Có lẽ con người siêu việt hơn tất thảy nhưng phải chịu thời gian ước thúc, khi đến cuối cuộc đời, ngoảnh đầu nhìn lại, ta bỗng phát hiện ngày hôm qua như là giấc mộng.(Cổ Long-luận)
Liễu Dật lặng lẽ mở mắt, thứ đầu tiên nhập vào mắt chàng[1] là một khoảng không trống rỗng, ngoài một mỏm đá đen phía trên, chàng không nhìn thấy gì, bản thân chàng đang nằm trên một chiếc giường chung quanh bao phủ bởi thuỷ tinh trắng. Không hiểu vì nguyên nhân gì, mà từng đợt từng đợt hơi ấm phả vào thân thể, chàng nhẹ nhàng đứng lên, bỗng cảm thấy trên tay có vật gì đó nằng nặng, chính là Bi Mộng Kiếm.
Cùng lúc, chàng đột nhiên bị hình ảnh của một người trong thuỷ tinh trắng hấp dẫn, nhìn thật kỹ, người đó mặc y phục da đen, thắt lưng chỉnh tề, cánh tay đeo găng đen nắm thanh trường kiếm cũng màu đen, kiếm my lãnh mục, khuôn mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng như được điêu khắc từ đao, phảng phất như đã gặp ở đâu đó. Mắt y ràn rụa thương tang và bi thương, chiếc khăn hiệp khách quấn gọn mái tóc dài trắng bạc, nhiều sợi loà xoà trên khuôn mặt như những sợi tơ.
Chàng cử động nhẹ nhàng… tức thì người trong thủy tinh cũng chuyển động, đó chính là… hình ảnh của chàng, sao lại biến đổi thành như vậy. Chàng tựa hồ không nhận ra chính bản thân, há chẳng phải giấc mộng này là thật, trong giấc mộng, chàng đã học được mọi thứ của Niết nhân, thậm chí Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp cũng đã luyện đến tầng 12: Nghịch Thiên tầng. Chàng chỉ coi đó là một giấc mộng, không ngờ Niết nhân thực sự đã làm cho chàng được hồi sinh, và bản thân chàng cũng già đi rất nhiều.
Chàng chợt nhớ ra một việc, đeo kiếm vào thắt lưng, chuyển mình rảo bước đi ra ngoài. Tiếng xé không khí truyền tới tai, là thanh âm ngự khí phi hành, mặc dầu còn cách rất xa, nhưng chàng minh bạch phi thường, kẻ đó đang hướng tới đến chỗ chàng.
Chàng ngừng bước, chàng muốn nhìn xem ai đã mang mình từ phần mộ đến đây…
Ước chừng sau một tuần trà, thân ảnh của một lão đầu xuất hiện trước mắt, chính là Tửu thúc ở Phong Ma trấn, nhưng trong đầu chàng chợt nổi lên hình ảnh một người, thốt lên: “Chiến thần?”
Tửu thúc hạ xuống đất, giật mình lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào Liễu Dật: “Ngươi đã tỉnh rồi à, ngươi là ai? Làm sao ngươi biết được thân phận của ta?”
Liễu Dật ngoẹo đầu, hồng quang trong mắt loé lên, cất tiếng: “Ngươi là Chiến thần của Thần tộc, còn ta là ta.”
Tửu thúc chăm chú nhìn chàng, hỏi tiếp: “Ngươi là Niết nhân? Không, là Vị Linh Phong? Hay là …Liễu Dật?”
Liễu Dật đáp: “Điều đó không quan trọng, quan trọng là ta đã hồi sinh, ta chính là ta. Bây giờ chính là lúc bắt đầu, ta cần phải nghịch thiên cải mệnh, kẻ nào muốn ngăn cản ta, kẻ đó phải chết! Mặc dầu ngươi là người của Thần tộc, nhưng ta không giết ngươi, chí ít ngươi đã từng cứu ta khỏi quan tài.”
Tửu thúc nghe vậy, đột nhiên quay người, dấy lên cuồng phong, Tửu thúc vừa nãy đã biến thành một người khác, một trung niên mặc chiến giáp vàng, đầu đội mũ vàng, lưng đeo bảo kiếm, khuôn mặt cương nghị, bộ râu đen nhánh phất ngang qua mặt, tiêu sái như thiên thần.
Chiến thần nhìn Liễu Dật, vòng tay cung kính: “Cung hỉ thần công của Ma thần đại thành, tiểu thần chỉ tận lực góp chút sức nhỏ bé cho người.”
Liễu Dật quay đầu sang một bên, hỏi: “Nói ngay, tại sao phải giúp ta, Liễu Dật được như ngày nay, toàn bộ đều dựa vào hồng ngọc của 'Tửu thúc' mà.”
Chiến thần lắc đầu: “Tiểu thần nhìn trộm cuốn Vô tự thiên thư, biết được thiên cố sự cảm động giữa Niết nhân và Thiên nữ, lòng phàm lay động, định dựa vào sức mình cải biến mệnh vận của ngài, vì vậy đã tự lấy một khối ngọc Lan Nhĩ Phi Na Thanh đưa cho ngài, trong lộ trình tiểu thần thiết kế sẵn ngài chỉ có được hai khối ngọc là cùng, không ngờ đến ngài đã lấy được cả bốn khối, hoàn thành con đường nhập ma.”
Liễu Dật hỏi Chiến thần: “Ngươi không sợ Bàn Cổ biết sao?”
Chiến thần đáp: “Bàn Cổ và Nữ Oa đang trong giấc ngủ sâu, tạm thời chưa thể thức dậy.”
Liễu Dật nhìn sang một bên, nói: “Đây là đâu?”
Chiến thần đáp: "Thiên Sơn.”
Liễu Dật lại hỏi: “Ngươi biết là ta không chết?”
Chiến thần hồi đáp: “Chỉ cần người nào có ngọc Lan Nhĩ Phi Na Thanh trên mình, tất không thể tử vong, hơn nữa đó ngài có trọn bộ ngọc, hiện tại mang trong mình cuồng bạo chi huyết, khẳng định đã vượt qua được giới hạn của vòng sinh tử, đạt tới vĩnh viễn sinh tồn. Lúc tiểu thần động lòng phàm, cứu ngài thoát ra, không nghĩ tới ngài ngủ liền mười năm, hôm nay tỉnh dậy, coi như thần công đại thành.”
Liễu Dật kinh ngạc, không nghĩ rằng mình đã học kiếm trong mộng với Niết nhân tới 10 năm, thật sự có cảm giác mất mát như bãi bể nương dâu.
Chiến thần liếc nhìn Liễu Dật, nói tiếp: “Ma thần khẩn trương thế này, có phải muốn tìm người của Ma môn báo cừu?”
Liễu Dật nói với Chiến thần: “Gọi ta là Liễu Dật được rồi, không cần phải Ma thần này nọ. Ngươi nói không sai, đầu tiên ta cần Ma môn bắt chúng phải huyết trái huyết hoàn, nợ Liễu Dật này một, Liễu Dật này bắt trả gấp mười.” Tay trái chàng xiết chặt thanh kiếm.
Chiến thần lắc đầu, nói: “Ma… Liễu công tử có lẽ không biết đấy thôi, mười năm nay, thế lực thiên hạ phân đôi, phía tây có tam đại môn phái của Tiên tộc là Thần môn, Vô vi đạo môn, Lưu quang pháp môn, cùng với các đại phái của Nhân tộc là Lãnh kiếm môn, Phật môn, Thanh Âm nhã các liên minh lại, xưng là Nhân gian chính đạo. Phía bắc có Ma tộc tam đại phái là Ma môn, Ám môn, Huyết môn, cùng Thiên thần đàm mới quật khởi liên minh với nhau, tự xưng là Ám chi Ma đạo. Thêm vào đó, Quỷ tộc vốn có khế ước với Ma tộc cũng bắt đầu rục rịch. Thế nên Liễu công tử muốn tìm Ma môn tính sổ tất sẽ gặp không ít phiền phức.”
Liễu Dật hừ lạnh một tiếng: "Bi Tứ Thức có thể huỷ thiên diệt địa, toái tinh phá nguyệt, ta lại sợ bọn chúng đông người sao?”
Chiến thần giải thích thêm: “Ba mươi năm trước, kiếm pháp của tộc trưởng Ma tộc Vị Linh Phong dù không cao minh như Bi Tứ Thức, nhưng cũng là nhân vật tiếng tăm của tam giới, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của y đã luyện đến tầng thứ chín, có thể nói trong tam giới ngoại trừ Lãnh Kiếm thì không có đối thủ, không hiểu Liễu công tử so với cây kiếm của Vị Linh Phong thế nào?”
Liễu Dật không nói một lời mà chỉ lắng nghe, chàng biết Chiến thần chưa nói hết ý.
"Cây kiếm của Vị Linh Phong, có thể sánh được với đương kim Ma môn môn chủ Ngạo Thiên, nhưng nếu cả tam đại môn chủ của Ma môn cùng xuất hiện, tiểu thần e Vị Linh Phong không có khả năng thắng được. Hơn nữa Thiên thần đàm mới quật khởi do hai đại thủ hộ thần thú Thiên Long, Hỏa Phượng sáng lập, sức mạnh của chúng càng đáng sợ, còn có Quỷ tộc chưa xuất hiện, thường ẩn tàng trong bóng tối, nếu không vì e ngại chúng, Tiên tộc và Thần tộc đã không liên minh.” Chiến thần tiếp tục phân tích, khuyến cáo Liễu Dật.
Liễu Dật gật đầu, không hiểu Chiến thần có khoa trương lên không, nhưng nếu Ma tộc tứ đại môn phái liên minh lại, dẫu có là Bàn Cổ, Nữ Oa thì cũng khó mà lay chuyển được chúng.
Chiến thần nói tiếp: “Tiểu thần chỉ muốn khuyên ngài một câu sau chót, hãy từ từ bồi dưỡng thế lực, ra tay một lần là tiêu diệt tất cả, mười năm qua đã qua, ngài lại không đợi thêm được mấy năm sao?”
Liễu Dật đột nhiên tán đồng: “Ngươi nói đúng, mười năm đã qua, mấy năm nữa cũng chả sao, ta sẽ không cho chúng chết một cách dễ dàng. Ta muốn một lần thu thập tất cả. Nhưng… bồi dưỡng thế lực? Thì như thế nào?”
Chiến thần nở một nụ cười thần bí: "Hiện tại Lang Vương đang rảnh rỗi, hình như hai người có duyên phận, có thể ông ta sẽ trợ giúp ngài.”
Liễu Dật gật đầu: "Tốt, ta sẽ kiến lập một thành trì, chia ba thiên hạ với bọn chúng”. Dứt lời, quay người bước đi.
Chiến thần vội nói: “Đợi đã."
Liễu Dật liếc nhìn Chiến thần, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Chiến thần rút ra từ y phục một chiếc khăn che mặt hình tứ giác màu trắng bạc, nói: “Liễu công tử thần công đại thành, tiểu thần muốn tặng công tử một chút lễ vật.”
Liễu Dật hỏi: “Cái gì vậy?”
Chiến thần đáp: "Vong Hồn…”
-------------------------------
[1]: Từ đây gọi Liễu Dật là chàng hợp lý hơn
Có lẽ con người siêu việt hơn tất thảy nhưng phải chịu thời gian ước thúc, khi đến cuối cuộc đời, ngoảnh đầu nhìn lại, ta bỗng phát hiện ngày hôm qua như là giấc mộng.(Cổ Long-luận)
Liễu Dật lặng lẽ mở mắt, thứ đầu tiên nhập vào mắt chàng[] là một khoảng không trống rỗng, ngoài một mỏm đá đen phía trên, chàng không nhìn thấy gì, bản thân chàng đang nằm trên một chiếc giường chung quanh bao phủ bởi thuỷ tinh trắng. Không hiểu vì nguyên nhân gì, mà từng đợt từng đợt hơi ấm phả vào thân thể, chàng nhẹ nhàng đứng lên, bỗng cảm thấy trên tay có vật gì đó nằng nặng, chính là Bi Mộng Kiếm.
Cùng lúc, chàng đột nhiên bị hình ảnh của một người trong thuỷ tinh trắng hấp dẫn, nhìn thật kỹ, người đó mặc y phục da đen, thắt lưng chỉnh tề, cánh tay đeo găng đen nắm thanh trường kiếm cũng màu đen, kiếm my lãnh mục, khuôn mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng như được điêu khắc từ đao, phảng phất như đã gặp ở đâu đó. Mắt y ràn rụa thương tang và bi thương, chiếc khăn hiệp khách quấn gọn mái tóc dài trắng bạc, nhiều sợi loà xoà trên khuôn mặt như những sợi tơ.
Chàng cử động nhẹ nhàng… tức thì người trong thủy tinh cũng chuyển động, đó chính là… hình ảnh của chàng, sao lại biến đổi thành như vậy. Chàng tựa hồ không nhận ra chính bản thân, há chẳng phải giấc mộng này là thật, trong giấc mộng, chàng đã học được mọi thứ của Niết nhân, thậm chí Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp cũng đã luyện đến tầng : Nghịch Thiên tầng. Chàng chỉ coi đó là một giấc mộng, không ngờ Niết nhân thực sự đã làm cho chàng được hồi sinh, và bản thân chàng cũng già đi rất nhiều.
Chàng chợt nhớ ra một việc, đeo kiếm vào thắt lưng, chuyển mình rảo bước đi ra ngoài. Tiếng xé không khí truyền tới tai, là thanh âm ngự khí phi hành, mặc dầu còn cách rất xa, nhưng chàng minh bạch phi thường, kẻ đó đang hướng tới đến chỗ chàng.
Chàng ngừng bước, chàng muốn nhìn xem ai đã mang mình từ phần mộ đến đây…
Ước chừng sau một tuần trà, thân ảnh của một lão đầu xuất hiện trước mắt, chính là Tửu thúc ở Phong Ma trấn, nhưng trong đầu chàng chợt nổi lên hình ảnh một người, thốt lên: “Chiến thần?”
Tửu thúc hạ xuống đất, giật mình lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào Liễu Dật: “Ngươi đã tỉnh rồi à, ngươi là ai? Làm sao ngươi biết được thân phận của ta?”
Liễu Dật ngoẹo đầu, hồng quang trong mắt loé lên, cất tiếng: “Ngươi là Chiến thần của Thần tộc, còn ta là ta.”
Tửu thúc chăm chú nhìn chàng, hỏi tiếp: “Ngươi là Niết nhân? Không, là Vị Linh Phong? Hay là …Liễu Dật?”
Liễu Dật đáp: “Điều đó không quan trọng, quan trọng là ta đã hồi sinh, ta chính là ta. Bây giờ chính là lúc bắt đầu, ta cần phải nghịch thiên cải mệnh, kẻ nào muốn ngăn cản ta, kẻ đó phải chết! Mặc dầu ngươi là người của Thần tộc, nhưng ta không giết ngươi, chí ít ngươi đã từng cứu ta khỏi quan tài.”
Tửu thúc nghe vậy, đột nhiên quay người, dấy lên cuồng phong, Tửu thúc vừa nãy đã biến thành một người khác, một trung niên mặc chiến giáp vàng, đầu đội mũ vàng, lưng đeo bảo kiếm, khuôn mặt cương nghị, bộ râu đen nhánh phất ngang qua mặt, tiêu sái như thiên thần.
Chiến thần nhìn Liễu Dật, vòng tay cung kính: “Cung hỉ thần công của Ma thần đại thành, tiểu thần chỉ tận lực góp chút sức nhỏ bé cho người.”
Liễu Dật quay đầu sang một bên, hỏi: “Nói ngay, tại sao phải giúp ta, Liễu Dật được như ngày nay, toàn bộ đều dựa vào hồng ngọc của 'Tửu thúc' mà.”
Chiến thần lắc đầu: “Tiểu thần nhìn trộm cuốn Vô tự thiên thư, biết được thiên cố sự cảm động giữa Niết nhân và Thiên nữ, lòng phàm lay động, định dựa vào sức mình cải biến mệnh vận của ngài, vì vậy đã tự lấy một khối ngọc Lan Nhĩ Phi Na Thanh đưa cho ngài, trong lộ trình tiểu thần thiết kế sẵn ngài chỉ có được hai khối ngọc là cùng, không ngờ đến ngài đã lấy được cả bốn khối, hoàn thành con đường nhập ma.”
Liễu Dật hỏi Chiến thần: “Ngươi không sợ Bàn Cổ biết sao?”
Chiến thần đáp: “Bàn Cổ và Nữ Oa đang trong giấc ngủ sâu, tạm thời chưa thể thức dậy.”
Liễu Dật nhìn sang một bên, nói: “Đây là đâu?”
Chiến thần đáp: "Thiên Sơn.”
Liễu Dật lại hỏi: “Ngươi biết là ta không chết?”
Chiến thần hồi đáp: “Chỉ cần người nào có ngọc Lan Nhĩ Phi Na Thanh trên mình, tất không thể tử vong, hơn nữa đó ngài có trọn bộ ngọc, hiện tại mang trong mình cuồng bạo chi huyết, khẳng định đã vượt qua được giới hạn của vòng sinh tử, đạt tới vĩnh viễn sinh tồn. Lúc tiểu thần động lòng phàm, cứu ngài thoát ra, không nghĩ tới ngài ngủ liền mười năm, hôm nay tỉnh dậy, coi như thần công đại thành.”
Liễu Dật kinh ngạc, không nghĩ rằng mình đã học kiếm trong mộng với Niết nhân tới năm, thật sự có cảm giác mất mát như bãi bể nương dâu.
Chiến thần liếc nhìn Liễu Dật, nói tiếp: “Ma thần khẩn trương thế này, có phải muốn tìm người của Ma môn báo cừu?”
Liễu Dật nói với Chiến thần: “Gọi ta là Liễu Dật được rồi, không cần phải Ma thần này nọ. Ngươi nói không sai, đầu tiên ta cần Ma môn bắt chúng phải huyết trái huyết hoàn, nợ Liễu Dật này một, Liễu Dật này bắt trả gấp mười.” Tay trái chàng xiết chặt thanh kiếm.
Chiến thần lắc đầu, nói: “Ma… Liễu công tử có lẽ không biết đấy thôi, mười năm nay, thế lực thiên hạ phân đôi, phía tây có tam đại môn phái của Tiên tộc là Thần môn, Vô vi đạo môn, Lưu quang pháp môn, cùng với các đại phái của Nhân tộc là Lãnh kiếm môn, Phật môn, Thanh Âm nhã các liên minh lại, xưng là Nhân gian chính đạo. Phía bắc có Ma tộc tam đại phái là Ma môn, Ám môn, Huyết môn, cùng Thiên thần đàm mới quật khởi liên minh với nhau, tự xưng là Ám chi Ma đạo. Thêm vào đó, Quỷ tộc vốn có khế ước với Ma tộc cũng bắt đầu rục rịch. Thế nên Liễu công tử muốn tìm Ma môn tính sổ tất sẽ gặp không ít phiền phức.”
Liễu Dật hừ lạnh một tiếng: "Bi Tứ Thức có thể huỷ thiên diệt địa, toái tinh phá nguyệt, ta lại sợ bọn chúng đông người sao?”
Chiến thần giải thích thêm: “Ba mươi năm trước, kiếm pháp của tộc trưởng Ma tộc Vị Linh Phong dù không cao minh như Bi Tứ Thức, nhưng cũng là nhân vật tiếng tăm của tam giới, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của y đã luyện đến tầng thứ chín, có thể nói trong tam giới ngoại trừ Lãnh Kiếm thì không có đối thủ, không hiểu Liễu công tử so với cây kiếm của Vị Linh Phong thế nào?”
Liễu Dật không nói một lời mà chỉ lắng nghe, chàng biết Chiến thần chưa nói hết ý.
"Cây kiếm của Vị Linh Phong, có thể sánh được với đương kim Ma môn môn chủ Ngạo Thiên, nhưng nếu cả tam đại môn chủ của Ma môn cùng xuất hiện, tiểu thần e Vị Linh Phong không có khả năng thắng được. Hơn nữa Thiên thần đàm mới quật khởi do hai đại thủ hộ thần thú Thiên Long, Hỏa Phượng sáng lập, sức mạnh của chúng càng đáng sợ, còn có Quỷ tộc chưa xuất hiện, thường ẩn tàng trong bóng tối, nếu không vì e ngại chúng, Tiên tộc và Thần tộc đã không liên minh.” Chiến thần tiếp tục phân tích, khuyến cáo Liễu Dật.
Liễu Dật gật đầu, không hiểu Chiến thần có khoa trương lên không, nhưng nếu Ma tộc tứ đại môn phái liên minh lại, dẫu có là Bàn Cổ, Nữ Oa thì cũng khó mà lay chuyển được chúng.
Chiến thần nói tiếp: “Tiểu thần chỉ muốn khuyên ngài một câu sau chót, hãy từ từ bồi dưỡng thế lực, ra tay một lần là tiêu diệt tất cả, mười năm qua đã qua, ngài lại không đợi thêm được mấy năm sao?”
Liễu Dật đột nhiên tán đồng: “Ngươi nói đúng, mười năm đã qua, mấy năm nữa cũng chả sao, ta sẽ không cho chúng chết một cách dễ dàng. Ta muốn một lần thu thập tất cả. Nhưng… bồi dưỡng thế lực? Thì như thế nào?”
Chiến thần nở một nụ cười thần bí: "Hiện tại Lang Vương đang rảnh rỗi, hình như hai người có duyên phận, có thể ông ta sẽ trợ giúp ngài.”
Liễu Dật gật đầu: "Tốt, ta sẽ kiến lập một thành trì, chia ba thiên hạ với bọn chúng”. Dứt lời, quay người bước đi.
Chiến thần vội nói: “Đợi đã."
Liễu Dật liếc nhìn Chiến thần, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Chiến thần rút ra từ y phục một chiếc khăn che mặt hình tứ giác màu trắng bạc, nói: “Liễu công tử thần công đại thành, tiểu thần muốn tặng công tử một chút lễ vật.”
Liễu Dật hỏi: “Cái gì vậy?”
Chiến thần đáp: "Vong Hồn…”
-------------------------------
[]: Từ đây gọi Liễu Dật là chàng hợp lý hơn