Kéo hành lý, Tống Hương Ngưng mang theo một thân mệt mỏi, Owen Dục đi theo sau, cùng đi xuống máy bay bắt đầu một cuộc sống mới ở Paris.
Owen Dục là muốn cùng đi theo, anh nói vì Tống Hương Ngưng chưa quen cuộc sống ở bên nước Pháp, anh ở đó có thể chăm sóc cô; hơn nữa, khi anh biết tin tức Tống Hương Ngưng cùng Tiêu Hàn đã ly hôn, anh lại lần nữa dấy lên nhiệt tình muốn theo đuổi Tống Hương Ngưng.
Biết mình không có cách nào đuổi được anh, cũng nghĩ đến việc tất cả các chi phí của mình ở nước Pháp đều là do Owen Dục chi trả, Tống Hương Ngưng cũng không tiện nói gì, chỉ để mặc cho anh đi theo.
Bởi vì Tống Hương Ngưng muốn học chương trình ba năm, nên cô liền buông tha ý định ở khách sạn xa xỉ, mà trực tiếp thuê phòng trọ. Mặc dù tiền thuê phòng không cần cô đóng, nhưng cô không muốn thuê một căn biệt thự to lớn, mà chỉ mướn một căn phòng nhỏ, vừa đơn giản, vừa có thể chứa đủ cô và Owen Dục.
Nhưng dường như Owen Dục đối với việc chọn phòng của Tống Hương Ngưng không hài lòng cho lắm.
- Hương Ngưng à, tại sao em phải chọn phòng nhỏ như vậy? Anh cũng không phải là không có tiền, chúng ta hoàn toàn có thể ở một chỗ khá hơn.
Tống Hương Ngưng không phải là không biết ý tứ của Owen Dục, cũng không phải là không có nghĩ đến Owen Dục sẽ có phản ứng này. Nên cô cười đối với Owen Dục nói:
- Tổng giám đốc Âu, em ở loại phòng này đã đủ hài lòng rồi; dĩ nhiên, nếu như anh nghĩ phải ở khách sạn tốt, em không có bất kỳ ý kiến gì.
Mặc dù là cười nói, nhưng trong lời nói lộ ra vẻ mặt không cho người ta cự tuyệt.
- Này . . . . - Owen Dục không nghĩ tới một khoảng thời gian không có gặp, Tống Hương Ngưng sẽ trở nên cứng rắn như thế, lời nói kia dịu dàng giống như không có gì, nhưng lại không cho người ta chút cơ hội phản kháng, anh đối với cô càng ngày càng hứng thú - Không có, không có, anh không có ý này. Chúng ta liền ở nhà trệt đi, lại đầy đủ tiện nghi!
Cái này sẽ tạo cơ hội tốt cho anh bồi dưỡng tình cảm với Tống Hương Ngưng, chỉ cần thế cái gì cũng có thể chấp nhận.
Biết Owen Dục đã bỏ đi ý nghĩ sẽ ở khách sạn, Tống Hương Ngưng liền hài lòng gật đầu một cái, đi tiếp vào căn phòng nhỏ, xem một chút có gì cần sửa chữa gì không.
- Ừ, phần lớn dụng cụ mặc dù đều đã cũ rồi, nhưng vẫn còn rất tốt, chủ cho thuê nhà xem ra là một người rất biết bảo quản các vật dụng này. Như thế tốt rồi, chúng ta không cần mua mới nữa, em nghĩ chúng ta chỉ cần mua một bộ ga giường mới là xong.
Tống Hương Ngưng nhìn hết phòng ốc, sau đó nói lên ý kiến của mình, cô đối với thiết bị có sẵn trong phòng hiển nhiên hết sức hài lòng.
Owen Dục tuyệt đối tin tưởng Tống Hương Ngưng, nếu cô đã nói như vậy, anh sẽ không có ý kiến.
- Vậy lúc nào chúng ta thì đi ra ngoài mua ga giường?
Bộ dáng hai người bây giờ thoạt nhìn liền như là vợ chồng chuẩn bị mua phòng ốc tân hôn, mà không phải đơn thuần là quan hệ cấp trên cùng cấp dưới. Owen Dục chú ý tới điểm này, cũng vì thế mà nội tâm vui vẻ, nhưng anh không có đem cái này biểu hiện ra ngoài.
Mà Tống Hương Ngưng hiển nhiên không có biết, cô rất nghiêm túc suy nghĩ cần mua cái gì, một chút cũng không có chú ý tới những phương diện khác. Qua một lúc lâu, cô mới nói ra ý kiến của mình
- Cứ như vậy đi, tối nay chúng ta bắt đầu sẽ ở chỗ này, cho nên, chúng ta trước nên dọn dẹp phòng ốc một chút sau đó cùng đi mua chút đồ, tránh cho tối nay phải ngủ trên sofa.
- Quét dọn xong mới đi mua sao? - Owen Dục giống như có chút không đồng ý – Dọn dẹp xong mới đi mua, có thể đã trễ rồi, không bằng trước tiên chúng ta nên đi mua ga giường, sau đó chúng ta về dọn dẹp phòng ốc, như vậy không cần lo lắng đi quá muộn nên cửa hàng sẽ đóng cửa.
Lúc nãy, Tống Hương Ngưng không nghĩ tới vấn đề thời gian, trải qua sự nhắc tới của Owen Dục, nhớ tới cái vấn đề này, vì vậy cô đối với đề nghị của Owen Dục giơ hai tay tán thành
- Dạ, Tổng giám đốc quả nhiên có khác, nghĩ cũng sâu hơn người khác.
Owen Dục đối với sự lạnh nhạt của Tống Hương Ngưng hiển nhiên hết sức vô vị:
- Hương Ngưng à, anh nói nè, không nên gọi anh là Tổng giám đốc Âu. Nơi này không phải công ty, không cần đối với anh khách khí như vậy, cứ gọi anh Owen Dục là tốt rồi.
Anh không hy vọng hai người bọn họ vẫn cứ giữ quan hệ cấp trên cùng cấp dưới trong thời gian này.
Nhưng Tống Hương Ngưng không cho là như vậy
- Nơi này mặc dù không là công ty, nhưng mà em lại tới nơi này học hành vì công ty; nên cùng công ty không thoát được quan hệ, không phải Tổng giám đốc Âu là người tài trợ em đi học sao, em đi nước Pháp chuyến này tất cả là nhờ anh và công ty. Cho nên có thể nói em còn phải gọi anh là Tổng giám đốc Âu.
Thật ra thì trong lòng Owen Dục nghĩ gì, Tống Hương Ngưng biết mình ở vị trí nào. Chỉ là cô không muốn cùng anh có dây dưa không rõ, nhất là cô lại mới vừa ly hôn.
Ly hôn? Lúc Tống Hương Ngưng chạm vào động từ này, tâm bất giác có một chút đau, đồng thời có một bóng người hiện ra ở trong đầu cô, xua đi không được.
Anh có khỏe không?
Owen Dục thấy Tống Hương Ngưng đột nhiên lại ngẩn người, liền đưa tay đến trước mặt cô quơ quơ
- Này, vì sao lại ngẩn người như vậy? Chúng ta đi mau đi, nếu không sẽ không kịp đó.
Đột nhiên phát hiện có một bàn tay ở trước mặt, lúc này Tống Hương Ngưng mới phục hồi tinh thần
- Thật ngại, Tổng giám đốc Âu, em mới vừa mất thần. Mới vừa rồi anh nói cái gì?
Owen Dục bất đắc dĩ thở dài một cái, đưa tay gõ nhẹ một cái vào đầu Tống Hương Ngưng
- Anh xem em, hình như một ngày không đi vào cõi mộng mơ thì không được. Lúc làm việc cũng mơ mộng, hiện tại đang đi ra ngoài cũng thế, em chính là một cô gái hay mơ mộng.
Tống Hương Ngưng sờ sờ cái trán bị gõ một cái, có chút oan ức nên liền biện hộ
-Tổng giám đốc Âu, em mới không có ngày ngày mơ mộng, lúc em làm việc không phải rất nghiêm túc đó sao?
- Tốt, tốt, em là việc rất nghiêm túc. Nhưng mà Tống đại tiểu thư, bây giờ chúng ta còn không đi mua ga giường, thì tối nay có thể sẽ phải ngủ trên sofa à nhé!. Anh thì không sao nhưng ngược lại em. . . . . . - Owen Dục cố ý dùng từ ngữ mập mờ cùng Tống Hương Ngưng nói chuyện, ánh mắt cũng không thèm nghiêm chỉnh.
Lần đầu tiên Tống Hương Ngưng bị Owen Dục dùng cái loại ánh mắt này, không khỏi có chút không được tự nhiên. Cô biết tình cảm Owen Dục đối với cô, nhưng cho tới bây giờ Owen Dục chưa từng dùng qua loại ánh mắt này đối với cô, mặt của cô không khỏi trở nên có hơi hồng.
- Mặt em đỏ? - Owen Dục giống như là phát hiện vùng đất mới trên mặt Tống Hương Ngưng. Cô sẽ đối với lời nói mập mờ của anh có phản ứng, đó chứng minh là anh còn có cơ hội? Nghĩ đến đây, tâm tình của anh trở nên vui vẻ lạ thường.
- Em không có - Tống Hương Ngưng vội vàng biện hộ - Không phải anh nói phải nhanh lên một chút sao? Không đi nữa thật sự là không kịp
Cô vội vã nói sang chuyện khác. Owen Dục cũng không có tính toán tiếp tục nói vấn đề rối rắm này ở đây, dù thế nào đi nữa anh vẫn còn có cơ hội, hiện tại không được, về sau cuối cùng sẽ được.
Hai người rất nhanh đi đến một cửa hàng bán ga trải giường, đồng thời cũng bị nhân viên bán hàng của cửa hàng tưởng lầm là hai vợ chồng.
Mà lúc nghe như thế, Owen Dục là không che đậy được vui vẻ, Tống Hương Ngưng lại nhàn nhạt cô đơn.
Đoạn hôn nhân trước, cô chưa từng cùng Tiêu Hàn mua qua ga giường.
"Phốc . . . .” mẹ Tiêu phun ra toàn bộ nước vừa uống vào
- Hương Ngưng, con nói cái gì?
Có phải hay không bà lớn tuổi, lỗ tai nghe nhầm, chắc là nghe nhầm rồi?
Ba Tống cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Tống Hương Ngưng
- Hương Ngưng à, con nói cho ba biết, con có biết mới vừa nói cái gì hay không, điều con mới vừa nói là nói giỡn đúng không?
Có đánh chết thì ông cũng chẳng thể tin những lời mình mới vừa nghe là thực.
Nhưng Tống Hương Ngưng không có ý muốn đùa giỡn, càng cố khẳng định rõ là bọn họ không có nghe lầm.
- ba, mẹ, con nói, con muốn cùng Tiêu Hàn ly hôn.
- Tại sao? – mẹ Tiêu xác định mình không có nghe lầm, ngược lại mặt gấp gáp hỏi Tống Hương Ngưng - Có phải Tiêu Hàn đã làm điều gì cho con tức giận hay không? Nó ngủ với đứa con gái khác ở bên ngoài hay có cái gì làm cho con không thích, để con phải ghét nó?
- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, không liên quan tới Tiêu Hàn, cũng không liên quan đến mọi người, mọi người đối với con rất tốt.
Tống Hương Ngưng nhìn vẻ mặt gấp gáp xen lẫn áy náy của mẹ Tiêu, có chút không đành lòng rồi.
- Vậy thì vì cái gì? – mẹ Tiêu thật sự không nghĩ ra trừ phía trên hai nguyên nhân, còn có cái gì có thể làm cho Tống Hương Ngưng ác tâm muốn ly hôn sau khi sinh con như vậy. – Mà Tiểu Xuyên làm thế nào? Tiểu Xuyên vừa mới ra đời, tại sao thằng bé lại mất đi ba hoặc mẹ.
- Tiểu Xuyên sẽ cùng Tiêu Hàn. - mặc dù Tống Hương Ngưng không bỏ được, nhưng vẫn độc ác nói ra quyết định giữa bọn họ.
- Hương Ngưng à, con trước nên nói rõ lý do vì sao muốn ly hôn có được không
Ba Tống lên tiếng, ông muốn làm rõ vì chuyện gì mà hai người cãi cọ đến mức ly hôn như thế này, mới có thể quyết định bước kế tiếp nên như thế nào đi.
Tống Hương Ngưng nhìn ba, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào, một lúc sau, cô dứt khoát cầm củ khoai lang trên tay ném cho Tiêu Hàn
- Mọi người hỏi Tiêu Hàn đi! Anh ấy cũng biết lý do vì sao con muốn cùng anh ấy ly hôn.
Mẹ Tiêu cho là Tiêu Hàn đã làm chuyện gì đó có lỗi với Tống Hương Ngưng, không khỏi la mắng anh:
- Con nói mau, con đã làm chuyện gì để cho Hương Ngưng không thể không ly hôn với con? Con nuôi dưỡng phụ nữ khác bên ngoài sao?
Ba Tống cũng là mặt gấp gáp tới trước mặt anh, hi vọng ông sẽ nghe được một đáp án hợp lý.
Vốn là Tiêu Hàn đã đủ phiền não, nghe được lời nói của mẹ Tiêu, càng thêm trở nên phiền não
- Mẹ, trước khi mẹ biết rõ sự tình đừng nên la lớn với con như vậy. Cô ấy không phải đã nói chuyện không liên quan đến con sao?
- Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?- ba Tống hỏi, thái độ trái với sự dịu dàng của mẹ Tiêu.
- Cô ấy ở bên ngoài có người đàn ông khác. - Tiêu Hàn đứng thật lâu mới nói ra được mất chữ kia.
- Cái gì? – Bây giờ nếu mẹ Tiêu đang uống nước, bà nhất định sẽ phun ra hết. Hương Ngưng bên ngoài có người đàn ông khác? Chuyện gì xảy ra?
Ba Tống giật mình không thua gì mẹ Tiêu, quay sang nhìn Tiêu Hàn. Từ nhỏ đến lớn Hương Ngưng đều là đứa bé ngoan, làm sao cô sẽ làm loại chuyện như vậy?
- Hương Ngưng, con hãy thành thật nói cho ba biết, thật sự là có chuyện gì xảy ra?
Tống Hương Ngưng đã sớm nghĩ tới bọn họ sẽ có phản ứng như hiện tại, cũng đã sớm nghĩ cách thức đối phó. Cô có chút mệt mỏi nói:
- Không phải Tiêu Hàn đã nói rồi sao, con có người đàn ông khác ở bên ngoài, con muốn cùng anh ấy ly hôn.
- Cái đứa con gái vô dụng này - ba Tống không nghĩ tới lúc này Tống Hương Ngưng nói ra lời không quan tâm như vậy, thật ra rất dễ làm người ta dễ nổi giận – Con có biết mình đang làm gì hay không? Con có đàn ông khác bên ngoài? Chẳng phải tình cảm của con đối với Tiêu Hàn là rất tốt sao? Mẹ Tiêu đối với con cũng là tốt đến hết lời để nói. Thế mà con là gì?
Nếu như không phải là Tống Hương Ngưng đang nằm ở trên giường bệnh, ông nhất định sẽ đánh cô tỉnh.
Tống Hương Ngưng tỏ ra bộ dạng không sao cả nói
- Cũng bởi vì thế mà con phải xin lỗi Tiêu Hàn, cho nên con mới chịu cùng anh ấy ly hôn.
Thời điểm lời nói kết thúc, cô cố ý không nhìn bất luận kẻ nào, hai mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm trần nhà.
- Con . . . . - Ba Tống thật sự không biết còn nên dùng lời nào để nó với cô, cuối cùng chỉ có hừ lạnh một tiếng.
Mẹ Tiêu nghe xong lời nói của Tống Hương Ngưng, vẫn không thể tiếp nhận sự thật trước mắt.
- Hương Ngưng, điều này sao có thể đây? Con đến nhà họ Tiêu chúng ta không phải là lúc đã mang thai Tiểu Xuyên rồi sao? Con không phải vẫn luôn ở nhà sao? Tại sao lại có người yêu ở bên ngoài
Trừ phi, Tiểu Xuyên không phải . . . . .
Tống Hương Ngưng tiếp tục nói:
- Mẹ, con đến nhà họ Tiêu mọi người là lúc con đã có thai Tiểu Xuyên, nhưng việc này không có nghĩa là con không thể có người con trai khác ở bên ngoài.
- Này Tiểu Xuyên phải . . . . . - hiện tại mẹ Tiêu rất hoài nghi thân thế của Tiêu Vũ Xuyên.
- Mẹ, mẹ đừng đoán lung tung, Tiểu Xuyên là của con và Hương Ngưng thật ạ. - Tiêu Hàn lên tiếng - Còn nữa, những lời cô nói đều là thật, cô ấy thật sự có một người đàn ông khác ở bên ngoài.
Đến Tiêu Hàn cũng nói như vậy, hai người lớn cũng không thể không tin.
Mẹ Tiêu có hơi thất vọng mà đối nói với ba Tống
- Ông thông gia, không nghĩ tới, quan hệ thông gia của hai nhà chúng ta lại ngắn ngủi như thế. . . . . .
- Bà thông gia, là nhà họ Tống chúng tôi có lỗi với bà, chúng tôi không dạy dỗ con gái cho tốt, đã làm cho mọi người phải xấu hổ - lúc ba Tống nói lời này có chút nghẹn ngào.
Mẹ Tiêu biết Tiêu Hàn và Tống Hương Ngưng đã không trở về quan hệ vợ chồng trước kia được rồi, cho dù Tiêu Hàn không thèm để ý, nhà họ Tiêu cũng nhất định sẽ không cho phép hạng người là vợ nhưng không chung thủy với chồng này bước vô nhà.
Tống Hương Ngưng thấy mẹ Tiêu và ba Tống đã hoàn toàn đồng ý cho cô và Tiêu Hàn ly hôn, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có cảm giác áy náy, chỉ là cô cố gắng che giấu không để cho nó biểu hiện ra.
Tiêu Hàn nhìn thấy loại tình cảnh này, trong lòng giống nhau không dễ chịu, nhưng
anh biết, mình chỉ có giả bộ rất không câu chấp, mới có thể chân chính buông tay Tống Hương Ngưng, còn cô tự do.
- Hai người chuẩn bị lúc nào thì ly hôn?
Mẹ Tiêu hỏi, bà không nhìn Tống Hương Ngưng, bà sợ chỉ cần vừa nhìn cô, sẽ không bỏ được cô, tâm lại tiếp tục lưu luyến.
- Mẹ, con muốn chờ Hương Ngưng xuất viện sau mới ly hôn, dù sao cô ấy cũng sinh cho chúng ta Tiểu Xuyên. Mẹ xem như thế nào?
Tiêu Hàn đề nghị, đây cũng là suy nghĩ của Tống Hương Ngưng, anh không muốn làm cho cô thất vọng.
Nghe được đề nghị của Tiêu Hàn, mẹ Tiêu cũng không có ý kiến gì, liền gật đầu:
- Ừ, chuyện này con tự tính toán đi.
Sau đó bà chuyển sang Tống Hương Ngưng, nghiêm túc nhìn cô, nhìn thật lâu, hốc mắt không tự chủ liền ướt, nhưng bà không khóc. Thật vất vả chờ nội tâm mênh mông bình tĩnh lại, sau đó bà nói với Tống Hương Ngưng
- Hương Ngưng, mẹ vẫn cho là con là đứa bé ngoan, không nghĩ tới, con cũng chỉ là một mặt hàng kém chất lượng.
- Mẹ, không phải vậy, con….
Tống Hương Ngưng không nghĩ tới lúc mẹ Tiêu đánh giá mình lại có phản ứng lớn như vậy, cô muốn phản bác, cô một mực nghĩ có thể nói lời xin lỗi để cứu vãn ấn tượng của mẹ Tiêu đối với mình, dù sao mẹ Tiêu đối với cô giống như là đối với con gái của mình vậy; nhưng cô không nghĩ ra nói cái gì cũng bị phản bác, đồng thời bây giờ cô cũng không có cơ hội để lên tiếng, mẹ Tiêu đã cắt đứt lời của cô....., không để cho cô nói tiếp.
- Thôi, Hương Ngưng, chớ nói nữa. Cô không xứng làm dâu nhà họ Tiêu của chúng tôi.