Đêm hôm đó là đêm đầu tiên của Thường Tiểu Nguyệt. Tiêu Hàn là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm, anh không có làm khó Thường Tiểu Nguyệt, trực tiếp cùng cô đi làm giấy đăng ký kết hôn. Cô tiến vào nhà họ Tiêu, chính thức làm con dâu nhà họ Tiêu. Nhưng ở công ty cô vẫn làm thư ký cho Tiêu Hàn, điểm này ngược lại không có thay đổi, mà Tiêu Hàn cũng không có bởi vì cô là của vợ mình còn đối với cô có điều thay đổi, như cũ lạnh lùng cùng cô giải quyết công việc.
- Tiêu Hàn, anh không về nhà sao?
Lúc hết giờ làm việc, Thường Tiểu Nguyệt liền đi vào làm việc của Tiêu Hàn, dịu dàng hỏi.
Tiêu Hàn nhìn Thường Tiểu Nguyệt một cái, suy nghĩ một chút sau mới lắc đầu mà nói:
- Không, tôi có việc cần phải làm thêm, cô về nhà trước đi.
Anh cho là cô đang muốn cùng về với anh. Không có nghe được đáp án mình muốn, Thường Tiểu Nguyệt có hơi thất vọng, chỉ là cô không có biểu hiện ra, rất là ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau đó liền đi ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Hàn.
Đợi đến khi Thường Tiểu Nguyệt đã rời khỏi phòng làm việc, Tiêu Hàn mới lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Thượng Quan Sâm
- Này, Thượng Quan, có rãnh không? Đi ra ngoài uống rượu đi
Đầu dây bên kia điện thoại Thượng Quan Sâm rất sảng khoái mà đáp lời mời của Tiêu Hàn:
- Được, tôi cũng đã lâu không có tụ tập một chút. Nửa giờ sau gặp ở Lam Điều nha.
Nói xong anh liền cúp điện thoại. "Lam Điều" là nơi Tiêu Hàn cùng Thượng Quan Sâm thường đến cùng nhau uống rượu và tâm sự, nó trang trí rất tốt, có chút ánh đèn lờ mờ, cho Lam Điều càng thêm nửa mập mờ nửa tỏ rõ
- Ơ, sớm như vậy đã tới rồi? - Thượng Quan Sâm hỏi phục vụ, tìm được góc Tiêu Hàn đang ngồi.
Tiêu Hàn nghe được lời Thượng Quan Sâm nói, ngẩng đầu nhìn anh một cái, liền lại cúi đầu tiếp tục uống rượu của mình.
Thượng Quan Sâm nhìn thấy loại tình trạng này, biết hiện tại Tiêu Hàn nhất định rất phiền lòng, liền không hỏi thêm, rất nhanh ngồi xuống, thuận tiện kêu rượu.
- Hôm nay thế nào có rãnh rỗi muốn tới tìm tôi uống rượu vậy? Không cần về nhà chăm sóc vợ đẹp sao?
Thượng Quan Sâm một khắc trước không nói lời nào liền giống như sống lại, liên tục lớn miệng nói.
Tiêu Hàn nhìn Thượng Quan Sâm một cái, qua một lúc lâu mới lên tiếng:
- Vì sao tôi phải chăm sóc cô ấy?
Trong lời nói không thiếu phiền não. Thượng Quan Sâm không rõ chân tướng cho là hai vợ chồng cãi nhau, quá rõ tâm địa của anh em tốt trong chuyện kết hôn rồi
- Thế nào? Cùng chị dâu cãi nhau?
Tiêu Hàn chưa cùng bất luận kẻ nào nhắc tới nguyên nhân anh cùng Tiểu Nguyệt kết hôn là vì anh đã lấy đi đêm đầu tiên của Thường Tiểu Nguyệt, vì vậy, tất cả mọi người đều biết anh cùng Thường Tiểu Nguyệt kết hôn, nhưng tất cả mọi người không biết vì sao anh lại đột nhiên kết hôn, dĩ nhiên, trừ Thường Tiểu Nguyệt.
- Thượng Quan, tôi phát hiện cậu càng ngày càng nhiều chuyện rồi. - Tiêu Hàn nói xong lại đổ cho mình là một ly rượu.
- Này, uống ít một chút! - Thượng Quan Sâm cho là mình mới vừa rồi chọt trúng chỗ đau Tiêu Hàn, liền khuyên anh uống ít, còn tưởng mình có thể là người giải hòa - Thật ra thì vợ chồng son cãi nhau cũng không phải là có cái gì mà không được, cậu chờ một chút trở về, nói một tiếng xin lỗi với chị dâu, cô ấy khẳng định sẽ tha thứ cho cậu ngay.
Tiêu Hàn vẫn còn có ý phủ nhận
- Tôi đã nói rồi tôi không phải là bởi vì Tiểu Nguyệt nên mới ra ngoài uống rượu. Anh càng nói càng phiền não, uống rượu cũng càng uống càng mãnh liệt.
Thượng Quan Sâm biết mình nhiều lời không có ích, không thể làm gì khác hơn là buông tha ý niệm khuyên Tiêu Hàn
- Tốt lắm, cậu nói không phải thì không phải. Chỉ là, cậu ly hôn ba năm sau mới kết hôn, thế nhưng không có đi ra ngoài đi tìm phụ nữ khác, cậu thật là có thể nhịn sao? – Anh tự tin hỏi.
Tiêu Hàn không thèm cũng Thượng Quan Sâm nói chuyện nữa, tiếp tục cắm đầu cắm cổ uống rượu.
Thấy thời gian đã muộn, anh mới cùng Thượng Quan Sâm đứng dậy, cùng đi ra khỏi "Lam Điều".
- Tôi giúp cậu gọi taxi.
Tiêu Hàn uống rượu không thể lái xe, Thượng Quan Sâm liền giúp anh gọi một chiếc xe taxi.
Khi Tiêu Hàn lên xe rời đi, anh lại thét lới nói
- Tiêu Hàn, nhớ, phụ nữ rất dễ dàng dụ dỗ. Còn nữa, quên cô ấy đi.
Cô ấy ở đây không phải là người khác, chính là vợ trước của Tiêu Hàn tên Tống Hương Ngưng.
Tiêu Hàn không nói gì, trực tiếp bảo tài xế lái xe đi.
Mặc dù hiện tại anh đã kết hôn, nhưng anh không quên được cô. Ngồi ở ghế sau Tiêu Hàn nghĩ tới, trong lòng cảm thấy buồn buồn.
Mang theo một mùi rượu Tiêu Hàn trở lại nhà họ Tiêu, vừa mở cửa đã nhìn thấy ngồi Thường Tiểu Nguyệt ở phòng khách. Anh không có nói gì, trực tiếp đi tới bên sofa ngồi xuống, để cho mình nghỉ ngơi một chút.
- Tiêu Hàn, anh đã về? - Thường Tiểu Nguyệt thấy Tiêu Hàn ngồi ở một bên, liền đi tới bên cạnh anh, vừa đến gần liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc - Anh uống rượu à?
- Ừ. - Tiêu Hàn nhắm mắt lại, có chút mơ hồ trả lời.
Chờ qua được một lúc, anh nghỉ ngơi đủ rồi, liền mở mắt ra, hỏi Thường Tiểu Nguyệt đang ngồi bên cạnh
- Mẹ và Tiểu Xuyên đâu?
- Mẹ cùng Tiểu Xuyên đi ra ngoài đi tản bộ, Tiểu Xuyên vẫn nói muốn anh trở về mới ngủ, mẹ mới đưa con ra ngoài tản bộ một chút. - Thường Tiểu Nguyệt dịu dàng trả lời.
Nghe được Tiêu Vũ Xuyên vẫn chưa có ngủ, Tiêu Hàn liền lập tức đứng dậy
- Tôi đi tắm trước.
Nói xong liền đi vào phòng của mình.
Đợi đến khi Tiêu Hàn mặc đồ ngủ, lau tóc xong lại đi ra ngoài, cửa cũng mở ra, đi tới là mẹ Tiêu và Tiêu Vũ Xuyên, Tiêu Hàn vừa nhìn thấy, vội vàng đặt khăn bông xuống.
- Ba! - Tiêu Vũ Xuyên vừa nhìn thấy Tiêu Hàn, liền xông lên trước, nhào tới ở trong lòng của anh.
Tiêu Hàn lại đem Tiêu Vũ Xuyên ôm trọn trong lòng
- Rất lâu không có có nhìn thấy Tiểu Xuyên rồi...! Ba nhớ con quá – Anh như cố suy nghĩ một chút – À, là suốt một ngày rồi.
Tiêu Vũ Xuyên mặc cho Tiêu Hàn ôm bé, bé cũng ôm ngược lại Tiêu Hàn
- Ba, hôm nay con rất ngoan, không tin ba có thể hỏi bà nội và dì ạ.
- Tiểu Xuyên, con không được gọi là dì, phải gọi mẹ! – Mẹ Tiêu nghe được Tiêu Vũ Xuyên gọi Thường Tiểu Nguyệt là dì, liền cau mày dạy lại cho bé.
- Nhưng ba nói đó không phải là mẹ, ba nói con phải gọi dì là dì ạ. . . . . . - Tiêu Vũ Xuyên bĩu môi, có chút uất ức giải thích.
Tiêu Hàn lại nhìn Thường Tiểu Nguyệt một cái, nói cái gì cũng không có nói.
Ngược lại Thường Tiểu Nguyệt nói chuyện:
- Mẹ, không sao, gọi cũng chỉ là gọi, huống chi Tiểu Xuyên cũng không có gọi sai a!
Mẹ Tiêu nhìn Tiêu Hàn một cái, mới lại nhìn Thường Tiểu Nguyệt, cười nói:
- Tiểu Nguyệt à, con cũng nên cố gắng nhanh lên một chút, sớm cho mẹ thêm một đứa cháu nữa đi.
Vừa nhắc tới đứa bé, mẹ Tiêu liền cười không khép miệng.
Mặt Thường Tiểu Nguyệt lập tức liền đỏ lên
- Mẹ, chuyện này. . . . . . Dựa vào một mình con cũng không được a, còn phải xem ý tứ của Tiêu Hàn a. Nói xong cô liền nhìn Tiêu Hàn một cái.
Mẹ Tiêu biết nếu như là hỏi Tiêu Hàn, anh sẽ một đống lớn, một đống nhỏ lý do rồi quyết định không có con, nên thôi cứ từ từ:
- Được rồi, các con là vợ chồng son mới vừa kết hôn không bao lâu, cũng nên hưởng thụ tốt thế giới riêng của hai người. Tiểu Xuyên, nhanh lên một chút xuống, ba về là phải nghỉ ngơi, con đi ngủ với nội thôi.
Bà nói xong liền muốn ôm Tiêu Vũ Xuyên ra khỏi ngực của Tiêu Hàn.
Lúc này Tiêu Vũ Xuyên mới lưu luyến rời khỏi lồng ngực Tiêu Hàn
- Ba ơi, con đi ngủ đi. Ba ngủ ngon, dì ngủ ngon.
Nói xong bé liền đi theo mẹ Tiêu về phòng của mình.
- Tiểu Xuyên thật đáng yêu! - Thường Tiểu Nguyệt nhìn bóng lưng Tiêu Vũ Xuyên nói – Em càng ngày càng yêu đứa bé này rồi ạ.
Tiêu Hàn nhìn Thường Tiểu Nguyệt một cái, lạnh lùng mà nói:
- Mẹ Tiểu Xuyên không phải là cô.
Thường Tiểu Nguyệt nghe mẹ Tiêu nói, biết ý tứ trong lòng bà, liền nở một nụ cười sâu xa đi vào phòng làm việc của Tiêu Hàn.
Mà tại phòng làm việc của Tổng Giám đốc, Tiêu Hàn căn bản không biết Thường Tiểu Nguyệt đã trở lại, anh tiếp tục xem tài liệu.
Thời gian cứ như vậy từng giây, từng phút trôi qua, rốt cuộc đến nửa đêm, Tiêu Hàn mới hạ quyển tài liệu trong tay xuống, đứng dậy hoạt động một chút; khóe mắt liếc ra bên ngoài một cái, nhìn thấy bên ngoài còn có đèn sáng, cho là Thường Tiểu Nguyệt lúc đi không có tắt đèn, liền đi ra, mới phát hiện Thường Tiểu Nguyệt đang ngồi ở bên ngoài.
- Tiểu Nguyệt, làm sao cô còn chưa về? - Cũng khó trách Tiêu Hàn giật mình, bây giờ đã là nửa đêm, cô một cô gái ở chỗ này còn chưa về nhà? Thường Tiểu Nguyệt mới vừa rồi vẫn đang làm kế hoạch tuần sau cho Tiêu Hàn, nghe Tiêu Hàn thét to, thật làm cho cô giật mình, chỉ là cô rất nhanh liền bình tĩnh lại.
- Tổng giám đốc Tiêu, em đang làm bảng kế hoạch tuần sau cho anh ạ, nếu không lên kế hoạch từ bây giờ em sợ không kịp. - Thường Tiểu Nguyệt cố ý có chút mệt mỏi nói.
Tiêu Hàn lại không cho đây là lý do đúng:
- Hôm nay mới thứ ba, làm công việc này không cần quá nhiều thời gian, tại sao cô làm đến nửa đêm còn chưa xong?
Anh không phải hoài nghi năng lực làm việc của cô, chẳng qua là cảm thấy lý do này có chút gượng ép.
Thường Tiểu Nguyệt thấy Tiêu Hàn nói như vậy, biết mình không lừa được anh, cũng liền cười lên và nói:
- Tổng giám đốc à, thật ra thì em là nhìn thấy anh hôm nay phải làm thêm ca đêm, cho nên mới muốn ở lại cùng anh. Anh xem, em còn mua cơm và ít rượu cho anh này, anh xem tài liệu lâu như vậy, cũng có thể mệt mỏi rồi? Em đi đun nóng một cái cho anh nhé! - Thường Tiểu Nguyệt cầm hộp cơm tiện lợi trên bàn lên.
Làm sao Tiêu Hàn lại không cảm thấy thành ý của cô? Chỉ là anh không muốn cùng thư ký của mình có liên quan gì ngoại trừ công việc
- Tiểu Nguyệt, hiện tại khuya lắm rồi, cô chính là đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có một cuộc họp quan trọng. - Tiêu Hàn ý đã rõ ràng trong lời nói.
- Tổng giám đốc, anh cũng đã nói, bây giờ đã khuya lắm rồi không phải sao? Em một cô gái nếu giờ này cũng không tốt chút nào. - Thường Tiểu Nguyệt cố ý tỏ vẻ sợ sệt - Huống chi, mẹ của anh còn nói. . . . . .
- Hả? - Tiêu Hàn nghe được Thường Tiểu Nguyệt nói về mẹ của mình, chân mày bất giác nhíu lại - Mẹ tôi nói gì với cô?
Thường Tiểu Nguyệt cố ý nói ấp a ấp úng
- Mẹ anh nói, để cho em. . . . . . bảo em tối nay ở lại. . . . . . chăm sóc tốt cho Tổng giám đốc.
Cô cúi đầu, ngoài mặt là xấu hổ, trên thực tế là để cho Tiêu Hàn không nhìn ra trong lòng cô đang vui sướng.
Tiêu Hàn nghe lời Thường Tiểu Nguyệt nói xong, trong lòng đại khái đã hiểu, chỉ là, anh không muốn mình tự tay phá hủy ý tốt của cô, dứt khoát nói:
- Tiểu Nguyệt, tôi không phải một người đàn ông tốt, tôi không đáng giá để cô thích.
Thường Tiểu Nguyệt thấy Tiêu Hàn đã nói vậy, cũng không có ý giả bộ nữa
- Tổng giám đốc à, tại sao anh không phải là một người đàn ông tốt? Anh là một người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm, muốn tài hoa có tài hoa, muốn tiền thì có tiền, quả thật chính là tất cả bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái. Anh nói xem nơi nào không đáng để em thích?
Cô càng nói thanh âm trong giọng nói càng lớn, cuối cùng thiếu chút nữa là thét lớn.
Nghe Thường Tiểu Nguyệt nói, trong lòng Tiêu Hàn không có chút nào vui mừng, ngược lại cảm thấy càng thêm phiền não
- Tôi không tốt, tôi có hơn ngàn cái không tốt, cô đừng nên coi trọng tôi như thế.
- Anh có điểm nào không tốt ạ? - Thường Tiểu Nguyệt cơ hồ sắp khóc.
- Tôi có điểm nào không tốt - Tiêu Hàn nổi giận - Tôi tính khí không tốt, tôi rất dễ dàng nổi giận, mỗi người đều sẽ bị tôi giận chó đánh mèo; tôi còn có một đứa con trai, mang theo một đứa bé vô luận là nam hay nữ, đều là một phần gánh nặng.
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, Tiêu Hàn cũng rất thương Tiêu Vũ Xuyên, một chút cũng không có đem bé làm thành gánh nặng.
Đang suy nghĩ về Tiêu Vũ Xuyên, Tiêu Hàn không tự chủ nhớ lại Tống Hương Ngưng, tâm tình do đó trở thành phiền não, không biết cô sống có tốt không?
Thường Tiểu Nguyệt cho là Tiêu Hàn là lo lắng mình sẽ không đối xử tốt với Tiểu Xuyên, vội vàng bảo đảm nói:
- Tổng giám đốc à, anh yên tâm, em nhất định sẽ đối với Tiểu Xuyên thật tốt, em sẽ coi nó như con ruột của mình, nó sẽ gọi em là mẹ, gọi anh là ba, chúng ta về sau người một nhà cùng xây dựng cuộc sống tốt đẹp, như thế không phải tốt hơn sao?
Tiêu Hàn không phải là không biết Thường Tiểu Nguyệt đang suy nghĩ gì, nhưng chính là ghét lời nói mới vừa rồi của Thường Tiểu Nguyệt
- Tiểu Nguyệt, tôi không phải ý này; huống chi, mẹ Tiểu Xuyên không phải cô.
Nói xong những thứ này, Tiêu Hàn không khỏi liền nghĩ tới Tống Hương Ngưng, anh vội vã lắc đầu, muốn đem bóng dáng cô của từ trong óc của mình bỏ ra ngoài.
Nghe lời Tiêu Hàn nói, Thường Tiểu Nguyệt có ngu hơn nữa cũng hiểu là anh đang muốn cử tuyệt. Cô cho là Tiêu Hàn là bởi vì Tống Hương Ngưng mới không muốn cùng cô ở chung một chỗ, không khỏi nổi giận
- Nói đi nói lại anh chính là bởi vì Tống Hương Ngưng mới không cùng em ở chung một chỗ! Em thật sự không hiểu, anh rốt cuộc thấy cô ta tốt thế nào vậy? - Đây là cái cô nhìn thấy lần đầu tiên khi gặp Tống Hương Ngưng.
- Tôi không phải là bởi vì cô ấy mới không muốn ở chung với cô - lời nói Thường Tiểu Nguyệt giống như là đâm trúng lòng của Tiêu Hàn, khiến cho anh vội vã phủ nhận.
- Vậy anh là bởi vì cái gì? - Thường Tiểu Nguyệt không có muốn bỏ qua Tiêu Hàn.
- Là. . . . - trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Hàn cũng không nói ra là bởi vì nguyên nhân gì mà vứt bỏ Thường Tiểu Nguyệt - Tôi cũng không biết.
Thường Tiểu Nguyệt lại cố gắng không cho anh phủ nhận là bởi vì Tống Hương Ngưng mới có thể như vậy
- Em đã nói rồi, anh là vì Tống Hương Ngưng, anh còn không chịu thừa nhận.
Bây giờ cô bằng bất cứ giá nào, thành bại đang ở trước mặt, qua bước này đã là thành công rồi.
Tiêu Hàn lại lên tiếng phủ nhận
- Tôi đã nói không phải là bởi vì cô ấy
Anh nói xong một thanh bế ngang eo Thường Tiểu Nguyệt, ngay sau đó đi vào phòng làm việc.
- Anh sẽ không phải là bởi vì bị em nói trúng tim đen mới như vậy cực kỳ tức giận chứ? Hừ!
Thường Tiểu Nguyệt một tay ôm cổ của Tiêu Hàn, cười lạnh nói.
Tiêu Hàn bị nói trúng tâm sự, càng thêm khó chịu, cơ hồ là dùng thanh âm rống giận hướng cô quát:
- Cô tạm thời đừng kích thích tôi nữa! Cô ta bất trung trước, tôi vì cái gì phải tiếp tục dây dưa với cô ta?!
Vô luận là hướng về phía người nào, Tiêu Hàn cũng chỉ là nói nguyên nhân anh và Tống Hương Ngưng ly hôn là bởi vì cô ngoại tình, mà không phải là cùng anh ký thỏa thuận trước đó.
- Vậy bây giờ tại sao anh lại tức giận như vậy
Thường Tiểu Nguyệt vẫn là không có ý định buông tha cho anh.
- Cô . . . . - Hôm nay Tiêu Hàn không nghĩ tới Thường Tiểu Nguyệt có thể tranh cãi với anh như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói những gì.
Thường Tiểu Nguyệt thấy thế, không nói gì, chỉ là tiếp tục cười.
Tiêu Hàn biết cô là cố ý chọc giận anh, vốn nghĩ là có thể khống chế tâm tình, nhưng vẫn không nhịn được quát:
- Cô muốn cái gì tôi hiểu rõ, tôi liền cho cô nếm tất cả.
Nói xong bên trong liền động thủ.
- Thường Tiểu Nguyệt, cô nhớ kỹ cho tôi, không được cùng một dạng với cô ấy - Thừa dịp khe hở, Tiêu Hàn lạnh lùng nói.