Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Tiêu Thị, một người đàn ông đang gầm thét.
Người gầm thét không là ai khác, mà là người luôn không thích đem tâm tình lộ ra ngoài – Tổng giám đốc Tiêu Hàn. Giờ phút này đối diện với anh là quản lý bộ phận tiêu thụ
- Ông rốt cuộc là làm việc như thế nào? Một báo cáo phân tích đơn giản như vậy ông cũng làm không được, giữ ông lại công ty có công dụng gì?
- Thật xin lỗi tổng giám đốc, thật thật xin lỗi! – Giám đốc bộ phận tiêu thụ một mực cúi đầu nói xin lỗi – Xin Tổng giám đốc có thể cho tôi thêm hai ngày nữa, tôi nhất định sẽ làm ra một báo cáo chi tiết.
- Hai ngày? - Tiêu Hàn nhíu mày - Nếu như mỗi người trong công ty đều xin tôi hai ngày, thì công ty phải tổn thất bao nhiêu ông biết không?!
Quản lý bộ phận tiêu thụ như cũ cúi đầu nói xin lỗi
- Tổng giám đốc, thật sự vô cùng xin lỗi, tôi biết rõ tôi mang lại tổn thất rất lớn cho công ty, tôi . . . . . - Lời của ông còn chưa nói hết, liền bị Tiêu Hàn cắt đứt.
- Không cần phải nói gì nữa, bắt đầu ngày mai ông không phải đến công ty nữa. - Tiêu Hàn khôi phục thái độ lạnh lùng, không cảm xúc nói.
- Cái gì? - Quản lý bộ phận tiêu thụ hiển nhiên không nghĩ tới mình chỉ nhất thời chậm trễ vài ngày kết quả liền mất đi chén cơm - Tổng giám đốc, cầu xin cậu đừng đuổi việc tôi, tôi nhất định sẽ sửa lại hoàn hảo, cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa được không ạ, ngày mai tôi nhất định sẽ xong.
Giọng nói của ông run rẫy, cơ hồ là sắp khóc, không ngừng cầu xin Tiêu Hàn.
Nhưng Tiêu Hàn giống như là bàn thạch, không muốn cho người kia chút cơ hội nào:
- Ông là nghe không hiểu lời của tôi sao? Tôi nói là, ngày mai ông . . . . . - lời của anh vẫn chưa nói hết, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra, là Thượng Quan Sâm.
- Tốt lắm, quản lý, ông trở về làm việc đi, hai ngày sau cho tôi thấy báo cáo tình hình trước khi ông mang lên cho Tổng giám đốc. - Thượng Quan Sâm không nghĩ đến việc Tiêu Hàn gầm thét đòi đuổi việc quản lý bộ phận tiêu thụ, mà không cho ông ấy bất cứ cơ hội nào.
Giám đốc của bộ phận tiêu thụ giống như là lấy được đại xá, vội vàng hướng về Thượng Quan Sâm nói cám ơn:
- Cám ơn, cám ơn giám đốc ạ. - Nói xong liền vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
- Hừ! - Tiêu Hàn đối với Thượng Quan Sâm biểu lộ sự bất mãn, nhưng cũng không nói gì, chỉ là hừ lạnh một tiếng.
Ngược lại Thượng Quan Sâm đối với Tiêu Hàn quát:
- Tiêu Hàn, cậu đang làm cái gì vậy? Những người này là người tài của công ty, làm sao cậu có thể nói đuổi liền đuổi?
- Nếu như đây thực chất là người tài của Tiêu Thị, thì tôi cảm thấy Tiêu Thị không có hy vọng rồi. - Tiêu Hàn lãnh khốc nói - Thân là quản lý bộ phận tiêu thụ, viết một báo cáo thành tích lại kéo dài lâu như vậy, tôi cảm thấy ông ta chẳng có năng lực gì cả.
Thượng Quan Sâm sau khi nghe xong, hỏa khí cũng nổi lên
- Quản lý của bộ phận tiêu thụ tài cán ra sao mọi người có con mắt đều nhìn thấy, tôi không cho là lần đầu sai lầm là có thể phủ nhận toàn bộ. Hơn nữa, cậu không chỉ nổi nóng với quản lý của bộ phận tiêu thụ? Đã mấy bộ phận rồi cậu hầm hừ với họ? Sau sẽ lại là bộ phận nào đây? Cậu có biết hay không, ngoại trừ tôi ra các giám đốc khác, cơ hồ tất cả quản lý trong công ty đều bị cậu la đến sắp đuổi việc, cậu tột cùng muốn đem Tiêu Thị phá đến thế nào?
Thượng Quan Sâm nắm chặt tay thành nắm đấm, anh thật muốn đem Tiêu Hàn đánh cho tỉnh, nhưng bây giờ không cho phép anh làm như vậy.
- Bọn họ làm sai kia mà. - Tiêu Hàn nhíu mày nói với Thượng Quan Sâm, giọng nói rõ ràng yếu đi rất nhiều, nhưng vẫn chống chế đến chết
- Đó là cậu xoi mói. - Thượng Quan Sâm không biết nên làm sao mới tốt cho anh, không thể làm gì khác hơn là tự mình đấm một đấm vào tường, sau đó không ngừng thở hổn hển, chỉ có như vậy, anh có thể ức chế việc muốn đánh cho Tiêu Hàn tỉnh.
Tiêu Hàn tự biết đuối lý, liền không có nói nữa. Qua một lúc lâu, anh mới lại nói:
- Tôi gần đây là quá nóng rồi, làm việc có chút không đúng mực. Cậu nói bộ phận tài vụ cho mấy người giám đốc kia ít phần thưởng đi.
Bằng không Tiêu Thị có thể sẽ hủy ở trên tay của anh. Thấy thái độ mềm nhũn của Tiêu Hàn, Thượng Quan Sâm cũng không tiện truy cứu nữa, giọng nói cũng chậm lại
- Không có việc gì, ai bảo chúng ta là anh em kia chứ - Nói xong còn dùng lực vỗ vỗ bả vai Tiêu Hàn.
Không khí lập tức trở lại yên tĩnh, chỉ là không có bao lâu, Thượng Quan Sâm liền chuyển đề tài nói:
- Tôi nói này Tiêu Hàn, cậu nên vì mình nghĩ một chút đi.
- Vì mình nghĩ một chút? - Tiêu Hàn nghe không hiểu ý tứ của Thượng Quan Sâm.
Thượng Quan Sâm giả là một nhà triết lý nói:
- Ý tớ nói là, có vài thứ, mất đi chính là mất đi, cậu có đợi chờ như thế nào nó cũng không trở về. Bây giờ cậu không nên điên cuồng lao đầu vào công việc, mà nên tìm một người mẹ tốt cho Tiểu Xuyên mới đúng.
Thật vất vả mới không có nghĩ đến Tống Hương Ngưng, nghe xong lời Thượng Quan Sâm nói, sắc mặt Tiêu Hàn lập tức trầm xuống
- Chuyện mẹ của Tiểu Xuyên, sau này hãy nói tới.
Qua thật lâu anh mới nói ra mấy chữ này. Nhưng Thượng Quan Sâm không có tính bỏ qua cho anh như vậy
- Trải qua lâu như vậy, cậu vẫn không thể quên Tống Hương Ngưng sao? Cậu không phải vì cậu mà nghĩ, cậu nên vì Tiểu Xuyên mà nghĩ. Tại sao đứa nhỏ lại có thể không có mẹ đây?
- Tiểu Xuyên nhỏ như vậy, còn không hiểu chuyện, có mẹ hay không cũng như nhau. Huống chi nó còn có ba, bà nội cùng ông nội, chúng tôi sẽ cho nó đầy đủ yêu thương. - Tiêu Hàn liều mình chống chế.
- Cậu là không quên được Tống Hương Ngưng chứ gì? - Thượng Quan Sâm dứt khoát mở miệng nói ra.
- Này . . . . - Tiêu Hàn không nghĩ tới Thượng Quan Sâm sẽ trực tiếp hỏi như vậy, lập tức không biết nên trả lời sao, đồng thời cũng không muốn trả lời, liền không nói gì nữa.
Thượng Quan Sâm biết mình nói trúng tâm sự của anh, liền tiếp tục nói:
- Như thế nào, bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Cậu chính là không quên được Tống Hương Ngưng, cho nên trong lòng vẫn hy vọng mẹ của Tiểu Xuyên là cô ấy.
- Không! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích qua cô ấy! - Tiêu Hàn lớn tiếng phản bác - Nếu như không phải là bởi vì cô ấy mang thai Tiểu Xuyên, tôi cũng sẽ không cùng cô ấy kết hôn. Còn nữa, ở bên ngoài cô ấy còn có một người đàn ông khác, cô ấy cắm sừng tôi, tôi làm cái gì mà có thể bỏ qua cho cô ấy. Tôi không có lưu luyến gì cô ấy cả.
Mặc dù Thượng Quan Sâm và Tiêu Hàn là anh em tốt, không chuyện là không kể cho nhau nghe, nhưng sự thật chuyện Tiêu Hàn và Tống Hương Ngưng ly hôn, Tiêu Hàn vẫn không có nói ra. Thấy mục đích đã đạt được Thượng Quan Sâm liền nói:
- Đúng như như lời cậu nói, Tống Hương Ngưng là một cô gái không chung thủy, vậy tại sao cậu còn muốn cho tự mình khổ cực? Tiêu Hàn, nghe lời khuyên của anh em tốt này, quên cô ấy đi - Thượng Quan Sâm biết, Tiêu Hàn càng nói mình không nghĩ đến Tống Hương Ngưng, là anh ta càng nghĩ đến cô nhiều hơn.
Tiêu Hàn thấy không thể gạt được bạn tốt, cũng không có nói nữa, mà là đổi đề tài
- Tốt lắm, cái đề tài này không nói nữa. Hiện tại cũng không còn sớm, tôi muốn trở về chăm sóc Tiểu Xuyên.
Nói xong Tiêu Hàn liền không để ý tới Thượng Quan Sâm, một mình đi ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Thượng Quan Sâm biết hiện tại cho dù nói gì đi nữa, cũng là vô bổ, liền cho anh đi.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Tiêu Hàn làm chính là đi tới phòng trẻ thăm con trai. Ôm Tiêu Vũ Xuyên đã mấy tháng tuổi vào lòng, Tiêu Hàn lại cảm thấy lòng bất an, nhưng không nhịn được lại nhớ đến Tống Hương Ngưng.
Em ở Pháp có khỏe không?
Cuộc sống hai tuần lễ nằm viện, đối với Tống Hương Ngưng mà nói, quả thực là đau khổ. Mùi mước sát trùng của bệnh viện làm cho cô không thoải mái cũng không sao, một người khác càng làm cho cô không thoải mái mới là nguyên nhân chính. Trong tuần lễ cô ở bệnh viện, mỗi ngày trừ Tiêu Hàn đến thăm hai lần, còn lại không ai thèm đến thăm cô!
Mặc dù lúc Tiêu Hàn tới vẫn thường nói không phải là ba mẹ đều bỏ mặc cô, hoặc nói một chút nữa bọn họ sẽ tới, nhưng Tống Hương Ngưng biết, bọn họ sẽ không tới, bởi vì cô "bất trung", cô đang trở thành người bị mọi người chỉ trích, mẹ Tiêu không nhìn cô là bình thường, ba của cô cũng không đến nhìn cô cũng là bình thường.
Cô đi qua nhìn Tiểu Xuyên mấy lần, là mấy lần nghe y tá nói, hai người vừa qua thăm. Sau đó cô nói với anh cô vẫn tốt nên anh cũng đừng vào thăm cô nữa, vì vậy cô từ từ thích ứng với cuộc sống một mình, không ai đến thăm.
Hôm nay là ngày Tống Hương Ngưng ra viện. Một ngày trước, Tiêu Hàn đến thăm cô, hơn nữa còn giúp cô chuẩn bị đồ ra về, điều này làm cho Tống Hương Ngưng rất cảm động.
- Cám ơn anh, anh còn đến giúp em một tay. - Tống Hương Ngưng nói là sự thật tâm, nếu như hôm nay không có Tiêu Hàn, cô tự dọn đồ nhất định phải rất lâu.
Tiêu Hàn khó thấy được nụ cười của Tống Hương Ngưng
- Em xuất viện, đương nhiên anh nên đến giúp một tay
Thật ra thì đồ cũng không có rất nhiều, chỉ là muốn có thêm lời nói với cô, tương đối không muốn cô một mình ra viện.
- Còn nữa, chờ một chút chúng ta trực tiếp về nhà, có lời gì trở về rồi hãy nói. - Tiêu Hàn lại nói, anh lo lắng Tống Hương Ngưng không chịu cùng anh về nhà, nhưng không nghĩ ra phương pháp tốt hơn để bắt cô phải trở về cùng anh.
Không ngờ, Tống Hương Ngưng rất thuận theo liền nghe Tiêu Hàn trả lời:
- Dạ. Giấy thỏa thuận li hôn anh chuẩn bị xong chưa?
Tiêu Hàn không nói gì, chỉ là gật đầu một cái.
Trên đường trở về nhà họ Tiêu vẫn luôn là yên tĩnh, cũng không có ai muốn mở miệng nói với ai tiếng nào, không khí nhà họ Tiêu vẫn yên lặng như cũ. Tiêu Hàn ở bên trong phòng khách lặng lẽ hút thuốc lá, Tống Hương Ngưng đi về phía phòng, cô dọn dẹp qua một ít hành lý của mình.
Sáng sớm Tiêu Vũ Xuyên đã cùng mẹ Tiêu về trước rồi, đi xuống lầu Tống Hương Ngưng muốn đi xem con một tí, nhưng là bị Tiêu Hàn ngăn cản.
- Không nên đi, mẹ anh sẽ không để cho em gặp đâu.
- Nhưng là . . . . - Tống Hương Ngưng vẫn suy nghĩ muốn đi xem một cái bởi cả đời cũng không có cơ hội gặp lại được con trai của mình
Tiêu Hàn cắt đứt lời của cô...
- Không cần, việc đã rồi, làm sao em biết kết quả có giống nhau hay không?.- Nói xong liền cầm tài liệu lên đặt lên bàn - Đây là giấy thỏa thuận li hôn, em xem qua nếu như không có ý kiến thì ký vào.
Anh tận lực không nhìn tới Tống Hương Ngưng, bởi vì anh hiểu rõ, anh chỉ nhìn cô một cái, anh đối với cô sẽ gặp tăng thêm nhiều yêu mến.
Tống Hương Ngưng nghe được lời Tiêu Hàn nói, lại nhìn một chút giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía phòng trẻ, kết quả trong giấy ly hôn ghi gì cũng không thèm nhìn, chỉ tiện tay ký tên lên đó.
Thấy cô ký nhanh gọn như vậy, tựa như không hề lưu luyến, trong lòng Tiêu Hàn rất không là tư vị, nhưng cảm thấy vẫn cần thiết cùng cô giải quyết một số nội dung
- Mẹ anh nói, bởi vì em có đàn ông bên ngoài nên mới phải ly hôn, cho nên nhà họ Tiêu không cần phải trả cho em tiền nuôi dưỡng, hơn nữa em không có quyền lợi thăm Tiểu Xuyên.
Nghe được mình sẽ không có quyền thăm nuôi đứa bé, trong lòng Tống Hương Ngưng hết sức không có cảm giác, dù lúc trước cô đã nghĩ đến cái kết quả này, cho nên trong lòng khiếp sợ không có kéo dài lâu.
- Dạ, hiểu biết rõ rồi.
Nói xong cô liền lấy hành lý đi ra ngoài cửa.
- Đợi đã nào...! - Tiêu Hàn gọi cô lại.
- Hả? - Tống Hương Ngưng dừng bước lại, nhưng không quay đầu lại.
Tiêu Hàn thấy Tống Hương Ngưng không quay đầu lại, liền đuổi theo.
- Về sau anh sẽ mang Tiểu Xuyên ra gặp em, anh sẽ thông báo cho em.
Mặc dù mẹ Tiêu không muốn cho Tống Hương Ngưng nhìn mặt Tiêu Vũ Xuyên, nhưng Tiêu Hàn hi vọng Tiêu Vũ Xuyên biết mẹ mình là ai, hơn nữa có thể nhớ cô.
Lúc này Tống Hương Ngưng mới đối diện với Tiêu Hàn, đáy mắt cô thoáng qua vẻ vui mừng, nhưng là rất nhanh liền che giấu đi.
- Không cần, nói như vậy, làm phiền anh lắm.
- Nhưng chẳng lẽ em không muốn gặp Tiểu Xuyên, muốn thằng bé biết mặt em sao? - Tiêu Hàn nói.
- Nếu em nhớ nó thì làm thế nào? - Tống Hương Ngưng tự giễu nói - Tại sao phải nhường Tiểu Xuyên cho em? Em cũng không phải là một người mẹ tốt, chẳng lẽ muốn Tiểu Xuyên biết mẹ của nó là một phụ nữ xấu sao?
Nếu như vậy, cô tình nguyện để Tiểu Xuyên vĩnh viễn đều không biết cô là ai.
- Nhưng . . . . - Tiêu Hàn còn muốn nói điều gì, nhưng là không biết nên nói gì.
Tống Hương Ngưng thấy Tiêu Hàn không có nghi ngờ, cho là anh chấp nhận
- Không có nhưng nhị gì hết, hãy để cho Tiểu Xuyên cả đời cũng không biết em là ai đi - Cô lại nhìn Tiêu Hàn một chút, tiếp tục nói - Chỉ là xin anh nhất định phải cho Tiểu Xuyên một gia đình hoàn chỉnh.
Cô không nuôi được Tiểu Xuyên, hi vọng Tiêu Hàn có thể nuôi bé thật tốt.
Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng thật lâu, sau đó gật đầu một cái.
Thấy mình hiện tại nhớ thương cũng không có, Tống Hương Ngưng rốt cuộc có thể yên tâm rồi, liền cầm theo hành lý, lần nữa đi về phía cửa chính.
- Đợi đã nào...! - Tiêu Hàn lần nữa gọi lại cô – Em có tính toán gì cho cuộc sống sau này của mình chưa?
Tống Hương Ngưng giống như đã chuẩn bị từ lâu, rất nhanh liền đem kế hoạch của mình nói ra
- Ý định của em sau khi về nhà nghỉ ngơi hai ba ngày, sẽ đi qua Pháp ạ
- Đi nước Pháp? - Tiêu Hàn vừa nghe qua câu trả lời liền khiếp sợ -Tại sao?
Mà Tống Hương Ngưng cảm thấy người tốt làm đến cùng vì thế giải thích cho anh:
- Phải, đi nước Pháp ạ, em muốn đi nước Pháp học thêm một thời gian. Paris không phải nổi danh với các thiết kế sao? Ý định của em là đi học hai ba năm sau đó trở về tiếp tục công việc
- Vậy em có nói với giám đốc của mình chưa? - Tiêu Hàn biết năng lực thiết kế của cô rất khá, không cần thiết học thêm mấy năm nữa, tin tưởng Owen Dục cũng nghĩ như vậy.
Tống Hương Ngưng giống như không nghĩ tới còn có Owen Dục, nhất thời sửng sốt một chút, chỉ cô rất nhanh liền hồi phục trạng thái vui vẻ
- Ý của em khi trở với mới nói cho anh ấy biết
Tin tưởng anh ta sẽ đồng ý Tiêu Hàn nghe xong lời nói của Tống Hương Ngưng, cũng không có lời gì để thuyết phục, không thể làm gì khác hơn là thả người.
- Em về nhà chú ý an toàn, còn nữa, chú ý ăn uống và sinh hoạt mọi ngày thật điều độ nhé
- Dạ, em hiểu rồi anh cũng thế. - Tống Hương Ngưng nói xong, đầu cũng không nhìn lại, chính thức ra khỏi cửa nhà họ Tiêu.
Nhìn Tống Hương Ngưng bước đi không hề quay đầu lại, trong lòng Tiêu Hàn cô đơn càng thêm mãnh liệt, nhưng anh còn có thể kiềm chế chính mình, không để cho mình phải chạy theo cô.
Tống Hương Ngưng quả nhiên rất nhanh đã nói với Owen Dục cô muốn đi sang Pháp một thời gian, anh liền vui vẻ ủng hộ cô, cung cấp toàn bộ chi phí cho khoảng thời gian cô ở bên ấy.
Về phần ba Tống, Tống Hương Ngưng đã thông báo ông, nhưng ba Tống đang giận vô cùng, không có để ý đến lời cô.
Một tuần sau, Tống Hương Ngưng đi đến Thủ đô Paris của Pháp. Nhìn cảnh sắc bên dưới ngày càng nhỏ, Tống Hương Ngưng trăm cảm xúc ngổn ngang.
Chớ nhé Tiểu Xuyên!
Chớ nhé ba!
Chớ nhé Tiêu Hàn!