Trải qua đêm bị Tống Hương Ngưng cự tuyệt, Owen Dục cùng Tống Hương Ngưng có chút lúng túng khi gặp nhau, chỉ là hai người vẫn bên cạnh nhau.
- Owen Dục, thật xin lỗi, đêm hôm đó, em. . . . . .
Mặc dù đã qua mấy ngày, nhưng Tống Hương Ngưng vẫn muốn giải thích một chút về chuyện đêm hôm đó.
Owen Dục không cho cô giải thích, anh nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của cô...
- Hương Ngưng, không cần nói, anh hiểu mà.
Anh hướng về cô khẽ mỉm cười.
Owen Dục đã rất lâu không có lộ ra khuôn mặt tươi cười này, tảng đá lớn trong đầu Tống Hương Ngưng rốt cuộc thoáng buông xuống, nhưng cô vẫn có chút không biết
- Anh hiểu?
Thật ra mà nói, chính cô cũng không biết nên giải thích như thế nào về chuyện hôm trước nữa kia mà.
- Ừ! - Owen Dục gật đầu một cái – Em chỉ là quá khẩn trương, không có chuẩn bị sẵn sàng mà thôi. Anh đồng ý với em, sau khi chúng ta kết hôn, mới nói lại chuyện này.
Anh như thể đang cấp cho Hương Ngưng một đặc ân lớn.
Nghe xong lời nói của Owen Dục, Tống Hương Ngưng vốn là nghĩ mình cần phải nói thêm gì đó, nhưng cái gì cũng không nói được, chỉ là hướng về anh mỉm cười có chút gượng ép.
Owen Dục lại nhìn Tống Hương Ngưng một lúc lâu, mới lại nói:
- Được rồi, chúng ta không cần tiếp tục ngẩn người ở đây như thế. Hôm nay chúng ta nên dọn dẹp lại đồ đạc, em đừng quên chúng ta đã mua vé máy bay chiều mai nhé!. Chúng ta không bắt đầu dọn dẹp từ bây giờ thì sợ không kịp rồi...!
Tống Hương Ngưng ở nước Pháp đã hoàn thành tốt khóa học của mình, hơn nữa hai người cũng đã đi tham quan một số nơi trong thị trấn, Owen Dục không cưỡng được yêu cầu muốn trở về nước của Tống Hương Ngưng, liền mua vé máy bay sớm nhất để cùng cô trở về nước.
Trải qua sự nhắc nhở của Owen Dục, Tống Hương Ngưng mới đột nhiên nhớ tới mình thật ra đã học xong lâu rồi, hơn nữa còn đi chơi được mấy ngày bên này, bây giờ phải trở về nước, trong đầu không khỏi dâng lên một cỗ tình nhớ quê nhà sâu sắc
- Anh không phải nói muốn ở lại đây chơi thêm mấy ngày nữa sao? em còn nghĩ là thật nên chưa chuẩn bị gì hết; còn chưa mua quà cho ba nữa.
Vừa nhắc tới ba của mình, tâm tình hưng phấn trong lòng Tống Hương Ngưng lập tức trở thành áy náy.
Ba năm trước đây, thời điểm cô ly hôn, mặc dù ba không nói gì nhưng cô biết ba không ngừng tự trách bản thân, cả ánh mắt của ba khi nhìn cô, cô có thể nhìn ra ông nhất định là đối với cô vô cùng thất vọng. Dù sao nguyên nhân cô và Tiêu Hàn ly hôn cũng là cô không chung thủy. Cũng bởi vì nguyên nhân này, trong ba năm Tống Hương Ngưng đi, ba Tống cũng không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, không phải cô không có gọi điện thoại về nhà, mà ba Tống không chịu nghe điện thoại của cô. Cũng bởi thế, cho nên cô mới nghĩ nhanh lên một chút trở về để gặp ba mình, để cô có thể cầu xin sự tha thứ của ông, chỉ cầu mong ông sẽ bỏ qua.
Nhìn ra được tâm tình có một chút biến hóa của cô, tâm tình hưng phấn của Owen Dục cũng biến thành sa sút. Lúc trước anh nghe nói qua hai người ly hôn là do Hương Ngưng, cũng đã nghe nói qua ba Tống vì nguyên nhân này mà không chịu tha thứ cho Tống Hương Ngưng, cho nên hiện tại Tống Hương Ngưng lo lắng là điều dễ hiểu.
- Hương Ngưng, anh tin tưởng em không phải là loại con gái như vậy, anh cũng tin tưởng ba em không phải là một người cố chấp, không hiểu chuyện; chờ đến lúc em về nước, em vẫn có thể là một đứa con gái ngoan của ba. - Owen Dục đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô và nói lời an ủi.
Tống Hương Ngưng không tránh thoát ngực của anh, hơn nữa còn xoay người lại ôm ngược lại anh
- Cám ơn anh, Owen Dục. Chẳng qua em thật rất sợ ba em lại không để ý tới em, em. . . . . .
Cô vẫn chưa nói hết, liền cảm thấy trong cổ họng một hồi nghẹn ngào, chỉ còn biết khóc mà thôi.
Owen Dục vốn còn đang bởi vì được Tống Hương Ngưng ôm ấp yêu thương mà âm thầm vui mừng, nhưng cảm thấy hình như cô đang khóc, nên liền đau lòng.
Anh vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, dịu dàng an ủi
- Không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì, bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em. . . . . .
Có lẽ là khóc đủ rồi, Tống Hương Ngưng mới bằng lòng dừng lại, cô rời khỏi ngực của anh, đưa đôi mắt có hơi ửng hồng hướng về Owen Dục, ra lệnh
- Được rồi, nếu chúng ta không dọn dẹp hành lý, máy bay ngày mai liền không đến kịp, vậy chúng ta không về được rồi.
Cô không có nhìn anh, bởi vì cô sợ vừa nhìn thấy anh rồi cô sẽ nhịn được lại tiếp tục khóc.
Thấy cô đã không còn vấn đề lớn gì, Owen Dục cũng yên lòng hơn, vì vậy cũng liền bắt đầu dọn dẹp đồ đạt
- Hương Ngưng, em gọi một cú điện thoại cho bà chủ đi, nói bà chủ một hồi nữa đến đây hoàn thành hợp đồng và kiểm tra nhà cửa, anh sợ ngày mai đến sẽ không kịp.
Anh vừa dọn dẹp vừa phân phó với Tống Hương Ngưng.
- Dạ - Nhận được phân phó, Tống Hương Ngưng lập tức làm theo.
Dù sao đồ đạc đều là của Owen Dục, cô chỉ có một ít vật dụng trong phòng nhỏ, những thứ khác cô không tính toán mang đi, một là sẽ cho người khác hai là để lại cho người khách mới.
Một lát sau, chủ cho thuê nhà đã tới. Ông rất đơn giản kiểm tra một lượt phòng ốc, liền cười sau đó đến chỗ bọn họ nói:
- Cậu Âu, cô Tống, không nghĩ tới hai người ở chỗ này ba năm, phòng ốc cũng không có tổn hại nào, chỉ cần ngày mai hai người giao chìa khóa lại cho tôi là được. Còn nữa, đây là tiền giữ chỗ hai người giao cho tôi lúc đầu, hiện tại tôi trả lại cho hai người.
Nói xong ông liền đưa tay vào túi áo móc ra bao thư đưa cho Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng nhận lấy bao thư, cười nói:
- Cám ơn ông ạ! Chúng tôi bảo vệ tốt phòng ốc, đó là nghĩa vụ chúng tôi nên làm. Còn nữa, bây giờ chúng tôi trả chìa khóa lại cho ông luôn, tối hôm nay chúng tôi không có ra ngoài, ngày mai chúng tôi chỉ cần khóa là có thể đi rồi.
Người chủ nhà suy nghĩ một chút, rồi gật đầu
- Như vậy cũng tốt, dù sao ngày mai hai người cũng đi tương đối sớm - Nói xong ông lại nhìn Owen Dục đang ra sức dọn dẹp hành lý – Cậu Âu, cậu có một người vợ vô cùng hiền ngoan, thật là có phúc lắm.
Owen Dục vốn là nghĩ sẽ nói tiếp theo lời của ông chủ, nhưng là cuối cùng vẫn là sửa lại
- Ông chủ à, bây giờ chúng tôi còn không phải là vợ chồng, tôi chỉ là bạn trai của cô ấy mà thôi.
Anh nhớ mình mới đảm bảo với Hương Ngưng sẽ không làm khó cô nữa, cho nên liền muốn bảo vệ cho danh tiếng của cô.
Biết mình nói sai, ông chủ nhà cho thuê cười đến xấu hổ
- Hả? Còn không phải là vợ chồng à? Chỉ là, sau này sẽ là vợ chồng, ha ha. Được rồi, tôi cũng không quấy rầy hai người dọn dẹp hành lý nữa, cái chìa khóa này tôi lấy đi trước, chúc hai người thượng lộ bình an.
Nói xong ông liền đi ra ngoài.
- Được rồi, chúng ta tiếp tục dọn dẹp đi! - Owen Dục chờ ông chủ nhà đi rồi, lại tiếp tục dọn dẹp đồ đạc của mình.
Ba năm qua, hai người mua không ít đồ đạc, nhưng làm sao mang đi hết, hai người cuối cùng nhất định chỉ mang hành lý của mình đã mang đi, còn lại trừ một ít đồ điện, hai người quyết định đem ra ngoài quyên góp cho hội từ thiện của thị trấn.
Bận rộn một ngày, sau khi ăn một chút cơm tối, hai người cũng rất nhanh trở lại phòng riêng của mình và ngủ một giấc thật ngon.
Ngày thứ hai, lần nữa kiểm tra lại đồ đạc mình còn thiếu gì không, sau đó hai người cùng nhau ra phi trường. Trải qua một trận đợi chờ trên máy bay, rốt cuộc máy bay cũng chậm rãi hạ cánh. Đi qua cục kiểm an, hai người rời khỏi phi trường.
- Rốt cuộc cũng trở về
Nhìn hoàn cảnh quen thuộc, Tống Hương Ngưng liền vui vẻ.
Kể từ ngày Owen Dục và Tống Hương Ngưng xác định quan hệ yêu đương, cách xưng hô của hai người dần thay đổi theo, mặc dù Tống Hương Ngưng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không để ý; ngược lại Owen Dục rất thích việc ấy. Dù sao anh theo đuổi cô thời gian lâu như vậy, hiện tại cô rốt cuộc cũng thuộc về anh rồi.
- Hương Ngưng, hôm nay là ngày học cuối cùng phải không? - Owen Dục hỏi Tống Hương Ngưng khi cô đang ôm cặp sách đi ra Tống Hương Ngưng gật đầu một cái
- Đúng ạ! Hôm nay học xong, cả lớp chúng em cùng đi ăn liên hoan một chút, cho nên buổi trưa anh đừng đợi em về ăn cơm chung. - Cô nhắc nhở anh.
- Em ăn cơm với bạn cùng lớp à? - Owen Dục cố ý kéo dài âm điệu - Là nam hay nữ đó?
Trong giọng nói không thiếu một hủ dấm chua.
Nghe ra anh là đang ghen, Tống Hương Ngưng không khỏi cảm thấy buồn cười
- Anh cũng biết rồi đó. Bên trong lớp em có cả nữ lẫn nam, dấm có gì ngon mà anh lại ăn?
Owen Dục lại không cho là đúng
- Cái này mà không ăn dấm sao?! Dáng dấp em xinh đẹp như vậy, người vừa tốt, cùng người khác lại nói chuyện rất là hợp ý, rất dễ dàng làm cho đàn ông khác chú ý! Anh đương nhiên là muốn lưu ý một chút.
Anh dùng bộ dạng không muốn cho Tống Hương Ngưng đi để nói.
- Được rồi, được rồi, bình dấm chua này chua đến chết em rồi. Buổi trưa ăn cơm xong em sẽ về sớm có được hay không? - Tống Hương Ngưng bất đắc dĩ hướng về Owen Dục thỏa hiệp.
- Lúc ăn cơm không được chủ quan tiếp xúc thân mật với đàn ông khác, người con trai nào càng có ý định đến gần càng không được nói chuyện với anh ta, trong thời gian ngắn nhất phải đuổi anh ta đi - Owen Dục được voi đòi tiên.
- Biết rồi! - Tống Hương Ngưng bất đắc dĩ cười nói.
Lúc này Owen Dục mới chịu thả qua cô ra
- Cái này không có khác biệt lắm. Được rồi, chúng ta đi nhanh đi, tiết học cuối cùng không được đến trễ.
Tống Hương Ngưng nghe được lời Owen Dục nói, vội vàng cầm hai quyển sổ nhỏ đi về phía anh
- Tốt lắm, vậy chúng ta mau xuất phát đi, nếu không sẽ tới trễ mất
Sau khi đưa Tống Hương Ngưng đến trường học, Owen Dục liền lái ô-tô trở về nhà nhỏ, chưa từng đi những nơi khác. Ngồi xuống ghế salon, anh rơi vào trầm tư.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Hương Ngưng, anh đã cảm thấy cô là một cô gái rất đẹp, mắt không tự giác cứ dõi theo bóng cô; lần nữa nói chuyện với cô thì cảm thấy cô là một cô gái tài hoa, vì vậy đối với cô càng thêm có hứng thú; tiếp theo đó, nhiều lần thổ lộ không có kết quả, chẳng những anh không bỏ ý định theo đuổi cô, hơn nữa anh càng lúc càng thưởng thức cô, cô không bởi vì thân phận và địa vị của anh mà ngay lập tức ngã vào lòng anh, cô vẫn luôn rất kiên trì với lập trường của mình. Vì vậy, khi Tống Hương Ngưng đồng ý làm bạn gái của anh, anh cho là, anh rốt cuộc chấm dứt tháng ngày đợi chờ; tiếp theo sẽ là mùa xuân tươi đẹp.
Tùy tiện ăn một ít đồ, Owen Dục trực tiếp nằm trên ghế sa lon, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cho đến lúc Tống Hương Ngưng về nhà và đánh thức anh.
- Này, Owen Dục tỉnh! - Tống Hương Ngưng nhẹ nhàng đẩy Owen Dục một cái.
Owen Dục mới từ trong giấc mộng tỉnh lại
- Hả? Hương Ngưng, em về rồi? Làm sao em không gọi cho anh, anh sẽ đến rước em.
Anh vẫn muốn làm tròn bổn phận của bạn trai, nên hướng về Tống Hương Ngưng càu nhàu.
- Anh không nhận được? - Tống Hương Ngưng nhìn anh một cái, mới tiếp tục nói - Anh kiểm tra lại điện thoại của anh đi, xem thử coi có mấy cuộc điện thoại nhỡ?
Nghe nói như vậy Owen Dục vội vàng móc điện thoại di động trong túi ra, vừa nhìn lên quả nhiên có cuộc gọi nhỡ, hơn nữa còn là ba cuộc gọi nhỡ.
- Em gọi cho anh ba lần, anh cũng không có nhận điện thoại của em, anh là có ý gì đây mau nói cho em biết? - Tống Hương Ngưng giả bộ tức giận nói.
Thật ra thì chỗ ăn cơm cách chỗ bọn họ ở rất gần, chỉ cần đi bảy tám phút đã đến, căn bản không cần Owen Dục đi đón cô. Tống Hương Ngưng gọi điện thoại cho anh chỉ là muốn nói cho anh biết cô sẽ tự đi về, chứ không phải muốn anh đi đón cô.
Owen Dục cho là Tống Hương Ngưng tức giận thật, vội vàng nói xin lỗi:
- Thật xin lỗi. Hương Ngưng à, anh không biết em gọi điện thoại tới cho anh, anh còn nói em không ngoan, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi! Anh nắm tay Tống Hương Ngưng không ngừng nói xin lỗi, chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống đất. Tống Hương Ngưng thấy thế, nhịn không được nụ cười trong lòng, tiếp tục nói:
- Hiện tại nói xin lỗi đã không có ít! Em mặc kệ, em muốn phạt anh. Nói xong cô làm ra bộ dạng đang suy nghĩ cách dạy dỗ anh.
- Phạt đi, phạt đi, vô luận phạt cái gì anh đây cũng tiếp nhận, chỉ cần em không tức giận là tốt.
Owen Dục gật đầu như bằm tỏi.
- Vậy. . . . . . em liền phạt anh đi chợ mua thức ăn về, sau đó nấu bữa tối cho em ăn. - Tống Hương Ngưng suy nghĩ một chút đã nói ra nội dung hình phạt.
Owen Dục cho là mình nghe lầm
- Em nói là, muốn anh đi chợ mua thức ăn, sau đó nấu cơm cho em ăn?
Này đùa gì thế, anh có nấu ăn bao giờ đâu!
Anh làm ra một gương mặt khó coi, nhưng Tống Hương Ngưng nói ra điều càng làm cho anh quẫn bách hơn
- Dĩ nhiên ạ, hơn nữa còn phải là ba món mặn một món canh, thiếu một món cũng không được.
Cô nghiêm túc nhìn anh, cho dù ai nhìn cũng sẽ nghĩ là cô đang nói thật.
-Nhưng, Hương Ngưng. . . . . . Làm sao anh có thể nấu. - Owen Dục có chút lo lắng nói – Anh nhớ ngày trước anh làm cho em của anh một bát mì, kết quả không ăn được; anh làm cơm rang trứng cho mẹ, kết quả làm mẹ anh đau bụng mấy ngày, anh sợ. . . . . .
Nghe được “chiến công vĩ đại” của Owen Dục, Tống Hương Ngưng có ngu nữa cũng sẽ không đến lấy dạ dày của chính mình ra đùa giỡn
- Thôi được, thôi được, vậy thì phạt anh theo em đi mua đồ ăn, nhàn hạ cho anh nhất rồi.
Owen Dục vẫn như ngày còn ở ký túc xá
- Được, được, anh cùng em đi mua đồ ăn, anh còn giúp em cầm đồ ăn.
Dù sao việc này bình thường đều do anh làm, hiện tại làm tiếp cũng không có cái gì khác nhau.
Đợi đến lúc hai người mua xong đồ ăn trở về, Tống Hương Ngưng làm cơm xong, đã là giờ cơm tối. Owen Dục từ trong tủ lấy ra hai ly rượu chân cao, còn lấy ra một chai rượu đỏ đắc tiền, đi tới đặt lên bàn cơm.
- Ăn mừng em thuận lợi vượt qua thời gian học hành khó khăn, cạn ly.
Owen Dục cầm ly rượu lên trước nói.
Tống Hương Ngưng cũng cầm ly rượu lên, chạm một cái vào ly rượu của anh
- Cạn ly.
Nói xong liền uống sạch rượu bằng một hơi.
- Vì hai ta tròn một tháng quen nhau, cạn ly.
Owen Dục lại một lần nữa hướng ly rượu đỏ đến trước mặt Tống Hương Ngưng, lại giơ ly rượu lên.
Nghe qua lời nói của anh, lúc này Tống Hương Ngưng mới nhớ tới hai người bọn họ đã chính thức yêu nhau được một tháng rồi, vì vậy cô đối với Owen Dục mỉm cười, cầm ly rượu lên chạm ly rượu của anh một cái.
Cơm tối chầm chậm đi qua trong không khí ấm áp. Khi cơm tối kết thúc, Tống Hương Ngưng nhận trách nhiệm dọn dẹp, Owen Dục đứng bên cạnh không muốn đi đâu cả.
Owen Dục thuận thế ôm cô
- Hả? Có tiến bộ a, hiểu được ôm ấp yêu thương rồi. – Anh trêu ghẹo.
Mặt Tống Hương Ngưng lập tức đỏ lên, muốn tránh thoát ngực của anh, nhưng là Owen Dục không để cho cô được như ý, ngược lại ôm cô càng chặt hơn, cho đến khi chóp mũi hai người đụng nhau.
Tống Hương Ngưng có chút không biết làm sao, nhưng biết bước kế tiếp anh muốn là làm gì, liền có điểm hốt hoảng nhắm hai mắt lại.
Nhìn thấy cô nhắm mắt lại, Owen Dục biết mình đã được cho phép, liền nhẹ nhàng đem nụ hôn đầu tiên của mình đặt lên môi cô. Nụ hôn của anh rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như muốn dùng nhu tình làm làn nước mát hòa tan vào cơ thể cô.
Tống Hương Ngưng có chút mơ hồ, thế nhưng khi cô cảm thấy trước ngực đột nhiên một hồi mát mẻ, cô chợt tỉnh táo lại
- Đừng.
Cô đẩy Owen Dục ra, đồng thời bằng tốc độ nhanh nhất cài nút áo lại.
Nghe được tiếng thét lớn của Tống Hương Ngưng, tất cả nhiệt tình của Owen Dục cũng từ từ dập tắt, đồng thời anh cũng dần lấy được ý thức, anh nhận ra thì ra mình vẫn chưa đi vào lòng của cô, anh có hơi thất vọng nhìn lên mặt cô, qua thật lâu mới nói lời nói.
- Hương Ngưng, chúng ta về nước đi!