Bóng trăng lung linh đáy nước, hẳn bạn có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ là, đợi đến khi bạn muốn bắt lấy nó, bạn không chỉ chắc chắn rơi mình vào khoảng không, hơn nữa có thể rơi xuống nước nữa
(Cổ Long - Luận)
Chỉ có kẻ chuyên leo núi mới có thể bám theo nàng được thôi. Không còn cách nào khác, Liễu Dật vận khởi Ẩn Toàn Cửu Ảnh, tiếp tục cố gắng bám sát theo Cát Lợi Nhi. Cứ hướng thẳng phía trước mà đi mãi, đi mãi, cũng chẳng biết đã chạy được đã bao lâu rồi, nhìn bộ dạng nha đầu ấy cứ như muốn bò một hơi lên tận đỉnh núi vậy. Liễu Dật cũng uể oải theo sau, dầu gì hiện tại chàng cũng đang cảm thấy rất thoải mái, từ khi có được nội đan ngàn năm, cũng như được Lang vương truyền thụ tâm pháp, chân khí trong người gia tăng đáng kể, chàng sử xuất Ẩn Toàn Cửu Ảnh nên đi trên đường núi như đi lại trên đất bằng vậy. Nhìn thấy sắc trời dần dần chuyển tối, Cát Lợi Nhi lấy ra một chiếc khăn tay giắt ở lưng đưa cho Liễu Dật: “Thư sinh, lau mồ hôi nào! Đã đi được cả một chặng đường xa, chắc huynh cũng đã mệt rồi.” Liễu Dật tiện tay cầm lấy chiếc khăn mới chợt nhận ra mình chẳng đổ một giọt mồ hôi nào, thế nhưng đã nhận rồi cũng khó mà trả về, sắc trời sẫm tối, chẳng thấy được mặt người nữa, thế rồi cũng làm bộ như đang lau mồ hôi, quệt vài cái rồi trả lại cho Cát Lợi Cát Lợi Nhi dùng ống tay áo lau khuôn mặt đang đỏ hồng lên như táo chín, mỉm cười nói: “Thư sinh có phải đều là bọn ngốc hay không, huynh lau rồi còn trả lại cho muội làm gì? Hãy bỏ đi! Chúng ta phải lên đỉnh núi trước khi trời tối, bằng không nếu qua đêm ở giữa lưng chừng núi, nửa đêm không may trở mình ngã chết thì sao ?”
Liễu Dật ngửi ngửi chiếc khăn tay, thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, chắc là u hương từ trên người Cát Lợi mà ra. Trên chiếc khăn có thêu một đôi uyên ương, trông có vẻ rất tinh tế, Liễu Dật nghĩ thầm: “Một vật đẹp đẽ như vậy, nếu bỏ đi thì thật phí.”, thế rồi tiện tay thu vào ống tay áo. Cát Lợi vừa đi vừa hỏi: “Thư sinh, nghe nói huynh là tài tử tại Giang Nam, tranh của huynh rất nhiều người muốn và cả tập thơ của huynh cũng được rất nhiều người sưu tầm.” Liễu Dật cười đáp: “Không đâu, đều là những lời phóng đại, chẳng phải Lang Vương đã nói, ta chỉ là một tên thư sinh vô lại, làm tài tử thế nào được.” Cát Lợi Nhi liền dừng lại cười bảo: “Huynh còn lừa muội nữa, đại giang nam bắc có một câu truyền khẩu, huynh chưa nghe sao ‘Thiên hạ tài tử chẳng đáng đồng tiền, chỉ có Liễu Dật là đáng giá, nửa điên nửa rồ xông pha Phong Đà Động, Vô Lại Thư Sinh bôn tẩu giang hồ’, haha, thật là thú vị.“ Liễu Dật kinh ngạc hỏi: “Chuyện này có tự bao giờ? Ta đến Phong Đà Động cách đây có vài ngày, làm sao chuyện này lại lan truyền nhanh thế?” Cát Lợi Nhi cười phá lên nói: “Huynh thật không biết sao ? Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đồn xa vạn dặm, huynh hiện tại kể như cũng đã làm một chuyện xấu, ha ha, người trong giang hồ, có ai lại còn không biết huynh chính là Vô Lại Thư Sinh.” Liễu Dật nghĩ thầm “Vậy thì thật là thê thảm, Ma Môn nhất định không dễ bỏ qua cho mình đâu.” Cát Lợi Nhi tiếp tục đi lên phía trước, nói vọng lại: “Sao thế? Huynh đang nghĩ gì... A...” Chỉ nghe Cát Lợi kêu lên một tiếng, trượt chân một cái, rồi ngã người về phía sau. Liễu Dật ngẩng đầu nhìn thấy, lập tức gia tăng yếu quyết chữ “Trầm” trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh tay phải vươn ra, ôm lấy Cát Lợi Nhi vào lòng, khẽ vẫy chiếc quạt, một làn u hương thiếu nữ thoảng thoảng làm cho Liễu Dật cảm thấy thẫn thờ... không biết tại làm sao, Cát Lợi Nhi vốn không phải là một cô gái đẹp, so với mấy nàng gặp gỡ từ trước Thủy Nhi, A Cửu còn kém hơn nhiều, thậm chí ngay cả mấy ả nha hoàn hầu cận của mình là Băng Nhi, Thanh Nhi cũng không sánh bằng, thế nhưng lại có khả năng hấp dẫn Liễu Dật.
Cát Lợi Nhi bị mất thăng bằng, nhất thời không thể tự mình đứng dậy, ngẩng đầu đối diện với Liễu Dật: “Đúng là vô lại, ôm vậy đủ rồi. Nếu mà không mệt thì muội cứ dựa vào đây nghỉ một lúc.” Liễu Dật đỏ ửng mặt, vội vã giúp Cát Lợi đứng dậy: “Nhất thời sơ ý! Nhất thời sơ ý, xin cô nương thứ lỗi.” Cát Lợi Nhi khúc khích cười bảo: “Không thể tưởng được là thư sinh huynh lại vô dụng như thế, dựa vào người huynh thế mà huynh lại không biết tránh qua một bên, haha, thật buồn cười.” Liễu Dật nhìn vẻ mặt ngây thơ của Cát Lợi Nhi đáp lại: “Nhìn kia, mặt trăng đã nhô lên, chúng ta hãy mau đi tiếp.” Cát Lợi Nhi cười nói: “Chúng ta đã đến được đỉnh núi rồi, vừa nãy thật là hoảng hồn, bỗng nhiên trượt chân.”, nói rồi quay người đi tới trước. Liễu Dật cũng gia tăng cước bộ, đi theo phía sau, chỉ thấy trước mắt một khoảng đất rộng, ngọn núi này không ngờ lại khá bằng phẳng, bốn bên có nhiều đá núi, cây cối, nếu như ở bên trên có thêm một cái lọng che, có thể tạo thành một căn nhà thiên nhiên to lớn, ngọn núi Nguyệt Thương Sơn này đúng là không tệ... Cát Lợi Nhi chạy vội đến phía sau một tảng đá lớn, nói: “Ở đây này, hôm nay hãy nghỉ ngơi tại đây, ngày mai chúng ta đi theo đỉnh núi về hướng đông tìm Liên tâm thảo.” Liễu Dật nhìn bốn phía rồi nói: “Khí trời có vẻ lạnh, muội hãy ở lại đây, để ta đi tìm củi để nhóm lửa.” Cát Lợi Nhi gật đầu, bắt đầu dọn dẹp phía dưới bệ tảng đá rồi bắt đầu đào một cái hố nhỏ, chuẩn bị nhóm lửa. Liễu Dật đi về phía bên kia của đỉnh núi, so ra nơi đây khá bằng phẳng, cây cối rậm rạp. Liễu Dật vừa định thu thập ít củi, bỗng nhiên phát hiện ở xa trong bóng tối có một đôi mắt màu xanh thẫm, chằm chằm nhìn về phía mình. Liễu Dật liền tập trung quan sát, chính là chó sói, nguyên lai Lang vương cũng có đôi mắt như thế, hèn chi mà lại thấy rất quen. Hai mắt Liễu Dật chuyển động, cười thầm một tiếng: “Haha, hôm nay có thịt để ăn rồi.” Nói xong liền vận khởi chân khí, ngón tay út bật ra, Bích Ngọc Hoa Chỉ , một đạo lam sắc sáng ngời, hòa quyện cùng hương thanh dịu của hoa lan, bắn vào khoảng giữa của đôi mắt xanh kia không phát ra một tiếng động nào, con sói bị trúng chỉ bể nát đầu.
Liễu Dật nhìn ngón tay út của mình nghĩ thầm: “Nếu như Lang Vương biết được ta lại dùng võ công của hắn là Bích ngọc hoa chỉ để sát thương đồng bào của hắn, haha, không biết hắn phản ứng tế nào.” Liễu Dật đi lên phía trước, kéo chân con sói, thu thập một ít củi rồi quay trở về bình đài trên đỉnh núi. Cát Lợi Nhi ngồi đó đang ăn phần lương khô, trông thấy Liễu Dật tay ôm tay kéo đang đi đến, lại gần xem cho rõ, thì ra là đang kéo một con sói. Cát Lợi Nhi cao hứng nói: “Ha ha, hôm nay có thịt để ăn, không phải dùng thứ lương khô này”, nói rồi xòe bàn tay nhỏ nhắn ra sức ném phần lương khô còn dư đi. Liễu Dật phân phối công việc: “Đưa cho huynh con dao, muội thổi lửa, huynh lột da.” Cát Lợi Nhi rút con dao nhỏ ở lưng đưa cho Liễu Dật, sau đó lấy ra hỏa thạch, chuẩn bị nhóm lửa. Hai chân phì nộn của con sói được chặt ra, lột da, lại chặt hai đoạn cây dài, rồi đặt hai chân sói vào đó, kê trên ngọn lửa, bắt đầu nướng thịt. Liễu Dật không ngừng xoay trở hai chân sói, sợ chúng bị cháy. Cát Lợi Nhi liền lấy từ trong người một ống sáo dắt ở lưng ra đề nghị: “Cát Lợi Nhi thổi một khúc nhạc cho huynh nghe xem có được không nhé?” Liễu Dật bị khói hun vào mặt không mở được cả mắt, nước mắt ràn rụa: “Được đó, đang lúc ta đang chán muốn chết đây.” Cát Lợi Nhi đưa ống sáo đến gần miệng, bắt đầu thổi. Liễu Dật lắng nghe, không ngờ nàng lại tấu danh khúc “Hóa Điệp”; tuy là bắt chước không giống lắm, nhưng trong âm điệu, Liễu Dật có thể cảm thấy sự bi thương trong lòng nàng, nhưng trong sự thương tâm lại bàng bạc một tia hạnh phúc, không hiểu nguyên nhân là vì sao? Một làn gió lạnh lướt qua thổi dạt cột khói, Liễu Dật làm công việc nướng thịt cũng đã tiến bộ, có thể vừa lơ là xoay trở vừa yên lặng lắng nghe điệu Hóa Điệp của Cát Lợi Nhi. Liễu Dật không nhịn được hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nhỏ cùng với Thập Kiệt Nhất trốn học âm luật ra ngoài du ngoạn, lúc bấy giờ không biết Liễu Dật đã bị cha đánh biết bao nhiêu trận, bây giờ nhớ lại cha già nghiêm khắc, không biết mấy tháng trời nay sức khỏe thế nào. Tiếng sáo vừa dứt, Cát Lợi Nhi ngồi xuống bên cạnh Liễu Dật, ngả đầu tựa lên trên bờ vai chàng, những mệt mỏi vừa mới rồi dường như biến đâu mất. Thân hình nhỏ bé quyến rũ tựa vào người y một cách hết sức tự nhiên, lên tiếng hỏi: “Này, nghe thế nào vậy, muội thổi có hay không?” Liễu Dật bị Cát Lợi Nhi tựa vào người thì đâm ra mất tự nhiên, trả lời: “Đương... đương nhiên, hay lắm. Tuy không giống lắm, nhưng có thể đặt tâm tư mình vào bản nhạc như vậy là tốt rồi.” Cát Lợi đổi vị trí chỗ tựa đầu để thoải mái nằm xuống rồi nói: “Thư sinh đúng là thư sinh, tài tử của Giang Nam, nói ra câu nào cũng có đạo lý, chỉ là... muội không hiểu nổi, Cát Lợi Nhi quả thật rất đói bụng mà thịt vẫn chưa chín.” Liễu Dật bị Cát Lợi Nhi tựa vào người làm cho đầu óc phân tán, vội vàng coi đến hai cái chân sói, một cái đã chín tới tươm cả mỡ, còn một cái đã bắt đầu cháy xém, vội vàng lấy xuống, đưa cho Cát Lợi Nhi: “Của muội đây.” Bản thân mình thì lấy phần đã có mùi khen khét, nhưng vẫn còn ngon lành, liền quệt mũi bảo: “Đói rồi, ăn đi thôi.” Cát Lợi Nhi quay đầu lại nhìn, phá lên cười, chẳng là ở chỗ Liễu Dật quyệt vào khi nãy, vô tình đã để lại một vệt đen, giống như mặt của con mèo. Liễu Dật xé một miếng thịt sói thơm phức, đưa lên miệng, ngơ ngác nhìn nàng hỏi lại: “Thế nào, sao lại cười như thế, trên mặt của ta nở hoa hay sao?”, nói rồi há miệng cắn một miếng lớn. Cát Lợi Nhi gập người cười như nắc nẻ: “Thư sinh ngốc nghếch, mặt của huynh trông còn dễ thương hơn cả hoa đấy chứ. Đừng động đậy, để muội giúp huynh.”, nói rồi vén tay áo lên, xóa đi vệt đen dưới mũi của Liễu Dật. Hai người mặt đối mặt, xuyên qua tay áo, Liễu Dật chẳng những có thể thấy rõ ràng gò má nhỏ xinh của Cát Lợi Nhi, mà còn thấy cả đôi mắt như biết nói ấy, có nhiều lúc, đôi mắt tựa hồ dấn theo mình, không biết tại sao đôi mắt thật quen thuộc, mường tượng như nó là một bộ phận của con tim, khiến Liễu Dật nhìn đến ngơ ngẩn. Đồng thời khi Cát Lợi Nhi nhìn vào mắt Liễu Dật, đôi tay nàng bỗng dừng lại. Vì sao ? Vì sao đôi mắt này có vẻ rất quen thuộc ? Như đã gặp nhau từ trăm ngàn năm trước? Tựa hồ như cách đây lâu lắm, lâu lắm rồi, hình ảnh cặp mắt này đã ghi đậm trong tim nàng, dấu ấn đó mãi mãi không thể xóa mờ được, đó là...
Bóng trăng lung linh đáy nước, hẳn bạn có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ là, đợi đến khi bạn muốn bắt lấy nó, bạn không chỉ chắc chắn rơi mình vào khoảng không, hơn nữa có thể rơi xuống nước nữa
(Cổ Long - Luận)
Chỉ có kẻ chuyên leo núi mới có thể bám theo nàng được thôi. Không còn cách nào khác, Liễu Dật vận khởi Ẩn Toàn Cửu Ảnh, tiếp tục cố gắng bám sát theo Cát Lợi Nhi. Cứ hướng thẳng phía trước mà đi mãi, đi mãi, cũng chẳng biết đã chạy được đã bao lâu rồi, nhìn bộ dạng nha đầu ấy cứ như muốn bò một hơi lên tận đỉnh núi vậy. Liễu Dật cũng uể oải theo sau, dầu gì hiện tại chàng cũng đang cảm thấy rất thoải mái, từ khi có được nội đan ngàn năm, cũng như được Lang vương truyền thụ tâm pháp, chân khí trong người gia tăng đáng kể, chàng sử xuất Ẩn Toàn Cửu Ảnh nên đi trên đường núi như đi lại trên đất bằng vậy. Nhìn thấy sắc trời dần dần chuyển tối, Cát Lợi Nhi lấy ra một chiếc khăn tay giắt ở lưng đưa cho Liễu Dật: “Thư sinh, lau mồ hôi nào! Đã đi được cả một chặng đường xa, chắc huynh cũng đã mệt rồi.” Liễu Dật tiện tay cầm lấy chiếc khăn mới chợt nhận ra mình chẳng đổ một giọt mồ hôi nào, thế nhưng đã nhận rồi cũng khó mà trả về, sắc trời sẫm tối, chẳng thấy được mặt người nữa, thế rồi cũng làm bộ như đang lau mồ hôi, quệt vài cái rồi trả lại cho Cát Lợi Cát Lợi Nhi dùng ống tay áo lau khuôn mặt đang đỏ hồng lên như táo chín, mỉm cười nói: “Thư sinh có phải đều là bọn ngốc hay không, huynh lau rồi còn trả lại cho muội làm gì? Hãy bỏ đi! Chúng ta phải lên đỉnh núi trước khi trời tối, bằng không nếu qua đêm ở giữa lưng chừng núi, nửa đêm không may trở mình ngã chết thì sao ?”
Liễu Dật ngửi ngửi chiếc khăn tay, thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, chắc là u hương từ trên người Cát Lợi mà ra. Trên chiếc khăn có thêu một đôi uyên ương, trông có vẻ rất tinh tế, Liễu Dật nghĩ thầm: “Một vật đẹp đẽ như vậy, nếu bỏ đi thì thật phí.”, thế rồi tiện tay thu vào ống tay áo. Cát Lợi vừa đi vừa hỏi: “Thư sinh, nghe nói huynh là tài tử tại Giang Nam, tranh của huynh rất nhiều người muốn và cả tập thơ của huynh cũng được rất nhiều người sưu tầm.” Liễu Dật cười đáp: “Không đâu, đều là những lời phóng đại, chẳng phải Lang Vương đã nói, ta chỉ là một tên thư sinh vô lại, làm tài tử thế nào được.” Cát Lợi Nhi liền dừng lại cười bảo: “Huynh còn lừa muội nữa, đại giang nam bắc có một câu truyền khẩu, huynh chưa nghe sao ‘Thiên hạ tài tử chẳng đáng đồng tiền, chỉ có Liễu Dật là đáng giá, nửa điên nửa rồ xông pha Phong Đà Động, Vô Lại Thư Sinh bôn tẩu giang hồ’, haha, thật là thú vị.“ Liễu Dật kinh ngạc hỏi: “Chuyện này có tự bao giờ? Ta đến Phong Đà Động cách đây có vài ngày, làm sao chuyện này lại lan truyền nhanh thế?” Cát Lợi Nhi cười phá lên nói: “Huynh thật không biết sao ? Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đồn xa vạn dặm, huynh hiện tại kể như cũng đã làm một chuyện xấu, ha ha, người trong giang hồ, có ai lại còn không biết huynh chính là Vô Lại Thư Sinh.” Liễu Dật nghĩ thầm “Vậy thì thật là thê thảm, Ma Môn nhất định không dễ bỏ qua cho mình đâu.” Cát Lợi Nhi tiếp tục đi lên phía trước, nói vọng lại: “Sao thế? Huynh đang nghĩ gì... A...” Chỉ nghe Cát Lợi kêu lên một tiếng, trượt chân một cái, rồi ngã người về phía sau. Liễu Dật ngẩng đầu nhìn thấy, lập tức gia tăng yếu quyết chữ “Trầm” trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh tay phải vươn ra, ôm lấy Cát Lợi Nhi vào lòng, khẽ vẫy chiếc quạt, một làn u hương thiếu nữ thoảng thoảng làm cho Liễu Dật cảm thấy thẫn thờ... không biết tại làm sao, Cát Lợi Nhi vốn không phải là một cô gái đẹp, so với mấy nàng gặp gỡ từ trước Thủy Nhi, A Cửu còn kém hơn nhiều, thậm chí ngay cả mấy ả nha hoàn hầu cận của mình là Băng Nhi, Thanh Nhi cũng không sánh bằng, thế nhưng lại có khả năng hấp dẫn Liễu Dật.
Cát Lợi Nhi bị mất thăng bằng, nhất thời không thể tự mình đứng dậy, ngẩng đầu đối diện với Liễu Dật: “Đúng là vô lại, ôm vậy đủ rồi. Nếu mà không mệt thì muội cứ dựa vào đây nghỉ một lúc.” Liễu Dật đỏ ửng mặt, vội vã giúp Cát Lợi đứng dậy: “Nhất thời sơ ý! Nhất thời sơ ý, xin cô nương thứ lỗi.” Cát Lợi Nhi khúc khích cười bảo: “Không thể tưởng được là thư sinh huynh lại vô dụng như thế, dựa vào người huynh thế mà huynh lại không biết tránh qua một bên, haha, thật buồn cười.” Liễu Dật nhìn vẻ mặt ngây thơ của Cát Lợi Nhi đáp lại: “Nhìn kia, mặt trăng đã nhô lên, chúng ta hãy mau đi tiếp.” Cát Lợi Nhi cười nói: “Chúng ta đã đến được đỉnh núi rồi, vừa nãy thật là hoảng hồn, bỗng nhiên trượt chân.”, nói rồi quay người đi tới trước. Liễu Dật cũng gia tăng cước bộ, đi theo phía sau, chỉ thấy trước mắt một khoảng đất rộng, ngọn núi này không ngờ lại khá bằng phẳng, bốn bên có nhiều đá núi, cây cối, nếu như ở bên trên có thêm một cái lọng che, có thể tạo thành một căn nhà thiên nhiên to lớn, ngọn núi Nguyệt Thương Sơn này đúng là không tệ... Cát Lợi Nhi chạy vội đến phía sau một tảng đá lớn, nói: “Ở đây này, hôm nay hãy nghỉ ngơi tại đây, ngày mai chúng ta đi theo đỉnh núi về hướng đông tìm Liên tâm thảo.” Liễu Dật nhìn bốn phía rồi nói: “Khí trời có vẻ lạnh, muội hãy ở lại đây, để ta đi tìm củi để nhóm lửa.” Cát Lợi Nhi gật đầu, bắt đầu dọn dẹp phía dưới bệ tảng đá rồi bắt đầu đào một cái hố nhỏ, chuẩn bị nhóm lửa. Liễu Dật đi về phía bên kia của đỉnh núi, so ra nơi đây khá bằng phẳng, cây cối rậm rạp. Liễu Dật vừa định thu thập ít củi, bỗng nhiên phát hiện ở xa trong bóng tối có một đôi mắt màu xanh thẫm, chằm chằm nhìn về phía mình. Liễu Dật liền tập trung quan sát, chính là chó sói, nguyên lai Lang vương cũng có đôi mắt như thế, hèn chi mà lại thấy rất quen. Hai mắt Liễu Dật chuyển động, cười thầm một tiếng: “Haha, hôm nay có thịt để ăn rồi.” Nói xong liền vận khởi chân khí, ngón tay út bật ra, Bích Ngọc Hoa Chỉ , một đạo lam sắc sáng ngời, hòa quyện cùng hương thanh dịu của hoa lan, bắn vào khoảng giữa của đôi mắt xanh kia không phát ra một tiếng động nào, con sói bị trúng chỉ bể nát đầu.
Liễu Dật nhìn ngón tay út của mình nghĩ thầm: “Nếu như Lang Vương biết được ta lại dùng võ công của hắn là Bích ngọc hoa chỉ để sát thương đồng bào của hắn, haha, không biết hắn phản ứng tế nào.” Liễu Dật đi lên phía trước, kéo chân con sói, thu thập một ít củi rồi quay trở về bình đài trên đỉnh núi. Cát Lợi Nhi ngồi đó đang ăn phần lương khô, trông thấy Liễu Dật tay ôm tay kéo đang đi đến, lại gần xem cho rõ, thì ra là đang kéo một con sói. Cát Lợi Nhi cao hứng nói: “Ha ha, hôm nay có thịt để ăn, không phải dùng thứ lương khô này”, nói rồi xòe bàn tay nhỏ nhắn ra sức ném phần lương khô còn dư đi. Liễu Dật phân phối công việc: “Đưa cho huynh con dao, muội thổi lửa, huynh lột da.” Cát Lợi Nhi rút con dao nhỏ ở lưng đưa cho Liễu Dật, sau đó lấy ra hỏa thạch, chuẩn bị nhóm lửa. Hai chân phì nộn của con sói được chặt ra, lột da, lại chặt hai đoạn cây dài, rồi đặt hai chân sói vào đó, kê trên ngọn lửa, bắt đầu nướng thịt. Liễu Dật không ngừng xoay trở hai chân sói, sợ chúng bị cháy. Cát Lợi Nhi liền lấy từ trong người một ống sáo dắt ở lưng ra đề nghị: “Cát Lợi Nhi thổi một khúc nhạc cho huynh nghe xem có được không nhé?” Liễu Dật bị khói hun vào mặt không mở được cả mắt, nước mắt ràn rụa: “Được đó, đang lúc ta đang chán muốn chết đây.” Cát Lợi Nhi đưa ống sáo đến gần miệng, bắt đầu thổi. Liễu Dật lắng nghe, không ngờ nàng lại tấu danh khúc “Hóa Điệp”; tuy là bắt chước không giống lắm, nhưng trong âm điệu, Liễu Dật có thể cảm thấy sự bi thương trong lòng nàng, nhưng trong sự thương tâm lại bàng bạc một tia hạnh phúc, không hiểu nguyên nhân là vì sao? Một làn gió lạnh lướt qua thổi dạt cột khói, Liễu Dật làm công việc nướng thịt cũng đã tiến bộ, có thể vừa lơ là xoay trở vừa yên lặng lắng nghe điệu Hóa Điệp của Cát Lợi Nhi. Liễu Dật không nhịn được hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nhỏ cùng với Thập Kiệt Nhất trốn học âm luật ra ngoài du ngoạn, lúc bấy giờ không biết Liễu Dật đã bị cha đánh biết bao nhiêu trận, bây giờ nhớ lại cha già nghiêm khắc, không biết mấy tháng trời nay sức khỏe thế nào. Tiếng sáo vừa dứt, Cát Lợi Nhi ngồi xuống bên cạnh Liễu Dật, ngả đầu tựa lên trên bờ vai chàng, những mệt mỏi vừa mới rồi dường như biến đâu mất. Thân hình nhỏ bé quyến rũ tựa vào người y một cách hết sức tự nhiên, lên tiếng hỏi: “Này, nghe thế nào vậy, muội thổi có hay không?” Liễu Dật bị Cát Lợi Nhi tựa vào người thì đâm ra mất tự nhiên, trả lời: “Đương... đương nhiên, hay lắm. Tuy không giống lắm, nhưng có thể đặt tâm tư mình vào bản nhạc như vậy là tốt rồi.” Cát Lợi đổi vị trí chỗ tựa đầu để thoải mái nằm xuống rồi nói: “Thư sinh đúng là thư sinh, tài tử của Giang Nam, nói ra câu nào cũng có đạo lý, chỉ là... muội không hiểu nổi, Cát Lợi Nhi quả thật rất đói bụng mà thịt vẫn chưa chín.” Liễu Dật bị Cát Lợi Nhi tựa vào người làm cho đầu óc phân tán, vội vàng coi đến hai cái chân sói, một cái đã chín tới tươm cả mỡ, còn một cái đã bắt đầu cháy xém, vội vàng lấy xuống, đưa cho Cát Lợi Nhi: “Của muội đây.” Bản thân mình thì lấy phần đã có mùi khen khét, nhưng vẫn còn ngon lành, liền quệt mũi bảo: “Đói rồi, ăn đi thôi.” Cát Lợi Nhi quay đầu lại nhìn, phá lên cười, chẳng là ở chỗ Liễu Dật quyệt vào khi nãy, vô tình đã để lại một vệt đen, giống như mặt của con mèo. Liễu Dật xé một miếng thịt sói thơm phức, đưa lên miệng, ngơ ngác nhìn nàng hỏi lại: “Thế nào, sao lại cười như thế, trên mặt của ta nở hoa hay sao?”, nói rồi há miệng cắn một miếng lớn. Cát Lợi Nhi gập người cười như nắc nẻ: “Thư sinh ngốc nghếch, mặt của huynh trông còn dễ thương hơn cả hoa đấy chứ. Đừng động đậy, để muội giúp huynh.”, nói rồi vén tay áo lên, xóa đi vệt đen dưới mũi của Liễu Dật. Hai người mặt đối mặt, xuyên qua tay áo, Liễu Dật chẳng những có thể thấy rõ ràng gò má nhỏ xinh của Cát Lợi Nhi, mà còn thấy cả đôi mắt như biết nói ấy, có nhiều lúc, đôi mắt tựa hồ dấn theo mình, không biết tại sao đôi mắt thật quen thuộc, mường tượng như nó là một bộ phận của con tim, khiến Liễu Dật nhìn đến ngơ ngẩn. Đồng thời khi Cát Lợi Nhi nhìn vào mắt Liễu Dật, đôi tay nàng bỗng dừng lại. Vì sao ? Vì sao đôi mắt này có vẻ rất quen thuộc ? Như đã gặp nhau từ trăm ngàn năm trước? Tựa hồ như cách đây lâu lắm, lâu lắm rồi, hình ảnh cặp mắt này đã ghi đậm trong tim nàng, dấu ấn đó mãi mãi không thể xóa mờ được, đó là...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bóng trăng lung linh đáy nước, hẳn bạn có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ là, đợi đến khi bạn muốn bắt lấy nó, bạn không chỉ chắc chắn rơi mình vào khoảng không, hơn nữa có thể rơi xuống nước nữa
(Cổ Long - Luận)
Chỉ có kẻ chuyên leo núi mới có thể bám theo nàng được thôi. Không còn cách nào khác, Liễu Dật vận khởi Ẩn Toàn Cửu Ảnh, tiếp tục cố gắng bám sát theo Cát Lợi Nhi. Cứ hướng thẳng phía trước mà đi mãi, đi mãi, cũng chẳng biết đã chạy được đã bao lâu rồi, nhìn bộ dạng nha đầu ấy cứ như muốn bò một hơi lên tận đỉnh núi vậy. Liễu Dật cũng uể oải theo sau, dầu gì hiện tại chàng cũng đang cảm thấy rất thoải mái, từ khi có được nội đan ngàn năm, cũng như được Lang vương truyền thụ tâm pháp, chân khí trong người gia tăng đáng kể, chàng sử xuất Ẩn Toàn Cửu Ảnh nên đi trên đường núi như đi lại trên đất bằng vậy. Nhìn thấy sắc trời dần dần chuyển tối, Cát Lợi Nhi lấy ra một chiếc khăn tay giắt ở lưng đưa cho Liễu Dật: “Thư sinh, lau mồ hôi nào! Đã đi được cả một chặng đường xa, chắc huynh cũng đã mệt rồi.” Liễu Dật tiện tay cầm lấy chiếc khăn mới chợt nhận ra mình chẳng đổ một giọt mồ hôi nào, thế nhưng đã nhận rồi cũng khó mà trả về, sắc trời sẫm tối, chẳng thấy được mặt người nữa, thế rồi cũng làm bộ như đang lau mồ hôi, quệt vài cái rồi trả lại cho Cát Lợi Cát Lợi Nhi dùng ống tay áo lau khuôn mặt đang đỏ hồng lên như táo chín, mỉm cười nói: “Thư sinh có phải đều là bọn ngốc hay không, huynh lau rồi còn trả lại cho muội làm gì? Hãy bỏ đi! Chúng ta phải lên đỉnh núi trước khi trời tối, bằng không nếu qua đêm ở giữa lưng chừng núi, nửa đêm không may trở mình ngã chết thì sao ?”
Liễu Dật ngửi ngửi chiếc khăn tay, thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, chắc là u hương từ trên người Cát Lợi mà ra. Trên chiếc khăn có thêu một đôi uyên ương, trông có vẻ rất tinh tế, Liễu Dật nghĩ thầm: “Một vật đẹp đẽ như vậy, nếu bỏ đi thì thật phí.”, thế rồi tiện tay thu vào ống tay áo. Cát Lợi vừa đi vừa hỏi: “Thư sinh, nghe nói huynh là tài tử tại Giang Nam, tranh của huynh rất nhiều người muốn và cả tập thơ của huynh cũng được rất nhiều người sưu tầm.” Liễu Dật cười đáp: “Không đâu, đều là những lời phóng đại, chẳng phải Lang Vương đã nói, ta chỉ là một tên thư sinh vô lại, làm tài tử thế nào được.” Cát Lợi Nhi liền dừng lại cười bảo: “Huynh còn lừa muội nữa, đại giang nam bắc có một câu truyền khẩu, huynh chưa nghe sao ‘Thiên hạ tài tử chẳng đáng đồng tiền, chỉ có Liễu Dật là đáng giá, nửa điên nửa rồ xông pha Phong Đà Động, Vô Lại Thư Sinh bôn tẩu giang hồ’, haha, thật là thú vị.“ Liễu Dật kinh ngạc hỏi: “Chuyện này có tự bao giờ? Ta đến Phong Đà Động cách đây có vài ngày, làm sao chuyện này lại lan truyền nhanh thế?” Cát Lợi Nhi cười phá lên nói: “Huynh thật không biết sao ? Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đồn xa vạn dặm, huynh hiện tại kể như cũng đã làm một chuyện xấu, ha ha, người trong giang hồ, có ai lại còn không biết huynh chính là Vô Lại Thư Sinh.” Liễu Dật nghĩ thầm “Vậy thì thật là thê thảm, Ma Môn nhất định không dễ bỏ qua cho mình đâu.” Cát Lợi Nhi tiếp tục đi lên phía trước, nói vọng lại: “Sao thế? Huynh đang nghĩ gì... A...” Chỉ nghe Cát Lợi kêu lên một tiếng, trượt chân một cái, rồi ngã người về phía sau. Liễu Dật ngẩng đầu nhìn thấy, lập tức gia tăng yếu quyết chữ “Trầm” trong Ẩn Toàn Cửu Ảnh tay phải vươn ra, ôm lấy Cát Lợi Nhi vào lòng, khẽ vẫy chiếc quạt, một làn u hương thiếu nữ thoảng thoảng làm cho Liễu Dật cảm thấy thẫn thờ... không biết tại làm sao, Cát Lợi Nhi vốn không phải là một cô gái đẹp, so với mấy nàng gặp gỡ từ trước Thủy Nhi, A Cửu còn kém hơn nhiều, thậm chí ngay cả mấy ả nha hoàn hầu cận của mình là Băng Nhi, Thanh Nhi cũng không sánh bằng, thế nhưng lại có khả năng hấp dẫn Liễu Dật.
Cát Lợi Nhi bị mất thăng bằng, nhất thời không thể tự mình đứng dậy, ngẩng đầu đối diện với Liễu Dật: “Đúng là vô lại, ôm vậy đủ rồi. Nếu mà không mệt thì muội cứ dựa vào đây nghỉ một lúc.” Liễu Dật đỏ ửng mặt, vội vã giúp Cát Lợi đứng dậy: “Nhất thời sơ ý! Nhất thời sơ ý, xin cô nương thứ lỗi.” Cát Lợi Nhi khúc khích cười bảo: “Không thể tưởng được là thư sinh huynh lại vô dụng như thế, dựa vào người huynh thế mà huynh lại không biết tránh qua một bên, haha, thật buồn cười.” Liễu Dật nhìn vẻ mặt ngây thơ của Cát Lợi Nhi đáp lại: “Nhìn kia, mặt trăng đã nhô lên, chúng ta hãy mau đi tiếp.” Cát Lợi Nhi cười nói: “Chúng ta đã đến được đỉnh núi rồi, vừa nãy thật là hoảng hồn, bỗng nhiên trượt chân.”, nói rồi quay người đi tới trước. Liễu Dật cũng gia tăng cước bộ, đi theo phía sau, chỉ thấy trước mắt một khoảng đất rộng, ngọn núi này không ngờ lại khá bằng phẳng, bốn bên có nhiều đá núi, cây cối, nếu như ở bên trên có thêm một cái lọng che, có thể tạo thành một căn nhà thiên nhiên to lớn, ngọn núi Nguyệt Thương Sơn này đúng là không tệ... Cát Lợi Nhi chạy vội đến phía sau một tảng đá lớn, nói: “Ở đây này, hôm nay hãy nghỉ ngơi tại đây, ngày mai chúng ta đi theo đỉnh núi về hướng đông tìm Liên tâm thảo.” Liễu Dật nhìn bốn phía rồi nói: “Khí trời có vẻ lạnh, muội hãy ở lại đây, để ta đi tìm củi để nhóm lửa.” Cát Lợi Nhi gật đầu, bắt đầu dọn dẹp phía dưới bệ tảng đá rồi bắt đầu đào một cái hố nhỏ, chuẩn bị nhóm lửa. Liễu Dật đi về phía bên kia của đỉnh núi, so ra nơi đây khá bằng phẳng, cây cối rậm rạp. Liễu Dật vừa định thu thập ít củi, bỗng nhiên phát hiện ở xa trong bóng tối có một đôi mắt màu xanh thẫm, chằm chằm nhìn về phía mình. Liễu Dật liền tập trung quan sát, chính là chó sói, nguyên lai Lang vương cũng có đôi mắt như thế, hèn chi mà lại thấy rất quen. Hai mắt Liễu Dật chuyển động, cười thầm một tiếng: “Haha, hôm nay có thịt để ăn rồi.” Nói xong liền vận khởi chân khí, ngón tay út bật ra, Bích Ngọc Hoa Chỉ , một đạo lam sắc sáng ngời, hòa quyện cùng hương thanh dịu của hoa lan, bắn vào khoảng giữa của đôi mắt xanh kia không phát ra một tiếng động nào, con sói bị trúng chỉ bể nát đầu.
Liễu Dật nhìn ngón tay út của mình nghĩ thầm: “Nếu như Lang Vương biết được ta lại dùng võ công của hắn là Bích ngọc hoa chỉ để sát thương đồng bào của hắn, haha, không biết hắn phản ứng tế nào.” Liễu Dật đi lên phía trước, kéo chân con sói, thu thập một ít củi rồi quay trở về bình đài trên đỉnh núi. Cát Lợi Nhi ngồi đó đang ăn phần lương khô, trông thấy Liễu Dật tay ôm tay kéo đang đi đến, lại gần xem cho rõ, thì ra là đang kéo một con sói. Cát Lợi Nhi cao hứng nói: “Ha ha, hôm nay có thịt để ăn, không phải dùng thứ lương khô này”, nói rồi xòe bàn tay nhỏ nhắn ra sức ném phần lương khô còn dư đi. Liễu Dật phân phối công việc: “Đưa cho huynh con dao, muội thổi lửa, huynh lột da.” Cát Lợi Nhi rút con dao nhỏ ở lưng đưa cho Liễu Dật, sau đó lấy ra hỏa thạch, chuẩn bị nhóm lửa. Hai chân phì nộn của con sói được chặt ra, lột da, lại chặt hai đoạn cây dài, rồi đặt hai chân sói vào đó, kê trên ngọn lửa, bắt đầu nướng thịt. Liễu Dật không ngừng xoay trở hai chân sói, sợ chúng bị cháy. Cát Lợi Nhi liền lấy từ trong người một ống sáo dắt ở lưng ra đề nghị: “Cát Lợi Nhi thổi một khúc nhạc cho huynh nghe xem có được không nhé?” Liễu Dật bị khói hun vào mặt không mở được cả mắt, nước mắt ràn rụa: “Được đó, đang lúc ta đang chán muốn chết đây.” Cát Lợi Nhi đưa ống sáo đến gần miệng, bắt đầu thổi. Liễu Dật lắng nghe, không ngờ nàng lại tấu danh khúc “Hóa Điệp”; tuy là bắt chước không giống lắm, nhưng trong âm điệu, Liễu Dật có thể cảm thấy sự bi thương trong lòng nàng, nhưng trong sự thương tâm lại bàng bạc một tia hạnh phúc, không hiểu nguyên nhân là vì sao? Một làn gió lạnh lướt qua thổi dạt cột khói, Liễu Dật làm công việc nướng thịt cũng đã tiến bộ, có thể vừa lơ là xoay trở vừa yên lặng lắng nghe điệu Hóa Điệp của Cát Lợi Nhi. Liễu Dật không nhịn được hồi tưởng lại cảnh tượng lúc nhỏ cùng với Thập Kiệt Nhất trốn học âm luật ra ngoài du ngoạn, lúc bấy giờ không biết Liễu Dật đã bị cha đánh biết bao nhiêu trận, bây giờ nhớ lại cha già nghiêm khắc, không biết mấy tháng trời nay sức khỏe thế nào. Tiếng sáo vừa dứt, Cát Lợi Nhi ngồi xuống bên cạnh Liễu Dật, ngả đầu tựa lên trên bờ vai chàng, những mệt mỏi vừa mới rồi dường như biến đâu mất. Thân hình nhỏ bé quyến rũ tựa vào người y một cách hết sức tự nhiên, lên tiếng hỏi: “Này, nghe thế nào vậy, muội thổi có hay không?” Liễu Dật bị Cát Lợi Nhi tựa vào người thì đâm ra mất tự nhiên, trả lời: “Đương... đương nhiên, hay lắm. Tuy không giống lắm, nhưng có thể đặt tâm tư mình vào bản nhạc như vậy là tốt rồi.” Cát Lợi đổi vị trí chỗ tựa đầu để thoải mái nằm xuống rồi nói: “Thư sinh đúng là thư sinh, tài tử của Giang Nam, nói ra câu nào cũng có đạo lý, chỉ là... muội không hiểu nổi, Cát Lợi Nhi quả thật rất đói bụng mà thịt vẫn chưa chín.” Liễu Dật bị Cát Lợi Nhi tựa vào người làm cho đầu óc phân tán, vội vàng coi đến hai cái chân sói, một cái đã chín tới tươm cả mỡ, còn một cái đã bắt đầu cháy xém, vội vàng lấy xuống, đưa cho Cát Lợi Nhi: “Của muội đây.” Bản thân mình thì lấy phần đã có mùi khen khét, nhưng vẫn còn ngon lành, liền quệt mũi bảo: “Đói rồi, ăn đi thôi.” Cát Lợi Nhi quay đầu lại nhìn, phá lên cười, chẳng là ở chỗ Liễu Dật quyệt vào khi nãy, vô tình đã để lại một vệt đen, giống như mặt của con mèo. Liễu Dật xé một miếng thịt sói thơm phức, đưa lên miệng, ngơ ngác nhìn nàng hỏi lại: “Thế nào, sao lại cười như thế, trên mặt của ta nở hoa hay sao?”, nói rồi há miệng cắn một miếng lớn. Cát Lợi Nhi gập người cười như nắc nẻ: “Thư sinh ngốc nghếch, mặt của huynh trông còn dễ thương hơn cả hoa đấy chứ. Đừng động đậy, để muội giúp huynh.”, nói rồi vén tay áo lên, xóa đi vệt đen dưới mũi của Liễu Dật. Hai người mặt đối mặt, xuyên qua tay áo, Liễu Dật chẳng những có thể thấy rõ ràng gò má nhỏ xinh của Cát Lợi Nhi, mà còn thấy cả đôi mắt như biết nói ấy, có nhiều lúc, đôi mắt tựa hồ dấn theo mình, không biết tại sao đôi mắt thật quen thuộc, mường tượng như nó là một bộ phận của con tim, khiến Liễu Dật nhìn đến ngơ ngẩn. Đồng thời khi Cát Lợi Nhi nhìn vào mắt Liễu Dật, đôi tay nàng bỗng dừng lại. Vì sao ? Vì sao đôi mắt này có vẻ rất quen thuộc ? Như đã gặp nhau từ trăm ngàn năm trước? Tựa hồ như cách đây lâu lắm, lâu lắm rồi, hình ảnh cặp mắt này đã ghi đậm trong tim nàng, dấu ấn đó mãi mãi không thể xóa mờ được, đó là...