Mẹ Tiêu và ba Tống chạy tới bệnh viện, Tống Hương Ngưng đã đi vào phòng giải phẩu hơn một tiếng đồng hồ.
- Như thế nào? Hương Ngưng đến tột cùng thế nào? – Mẹ Tiêu lo lắng hỏi Tiêu Hàn. Bà vẫn cho rằng Tiêu Hàn nợ Tống Hương Ngưng, bây giờ còn làm ra loại tình trạng này, bà càng cảm thấy cần xin lỗi Tống Hương Ngưng cùng ba Tống.
- Đã vào phòng phẩu thuật được hơn một tiếng rồi, vẫn chưa ra ngoài. - Tiêu Hàn lo lắng không thua mẹ Tiêu là bao, nhưng anh không có biểu lộ ra ngoài, gương mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
Mẹ Tiêu thấy mặt lạnh nhạt của Tiêu Hàn, giận hơn nữa. Bà cơ hồ muốn rống giận, không cần biết nơi này là nơi nào liền lớn tiếng mắng Tiêu Hàn.
- Cái thằng con khốn nạn này! Con đến tột cùng là muốn cái gì? Hiện tại người trong phòng phẫu thuật là vợ của con! Tại sao con còn có thể bình tĩnh như vậy? Con đến tột cùng có thực sự yêu cô ấy hay không? - Tiêu mẫu càng nói càng đau lòng, cuối cùng không nhịn được khóc lên.
Ba Tống vội vàng an ủi bà
- Bà Thông gia, không nên quá tức giận như thế. Hương Ngưng nhất định sẽ không có chuyện gì. Tôi xem Tiêu Hàn cũng không phải là không lo lắng Hương Ngưng, con trai chỉ phải không biết nên biểu hiện như thế nào thôi.
Đều là đàn ông, ông có thể cảm thụ được sự lo lắng của Tiêu Hàn .
- Nhưng bên trong là vợ của nó. Tại sao nó vẫn lạnh lùng như vậy? – cục tức của Mẹ Tiêu còn chưa tiêu hóa, ngược lại tiếng khóc là dừng lại – Tôi nghĩ cái thằng con trời đánh này chắc hẳn còn chưa tỉnh, tôi phải đánh để cho nó tỉnh mới được
Nói xong, mẹ Tiêu liền kéo cao tay áo lên, muốn đánh Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn không để cho mẹ Tiêu đánh được. Anh bắt cánh tay của mẹ Tiêu lại, lạnh lùng nói:
- Mẹ, nơi này là bệnh viện. - Đợi đến khi mẹ Tiêu tỉnh táo hơn, anh tiếp tục nói - Nếu như mà con lo lắng là có ít, Hương Ngưng đã sớm sẽ không còn nằm ở bên trong. Còn nữa, không biểu hiện ra không đồng nghĩa với việc con không lo lắng.
Mẹ Tiêu không nghĩ tới Tiêu Hàn sẽ phản bác bà trong khoảng thời gian ngắn nóng giận chạy lên tận não
- Cái thằng con bất hiếu này.
Bà đang muốn tiếp tục mắng, phòng giải phẩu liền tắt đèn, bà lập tức không nói gì nữa.
- Bác sĩ, Hương Ngưng thế nào? – Mẹ Tiêu vừa nhìn thấy người bác sĩ đi ra liền hỏi về tình trạng của Tống Hương Ngưng .
- Trước mắt mà nói, đứa bé không có nguy hiểm lớn tới tính mạng, về phần mẹ đứa bé. . . . . – Bác sĩ nhìn một chút mọi người, sau đó do dự chưa dám nói tiếp.
- Bác sĩ, Hương Ngưng sao rồi? - Lúc này người lên tiếng là ba Tống.
Bác sĩ nhìn ba Tống một chút, lại nhìn Tiêu Hàn một chút, rồi tiếp tục nói:
- Mẹ của đứa bé bởi vì mất máu quá nhiều, mặc dù hiện tại đã tiến hành tiếp máu, nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.
Mẹ Tiêu vừa nghe đến Tống Hương Ngưng vẫn còn đang hôn mê, trong lòng không ngừng lo lắng, may nhờ Tiêu Hàn kịp thời đỡ bà, nếu không người nằm viện đã là cả hai mẹ con Tống Hương Ngưng rồi.
- Lúc nào thì cô ấy tỉnh lại?- Lần này là Tiêu Hàn lên tiếng.
- Cái này chúng tôi tạm thời vẫn không thể xác định được. Chỉ là theo dự tính cô ấy hẳn phải tỉnh rồi, nhưng bây giờ vì sao vẫn chưa tỉnh lại. . . . . . Tôi nghĩ có thể là do thuốc mê gây ra. – Người bác sĩ cẩn thận phân tích.
- Bác sĩ, chúng tôi có thể vào xem con gái mình có sao không? - ba Tống hỏi, bây giờ việc ông muốn là đi xem qua con gái mình một chút.
Bác sĩ suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Được, mọi người có thể vào đi. Chỉ là chú ý không nên quá ồn ào, bệnh nhân cần nghỉ ngơi. Còn nữa, để lại một người đi xem đứa bé một chút, làm thủ tục nhập vào phòng trẻ em của bệnh viên.
Bác sĩ nói xong, y tá liền từ bên trong ôm ra một đứa bé:
- Đứa bé không có việc gì, là bé trai, mọi người có thể sang nhìn một chút.
- Mẹ, ba, con sẽ đi theo đứa bé một chút, hai người đi xem Hương Ngưng đi - Tiêu Hàn nói xong, liền đi theo y tá tiến về phía phòng trẻ, để lại mình mẹ Tiêu và ba Tống.
- Đứa nhỏ này thật đáng yêu! - Trong phòng trẻ, y tá vừa đang giúp đứa bé tắm, vừa nói với Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn nhìn đứa bé thật lâu, sau mới nói ra được:
- Ừ, đúng là rất đáng yêu.
Không biết vì sao, bây giờ anh nhìn đến đứa nhỏ này, lại đem anh cùng Tống Hương Ngưng liên tưởng đến việc ở chung một chỗ, chẳng lẽ bởi vì cô là mẹ của đứa sao?
- Ông Tiêu, ông định đặt tên gì cho đứa bé ạ? - Y tá tiếp tục hỏi.
- Đặt tên? - Tiêu Hàn giống như cảm thấy cái câu này có chút xa lạ, nhưng là trong đầu đột nhiên thoáng qua một cái tên, anh không khỏi cười nhẹ, nói ra tiếng - Ừ, lấy tên Tiêu Vũ Xuyên.
Đang lúc y tá tính toán tiếp tục hỏi, mẹ Tiêu cùng ba Tống từ trong phòng bệnh của Tống Hương Ngưng đi ra, Tiêu Hàn vội vàng nghênh đón.
- Mẹ, cha, có chuyện gì sao? - Tiêu Hàn cho là có chuyện gì xảy ra.
Mẹ Tiêu lắc đầu một cái:
- Không có việc gì, chỉ là mẹ cùng ông thông gia nghĩ đến việc muốn đi xem cháu một chút, con cũng một thời gian rồi không có gặp Hương Ngưng nên con hãy ở bên cạnh vợ mình đi, cháu có mẹ và ba Hương Ngưng lo là tốt rồi.
- Đúng vậy, Tiêu Hàn à, con đi xem Hương Ngưng đi một chút, con của con thì ba và mẹ con sẽ chăm sóc. - Ba Tống cũng nói.
Tiêu Hàn vốn là trong lòng vẫn nhớ Tống Hương Ngưng, hiện tại nếu mẹ Tiêu cùng ba Tống đã nói ra vậy, cũng liền mừng rỡ nhận lời.
- Vậy cũng tốt, ba, mẹ, đứa bé ở chỗ này, hai người đến xem trước một chút đi ạ, con ở vào trong chăm sóc Hương Ngưng. - Nói xong anh liền đi vào phòng bệnh của Tống Hương Ngưng .
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tống Hương Ngưng, Tiêu Hàn cảm thấy càng thêm đau lòng. Anh ngồi xuống bên cạnh Tống Hương Ngưng, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của cô, muốn cầm tay của cô, nhưng đến cuối cùng vẫn là không dám cầm nó lên.
Chân mày vẫn cô khóa chặt, nhất định vừa rồi rất đau? Tiêu Hàn ở trong lòng nói. Thời điểm anh đang suy nghĩ, ngón tay Tống Hương Ngưng giật giật, Tiêu Hàn vội vàng tập trung lực chú ý.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên Tống Hương Ngưng đã tỉnh lại. Cô mở mắt, mắt chớp chớp để có thể thích ứng với ánh sáng, sau đó cô chậm rãi hỏi Tiêu Hàn:
- Hiện tại em đang ở đâu?
- Bây giờ em ở phòng bệnh, em tỉnh lại là tốt rồi. - Tiêu Hàn đáp.
Tống Hương Ngưng không nói gì tiếp, ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn trần nhà. Đột nhiên, cô giống như nhớ tới cái gì, kích động hỏi Tiêu Hàn:
- Đứa bé đâu? Đứa bé thế nào rồi?
- Đứa bé ở phòng trẻ, con rất khỏe mạnh, không có chuyện gì. - Tiêu Hàn nói.
Tống Hương Ngưng nghe đến đó mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói:
- Cũng may, đứa bé không có việc gì, như thế thật tốt quá.
Tiêu Hàn không có nghe được lời của cô..., tiếp tục nói:
- Đứa bé là con trai, nên anh định sẽ lấy tên, gọi Tiêu Vũ Xuyên.
- Tiêu Vũ Xuyên? - Tống Hương Ngưng tự lẩm bẩm - Ha ha, quả nhiên là Tổng giám đốc Tiêu Thị có khác, tên dễ nghe như vậy. Tiêu Vũ Xuyên, tên rất hay, con trai. . . . . .
- Em nằm đó nói lảm nhảm gì thế? -Tiêu Hàn thấy Tống Hương Ngưng lẩm bẩm, cho là cô muốn nói gì, liền lên tiếng hỏi.
Tống Hương Ngưng lắc đầu một cái:
- Không có, chỉ nó linh tinh một chút thôi.
Tiêu Hàn nghe liền tin là thật, không hỏi nữa, mà là đổi đề tài:
- Bác sĩ nói em mất máu quá nhiều, cho nên bảo em nên nằm viện để quan sát thêm một thời gian, tiện điều dưỡng thân thể luôn.
- Được, vậy anh tự quyết đi. - Tống Hương Ngưng không có cự tuyệt.
Tiêu Hàn không nói chuyện, Tống Hương Ngưng cũng không biết nên nói chuyện. Một không khí im lặng đến đáng sợ.
- Để anh đi gọi mẹ và mọi người tới. - Tiêu Hàn nói xong liền đi ra cửa.
- Tiêu Hàn, đợi đã nào.....! - Tống Hương Ngưng gọi anh lại - Chờ em xuất viện, chúng ta ly hôn thôi.
Sau ngày nói chuyện hôm đó, Tiêu Hàn và Tống Hương Ngưng không còn cãi cọ nhau nữa, quả thật có thể dùng từ “Cùng kính như băng"() để hình dung. Tiêu Hàn không ngừng lấy cớ mình bận rộn công việc vì để không về nhà, mà Tống Hương Ngưng lại thường xuyên cùng mẹ Tiêu nói chuyện phiếm, cũng chính mình thấy vui vẻ, thoải mái.
“cung kính như băng” tạm hiểu là lễ phép nghe lời nhưng lại lạnh nhạt
Mẹ Tiêu cảm thấy vợ chồng bọn họ, hai người luôn có ý tránh mặt nhau, vì vậy liền tạo cơ hội làm cho hai người gặp nhau, làm gì mà vợ chồng lại như người ở đầu sông kẻ ở cuối sông, không hề nói chuyện với nhau, một chút cũng không giống như những cặp vợ chồng khác.
- Hương Ngưng à, mẹ hầm một chút canh, con đi đưa cho Tiêu Hàn giúp mẹ được không? – Mẹ Tiêu biết tối nay Tiêu Hàn không về nhà ăn cơm, liền muốn Tống Hương Ngưng đi đưa canh cho anh.
Mặc dù cũng không muốn cô vác bụng bầu đi đến công ty tìm anh, nhưng là vì cảm tình của hai người, mẹ Tiêu không thể làm gì khác hơn là để cho Tống Hương Ngưng uất ức một tí, ai bảo Tiêu Hàn chính là không chịu về nhà kia chứ.
- Mẹ, con. . . . . . - Tống Hương Ngưng nhìn một chút cái bụng bự của mình, có chút khó khăn nói - Này, con đi có chút không rất thuận tiện ạ.
Bộ dáng như vậy, nếu không nói là mình mệt mỏi, thì đến công ty thì chắc sẽ bị người ta bàn tán.
Mẹ Tiêu giống như đã sớm nghĩ đến việc Tống Hương Ngưng sẽ do dự, lập tức trả lời:
- Thật ra thì cũng không có gì bất tiện hết. Tài xế đưa con đi, chính con đem canh đưa cho Tiêu Hàn sẽ tốt hơn, coi như là vận động một chút thôi mà. Ngươi bình thường ở nhà cũng vận động là phải ra ngoài đi vòng một, huống chi, con không phải đã rất lâu không có gặp đến Tiêu Hàn rồi sao? Chẳng lẽ con không phải muốn gặp chồng con?
- Này. . . . . . - Tống Hương Ngưng cảm thấy không cự tuyệt được, nếu tiếp tục từ chối mẹ Tiêu sẽ tức giận, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Trong tay xách theo canh mà mẹ Tiêu tự tay làm, Tống Hương Ngưng đứng trước cửa Tập đoàn Tiêu Thị, lưỡng lự thật lâu. Cuối cùng, sau khi tài xế nhắc nhở liền đi và trong đại sảnhTiêu Thị.
Các nhân viên phòng lễ tân thấy Tống Hương Ngưng bước vào, vội vàng ra tiếp đón, làm cho cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Bà tổng giám đốc, xin chờ một chút, để tôi thông báo một chút Thường thư ký. - Một cô gái bằng tốc độ nhanh nhất gọi điện thoại nội bộ thông báo cho Thường Tiểu Nguyệt, sau khi thông báo xong cho Thường Tiểu Nguyệt, cô gái cười nói: - Bà tổng giám đốc khỏe ạ. Xin hỏi bà muốn đi lên một mình hay muốn có người đi cùng bà?
Cô gái cảm thấy Tống Hương Ngưng rất thân thiết, tựa như là một chị gái ở cạnh nhà của cô, một chút kiêu ngạo cũng không có.
Tống Hương Ngưng hướng về phía cô gái lễ tân dịu dàng cười một tiếng, nói:
- Không cần, tự tôi đi lên là tốt rồi. Cô cứ làm việc của mình đi, không cần theo tôi đâu.
Đứng trong thang máy. Một mực nghĩ tới việc gặp Tiêu Hàn phải nói gì, dù sao cũng một vài ngày không gặp nhau rồi, huống chi trước hai người còn cãi vã rất dữ dội. Không ngờ khi cửa thang máy vừa mở, đứng ở ngoài cửa lại là Thường Tiểu Nguyệt.
- Thường thư ký, Xin chào, Tiêu Hàn có ở trong không? - Tống Hương Ngưng hướng về cô, mỉm cười, dịu dàng lên tiếng.
Thường Tiểu Nguyệt không trả lời cô.
Tống Hương Ngưng cho là cô ta không có nghe thấy, liền muốn hỏi một lần nữa. Lúc chạm đến ánh mắt muốn giết người của Thường Tiểu Nguyệt, cô đột nhiên không biết phải nói gì, bởi vì cô cảm thấy Thường Tiểu Nguyệt đối với cô là rất căm ghét.
Thấy Tống Hương Ngưng không nói nữa, Thường Tiểu Nguyệt liền mở miệng nói:
- Thưa bà Tổng giám đốc, làm sao tổng giám đốc lại rãnh rỗi hay không?
Mặc dù là câu hỏi, nhưng cô là cắn răng nghiến lợi nói.
Tống Hương Ngưng không biết trả lời như thế nào với cô ta, không thể làm gì khác hơn là hỏi lại vấn đề mình mới hỏi:
- Thường thư ký, Tiêu Hàn đang bận sao?
Thường Tiểu Nguyệt nhìn ra Tống Hương Ngưng là cố ý đổi chủ đề, giọng nói càng thêm hung dữ.
- Tôi thật sự không biết Tổng giám đốc Tiêu rốt cuộc là coi trọng cô điểm nào, điểm đó của tôi so với cô kém hơn nhiều.
Cô ta càng xem càng không vừa mắt Tống Hương Ngưng, dứt khoát đem những điều không thích về cô nói ra.
Mặc dù biết cô ta là cố ý tìm đến, nhưng Tống Hương Ngưng không muốn ở chỗ này cùng cô ta cãi vã, liền coi thường vấn đề của cô:
- Tôi hỏi cô, Thường thư ký, Tiêu Hàn bây giờ còn đang làm việc sao?
- Cái thứ không biết xấu hổ! - Thường Tiểu Nguyệt thấy Tống Hương Ngưng hoàn toàn không có muốn trả lời ý của mình, càng thêm tức giận. – Cô không phải cậy mình có thai với Tổng giám đốc sao? Thật không biết cô có dùng bùa phép bỉ ổi gì để kéo anh lên giường không. Đồ đê tiện.
Thường Tiểu Nguyệt càng nói càng tức, cuối cùng bao nhiêu lời vô văn hóa đều nói hết ra ngoài.
- Cô . . . . - nghe được Thường Tiểu Nguyệt đang chửi mình, Tống Hương Ngưng muốn nói cái gì, nhưng không biết phải nói những thứ gì.
- Chẳng lẽ không đúng sao? Cô là thứ đê tiện! - Nói xong, cô lại giơ tay lên hướng lên mặt Tống Hương Ngưng mà hạ xuống.
Tống Hương Ngưng không ngờ Thường Tiểu Nguyệt sẽ động thủ, liền cảm nhận một bạt tay trên mặt. Cô vuốt ve phần nóng bừng trên gương mặt, liều mạng nhìn chằm chằm vào Thường Tiểu Nguyệt, muốn đánh cô ta lại một cái, nhưng cuối cùng không nỡ ra tay.
Thường Tiểu Nguyệt cho là mình đã nói trúng điểm yếu của Tống Hương Ngưng, vì vậy giọng càng thêm tệ hại hơn, châm chọc nói:
- Như thế nào? Bị tôi nói trúng rồi sao, nói cô tiện, thật đúng là đê tiện mà.
- Cô nói người nào đê tiện vậy? - sau lưng Thường Tiểu Nguyệt vang lên giọng nói âm trầm của Tiêu Hàn.
- Em. . . . . . - Thường Tiểu Nguyệt nghĩ đến cảnh tượng mình mới đánh chửi Tống Hương Ngưng có thể bị Tiêu Hàn thấy, trong khoảng thời gian ngắn, sợ đến mức không biết nên nói cái gì.
Thấy mặt cô ta không có nghi ngờ, Tiêu Hàn lại nói:
- Tôi cho cô biết, Thường Tiểu Nguyệt, cô ấy là bà xã của tôi, đắc tội với cô ấy chính là đã đắc tội với tôi.
Nói xong anh liền kéo tay Tống Hương Ngưng, cùng với cô đi vào phòng làm việc. Trước khi đóng cửa lại, anh quẳng xuống một câu nói:
- Còn nữa, đừng bảo cái gì là không phục, thật sự là cô không có năng lực, bởi vì cô đã đến đây lâu rồi nhưng vẫn còn không có biện pháp leo lên giường của tôi.
Nói xong anh liền đóng cửa lại, hoàn toàn không để ý tới mặt của Thường Tiểu Nguyệt này càng ngày càng khó coi.
- Em tới đây làm gì?
Tiêu Hàn dùng giọng lạnh lẽo hỏi, đồng thời anh cũng nhìn vào gương mặt bị đánh của Tống Hương Ngưng, trong lòng lại hiện lên một tia đau lòng.
Lúc này Tống Hương Ngưng mới nhớ tới mục đích mình khi đến đây, vội vàng cầm bình cách nhiệt trong tay đưa cho Tiêu Hàn
- Đây là mẹ hầm canh bảo em mang tới, mẹ nói tối nay anh không trở về nhà, cho nên bảo em đưa cho anh.
Tiêu Hàn nhận lấy bình cách nhiệt mà Tống Hương Ngưng đưa cho anh, mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt bị đánh của cô.
Cô bị nhìn mãi có chút ngượng ngùng, cho là có thứ gì đó trên mặt
– Mặt của em có gì sao? Có cái gì bẩn ở trên mặt em sao?
Nói xong lại sờ sờ mặt mình, đến khi ý thức được mặt mình bị sưng lên mới giật mình.
- Tại sao không biết tự bảo vệ mình? Tại sao lại để cho người khác đánh? - Tiêu Hàn hỏi.
- À, cái này. . . . . . em cũng không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên đánh em - Tống Hương Ngưng nói thật.
Tiêu Hàn không tự chủ được lấy tay sờ sờ mặt của cô, nhẹ giọng hỏi:
- Đau không?
- Hi, không đau không đau ạ. - Tống Hương Ngưng bị những hành động của Tiêu Hàn làm hết hồn, vội vàng cười ha hả nói, thuận tiện muốn tìm cách trốn ra khỏi cánh tay của anh, nhưng không thành công.
Nhìn Tống Hương Ngưng muốn tránh khỏi anh, Tiêu Hàn không thể làm gì khác hơn là buông tay ra.
- Tối nay anh sẽ về nhà ăn cơm.
Đây là anh tạm thời thay đổi lịch trình sao?
- Nhưng mà, mẹ không phải nói tối nay anh không về sao?
- Anh đổi ý định một chút, không thể sao? - Tiêu Hàn bị cô làm cho tức giận, cô gái này, chẳng lẽ nhìn không biết anh đang quan tâm đến cô sao? Không muốn làm cho cô vì tới nơi này mà bị Thường Tiểu Nguyệt xem thường, vì để đền bù cho cô, anh mới về nhà.
Tống Hương Ngưng không muốn chọc giận Tiêu Hàn:
- Được ạ, được ạ, anh mà về nhà như thế mẹ sẽ vui lắm. - Xem ra đã không còn chuyện của mình nữa, nghĩ vậy cô lại nói: - Không có chuyện gì nữa em liền về nhà trước đây ạ.
Nói xong cô liền đi ra ngoài cửa.
- Đợi đã nào...! - Tiêu Hàn gọi lại cô - Dù sao cũng sắp hết giờ làm, anh sẽ về nhà cùng em.
- Nhưng. . . . . .
- Nhưng nhị gì? - Tiêu Hàn nhíu mày, bao nhiêu người nghĩ cũng không có cơ hội, cô lại cứ "Nhưng mà"?
- Tài xế ở dưới lầu đang chờ em, tự em đi xuống lầu là được rồi. - Tống Hương Ngưng nói xong cũng không để ý đến Tiêu Hàn, tự mình đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Tống Hương Ngưng, mà lòng Tiêu Hàn trăm mối ngổn ngang.