Tống Hương Ngưng không thể ngăn cản Tiêu Hàn đi vào, không thể làm gì khác hơn là cùng anh đi vào.
- Anh vào đây làm gì? - Tống Hương Ngưng lặp lại câu hỏi một lần nữa, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ .
- Em à, không nên dùng loại giọng nói này nói chuyện với anh. - Tiêu Hàn giọng cợt nhã nói - Phải nhớ kỹ, bây giờ em là vợ của anh. Chúng ta một ngày chưa ly hôn, tất cả mọi chuyện em đều phải nghe anh.
- Anh . . . . - Tống Hương Ngưng nhất thời cứng họng, không biết trả lời anh thế nào, dùng vai vế gì để trả lời.
Thấy Tống Hương Ngưng không trả lời anh, Tiêu Hàn cũng không nói chuyện, trong lúc nhất thời, bên trong phòng xuất hiện một không khí yên tĩnh như thế giới chết.
Qua một hồi lâu, Tiêu Hàn không nhịn được mở miệng trước:
- Thật xin lỗi.
Mặc dù giọng nói nhỏ giống như là một mũi tên sắc bén và rõ ràng, người thính tai như Tống Hương Ngưng đương nhiên nghe được.
- Cái gì? – Cô không có nghe lầm chớ, Tiêu Hàn thế nhưng lại nói xin lỗi cô? - Anh nói cái gì?
Bây giờ Tống Hương Ngưng cực kỳ hoài nghi mình có lảng tai hay không, hơn nữa còn thật nghiêm trọng à nha.
Tiêu Hàn cho là cô là ở cố ý chọc anh:
- Tôi nói rồi sẽ không lại nói lần thứ hai.
Tống Hương Ngưng còn chưa phải bị gãy mất não:
- Anh. . . . . . Anh mới vừa là ở nói xin lỗi với tôi sao?
Mặc dù nhìn phản ứng Tiêu Hàn thì cô đại khái có thể xác định được, nhưng cô vẫn có chút không yên lòng.
- Ừ. -Tiêu Hàn dù không cam lòng nhưng vẫn tình nguyện thừa nhận. Từ trước cho tới bây giờ anh chưa từ nói xin lỗi với ai, lại còn là phụ nữ. Lúc này thế nhưng phá lệ đối với cô, Tiêu Hàn cũng không nghĩ ra mình làm vậy là vì cái gì.
- Tại sao? - mặc dù Tống Hương Ngưng là đang hỏi anh, nhưng cô cũng biết nguyên nhân anh nói xin lỗi, nghĩ tới đây, trong lòng Tống Hương Ngưng không khỏi có chút vui vẻ.
- Cô biết. - Hiện tại Tiêu Hàn nói cái gì cũng không cần nói lại chuyện mới vừa xảy ra - Chuyện mới vừa rồi chúng ta không cần so đo nữa.
- Tại sao? - Tống Hương Ngưng cảm thấy tâm trạng của mình trở nên rất tốt, cái gì cũng muốn biết, mặc dù hiện tại không hỏi cô cũng đã biết, nhưng cô chính là rất muốn xem bộ dạng lúng túng của anh.
- Không vì cái gì cả! - Tiêu Hàn cũng nhìn thấu Tống Hương Ngưng chỉ là đang muốn nói chuyện với anh - Tôi muốn thế.
Anh sẽ không để cho cô gái này vừa lòng đẹp ý như vậy
- Nha. . . . . . - Tống Hương Ngưng biết anh đã nhìn ra quỷ kế của cô, cũng không có đón thêm ý tứ.
Không khí lại trở về yên lặng.
- Này, sao cô không nói chuyện gì vậy – cái Tiêu Hàn thiếu nhất vĩnh viễn đều là tính kiên nhẫn. Anh ở công ty trầm ổn ra sao, thì khi ở bên cạnh Tống Hương Ngưng lại khác bấy nhiêu “Địch không động ta, ta không động” cái lý luật châu báu anh mang theo bên người bao năm qua đã sớm quên sạch.
- Cái gì? - Tống Hương Ngưng bị câu nói thình lình của Tiêu Hàn hù sợ, hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải.
- Tôi vào đây lâu như vậy, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng như vậy sao? Cô một tiếng mời tôi ngồi cũng không có - Tiêu Hàn đột nhiên như đứa bé đáng yêu cực kỳ.
- Phốc — Tống Hương Ngưng nghe lời nói Tiêu Hàn, phản ứng đầu tiên chính là cười thật to.
Tiêu Hàn biết Tống Hương Ngưng là đang cười anh, không khỏi cảm thấy có chút lúng túng:
- Này, có gì đáng cười?
Giọng điệu không còn lạnh lùng như trước, hơn nữa lại rất giống y hệt như một đứa trẻ con dễ thương làm sao.
Tống Hương Ngưng nhìn phản ứng của Tiêu Hàn càng thêm buồn cười, nhưng cô nghĩ, cười nữa thì chắc Tiêu Hàn sẽ thật tức giận, nên liền ngưng cười, nhưng là khóe miệng vẫn cong lên mà chẳng thể làm chủ được.
- Tôi đang hỏi cô có gì đáng cười? - Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng buồn cười lại không dám cười, cảm thấy càng ngượng ngùng hơn.
- Không có không có - Tống Hương Ngưng rốt cuộc có thể so sánh lời nói khi làm việc của Tiêu Hàn và lời nói hiện tại hoàn toàn không giống nhau. Như thế là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng thật lâu, mới "Hừ" một tiếng coi như là đồng ý lời của cô.
Tống Hương Ngưng thấy Tiêu Hàn không hỏi tới nữa, cũng liền thở phào nhẹ nhõm.
- Anh muốn ngồi đâu thì ngồi đi.
Căn phòng của cô rất đơn giản, bên trong cơ hồ không có vật dụng gì, thậm chí ngay cả cái ghế để người khác ngồi cũng không có. Cho nên Tiêu Hàn liền tùy tiện ngồi trên giường của cô. Tống Hương Ngưng vốn là muốn nói cái gì, nhưng là vẫn không có nói.
- Gần đây như thế nào? - Tiêu Hàn nhẹ nhàng hỏi.
- Cái gì? - Tống Hương Ngưng không biết Tiêu Hàn đang hỏi cô cái gì.
Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng một cái, khẽ thở dài một hơi, hỏi lần nữa:
- Tôi nói, gần đây thân thể cô như thế nào, cô đừng có hiểu lầm, tôi chỉ quan tâm đến đứa bé thôi.
- Thôi đi, tôi nào ở hiểu lầm! - Tống Hương Ngưng xì mũi coi thường. – Tôi gần đây quả thật rất tốt, đứa bé cũng rất khỏe mạnh. Anh yên tâm, tôi sẽ không đối xử tệ với con của mình. Ban đầu là tôi nói muốn sinh nó ra, tôi liền sẽ có trách nhiệm bảo vệ nó thật tốt.
Tiêu Hàn nhìn phản ứng của Tống Hương Ngưng, xác định cô không có ở nói láo. Qua một lúc lâu, anh tiếp tục nói:
- Tôi không biết tại sao chúng ta lại vì đứa bé mà kết hôn, chẳng qua tôi đảm bảo với cô, chúng ta một ngày không ly hôn, tôi đều sẽ là một người chồng chân chính của cô. Trong lúc này, tôi sẽ không có người tình bên ngoài, cho nên tôi hi vọng cô cũng làm như thế.
Tống Hương Ngưng nhìn xuống cái bụng bự của mình, có chút dở khóc dở cười nói:
- Tôi nói này Tổng giám đốc Tiêu Hàn, hiện tại cái bộ dáng của tôi như thế này thì ngoại tình như thế nào đây? Ngược lại chỉ là anh thôi, giữa chúng ta cũng không có tình cảm, cho nên giống như ban đầu đã nói rồi đấy, như thế này là tốt, tôi sẽ không ngăn cản anh và những cô gái khác qua lại, anh không phải làm trách nhiệm như một người chồng thực sự với tôi. Anh đối với tôi như lúc trước là tốt rồi
Nói về thái độ của anh đối với Tống Hương Ngưng trong khoảng thời gian trước, Tiêu Hàn thật cảm thấy có chút áy náy
- Thật xin lỗi. – Anh chân thành nói – Khoảng thời gian này là tôi không đúng.
Tống Hương Ngưng không nghĩ tới Tiêu Hàn lại nói xin lỗi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời anh như thế nào. Qua thật lâu cô mới đáp:
- Không có quan hệ, dù sao tôi cũng không quan tâm.
- Cô không quan tâm ư? - Tiêu Hàn híp mắt nói, tâm tình càng ngày càng trở nên kém.
- Ừ. - Tống Hương Ngưng đáp - Dù sao tôi sinh xong đứa bé chúng ta liền ly hôn không phải sao?
Thật ra thời điểm Tống Hương Ngưng nghe được Tiêu Hàn nói xin lỗi trong lòng là rất vui mừng, nhưng cô là một cô gái bướng bỉnh, cô và Tiêu Hàn có thỏa thuận ở phía trước, cô sẽ không để cho mình rơi vào vòng xoáy tình cảm, cho nên dù Tiêu Hàn liều mạng thuyết phục cô cũng không cần quan tâm đến thái độ của anh.
Tiêu Hàn nghe được Tống Hương Ngưng trả lời, trong lòng cảm thấy càng thêm khó chịu, anh cũng có chút bướng bỉnh nói:
- Dĩ nhiên. - Anh ngừng lại một chút, lại nói tiếp – Dù sao tôi với cô cũng đã thỏa thuận trước, không cần nói với ba mẹ tôi. Thời điểm ly hôn tôi sẽ cho bà một lý do tiếp nhận.
Vừa nhắc tới mẹ Tiêu, lòng Tống Hương Ngưng trùng xuống không ít. Mẹ Tiêu vẫn đem mình làm thành con gái bà, đối với cô thường hỏi han ân cần, để cho cô người chưa từng cảm nhận qua hơi ấm người mẹ lại cảm thấy lòng vô cùng ấm áp.
Tiêu Hàn thấy cô không nói lời nào, lại nói:
- Như thế nào? Cô có ý kiến gì không?
Có thể là mới vừa rồi, lời nói của Tống Hương Ngưng làm ảnh hưởng tới cảm xúc của anh, cho nên lúc Tiêu Hàn nói chuyện, giọng nói không phải là rất tốt.
- Không có, tôi không dám có ý kiến gì. - Tống Hương Ngưng không chịu yếu thế trả lời - Chỉ là tôi muốn biết, anh sẽ dùng lý do gì để thuyết phục mẹ của anh.
Tiêu Hàn lạnh lùng nhìn Tống Hương Ngưng một cái:
- Cái này không cần cô quan tâm.
Vốn là Tống Hương Ngưng nói hôn lễ đơn giản một chút là tốt, nhưng ba mẹ của Tiêu Hàn lại không đồng ý. Bọn họ cho là Tiêu Hàn cùng Tống Hương Ngưng là ông trời tác hợp, hôn lễ không được làm qua loa, mà Tiêu Hàn cũng không phản đối.
Ba mẹ của Tiêu Hàn đối với Tống Hương Ngưng có thể nói là hài lòng cực kỳ. Bọn họ vẫn cho rằng không có người nào có thể làm cho Tiêu Hàn chịu ổn định cuộc sống, không ngờ hiện tại chẳng những có một con dâu, còn lập tức có thể bồng cháu, bọn họ có thể không vui mừng được sao? Bọn họ không phải loại người hết sức bảo thủ, cũng là người dám làm dám chịu trách nhiệm. Bọn họ không giống Tiêu Hàn, muốn Tống Hương Ngưng phá thai, ngược lại vô cùng chào đón đứa cháu ra đời.
- Hương Ngưng à, cái này con phải nghe mẹ. Tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu Thị cưới vợ, làm sao có thể tùy tiện được, đương nhiên là muốn cho con vui vẻ bước vào cửa. Cho nên con liền phải nghe mẹ.
Mặc dù Tống Hương Ngưng còn chưa chính thức vào nhà, nhưng mẹ Tiêu đã đem cô trở thành con dâu chính thức rồi.
Tống Hương Ngưng vốn còn muốn nói gì đó, chỉ là nhìn thấy vẻ mong đợi của mẹ Tiêu, cũng không tiện cự tuyệt.
- Được rồi, bác gái, tất cả con đều nghe theo bác ạ.
- Còn gọi là bác gái sao? Từ bây giờ đổi lại gọi là mẹ nhé! – Mẹ Tiêu cười không khép miệng.
Tống Hương Ngưng nhìn qua Tiêu Hàn một chút, thấy anh không có gì phản ứng đặc biệt gì, liền khẽ kêu một tiếng:
- Mẹ!
Có thể là từ nhỏ cô đã không có mẹ bên cạnh, nên khi cô gọi mẹ Tiêu là "Mẹ", liền cảm thấy đặc biệt thân thiết, thật sự rất giống như cảm giác có mẹ ở bên cạnh.
- Tốt, tốt! – mẹ Tiêu cười càng thêm vui vẻ, bà xoay người lại nói với Tiêu Hàn - Tiêu Hàn!, con nghe cho kỹ những lời mẹ nói này..., phải đối xử thật tốt với Hương Ngưng, còn có cháu của mẹ nữa, con mà dám đối xử không tốt với họ, mẹ là người đầu tiên không tha cho con.
Tiêu Hàn nhún vai một cái, không nói gì.
Mẹ Tiêu nhìn phản ứng của Tiêu Hàn đành cam chịu, liền xoay lại nói với Tống Hương Ngưng
- Đúng rồi, lúc nào thì con sắp xếp một ngày cho gia đình mẹ được gặp ba con, để bàn bạc về chuyện hôn lễ một chút? Hương Ngưng con bây giờ đang có thai không thể đợi được.
- Cái này. . . . . . - Cái này Tống Hương Ngưng thật không có nghĩ tới, thật sự không biết làm sao trả lời.
- Chúng con tính toán rồi ạ, tối hôm nay con và Hương Ngưng sẽ về nói chuyện với ba của cô ấy ạ, để cho ông có thể sắp xếp thời gian, cùng chúng ta bàn bạc chuyện hôn lễ. - Tiêu Hàn nói thay Tống Hương Ngưng.
Mẹ Tiêu nghe Tiêu Hàn nói, cũng không có nói gì khác.
Giống như Tiêu Hàn đã đoán trước, ba Tống đối với "Chuẩn con rể" Tiêu Hàn hết sức hài lòng. Hai bên rất nhanh liền nhất quyết chọn thời gian gần nhất tiến tới hôn nhân, cụ thể là hai tuần lễ sau —— thật ra thì bọn họ hi vọng càng nhanh càng tốt, nhưng là cũng là cần một chút để chuẩn bị mọi thứ.
Hôn lễ của Tiêu Hàn cùng Tống Hương Ngưng quả nhiên rất lớn. Người tới rất nhiều, thậm chí so với tiệc chúc mừng của Tiêu Thị lần trước còn lớn hơn mấy lần.
Sau khi tiến hành mời rượu đơn giản, hai người liền tách ra, Tiêu Hàn hình như là cố ý muốn cho Tống Hương Ngưng khó chịu, hoàn toàn chưa cùng cô nói câu nào, một chút cũng không có cảm giác vui vẻ cười nói.
Tống Hương Ngưng cũng không có ý định hao tốn tâm sức vì anh, liền tùy tiện tìm một cái góc khuất ngồi nghỉ ngơi.
Không bao lâu, đã có người đi tới, đó là Thượng Quan Sâm.
- Chị dâu, em mời chị một ly! - Thượng Quan Sâm mời rượu Tống Hương Ngưng, lại ý thức được cô đã có thai, liền săn sóc đưa cô một ly trà.
Tống Hương Ngưng nhận lấy tách trà, dịu dàng cười nói:
- Làm sao anh không theo chân bọn họ cùng nhau uống rượu? Cùng tôi nhàm chán ngồi chỗ này làm gì?
Thật ra thì cô nhìn ra được, Thượng Quan Sâm là quan tâm cô, sợ cô ở đây sẽ cảm thấy buồn chán, điều này làm cho cô rất cảm động.
- Rượu lúc nào thì cũng có thể uống..., nhưng chị dâu không phải lúc nào cũng có thể nói chuyện - Thượng Quan Sâm vừa uống rượu vừa nói - Chị dâu, thật ra thì Tiêu Hàn là người rất tốt, cậu ta chỉ không giỏi chuyện đem tình cảm của mình lộ ra ngoài. Nếu như cậu ta đối với chị hoàn toàn không có cảm giác, cậu ấy là sẽ không lấy chị.
Tống Hương Ngưng nhìn Thượng Quan Sâm, cười mà không nói. Qua một lúc lâu, cô mới lên tiếng:
- Thật ra thì, tôi chỉ muốn đứa bé bình an ra đời thôi, những thứ khác với tôi không quan trọng. Anh ấy đối với tôi có cảm giác hay không, càng không quan trọng.
- Vậy chị đối với Tiêu Hàn là sao? Chị đối với anh ấy có cảm giác gì? - Thượng Quan Sâm hỏi. Bây giờ có con mới cưới như thế còn gọi là yêu sao?
Tống Hương Ngưng sửng sốt, ngay sau đó cười nói
- Tôi chỉ là hy vọng đứa bé sinh ra tốt đẹp. Về phần tôi đối với Tiêu Hàn có cảm giác hay không, tôi cũng không rõ ràng.
Dù sao việc này tới quá nhanh, cô căn bản là ứng phó không kịp. Chỉ là kỳ quái, cô giống như không có ghét bỏ chuyện trở thành vợ của Tiêu Hàn, ngược lại không tự chủ liền đem mình hướng đến anh.
Thượng Quan Sâm biết nói cái gì cũng không có ý nghĩa, nên không hỏi nữa, đi nơi khác tìm kiếm niềm vui của riêng mình.
Thượng Quan Sâm mới vừa đi không bao lâu, bên cạnh Tống Hương Ngưng lại xuất hiện thêm một người mới, đó là Owen Dục. Tống Hương Ngưng mời không quá nhiều bạn bè thân thiết, lại có mấy người trong công ty của Owen Dục.
Owen Dục giống như đã uống rất nhiều rượu, mặt anh đỏ bừng, nói chuyện mà đầu cứ lắc lắc
- Hương. . . . . . Hương Ngưng, anh mời em một ly!
Cô không có Thượng Quan Sâm chăm sóc, nên chỉ có thể miễn cưỡng cầm ly rượu.
Tống Hương Ngưng biết mình không từ chối được, nhẹ nhàng uống một hớp.
- Tổng giám đốc, tại sao anh uống nhiều rượu như vậy? – Cô có chút lo lắng cho tình trạng hiện tại của anh.
- Em . . . . em . . . . kết hôn, anh . . . . anh vui mừng. Anh đương nhiên là muốn uống một chút - Owen Dục càng nói càng lớn tiếng, giọng nói lại như mang nhiều uất ức - Hương Ngưng, em, em từ khi nào thì cùng Tổng giám đốc Tiêu có quan hệ tốt đến thế? Tại sao cả công ty chúng ta đều không biết? Làm hại anh còn cho là mình đã nắm chắc phần thắng.
Tống Hương Ngưng không biết nên trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là tìm ý chuyển đề tài:
- Tổng giám đốc, anh uống nhiều quá rồi.
- Không, người ta nói cho anh biết! - Không ngờ, lần này Owen Dục không có nghe Tống Hương Ngưng nói, anh chiếm lấy hai vai của cô, có chút gầm nhẹ tựa như đang thét - Em có phải bởi vì mang thai đứa bé của anh ta cho nên mới cùng anh ta kết hôn không?
Tống Hương Ngưng trong lòng cả kinh:
- Tổng giám đốc, anh đang nói cái gì đó?.
Làm sao anh biết được?
- Anh là nghe người khác nói, là em bởi vì đứa bé cho nên mới cùng anh ta kết hôn đúng không? - Owen Dục càng nói càng tức, cơ hồ là mất lý trí, rống giận - Hương Ngưng, anh thích em, thích toàn bộ những gì thuộc về em, em không thể bởi vì mang thai đứa bé của anh ta mà kết hôn với anh ta, làm như thế em sẽ không có hạnh phúc thật sự đâu!
Thật may là hai người bọn họ đều đang ngồi ở một góc khuất, mà giọng nói của Owen Dục cũng không phải là rất lớn tiếng, cho nên không có rước lấy những ánh mắt soi mói của người khác.
- Tổng giám đốc, anh không nên nói nữa, hôm nay là ngày em kết hôn, em hi vọng nhận được lời chúc phúc của anh. - Tống Hương Ngưng không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, khéo léo đổi chủ đề.
- Nhưng là, Hương Ngưng. . . . . . - Owen Dục còn muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ở phía xa Tiêu Hàn vẫn luôn chú ý Tống Hương Ngưng, lại thấy bóng lưng Owen Dục đang ngồi bên cạnh cô, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng, anh dứt khoát đi tới, một tay ôm Tống Hương Ngưng, thân mật nói:
- Lão bà, thì ra là em ở nơi này, anh mới vừa rồi tìm em thật vất vả có biết không.
- Cái gì? - Tống Hương Ngưng bị sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Hàn cùng với lời ngon tiếng ngọt làm lu mờ lý trí.
- Không có gì, chỉ là xa một chút đã thấy nhớ em rồi...!
Sau khi nói xong, anh hoàn toàn không để ý đến Owen Dục đang ngồi bên cạnh, liền một hôn một cái lên mặt Tống Hương Ngưng.
Sau khi hôn cô đến rối loạn tâm trí, Owen Dục cũng nghiêm chỉnh đứng lên đi ra nơi khác, anh mới buông cô ra, đổi thành cắn vành tai của cô, cuối cùng ở bên tai cô quẳng xuống một câu nói:
- Tôi đã nói rồi, không cho phép cùng người đàn ông khác quan hệ mập mờ.
Tống Hương Ngưng cảm thấy chợt lạnh ở sống lưng, cô nhìn Tiêu Hàn, đột nhiên cảm thấy người đàn ông ở trước mắt thật khủng khiếp.