Một người nếu là vĩnh viễn không biết được bí mật thân thiết nhất với mình, đây há không phải là chuyện tàn nhẫn nhất, bi thảm nhất trên đời sao? (Cổ Long, ngữ)
“Lão đại, đừng thương tâm, Cát Lợi Nhi cũng là nhất thời nổi giận, ta nghĩ qua hai ngày sẽ hết, cô ấy sẽ về lại thôi.” Thập Kiệt Nhất vẫn không cam tâm, khuyên bảo Liễu Dật, nhìn bộ dạng buồn rầu của Liễu Dật, hắn cũng không dễ chịu.
Liễu Dật không nói gì, trong lòng đầy hối hận, lúc mới vừa đuổi theo, đã không còn thấy bóng dáng của Cát Lợi Nhi nữa, dù cho hắn la gọi thế nào, Cát Lợi Nhi cũng không đáp ứng.
Lang Vương nhìn Liễu Dật một cái, nói với mọi người: “Ui, cái vụ tình cảm này, ta rất không rõ ràng, ta đi trước đây.” Nói xong, không nhìn tới ai, chân đạp quạt giấy, theo gió bay đi.
A Cửu nhìn Liễu Dật, nói với Thập Kiệt Nhất: “Đi thôi, ngươi đừng khuyên hắn nữa, lão đại ngươi toàn làm chuyện không minh bạch, ngươi còn ra vẻ minh bạch gì nữa, Cát Lợi Nhi nói không chừng vĩnh viễn sẽ không quay về nữa đâu…”
“Đi thôi, ngươi cũng ngậm miệng lại đi.” Đại Đao Vương bên cạnh bực bội quát A Cửu.
Liễu Dật nhìn mấy người, nói: “Cảm ơn các ngươi. Bất quá hiện tại đã kết thúc rồi, tuy Cát Lợi Nhi đã đi, bất quá ta nhất định sẽ tìm được cô ấy về.”
Đại Đao Vương nhìn Liễu Dật, lắc lắc cái đầu dựng đứng, nói: “Ngươi có thể nghĩ vậy là tốt, sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”
Lại nói vào lúc mấy người lên đường, bốn cái bóng màu trắng chớp lên, từ trên trời rơi xuống, chặn trước mặt bọn họ.
Bọn Liễu Dật đánh giá mấy người mới đến, chỉ thấy bọn họ đều mặc khôi giáp màu trắng bạc, đầu mang “phụng hoàng linh” (lông đuôi chim phượng hoàng), tay cầm trường kiếm, nhìn niên kỷ đều là trung niên trên dưới ba mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc, giống như là người của Thần Môn.
Chỉ thấy người đứng đầu da đen như tóc, bước ra nói: “Xin hỏi các hạ có phải là Liễu Dật, Liễu công tử?”
Liễu Dật gật gật đầu nói: “Chính là tại hạ.”
Người trung niên ôm quyền nói: “Bọn bốn người chúng tôi là Thần Môn, tứ trưởng lão, Dương Vân Phong tọa hạ hộ vệ… tại hạ Phong Thần.”
Những người phía sau theo thứ tự nói: “Tại hạ, Thủy Thần, Hỏa Thần, Lôi Thần.”
Liễu Dật gật gật đầu nói: “Chẳng bằng… các vị đến đây mục đích là gì? Vì sao lại chặn đường chúng tôi?”
Phong Thần trả lời: “Tháng trước, hai sư đệ của Thần Môn chúng tôi đi qua Lạc Tuyết trấn, không cẩn thận gặp Ma tộc yêu nữ, một sư đệ bất hạnh bị chết, một sư đệ trọng thương quay về Thần Môn, bẩm rằng Liễu công tử với Ma tộc yêu nữ quan hệ mật thiết, cho nên, Dương trưởng lão phái bốn người chúng tôi, thỉnh Liễu công tử lên Thần Môn đem sự tình kể cho minh bạch.”
Thập Kiệt Nhất tức giận nói: “Có quan hệ gì chứ, có quan hệ thì ngươi đi tìm Ma tộc yêu nữ ấy, kiếm bọn ta làm gì?”
Phong Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Vị huynh đệ này yên tâm, Thần Môn chúng tôi với Ma môn thủy hỏa bất dung, sớm muộn cũng phải đi tìm yêu nữ ấy, chỉ là hiện tại chúng tôi gặp Liễu công tử, cho nên trước tiên mời Liễu công tử nói rõ sự tình đã.”
Đại Đao Vương cũng có chút tức giận, nói: “Nói rõ cái gì? Yêu nữ đã giết người của các ngươi, các ngươi đi mà kiếm, hắn thì liên quan gì, hắn còn chưa giết người.”
Lúc này, Thủy Thần phía sau trước giờ chưa nói gì bước lên một bước nói: “Chưa giết người liền muốn thoát khỏi can hệ sao? Thân là người của Nhân gian giới, lại có dính mắc với Ma môn yêu nữ, cho dù chưa giết người, Thần Môn cũng không dễ dàng bỏ qua ngươi.”
Liễu Dật ôm quyền, nói: “Lần ấy xác thực là hiểu lầm, Liễu mỗ bản thân cũng bị Ám môn truy sát, cho nên mới xông vào… khu vực của Ma môn, nhưng tịnh không phải là bản ý của Liễu mỗ.”
Tì khí của Thủy Thần tựa hồ so với Phong Thần còn nóng nảy hơn, lớn giọng nói: “Đừng theo bọn ta nói mấy chuyện này, bọn ta chỉ là phụng mệnh mang ngươi về, có hiểu lầm gì trở về sẽ nói với Dương trưởng lão.”
Thập Kiệt Nhất tức giận nói: “Bộ dạng các ngươi thế này cũng tính là người của chính phái sao? Thế nào, võ công cao thì hay lắm, có thể tùy tiện mang người đi, hôm nay muốn mang lão đại đi, trước tiên phải bước qua nắm đấm của Thập Nhất này.”
Thủy Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Tốt, để ta thử coi nắm đấm của ngươi cứng tới đâu.”
“Muốn đánh nhau, làm sao có thể thiếu Đại Đao Vương ta chứ?” nói xong, rút ra Liệt Dương kiếm, dưới kim sắc quang mang, Đại Đao Vương giống như một chiến thần, đứng trước mặt bốn người.
Hỏa thần phía sau buộc miệng nói: “Liệt Dương kiếm!”
Tuy bốn người rất kinh ngạc, nhưng tì khí của Thủy Thần lại rất nóng nảy, tức giận nói: “Đến đây, để ta xem nắm đấm của ngươi.” Nói xong, trường kiếm vẫy ra, một đạo kiếm khí màu bích lam bắn thẳng về phía Thập Kiệt Nhất.
Đại Đao Vương rút Liệt Dương kiếm, vừa nhìn Thập Kiệt Nhất đánh nhau với Thủy Thần, vừa nhìn ba người còn lại, đề phòng ba ngươi đánh lén Liễu Dật, tu luyện của Đại Đao Vương một tháng ở Thanh Âm Nhã Các, đã lĩnh ngộ tinh túy chân thực trong “Thu diệp kiếm pháp” của Lang Vương, đồng thời dưới sự giúp đỡ của Liệt Dương kiếm, thành tựu đã nâng lên nhiều lần. Có thể nói, Đại Đao Vương hiện tại cũng được xem như là cao thủ trong cao thủ.
Lại nói Thập Kiệt Nhất, đừng nhìn thân to thể tráng, mà tốc độ một điểm cũng không chậm, vào lúc kiếm khí màu lam bắn thẳng về phía mình, thân hình chớp động, tránh sang một bên, mượn lực xông lên phía trước, vận khởi một thức cương mãnh của “Thiên Cương Đẩu Quyền” là “Thiên Chùy”, quyền phong như mũi dùi, đâm thẳng về hướng Thủy Thần, với tu vi của Thủy Thần, đương nhiên nhìn ra sự cương mãnh trong quyền đầu của Thập Kiệt Nhất là không thể ngạnh tiếp, thế nhưng điều khiến người ta kì quái là, muốn luyện thành quyền pháp cương mãnh như vầy, nếu không có thời gian hơn trăm năm thì không thể tưởng tượng, tiểu tử ngốc trước mặt làm sao có thể luyện thành nhỉ?
Thế nhưng thế cục trong trường không cho phép hắn nghĩ nhiều, trường kiếm vung ngang, nhằm chặn “Thiên Chùy” của Thập Kiệt Nhất, vào nháy mắt kiếm và quyền phong tiếp xúc, Thủy Thần đã động, mượn lực của Thập Kiệt Nhất truyền trên thân kiếm, hắn lộn người trên không, trường kiếm vẫy mạnh một cái, lớn giọng quát: “Long thần, đi đi.”
Trong khoảnh khắc, trường kiếm màu bích lam ấy đột nhiên lóe ra một con rồng dài màu bích lam, xung quanh thân rồng tán phát khí tức màu trắng, cây cỏ xung quanh dưới tác dụng của khí tức từ con rồng đó, trong chớp mắt tựa như vật được làm bằng băng. Con rồng dài màu bích lam ấy lại không dừng lại, mà tiếp tục xông thẳng về hướng Thập Kiệt Nhất.
Đại Đao Vương la lên: “Cẩn thận, con rồng này có vẻ cổ quái.”
Nhưng Thập Kiệt Nhất đối với con trường long này tựa hồ tịnh không lưu ý, hét lớn một tiếng: ““Phong hỏa liệt dương quyền” của “Ngũ hành quyền””, cánh tay phải thành góc vuông chín mươi độ, trong lúc vận khởi “Phong hỏa liệt dương quyền”, toàn bộ cánh tay như đều bốc cháy, phát ra quang mang màu lửa đỏ chói mắt, theo quang mang đại thịnh, Thập Kiệt Nhất xông lên, quyền đầu như bốc cháy đánh lên trên thân con rồng băng màu bích lam ấy, Thập Kiệt Nhất theo đó run rẩy một chút.
“Leng keng” một tiếng, con rồng không thấy đâu nữa, mà thay vào đó là thanh kiếm vừa rơi xuống đất… “phụt” một tiếng, Thủy Thần phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc miễn cưỡng nhân kiếm hợp nhất, sau khi bị Thập Kiệt Nhất phá, thân kiếm thụ thương, toàn bộ chuyển lên trên thân của Thủy Thần.
Phong Thần lập tức chạy qua đỡ lấy Thủy Thần, đồng thời tức giận nói: “Hỏa Thần, Lôi Thần, bắt thằng cha này lại cho ta.”
“Vâng”, hai người xông mạnh lên, đang muốn công về phía Thập Kiệt Nhất.
“Ai dám?” một tiếng quát buồn thảm, dường như đến từ ngoài cửu thiên, dường như đã ngủ say ngàn năm tỉnh lại quát lên, mang theo vô hạn uy nghiêm, mang theo ma lực không thể kháng cự, khiến cho Hỏa Thần và Lôi Thần đình chỉ động tác.
Thập Kiệt Nhất nghiêng nghiêng đầu, nghe ngóng hỏi: “Là Lang Vương à? Ngươi sao lại chạy về rồi, có phải là biết bọn ta gặp nguy hiểm không?”
Liễu Dật lắc lắc đầu nói: “Không phải Lang Vương, trong thanh âm này đầy cảm giác tang thương, phảng phất như một đám mây trôi qua ấy, đã đánh thức tang thương của một thế kỷ, mang theo bi thống vô hạn, lại còn uy nghiêm vô tỉ, khiến người ta không thể kháng cự, Lang Vương không có khí thế kiểu này.”
Đại Đao Vương lắc lắc cái đầu tóc dựng đứng, hỏi: “Thế thì là ai chứ?”
Trong lúc mấy người đang đoán lung tung, một đạo ánh sáng hình tròn màu trắng đột nhiên chớp lên, xuất hiện ở giữa mọi người, dần dần, lại ảo hóa ra một người, một người trung niên, nhìn chỉ khoảng trên ba mươi tuổi, nhưng trong hai mắt lại mang đầy tang thương, một cái áo du hiệp màu trắng, tay cầm một thanh kiếm lạ lùng, so với kiếm bình thường mảnh hơn nhiều, đường nét trên kiếm rõ ràng, phảng phất từ điêu khắc mà thành, cho người ta một loại cảm giác an toàn, làn da màu vàng cho người ta cảm giác thân cận. Điểm duy nhất khiến người ta có ấn tượng sâu sắc chính là đôi mắt ấy, phảng phất bên trong chứa rất nhiều, rất nhiều cố sự.
Tất cả mọi người còn chưa phản ứng, Thập Kiệt Nhất lại đột nhiên xông lên, “phịch” một tiếng, quỳ xuống, nói: “Sư phụ!” nói xong, mới bắt đầu khấu đầu.
Người trung niên áo trắng nhìn nhìn Thập Kiệt Nhất, hơi hơi cười nói: “Đứng lên đi.” Nói xong, tay phải nhẹ nhàng đưa ra, một cổ sức mạnh cự đại từ phía dưới bên phải đẩy lên, Thập Kiệt Nhất liền đứng thẳng dậy.
Đại Đao Vương bước qua, quan sát người trung niên như quan sát một quái vật, hỏi: “Ông chính là sư phụ của tên đại ngốc ấy? Tôi thực bội phục ông, ông có thể đem khúc gỗ biến thành bảo bối, ông như vậy lại huấn luyện được hắn lợi hại thế này.”
Thập Kiệt Nhất cười hắc hắc, nhưng đột nhiên cảm thấy không đúng, vội hỏi: “Sư phụ, hắn có phải đang chửi rủa con không?”
Người trung niên áo trắng hơi hơi cười nói: “Hồ đồ hiếm thấy, quản hắn làm gì chứ!”
Liễu Dật cuối cùng cũng nhìn thấy sư phụ của Thập Kiệt Nhất, tuy mình từ nhỏ cùng lớn lên với Thập Kiệt Nhất, nhưng sư phụ của Thập Kiệt Nhất lại chưa từng xuất hiện trước mắt hắn, cho nên, vị sư phụ này trước giờ vẫn là một người thần bí, không ngờ hôm nay lại gặp được sư phụ của Thập Kiệt Nhất.
Hỏa Thần và Lôi Thần tức giận nói: “Ngươi là tên nào?”
Bạch y trung niên chuyển động thanh kiếm mảnh trong tay, lắc lắc đầu nói: “Ta là ai tịnh không quan trọng, quan trọng là hôm nay ta không cho các ngươi thương hại bất kì người nào ở đây, cũng không cho các ngươi mang bất kì ai đi.”
Hỏa Thần và Lôi Thần nhìn nhìn kẻ nói chuyện bất lưu dư địa (không chừa đất lui) như vậy, nhất thời quả thật không biết nói gì, nhưng lúc này Phong Thần đã giúp Thủy Thần áp chế xong nội thương rồi, bước qua, trường kiếm đột nhiên chỉ vào bạch y trung niên nói: “Ngươi có biết thân phận bọn ta không, ngươi phải biết đắc tội với bọn ta, dù là ai cũng không có cách gì chịu nổi đâu.”
Liễu Dật đối với giang hồ hiện tại đã có chút hiểu biết, nếu như có ai quản chuyện không đâu, thế thì hắn sau này khẳng định sẽ không ổn lắm, vội bước lên nói với bạch y trung niên: “Vị này, huynh… tiền bối, bọn họ là người của Thần Môn, tôi nghĩ ông nên đi đi, đắc tội không nên đâu.”
Bạch y trung niên tịnh không nghe câu nói của Liễu Dật, ngược lại, đôi mắt mang đầy cố sự ấy nhìn thẳng vào Liễu Dật, là quen thuộc như thế, thân thiết như thế, hai mươi năm trước, trên U Minh lộ, bên cầu Nại Hà, cũng là một bộ mặt như thế này, hai người uống rượu chia sinh tử, anh hùng rơi lệ, cười nói về chuyện bể dâu, luận về sự khổ ngắn của kiếp người, về chỗ hận của tình…
Liễu Dật nhìn người trung niên, nói: “Tiền bối, tiền bối.”
Người trung niên tỉnh lại, lắc lắc đầu, nói: “Không quan hệ, tiểu huynh đệ, đứng nói Thần Môn, cho dù toàn bộ cả Tiên tộc đến đây, lão phu cũng chẳng sợ.”
Người trung niên đột nhiên quay đầu, khí thế vô hình trên thân lập tức biến hóa, tất cả hòa ái dễ gần đều không tồn tại, người trước mắt phảng phất như thần từ trên trời xuống, có vô thượng chi lực, đối với con người nhỏ bé, ông ta có thể phá hủy tất cả.
Ngón trỏ, ngón giữa của người trung niên đột nhiên duỗi ra, một đạo khí kiếm (kiếm bằng khí) dài ba xích đột nhiên hình thành, quay ngược 180 độ, theo một góc độ hình vòng cung xuyên qua kiếm của Phong Thần, chỉ nghe “leng keng” một tiếng, trường kiếm của Phong Thần lại bị khí kiếm của bạch y trung niên chém đứt.
Phong Thần kinh hãi, lui lại một bước, hắn không thể tin được rằng kiếm của mình lại bị khí kiếm của bạch y trung niên chém đứt, nói sao đi nữa đây cũng là bảo kiếm do mình luyện nên, tuy không so được với bát thần kiếm, nhưng cũng tuyệt đối không phải là đồ thường.
Trung niên áo trắng lạnh lùng, từng câu từng chữ nói: “Ở bên cạnh ta, ngươi không có bất kì tư cách nào để dùng kiếm.” Trong ngữ khí, chứa đầy cuồng ngạo của không chỉ một đời, nhưng mà, ông ta có cái vốn cuồng ngạo ấy.
Bởi vì, mọi người đều biết, kiếm đạo không có bến bờ, nhân kiếm hợp nhất là mục tiêu truy cầu của phần lớn mọi người, Thiên Nhân chi cảnh là tiếp theo sau đó, lúc đạt đến đỉnh cao của kiếm, mục tiêu truy cầu chính là phiêu miểu, cũng chính là hư vô, chính là cái chỗ vẫn gọi là vô kiếm thắng hữu kiếm, kiếm tự ở trong lòng, mới có thể là một tiểu thành, khí kiếm tự nhiên là phải đạt tới phiêu miểu chi cảnh mới có thể vận dụng, tuy không bằng thần kiếm, nhưng cũng uy lực vô tỉ, không ngờ người này lại đạt đến đỉnh cao này, phải biết những kiếm giả có danh hiện nay, đều không ai đạt đến cảnh giới này, người trước mắt làm sao không khiến mọi người khuất phục.
Phong Thần có chút run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi là ai? Báo danh đi, Thần, Thần Môn tuyệt đối, tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Bạch y trung niên cười lạnh lùng, tay phải đột nhiên cử động một cái, một đạo ánh sáng màu trắng chớp lên, thanh kiếm dài mảnh lại trở về trong vỏ kiếm, hỏi tiếp: “Thần Môn giỏi lắm hả? Nếu có một ngày hắn *****ng chạm đến trên đầu của ta, ta nhất định sẽ diệt sạch Thần Môn.”
Câu nói mạnh miệng thế này, lại có bao nhiêu người dám nói ra? Thần Môn là môn phái đứng đầu Tiên tộc, đệ tử trong môn hơn ngàn, cao thủ như mây, tứ đại trưởng lão còn cao hơn cả cao thủ trong cao thủ, ai dám đối với một môn phái thực lực như thế nói một câu mạnh miệng như vậy?
Phong Thần tức giận nói: “Ngươi…”
Nói còn chưa nói xong, hốt nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn xuống, quần của bốn người lại rơi từ eo xuống, bốn người phát hoảng, đạo kiếm quang vừa rồi lại cùng lúc chém bốn người, đồng thời cắt đứt dây lưng của cả bốn người, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên đến quần cũng không lập tức rơi xuống.
Chính vào lúc Phong Thần đang phát cáu, quần lại rơi xuống, bốn người bối rối kéo quần lên, nhìn thấy kẻ mạnh trước mắt, thế giới chính là như vầy, gặp phải người mạnh hơn ngươi, ngươi chỉ có hai con đường để đi, một con đường là chết, con đường kia là chạy.
Phong Thần tức giận nói: “Tốt! Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, ta không tin tiền bối vĩnh viễn bảo hộ được bọn họ, sớm muộn ta cũng bắt được bọn họ.”
Trung niên lạnh lùng nói: “Ta đếm đến ba, nếu như các ngươi còn không biến mất trước mắt ta, ta sẽ thưởng cho bốn người các ngươi một kiếm.”
“1”
“2”
“Chúng ta đi!” còn không chờ người trung niên đếm đến ba, bốn người đã kéo quần chạy thật xa, tựa hồ quả thật sợ một kiếm ấy xuất ra.
Lúc này, Thập Kiệt Nhất chạy qua, nói: “Sư phụ, người thật là uy phong a, một kiếm đó của người thật là thần kì, làm cho lòng con ngứa ngáy, thật muốn cùng người học kiếm a!”
Người trung niên trong chớp mắt từ lạnh lùng biến thành dễ gần, cười vỗ vỗ lên vai Thập Kiệt Nhất, nói: “Con không thích hợp luyện kiếm, “Ngũ hành quyền” ta dạy cho con và những bộ quyền pháp khác, con chỉ cần dung hội quán thông, tự nhiên có thể thành đương thế cao thủ.”
Liễu Dật bước lên, khen ngợi: “Hôm nay cuối cùng cũng được thêm nhiều kiến thức, không nghĩ kiếm pháp lại có thể luyện đến chỗ như thế này, thật là kì diệu.”
Đại Đao Vương hỏi A Cửu: “Cô có biết ông ta là ai không?”
Tuy câu nói của Đại Đao Vương là nói với A Cửu, nhưng tất cả mọi người đều nghe, tựa hồ là nói với tất cả mọi người, Liễu Dật muốn biết, Thập Kiệt Nhất càng muốn biết, mà A Cửu bị hắn hỏi thế này, cũng muốn biết, nhưng vẫn lắc lắc đầu nói: “Ta làm sao biết ông ta là ai?”
Đại Đao Vương đột nhiên cười cười hỏi: “Chủ nhân của “Lăng Vân” kiếm là ai?”
A Cửu đột nhiên nhớ lại câu nói của Thủy Nhi, nói: “A, ngươi muốn nói đến thằng cha tuổi trẻ mà là kiếm giả xếp thứ nhất trong tam giới, Lãnh Kiếm hả? Không ngờ a, làm sao trông lại trẻ như thế này?”
Tuy A Cửu làm như thuận miệng nói ra, thế nhưng Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất lại có chút tin tưởng, nhìn khắp tam giới, ai có thể có khí thế và cuồng ngạo của Lãnh Kiếm, câu nói vừa rồi với Phong Thần, cũng chỉ có người như Lãnh Kiếm mới nói ra được.”
Thập Kiệt Nhất vội chạy qua, hỏi: “Sư phụ, người chính là Lãnh Kiếm à?”
Bạch y trung niên nhìn Thập Kiệt Nhất, hơi mỉm cười, không nói gì, mà lại cười nói với Đại Đao Vương: “Tiểu huynh đệ, quan sát thật đủ kĩ lưỡng đấy, xem ra việc “Liệt Dương” kiếm chọn ngươi tự có thâm ý của nó, tin rằng không quá mười năm nữa, ngươi nhất định sẽ có chỗ đạt được.”
Đại Đao Vương cười cười, bước qua, nói: “Nghe câu nói của tiền bối, tự nhiên là thừa nhận chính mình là Lãnh Kiếm.”
Bạch y nhân gật gật đầu nói: “Đúng, vốn cũng không giấu giếm gì, chỉ là bốn tên đó ta nhìn rất chán ghét, càng không muốn nói tên với bọn chúng, đã có thể gặp mặt mọi người ở đây, cũng là duyên phận, với lại ta đang có chuyện muốn tìm Thập Kiệt Nhất, chi bằng chúng ta tìm một chỗ thanh tĩnh nói chuyện đi.”
Thập Kiệt Nhất nói: “Tốt a, con và sư phụ rất lâu không gặp, hôm nay vừa khéo lão đại cũng chạy thoát khỏi cái động chết chắc ấy, chúng ta bèn tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi thật tốt đi a.”
Đại Đao Vương gật gật đầu nói: “Xung quanh không có chỗ nào nghỉ được, chúng ta hãy tìm chỗ chắn gió, đốt lên một đống lửa, trú lại ngoài trời đi, ta phụ trách làm thức ăn cho.”
A Cửu cao hứng vỗ tay nói: “Tốt a, tốt a, ta rất thích chơi ngoài trời.”
Liễu Dật gật gật đầu nói: “Cũng tốt, nghe theo Đại Đao Vương đi.”
Rất nhanh, mấy người tìm được chỗ yên tĩnh, đồng thời nhanh chóng đốt lên một đống lửa, chính ở chỗ này, mấy người ngồi xuống, chờ Đại Đao Vương mang đồ ăn trở về.
Chỉ một lát công phu, Đại Đao Vương đã xách hai con thỏ vừa khỏe vừa mập trở về, A Cửu nhìn thấy, liền đùa giỡn: “Đại Đao ca, công phu sở trường a, dùng “Liệt Dương” kiếm giết thỏ lợi hại thật đấy.”
Đại Đao Vương lúng túng cười, rút trủy thủ ra, bắt đầu lột da, sửa sang con thỏ, lại lấy hai cành cây dài, chuẩn bị nướng thỏ.
Lại nói Lãnh Kiếm bảo: “Ta đến đây kì thực cũng là đặc ý tìm Thập Kiệt Nhất và Liễu công tử.”
Thập Kiệt Nhất hỏi: “Sư phụ, tìm con có chuyện gì vậy?”
Lãnh Kiếm nói: “Ta nghe các ngươi đã đắc tội với Ám môn, Ma môn, với lại Thần Môn hiện tại cũng đã phái người bắt các ngươi, hiển nhiên trong tam giới, chỉ có người của Nhân gian giới là các ngươi chưa có đắc tội, vi sư lo lắng cho ngươi, đặc biệt tới đây xem thử.”
Đại Đao Vương một mặt làm thịt thỏ, một mặt hỏi: “Thế nghĩa là sao, chỉ cần có ông, ai dám động vào bọn tôi nữa.”
Lãnh Kiếm không biết làm sao cười cười nói: “Ta cũng có chuyện của ta, giống như Thần Môn Phong Thần vừa nói đó, ta không thể vĩnh viễn ở bên cạnh bảo hộ cho các ngươi, cho nên, con đường sau này còn phải dựa vào chính các ngươi.”
Dừng một chút, Lãnh Kiếm nói tiếp: “Chẳng qua là, lần này ta cho Thập Kiệt Nhất mang theo một thứ.” Nói xong, thò vào trong lòng, rút ra một cái hộp màu trắng bạc, sau khi mở ra, bên trong phát ra quang hoa màu trắng chói mắt, là một viên đan dược lớn bằng ngón tay cái.
Lãnh Kiếm đưa cho Thập Kiệt Nhất nói: “Cầm nó nuốt đi.”
Thập Kiệt Nhất hai lời chẳng nói, tiếp lấy cái hộp ấy, lấy cái thứ bên trong nuốt đi.
Lãnh Kiếm giải thích: “Đó không phải là đan dược gì, mà là ta trong lúc dạo chơi trên đỉnh núi băng ở Thiên Sơn, phát hiện một con Hàn Thiền vạn năm, Hàn Thiền ấy tu luyện vạn năm, thành dạng tinh linh, ta thu phục nó, đặc biệt cho Thập Kiệt Nhất mang theo.”
Thập Kiệt Nhất nuốt xong con Hàn Thiền màu trắng đó rồi, đột nhiên ra vẻ run rẩy vì lạnh, hỏi: “Sư phụ, sao lại lạnh thế này chứ?”
Lãnh Kiếm nói tiếp: “Đương nhiên, con hiện tại phải dùng chân khí “Liệt Dương” trong ngũ hành chi khí làm dịu băng lãnh, đem nó dung hợp vào trong đan điền của con, trong khoảng trên dưới một thời thần, tự sẽ tăng thêm cho con một giáp tí công lực.”
Đại Đao Vương đang nướng thịt thỏ, đột nhiên hỏi: “Cái gì, một giáp tí ư, thế không phải là sáu mươi năm công lực sao? Ta nói thằng cha này làm sao lại lợi hại thế này, nguyên lai ông toàn cho hắn tiên đan diệu dược a, còn không vậy? Cho tôi miếng!”
Lúc này Thập Kiệt Nhất đã phong bế lục thức, bắt đầu dung hợp băng lãnh của Hàn Thiền.
Lãnh Kiếm cười cười, lắc đầu nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi phải biết, cái Thập Kiệt Nhất luyện là ngoại gia công phu, “Ngũ hành quyền” nhất định phải dùng chân lực cường đại chi trì, nếu không sẽ rất khó phát huy đến cực hạn, cho nên nhất định phải tăng gia công lực của nó, còn ngươi hiện tại có được thần kiếm trong tay, công lực của ngươi cho dù không cao, nhưng kiếm pháp tuyệt diệu, thần kiếm càng là vật phi phàm, đã có thể bù đắp những chỗ thiếu sót của nội lực rồi.”
Đại Đao Vương gật gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nói: “Nếu cho ta viên tiên đan, thế không phải là càng lợi hại thêm sao?”
Lại nói lúc này, Lãnh Kiếm lại nhìn Liễu Dật, nói: “Liễu công tử, ta cũng có thứ đưa cho ngươi.” Nói xong, đưa tay lên miệng, huýt một tiếng dài…
Sau tiếng huýt, chỉ thấy trên không một thân ảnh to lớn, một con thương ưng bay thẳng xuống, xông về phía mấy người.
Đại Đao Vương la lớn không hay, lại nghe Lãnh Kiếm nói: “Đừng hoảng sợ, đây là bằng hữu của ta, lại nói thương ưng bay đến phía trên mọi người, hai vuốt thả ra, lại rơi xuống một vật, trong một cái vung cánh, thương ưng đã bay vào mây trời, biến mất trong màn đêm.
Lãnh Kiếm duỗi tay một cái, nắm lấy vật đó trong tay, đặt ở trước thân, nói: ““Bi Mộng”, thân kiếm dài ba xích chín thốn, không có kiếm cách, chuôi kiếm dài chín thốn, chuôi kiếm hình trụ tròn, vỏ kiếm, thân rồng điêu khắc mà thành chuôi kiếm, trong miệng rồng thò ra ba lưỡi kiếm, nặng ba mươi bốn cân.”
Liễu Dật nhìn kiếm trong tay Lãnh Kiếm, hốt nhiên cảm thấy quen thuộc thế, phảng phất giống như bạn già gặp mặt, phảng phất thanh kiếm này đã theo mình ngàn vạn năm, đã định tâm thần, Liễu Dật hỏi: “Đây… tiền bối, đây là ý gì?”
Lãnh Kiếm nhìn Liễu Dật nói: “Ngươi thiên tư là cao thủ dụng kiếm, đáng tiếc là ngươi trước giờ chưa có cơ hội cầm kiếm, mà còn chán ghét cầm kiếm, thế nhưng, ngươi phải biết hiện tại Ma môn, Ám môn, Thần môn đều làm khó ngươi, ngươi không thể làm theo ý mình muốn nữa, cũng phải suy nghĩ cho người nhà của ngươi, cầm lấy nó, nó sẽ cho ngươi sức mạnh, trở thành bạn bè tốt nhất của ngươi.”
Liễu Dật nhìn thanh trường kiếm toàn thân màu đen, trong não lại xuất hiện “Loạn thập tam thức” ấy, Liễu Dật lắc lắc đầu, tỉnh táo lại rồi, thời gian lang thang dài thế này, toàn dựa vào sự bảo hộ của những người bên mình, nếu như không có bọn họ, mình cũng có lẽ đã sớm chết rồi, còn có Cát Lợi Nhi, chính mình ngay cả cô ấy cũng không bảo hộ nổi, nếu như lần trước Thanh Âm Nhã Các quả thật muốn giết Cát Lợi Nhi, chính mình lại có biện pháp gì nào? Còn có người nhà của mình, nếu như có một ngày, người của Ma tộc, Tiên tộc quả thật ra tay với bọn họ, mình có năng lưc ư?
Lòng Liễu Dật đã dao động, hắn ghét cầm kiếm đánh đánh giết giết, nhưng giang hồ hiện tại nói với hắn, thực lực chính là thế lực, lúc nhìn Lãnh Kiếm với một thanh “Lăng Vân” làm nhục tứ hộ vệ của Thần Môn, lòng Liễu Dật đã động, cũng có lẽ, hắn quả thật phải cầm lấy kiếm.
Nhìn biến hóa trên mặt Liễu Dật, Lãnh Kiếm đã cười, nụ cười của ông ta không phải là ôn hòa, không phải là dễ gần, mà lại là nụ cười thần bí, mang theo một chút âm mưu, không ai chú ý biểu tình của Lãnh Kiếm, nhìn Liễu Dật, trong lòng Lãnh Kiếm có tiếng gào thét: “Cầm lấy nó, cầm lấy nó đi, nó là số mệnh của ngươi, bằng hữu của ngươi, ngươi sẽ một lần nữa sáng tạo ra thần thoại của kiếm, mà ta, cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta.”
Liễu Dật nhìn thanh kiếm màu đen ấy, đầu rồng trên cái chuôi kiếm dài ngoẵng, phảng phất như đang nhìn mình, đang nói gì đó với mình… là thân thiết thế, là thân thiết thế.
Còn có ai biết “Bi Mộng” kiếm thật sự là tổ tiên của Ma tộc, ma vật của Niết Nhân chứ? Cũng có lẽ, Liễu Dật sẽ biết, thế nhưng, đó là chuyện của tương lai, mà không biết là hiện tại, hiện tại sẽ phải phát sinh chuyện gì? Liễu Dật sẽ thay đổi chính mình ư, vứt bỏ sách của thánh hiền, lao vào giang hồ tam giới, vì người nhà của mình, vì tình yêu của mình, vì bằng hữu của mình mà cầm lên thanh ma kiếm này ư?
Một người nếu là vĩnh viễn không biết được bí mật thân thiết nhất với mình, đây há không phải là chuyện tàn nhẫn nhất, bi thảm nhất trên đời sao? (Cổ Long, ngữ)
“Lão đại, đừng thương tâm, Cát Lợi Nhi cũng là nhất thời nổi giận, ta nghĩ qua hai ngày sẽ hết, cô ấy sẽ về lại thôi.” Thập Kiệt Nhất vẫn không cam tâm, khuyên bảo Liễu Dật, nhìn bộ dạng buồn rầu của Liễu Dật, hắn cũng không dễ chịu.
Liễu Dật không nói gì, trong lòng đầy hối hận, lúc mới vừa đuổi theo, đã không còn thấy bóng dáng của Cát Lợi Nhi nữa, dù cho hắn la gọi thế nào, Cát Lợi Nhi cũng không đáp ứng.
Lang Vương nhìn Liễu Dật một cái, nói với mọi người: “Ui, cái vụ tình cảm này, ta rất không rõ ràng, ta đi trước đây.” Nói xong, không nhìn tới ai, chân đạp quạt giấy, theo gió bay đi.
A Cửu nhìn Liễu Dật, nói với Thập Kiệt Nhất: “Đi thôi, ngươi đừng khuyên hắn nữa, lão đại ngươi toàn làm chuyện không minh bạch, ngươi còn ra vẻ minh bạch gì nữa, Cát Lợi Nhi nói không chừng vĩnh viễn sẽ không quay về nữa đâu…”
“Đi thôi, ngươi cũng ngậm miệng lại đi.” Đại Đao Vương bên cạnh bực bội quát A Cửu.
Liễu Dật nhìn mấy người, nói: “Cảm ơn các ngươi. Bất quá hiện tại đã kết thúc rồi, tuy Cát Lợi Nhi đã đi, bất quá ta nhất định sẽ tìm được cô ấy về.”
Đại Đao Vương nhìn Liễu Dật, lắc lắc cái đầu dựng đứng, nói: “Ngươi có thể nghĩ vậy là tốt, sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”
Lại nói vào lúc mấy người lên đường, bốn cái bóng màu trắng chớp lên, từ trên trời rơi xuống, chặn trước mặt bọn họ.
Bọn Liễu Dật đánh giá mấy người mới đến, chỉ thấy bọn họ đều mặc khôi giáp màu trắng bạc, đầu mang “phụng hoàng linh” (lông đuôi chim phượng hoàng), tay cầm trường kiếm, nhìn niên kỷ đều là trung niên trên dưới ba mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc, giống như là người của Thần Môn.
Chỉ thấy người đứng đầu da đen như tóc, bước ra nói: “Xin hỏi các hạ có phải là Liễu Dật, Liễu công tử?”
Liễu Dật gật gật đầu nói: “Chính là tại hạ.”
Người trung niên ôm quyền nói: “Bọn bốn người chúng tôi là Thần Môn, tứ trưởng lão, Dương Vân Phong tọa hạ hộ vệ… tại hạ Phong Thần.”
Những người phía sau theo thứ tự nói: “Tại hạ, Thủy Thần, Hỏa Thần, Lôi Thần.”
Liễu Dật gật gật đầu nói: “Chẳng bằng… các vị đến đây mục đích là gì? Vì sao lại chặn đường chúng tôi?”
Phong Thần trả lời: “Tháng trước, hai sư đệ của Thần Môn chúng tôi đi qua Lạc Tuyết trấn, không cẩn thận gặp Ma tộc yêu nữ, một sư đệ bất hạnh bị chết, một sư đệ trọng thương quay về Thần Môn, bẩm rằng Liễu công tử với Ma tộc yêu nữ quan hệ mật thiết, cho nên, Dương trưởng lão phái bốn người chúng tôi, thỉnh Liễu công tử lên Thần Môn đem sự tình kể cho minh bạch.”
Thập Kiệt Nhất tức giận nói: “Có quan hệ gì chứ, có quan hệ thì ngươi đi tìm Ma tộc yêu nữ ấy, kiếm bọn ta làm gì?”
Phong Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Vị huynh đệ này yên tâm, Thần Môn chúng tôi với Ma môn thủy hỏa bất dung, sớm muộn cũng phải đi tìm yêu nữ ấy, chỉ là hiện tại chúng tôi gặp Liễu công tử, cho nên trước tiên mời Liễu công tử nói rõ sự tình đã.”
Đại Đao Vương cũng có chút tức giận, nói: “Nói rõ cái gì? Yêu nữ đã giết người của các ngươi, các ngươi đi mà kiếm, hắn thì liên quan gì, hắn còn chưa giết người.”
Lúc này, Thủy Thần phía sau trước giờ chưa nói gì bước lên một bước nói: “Chưa giết người liền muốn thoát khỏi can hệ sao? Thân là người của Nhân gian giới, lại có dính mắc với Ma môn yêu nữ, cho dù chưa giết người, Thần Môn cũng không dễ dàng bỏ qua ngươi.”
Liễu Dật ôm quyền, nói: “Lần ấy xác thực là hiểu lầm, Liễu mỗ bản thân cũng bị Ám môn truy sát, cho nên mới xông vào… khu vực của Ma môn, nhưng tịnh không phải là bản ý của Liễu mỗ.”
Tì khí của Thủy Thần tựa hồ so với Phong Thần còn nóng nảy hơn, lớn giọng nói: “Đừng theo bọn ta nói mấy chuyện này, bọn ta chỉ là phụng mệnh mang ngươi về, có hiểu lầm gì trở về sẽ nói với Dương trưởng lão.”
Thập Kiệt Nhất tức giận nói: “Bộ dạng các ngươi thế này cũng tính là người của chính phái sao? Thế nào, võ công cao thì hay lắm, có thể tùy tiện mang người đi, hôm nay muốn mang lão đại đi, trước tiên phải bước qua nắm đấm của Thập Nhất này.”
Thủy Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Tốt, để ta thử coi nắm đấm của ngươi cứng tới đâu.”
“Muốn đánh nhau, làm sao có thể thiếu Đại Đao Vương ta chứ?” nói xong, rút ra Liệt Dương kiếm, dưới kim sắc quang mang, Đại Đao Vương giống như một chiến thần, đứng trước mặt bốn người.
Hỏa thần phía sau buộc miệng nói: “Liệt Dương kiếm!”
Tuy bốn người rất kinh ngạc, nhưng tì khí của Thủy Thần lại rất nóng nảy, tức giận nói: “Đến đây, để ta xem nắm đấm của ngươi.” Nói xong, trường kiếm vẫy ra, một đạo kiếm khí màu bích lam bắn thẳng về phía Thập Kiệt Nhất.
Đại Đao Vương rút Liệt Dương kiếm, vừa nhìn Thập Kiệt Nhất đánh nhau với Thủy Thần, vừa nhìn ba người còn lại, đề phòng ba ngươi đánh lén Liễu Dật, tu luyện của Đại Đao Vương một tháng ở Thanh Âm Nhã Các, đã lĩnh ngộ tinh túy chân thực trong “Thu diệp kiếm pháp” của Lang Vương, đồng thời dưới sự giúp đỡ của Liệt Dương kiếm, thành tựu đã nâng lên nhiều lần. Có thể nói, Đại Đao Vương hiện tại cũng được xem như là cao thủ trong cao thủ.
Lại nói Thập Kiệt Nhất, đừng nhìn thân to thể tráng, mà tốc độ một điểm cũng không chậm, vào lúc kiếm khí màu lam bắn thẳng về phía mình, thân hình chớp động, tránh sang một bên, mượn lực xông lên phía trước, vận khởi một thức cương mãnh của “Thiên Cương Đẩu Quyền” là “Thiên Chùy”, quyền phong như mũi dùi, đâm thẳng về hướng Thủy Thần, với tu vi của Thủy Thần, đương nhiên nhìn ra sự cương mãnh trong quyền đầu của Thập Kiệt Nhất là không thể ngạnh tiếp, thế nhưng điều khiến người ta kì quái là, muốn luyện thành quyền pháp cương mãnh như vầy, nếu không có thời gian hơn trăm năm thì không thể tưởng tượng, tiểu tử ngốc trước mặt làm sao có thể luyện thành nhỉ?
Thế nhưng thế cục trong trường không cho phép hắn nghĩ nhiều, trường kiếm vung ngang, nhằm chặn “Thiên Chùy” của Thập Kiệt Nhất, vào nháy mắt kiếm và quyền phong tiếp xúc, Thủy Thần đã động, mượn lực của Thập Kiệt Nhất truyền trên thân kiếm, hắn lộn người trên không, trường kiếm vẫy mạnh một cái, lớn giọng quát: “Long thần, đi đi.”
Trong khoảnh khắc, trường kiếm màu bích lam ấy đột nhiên lóe ra một con rồng dài màu bích lam, xung quanh thân rồng tán phát khí tức màu trắng, cây cỏ xung quanh dưới tác dụng của khí tức từ con rồng đó, trong chớp mắt tựa như vật được làm bằng băng. Con rồng dài màu bích lam ấy lại không dừng lại, mà tiếp tục xông thẳng về hướng Thập Kiệt Nhất.
Đại Đao Vương la lên: “Cẩn thận, con rồng này có vẻ cổ quái.”
Nhưng Thập Kiệt Nhất đối với con trường long này tựa hồ tịnh không lưu ý, hét lớn một tiếng: ““Phong hỏa liệt dương quyền” của “Ngũ hành quyền””, cánh tay phải thành góc vuông chín mươi độ, trong lúc vận khởi “Phong hỏa liệt dương quyền”, toàn bộ cánh tay như đều bốc cháy, phát ra quang mang màu lửa đỏ chói mắt, theo quang mang đại thịnh, Thập Kiệt Nhất xông lên, quyền đầu như bốc cháy đánh lên trên thân con rồng băng màu bích lam ấy, Thập Kiệt Nhất theo đó run rẩy một chút.
“Leng keng” một tiếng, con rồng không thấy đâu nữa, mà thay vào đó là thanh kiếm vừa rơi xuống đất… “phụt” một tiếng, Thủy Thần phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc miễn cưỡng nhân kiếm hợp nhất, sau khi bị Thập Kiệt Nhất phá, thân kiếm thụ thương, toàn bộ chuyển lên trên thân của Thủy Thần.
Phong Thần lập tức chạy qua đỡ lấy Thủy Thần, đồng thời tức giận nói: “Hỏa Thần, Lôi Thần, bắt thằng cha này lại cho ta.”
“Vâng”, hai người xông mạnh lên, đang muốn công về phía Thập Kiệt Nhất.
“Ai dám?” một tiếng quát buồn thảm, dường như đến từ ngoài cửu thiên, dường như đã ngủ say ngàn năm tỉnh lại quát lên, mang theo vô hạn uy nghiêm, mang theo ma lực không thể kháng cự, khiến cho Hỏa Thần và Lôi Thần đình chỉ động tác.
Thập Kiệt Nhất nghiêng nghiêng đầu, nghe ngóng hỏi: “Là Lang Vương à? Ngươi sao lại chạy về rồi, có phải là biết bọn ta gặp nguy hiểm không?”
Liễu Dật lắc lắc đầu nói: “Không phải Lang Vương, trong thanh âm này đầy cảm giác tang thương, phảng phất như một đám mây trôi qua ấy, đã đánh thức tang thương của một thế kỷ, mang theo bi thống vô hạn, lại còn uy nghiêm vô tỉ, khiến người ta không thể kháng cự, Lang Vương không có khí thế kiểu này.”
Đại Đao Vương lắc lắc cái đầu tóc dựng đứng, hỏi: “Thế thì là ai chứ?”
Trong lúc mấy người đang đoán lung tung, một đạo ánh sáng hình tròn màu trắng đột nhiên chớp lên, xuất hiện ở giữa mọi người, dần dần, lại ảo hóa ra một người, một người trung niên, nhìn chỉ khoảng trên ba mươi tuổi, nhưng trong hai mắt lại mang đầy tang thương, một cái áo du hiệp màu trắng, tay cầm một thanh kiếm lạ lùng, so với kiếm bình thường mảnh hơn nhiều, đường nét trên kiếm rõ ràng, phảng phất từ điêu khắc mà thành, cho người ta một loại cảm giác an toàn, làn da màu vàng cho người ta cảm giác thân cận. Điểm duy nhất khiến người ta có ấn tượng sâu sắc chính là đôi mắt ấy, phảng phất bên trong chứa rất nhiều, rất nhiều cố sự.
Tất cả mọi người còn chưa phản ứng, Thập Kiệt Nhất lại đột nhiên xông lên, “phịch” một tiếng, quỳ xuống, nói: “Sư phụ!” nói xong, mới bắt đầu khấu đầu.
Người trung niên áo trắng nhìn nhìn Thập Kiệt Nhất, hơi hơi cười nói: “Đứng lên đi.” Nói xong, tay phải nhẹ nhàng đưa ra, một cổ sức mạnh cự đại từ phía dưới bên phải đẩy lên, Thập Kiệt Nhất liền đứng thẳng dậy.
Đại Đao Vương bước qua, quan sát người trung niên như quan sát một quái vật, hỏi: “Ông chính là sư phụ của tên đại ngốc ấy? Tôi thực bội phục ông, ông có thể đem khúc gỗ biến thành bảo bối, ông như vậy lại huấn luyện được hắn lợi hại thế này.”
Thập Kiệt Nhất cười hắc hắc, nhưng đột nhiên cảm thấy không đúng, vội hỏi: “Sư phụ, hắn có phải đang chửi rủa con không?”
Người trung niên áo trắng hơi hơi cười nói: “Hồ đồ hiếm thấy, quản hắn làm gì chứ!”
Liễu Dật cuối cùng cũng nhìn thấy sư phụ của Thập Kiệt Nhất, tuy mình từ nhỏ cùng lớn lên với Thập Kiệt Nhất, nhưng sư phụ của Thập Kiệt Nhất lại chưa từng xuất hiện trước mắt hắn, cho nên, vị sư phụ này trước giờ vẫn là một người thần bí, không ngờ hôm nay lại gặp được sư phụ của Thập Kiệt Nhất.
Hỏa Thần và Lôi Thần tức giận nói: “Ngươi là tên nào?”
Bạch y trung niên chuyển động thanh kiếm mảnh trong tay, lắc lắc đầu nói: “Ta là ai tịnh không quan trọng, quan trọng là hôm nay ta không cho các ngươi thương hại bất kì người nào ở đây, cũng không cho các ngươi mang bất kì ai đi.”
Hỏa Thần và Lôi Thần nhìn nhìn kẻ nói chuyện bất lưu dư địa (không chừa đất lui) như vậy, nhất thời quả thật không biết nói gì, nhưng lúc này Phong Thần đã giúp Thủy Thần áp chế xong nội thương rồi, bước qua, trường kiếm đột nhiên chỉ vào bạch y trung niên nói: “Ngươi có biết thân phận bọn ta không, ngươi phải biết đắc tội với bọn ta, dù là ai cũng không có cách gì chịu nổi đâu.”
Liễu Dật đối với giang hồ hiện tại đã có chút hiểu biết, nếu như có ai quản chuyện không đâu, thế thì hắn sau này khẳng định sẽ không ổn lắm, vội bước lên nói với bạch y trung niên: “Vị này, huynh… tiền bối, bọn họ là người của Thần Môn, tôi nghĩ ông nên đi đi, đắc tội không nên đâu.”
Bạch y trung niên tịnh không nghe câu nói của Liễu Dật, ngược lại, đôi mắt mang đầy cố sự ấy nhìn thẳng vào Liễu Dật, là quen thuộc như thế, thân thiết như thế, hai mươi năm trước, trên U Minh lộ, bên cầu Nại Hà, cũng là một bộ mặt như thế này, hai người uống rượu chia sinh tử, anh hùng rơi lệ, cười nói về chuyện bể dâu, luận về sự khổ ngắn của kiếp người, về chỗ hận của tình…
Liễu Dật nhìn người trung niên, nói: “Tiền bối, tiền bối.”
Người trung niên tỉnh lại, lắc lắc đầu, nói: “Không quan hệ, tiểu huynh đệ, đứng nói Thần Môn, cho dù toàn bộ cả Tiên tộc đến đây, lão phu cũng chẳng sợ.”
Người trung niên đột nhiên quay đầu, khí thế vô hình trên thân lập tức biến hóa, tất cả hòa ái dễ gần đều không tồn tại, người trước mắt phảng phất như thần từ trên trời xuống, có vô thượng chi lực, đối với con người nhỏ bé, ông ta có thể phá hủy tất cả.
Ngón trỏ, ngón giữa của người trung niên đột nhiên duỗi ra, một đạo khí kiếm (kiếm bằng khí) dài ba xích đột nhiên hình thành, quay ngược độ, theo một góc độ hình vòng cung xuyên qua kiếm của Phong Thần, chỉ nghe “leng keng” một tiếng, trường kiếm của Phong Thần lại bị khí kiếm của bạch y trung niên chém đứt.
Phong Thần kinh hãi, lui lại một bước, hắn không thể tin được rằng kiếm của mình lại bị khí kiếm của bạch y trung niên chém đứt, nói sao đi nữa đây cũng là bảo kiếm do mình luyện nên, tuy không so được với bát thần kiếm, nhưng cũng tuyệt đối không phải là đồ thường.
Trung niên áo trắng lạnh lùng, từng câu từng chữ nói: “Ở bên cạnh ta, ngươi không có bất kì tư cách nào để dùng kiếm.” Trong ngữ khí, chứa đầy cuồng ngạo của không chỉ một đời, nhưng mà, ông ta có cái vốn cuồng ngạo ấy.
Bởi vì, mọi người đều biết, kiếm đạo không có bến bờ, nhân kiếm hợp nhất là mục tiêu truy cầu của phần lớn mọi người, Thiên Nhân chi cảnh là tiếp theo sau đó, lúc đạt đến đỉnh cao của kiếm, mục tiêu truy cầu chính là phiêu miểu, cũng chính là hư vô, chính là cái chỗ vẫn gọi là vô kiếm thắng hữu kiếm, kiếm tự ở trong lòng, mới có thể là một tiểu thành, khí kiếm tự nhiên là phải đạt tới phiêu miểu chi cảnh mới có thể vận dụng, tuy không bằng thần kiếm, nhưng cũng uy lực vô tỉ, không ngờ người này lại đạt đến đỉnh cao này, phải biết những kiếm giả có danh hiện nay, đều không ai đạt đến cảnh giới này, người trước mắt làm sao không khiến mọi người khuất phục.
Phong Thần có chút run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi là ai? Báo danh đi, Thần, Thần Môn tuyệt đối, tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Bạch y trung niên cười lạnh lùng, tay phải đột nhiên cử động một cái, một đạo ánh sáng màu trắng chớp lên, thanh kiếm dài mảnh lại trở về trong vỏ kiếm, hỏi tiếp: “Thần Môn giỏi lắm hả? Nếu có một ngày hắn ng chạm đến trên đầu của ta, ta nhất định sẽ diệt sạch Thần Môn.”
Câu nói mạnh miệng thế này, lại có bao nhiêu người dám nói ra? Thần Môn là môn phái đứng đầu Tiên tộc, đệ tử trong môn hơn ngàn, cao thủ như mây, tứ đại trưởng lão còn cao hơn cả cao thủ trong cao thủ, ai dám đối với một môn phái thực lực như thế nói một câu mạnh miệng như vậy?
Phong Thần tức giận nói: “Ngươi…”
Nói còn chưa nói xong, hốt nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn xuống, quần của bốn người lại rơi từ eo xuống, bốn người phát hoảng, đạo kiếm quang vừa rồi lại cùng lúc chém bốn người, đồng thời cắt đứt dây lưng của cả bốn người, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên đến quần cũng không lập tức rơi xuống.
Chính vào lúc Phong Thần đang phát cáu, quần lại rơi xuống, bốn người bối rối kéo quần lên, nhìn thấy kẻ mạnh trước mắt, thế giới chính là như vầy, gặp phải người mạnh hơn ngươi, ngươi chỉ có hai con đường để đi, một con đường là chết, con đường kia là chạy.
Phong Thần tức giận nói: “Tốt! Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, ta không tin tiền bối vĩnh viễn bảo hộ được bọn họ, sớm muộn ta cũng bắt được bọn họ.”
Trung niên lạnh lùng nói: “Ta đếm đến ba, nếu như các ngươi còn không biến mất trước mắt ta, ta sẽ thưởng cho bốn người các ngươi một kiếm.”
“”
“”
“Chúng ta đi!” còn không chờ người trung niên đếm đến ba, bốn người đã kéo quần chạy thật xa, tựa hồ quả thật sợ một kiếm ấy xuất ra.
Lúc này, Thập Kiệt Nhất chạy qua, nói: “Sư phụ, người thật là uy phong a, một kiếm đó của người thật là thần kì, làm cho lòng con ngứa ngáy, thật muốn cùng người học kiếm a!”
Người trung niên trong chớp mắt từ lạnh lùng biến thành dễ gần, cười vỗ vỗ lên vai Thập Kiệt Nhất, nói: “Con không thích hợp luyện kiếm, “Ngũ hành quyền” ta dạy cho con và những bộ quyền pháp khác, con chỉ cần dung hội quán thông, tự nhiên có thể thành đương thế cao thủ.”
Liễu Dật bước lên, khen ngợi: “Hôm nay cuối cùng cũng được thêm nhiều kiến thức, không nghĩ kiếm pháp lại có thể luyện đến chỗ như thế này, thật là kì diệu.”
Đại Đao Vương hỏi A Cửu: “Cô có biết ông ta là ai không?”
Tuy câu nói của Đại Đao Vương là nói với A Cửu, nhưng tất cả mọi người đều nghe, tựa hồ là nói với tất cả mọi người, Liễu Dật muốn biết, Thập Kiệt Nhất càng muốn biết, mà A Cửu bị hắn hỏi thế này, cũng muốn biết, nhưng vẫn lắc lắc đầu nói: “Ta làm sao biết ông ta là ai?”
Đại Đao Vương đột nhiên cười cười hỏi: “Chủ nhân của “Lăng Vân” kiếm là ai?”
A Cửu đột nhiên nhớ lại câu nói của Thủy Nhi, nói: “A, ngươi muốn nói đến thằng cha tuổi trẻ mà là kiếm giả xếp thứ nhất trong tam giới, Lãnh Kiếm hả? Không ngờ a, làm sao trông lại trẻ như thế này?”
Tuy A Cửu làm như thuận miệng nói ra, thế nhưng Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất lại có chút tin tưởng, nhìn khắp tam giới, ai có thể có khí thế và cuồng ngạo của Lãnh Kiếm, câu nói vừa rồi với Phong Thần, cũng chỉ có người như Lãnh Kiếm mới nói ra được.”
Thập Kiệt Nhất vội chạy qua, hỏi: “Sư phụ, người chính là Lãnh Kiếm à?”
Bạch y trung niên nhìn Thập Kiệt Nhất, hơi mỉm cười, không nói gì, mà lại cười nói với Đại Đao Vương: “Tiểu huynh đệ, quan sát thật đủ kĩ lưỡng đấy, xem ra việc “Liệt Dương” kiếm chọn ngươi tự có thâm ý của nó, tin rằng không quá mười năm nữa, ngươi nhất định sẽ có chỗ đạt được.”
Đại Đao Vương cười cười, bước qua, nói: “Nghe câu nói của tiền bối, tự nhiên là thừa nhận chính mình là Lãnh Kiếm.”
Bạch y nhân gật gật đầu nói: “Đúng, vốn cũng không giấu giếm gì, chỉ là bốn tên đó ta nhìn rất chán ghét, càng không muốn nói tên với bọn chúng, đã có thể gặp mặt mọi người ở đây, cũng là duyên phận, với lại ta đang có chuyện muốn tìm Thập Kiệt Nhất, chi bằng chúng ta tìm một chỗ thanh tĩnh nói chuyện đi.”
Thập Kiệt Nhất nói: “Tốt a, con và sư phụ rất lâu không gặp, hôm nay vừa khéo lão đại cũng chạy thoát khỏi cái động chết chắc ấy, chúng ta bèn tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi thật tốt đi a.”
Đại Đao Vương gật gật đầu nói: “Xung quanh không có chỗ nào nghỉ được, chúng ta hãy tìm chỗ chắn gió, đốt lên một đống lửa, trú lại ngoài trời đi, ta phụ trách làm thức ăn cho.”
A Cửu cao hứng vỗ tay nói: “Tốt a, tốt a, ta rất thích chơi ngoài trời.”
Liễu Dật gật gật đầu nói: “Cũng tốt, nghe theo Đại Đao Vương đi.”
Rất nhanh, mấy người tìm được chỗ yên tĩnh, đồng thời nhanh chóng đốt lên một đống lửa, chính ở chỗ này, mấy người ngồi xuống, chờ Đại Đao Vương mang đồ ăn trở về.
Chỉ một lát công phu, Đại Đao Vương đã xách hai con thỏ vừa khỏe vừa mập trở về, A Cửu nhìn thấy, liền đùa giỡn: “Đại Đao ca, công phu sở trường a, dùng “Liệt Dương” kiếm giết thỏ lợi hại thật đấy.”
Đại Đao Vương lúng túng cười, rút trủy thủ ra, bắt đầu lột da, sửa sang con thỏ, lại lấy hai cành cây dài, chuẩn bị nướng thỏ.
Lại nói Lãnh Kiếm bảo: “Ta đến đây kì thực cũng là đặc ý tìm Thập Kiệt Nhất và Liễu công tử.”
Thập Kiệt Nhất hỏi: “Sư phụ, tìm con có chuyện gì vậy?”
Lãnh Kiếm nói: “Ta nghe các ngươi đã đắc tội với Ám môn, Ma môn, với lại Thần Môn hiện tại cũng đã phái người bắt các ngươi, hiển nhiên trong tam giới, chỉ có người của Nhân gian giới là các ngươi chưa có đắc tội, vi sư lo lắng cho ngươi, đặc biệt tới đây xem thử.”
Đại Đao Vương một mặt làm thịt thỏ, một mặt hỏi: “Thế nghĩa là sao, chỉ cần có ông, ai dám động vào bọn tôi nữa.”
Lãnh Kiếm không biết làm sao cười cười nói: “Ta cũng có chuyện của ta, giống như Thần Môn Phong Thần vừa nói đó, ta không thể vĩnh viễn ở bên cạnh bảo hộ cho các ngươi, cho nên, con đường sau này còn phải dựa vào chính các ngươi.”
Dừng một chút, Lãnh Kiếm nói tiếp: “Chẳng qua là, lần này ta cho Thập Kiệt Nhất mang theo một thứ.” Nói xong, thò vào trong lòng, rút ra một cái hộp màu trắng bạc, sau khi mở ra, bên trong phát ra quang hoa màu trắng chói mắt, là một viên đan dược lớn bằng ngón tay cái.
Lãnh Kiếm đưa cho Thập Kiệt Nhất nói: “Cầm nó nuốt đi.”
Thập Kiệt Nhất hai lời chẳng nói, tiếp lấy cái hộp ấy, lấy cái thứ bên trong nuốt đi.
Lãnh Kiếm giải thích: “Đó không phải là đan dược gì, mà là ta trong lúc dạo chơi trên đỉnh núi băng ở Thiên Sơn, phát hiện một con Hàn Thiền vạn năm, Hàn Thiền ấy tu luyện vạn năm, thành dạng tinh linh, ta thu phục nó, đặc biệt cho Thập Kiệt Nhất mang theo.”
Thập Kiệt Nhất nuốt xong con Hàn Thiền màu trắng đó rồi, đột nhiên ra vẻ run rẩy vì lạnh, hỏi: “Sư phụ, sao lại lạnh thế này chứ?”
Lãnh Kiếm nói tiếp: “Đương nhiên, con hiện tại phải dùng chân khí “Liệt Dương” trong ngũ hành chi khí làm dịu băng lãnh, đem nó dung hợp vào trong đan điền của con, trong khoảng trên dưới một thời thần, tự sẽ tăng thêm cho con một giáp tí công lực.”
Đại Đao Vương đang nướng thịt thỏ, đột nhiên hỏi: “Cái gì, một giáp tí ư, thế không phải là sáu mươi năm công lực sao? Ta nói thằng cha này làm sao lại lợi hại thế này, nguyên lai ông toàn cho hắn tiên đan diệu dược a, còn không vậy? Cho tôi miếng!”
Lúc này Thập Kiệt Nhất đã phong bế lục thức, bắt đầu dung hợp băng lãnh của Hàn Thiền.
Lãnh Kiếm cười cười, lắc đầu nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi phải biết, cái Thập Kiệt Nhất luyện là ngoại gia công phu, “Ngũ hành quyền” nhất định phải dùng chân lực cường đại chi trì, nếu không sẽ rất khó phát huy đến cực hạn, cho nên nhất định phải tăng gia công lực của nó, còn ngươi hiện tại có được thần kiếm trong tay, công lực của ngươi cho dù không cao, nhưng kiếm pháp tuyệt diệu, thần kiếm càng là vật phi phàm, đã có thể bù đắp những chỗ thiếu sót của nội lực rồi.”
Đại Đao Vương gật gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nói: “Nếu cho ta viên tiên đan, thế không phải là càng lợi hại thêm sao?”
Lại nói lúc này, Lãnh Kiếm lại nhìn Liễu Dật, nói: “Liễu công tử, ta cũng có thứ đưa cho ngươi.” Nói xong, đưa tay lên miệng, huýt một tiếng dài…
Sau tiếng huýt, chỉ thấy trên không một thân ảnh to lớn, một con thương ưng bay thẳng xuống, xông về phía mấy người.
Đại Đao Vương la lớn không hay, lại nghe Lãnh Kiếm nói: “Đừng hoảng sợ, đây là bằng hữu của ta, lại nói thương ưng bay đến phía trên mọi người, hai vuốt thả ra, lại rơi xuống một vật, trong một cái vung cánh, thương ưng đã bay vào mây trời, biến mất trong màn đêm.
Lãnh Kiếm duỗi tay một cái, nắm lấy vật đó trong tay, đặt ở trước thân, nói: ““Bi Mộng”, thân kiếm dài ba xích chín thốn, không có kiếm cách, chuôi kiếm dài chín thốn, chuôi kiếm hình trụ tròn, vỏ kiếm, thân rồng điêu khắc mà thành chuôi kiếm, trong miệng rồng thò ra ba lưỡi kiếm, nặng ba mươi bốn cân.”
Liễu Dật nhìn kiếm trong tay Lãnh Kiếm, hốt nhiên cảm thấy quen thuộc thế, phảng phất giống như bạn già gặp mặt, phảng phất thanh kiếm này đã theo mình ngàn vạn năm, đã định tâm thần, Liễu Dật hỏi: “Đây… tiền bối, đây là ý gì?”
Lãnh Kiếm nhìn Liễu Dật nói: “Ngươi thiên tư là cao thủ dụng kiếm, đáng tiếc là ngươi trước giờ chưa có cơ hội cầm kiếm, mà còn chán ghét cầm kiếm, thế nhưng, ngươi phải biết hiện tại Ma môn, Ám môn, Thần môn đều làm khó ngươi, ngươi không thể làm theo ý mình muốn nữa, cũng phải suy nghĩ cho người nhà của ngươi, cầm lấy nó, nó sẽ cho ngươi sức mạnh, trở thành bạn bè tốt nhất của ngươi.”
Liễu Dật nhìn thanh trường kiếm toàn thân màu đen, trong não lại xuất hiện “Loạn thập tam thức” ấy, Liễu Dật lắc lắc đầu, tỉnh táo lại rồi, thời gian lang thang dài thế này, toàn dựa vào sự bảo hộ của những người bên mình, nếu như không có bọn họ, mình cũng có lẽ đã sớm chết rồi, còn có Cát Lợi Nhi, chính mình ngay cả cô ấy cũng không bảo hộ nổi, nếu như lần trước Thanh Âm Nhã Các quả thật muốn giết Cát Lợi Nhi, chính mình lại có biện pháp gì nào? Còn có người nhà của mình, nếu như có một ngày, người của Ma tộc, Tiên tộc quả thật ra tay với bọn họ, mình có năng lưc ư?
Lòng Liễu Dật đã dao động, hắn ghét cầm kiếm đánh đánh giết giết, nhưng giang hồ hiện tại nói với hắn, thực lực chính là thế lực, lúc nhìn Lãnh Kiếm với một thanh “Lăng Vân” làm nhục tứ hộ vệ của Thần Môn, lòng Liễu Dật đã động, cũng có lẽ, hắn quả thật phải cầm lấy kiếm.
Nhìn biến hóa trên mặt Liễu Dật, Lãnh Kiếm đã cười, nụ cười của ông ta không phải là ôn hòa, không phải là dễ gần, mà lại là nụ cười thần bí, mang theo một chút âm mưu, không ai chú ý biểu tình của Lãnh Kiếm, nhìn Liễu Dật, trong lòng Lãnh Kiếm có tiếng gào thét: “Cầm lấy nó, cầm lấy nó đi, nó là số mệnh của ngươi, bằng hữu của ngươi, ngươi sẽ một lần nữa sáng tạo ra thần thoại của kiếm, mà ta, cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta.”
Liễu Dật nhìn thanh kiếm màu đen ấy, đầu rồng trên cái chuôi kiếm dài ngoẵng, phảng phất như đang nhìn mình, đang nói gì đó với mình… là thân thiết thế, là thân thiết thế.
Còn có ai biết “Bi Mộng” kiếm thật sự là tổ tiên của Ma tộc, ma vật của Niết Nhân chứ? Cũng có lẽ, Liễu Dật sẽ biết, thế nhưng, đó là chuyện của tương lai, mà không biết là hiện tại, hiện tại sẽ phải phát sinh chuyện gì? Liễu Dật sẽ thay đổi chính mình ư, vứt bỏ sách của thánh hiền, lao vào giang hồ tam giới, vì người nhà của mình, vì tình yêu của mình, vì bằng hữu của mình mà cầm lên thanh ma kiếm này ư?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một người nếu là vĩnh viễn không biết được bí mật thân thiết nhất với mình, đây há không phải là chuyện tàn nhẫn nhất, bi thảm nhất trên đời sao? (Cổ Long, ngữ)
“Lão đại, đừng thương tâm, Cát Lợi Nhi cũng là nhất thời nổi giận, ta nghĩ qua hai ngày sẽ hết, cô ấy sẽ về lại thôi.” Thập Kiệt Nhất vẫn không cam tâm, khuyên bảo Liễu Dật, nhìn bộ dạng buồn rầu của Liễu Dật, hắn cũng không dễ chịu.
Liễu Dật không nói gì, trong lòng đầy hối hận, lúc mới vừa đuổi theo, đã không còn thấy bóng dáng của Cát Lợi Nhi nữa, dù cho hắn la gọi thế nào, Cát Lợi Nhi cũng không đáp ứng.
Lang Vương nhìn Liễu Dật một cái, nói với mọi người: “Ui, cái vụ tình cảm này, ta rất không rõ ràng, ta đi trước đây.” Nói xong, không nhìn tới ai, chân đạp quạt giấy, theo gió bay đi.
A Cửu nhìn Liễu Dật, nói với Thập Kiệt Nhất: “Đi thôi, ngươi đừng khuyên hắn nữa, lão đại ngươi toàn làm chuyện không minh bạch, ngươi còn ra vẻ minh bạch gì nữa, Cát Lợi Nhi nói không chừng vĩnh viễn sẽ không quay về nữa đâu…”
“Đi thôi, ngươi cũng ngậm miệng lại đi.” Đại Đao Vương bên cạnh bực bội quát A Cửu.
Liễu Dật nhìn mấy người, nói: “Cảm ơn các ngươi. Bất quá hiện tại đã kết thúc rồi, tuy Cát Lợi Nhi đã đi, bất quá ta nhất định sẽ tìm được cô ấy về.”
Đại Đao Vương nhìn Liễu Dật, lắc lắc cái đầu dựng đứng, nói: “Ngươi có thể nghĩ vậy là tốt, sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”
Lại nói vào lúc mấy người lên đường, bốn cái bóng màu trắng chớp lên, từ trên trời rơi xuống, chặn trước mặt bọn họ.
Bọn Liễu Dật đánh giá mấy người mới đến, chỉ thấy bọn họ đều mặc khôi giáp màu trắng bạc, đầu mang “phụng hoàng linh” (lông đuôi chim phượng hoàng), tay cầm trường kiếm, nhìn niên kỷ đều là trung niên trên dưới ba mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc, giống như là người của Thần Môn.
Chỉ thấy người đứng đầu da đen như tóc, bước ra nói: “Xin hỏi các hạ có phải là Liễu Dật, Liễu công tử?”
Liễu Dật gật gật đầu nói: “Chính là tại hạ.”
Người trung niên ôm quyền nói: “Bọn bốn người chúng tôi là Thần Môn, tứ trưởng lão, Dương Vân Phong tọa hạ hộ vệ… tại hạ Phong Thần.”
Những người phía sau theo thứ tự nói: “Tại hạ, Thủy Thần, Hỏa Thần, Lôi Thần.”
Liễu Dật gật gật đầu nói: “Chẳng bằng… các vị đến đây mục đích là gì? Vì sao lại chặn đường chúng tôi?”
Phong Thần trả lời: “Tháng trước, hai sư đệ của Thần Môn chúng tôi đi qua Lạc Tuyết trấn, không cẩn thận gặp Ma tộc yêu nữ, một sư đệ bất hạnh bị chết, một sư đệ trọng thương quay về Thần Môn, bẩm rằng Liễu công tử với Ma tộc yêu nữ quan hệ mật thiết, cho nên, Dương trưởng lão phái bốn người chúng tôi, thỉnh Liễu công tử lên Thần Môn đem sự tình kể cho minh bạch.”
Thập Kiệt Nhất tức giận nói: “Có quan hệ gì chứ, có quan hệ thì ngươi đi tìm Ma tộc yêu nữ ấy, kiếm bọn ta làm gì?”
Phong Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Vị huynh đệ này yên tâm, Thần Môn chúng tôi với Ma môn thủy hỏa bất dung, sớm muộn cũng phải đi tìm yêu nữ ấy, chỉ là hiện tại chúng tôi gặp Liễu công tử, cho nên trước tiên mời Liễu công tử nói rõ sự tình đã.”
Đại Đao Vương cũng có chút tức giận, nói: “Nói rõ cái gì? Yêu nữ đã giết người của các ngươi, các ngươi đi mà kiếm, hắn thì liên quan gì, hắn còn chưa giết người.”
Lúc này, Thủy Thần phía sau trước giờ chưa nói gì bước lên một bước nói: “Chưa giết người liền muốn thoát khỏi can hệ sao? Thân là người của Nhân gian giới, lại có dính mắc với Ma môn yêu nữ, cho dù chưa giết người, Thần Môn cũng không dễ dàng bỏ qua ngươi.”
Liễu Dật ôm quyền, nói: “Lần ấy xác thực là hiểu lầm, Liễu mỗ bản thân cũng bị Ám môn truy sát, cho nên mới xông vào… khu vực của Ma môn, nhưng tịnh không phải là bản ý của Liễu mỗ.”
Tì khí của Thủy Thần tựa hồ so với Phong Thần còn nóng nảy hơn, lớn giọng nói: “Đừng theo bọn ta nói mấy chuyện này, bọn ta chỉ là phụng mệnh mang ngươi về, có hiểu lầm gì trở về sẽ nói với Dương trưởng lão.”
Thập Kiệt Nhất tức giận nói: “Bộ dạng các ngươi thế này cũng tính là người của chính phái sao? Thế nào, võ công cao thì hay lắm, có thể tùy tiện mang người đi, hôm nay muốn mang lão đại đi, trước tiên phải bước qua nắm đấm của Thập Nhất này.”
Thủy Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Tốt, để ta thử coi nắm đấm của ngươi cứng tới đâu.”
“Muốn đánh nhau, làm sao có thể thiếu Đại Đao Vương ta chứ?” nói xong, rút ra Liệt Dương kiếm, dưới kim sắc quang mang, Đại Đao Vương giống như một chiến thần, đứng trước mặt bốn người.
Hỏa thần phía sau buộc miệng nói: “Liệt Dương kiếm!”
Tuy bốn người rất kinh ngạc, nhưng tì khí của Thủy Thần lại rất nóng nảy, tức giận nói: “Đến đây, để ta xem nắm đấm của ngươi.” Nói xong, trường kiếm vẫy ra, một đạo kiếm khí màu bích lam bắn thẳng về phía Thập Kiệt Nhất.
Đại Đao Vương rút Liệt Dương kiếm, vừa nhìn Thập Kiệt Nhất đánh nhau với Thủy Thần, vừa nhìn ba người còn lại, đề phòng ba ngươi đánh lén Liễu Dật, tu luyện của Đại Đao Vương một tháng ở Thanh Âm Nhã Các, đã lĩnh ngộ tinh túy chân thực trong “Thu diệp kiếm pháp” của Lang Vương, đồng thời dưới sự giúp đỡ của Liệt Dương kiếm, thành tựu đã nâng lên nhiều lần. Có thể nói, Đại Đao Vương hiện tại cũng được xem như là cao thủ trong cao thủ.
Lại nói Thập Kiệt Nhất, đừng nhìn thân to thể tráng, mà tốc độ một điểm cũng không chậm, vào lúc kiếm khí màu lam bắn thẳng về phía mình, thân hình chớp động, tránh sang một bên, mượn lực xông lên phía trước, vận khởi một thức cương mãnh của “Thiên Cương Đẩu Quyền” là “Thiên Chùy”, quyền phong như mũi dùi, đâm thẳng về hướng Thủy Thần, với tu vi của Thủy Thần, đương nhiên nhìn ra sự cương mãnh trong quyền đầu của Thập Kiệt Nhất là không thể ngạnh tiếp, thế nhưng điều khiến người ta kì quái là, muốn luyện thành quyền pháp cương mãnh như vầy, nếu không có thời gian hơn trăm năm thì không thể tưởng tượng, tiểu tử ngốc trước mặt làm sao có thể luyện thành nhỉ?
Thế nhưng thế cục trong trường không cho phép hắn nghĩ nhiều, trường kiếm vung ngang, nhằm chặn “Thiên Chùy” của Thập Kiệt Nhất, vào nháy mắt kiếm và quyền phong tiếp xúc, Thủy Thần đã động, mượn lực của Thập Kiệt Nhất truyền trên thân kiếm, hắn lộn người trên không, trường kiếm vẫy mạnh một cái, lớn giọng quát: “Long thần, đi đi.”
Trong khoảnh khắc, trường kiếm màu bích lam ấy đột nhiên lóe ra một con rồng dài màu bích lam, xung quanh thân rồng tán phát khí tức màu trắng, cây cỏ xung quanh dưới tác dụng của khí tức từ con rồng đó, trong chớp mắt tựa như vật được làm bằng băng. Con rồng dài màu bích lam ấy lại không dừng lại, mà tiếp tục xông thẳng về hướng Thập Kiệt Nhất.
Đại Đao Vương la lên: “Cẩn thận, con rồng này có vẻ cổ quái.”
Nhưng Thập Kiệt Nhất đối với con trường long này tựa hồ tịnh không lưu ý, hét lớn một tiếng: ““Phong hỏa liệt dương quyền” của “Ngũ hành quyền””, cánh tay phải thành góc vuông chín mươi độ, trong lúc vận khởi “Phong hỏa liệt dương quyền”, toàn bộ cánh tay như đều bốc cháy, phát ra quang mang màu lửa đỏ chói mắt, theo quang mang đại thịnh, Thập Kiệt Nhất xông lên, quyền đầu như bốc cháy đánh lên trên thân con rồng băng màu bích lam ấy, Thập Kiệt Nhất theo đó run rẩy một chút.
“Leng keng” một tiếng, con rồng không thấy đâu nữa, mà thay vào đó là thanh kiếm vừa rơi xuống đất… “phụt” một tiếng, Thủy Thần phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc miễn cưỡng nhân kiếm hợp nhất, sau khi bị Thập Kiệt Nhất phá, thân kiếm thụ thương, toàn bộ chuyển lên trên thân của Thủy Thần.
Phong Thần lập tức chạy qua đỡ lấy Thủy Thần, đồng thời tức giận nói: “Hỏa Thần, Lôi Thần, bắt thằng cha này lại cho ta.”
“Vâng”, hai người xông mạnh lên, đang muốn công về phía Thập Kiệt Nhất.
“Ai dám?” một tiếng quát buồn thảm, dường như đến từ ngoài cửu thiên, dường như đã ngủ say ngàn năm tỉnh lại quát lên, mang theo vô hạn uy nghiêm, mang theo ma lực không thể kháng cự, khiến cho Hỏa Thần và Lôi Thần đình chỉ động tác.
Thập Kiệt Nhất nghiêng nghiêng đầu, nghe ngóng hỏi: “Là Lang Vương à? Ngươi sao lại chạy về rồi, có phải là biết bọn ta gặp nguy hiểm không?”
Liễu Dật lắc lắc đầu nói: “Không phải Lang Vương, trong thanh âm này đầy cảm giác tang thương, phảng phất như một đám mây trôi qua ấy, đã đánh thức tang thương của một thế kỷ, mang theo bi thống vô hạn, lại còn uy nghiêm vô tỉ, khiến người ta không thể kháng cự, Lang Vương không có khí thế kiểu này.”
Đại Đao Vương lắc lắc cái đầu tóc dựng đứng, hỏi: “Thế thì là ai chứ?”
Trong lúc mấy người đang đoán lung tung, một đạo ánh sáng hình tròn màu trắng đột nhiên chớp lên, xuất hiện ở giữa mọi người, dần dần, lại ảo hóa ra một người, một người trung niên, nhìn chỉ khoảng trên ba mươi tuổi, nhưng trong hai mắt lại mang đầy tang thương, một cái áo du hiệp màu trắng, tay cầm một thanh kiếm lạ lùng, so với kiếm bình thường mảnh hơn nhiều, đường nét trên kiếm rõ ràng, phảng phất từ điêu khắc mà thành, cho người ta một loại cảm giác an toàn, làn da màu vàng cho người ta cảm giác thân cận. Điểm duy nhất khiến người ta có ấn tượng sâu sắc chính là đôi mắt ấy, phảng phất bên trong chứa rất nhiều, rất nhiều cố sự.
Tất cả mọi người còn chưa phản ứng, Thập Kiệt Nhất lại đột nhiên xông lên, “phịch” một tiếng, quỳ xuống, nói: “Sư phụ!” nói xong, mới bắt đầu khấu đầu.
Người trung niên áo trắng nhìn nhìn Thập Kiệt Nhất, hơi hơi cười nói: “Đứng lên đi.” Nói xong, tay phải nhẹ nhàng đưa ra, một cổ sức mạnh cự đại từ phía dưới bên phải đẩy lên, Thập Kiệt Nhất liền đứng thẳng dậy.
Đại Đao Vương bước qua, quan sát người trung niên như quan sát một quái vật, hỏi: “Ông chính là sư phụ của tên đại ngốc ấy? Tôi thực bội phục ông, ông có thể đem khúc gỗ biến thành bảo bối, ông như vậy lại huấn luyện được hắn lợi hại thế này.”
Thập Kiệt Nhất cười hắc hắc, nhưng đột nhiên cảm thấy không đúng, vội hỏi: “Sư phụ, hắn có phải đang chửi rủa con không?”
Người trung niên áo trắng hơi hơi cười nói: “Hồ đồ hiếm thấy, quản hắn làm gì chứ!”
Liễu Dật cuối cùng cũng nhìn thấy sư phụ của Thập Kiệt Nhất, tuy mình từ nhỏ cùng lớn lên với Thập Kiệt Nhất, nhưng sư phụ của Thập Kiệt Nhất lại chưa từng xuất hiện trước mắt hắn, cho nên, vị sư phụ này trước giờ vẫn là một người thần bí, không ngờ hôm nay lại gặp được sư phụ của Thập Kiệt Nhất.
Hỏa Thần và Lôi Thần tức giận nói: “Ngươi là tên nào?”
Bạch y trung niên chuyển động thanh kiếm mảnh trong tay, lắc lắc đầu nói: “Ta là ai tịnh không quan trọng, quan trọng là hôm nay ta không cho các ngươi thương hại bất kì người nào ở đây, cũng không cho các ngươi mang bất kì ai đi.”
Hỏa Thần và Lôi Thần nhìn nhìn kẻ nói chuyện bất lưu dư địa (không chừa đất lui) như vậy, nhất thời quả thật không biết nói gì, nhưng lúc này Phong Thần đã giúp Thủy Thần áp chế xong nội thương rồi, bước qua, trường kiếm đột nhiên chỉ vào bạch y trung niên nói: “Ngươi có biết thân phận bọn ta không, ngươi phải biết đắc tội với bọn ta, dù là ai cũng không có cách gì chịu nổi đâu.”
Liễu Dật đối với giang hồ hiện tại đã có chút hiểu biết, nếu như có ai quản chuyện không đâu, thế thì hắn sau này khẳng định sẽ không ổn lắm, vội bước lên nói với bạch y trung niên: “Vị này, huynh… tiền bối, bọn họ là người của Thần Môn, tôi nghĩ ông nên đi đi, đắc tội không nên đâu.”
Bạch y trung niên tịnh không nghe câu nói của Liễu Dật, ngược lại, đôi mắt mang đầy cố sự ấy nhìn thẳng vào Liễu Dật, là quen thuộc như thế, thân thiết như thế, hai mươi năm trước, trên U Minh lộ, bên cầu Nại Hà, cũng là một bộ mặt như thế này, hai người uống rượu chia sinh tử, anh hùng rơi lệ, cười nói về chuyện bể dâu, luận về sự khổ ngắn của kiếp người, về chỗ hận của tình…
Liễu Dật nhìn người trung niên, nói: “Tiền bối, tiền bối.”
Người trung niên tỉnh lại, lắc lắc đầu, nói: “Không quan hệ, tiểu huynh đệ, đứng nói Thần Môn, cho dù toàn bộ cả Tiên tộc đến đây, lão phu cũng chẳng sợ.”
Người trung niên đột nhiên quay đầu, khí thế vô hình trên thân lập tức biến hóa, tất cả hòa ái dễ gần đều không tồn tại, người trước mắt phảng phất như thần từ trên trời xuống, có vô thượng chi lực, đối với con người nhỏ bé, ông ta có thể phá hủy tất cả.
Ngón trỏ, ngón giữa của người trung niên đột nhiên duỗi ra, một đạo khí kiếm (kiếm bằng khí) dài ba xích đột nhiên hình thành, quay ngược 180 độ, theo một góc độ hình vòng cung xuyên qua kiếm của Phong Thần, chỉ nghe “leng keng” một tiếng, trường kiếm của Phong Thần lại bị khí kiếm của bạch y trung niên chém đứt.
Phong Thần kinh hãi, lui lại một bước, hắn không thể tin được rằng kiếm của mình lại bị khí kiếm của bạch y trung niên chém đứt, nói sao đi nữa đây cũng là bảo kiếm do mình luyện nên, tuy không so được với bát thần kiếm, nhưng cũng tuyệt đối không phải là đồ thường.
Trung niên áo trắng lạnh lùng, từng câu từng chữ nói: “Ở bên cạnh ta, ngươi không có bất kì tư cách nào để dùng kiếm.” Trong ngữ khí, chứa đầy cuồng ngạo của không chỉ một đời, nhưng mà, ông ta có cái vốn cuồng ngạo ấy.
Bởi vì, mọi người đều biết, kiếm đạo không có bến bờ, nhân kiếm hợp nhất là mục tiêu truy cầu của phần lớn mọi người, Thiên Nhân chi cảnh là tiếp theo sau đó, lúc đạt đến đỉnh cao của kiếm, mục tiêu truy cầu chính là phiêu miểu, cũng chính là hư vô, chính là cái chỗ vẫn gọi là vô kiếm thắng hữu kiếm, kiếm tự ở trong lòng, mới có thể là một tiểu thành, khí kiếm tự nhiên là phải đạt tới phiêu miểu chi cảnh mới có thể vận dụng, tuy không bằng thần kiếm, nhưng cũng uy lực vô tỉ, không ngờ người này lại đạt đến đỉnh cao này, phải biết những kiếm giả có danh hiện nay, đều không ai đạt đến cảnh giới này, người trước mắt làm sao không khiến mọi người khuất phục.
Phong Thần có chút run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi là ai? Báo danh đi, Thần, Thần Môn tuyệt đối, tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Bạch y trung niên cười lạnh lùng, tay phải đột nhiên cử động một cái, một đạo ánh sáng màu trắng chớp lên, thanh kiếm dài mảnh lại trở về trong vỏ kiếm, hỏi tiếp: “Thần Môn giỏi lắm hả? Nếu có một ngày hắn *****ng chạm đến trên đầu của ta, ta nhất định sẽ diệt sạch Thần Môn.”
Câu nói mạnh miệng thế này, lại có bao nhiêu người dám nói ra? Thần Môn là môn phái đứng đầu Tiên tộc, đệ tử trong môn hơn ngàn, cao thủ như mây, tứ đại trưởng lão còn cao hơn cả cao thủ trong cao thủ, ai dám đối với một môn phái thực lực như thế nói một câu mạnh miệng như vậy?
Phong Thần tức giận nói: “Ngươi…”
Nói còn chưa nói xong, hốt nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn xuống, quần của bốn người lại rơi từ eo xuống, bốn người phát hoảng, đạo kiếm quang vừa rồi lại cùng lúc chém bốn người, đồng thời cắt đứt dây lưng của cả bốn người, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên đến quần cũng không lập tức rơi xuống.
Chính vào lúc Phong Thần đang phát cáu, quần lại rơi xuống, bốn người bối rối kéo quần lên, nhìn thấy kẻ mạnh trước mắt, thế giới chính là như vầy, gặp phải người mạnh hơn ngươi, ngươi chỉ có hai con đường để đi, một con đường là chết, con đường kia là chạy.
Phong Thần tức giận nói: “Tốt! Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, ta không tin tiền bối vĩnh viễn bảo hộ được bọn họ, sớm muộn ta cũng bắt được bọn họ.”
Trung niên lạnh lùng nói: “Ta đếm đến ba, nếu như các ngươi còn không biến mất trước mắt ta, ta sẽ thưởng cho bốn người các ngươi một kiếm.”
“1”
“2”
“Chúng ta đi!” còn không chờ người trung niên đếm đến ba, bốn người đã kéo quần chạy thật xa, tựa hồ quả thật sợ một kiếm ấy xuất ra.
Lúc này, Thập Kiệt Nhất chạy qua, nói: “Sư phụ, người thật là uy phong a, một kiếm đó của người thật là thần kì, làm cho lòng con ngứa ngáy, thật muốn cùng người học kiếm a!”
Người trung niên trong chớp mắt từ lạnh lùng biến thành dễ gần, cười vỗ vỗ lên vai Thập Kiệt Nhất, nói: “Con không thích hợp luyện kiếm, “Ngũ hành quyền” ta dạy cho con và những bộ quyền pháp khác, con chỉ cần dung hội quán thông, tự nhiên có thể thành đương thế cao thủ.”
Liễu Dật bước lên, khen ngợi: “Hôm nay cuối cùng cũng được thêm nhiều kiến thức, không nghĩ kiếm pháp lại có thể luyện đến chỗ như thế này, thật là kì diệu.”
Đại Đao Vương hỏi A Cửu: “Cô có biết ông ta là ai không?”
Tuy câu nói của Đại Đao Vương là nói với A Cửu, nhưng tất cả mọi người đều nghe, tựa hồ là nói với tất cả mọi người, Liễu Dật muốn biết, Thập Kiệt Nhất càng muốn biết, mà A Cửu bị hắn hỏi thế này, cũng muốn biết, nhưng vẫn lắc lắc đầu nói: “Ta làm sao biết ông ta là ai?”
Đại Đao Vương đột nhiên cười cười hỏi: “Chủ nhân của “Lăng Vân” kiếm là ai?”
A Cửu đột nhiên nhớ lại câu nói của Thủy Nhi, nói: “A, ngươi muốn nói đến thằng cha tuổi trẻ mà là kiếm giả xếp thứ nhất trong tam giới, Lãnh Kiếm hả? Không ngờ a, làm sao trông lại trẻ như thế này?”
Tuy A Cửu làm như thuận miệng nói ra, thế nhưng Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất lại có chút tin tưởng, nhìn khắp tam giới, ai có thể có khí thế và cuồng ngạo của Lãnh Kiếm, câu nói vừa rồi với Phong Thần, cũng chỉ có người như Lãnh Kiếm mới nói ra được.”
Thập Kiệt Nhất vội chạy qua, hỏi: “Sư phụ, người chính là Lãnh Kiếm à?”
Bạch y trung niên nhìn Thập Kiệt Nhất, hơi mỉm cười, không nói gì, mà lại cười nói với Đại Đao Vương: “Tiểu huynh đệ, quan sát thật đủ kĩ lưỡng đấy, xem ra việc “Liệt Dương” kiếm chọn ngươi tự có thâm ý của nó, tin rằng không quá mười năm nữa, ngươi nhất định sẽ có chỗ đạt được.”
Đại Đao Vương cười cười, bước qua, nói: “Nghe câu nói của tiền bối, tự nhiên là thừa nhận chính mình là Lãnh Kiếm.”
Bạch y nhân gật gật đầu nói: “Đúng, vốn cũng không giấu giếm gì, chỉ là bốn tên đó ta nhìn rất chán ghét, càng không muốn nói tên với bọn chúng, đã có thể gặp mặt mọi người ở đây, cũng là duyên phận, với lại ta đang có chuyện muốn tìm Thập Kiệt Nhất, chi bằng chúng ta tìm một chỗ thanh tĩnh nói chuyện đi.”
Thập Kiệt Nhất nói: “Tốt a, con và sư phụ rất lâu không gặp, hôm nay vừa khéo lão đại cũng chạy thoát khỏi cái động chết chắc ấy, chúng ta bèn tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi thật tốt đi a.”
Đại Đao Vương gật gật đầu nói: “Xung quanh không có chỗ nào nghỉ được, chúng ta hãy tìm chỗ chắn gió, đốt lên một đống lửa, trú lại ngoài trời đi, ta phụ trách làm thức ăn cho.”
A Cửu cao hứng vỗ tay nói: “Tốt a, tốt a, ta rất thích chơi ngoài trời.”
Liễu Dật gật gật đầu nói: “Cũng tốt, nghe theo Đại Đao Vương đi.”
Rất nhanh, mấy người tìm được chỗ yên tĩnh, đồng thời nhanh chóng đốt lên một đống lửa, chính ở chỗ này, mấy người ngồi xuống, chờ Đại Đao Vương mang đồ ăn trở về.
Chỉ một lát công phu, Đại Đao Vương đã xách hai con thỏ vừa khỏe vừa mập trở về, A Cửu nhìn thấy, liền đùa giỡn: “Đại Đao ca, công phu sở trường a, dùng “Liệt Dương” kiếm giết thỏ lợi hại thật đấy.”
Đại Đao Vương lúng túng cười, rút trủy thủ ra, bắt đầu lột da, sửa sang con thỏ, lại lấy hai cành cây dài, chuẩn bị nướng thỏ.
Lại nói Lãnh Kiếm bảo: “Ta đến đây kì thực cũng là đặc ý tìm Thập Kiệt Nhất và Liễu công tử.”
Thập Kiệt Nhất hỏi: “Sư phụ, tìm con có chuyện gì vậy?”
Lãnh Kiếm nói: “Ta nghe các ngươi đã đắc tội với Ám môn, Ma môn, với lại Thần Môn hiện tại cũng đã phái người bắt các ngươi, hiển nhiên trong tam giới, chỉ có người của Nhân gian giới là các ngươi chưa có đắc tội, vi sư lo lắng cho ngươi, đặc biệt tới đây xem thử.”
Đại Đao Vương một mặt làm thịt thỏ, một mặt hỏi: “Thế nghĩa là sao, chỉ cần có ông, ai dám động vào bọn tôi nữa.”
Lãnh Kiếm không biết làm sao cười cười nói: “Ta cũng có chuyện của ta, giống như Thần Môn Phong Thần vừa nói đó, ta không thể vĩnh viễn ở bên cạnh bảo hộ cho các ngươi, cho nên, con đường sau này còn phải dựa vào chính các ngươi.”
Dừng một chút, Lãnh Kiếm nói tiếp: “Chẳng qua là, lần này ta cho Thập Kiệt Nhất mang theo một thứ.” Nói xong, thò vào trong lòng, rút ra một cái hộp màu trắng bạc, sau khi mở ra, bên trong phát ra quang hoa màu trắng chói mắt, là một viên đan dược lớn bằng ngón tay cái.
Lãnh Kiếm đưa cho Thập Kiệt Nhất nói: “Cầm nó nuốt đi.”
Thập Kiệt Nhất hai lời chẳng nói, tiếp lấy cái hộp ấy, lấy cái thứ bên trong nuốt đi.
Lãnh Kiếm giải thích: “Đó không phải là đan dược gì, mà là ta trong lúc dạo chơi trên đỉnh núi băng ở Thiên Sơn, phát hiện một con Hàn Thiền vạn năm, Hàn Thiền ấy tu luyện vạn năm, thành dạng tinh linh, ta thu phục nó, đặc biệt cho Thập Kiệt Nhất mang theo.”
Thập Kiệt Nhất nuốt xong con Hàn Thiền màu trắng đó rồi, đột nhiên ra vẻ run rẩy vì lạnh, hỏi: “Sư phụ, sao lại lạnh thế này chứ?”
Lãnh Kiếm nói tiếp: “Đương nhiên, con hiện tại phải dùng chân khí “Liệt Dương” trong ngũ hành chi khí làm dịu băng lãnh, đem nó dung hợp vào trong đan điền của con, trong khoảng trên dưới một thời thần, tự sẽ tăng thêm cho con một giáp tí công lực.”
Đại Đao Vương đang nướng thịt thỏ, đột nhiên hỏi: “Cái gì, một giáp tí ư, thế không phải là sáu mươi năm công lực sao? Ta nói thằng cha này làm sao lại lợi hại thế này, nguyên lai ông toàn cho hắn tiên đan diệu dược a, còn không vậy? Cho tôi miếng!”
Lúc này Thập Kiệt Nhất đã phong bế lục thức, bắt đầu dung hợp băng lãnh của Hàn Thiền.
Lãnh Kiếm cười cười, lắc đầu nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi phải biết, cái Thập Kiệt Nhất luyện là ngoại gia công phu, “Ngũ hành quyền” nhất định phải dùng chân lực cường đại chi trì, nếu không sẽ rất khó phát huy đến cực hạn, cho nên nhất định phải tăng gia công lực của nó, còn ngươi hiện tại có được thần kiếm trong tay, công lực của ngươi cho dù không cao, nhưng kiếm pháp tuyệt diệu, thần kiếm càng là vật phi phàm, đã có thể bù đắp những chỗ thiếu sót của nội lực rồi.”
Đại Đao Vương gật gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nói: “Nếu cho ta viên tiên đan, thế không phải là càng lợi hại thêm sao?”
Lại nói lúc này, Lãnh Kiếm lại nhìn Liễu Dật, nói: “Liễu công tử, ta cũng có thứ đưa cho ngươi.” Nói xong, đưa tay lên miệng, huýt một tiếng dài…
Sau tiếng huýt, chỉ thấy trên không một thân ảnh to lớn, một con thương ưng bay thẳng xuống, xông về phía mấy người.
Đại Đao Vương la lớn không hay, lại nghe Lãnh Kiếm nói: “Đừng hoảng sợ, đây là bằng hữu của ta, lại nói thương ưng bay đến phía trên mọi người, hai vuốt thả ra, lại rơi xuống một vật, trong một cái vung cánh, thương ưng đã bay vào mây trời, biến mất trong màn đêm.
Lãnh Kiếm duỗi tay một cái, nắm lấy vật đó trong tay, đặt ở trước thân, nói: ““Bi Mộng”, thân kiếm dài ba xích chín thốn, không có kiếm cách, chuôi kiếm dài chín thốn, chuôi kiếm hình trụ tròn, vỏ kiếm, thân rồng điêu khắc mà thành chuôi kiếm, trong miệng rồng thò ra ba lưỡi kiếm, nặng ba mươi bốn cân.”
Liễu Dật nhìn kiếm trong tay Lãnh Kiếm, hốt nhiên cảm thấy quen thuộc thế, phảng phất giống như bạn già gặp mặt, phảng phất thanh kiếm này đã theo mình ngàn vạn năm, đã định tâm thần, Liễu Dật hỏi: “Đây… tiền bối, đây là ý gì?”
Lãnh Kiếm nhìn Liễu Dật nói: “Ngươi thiên tư là cao thủ dụng kiếm, đáng tiếc là ngươi trước giờ chưa có cơ hội cầm kiếm, mà còn chán ghét cầm kiếm, thế nhưng, ngươi phải biết hiện tại Ma môn, Ám môn, Thần môn đều làm khó ngươi, ngươi không thể làm theo ý mình muốn nữa, cũng phải suy nghĩ cho người nhà của ngươi, cầm lấy nó, nó sẽ cho ngươi sức mạnh, trở thành bạn bè tốt nhất của ngươi.”
Liễu Dật nhìn thanh trường kiếm toàn thân màu đen, trong não lại xuất hiện “Loạn thập tam thức” ấy, Liễu Dật lắc lắc đầu, tỉnh táo lại rồi, thời gian lang thang dài thế này, toàn dựa vào sự bảo hộ của những người bên mình, nếu như không có bọn họ, mình cũng có lẽ đã sớm chết rồi, còn có Cát Lợi Nhi, chính mình ngay cả cô ấy cũng không bảo hộ nổi, nếu như lần trước Thanh Âm Nhã Các quả thật muốn giết Cát Lợi Nhi, chính mình lại có biện pháp gì nào? Còn có người nhà của mình, nếu như có một ngày, người của Ma tộc, Tiên tộc quả thật ra tay với bọn họ, mình có năng lưc ư?
Lòng Liễu Dật đã dao động, hắn ghét cầm kiếm đánh đánh giết giết, nhưng giang hồ hiện tại nói với hắn, thực lực chính là thế lực, lúc nhìn Lãnh Kiếm với một thanh “Lăng Vân” làm nhục tứ hộ vệ của Thần Môn, lòng Liễu Dật đã động, cũng có lẽ, hắn quả thật phải cầm lấy kiếm.
Nhìn biến hóa trên mặt Liễu Dật, Lãnh Kiếm đã cười, nụ cười của ông ta không phải là ôn hòa, không phải là dễ gần, mà lại là nụ cười thần bí, mang theo một chút âm mưu, không ai chú ý biểu tình của Lãnh Kiếm, nhìn Liễu Dật, trong lòng Lãnh Kiếm có tiếng gào thét: “Cầm lấy nó, cầm lấy nó đi, nó là số mệnh của ngươi, bằng hữu của ngươi, ngươi sẽ một lần nữa sáng tạo ra thần thoại của kiếm, mà ta, cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta.”
Liễu Dật nhìn thanh kiếm màu đen ấy, đầu rồng trên cái chuôi kiếm dài ngoẵng, phảng phất như đang nhìn mình, đang nói gì đó với mình… là thân thiết thế, là thân thiết thế.
Còn có ai biết “Bi Mộng” kiếm thật sự là tổ tiên của Ma tộc, ma vật của Niết Nhân chứ? Cũng có lẽ, Liễu Dật sẽ biết, thế nhưng, đó là chuyện của tương lai, mà không biết là hiện tại, hiện tại sẽ phải phát sinh chuyện gì? Liễu Dật sẽ thay đổi chính mình ư, vứt bỏ sách của thánh hiền, lao vào giang hồ tam giới, vì người nhà của mình, vì tình yêu của mình, vì bằng hữu của mình mà cầm lên thanh ma kiếm này ư?