Ở Paris nước Pháp, mỗi ngày Tống Hương Ngưng trên căn bản cũng là trải qua ba điểm "Nhà — trường học — siêu thị" cuộc sống như một đường thẳng. Cũng không phải cô không có tiết mục giải trí, mà là cô ưa cuộc sống đơn giản và thoải mái này, điều đó làm cho cô cảm thấy rất hài lòng.
Mà người ở chung với cô là Owen Dục lại không có cảm thụ sự thư thái như vậy. Vốn là thật vất vả mới có thể làm cho hai người đơn độc sinh hoạt chung một chỗ, nhưng Tống Hương Ngưng hoàn toàn chỉ là coi anh là một bạn cùng phòng xa lạ, chỉ có lúc đụng phải nhau mới gật đầu nhẹ để hỏi thăm, bình thường sẽ không cùng anh nói chuyện phiếm, đi siêu thị cũng tự mình đi, cho dù lúc trở lại cầm bao lớn bao nhỏ chiến lợi phẩm cũng là như thế, một chút cũng không có cho anh giúp qua.
Chỉ là, Owen Dục không phải bình thường, lòng kiên nhẫn của anh có rất nhiều. Anh có thể đợi Tống Hương Ngưng, đồng thời nếu có cơ hội anh sẽ sáng tạo cách bày tỏ tình cảm . . . . mặc dù lần nào Tống Hương Ngưng cũng không cho anh cơ hội.
- Hương Ngưng, hôm nay là chủ nhật, em phải đi học sao? - Owen Dục biết nhưng còn hỏi, anh làm sao không biết Tống Hương Ngưng lúc nào thì có tiết học lúc nào thì không có? Chỉ là đang cố tạo cơ hội bắt chuyện.
Mà Tống Hương Ngưng lại thành thật trả lời
- Hôm nay em không có tiết ạ, giờ học của em đều là thứ hai đến thứ sáu ạ.
- Ừ, vậy em có muốn đi siêu thị mua đồ hay không? - Anh tiếp tục hỏi.
Tống Hương Ngưng trợn mắt, tức giận nói
- Tổng giám đốc à, tối hôm qua em mới từ bên trong siêu thị gánh về tới hai túi lớn thức ăn cùng nhu yếu phẩm? em tiêu diệt thức ăn tốc độ không có nhanh như vậy đâu.
- Vậy là hôm nay em không cần đi học, cũng không cần đi siêu thị phải không? - Trong lời nói của Owen Dục lộ ra không ít hưng phấn.
Tống Hương Ngưng không rõ chân tướng nhìn tới Owen Dục
- Tổng giám đốc Âu, em là không cần đi học cũng không cần đi siêu thị ạ, nhưng tại sao anh lại hưng phấn như thế à?
Thấy mục đích đạt tới, Owen Dục liền đem suy nghĩ của mình nói ra
- Hôm nay tất cả mọi người không có chuyện gì làm, hay là chúng ta ra ngoài dạo đi!
Tống Hương Ngưng rõ ràng đối với đề nghị của Owen Dục không có hứng thú
- Tại sao muốn ra ngoài dạo ạ? Ở chỗ này rất tốt, huống chi em còn chưa quen cuộc sống bên này, lỡ lạc đường thì làm thế nào?
Owen Dục đã sớm biết Tống Hương Ngưng không phải dễ dàng đối phó như vậy, liền xuất đòn sát thủ:
- Chúng ta tới lâu như vậy cũng không có ra ngoài chơi bao giờ.
- Vậy thì thế nào? - Tống Hương Ngưng hoàn toàn không hiểu.
- Này . . . . - Owen Dục không còn cách nào khác - Nhưng là hôm nay là sinh nhật của anh. . . . . . - Anh uất ức nói.
Tống Hương Ngưng hoàn toàn không biết hôm nay là sinh nhật của Owen Dục
- Cái gì? Hôm nay là sinh nhật của anh? - Thấy Owen Dục không có nửa điểm đùa giỡn, cô lại tiếp tục nói – Ngại quá, Tổng giám đốc Âu, em thật không biết hôm nay là sinh nhật của anh nên chưa có chuẩn bị quà cho anh,. . . . . . Nếu không như vậy đi, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút được không?
Owen Dục được gãi đúng chỗ ngứa
- Ừ! – Anh vì muốn có nhiều một chút thời gian ở bên cạnh Tống Hương Ngưng, có thể cùng cô trò chuyện nhiều hơn, mà không để tâm đến quan hệ cấp trên và cấp dưới của hai người.
- Vậy anh đợi em một chút, em thay quần áo xong, lập tức cùng anh đi chơi. - Tống Hương Ngưng nói xong liền đi vào phòng của mình. Chỉ chốc lát sau, Tống Hương Ngưng đã bước ra ngoài với một bộ quần áo mới.
Cô đặc biệt đổi một chiếc áo đầm chiffon, cắt xén thích hợp, phần váy màu tím, mặc trên người cô càng làm cho người ta cảm giác cô như một nàng công chúa.
Owen Dục nhìn thấy Tống Hương Ngưng ăn mặc xinh đẹp, không khỏi huýt sáo
- Oa oa, Hương Ngưng à, em mặc cái này thực đẹp quá đi! Quả thật giống như là công chúa đó. – Anh thật lòng ca ngợi.
Tống Hương Ngưng bị anh khen, có được điểm không tự nhiên, mặt cũng liền đỏ lên
- Tổng giám đốc Âu, anh nói sai rồi, em không phải người đẹp, anh mới là người đẹp, anh rất giống bạch mã hoàng tử của những cô gái. – Cô thuận miệng nói.
- Hả? Anh giống như là hoàng tử sao? Vậy chúng ta là một hoàng tử và một công chúa, chẳng phải là sự phối hợp tuyệt vời sao? - Owen Dục xấu xa cười, cố ý nói.
Biết mình lại bị nói giỡn, Tống Hương Ngưng tức giận nói:
- Được rồi, Tổng giám đốc Âu, anh tiếp tục la lối om sòm, em sẽ không đi theo anh đâu.
Owen Dục cho là Tống Hương Ngưng nói là thật, anh khẩn trương nói:
- Không! Đương nhiên là muốn đi ra ngoài, em đã đồng ý với anh, hôm nay là sinh nhật của anh à nha.
Anh giống một đứa bé nhõng nhẽo.
- Biết rồi! biết rồi! chúng ta đi nhanh đi, người đang trong sinh nhật - Tống Hương Ngưng cười.
Owen Dục cùng Tống Hương Ngưng không có đi những nơi nổi tiếng để ngắm cảnh, chỉ đến một công viên lân cận chơi một vòng, liền vào một quán cà phê ngồi nghỉ ngơi.
- Em thật sự không nghĩ tới, thì ra cảnh sắc gần nhà chúng lại đẹp như thế. - Tống Hương Ngưng uống ly cà phê Blue Mountain mới vừa mang lên, mặt hưng phấn nói.
- Đó là đương nhiên, chúng ta bây giờ đang ở nước Pháp mà, thế giới nổi tiếng với lối kiến trúc độc đáo! Thiết kế Paris, vô luận là phục hồi lại kiến trúc cổ, hay đang xây dựng mới, đều là hạng nhất đấy! Đừng xem thường công viên nhỏ kia, em có biết hay không, nó thế nhưng bảng thiết kế nổi tiếng của kiến trúc sư Tero, Mạn Tư cũng ở Paris bên này, mọi nơi chúng ta đi qua đều là cực phẩm hết.
Khó được Tống Hương Ngưng đối với những thứ kia cảm thấy hứng thú, Owen Dục đương nhiên là muốn giới thiệu cho cô rồi, cho nên những ngày qua anh đều đã đi xem hết những nơi xung quanh đây, để cho anh có được dáng vẻ của người hiểu rộng.
Tống Hương Ngưng quả nhiên là có chút giật mình
- Oa, em thật đúng không nhìn ra được. Xem ra sau này chúng ta phải đi nhiều nơi mới được, nếu không sẽ lãng phí thời gian ở nơi này, như thế thật tốt rồi.
Cô bắt đầu lập kế hoạch cho những chuyến du lịch của mình.
Owen Dục thấy thế, bất giác vui mừng
- Đương nhiên là anh muốn em ra ngoài chơi một chút. . . khó được thời gian ở Pháp như thế, nhất định phải chơi cho đủ.
- Em nói là thời gian rãnh rỗi mới đi, em không phải là anh, em đến nơi này để học, không có nhiều thời giờ để bơi đi chơi như anh. - Tống Hương Ngưng tức giận nói.
Owen Dục không cho là như vậy
- Ai nói tới nơi này học thì không thể đi chơi à? Đừng cho là anh không biết, em học từ thứ hai đến thứ sáu, giống như học sinh tiểu học, nên em có thể đi chơi vào thứ bảy và chủ nhật. Thiệt là!. – Anh đều có thể phản bác lại ý của cô dễ dàng.
Nghe xong lời của Owen Dục nói, Tống Hương Ngưng có chút dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn là đầu hàng nói:
- Được rồi, được rồi, theo Tổng giám đốc đi ra ngoài chơi một chút là được rồi chứ gì? Thiệt là, còn không có gặp qua như người con trai nào om sòm như anh!
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở phòng uống cà phê, cho đến khi có một người học sinh bộ dáng đáng yêu đi đến gần Owen Dục.
- Xin chào anh, tôi cảm thấy anh và vợ anh dùng ca phê có cảm giác rất ấm cúng, rất hài hòa. Vậy nên tôi có thể chụp cho hai người một bức ảnh lưu niệm không ạ?
Tống Hương Ngưng vừa nghe đến từ "vợ", mặt lập tức trầm xuống, đang muốn phản bác giải thích, đã bị Owen Dục giành nói trước.
- Dĩ nhiên có thể, tôi cùng vợ tôi đều vui lòng chụp ảnh lưu niệm, đây là vinh hạnh của chúng tôi.
Kéo hành lý, Tống Hương Ngưng mang theo một thân mệt mỏi, Owen Dục đi theo sau, cùng đi xuống máy bay bắt đầu một cuộc sống mới ở Paris.
Owen Dục là muốn cùng đi theo, anh nói vì Tống Hương Ngưng chưa quen cuộc sống ở bên nước Pháp, anh ở đó có thể chăm sóc cô; hơn nữa, khi anh biết tin tức Tống Hương Ngưng cùng Tiêu Hàn đã ly hôn, anh lại lần nữa dấy lên nhiệt tình muốn theo đuổi Tống Hương Ngưng.
Biết mình không có cách nào đuổi được anh, cũng nghĩ đến việc tất cả các chi phí của mình ở nước Pháp đều là do Owen Dục chi trả, Tống Hương Ngưng cũng không tiện nói gì, chỉ để mặc cho anh đi theo.
Bởi vì Tống Hương Ngưng muốn học chương trình ba năm, nên cô liền buông tha ý định ở khách sạn xa xỉ, mà trực tiếp thuê phòng trọ. Mặc dù tiền thuê phòng không cần cô đóng, nhưng cô không muốn thuê một căn biệt thự to lớn, mà chỉ mướn một căn phòng nhỏ, vừa đơn giản, vừa có thể chứa đủ cô và Owen Dục.
Nhưng dường như Owen Dục đối với việc chọn phòng của Tống Hương Ngưng không hài lòng cho lắm.
- Hương Ngưng à, tại sao em phải chọn phòng nhỏ như vậy? Anh cũng không phải là không có tiền, chúng ta hoàn toàn có thể ở một chỗ khá hơn.
Tống Hương Ngưng không phải là không biết ý tứ của Owen Dục, cũng không phải là không có nghĩ đến Owen Dục sẽ có phản ứng này. Nên cô cười đối với Owen Dục nói:
- Tổng giám đốc Âu, em ở loại phòng này đã đủ hài lòng rồi; dĩ nhiên, nếu như anh nghĩ phải ở khách sạn tốt, em không có bất kỳ ý kiến gì.
Mặc dù là cười nói, nhưng trong lời nói lộ ra vẻ mặt không cho người ta cự tuyệt.
- Này . . . . - Owen Dục không nghĩ tới một khoảng thời gian không có gặp, Tống Hương Ngưng sẽ trở nên cứng rắn như thế, lời nói kia dịu dàng giống như không có gì, nhưng lại không cho người ta chút cơ hội phản kháng, anh đối với cô càng ngày càng hứng thú - Không có, không có, anh không có ý này. Chúng ta liền ở nhà trệt đi, lại đầy đủ tiện nghi!
Cái này sẽ tạo cơ hội tốt cho anh bồi dưỡng tình cảm với Tống Hương Ngưng, chỉ cần thế cái gì cũng có thể chấp nhận.
Biết Owen Dục đã bỏ đi ý nghĩ sẽ ở khách sạn, Tống Hương Ngưng liền hài lòng gật đầu một cái, đi tiếp vào căn phòng nhỏ, xem một chút có gì cần sửa chữa gì không.
- Ừ, phần lớn dụng cụ mặc dù đều đã cũ rồi, nhưng vẫn còn rất tốt, chủ cho thuê nhà xem ra là một người rất biết bảo quản các vật dụng này. Như thế tốt rồi, chúng ta không cần mua mới nữa, em nghĩ chúng ta chỉ cần mua một bộ ga giường mới là xong.
Tống Hương Ngưng nhìn hết phòng ốc, sau đó nói lên ý kiến của mình, cô đối với thiết bị có sẵn trong phòng hiển nhiên hết sức hài lòng.
Owen Dục tuyệt đối tin tưởng Tống Hương Ngưng, nếu cô đã nói như vậy, anh sẽ không có ý kiến.
- Vậy lúc nào chúng ta thì đi ra ngoài mua ga giường?
Bộ dáng hai người bây giờ thoạt nhìn liền như là vợ chồng chuẩn bị mua phòng ốc tân hôn, mà không phải đơn thuần là quan hệ cấp trên cùng cấp dưới. Owen Dục chú ý tới điểm này, cũng vì thế mà nội tâm vui vẻ, nhưng anh không có đem cái này biểu hiện ra ngoài.
Mà Tống Hương Ngưng hiển nhiên không có biết, cô rất nghiêm túc suy nghĩ cần mua cái gì, một chút cũng không có chú ý tới những phương diện khác. Qua một lúc lâu, cô mới nói ra ý kiến của mình
- Cứ như vậy đi, tối nay chúng ta bắt đầu sẽ ở chỗ này, cho nên, chúng ta trước nên dọn dẹp phòng ốc một chút sau đó cùng đi mua chút đồ, tránh cho tối nay phải ngủ trên sofa.
- Quét dọn xong mới đi mua sao? - Owen Dục giống như có chút không đồng ý – Dọn dẹp xong mới đi mua, có thể đã trễ rồi, không bằng trước tiên chúng ta nên đi mua ga giường, sau đó chúng ta về dọn dẹp phòng ốc, như vậy không cần lo lắng đi quá muộn nên cửa hàng sẽ đóng cửa.
Lúc nãy, Tống Hương Ngưng không nghĩ tới vấn đề thời gian, trải qua sự nhắc tới của Owen Dục, nhớ tới cái vấn đề này, vì vậy cô đối với đề nghị của Owen Dục giơ hai tay tán thành
- Dạ, Tổng giám đốc quả nhiên có khác, nghĩ cũng sâu hơn người khác.
Owen Dục đối với sự lạnh nhạt của Tống Hương Ngưng hiển nhiên hết sức vô vị:
- Hương Ngưng à, anh nói nè, không nên gọi anh là Tổng giám đốc Âu. Nơi này không phải công ty, không cần đối với anh khách khí như vậy, cứ gọi anh Owen Dục là tốt rồi.
Anh không hy vọng hai người bọn họ vẫn cứ giữ quan hệ cấp trên cùng cấp dưới trong thời gian này.
Nhưng Tống Hương Ngưng không cho là như vậy
- Nơi này mặc dù không là công ty, nhưng mà em lại tới nơi này học hành vì công ty; nên cùng công ty không thoát được quan hệ, không phải Tổng giám đốc Âu là người tài trợ em đi học sao, em đi nước Pháp chuyến này tất cả là nhờ anh và công ty. Cho nên có thể nói em còn phải gọi anh là Tổng giám đốc Âu.
Thật ra thì trong lòng Owen Dục nghĩ gì, Tống Hương Ngưng biết mình ở vị trí nào. Chỉ là cô không muốn cùng anh có dây dưa không rõ, nhất là cô lại mới vừa ly hôn.
Ly hôn? Lúc Tống Hương Ngưng chạm vào động từ này, tâm bất giác có một chút đau, đồng thời có một bóng người hiện ra ở trong đầu cô, xua đi không được.
Anh có khỏe không?
Owen Dục thấy Tống Hương Ngưng đột nhiên lại ngẩn người, liền đưa tay đến trước mặt cô quơ quơ
- Này, vì sao lại ngẩn người như vậy? Chúng ta đi mau đi, nếu không sẽ không kịp đó.
Đột nhiên phát hiện có một bàn tay ở trước mặt, lúc này Tống Hương Ngưng mới phục hồi tinh thần
- Thật ngại, Tổng giám đốc Âu, em mới vừa mất thần. Mới vừa rồi anh nói cái gì?
Owen Dục bất đắc dĩ thở dài một cái, đưa tay gõ nhẹ một cái vào đầu Tống Hương Ngưng
- Anh xem em, hình như một ngày không đi vào cõi mộng mơ thì không được. Lúc làm việc cũng mơ mộng, hiện tại đang đi ra ngoài cũng thế, em chính là một cô gái hay mơ mộng.
Tống Hương Ngưng sờ sờ cái trán bị gõ một cái, có chút oan ức nên liền biện hộ
-Tổng giám đốc Âu, em mới không có ngày ngày mơ mộng, lúc em làm việc không phải rất nghiêm túc đó sao?
- Tốt, tốt, em là việc rất nghiêm túc. Nhưng mà Tống đại tiểu thư, bây giờ chúng ta còn không đi mua ga giường, thì tối nay có thể sẽ phải ngủ trên sofa à nhé!. Anh thì không sao nhưng ngược lại em. . . . . . - Owen Dục cố ý dùng từ ngữ mập mờ cùng Tống Hương Ngưng nói chuyện, ánh mắt cũng không thèm nghiêm chỉnh.
Lần đầu tiên Tống Hương Ngưng bị Owen Dục dùng cái loại ánh mắt này, không khỏi có chút không được tự nhiên. Cô biết tình cảm Owen Dục đối với cô, nhưng cho tới bây giờ Owen Dục chưa từng dùng qua loại ánh mắt này đối với cô, mặt của cô không khỏi trở nên có hơi hồng.
- Mặt em đỏ? - Owen Dục giống như là phát hiện vùng đất mới trên mặt Tống Hương Ngưng. Cô sẽ đối với lời nói mập mờ của anh có phản ứng, đó chứng minh là anh còn có cơ hội? Nghĩ đến đây, tâm tình của anh trở nên vui vẻ lạ thường.
- Em không có - Tống Hương Ngưng vội vàng biện hộ - Không phải anh nói phải nhanh lên một chút sao? Không đi nữa thật sự là không kịp
Cô vội vã nói sang chuyện khác. Owen Dục cũng không có tính toán tiếp tục nói vấn đề rối rắm này ở đây, dù thế nào đi nữa anh vẫn còn có cơ hội, hiện tại không được, về sau cuối cùng sẽ được.
Hai người rất nhanh đi đến một cửa hàng bán ga trải giường, đồng thời cũng bị nhân viên bán hàng của cửa hàng tưởng lầm là hai vợ chồng.
Mà lúc nghe như thế, Owen Dục là không che đậy được vui vẻ, Tống Hương Ngưng lại nhàn nhạt cô đơn.
Đoạn hôn nhân trước, cô chưa từng cùng Tiêu Hàn mua qua ga giường.