Thường Tiểu Nguyệt nghe mẹ Tiêu nói, biết ý tứ trong lòng bà, liền nở một nụ cười sâu xa đi vào phòng làm việc của Tiêu Hàn.
Mà tại phòng làm việc của Tổng Giám đốc, Tiêu Hàn căn bản không biết Thường Tiểu Nguyệt đã trở lại, anh tiếp tục xem tài liệu.
Thời gian cứ như vậy từng giây, từng phút trôi qua, rốt cuộc đến nửa đêm, Tiêu Hàn mới hạ quyển tài liệu trong tay xuống, đứng dậy hoạt động một chút; khóe mắt liếc ra bên ngoài một cái, nhìn thấy bên ngoài còn có đèn sáng, cho là Thường Tiểu Nguyệt lúc đi không có tắt đèn, liền đi ra, mới phát hiện Thường Tiểu Nguyệt đang ngồi ở bên ngoài.
- Tiểu Nguyệt, làm sao cô còn chưa về? - Cũng khó trách Tiêu Hàn giật mình, bây giờ đã là nửa đêm, cô một cô gái ở chỗ này còn chưa về nhà? Thường Tiểu Nguyệt mới vừa rồi vẫn đang làm kế hoạch tuần sau cho Tiêu Hàn, nghe Tiêu Hàn thét to, thật làm cho cô giật mình, chỉ là cô rất nhanh liền bình tĩnh lại.
- Tổng giám đốc Tiêu, em đang làm bảng kế hoạch tuần sau cho anh ạ, nếu không lên kế hoạch từ bây giờ em sợ không kịp. - Thường Tiểu Nguyệt cố ý có chút mệt mỏi nói.
Tiêu Hàn lại không cho đây là lý do đúng:
- Hôm nay mới thứ ba, làm công việc này không cần quá nhiều thời gian, tại sao cô làm đến nửa đêm còn chưa xong?
Anh không phải hoài nghi năng lực làm việc của cô, chẳng qua là cảm thấy lý do này có chút gượng ép.
Thường Tiểu Nguyệt thấy Tiêu Hàn nói như vậy, biết mình không lừa được anh, cũng liền cười lên và nói:
- Tổng giám đốc à, thật ra thì em là nhìn thấy anh hôm nay phải làm thêm ca đêm, cho nên mới muốn ở lại cùng anh. Anh xem, em còn mua cơm và ít rượu cho anh này, anh xem tài liệu lâu như vậy, cũng có thể mệt mỏi rồi? Em đi đun nóng một cái cho anh nhé! - Thường Tiểu Nguyệt cầm hộp cơm tiện lợi trên bàn lên.
Làm sao Tiêu Hàn lại không cảm thấy thành ý của cô? Chỉ là anh không muốn cùng thư ký của mình có liên quan gì ngoại trừ công việc
- Tiểu Nguyệt, hiện tại khuya lắm rồi, cô chính là đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có một cuộc họp quan trọng. - Tiêu Hàn ý đã rõ ràng trong lời nói.
- Tổng giám đốc, anh cũng đã nói, bây giờ đã khuya lắm rồi không phải sao? Em một cô gái nếu giờ này cũng không tốt chút nào. - Thường Tiểu Nguyệt cố ý tỏ vẻ sợ sệt - Huống chi, mẹ của anh còn nói. . . . . .
- Hả? - Tiêu Hàn nghe được Thường Tiểu Nguyệt nói về mẹ của mình, chân mày bất giác nhíu lại - Mẹ tôi nói gì với cô?
Thường Tiểu Nguyệt cố ý nói ấp a ấp úng
- Mẹ anh nói, để cho em. . . . . . bảo em tối nay ở lại. . . . . . chăm sóc tốt cho Tổng giám đốc.
Cô cúi đầu, ngoài mặt là xấu hổ, trên thực tế là để cho Tiêu Hàn không nhìn ra trong lòng cô đang vui sướng.
Tiêu Hàn nghe lời Thường Tiểu Nguyệt nói xong, trong lòng đại khái đã hiểu, chỉ là, anh không muốn mình tự tay phá hủy ý tốt của cô, dứt khoát nói:
- Tiểu Nguyệt, tôi không phải một người đàn ông tốt, tôi không đáng giá để cô thích.
Thường Tiểu Nguyệt thấy Tiêu Hàn đã nói vậy, cũng không có ý giả bộ nữa
- Tổng giám đốc à, tại sao anh không phải là một người đàn ông tốt? Anh là một người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm, muốn tài hoa có tài hoa, muốn tiền thì có tiền, quả thật chính là tất cả bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái. Anh nói xem nơi nào không đáng để em thích?
Cô càng nói thanh âm trong giọng nói càng lớn, cuối cùng thiếu chút nữa là thét lớn.
Nghe Thường Tiểu Nguyệt nói, trong lòng Tiêu Hàn không có chút nào vui mừng, ngược lại cảm thấy càng thêm phiền não
- Tôi không tốt, tôi có hơn ngàn cái không tốt, cô đừng nên coi trọng tôi như thế.
- Anh có điểm nào không tốt ạ? - Thường Tiểu Nguyệt cơ hồ sắp khóc.
- Tôi có điểm nào không tốt - Tiêu Hàn nổi giận - Tôi tính khí không tốt, tôi rất dễ dàng nổi giận, mỗi người đều sẽ bị tôi giận chó đánh mèo; tôi còn có một đứa con trai, mang theo một đứa bé vô luận là nam hay nữ, đều là một phần gánh nặng.
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, Tiêu Hàn cũng rất thương Tiêu Vũ Xuyên, một chút cũng không có đem bé làm thành gánh nặng.
Đang suy nghĩ về Tiêu Vũ Xuyên, Tiêu Hàn không tự chủ nhớ lại Tống Hương Ngưng, tâm tình do đó trở thành phiền não, không biết cô sống có tốt không?
Thường Tiểu Nguyệt cho là Tiêu Hàn là lo lắng mình sẽ không đối xử tốt với Tiểu Xuyên, vội vàng bảo đảm nói:
- Tổng giám đốc à, anh yên tâm, em nhất định sẽ đối với Tiểu Xuyên thật tốt, em sẽ coi nó như con ruột của mình, nó sẽ gọi em là mẹ, gọi anh là ba, chúng ta về sau người một nhà cùng xây dựng cuộc sống tốt đẹp, như thế không phải tốt hơn sao?
Tiêu Hàn không phải là không biết Thường Tiểu Nguyệt đang suy nghĩ gì, nhưng chính là ghét lời nói mới vừa rồi của Thường Tiểu Nguyệt
- Tiểu Nguyệt, tôi không phải ý này; huống chi, mẹ Tiểu Xuyên không phải cô.
Nói xong những thứ này, Tiêu Hàn không khỏi liền nghĩ tới Tống Hương Ngưng, anh vội vã lắc đầu, muốn đem bóng dáng cô của từ trong óc của mình bỏ ra ngoài.
Nghe lời Tiêu Hàn nói, Thường Tiểu Nguyệt có ngu hơn nữa cũng hiểu là anh đang muốn cử tuyệt. Cô cho là Tiêu Hàn là bởi vì Tống Hương Ngưng mới không muốn cùng cô ở chung một chỗ, không khỏi nổi giận
- Nói đi nói lại anh chính là bởi vì Tống Hương Ngưng mới không cùng em ở chung một chỗ! Em thật sự không hiểu, anh rốt cuộc thấy cô ta tốt thế nào vậy? - Đây là cái cô nhìn thấy lần đầu tiên khi gặp Tống Hương Ngưng.
- Tôi không phải là bởi vì cô ấy mới không muốn ở chung với cô - lời nói Thường Tiểu Nguyệt giống như là đâm trúng lòng của Tiêu Hàn, khiến cho anh vội vã phủ nhận.
- Vậy anh là bởi vì cái gì? - Thường Tiểu Nguyệt không có muốn bỏ qua Tiêu Hàn.
- Là. . . . - trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Hàn cũng không nói ra là bởi vì nguyên nhân gì mà vứt bỏ Thường Tiểu Nguyệt - Tôi cũng không biết.
Thường Tiểu Nguyệt lại cố gắng không cho anh phủ nhận là bởi vì Tống Hương Ngưng mới có thể như vậy
- Em đã nói rồi, anh là vì Tống Hương Ngưng, anh còn không chịu thừa nhận.
Bây giờ cô bằng bất cứ giá nào, thành bại đang ở trước mặt, qua bước này đã là thành công rồi.
Tiêu Hàn lại lên tiếng phủ nhận
- Tôi đã nói không phải là bởi vì cô ấy
Anh nói xong một thanh bế ngang eo Thường Tiểu Nguyệt, ngay sau đó đi vào phòng làm việc.
- Anh sẽ không phải là bởi vì bị em nói trúng tim đen mới như vậy cực kỳ tức giận chứ? Hừ!
Thường Tiểu Nguyệt một tay ôm cổ của Tiêu Hàn, cười lạnh nói.
Tiêu Hàn bị nói trúng tâm sự, càng thêm khó chịu, cơ hồ là dùng thanh âm rống giận hướng cô quát:
- Cô tạm thời đừng kích thích tôi nữa! Cô ta bất trung trước, tôi vì cái gì phải tiếp tục dây dưa với cô ta?!
Vô luận là hướng về phía người nào, Tiêu Hàn cũng chỉ là nói nguyên nhân anh và Tống Hương Ngưng ly hôn là bởi vì cô ngoại tình, mà không phải là cùng anh ký thỏa thuận trước đó.
- Vậy bây giờ tại sao anh lại tức giận như vậy
Thường Tiểu Nguyệt vẫn là không có ý định buông tha cho anh.
- Cô . . . . - Hôm nay Tiêu Hàn không nghĩ tới Thường Tiểu Nguyệt có thể tranh cãi với anh như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói những gì.
Thường Tiểu Nguyệt thấy thế, không nói gì, chỉ là tiếp tục cười.
Tiêu Hàn biết cô là cố ý chọc giận anh, vốn nghĩ là có thể khống chế tâm tình, nhưng vẫn không nhịn được quát:
- Cô muốn cái gì tôi hiểu rõ, tôi liền cho cô nếm tất cả.
Nói xong bên trong liền động thủ.
- Thường Tiểu Nguyệt, cô nhớ kỹ cho tôi, không được cùng một dạng với cô ấy - Thừa dịp khe hở, Tiêu Hàn lạnh lùng nói.
Vào một xế chiều, thư ký Thường Tiểu Nguyệt đang cầm một ly mới cà phê hảo hạng đi vào phòng làm việc Tổng giám đốc. Nhìn thấy Tiêu Hàn vẫn còn xem văn kiện, cô liền đem cà phê đặt ở bàn làm việc, sau đó tự mình đứng sang một bên.
Khi biết Tiêu Hàn cùng Tống Hương Ngưng đã ly hôn, Thường Tiểu Nguyệt đối với Tiêu Hàn lại châm lên ngọn lửa tình. . . . . phải nói, cô đối với Tiêu Hàn là chưa bao giờ ngừng yêu, hiện tại thậm chí là so với trước kia có tăng không giảm, cho nên cô cố gắng hết cho hai người thêm một cơ hội.
Lúc phát hiện trên bàn làm việc nhiều hơn một ly cà phê, Tiêu Hàn rốt cuộc ngẩng đầu lên, ngay sau đó thấy Thường Tiểu Nguyệt đứng ở một bên.
- Làm sao cô lại đứng ở chỗ này? Tôi có bảo cô đi vào sao? - Tiêu Hàn vừa cầm lên cà phê vừa nói.
- Không có ạ. - Thường Tiểu Nguyệt đã sớm có thói quen với sự lạnh nhạt của Tiêu Hàn, điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến sự yêu thích mà cô dành cho anh - Tổng giám đốc, em đi vào là muốn đưa café cho anh.
- Ừ, tôi đã uống rồi, cô có thể đi ra ngoài. Mà bây giờ đã sắp tan việc, cô cũng nên chuẩn bị về đi - Tiêu Hàn nói.
- Còn Tổng Giám đốc thì sao ạ? - Thường Tiểu Nguyệt thấy anh không có bất kỳ ý tứ gì muốn ra về, liền lên tiếng quan tâm.
Tiêu Hàn lắc đầu một cái
- Tối nay tôi không có ý định đi về, còn có rất nhiều tài liệu chưa làm xong.
Mấy hôm trước, Tiểu Xuyên phát sốt, Tiêu Hàn luôn bên cạnh con trai, chuyện của công ty vì thế bị vứt xuống qua một bên, hiện giờ mọi chuyện tạm ổn, anh cũng muốn trở lại với công việc để bù lại cho những ngày qua.
Thường Tiểu Nguyệt nghe xong lời nói của Tiêu Hàn, ngoài mặt không có biến hóa, vẫn như cũ duy trì nụ cười, nhưng nội tâm lại nghĩ đến mưu kế khác.
- Tổng giám đốc, anh cứ tiếp tục đi, em không quấy rầy anh nữa. - Thường Tiểu Nguyệt nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, lúc nãy đã là giờ tan làm, cô liền thu thập một tý muốn cùng anh ra về.
Mà trong phòng làm việc của tổng giám đốc Tiêu Hàn, mặc dù anh một mực xem văn kiện, nhưng tinh thần cũng không phải hết sức tập trung. Anh đang lo lắng cho Tiểu Xuyên, không biết bệnh của nó có thể tái phát hay không, không biết tối nay nó không có ba chăm sóc thì có thể ngủ được không?
Nhắc tới cũng kỳ quái, Tiêu Hàn vẫn cho là mình sẽ là hết sức ghét đứa bé này, bởi vì từ nhỏ anh chỉ cần nhìn thấy con nít khóc anh sẽ chán ghét ngay, bây giờ không nghĩ tới anh thế nhưng lại như vậy quan tâm Tiểu Xuyên, ngay cả mẹ Tiêu cũng nói rất hiếm thấy.
Tiêu Hàn đang suy nghĩ về Tiểu Xuyên, không có chú ý tới mẹ Tiêu đã đẩy cửa vào, vẫn còn lo lắng Tiểu Xuyên không được khỏe mạnh, thấy mẹ Tiêu lấy tay quơ quơ ở trước mặt anh, anh mới phục hồi lại tinh thần.
- Mẹ, vì sao lại tới? Tiểu Xuyên đâu? - Tiêu Hàn nhìn thấy mẹ Tiêu không thể nghi ngờ, vô cùng kinh ngạc.
Mẹ Tiêu giả bộ ghen nói:
- Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên, bây giờ con cả ngày lẫn đêm đều chỉ nhớ công việc và Tiểu Xuyên, mẹ rất hoài nghi ở trong lòng con mẹ ở vị trí nào?
- Mẹ, làm sao mẹ lại ghen đây? Mấy ngày trước Tiểu Xuyên không phải sốt sao? Khi đó mẹ cũng rất nóng nảy đến con còn ghen đó. Còn nữa, công việc của con không phải đã bị bỏ qua một bên sao? Đương nhiên là muốn bù lại. - Tiêu Hàn nhìn bộ dạng ghen tuông của mẹ cảm thấy rất bất đắc dĩ, mặc dù anh biết mẹ là đang cùng anh nói giỡn.
- Biết rồi, biết rồi, cái đứa con này chỉ xem công việc cùng con cái là thứ quan trọng mà thôi. – Mẹ Tiêu rốt cuộc cười - Không cần lo lắng, Tiểu Xuyên không có chuyện gì, ba con đang chăm sóc. Mẹ tới đây chính là tới thăm con một chút xem con có tự không ngược đãi mình không?
Tiêu Hàn không hiểu nổi ý tứ của mẹ Tiêu
- Ngược đãi mình? Mẹ, có ý gì à?
Anh cũng hơi hơi hiểu ý tứ trong câu nói kia, nhưng hiện tại anh thật nghe không hiểu mẹ Tiêu đang muốn nói về cái gì. Mẹ Tiêu tức giận liếc Tiêu Hàn một cái, mới tiếp tục nói:
- Hiện tại mẹ nghĩ con không nên chỉ lo công việc, cái gì khác đều không để ý, đến cơm cũng không ăn. Bây giờ nhìn lại, mẹ tới thăm con là chính xác, con nhất định còn chưa có ăn cơm!
Mẹ Tiêu nói xong, giọng nói có chút nặng.
Tiêu Hàn cũng biết mẹ Tiêu đang tức giận, vội vàng dụ dỗ
- Mẹ, con còn chưa có ăn cơm, nhưng không có nghĩa là con sẽ không đi ăn cơm, bây giờ con cảm thấy còn sớm, còn không muốn ăn cơm sớm như vậy mà thôi.
- Thật? – Mẹ Tiêu nửa tin nửa ngờ hỏi.
- Đương nhiên là thật rồi, con có bao giờ lừa gạt mẹ chưa? – Lúc Tiêu Hàn nói, lòng không ngừng rối loạn.
Lúc này Mẹ Tiêu mới cười
- Được rồi, sẽ tin con lần này. Tốt lắm, con tiếp tục xem tài liệu đi, mẹ ngồi chơi một chút rồi về.
Lúc này Tiêu Hàn mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng bây giờ anh cũng không có ý định xem tài liệu nữa, dứt khoát cùng mẹ Tiêu ngồi xuống sofa.
- Tiêu Hàn à, mẹ cảm thấy con quá mệt mỏi. – mẹ Tiêu có chút không đành lòng nhìn Tiêu Hàn nói.
Tiêu Hàn lại lắc đầu:
- Mẹ, con không mệt, vì Tiểu Xuyên cùng công ty, thật không mệt.
Nói đến Tiểu Xuyên, mẹ Tiêu giống như là nhớ tới cái gì, vì vậy liền nói ra:
- Tiêu Hàn à, con xem, Tiểu Xuyên của chúng ta lớn mau ghê.
Tiêu Hàn gật đầu một cái
- Đúng vậy, còn hai tháng nữa tròn một tuổi.
Nói cách khác, anh đã không có Tống Hương Ngưng bên cạnh gần một năm. Tiêu Hàn chợt nghĩ đến cái này, ánh mắt dần mờ đi.
- Tiểu Xuyên nhanh chóng tròn một tuổi rồi, nó cũng sắp biết nói chuyện rồi. Lúc ban đầu đứa bé đều học gọi ba mẹ, nhưng Tiểu Xuyên không có mẹ, con xem có phải hay không nên tìm cho Tiểu Xuyên một người mẹ?
Mẹ Tiêu sửa sang lại ngôn ngữ một chút, rốt cuộc có thể nói đơn giản, tóm tắt được ý muốn nói ra.
Làm sao Tiêu Hàn có thể không hiểu ý tứ của mẹ Tiêu. Chỉ là
- Mẹ, con đã nói rồi, con không muốn lấy vợ lần nữa.
Mẹ Tiêu cho là anh bởi vì đoạn hôn nhân thất bại trước kia nên hiện tại có chứng bệnh sợ hôn nhân, liền tiếp tục mở miệng khuyên nhủ:
- Tiêu Hàn, mẹ hiểu rõ con rất thích Hương Ngưng, nhưng ấy là loại phụ nữ không đứng đắn, làm thế nào có thể xứng đáng với con? Con chính là nên quên cô ấy, tái giá một với một cô gái khác tốt hơn.
Nghe được mẹ đang nói Tống Hương Ngưng, Tiêu Hàn rất muốn nói cho bà biết sự thật, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trốn tránh
- Mẹ, không nên nói nữa, con đã nói rồi, con không muốn lấy vợ khác, bây giờ điều con muốn làm chính là chăm sóc tốt cho Tiểu Xuyên, và quản lý tốt công ty.
Mẹ Tiêu biết nhiều lời vô ích, cũng không nói gì nữa
- Được rồi, Tiêu Hàn, mẹ hiểu hiện tại có nói cái gì con cũng không muốn nghe, chẳng qua mẹ hi vọng con có thể suy nghĩ lại, coi như không phải vì chính mình mà nghĩ, con hãy vì Tiểu Xuyên mà nghĩ.
Mẹ Tiêu nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Hàn. Vừa đi ra khỏi cửa, mẹ Tiêu liền đụng phải Thường Tiểu Nguyệt mới ra bên ngoài trở về.
- A! Dì, dạo này dì khỏe không ạ?
Thường Tiểu Nguyệt tươi cười, đi đến chào hỏi Mẹ Tiêu. Mẹ Tiêu nghiêm túc quan sát Thường Tiểu Nguyệt một phen, sau mới nói:
- Không phải tan sở rồi à? Tại sao con còn chưa về?
Hơn nữa trong tay còn cầm hai hộp đồ ăn.
Thường Tiểu Nguyệt tiếp tục cười nói:
- Con nghĩ tối nay Tổng gíam đốc lại làm thêm giờ, nên con đi mua cho anh ấy chút thức ăn ạ, hơn nữa con cũng tự nguyện ở lại cùng anh ấy tăng ca, mong giúp đỡ được một phần cho anh ấy.
Thật ra thì cô có dụng ý khác. Mẹ Tiêu không phải ngày đầu tiên đi vào xã hội này, dĩ nhiên biết Thường Tiểu Nguyệt đang tính toán cái gì
- Vậy con cứ cùng Tổng giám đốc làm thêm giờ đi, nhớ, phải cố gắng chăm sóc tốt cho Tổng giám đốc.
Mẹ Tiêu nói xong liền đi. Đã có có sẵn ứng cử viên, bà cần gì phải lãng phí sức lực nhờ người làm mai nữa?