Cùng lúc, một tiếng kêu vọng đến: “Tiểu Nhã”. Tiếng gọi già nua vô lực, pha lẫn niềm tuyệt vọng. Đó chính là Long Thần, lão thấy cháu gái sắp vong mạng dưới luồng đao quang, không kìm nổi cất tiếng la thảm.
Liễu Dật lắng nghe tiếng kêu thảm này, không ngờ lại gợi lên nỗi đau trong lòng chàng, tiếng gọi tuyệt vọng khiến Liễu Dật nhớ lại nỗi thống khổ sống không bằng chết khi mất đi người thân mười năm trước, cảnh tượng ngày ấy lại hiện ra trước mắt: thi thể chất thành núi, máu tươi chảy thành sông, nỗi thống khổ mà đời này kiếp này chàng không cách nào quên được.
Ngước mắt hướng lên đài, trong lúc chàng nhớ lại chuyện cũ, hồi ức thoáng qua một giây mà hai đạo đao quang chỉ còn cách người Mục Nhã 3 tấc. Mọi người có mặt đều nhắm mắt lại, nếu như 2 thanh đại đao chém xuống thì khẳng định mỹ nhân trước mắt sẽ bị phân thây làm bốn mảnh.
Trong giây phút thập tử nhất sinh đó, một luồng ánh sáng xanh lục lóe lên, đó cũng không hẳn là luồng ánh sáng, vì tốc độ còn nhanh hơn cả ánh sáng nữa. Mọi người trố mắt nhìn, chỉ thấy luồng ánh sáng xanh lục bay thẳng đến trước mặt Lam Nhận, rồi nghe thấy tiếng binh khí va vào nhau choang một tiếng. Thoáng chốc, hai luồng đao quang khổng lồ biến mất, mây đen trên trời tan đi, hai lưỡi đoản đao bị chấn bay lên trời, rớt xuống mặt đất bên ngoài trường đấu, lấp lánh tinh quang.
Lúc ấy dưới đài xuất hiện một nam tử thần bí, tóc trắng bay phất phơ, áo ngoài đen tuyền, đeo găng tay đen, tả thủ nắm lấy thanh trường kiếm bên hông, trên mặt mang mặt nạ màu bạc không rõ mặt, chỉ lộ ra ánh mắt tràn ngập bi thương. Nam tử thần bí lạnh lùng thốt: “Đủ rồi! ”, âm thanh rất kiên định trầm ổn, khiến người khác không dám phản kháng.
Nữ tử xinh đẹp mắt lam liếc nhìn Liễu Dật đoạn cất giọng ngượng nghịu nhưng cực kỳ lạnh lùng: “Một kiếm vừa rồi, là ngươi đánh ra?”. Qua giọng nói, có thể khẳng định nàng ta không phải là người Trung Nguyên, chỉ nói một câu ngắn mà nàng phải ấp a ấp úng hồi lâu.
Liễu Dật bình tĩnh đáp: “Đúng vậy! ”
Hai chữ cực kỳ đơn giản, chẳng nói lên điều gì, nhưng lại làm cho mọi người tại đó giật mình kinh sợ, nhất là những kẻ đã kịp chứng kiến luồng ánh sáng lục đánh bại nữ tử mắt lam, y là ai? Khi nãy không ai chính mắt nhìn thấy y ra tay xuất thủ, nhưng y quả thật đã đánh ra một kiếm đánh bật đoản đao của nữ tử mắt lam.
Kinh ngạc hơn cả chính là đám môn chủ, trưởng lão, hộ pháp của hai bên chính đạo, ma đạo. Bọn họ tự thấy bản thân cũng không chắc tránh được song đao của nữ tử thần bí, đương nhiên bằng vào tu vi của họ có thể nhìn ra được Liễu Dật đã xuất kiếm, chỉ là bọn họ không dám tin, cũng không muốn tin trong tam giới lại có chiêu kiếm nhanh như vậy, có thể là nói chiêu kiếm nhanh nhất trước khi Lãnh Kiếm xuất hiện.
Tuy nhiên, nữ tử mắt lam lại bình tĩnh vô cùng, hữu thủ duỗi ra, hai lưỡi đoản đao từ bên ngoài bay ngược trở vào, lại hạ xuống tay nàng ta. Nhìn Liễu Dật, nàng ta một lần nữa dùng giọng nói ngọng nghịu thốt lên: “Hay lắm, xem ra lần này không uổng công. ” Nói đoạn xoay người bước xuống lôi đài, mọi người vội tránh ra nhường đường, ai ai cũng khiếp sợ đao của nàng tả. Lam Nhận bước đến góc đài, ngồi xuống, chuẩn bị quan thưởng trận đấu tiếp theo.
Lão già giám trường đứng ngây ra một hồi, rồi lớn tiếng hô: “Ta tuyên bố, người thắng lần này là Lam Nhận cô nương. ”
Lúc đó, Long thần đã chạy tới bên Mục Nhã, đỡ nàng dậy, tỉ mỉ ngắm nhìn đứa tôn nữ bảo bối, thật không dám tin rằng tôn nữ của mình vẫn còn sống, một già một trẻ nhìn Liễu Dật với vẻ cảm kích. Hai người không nhìn thấu biểu tình của Liễu Dật, chỉ thấy chàng nhè nhẹ gật đầu, tựa hồ đã tiếp nhận lời cảm ơn của bọn họ.
Đến lúc này, Tam giới luận võ đã xuấ hiện hai người thần bí thu hút chú ý của cả Nhân gian chính đạo cùng Ám chi ma đạo, hai phe đều cấp tốc nghe ngóng thân phận của hai người.
Chuyện kinh ngạc nối tiếp nhau nhưng luận võ vẫn phải tiếp diễn, lão già râu tóc bạc phơ lại hô lên: “Bây giờ tiến hành trận thứ tư, Phong Thần của Tiên tộc đấu với… thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành”. Nói dứt câu, lão già cũng không khỏi kinh ngạc, giang hồ đồn đại rằng phía trên băng phong Thiên sơn có một môn phái mới quật khởi, tự xưng là Ma giới Vĩnh Hằng Chi Thành. Liệu nam nhân thần bí trước mắt có phải thành chủ của Vĩnh Hằng Chi Thành hay không? Không ngờ là y lại xuất hiện tại đây.
Nếu như nỗi kinh ngạc lúc nãy chỉ là cơn gió thoảng qua thì nỗi kinh ngạc hiện thời chính là trận gió lốc. Cả chính đạo lẫn ma đạo có mặt đều cân nhắc tình hình, phe chính đạo sợ Vĩnh Hằng Chi Thành cùng Ma tộc kết minh, như vậy lực lượng phe này sẽ gia tăng đáng kể, nhưng người Ma tộc cũng có suy nghĩ riêng, có vẻ như không chịu nhận người đang đứng trước mắt là kẻ đồng tộc.
Liễu Dật vừa dợm bước lên lôi đài, Lang Vương vội bước tới nói: “Ma chủ, nhất định phải thắngtrận này, giờ là thời cơ tốt nhất để chúng ta áp đạo chính ma lưỡng đạo, nếu không họ sẽ đến nhũng nhiễu chúng ta liên miên.”
Liễu Dật khẽ gật đầu: “Được rồi, lão sư yên tâm. ”
Liễu Dật chậm rãi bước lên lôi đài, tà áo đen nhẹ nhàng lay động, không vướng chút bụi trần, lại càng tăng thêm vẻ thần bí trước mặt mọi người.
Mọi người đều lo sợ thay cho Phong Thần, theo tốc độ xuất kiếm khi nãy của Liễu Dật mà nói, gã chẳng có cơ hội nào thắng được. Tuy vậy, ai nấy đều hồi hộp chờ đợi trận đấu bắt đầu để xem thực lực của thành chủ môn phái thần bí kia như thế nào.
Hai người đứng đối diện nhau, tay trái Liễu Dật để hờ trên Bi Mộng Kiếm, chàng cảm thấy trước cuộc chiến Bi Mộng Kiếm linh hoạt hẳn lên, một cảm giác bi thương từ thân kiếm truyền vào thân thể Liễu Dật, sau đó chuyển hóa thành sức mạnh thần bí.
Phong Thần vốn là một kẻ rất lãnh tĩnh, gã nghĩ dù khó mà thắng được nhưng thoái lui hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ cần rơi xuống lôi đài là coi như mình đã nhận bại, lúc đó đối phương không thể nhắm vào mình mà xuất thủ nữa. Chủ ý đã định, Phong Thần tựa hồ đã tự tin hơn một chút.
Liễu Dật quan sát Phong Thần, gã vẫn như cũ, không già thêm chút nào, xem chừng so với mười năm trước, tu vi của cũng đã cao hơn nhiều.
Lão già giám trường bước đến bên hai người nói: “Hiện tại bắt đầu trận thứ tư.” Vừa nói dứt lời, đã lui nhanh về phía sau, như sợ bị hai người đánh trúng bộ xương già.
Hai người chằm chằm nhìn nhau, chưa vội xuất thủ, Phong Thần trịnh trọng thi lễ rồi nói: “Mong thành chủ đại nhân hạ thủ lưu tình.”
Liễu Dật một mực im lặng không đáp lời, tay phải gác ra sau lưng, với tu vi của chàng, ai cũng biết đó chính là góc độ xuất kiếm nhanh nhất, tay phải chàng thấp thoáng sát cơ khiến người ta cảm thấy bị dồn vào đường cùng.
Liễu Dật lúc này mới nhẹ nhàng thốt: “Ra tay đi, ta không định giết ngươi đâu. ” Giọng nói đầy vẻ khinh thường và miệt thị. Phong Thần tuy trầm tĩnh đến vậy cũng phải nổi giận, rõ ràng là y định sỉ nhục mình mà? Chẳng khác nào nói gã chẳng có mảy may cơ hội thắng.
Trường đấu đột nhiên im phăng phắc, người xem cũng yên lặng, tưởng như có thể nghe được cả tiếng gió thổi, ai cũng mở to mắt cố ý xem xem chủ nhân của Vĩnh Hằng chi thành có bản lĩnh gì. Khi nãy đã lỡ mất cơ hội xem y xuất kiếm nên giờ không ai dám chớp mắt, sợ bỏ phí trò vui này.
Cùng lúc, một tiếng kêu vọng đến: “Tiểu Nhã”. Tiếng gọi già nua vô lực, pha lẫn niềm tuyệt vọng. Đó chính là Long Thần, lão thấy cháu gái sắp vong mạng dưới luồng đao quang, không kìm nổi cất tiếng la thảm.
Liễu Dật lắng nghe tiếng kêu thảm này, không ngờ lại gợi lên nỗi đau trong lòng chàng, tiếng gọi tuyệt vọng khiến Liễu Dật nhớ lại nỗi thống khổ sống không bằng chết khi mất đi người thân mười năm trước, cảnh tượng ngày ấy lại hiện ra trước mắt: thi thể chất thành núi, máu tươi chảy thành sông, nỗi thống khổ mà đời này kiếp này chàng không cách nào quên được.
Ngước mắt hướng lên đài, trong lúc chàng nhớ lại chuyện cũ, hồi ức thoáng qua một giây mà hai đạo đao quang chỉ còn cách người Mục Nhã tấc. Mọi người có mặt đều nhắm mắt lại, nếu như thanh đại đao chém xuống thì khẳng định mỹ nhân trước mắt sẽ bị phân thây làm bốn mảnh.
Trong giây phút thập tử nhất sinh đó, một luồng ánh sáng xanh lục lóe lên, đó cũng không hẳn là luồng ánh sáng, vì tốc độ còn nhanh hơn cả ánh sáng nữa. Mọi người trố mắt nhìn, chỉ thấy luồng ánh sáng xanh lục bay thẳng đến trước mặt Lam Nhận, rồi nghe thấy tiếng binh khí va vào nhau choang một tiếng. Thoáng chốc, hai luồng đao quang khổng lồ biến mất, mây đen trên trời tan đi, hai lưỡi đoản đao bị chấn bay lên trời, rớt xuống mặt đất bên ngoài trường đấu, lấp lánh tinh quang.
Lúc ấy dưới đài xuất hiện một nam tử thần bí, tóc trắng bay phất phơ, áo ngoài đen tuyền, đeo găng tay đen, tả thủ nắm lấy thanh trường kiếm bên hông, trên mặt mang mặt nạ màu bạc không rõ mặt, chỉ lộ ra ánh mắt tràn ngập bi thương. Nam tử thần bí lạnh lùng thốt: “Đủ rồi! ”, âm thanh rất kiên định trầm ổn, khiến người khác không dám phản kháng.
Nữ tử xinh đẹp mắt lam liếc nhìn Liễu Dật đoạn cất giọng ngượng nghịu nhưng cực kỳ lạnh lùng: “Một kiếm vừa rồi, là ngươi đánh ra?”. Qua giọng nói, có thể khẳng định nàng ta không phải là người Trung Nguyên, chỉ nói một câu ngắn mà nàng phải ấp a ấp úng hồi lâu.
Liễu Dật bình tĩnh đáp: “Đúng vậy! ”
Hai chữ cực kỳ đơn giản, chẳng nói lên điều gì, nhưng lại làm cho mọi người tại đó giật mình kinh sợ, nhất là những kẻ đã kịp chứng kiến luồng ánh sáng lục đánh bại nữ tử mắt lam, y là ai? Khi nãy không ai chính mắt nhìn thấy y ra tay xuất thủ, nhưng y quả thật đã đánh ra một kiếm đánh bật đoản đao của nữ tử mắt lam.
Kinh ngạc hơn cả chính là đám môn chủ, trưởng lão, hộ pháp của hai bên chính đạo, ma đạo. Bọn họ tự thấy bản thân cũng không chắc tránh được song đao của nữ tử thần bí, đương nhiên bằng vào tu vi của họ có thể nhìn ra được Liễu Dật đã xuất kiếm, chỉ là bọn họ không dám tin, cũng không muốn tin trong tam giới lại có chiêu kiếm nhanh như vậy, có thể là nói chiêu kiếm nhanh nhất trước khi Lãnh Kiếm xuất hiện.
Tuy nhiên, nữ tử mắt lam lại bình tĩnh vô cùng, hữu thủ duỗi ra, hai lưỡi đoản đao từ bên ngoài bay ngược trở vào, lại hạ xuống tay nàng ta. Nhìn Liễu Dật, nàng ta một lần nữa dùng giọng nói ngọng nghịu thốt lên: “Hay lắm, xem ra lần này không uổng công. ” Nói đoạn xoay người bước xuống lôi đài, mọi người vội tránh ra nhường đường, ai ai cũng khiếp sợ đao của nàng tả. Lam Nhận bước đến góc đài, ngồi xuống, chuẩn bị quan thưởng trận đấu tiếp theo.
Lão già giám trường đứng ngây ra một hồi, rồi lớn tiếng hô: “Ta tuyên bố, người thắng lần này là Lam Nhận cô nương. ”
Lúc đó, Long thần đã chạy tới bên Mục Nhã, đỡ nàng dậy, tỉ mỉ ngắm nhìn đứa tôn nữ bảo bối, thật không dám tin rằng tôn nữ của mình vẫn còn sống, một già một trẻ nhìn Liễu Dật với vẻ cảm kích. Hai người không nhìn thấu biểu tình của Liễu Dật, chỉ thấy chàng nhè nhẹ gật đầu, tựa hồ đã tiếp nhận lời cảm ơn của bọn họ.
Đến lúc này, Tam giới luận võ đã xuấ hiện hai người thần bí thu hút chú ý của cả Nhân gian chính đạo cùng Ám chi ma đạo, hai phe đều cấp tốc nghe ngóng thân phận của hai người.
Chuyện kinh ngạc nối tiếp nhau nhưng luận võ vẫn phải tiếp diễn, lão già râu tóc bạc phơ lại hô lên: “Bây giờ tiến hành trận thứ tư, Phong Thần của Tiên tộc đấu với… thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành”. Nói dứt câu, lão già cũng không khỏi kinh ngạc, giang hồ đồn đại rằng phía trên băng phong Thiên sơn có một môn phái mới quật khởi, tự xưng là Ma giới Vĩnh Hằng Chi Thành. Liệu nam nhân thần bí trước mắt có phải thành chủ của Vĩnh Hằng Chi Thành hay không? Không ngờ là y lại xuất hiện tại đây.
Nếu như nỗi kinh ngạc lúc nãy chỉ là cơn gió thoảng qua thì nỗi kinh ngạc hiện thời chính là trận gió lốc. Cả chính đạo lẫn ma đạo có mặt đều cân nhắc tình hình, phe chính đạo sợ Vĩnh Hằng Chi Thành cùng Ma tộc kết minh, như vậy lực lượng phe này sẽ gia tăng đáng kể, nhưng người Ma tộc cũng có suy nghĩ riêng, có vẻ như không chịu nhận người đang đứng trước mắt là kẻ đồng tộc.
Liễu Dật vừa dợm bước lên lôi đài, Lang Vương vội bước tới nói: “Ma chủ, nhất định phải thắngtrận này, giờ là thời cơ tốt nhất để chúng ta áp đạo chính ma lưỡng đạo, nếu không họ sẽ đến nhũng nhiễu chúng ta liên miên.”
Liễu Dật khẽ gật đầu: “Được rồi, lão sư yên tâm. ”
Liễu Dật chậm rãi bước lên lôi đài, tà áo đen nhẹ nhàng lay động, không vướng chút bụi trần, lại càng tăng thêm vẻ thần bí trước mặt mọi người.
Mọi người đều lo sợ thay cho Phong Thần, theo tốc độ xuất kiếm khi nãy của Liễu Dật mà nói, gã chẳng có cơ hội nào thắng được. Tuy vậy, ai nấy đều hồi hộp chờ đợi trận đấu bắt đầu để xem thực lực của thành chủ môn phái thần bí kia như thế nào.
Hai người đứng đối diện nhau, tay trái Liễu Dật để hờ trên Bi Mộng Kiếm, chàng cảm thấy trước cuộc chiến Bi Mộng Kiếm linh hoạt hẳn lên, một cảm giác bi thương từ thân kiếm truyền vào thân thể Liễu Dật, sau đó chuyển hóa thành sức mạnh thần bí.
Phong Thần vốn là một kẻ rất lãnh tĩnh, gã nghĩ dù khó mà thắng được nhưng thoái lui hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ cần rơi xuống lôi đài là coi như mình đã nhận bại, lúc đó đối phương không thể nhắm vào mình mà xuất thủ nữa. Chủ ý đã định, Phong Thần tựa hồ đã tự tin hơn một chút.
Liễu Dật quan sát Phong Thần, gã vẫn như cũ, không già thêm chút nào, xem chừng so với mười năm trước, tu vi của cũng đã cao hơn nhiều.
Lão già giám trường bước đến bên hai người nói: “Hiện tại bắt đầu trận thứ tư.” Vừa nói dứt lời, đã lui nhanh về phía sau, như sợ bị hai người đánh trúng bộ xương già.
Hai người chằm chằm nhìn nhau, chưa vội xuất thủ, Phong Thần trịnh trọng thi lễ rồi nói: “Mong thành chủ đại nhân hạ thủ lưu tình.”
Liễu Dật một mực im lặng không đáp lời, tay phải gác ra sau lưng, với tu vi của chàng, ai cũng biết đó chính là góc độ xuất kiếm nhanh nhất, tay phải chàng thấp thoáng sát cơ khiến người ta cảm thấy bị dồn vào đường cùng.
Liễu Dật lúc này mới nhẹ nhàng thốt: “Ra tay đi, ta không định giết ngươi đâu. ” Giọng nói đầy vẻ khinh thường và miệt thị. Phong Thần tuy trầm tĩnh đến vậy cũng phải nổi giận, rõ ràng là y định sỉ nhục mình mà? Chẳng khác nào nói gã chẳng có mảy may cơ hội thắng.
Trường đấu đột nhiên im phăng phắc, người xem cũng yên lặng, tưởng như có thể nghe được cả tiếng gió thổi, ai cũng mở to mắt cố ý xem xem chủ nhân của Vĩnh Hằng chi thành có bản lĩnh gì. Khi nãy đã lỡ mất cơ hội xem y xuất kiếm nên giờ không ai dám chớp mắt, sợ bỏ phí trò vui này.