn vụt, một bóng người đen kịt nhoáng lên, thân hình của Liễu Dật phiêu phưởng xuất hiện cách Lam Ảnh mười trượng.
Sáu đạo long ảnh không ngừng xoay vòng xung quanh bộ áo choàng dài của Liễu Dật. Mái tóc trắng xóa bay tán loạn giữa cơn bão, tả thủ nắm chặt trường kiếm đen kịt, giữa hữu thủ lơ lửng một quang cầu màu đen đang ngưng tụ lực hắc ám trong không gian. Mặt Liễu Dật không lộ chút cảm tình nào, giọng nói lạnh như băng truyền tới: "Tự tin là tốt, nhưng quá tự tin sẽ trở thành cuồng vọng. Ta đã nói ngươi sẽ phải trả giá đắt, ngươi đã tin tưởng vào sức mạnh của Thiên Chi Chương, vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là Ma công chân chính, cái gì gọi là ma cao một trượng."
Liễu Dật vừa nói xong thì hữu thủ đưa vọt lên cao, quả cầu màu đen chớp mắt đã tản rộng ra, vô số luồng khí tức màu đen bắt đầu ngưng tụ và xoay tròn, kết nối với nhau, giao thoa với nhau. Giọng nói của Liễu Dật vang rõ mồn một trong tai mọi người: "Ta ban hắc ám cho thế giới này, thần lực vô tận không ngừng lưu chuyển, ta dùng sức mạnh của Chân ma kêu gọi không gian vĩnh hằng, tinh linh hắc ám bay lượn xin hãy giúp ta trừng phạt kẻ phản bội." Mấy lời của Liễu Dật thật không hiểu rõ ý tứ thế nào, nhưng ngay theo đó thì Minh Vương điện lập tức bị một luồng khí tức đen xì bao vây, không có trời cũng không có đất, chẳng có thứ gì tồn tại. Bên trong không gian màu đen đó bóng của mọi người chỉ lờ mờ không rõ, riêng thân thể của Liễu Dật lại phát ra một luồng hào quang chẳng khác nào như một ngọn lửa đen kịt.
Trong giây phút, ai nấy đều kinh hãi, đó là cái gì? Chỉ có mình Liễu Dật đứng ở trung tâm của vùng hắc ám là biết rõ. Thực ra sức mạnh của Hắc ám chi tâm là cố định, chỉ có thể không ngừng hấp thu lực hắc ám. Thế nhưng lực diệt thế của Liễu Dật có thể sáng tạo ra không gian, nếu dùng chân nguyên tạo ra không gian, ban đầu tuy tiêu tốn rất nhiều sức mạnh, nhưng khi tạo thành không gian rồi thì chân nguyên sẽ tăng thêm bội phần. Sau ngàn vạn năm tìm kiếm, Liễu Dật cuối cùng cũng tìm ra chú ấn này trong ký ức.
Liễu Dật lần này sử dụng thứ sức mạnh này không phải là nhằm vào đối phó với Lam Ảnh, mục tiêu của chàng chính là Minh Vương và Vũ Trầm Tinh. Chỉ cần chàng ở trong không gian hắc ám này thì có thể khống chế mọi thứ, nếu muốn kéo theo vài người biến mất thì Lam Ảnh tuyệt chẳng thể tìm ra, trừ phi không gian này biến mất.
Thân thể của Liễu Dật vẫn phiêu phưởng trong hắc ám, sáu bóng thần long cuộn tròn trước người chàng, thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc trắng xóa tung bay trong hắc ám, nhãn thần đỏ ngầu chằm chằm nhìn vào Lam Ảnh. Mọi việc xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, lúc này Liễu Dật trong mắt mọi người không còn là một người bình thường nữa, mà là một ma đầu, một ma đầu tràn đầy sức mạnh.
Lam Ảnh thấy Liễu Dật phiêu phưởng trên không, mặt đất xung quanh đột nhiên xuất hiện lốc xoáy đen ngòm rồi tất cả đều chìm trong bóng đen, không còn thấy mọi người xung quanh trong Minh Vương điện đâu cả. Lam Ảnh trong lòng kinh hãi nhưng vẫn cười lạnh: "Được lắm, ta muốn xem thử ở chốn này ngươi có bao nhiêu sức mạnh đây."
Nói đoạn, hai tay hắn chập lại rồi lướt qua nhau, song chỉ phóng ra, quát lớn: "Để cho ngươi xem thế nào là Bạo lôi lực của Thiên Chi Chương!" Mười hai quang cầu màu trắng đứng sựng lại, tạo thành hình chữ nhất trước mặt Lam Ảnh, sau đó mười hai quang cầu tỏa ra bạch quang chói mắt, dưới sự khống chế của Lam Ảnh, quang cầu hết đỏ rồi tím, xong rồi lại phân tán ra bốn phía.
Lầnnày quang cầu không hề bay thẳng đến Liễu Dật, nhưng trên dưới mỗi bên sáu quang cầu vây lấy Liễu Dật, bảo trì một khoảng cách nhất định với chàng. Xem ra Lam Ảnh đã khôn ra, không dám tiến gần Liễu Dật nữa.
Khi đám quang cầu bắt đầu xoay tít thì hai vòng sáng màu tím chợt bao vây lấy Liễu Dật, xung quanh bắn ra lôi điện xùy xùy. Liễu Dật đưa mắt nhìn kỹ, thì ra mười hai quang cầu này chính là nguồn cung cấp sức mạnh của Thiên Chi Chương, là vật vô hình không thể tiêu diệt được. Khi nãy dùng sức mạnh của băng long, Liễu Dật đã nhìn ra được, bây giờ đối phương tiếp tục vận dụng Thiên Chi Chương chính là trúng ý của chàng rồi.
Thân thể Liễu Dật chầm chậm hạ xuống, cuối cũng cũng đặt chân xuống mặt đất tối đen, nhưng hai vòng tròn này dường như có mắt, Liễu Dật hạ xuống thì chúng cũng hạ xuống theo. Lam Ảnh thấy động tác của Liễu Dật thì cười chế giễu: "Thế nào? Muốn thoát ra à? Lần này ngươi phải cẩn thận đó, lực Bạo lôi này có thể di động, không tránh được giống như lần trước đâu. Dẫu ngươi có chạy nhanh đến đâu thì lực sấm sét của chúng vẫn bám sát theo ngươi."
Lôi Quân, Vũ Trầm Tinh đứng gần đó không khỏi toát mồ hôi giùm cho Liễu Dật. Chiêu này xem ra lợi hại hơn hẳn chiêu đầu tiên mà Lam Ảnh sử dụng. Xung quanh hai vòng tròn phát ra điện quang màu tím, điện quang giao thoa với nhau, chầm chậm lan tỏa vào Liễu Dật đang đứng ở giữa, nhìn thì không nhanh chút nào, tựa như sợi dây dài từ từ vươn ra.
Liễu Dật khẽ lắc mình, trong chớp mắt đã xuất hiện ở một vị trí khác. Nhưng cho dù tốc độ của Liễu Dật nhanh đến đâu, di chuyển xa cỡ nào thì hai vòng tròn vẫn bao chặt lấy chàng. Mạng lưới điện quang càng lúc càng thu hẹp lại. Liễu Dật thấy vậy lông mày nhăn tít, đúng như Lam Ảnh nói, 12 quang cầu này như có mắt, chàng đi đến đâu thì cũng đuổi theo đến đó.
Liễu Dật lại lắc mình di chuyển lần nữa, hữu thủ nãy giờ vươn thẳng ra bèn buông thõng, tả thủ nắm chặt lấy Bi Mộng kiếm, cảm nhận luồng khí tức từ kiếm truyền lại. Sau đó, chàng từ từ nhắm mắt, bắt đầu ngưng tụ chân nguyên vào hữu thủ trong bóng tối. Chàng mở to mắt ra, hồng quang loáng lên, quát lớn: "Bi Tứ thức: Toái Tinh Khởi kiếm."
Kiếm này chính là thức thứ hai trong Bi Tứ thức, kiếm pháp hỗn loạn chỉ duy trì trong một khoảng thời gian cực ngắn, nhưng tốc độ xuất kiếm nhanh đến cực điểm, tưởng như hàng vạn ngôi sao lấp lánh trong bóng đen, vô cùng vô tận không sao đếm nổi. Đúng lúc Liễu Dật rút kiếm ra, thân kiếm đen sì lay động trong không gian hắc ám, lưu lại vô số vết tích, choang một tiếng, kiếm lại chui vào bao.
Đúng lúc kiếm chui vào bao, vô số đạo kiếm quang màu đen xuất hiện xung quanh hai vòng tròn. Trong giây phút va chạm chẳng hề phát ra tiếng động nào, kiếm quang biến mất rồi mà hai vòng tròn màu tím chẳng hề bị thương hại chút nào, Liễu Dật không khỏi nhíu mày lo lắng.
Lam Ảnh phá lên cười ha hả: "Ta biết chiêu kiếm của ngươi rất lợi hại, vô hình hữu chất ngươi có thể phá được, nhưng ngươi chưa hiểu sao? Thiên Chi Chương chỉ là một loại sức mạnh, một loại hình thức, cái này ngươi không phá nổi đâu. Trừ phi ngươi có thể thoát khỏi hai lực Bạo lôi giết chết ta, nếu không ngươi sẽ sớm biết hậu quả thôi."
Quả nhiên, Lam Ảnh vừa nói không thì hai vòng tròn màu tím đã hiện ra vô số ánh chớp lấp lánh, ngưng tụ về phía Liễu Dật. Tốc độ tuy chậm nhưng lại mang theo một sức mạnh khổng lồ khiến người ta cảm thấy không có cách nào tránh khỏi. Đến Liễu Dật bây giờ cũng bắt đầu nghi ngờ không biết mình có thoát nổi không. Trong bóng tối, điện quang màu tím không ngừng lan rộng, tạo ra những đường nét cực kỳ khủng bố.
Cuộc quyết chiến này dường như đã được định sẵn vào giây phút bi thương rơi lệ ở đáy Hoa hải, quyết định vận mệnh của hai người họ. Liễu Dật nhẹ nhàng di động thân hình, tả thủ nắm chặt trường kiếm đen kịt, mắt chăm chú quan sát Lam Ảnh, nhãn thần đỏ ngầu lấp lánh không ngừng. Lam Ảnh hơi sựng lại, chẳng lẽ tu vi của đối thủ đã nâng cao rồi sao?
Chỉ có điều sự suy đoán này chỉ diễn ra trong thoáng chốc, Lam Ảnh nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cười phá lên, thân hình chớp động lùi lại mấy trượng, mở rộng khoảng cách với Liễu Dật, hắn cất giọng đầy vẻ cuồng ngạo: "Ngươi đúng là nằm ngoài dự liệu của ta, tiếp thụ khiêu chiến của ta thì có khác gì đi chết chứ? Ngươi hy vọng đánh bại được ta à?"
Liễu Dật lắc đầu: "Ta không hy vọng, sự cuồng vọng của ngươi sẽ làm ngươi phải trả giá rất đắt đó." Nói xong thì tả thủ nắm chặt kiếm, chân nguyên lực theo tâm ý bao bọc lấy cơ thể, lực hắc ám ngưng tụ. Thân hình chàng đều bị vô số sợi hắc sắc che phủ.
Lam Ảnh thấy biểu hiện của chàng thì vô cùng kinh sợ, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười: "Vậy để ta xem thử kẻ gọi là Chân ma này có năng lực gì để tranh giành với Lam Ảnh ta."
Hắn nói xong thì bầu không khí trong đại sảnh Minh Vương điện trở nên vô cùng khẩn trương, im phăng phắc. Hai người gườm gườm nhìn nhau nhưng chẳng ai xuất thủ, khí tức vô hình di chuyển quanh thân thể của họ. Thân hình Lam Ảnh từ từ phát ra hào quang màu xám, theo sự mở rộng của luồng hào quang này, mười hai quang cầu màu trắng xuất hiện. Kích thước mỗi quả cầu lớn bằng nắm đấm, xuất hiện ở những vị trí khác nhau bên ngoài thân thể hắn.
Lam Ảnh lộ vẻ đắc ý, lúc này Liễu Dật vẫn lạnh lùng quan sát đối thủ, chàng hiểu rõ cuộc chiến này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng tình hình trước mắt, tính luôn cả các quân chủ của Minh giới, kẻ khó đối phó nhất chính là Tô Thiếu. Lần trước giao thủ ở đỉnh núi thứ sáu, chàng đã cảm thấy Tô Thiếu vốn không dùng hết sức lực. Lần này nếu mọi người đều phải tham gia đánh đấm, tu vi của chàng tuy cao vẫn không có cách nào bảo vệ cho người bên cạnh không bị thụ thương. Nếu Vũ Trầm Tinh, Lôi Quân đều xảy ra chuyện thì chẳng có gì đáng kể nữa. Do vậy, chàng sớm đã lập kế hoạch cho trận chiến này rồi.
Nhưng vẻ cuồng ngạo của Lam Ảnh làm cho chàng không khỏi tức giận, dẫu hôm nay không thể thu thập được hắn thì cũng phải làm cho hắn mất mặt một phen. Trong lòng nảy sinh ý như vậy, Liễu Dật bất tri bất giác thúc đẩy năng lượng của Hắc ám chi tâm. Vừa thúc đẩy năng lượng, tiếng rồng kêu vang động từng đợt, hào quang chung quanh Liễu Dật chớp động, sáu bóng rồng lờ mờ xuất hiện bao bọc lấy Liễu Dật. Ánh hào quang đỏ sẫm rực lên trong nhãn thần lạnh giá của chàng.
Liễu Dật lạnh lùng gọi lớn: "Ra tay đi!"
Lam Ảnh nghe giọng nói của chàng thì trong lòng lạnh run, một cảm giác khiếp sợ chưa từng có nổi lên. Hắn không biết đó là gì, cũng chẳng ngờ là lại nảy sinh cảm giác như thế này. Lam Ảnh không khỏi phải đánh giá lại Liễu Dật, nhưng không nhận ra manh mối gì.
Lam Ảnh biết có nghĩ nhiều cũng vô dụng, đã quyết định giết chết kẻ đối diện thì tuyệt không thể nào do dự. Dẫu tu vi đối phương tiến triển đến đâu, hắn cũng đã lấy được Thiên Chi Chương chuyên dùng để khắc chế Chân ma. Hơn nữa, hắn có các quân chủ và Ma Thần của A Tu La giới chống lưng, vốn không thể nào thất bại được.
Lam Ảnh lạnh lùng trả miếng: "Vậy ngươi tiếp chiêu đi." Nói xong hữu thủ đưa vụt lên, không gian xung quanh phát lên tiếng vù vù, một thanh đao vừa dày vừa dầy rộng xuất hiện trong tay Lam Ảnh, thân đao phát ra bạch quang lấp lánh. Cũng trong lúc đó, Lam Ảnh lập tức xuất thủ.
Hữu thủ đang thuận thế vung lên thì chợt đánh mạnh xuống, trong chớp mắt thân đao dài ra dằng dặc, mũi đao mang theo vô số mảnh vụn tung tóe phối với với kình khí vù vù chém xuống đầu Liễu Dật. Hào quang lóe lên nhanh như điện chớp, hữu thủ của Liễu Dật đẩy vụt lên cao, một luồng hắc quang xuất hiện trong tay chàng, sau đó "choang" một tiếng, trường đao của Lam Ảnh đã chém xuống hữu thủ của Liễu Dật. Cú va chạm khiến tay của Lam Ảnh chấn động mạnh trong khi Liễu Dật chẳng bị suy suyển gì.
Tuy đây chỉ là thế đao đầu tiên, nhưng chẳng ai ngờ Liễu Dật lại dám dùng tay đón đỡ trường đao chứa đầy chân nguyên lực như vậy. Lạ nhất là tay của chàng vẫn cứ ung dung đỡ lấy thanh đao. Lam Ảnh trong lòng hoảng hốt nhưng vẫn không dừng tay. Tả thủ của hắn dựng thẳng lên, cổ tay xoay một vòng, mười hai quang cầu màu trắng quanh người hắn lập tức biến mất.
Hồng quang chợt lóe lên trong mắt Liễu Dật, sau đó hữu thủ đẩy mạnh, một luồng sức lực truyền qua đao đánh thẳng vào Lam Ảnh. Hắn huỳnh huỵch lùi lại hai bước, trong thời gian đó, dưới chân Liễu Dật, ánh bạch quang chói lòa, mười hai quang cầu màu trắng bay vọt lên vây lấy Liễu Dật.
Vũ Trầm Tinh đứng bên cạnh thấy vậy vội la lớn cảnh báo: "Cẩn thận!" Không hiểu vì sao quanh mình lại xuất hiện mười hai quang cầu, nhất định là một kỹ năng cấm chế gì đó, cũng giống như Minh Vương bị bao vây, chẳng thể nào cử động gì nữa. Liễu Dật nhớ lại động tác khi nãy của Lam Ảnh, lập tức hiểu ra vấn đề.
Ngay sau lời đề tỉnh của Vũ Trầm Tinh, chàng chẳng thèm đáp lại, một dải hào quang màu trắng xanh uốn cong quét qua không gian, kéo theo một luồng khí tức lạnh lẽo, khiến không gian bị bẻ gãy. Choang một tiếng, trường kiếm của Liễu Dật đã quay lại chui vào bao, đường cong ánh sáng từ từ nhòa dần thì mười hai quang cầu tạo thành mạng lưới đã bị kiếm quang và khí tức lạnh giá làm đông cứng lại, biến thành một bức tường băng xung quanh Liễu Dật.
Mọi người không ngờ phản ứng của Liễu Dật lại nhanh như vậy. Một kiếm kinh người của y kỹ thuật cao siêu, khiến mạng lưới vô hình lập tức bị đông cứng lại, các quang trụ bị biến thành băng, muốn phá vỡ cũng dễ dàng hơn nhiều.
Liễu Dật quát lớn một tiếng, hữu thủ nắm lại thành quyền, sau khi ngưng tụ lực hắc ám thì nguyên cả nắm đấm đã biến thành đen kịt. Đầu quyền tạo thành một vùng xoáy, giống như hình trôn ốc, liên tục thu hút khí tức đen kịt từ bốn phía. Quyền đầu đánh ra, luồng kình khí màu đen tựa như thực chất va chạm mãnh liệt vào tường băng. Rầm một tiếng mười hai quang trụ màu trắng quanh người đã bị biến thành băng vụn.
Trong chốc lát, cả đại sảnh im phăng phắc. Hai lần tấn công của Lam Ảnh đều bị sức mạnh cường đại của Liễu Dật dễ dàng phá vỡ. Lam Ảnh tuy giật thót trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn trơ trơ, chỉ cười lạnh, dường như đang đợi bọn người phía sau phối hợp tất công. Thế nhưng một chiêu của Liễu Dật đã làm mọi người khiếp hãi, đến Tô Thiếu cũng phải ngạc nhiên. Một kiếm này không ngờ lại nhanh như chớp, đem theo chân nguyên, cách thức tấn công cũng rất đặc biệt, nhất là tất cả đều được hoàn thành trong một thời gian ngắn ngủi không hề có chút chuẩn bị trước nào.
Lúc này, đám băng vụn vương vãi dưới đất chợt cuộn xoáy bốc lên, ngàn vạn mảnh băng vụng chia thành góc độ bao vây lấy Liễu Dật. Trong vòng vây đó, mặt đất trong chớp mắt như tê liệt, mười hai vòng xoáy băng vụn nhanh chóng hình thành một cây trụ tròn, mọi người ngẩn người ra, thật là nhanh quá!
Sức phá hủy của trụ băng này thể hiện rõ nhất trên mặt đất. Các mảnh băng vỡ còn vượt xa những thanh chủy thủy sắc nhọn nhất, vừa xoay vừa rạch ngang chém dọc cào nát mặt đất. Trong giây phút đó, thân hình của Liễu Dật biến mất giữa khối băng, mười hai luồng sức mạnh tập trung lại một chỗ, rầm một tiếng, cả đại sảnh bị rung chuyển. Sương mù trắng xóa tung ra bốn phía, mười hai quang cầu nhanh chóng quay trở về bên cạnh Lam Ảnh.
Trong làn sương mù đang từ từ tản bớt, tiếng cười của Lam Ảnh càng thêm vang dội: "Đó là một loại sức mạnh của Thiên Chi Chương, khó chịu lắm phải không? Chắc là do ngươi quá khinh thường rồi, hay là do sức mạnh của Thiên Chi Chương quá mạnh đây?" Làn sương mù tan hết, chẳng thấy Liễu Dật đứng ở đâu cả, chỉ còn lưu lại một cái hố sâu.
Vũ Trầm Tinh nghe mấy lời huyênh hoang của Lam Ảnh thì không nhịn được nữa, đứng phắt dậy, run run quát hỏi: "Ngươi đã làm gì chàng rồi?"
Lam Ảnh nhìn Vũ Trầm Tinh đang giận dữ, ung dung cười đáp: "Chẳng thế nào cả, thắng làm vua thua làm giặc, nàng đã biết kết quả của y rồi, không thể trách ta được, chỉ có nước trách y tài không bằng người mà thôi. Công chúa của ta ơi, tên ngụy quân tử đó không đáng cho nàng thương tâm đâu, y sớm muộn gì cũng chết, nàng nghĩ thoáng chút đi."
Nghe lời này của Lam Ảnh, Vũ Trầm Tinh toàn thân rúng động, chẳng lẽ... chẳng lẽ chàng chết rồi sao? Không thể nào, Vũ Trầm Tinh không tin chằm chằm nhìn Lam Ảnh, hắn đắc ý nhìn vào chỗ Liễu Dật vừa biến mất. Đúng vào lúc đó, một tia chớp màu tím giáng xuống trung tâm đại sảnh, sau đó một tiếng hú trong trẻo vang lên, tiếp theo bóng của một con rồng ánh sáng màu trắng. Sảnh đường nhanh chóng gió thổi vùn vụt, một bóng người đen kịt nhoáng lên, thân hình của Liễu Dật phiêu phưởng xuất hiện cách Lam Ảnh mười trượng.
Sáu đạo long ảnh không ngừng xoay vòng xung quanh bộ áo choàng dài của Liễu Dật. Mái tóc trắng xóa bay tán loạn giữa cơn bão, tả thủ nắm chặt trường kiếm đen kịt, giữa hữu thủ lơ lửng một quang cầu màu đen đang ngưng tụ lực hắc ám trong không gian. Mặt Liễu Dật không lộ chút cảm tình nào, giọng nói lạnh như băng truyền tới: "Tự tin là tốt, nhưng quá tự tin sẽ trở thành cuồng vọng. Ta đã nói ngươi sẽ phải trả giá đắt, ngươi đã tin tưởng vào sức mạnh của Thiên Chi Chương, vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là Ma công chân chính, cái gì gọi là ma cao một trượng."
Liễu Dật vừa nói xong thì hữu thủ đưa vọt lên cao, quả cầu màu đen chớp mắt đã tản rộng ra, vô số luồng khí tức màu đen bắt đầu ngưng tụ và xoay tròn, kết nối với nhau, giao thoa với nhau. Giọng nói của Liễu Dật vang rõ mồn một trong tai mọi người: "Ta ban hắc ám cho thế giới này, thần lực vô tận không ngừng lưu chuyển, ta dùng sức mạnh của Chân ma kêu gọi không gian vĩnh hằng, tinh linh hắc ám bay lượn xin hãy giúp ta trừng phạt kẻ phản bội." Mấy lời của Liễu Dật thật không hiểu rõ ý tứ thế nào, nhưng ngay theo đó thì Minh Vương điện lập tức bị một luồng khí tức đen xì bao vây, không có trời cũng không có đất, chẳng có thứ gì tồn tại. Bên trong không gian màu đen đó bóng của mọi người chỉ lờ mờ không rõ, riêng thân thể của Liễu Dật lại phát ra một luồng hào quang chẳng khác nào như một ngọn lửa đen kịt.
Trong giây phút, ai nấy đều kinh hãi, đó là cái gì? Chỉ có mình Liễu Dật đứng ở trung tâm của vùng hắc ám là biết rõ. Thực ra sức mạnh của Hắc ám chi tâm là cố định, chỉ có thể không ngừng hấp thu lực hắc ám. Thế nhưng lực diệt thế của Liễu Dật có thể sáng tạo ra không gian, nếu dùng chân nguyên tạo ra không gian, ban đầu tuy tiêu tốn rất nhiều sức mạnh, nhưng khi tạo thành không gian rồi thì chân nguyên sẽ tăng thêm bội phần. Sau ngàn vạn năm tìm kiếm, Liễu Dật cuối cùng cũng tìm ra chú ấn này trong ký ức.
Liễu Dật lần này sử dụng thứ sức mạnh này không phải là nhằm vào đối phó với Lam Ảnh, mục tiêu của chàng chính là Minh Vương và Vũ Trầm Tinh. Chỉ cần chàng ở trong không gian hắc ám này thì có thể khống chế mọi thứ, nếu muốn kéo theo vài người biến mất thì Lam Ảnh tuyệt chẳng thể tìm ra, trừ phi không gian này biến mất.
Thân thể của Liễu Dật vẫn phiêu phưởng trong hắc ám, sáu bóng thần long cuộn tròn trước người chàng, thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc trắng xóa tung bay trong hắc ám, nhãn thần đỏ ngầu chằm chằm nhìn vào Lam Ảnh. Mọi việc xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, lúc này Liễu Dật trong mắt mọi người không còn là một người bình thường nữa, mà là một ma đầu, một ma đầu tràn đầy sức mạnh.
Lam Ảnh thấy Liễu Dật phiêu phưởng trên không, mặt đất xung quanh đột nhiên xuất hiện lốc xoáy đen ngòm rồi tất cả đều chìm trong bóng đen, không còn thấy mọi người xung quanh trong Minh Vương điện đâu cả. Lam Ảnh trong lòng kinh hãi nhưng vẫn cười lạnh: "Được lắm, ta muốn xem thử ở chốn này ngươi có bao nhiêu sức mạnh đây."
Nói đoạn, hai tay hắn chập lại rồi lướt qua nhau, song chỉ phóng ra, quát lớn: "Để cho ngươi xem thế nào là Bạo lôi lực của Thiên Chi Chương!" Mười hai quang cầu màu trắng đứng sựng lại, tạo thành hình chữ nhất trước mặt Lam Ảnh, sau đó mười hai quang cầu tỏa ra bạch quang chói mắt, dưới sự khống chế của Lam Ảnh, quang cầu hết đỏ rồi tím, xong rồi lại phân tán ra bốn phía.
Lầnnày quang cầu không hề bay thẳng đến Liễu Dật, nhưng trên dưới mỗi bên sáu quang cầu vây lấy Liễu Dật, bảo trì một khoảng cách nhất định với chàng. Xem ra Lam Ảnh đã khôn ra, không dám tiến gần Liễu Dật nữa.
Khi đám quang cầu bắt đầu xoay tít thì hai vòng sáng màu tím chợt bao vây lấy Liễu Dật, xung quanh bắn ra lôi điện xùy xùy. Liễu Dật đưa mắt nhìn kỹ, thì ra mười hai quang cầu này chính là nguồn cung cấp sức mạnh của Thiên Chi Chương, là vật vô hình không thể tiêu diệt được. Khi nãy dùng sức mạnh của băng long, Liễu Dật đã nhìn ra được, bây giờ đối phương tiếp tục vận dụng Thiên Chi Chương chính là trúng ý của chàng rồi.
Thân thể Liễu Dật chầm chậm hạ xuống, cuối cũng cũng đặt chân xuống mặt đất tối đen, nhưng hai vòng tròn này dường như có mắt, Liễu Dật hạ xuống thì chúng cũng hạ xuống theo. Lam Ảnh thấy động tác của Liễu Dật thì cười chế giễu: "Thế nào? Muốn thoát ra à? Lần này ngươi phải cẩn thận đó, lực Bạo lôi này có thể di động, không tránh được giống như lần trước đâu. Dẫu ngươi có chạy nhanh đến đâu thì lực sấm sét của chúng vẫn bám sát theo ngươi."
Lôi Quân, Vũ Trầm Tinh đứng gần đó không khỏi toát mồ hôi giùm cho Liễu Dật. Chiêu này xem ra lợi hại hơn hẳn chiêu đầu tiên mà Lam Ảnh sử dụng. Xung quanh hai vòng tròn phát ra điện quang màu tím, điện quang giao thoa với nhau, chầm chậm lan tỏa vào Liễu Dật đang đứng ở giữa, nhìn thì không nhanh chút nào, tựa như sợi dây dài từ từ vươn ra.
Liễu Dật khẽ lắc mình, trong chớp mắt đã xuất hiện ở một vị trí khác. Nhưng cho dù tốc độ của Liễu Dật nhanh đến đâu, di chuyển xa cỡ nào thì hai vòng tròn vẫn bao chặt lấy chàng. Mạng lưới điện quang càng lúc càng thu hẹp lại. Liễu Dật thấy vậy lông mày nhăn tít, đúng như Lam Ảnh nói, quang cầu này như có mắt, chàng đi đến đâu thì cũng đuổi theo đến đó.
Liễu Dật lại lắc mình di chuyển lần nữa, hữu thủ nãy giờ vươn thẳng ra bèn buông thõng, tả thủ nắm chặt lấy Bi Mộng kiếm, cảm nhận luồng khí tức từ kiếm truyền lại. Sau đó, chàng từ từ nhắm mắt, bắt đầu ngưng tụ chân nguyên vào hữu thủ trong bóng tối. Chàng mở to mắt ra, hồng quang loáng lên, quát lớn: "Bi Tứ thức: Toái Tinh Khởi kiếm."
Kiếm này chính là thức thứ hai trong Bi Tứ thức, kiếm pháp hỗn loạn chỉ duy trì trong một khoảng thời gian cực ngắn, nhưng tốc độ xuất kiếm nhanh đến cực điểm, tưởng như hàng vạn ngôi sao lấp lánh trong bóng đen, vô cùng vô tận không sao đếm nổi. Đúng lúc Liễu Dật rút kiếm ra, thân kiếm đen sì lay động trong không gian hắc ám, lưu lại vô số vết tích, choang một tiếng, kiếm lại chui vào bao.
Đúng lúc kiếm chui vào bao, vô số đạo kiếm quang màu đen xuất hiện xung quanh hai vòng tròn. Trong giây phút va chạm chẳng hề phát ra tiếng động nào, kiếm quang biến mất rồi mà hai vòng tròn màu tím chẳng hề bị thương hại chút nào, Liễu Dật không khỏi nhíu mày lo lắng.
Lam Ảnh phá lên cười ha hả: "Ta biết chiêu kiếm của ngươi rất lợi hại, vô hình hữu chất ngươi có thể phá được, nhưng ngươi chưa hiểu sao? Thiên Chi Chương chỉ là một loại sức mạnh, một loại hình thức, cái này ngươi không phá nổi đâu. Trừ phi ngươi có thể thoát khỏi hai lực Bạo lôi giết chết ta, nếu không ngươi sẽ sớm biết hậu quả thôi."
Quả nhiên, Lam Ảnh vừa nói không thì hai vòng tròn màu tím đã hiện ra vô số ánh chớp lấp lánh, ngưng tụ về phía Liễu Dật. Tốc độ tuy chậm nhưng lại mang theo một sức mạnh khổng lồ khiến người ta cảm thấy không có cách nào tránh khỏi. Đến Liễu Dật bây giờ cũng bắt đầu nghi ngờ không biết mình có thoát nổi không. Trong bóng tối, điện quang màu tím không ngừng lan rộng, tạo ra những đường nét cực kỳ khủng bố.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cuộc quyết chiến này dường như đã được định sẵn vào giây phút bi thương rơi lệ ở đáy Hoa hải, quyết định vận mệnh của hai người họ. Liễu Dật nhẹ nhàng di động thân hình, tả thủ nắm chặt trường kiếm đen kịt, mắt chăm chú quan sát Lam Ảnh, nhãn thần đỏ ngầu lấp lánh không ngừng. Lam Ảnh hơi sựng lại, chẳng lẽ tu vi của đối thủ đã nâng cao rồi sao?
Chỉ có điều sự suy đoán này chỉ diễn ra trong thoáng chốc, Lam Ảnh nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cười phá lên, thân hình chớp động lùi lại mấy trượng, mở rộng khoảng cách với Liễu Dật, hắn cất giọng đầy vẻ cuồng ngạo: "Ngươi đúng là nằm ngoài dự liệu của ta, tiếp thụ khiêu chiến của ta thì có khác gì đi chết chứ? Ngươi hy vọng đánh bại được ta à?"
Liễu Dật lắc đầu: "Ta không hy vọng, sự cuồng vọng của ngươi sẽ làm ngươi phải trả giá rất đắt đó." Nói xong thì tả thủ nắm chặt kiếm, chân nguyên lực theo tâm ý bao bọc lấy cơ thể, lực hắc ám ngưng tụ. Thân hình chàng đều bị vô số sợi hắc sắc che phủ.
Lam Ảnh thấy biểu hiện của chàng thì vô cùng kinh sợ, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười: "Vậy để ta xem thử kẻ gọi là Chân ma này có năng lực gì để tranh giành với Lam Ảnh ta."
Hắn nói xong thì bầu không khí trong đại sảnh Minh Vương điện trở nên vô cùng khẩn trương, im phăng phắc. Hai người gườm gườm nhìn nhau nhưng chẳng ai xuất thủ, khí tức vô hình di chuyển quanh thân thể của họ. Thân hình Lam Ảnh từ từ phát ra hào quang màu xám, theo sự mở rộng của luồng hào quang này, mười hai quang cầu màu trắng xuất hiện. Kích thước mỗi quả cầu lớn bằng nắm đấm, xuất hiện ở những vị trí khác nhau bên ngoài thân thể hắn.
Lam Ảnh lộ vẻ đắc ý, lúc này Liễu Dật vẫn lạnh lùng quan sát đối thủ, chàng hiểu rõ cuộc chiến này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng tình hình trước mắt, tính luôn cả các quân chủ của Minh giới, kẻ khó đối phó nhất chính là Tô Thiếu. Lần trước giao thủ ở đỉnh núi thứ sáu, chàng đã cảm thấy Tô Thiếu vốn không dùng hết sức lực. Lần này nếu mọi người đều phải tham gia đánh đấm, tu vi của chàng tuy cao vẫn không có cách nào bảo vệ cho người bên cạnh không bị thụ thương. Nếu Vũ Trầm Tinh, Lôi Quân đều xảy ra chuyện thì chẳng có gì đáng kể nữa. Do vậy, chàng sớm đã lập kế hoạch cho trận chiến này rồi.
Nhưng vẻ cuồng ngạo của Lam Ảnh làm cho chàng không khỏi tức giận, dẫu hôm nay không thể thu thập được hắn thì cũng phải làm cho hắn mất mặt một phen. Trong lòng nảy sinh ý như vậy, Liễu Dật bất tri bất giác thúc đẩy năng lượng của Hắc ám chi tâm. Vừa thúc đẩy năng lượng, tiếng rồng kêu vang động từng đợt, hào quang chung quanh Liễu Dật chớp động, sáu bóng rồng lờ mờ xuất hiện bao bọc lấy Liễu Dật. Ánh hào quang đỏ sẫm rực lên trong nhãn thần lạnh giá của chàng.
Liễu Dật lạnh lùng gọi lớn: "Ra tay đi!"
Lam Ảnh nghe giọng nói của chàng thì trong lòng lạnh run, một cảm giác khiếp sợ chưa từng có nổi lên. Hắn không biết đó là gì, cũng chẳng ngờ là lại nảy sinh cảm giác như thế này. Lam Ảnh không khỏi phải đánh giá lại Liễu Dật, nhưng không nhận ra manh mối gì.
Lam Ảnh biết có nghĩ nhiều cũng vô dụng, đã quyết định giết chết kẻ đối diện thì tuyệt không thể nào do dự. Dẫu tu vi đối phương tiến triển đến đâu, hắn cũng đã lấy được Thiên Chi Chương chuyên dùng để khắc chế Chân ma. Hơn nữa, hắn có các quân chủ và Ma Thần của A Tu La giới chống lưng, vốn không thể nào thất bại được.
Lam Ảnh lạnh lùng trả miếng: "Vậy ngươi tiếp chiêu đi." Nói xong hữu thủ đưa vụt lên, không gian xung quanh phát lên tiếng vù vù, một thanh đao vừa dày vừa dầy rộng xuất hiện trong tay Lam Ảnh, thân đao phát ra bạch quang lấp lánh. Cũng trong lúc đó, Lam Ảnh lập tức xuất thủ.
Hữu thủ đang thuận thế vung lên thì chợt đánh mạnh xuống, trong chớp mắt thân đao dài ra dằng dặc, mũi đao mang theo vô số mảnh vụn tung tóe phối với với kình khí vù vù chém xuống đầu Liễu Dật. Hào quang lóe lên nhanh như điện chớp, hữu thủ của Liễu Dật đẩy vụt lên cao, một luồng hắc quang xuất hiện trong tay chàng, sau đó "choang" một tiếng, trường đao của Lam Ảnh đã chém xuống hữu thủ của Liễu Dật. Cú va chạm khiến tay của Lam Ảnh chấn động mạnh trong khi Liễu Dật chẳng bị suy suyển gì.
Tuy đây chỉ là thế đao đầu tiên, nhưng chẳng ai ngờ Liễu Dật lại dám dùng tay đón đỡ trường đao chứa đầy chân nguyên lực như vậy. Lạ nhất là tay của chàng vẫn cứ ung dung đỡ lấy thanh đao. Lam Ảnh trong lòng hoảng hốt nhưng vẫn không dừng tay. Tả thủ của hắn dựng thẳng lên, cổ tay xoay một vòng, mười hai quang cầu màu trắng quanh người hắn lập tức biến mất.
Hồng quang chợt lóe lên trong mắt Liễu Dật, sau đó hữu thủ đẩy mạnh, một luồng sức lực truyền qua đao đánh thẳng vào Lam Ảnh. Hắn huỳnh huỵch lùi lại hai bước, trong thời gian đó, dưới chân Liễu Dật, ánh bạch quang chói lòa, mười hai quang cầu màu trắng bay vọt lên vây lấy Liễu Dật.
Vũ Trầm Tinh đứng bên cạnh thấy vậy vội la lớn cảnh báo: "Cẩn thận!" Không hiểu vì sao quanh mình lại xuất hiện mười hai quang cầu, nhất định là một kỹ năng cấm chế gì đó, cũng giống như Minh Vương bị bao vây, chẳng thể nào cử động gì nữa. Liễu Dật nhớ lại động tác khi nãy của Lam Ảnh, lập tức hiểu ra vấn đề.
Ngay sau lời đề tỉnh của Vũ Trầm Tinh, chàng chẳng thèm đáp lại, một dải hào quang màu trắng xanh uốn cong quét qua không gian, kéo theo một luồng khí tức lạnh lẽo, khiến không gian bị bẻ gãy. Choang một tiếng, trường kiếm của Liễu Dật đã quay lại chui vào bao, đường cong ánh sáng từ từ nhòa dần thì mười hai quang cầu tạo thành mạng lưới đã bị kiếm quang và khí tức lạnh giá làm đông cứng lại, biến thành một bức tường băng xung quanh Liễu Dật.
Mọi người không ngờ phản ứng của Liễu Dật lại nhanh như vậy. Một kiếm kinh người của y kỹ thuật cao siêu, khiến mạng lưới vô hình lập tức bị đông cứng lại, các quang trụ bị biến thành băng, muốn phá vỡ cũng dễ dàng hơn nhiều.
Liễu Dật quát lớn một tiếng, hữu thủ nắm lại thành quyền, sau khi ngưng tụ lực hắc ám thì nguyên cả nắm đấm đã biến thành đen kịt. Đầu quyền tạo thành một vùng xoáy, giống như hình trôn ốc, liên tục thu hút khí tức đen kịt từ bốn phía. Quyền đầu đánh ra, luồng kình khí màu đen tựa như thực chất va chạm mãnh liệt vào tường băng. Rầm một tiếng mười hai quang trụ màu trắng quanh người đã bị biến thành băng vụn.
Trong chốc lát, cả đại sảnh im phăng phắc. Hai lần tấn công của Lam Ảnh đều bị sức mạnh cường đại của Liễu Dật dễ dàng phá vỡ. Lam Ảnh tuy giật thót trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn trơ trơ, chỉ cười lạnh, dường như đang đợi bọn người phía sau phối hợp tất công. Thế nhưng một chiêu của Liễu Dật đã làm mọi người khiếp hãi, đến Tô Thiếu cũng phải ngạc nhiên. Một kiếm này không ngờ lại nhanh như chớp, đem theo chân nguyên, cách thức tấn công cũng rất đặc biệt, nhất là tất cả đều được hoàn thành trong một thời gian ngắn ngủi không hề có chút chuẩn bị trước nào.
Lúc này, đám băng vụn vương vãi dưới đất chợt cuộn xoáy bốc lên, ngàn vạn mảnh băng vụng chia thành 12 góc độ bao vây lấy Liễu Dật. Trong vòng vây đó, mặt đất trong chớp mắt như tê liệt, mười hai vòng xoáy băng vụn nhanh chóng hình thành một cây trụ tròn, mọi người ngẩn người ra, thật là nhanh quá!
Sức phá hủy của trụ băng này thể hiện rõ nhất trên mặt đất. Các mảnh băng vỡ còn vượt xa những thanh chủy thủy sắc nhọn nhất, vừa xoay vừa rạch ngang chém dọc cào nát mặt đất. Trong giây phút đó, thân hình của Liễu Dật biến mất giữa khối băng, mười hai luồng sức mạnh tập trung lại một chỗ, rầm một tiếng, cả đại sảnh bị rung chuyển. Sương mù trắng xóa tung ra bốn phía, mười hai quang cầu nhanh chóng quay trở về bên cạnh Lam Ảnh.
Trong làn sương mù đang từ từ tản bớt, tiếng cười của Lam Ảnh càng thêm vang dội: "Đó là một loại sức mạnh của Thiên Chi Chương, khó chịu lắm phải không? Chắc là do ngươi quá khinh thường rồi, hay là do sức mạnh của Thiên Chi Chương quá mạnh đây?" Làn sương mù tan hết, chẳng thấy Liễu Dật đứng ở đâu cả, chỉ còn lưu lại một cái hố sâu.
Vũ Trầm Tinh nghe mấy lời huyênh hoang của Lam Ảnh thì không nhịn được nữa, đứng phắt dậy, run run quát hỏi: "Ngươi đã làm gì chàng rồi?"
Lam Ảnh nhìn Vũ Trầm Tinh đang giận dữ, ung dung cười đáp: "Chẳng thế nào cả, thắng làm vua thua làm giặc, nàng đã biết kết quả của y rồi, không thể trách ta được, chỉ có nước trách y tài không bằng người mà thôi. Công chúa của ta ơi, tên ngụy quân tử đó không đáng cho nàng thương tâm đâu, y sớm muộn gì cũng chết, nàng nghĩ thoáng chút đi."
Nghe lời này của Lam Ảnh, Vũ Trầm Tinh toàn thân rúng động, chẳng lẽ... chẳng lẽ chàng chết rồi sao? Không thể nào, Vũ Trầm Tinh không tin chằm chằm nhìn Lam Ảnh, hắn đắc ý nhìn vào chỗ Liễu Dật vừa biến mất. Đúng vào lúc đó, một tia chớp màu tím giáng xuống trung tâm đại sảnh, sau đó một tiếng hú trong trẻo vang lên, tiếp theo bóng của một con rồng ánh sáng màu trắng. Sảnh đường nhanh chóng gió thổi vùn vụt, một bóng người đen kịt nhoáng lên, thân hình của Liễu Dật phiêu phưởng xuất hiện cách Lam Ảnh mười trượng.
Sáu đạo long ảnh không ngừng xoay vòng xung quanh bộ áo choàng dài của Liễu Dật. Mái tóc trắng xóa bay tán loạn giữa cơn bão, tả thủ nắm chặt trường kiếm đen kịt, giữa hữu thủ lơ lửng một quang cầu màu đen đang ngưng tụ lực hắc ám trong không gian. Mặt Liễu Dật không lộ chút cảm tình nào, giọng nói lạnh như băng truyền tới: "Tự tin là tốt, nhưng quá tự tin sẽ trở thành cuồng vọng. Ta đã nói ngươi sẽ phải trả giá đắt, ngươi đã tin tưởng vào sức mạnh của Thiên Chi Chương, vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là Ma công chân chính, cái gì gọi là ma cao một trượng."
Liễu Dật vừa nói xong thì hữu thủ đưa vọt lên cao, quả cầu màu đen chớp mắt đã tản rộng ra, vô số luồng khí tức màu đen bắt đầu ngưng tụ và xoay tròn, kết nối với nhau, giao thoa với nhau. Giọng nói của Liễu Dật vang rõ mồn một trong tai mọi người: "Ta ban hắc ám cho thế giới này, thần lực vô tận không ngừng lưu chuyển, ta dùng sức mạnh của Chân ma kêu gọi không gian vĩnh hằng, tinh linh hắc ám bay lượn xin hãy giúp ta trừng phạt kẻ phản bội." Mấy lời của Liễu Dật thật không hiểu rõ ý tứ thế nào, nhưng ngay theo đó thì Minh Vương điện lập tức bị một luồng khí tức đen xì bao vây, không có trời cũng không có đất, chẳng có thứ gì tồn tại. Bên trong không gian màu đen đó bóng của mọi người chỉ lờ mờ không rõ, riêng thân thể của Liễu Dật lại phát ra một luồng hào quang chẳng khác nào như một ngọn lửa đen kịt.
Trong giây phút, ai nấy đều kinh hãi, đó là cái gì? Chỉ có mình Liễu Dật đứng ở trung tâm của vùng hắc ám là biết rõ. Thực ra sức mạnh của Hắc ám chi tâm là cố định, chỉ có thể không ngừng hấp thu lực hắc ám. Thế nhưng lực diệt thế của Liễu Dật có thể sáng tạo ra không gian, nếu dùng chân nguyên tạo ra không gian, ban đầu tuy tiêu tốn rất nhiều sức mạnh, nhưng khi tạo thành không gian rồi thì chân nguyên sẽ tăng thêm bội phần. Sau ngàn vạn năm tìm kiếm, Liễu Dật cuối cùng cũng tìm ra chú ấn này trong ký ức.
Liễu Dật lần này sử dụng thứ sức mạnh này không phải là nhằm vào đối phó với Lam Ảnh, mục tiêu của chàng chính là Minh Vương và Vũ Trầm Tinh. Chỉ cần chàng ở trong không gian hắc ám này thì có thể khống chế mọi thứ, nếu muốn kéo theo vài người biến mất thì Lam Ảnh tuyệt chẳng thể tìm ra, trừ phi không gian này biến mất.
Thân thể của Liễu Dật vẫn phiêu phưởng trong hắc ám, sáu bóng thần long cuộn tròn trước người chàng, thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc trắng xóa tung bay trong hắc ám, nhãn thần đỏ ngầu chằm chằm nhìn vào Lam Ảnh. Mọi việc xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, lúc này Liễu Dật trong mắt mọi người không còn là một người bình thường nữa, mà là một ma đầu, một ma đầu tràn đầy sức mạnh.
Lam Ảnh thấy Liễu Dật phiêu phưởng trên không, mặt đất xung quanh đột nhiên xuất hiện lốc xoáy đen ngòm rồi tất cả đều chìm trong bóng đen, không còn thấy mọi người xung quanh trong Minh Vương điện đâu cả. Lam Ảnh trong lòng kinh hãi nhưng vẫn cười lạnh: "Được lắm, ta muốn xem thử ở chốn này ngươi có bao nhiêu sức mạnh đây."
Nói đoạn, hai tay hắn chập lại rồi lướt qua nhau, song chỉ phóng ra, quát lớn: "Để cho ngươi xem thế nào là Bạo lôi lực của Thiên Chi Chương!" Mười hai quang cầu màu trắng đứng sựng lại, tạo thành hình chữ nhất trước mặt Lam Ảnh, sau đó mười hai quang cầu tỏa ra bạch quang chói mắt, dưới sự khống chế của Lam Ảnh, quang cầu hết đỏ rồi tím, xong rồi lại phân tán ra bốn phía.
Lầnnày quang cầu không hề bay thẳng đến Liễu Dật, nhưng trên dưới mỗi bên sáu quang cầu vây lấy Liễu Dật, bảo trì một khoảng cách nhất định với chàng. Xem ra Lam Ảnh đã khôn ra, không dám tiến gần Liễu Dật nữa.
Khi đám quang cầu bắt đầu xoay tít thì hai vòng sáng màu tím chợt bao vây lấy Liễu Dật, xung quanh bắn ra lôi điện xùy xùy. Liễu Dật đưa mắt nhìn kỹ, thì ra mười hai quang cầu này chính là nguồn cung cấp sức mạnh của Thiên Chi Chương, là vật vô hình không thể tiêu diệt được. Khi nãy dùng sức mạnh của băng long, Liễu Dật đã nhìn ra được, bây giờ đối phương tiếp tục vận dụng Thiên Chi Chương chính là trúng ý của chàng rồi.
Thân thể Liễu Dật chầm chậm hạ xuống, cuối cũng cũng đặt chân xuống mặt đất tối đen, nhưng hai vòng tròn này dường như có mắt, Liễu Dật hạ xuống thì chúng cũng hạ xuống theo. Lam Ảnh thấy động tác của Liễu Dật thì cười chế giễu: "Thế nào? Muốn thoát ra à? Lần này ngươi phải cẩn thận đó, lực Bạo lôi này có thể di động, không tránh được giống như lần trước đâu. Dẫu ngươi có chạy nhanh đến đâu thì lực sấm sét của chúng vẫn bám sát theo ngươi."
Lôi Quân, Vũ Trầm Tinh đứng gần đó không khỏi toát mồ hôi giùm cho Liễu Dật. Chiêu này xem ra lợi hại hơn hẳn chiêu đầu tiên mà Lam Ảnh sử dụng. Xung quanh hai vòng tròn phát ra điện quang màu tím, điện quang giao thoa với nhau, chầm chậm lan tỏa vào Liễu Dật đang đứng ở giữa, nhìn thì không nhanh chút nào, tựa như sợi dây dài từ từ vươn ra.
Liễu Dật khẽ lắc mình, trong chớp mắt đã xuất hiện ở một vị trí khác. Nhưng cho dù tốc độ của Liễu Dật nhanh đến đâu, di chuyển xa cỡ nào thì hai vòng tròn vẫn bao chặt lấy chàng. Mạng lưới điện quang càng lúc càng thu hẹp lại. Liễu Dật thấy vậy lông mày nhăn tít, đúng như Lam Ảnh nói, 12 quang cầu này như có mắt, chàng đi đến đâu thì cũng đuổi theo đến đó.
Liễu Dật lại lắc mình di chuyển lần nữa, hữu thủ nãy giờ vươn thẳng ra bèn buông thõng, tả thủ nắm chặt lấy Bi Mộng kiếm, cảm nhận luồng khí tức từ kiếm truyền lại. Sau đó, chàng từ từ nhắm mắt, bắt đầu ngưng tụ chân nguyên vào hữu thủ trong bóng tối. Chàng mở to mắt ra, hồng quang loáng lên, quát lớn: "Bi Tứ thức: Toái Tinh Khởi kiếm."
Kiếm này chính là thức thứ hai trong Bi Tứ thức, kiếm pháp hỗn loạn chỉ duy trì trong một khoảng thời gian cực ngắn, nhưng tốc độ xuất kiếm nhanh đến cực điểm, tưởng như hàng vạn ngôi sao lấp lánh trong bóng đen, vô cùng vô tận không sao đếm nổi. Đúng lúc Liễu Dật rút kiếm ra, thân kiếm đen sì lay động trong không gian hắc ám, lưu lại vô số vết tích, choang một tiếng, kiếm lại chui vào bao.
Đúng lúc kiếm chui vào bao, vô số đạo kiếm quang màu đen xuất hiện xung quanh hai vòng tròn. Trong giây phút va chạm chẳng hề phát ra tiếng động nào, kiếm quang biến mất rồi mà hai vòng tròn màu tím chẳng hề bị thương hại chút nào, Liễu Dật không khỏi nhíu mày lo lắng.
Lam Ảnh phá lên cười ha hả: "Ta biết chiêu kiếm của ngươi rất lợi hại, vô hình hữu chất ngươi có thể phá được, nhưng ngươi chưa hiểu sao? Thiên Chi Chương chỉ là một loại sức mạnh, một loại hình thức, cái này ngươi không phá nổi đâu. Trừ phi ngươi có thể thoát khỏi hai lực Bạo lôi giết chết ta, nếu không ngươi sẽ sớm biết hậu quả thôi."
Quả nhiên, Lam Ảnh vừa nói không thì hai vòng tròn màu tím đã hiện ra vô số ánh chớp lấp lánh, ngưng tụ về phía Liễu Dật. Tốc độ tuy chậm nhưng lại mang theo một sức mạnh khổng lồ khiến người ta cảm thấy không có cách nào tránh khỏi. Đến Liễu Dật bây giờ cũng bắt đầu nghi ngờ không biết mình có thoát nổi không. Trong bóng tối, điện quang màu tím không ngừng lan rộng, tạo ra những đường nét cực kỳ khủng bố.