Vốn sau khi đứa bé nhận lấy trái banh là có thể đi ngay, nhưng bé cũng không có đi, ngược lại cứ chơi bên cạnh Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng vốn là cảm thấy bé thật đáng yêu, hiện tại bé lại cứ chơi giỡn bên cạnh cô, nên cô liền cẩn thận quan sát bé. Đứa bé này da trắng trẻo, cười lên lại có hai cái đồng tiền nho nhỏ ở hai bên má, con mắt to tròn, làm cho bé đáng yêu hơn những đứa bé khác rất nhiều lần.
- Người bạn nhỏ, làm sao con chỉ chơi một mình vậy? Ba mẹ con đâu? - Tống Hương Ngưng nhìn bé một lát liền phát hiện bên cạnh bé không có bất kỳ người lớn nào, nên quan tâm hỏi.
Owen Dục ngồi ở bên người cô chen vào nói
- Có phải đứa bé này lén ra ngoài chơi một mình, không nói cho người nhà biết?
Thoạt nhìn đứa bé này không có một chút dáng vẻ nóng nảy, cũng không giống như là đi lạc đường.
- Không phải thế đâu ạ, con đi cùng bà nội ạ. Bà nội đang cùng người khác nói chuyện phiếm, nên con tự chơi một mình với quả banh. – Đứa bé tỏ vẻ uy nghiêm nhìn Owen Dục nói.
Owen Dục bị đứa bé nhìn như thế chút cả không được tự nhiên, nhưng vẫn không biết phải nói gì, chỉ có thể trừng mắt với đứa bé.
Tống Hương Ngưng nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ này không ngừng trừng mắt với nhau, cảm thấy rất buồn cười, liền "Phốc" một tiếng bật cười
- Owen Dục, làm gì mà anh lại cùng một đứa bé tranh chấp thế? Hai người trừng mắt lớn mắt nhỏ như thế vô cùng đáng yêu! - Sau khi nói xong lại tiếp tục nhìn đứa bé nói - Người bạn nhỏ, làm sao con lại nhìn chú ấy như thế? Bộ dáng kia rất không lễ phép nha.
Đứa bé nghe Tống Hương Ngưng nói, liền không nhìn chằm chằm Owen Dục, mà chuyển sang nhìn Tống Hương Ngưng, cầm quả banh đưa tới trước mặt cô, làm nũng nói:
- Dì ơi, chơi banh với con được không?
Nghe lời đề nghị của đứa bé, Tống Hương Ngưng không còn nóng giận nữa, mặt cô lập tức vui vẻ
- Được, dì sẽ chơi banh với con, nhưng trước tiên con phải nói đi nói với bà nội rằng con chơi bên này, để khi bà nói chuyện xong sẽ qua đón con có được không?
Đứa bé gật đầu, sau liền chạy về một hướng khác. Nhìn đứa bé chạy đi, lòng Tống Hương Ngưng tràn đầy vui mừng, nhưng Owen Dục ngồi bên cạnh lại không tốt bụng như vậy, anh giống như là muốn làm nũng với Tống Hương Ngưng, oan oan nói:
- Hương Ngưng, chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng, đâu phải muốn cùng chơi với đứa bé đó.
Anh nghiễm nhiên đã đem đứa bé kia xem là tình địch của mình.
Làm sao Tống Hương Ngưng lại không hiểu tâm tư của anh? Cô nhẹ nhàng cầm tay của anh, cười nói:
- Làm sao vậy? Chỉ một đứa bé thôi mà anh cũng ghen sao? Vậy nếu như hiện tại trước mặt em là một chàng trai thì sao? Đừng nói anh sẽ đánh nhau với người ta nhé!
Mặc dù Owen Dục biết Tống Hương Ngưng là nói đùa, tuy nhiên vẫn bị kích động vì lời nói đó
- Đó là đương nhiên. Ai nói bây giờ em là bạn gái của anh. Tại sao phải ước ao một người đàn ông khác.
Nói xong anh còn như muốn đề phòng cướp, khẽ liếc nhìn xung quanh.
Tống Hương Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không nói gì. Quay đầu nhìn lại, mắt tinh phát hiện ra đứa bé đang chạy tới, nụ cười trên mặt bất giác sâu hơn.
- Dì ơi! Con tới rồi. – Đứa bé ôm quả banh nhỏ nói với Tống Hương Ngưng - Chúng ta bắt đầu chơi banh đi dì.
Tống Hương Ngưng gật đầu một cái
- Được, dì sẽ chơi banh với con.
Đứa bé vui vẻ gật đầu
- Dạ! Bà nội còn nói, một chút sẽ tới đón con! Chúng ta bắt đầu chơi đi dì.
Nói xong liền đem quả bóng ném cho Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng liền thuận thế bắt đầu cùng chơi đùa với đứa bé, hoàn toàn quên bên cạnh còn có Owen Dục, làm hại Owen Dục tức giận lại không nói ra được, chỉ có thể đứng bên cạnh kìm nén đến nội thương bên trong.
Khi đã chơi đủ, đứa bé mới dừng lại, trực tiếp cùng Tống Hương Ngưng ngồi xuống thảm cỏ.
Tống Hương Ngưng dứt khoát ngồi thật gần đứa bé, thậm chí còn ôm bé, nhẹ nhàng hỏi
- Người bạn nhỏ, chơi có vui không?
- Dạ, chơi rất vui ạ. Con cảm ơn dì đã chơi với con.
Đứa bé liên tục gật đầu.
Tống Hương Ngưng nhìn đứa bé một lúc, luôn cảm thấy dáng dấp của nó giống một người, nhưng giống ai thì chính cô đã quên mất, cô cho là mình đa nghi, liền không có tiếp tục suy nghĩ nữa
- Người bạn nhỏ, chúng ta chơi lâu như vậy, dì còn không biết tên của con. – Cô cảm thấy tên của người bạn nhỏ này nhất định sẽ rất hay, vì vậy liền vui vẻ hỏi tên của bé.
- Con tên là Tiểu Xuyên, ba và bà nội đều gọi con như vậy. - Đứa bé vui vẻ nói “nick name” của mình.
- Tiểu Xuyên sao? Tên thật là dễ nghe. - Tự đáy lòng Tống Hương Ngưng cảm thấy cái tên này rất thích hợp với bé.
- Dì ơi? Dì tên gì? Tiểu Xuyên cũng muốn biết tên của dì. – Đứa bé căn cứ vào nguyên tắc ngang hàng nhau, rất nhanh tự yêu cầu biết tên Tống Hương Ngưng.
Tống Hương Ngưng trả lời:
- Dì họ Tống, Tiểu Xuyên cứ gọi dì là dì Tống.
Đứa bé nghe Tống Hương Ngưng nói thế, lập tức liền gọi cô một tiếng.
- Dì Tống.
Sau đó khinh bỉ nhìn Owen Dục đang ngồi ở trên băng đá hỏi Tống Hương Ngưng
- Dì Tống, cái chú đó là ai vậy ạ?
Trong lời nói không thiếu xem thường.
- Này, đứa bé kia, nói chuyện không cần bộ dáng như vậy - Owen Dục không ưa bị người khác xem thường, liền khinh ghét nhìn đứa bé.
Đứa bé không có để ý đến anh, chỉ nhìn Tống Hương Ngưng, chờ đáp án của cô.
Tống Hương Ngưng nhìn Owen Dục
- Owen Dục, không cần hung dữ như vậy với đứa nhỏ, nó chỉ là đứa bé mà thôi, chưa hiểu chuyện gì cả. - Nói xong vừa cười nói với đứa bé - Tiểu Xuyên, chú ấy họ Âu, con chứ gọi là chú Âu.
Đứa bé như cũ vẫn khinh bỉ nhìn Owen Dục, thật lâu sau rốt cuộc khạc ra hai chữ
- Không gọi.
- Này! - Owen Dục bị đứa bé làm phát bực, từ trên băng đá lập tức chạy xuống trước mặt đứa bé - Đứa trẻ này, không được nhìn chú như vậy! Không nghe thấy sao? Gọi tôi là chú Âu.
Đứa bé giống như là cố ý muốn cùng anh nói ngược lại
- Không gọi
- Nhóc . . . . . – Owen Dục nhìn đứa bé, mặc dù cực kỳ khó chịu, tuy nhiên không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn giấu ở trong lòng.
Đứa bé nhìn Owen Dục tức giận nhưng không có chỗ giải tỏ, nghịch ngợm cười nói:
- Cháu không gọi, chỉ muốn gọi là chú thôi.
Nói xong còn làm mặt quỷ với anh.
Owen Dục muốn bắt lấy đưa bé, đối với bé muốn tiến hành "giáo dục", nhưng lại bị Tống Hương Ngưng ngăn lại
- Owen Dục, anh làm gì đó, tại sao phải cùng một đứa bé tức giận?
Nói xong cô hướng về đứa bé nói:
- Tiểu Xuyên, thời gian cũng không sớm, chúng ta. . . . - khi vẫn chưa nói hết, đã bị một giọng nói khác cắt ngang.
- Tiểu Xuyên, chúng ta cần về rồi. – Giọng nói mọi lúc một đến gần, một người phụ nữ trung niên chạy tới phía ba người bọn họ.
Tống Hương Ngưng nhìn lại nơi phát ra giọng nói kia, khi cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn thân thể cứng lại.
Người phụ nữ đi tới, đầu tiên là xem qua đứa bé một chút, sau liền tính toán đi cảm ơn hai người Owen Dục vì đã chơi cùng với Tiểu Xuyên. Lúc bà thấy Tống Hương Ngưng, liền giật mình, qua thật lâu mới có thể lên tiếng.
- Là cô?
Đã làm xong công việc, thời điểm chuẩn bị ra về, Thường Tiểu Nguyệt theo thường lệ đi vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
- Tiêu Hàn, chờ một chút chúng ta cùng nhau về nhà sao? - Cô hỏi khi Tiêu Hàn đang xem tài liệu.
Tiêu Hàn cũng không ngẩn đầu lên, nhàn nhạt trả lời
- Không, cô về nhà trước đi, tôi còn việc phải làm.
Thật ra thì anh không phải có chuyện gì quan trọng, chỉ là không muốn cùng cô về nhà. Hiện tại anh có chút hối hận ban đầu tại sao cứ như vậy cùng cô kết hôn, làm cho chính mình lại chẳng có tự do gì cả, ngày ngày làm việc cũng gặp nhau, về nhà còn phải ở cùng cô, hơn nữa còn bị mẹ không ngừng càu nhàu, làm hại anh muốn về nhà cũng không được, muốn bên cạnh Tiểu Xuyên cũng không được.
Giống như biết chắc đáp án của Tiêu Hàn, Thường Tiểu Nguyệt không có quá nhiều cảm xúc, cô chỉ là nhàn nhạt trả lời
- Dạ, vậy buổi tối anh về nhà sớm nhé!, em về trước đây.
Tiêu Hàn không nói gì, giống như là không có nghe được câu trả lời của cô, tiếp tục xem tài liệu.
Thường Tiểu Nguyệt mang theo một thân mệt mỏi về đến nhà, lập tức liền nằm trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, tính toán trước nên nghỉ ngơi một chút.
Nhưng còn không được bao lâu, cô có cảm giác bắp đùi đang có ai đó cật lực lắc, vì vậy có chút không kiên nhẫn mà mở mắt ra
- Là ai vậy? – Tiểu Nguyệt hoài nghi nhìn xuống bắp đùi mình, cô mới biết người đang lắc đùi mình là Tiểu Xuyên. - Tiểu Xuyên, chuyện gì?
Trong đầu Thường Tiểu Nguyệt mặc dù rất không bình tĩnh, nhưng ngoài mặt vẫn là chứa một bộ dáng rất vui vẻ.
Tiêu Vũ Xuyên non nớt mà đối với cô nói:
- Dì ơi, ba đâu? Vì sao ba vẫn chưa về? Con muốn nói chuyện với ba. - Lúc nói chuyện vẫn không quên lắc bắp đùi của cô.
Thường Tiểu Nguyệt bị bé nói càng ngày càng mất hứng, nhưng cô không có mở tay của bé, chỉ là sắc mặt chuyển thành màu đen
- Tiểu Xuyên, tối nay ba con có chuyện, rất khuya mới có thể trở về.
- Con không muốn, hiện tại con muốn gặp ba, con muốn gặp ba. - Tiêu Vũ Xuyên càng nói lắc chân Thường Tiểu Nguyệt càng hăng say, cuối cùng làm cho cô không thể không lấy tay của bé ra.
- Tiểu Xuyên, không cho phép không nghe lời, ba bận rộn công việc, con phải làm đứa bé ngoan, chờ ba trở về.
Cô thử để cho mình có sắc mặt tốt hơn, nhưng cô bây giờ không có biện pháp tạo ra một sắc mặt vui vẻ với thằng bé, như cũ là bày một bộ mặt đen thui
- Còn nữa, không cần vẫn lắc bắp đùi dì.
Tiêu Vũ Xuyên không thèm nghe lời nói của cô, ngược lại càng huyên náo nhiều thêm
- Con không muốn, con không muốn, con muốn ba.
Nói xong bé dứt khoát ngồi dưới đất, đấm đá bắp chân.
Thường Tiểu Nguyệt thật sự là không chịu nổi tính cách của bé, vì vậy liền la lớn
- Tiểu Xuyên, làm sao con lại không biết nghe lời thế. Dì không phải đã nói rồi sao, ba con có chuyện nên về muộn một chút, làm sao con lại khóc rống lên thế. Nhanh đứng lên, không được ngồi dưới đất.
Nói xong cô liền ra tay muốn khéo bé lên. Nhưng Tiêu Vũ Xuyên ngồi dưới đất không để cho cô kéo mình đứng lên, ngược lại cáu kỉnh đẩy cô ra
- Con không muốn đứng lên. Dì tránh ra
Vô cớ bị bé quậy, Thường Tiểu Nguyệt hoàn toàn bị Tiêu Vũ Xuyên chọc giận, cô kéo bé lên, một tay ấn chặt bé, một cái tay khác hướng lên mông bé đánh một cái
- Con khiến dì phải làm thế? Ai dạy con cứng đầu cứng cổ thế. Ai dạy con. Đứa trẻ hư, nhìn dì dạy con nè.
Nói xong lại đánh một cái.
Lần đầu tiên bị đánh, Tiêu Vũ Xuyên không chịu nổi đau đớn, "Oa" một tiếng sẽ khóc lên
- Dì mới là người hư, dì đánh Tiểu Xuyên, dì là người xấu.
Vừa mắng vừa dùng tay nhỏ bé quào loạn, muốn đẩy Thường Tiểu Nguyệt ra.
Thường Tiểu Nguyệt nhưng không có để cho bé được như ý, ngược lại bởi vì tiếng khóc của Tiêu Vũ Xuyên mà càng thêm tức giận
- Dì muốn con nín, con lại khóc, khóc thì dì đánh cho con chừa - Nói xong lại quật mấy cái vào cái mông nhỏ của Tiêu Vũ Xuyên.
- Òa . . . . òa - Tiêu Vũ Xuyên cũng không có bởi vì Thường Tiểu Nguyệt đe dọa mà ngưng khóc thút thít, ngược lại càng khóc càng thêm lớn tiếng.
Tiếng khóc đưa tới phòng ngủ của mẹ Tiêu.
- Ôi! Đây là chuyện gì? – Mẹ Tiêu vừa ra tới đã nhìn thấy Thường Tiểu Nguyệt đang chuẩn bị đánh Tiêu Vũ Xuyên, bị sợ đến vội vàng thét lên.
Thường Tiểu Nguyệt không ngờ rằng hành động mới vừa rồi của mình toàn bộ cũng bị mẹ Tiêu nhìn thấy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói những gì, ấp úng cái gì cũng nói không ra được.
- Tiểu Nguyệt à, con đang làm gì vậy? Nhanh thả Tiểu Xuyên ra.
Mẹ Tiêu nhìn thấy Thường Tiểu Nguyệt vẫn còn muốn đánh Tiêu Vũ Xuyên, vội vàng nói.
Nghe nói như vậy, Thường Tiểu Nguyệt mới ý thức được mình vẫn còn đang ấn Tiêu Vũ Xuyên nằm sấp, vội vàng buông bé ra. Tiêu Vũ Xuyên vừa được tự do liền chạy lại chỗ mẹ Tiêu, trong lòng bà khóc lớn.
Mẹ Tiêu vừa ôm Tiêu Vũ Xuyên, sắc mặt có chút không vừa lòng hỏi Thường Tiểu Nguyệt
- Tiểu Nguyệt, có thể nói cho mẹ biết vừa mới xảy ra chuyện gì không?
Giọng nói của bà mặc dù là trước sau hòa ái như một, nhưng vẫn làm cho người ta biết bà đang tức giận.
- Con . . . . . . - Thường Tiểu Nguyệt vẫn là ấp úng, một chữ đều nói không ra được.
Ngược lại Tiêu Vũ Xuyên trong ngực mẹ Tiêu lại nói
- Bà nội, dì mới vừa rồi đánh con. - Bé vừa khóc vừa hướng mẹ Tiêu nói.
- Cái gì? – Mẹ Tiêu không nghĩ tới cháu mình lại nói như vậy, vì vậy mặt bà đen lại hỏi Thường Tiểu Nguyệt - Tiểu Nguyệt, Tiểu Xuyên nói đều là thật sao?
Thường Tiểu Nguyệt một chữ đều nói không ra được, chỉ đứng ở đó một cử động cũng không dám, cũng không dám nhìn mẹ Tiêu
Mẹ Tiêu canh chừng phản ứng của cô, biết lời Tiêu Vũ Xuyên nói không phải lung tung, giọng nói liền trở nên âm trầm hơn
- Tiểu Nguyệt, dù con là mẹ ruột của Tiểu Xuyên, cũng không thể tùy tiện liền đánh thằng bé, huống chi con không phải là mẹ ruột của nó. Mẹ thật sự không hiểu nổi Tiểu Xuyên là làm chuyện gì để con phải ra tay đánh nó?
- Mẹ, con . . . . con thực xin lỗi mẹ. . . . . . Còn nữa, thật xin lỗi Tiêu Hàn, con không nên như vậy.
Thường Tiểu Nguyệt đứng thật lâu, rốt cuộc nói ra một câu lời nói.
Mới vừa mở cửa đi vào, Tiêu Hàn nghe được toàn bộ lời nói của Thường Tiểu Nguyệt, vì vậy anh bước nhanh đi về phía Thường Tiểu Nguyệt, không nói hai lời; liền cho cô ăn một bạt tay
- Nói, cô làm cái gì để phải nói xin lỗi chúng tôi?
Thường Tiểu Nguyệt không nghĩ tới Tiêu Hàn sẽ trở về vào lúc này, vốn là tâm tình có chút hốt hoảng càng thêm trở nên hốt hoảng, đứng ở nơi đó sửng sốt nói không ra lời.
Gặp được Tiêu Hàn – người đã mấy hôm rồi không gặp, Tiêu Vũ Xuyên lập tức rời khỏi lồng ngực mẹ Tiêu, chạy về phía Tiêu Hàn
- Ba.
Tiêu Hàn ôm cổ Tiêu Vũ Xuyên, ngay sau đó phát hiện trên mặt bé tràn đầy nước mắt, vì vậy mặt khẩn trương hỏi:
- Tiểu Xuyên thế nào? Ai khi dễ con?
Tiêu Vũ Xuyên ôm lấy Tiêu Hàn, giống như là muốn tố cáo cái gì đó, bé lớn tiếng nói
- Dì mới vừa rồi đánh con ạ.
Một chút cũng không để ý Thường Tiểu Nguyệt đang dùng ánh mắt u oán dõi theo bé. Nghe xong lời Tiêu Vũ Xuyên nói, Tiêu Hàn rốt cuộc biết tại sao Thường Tiểu Nguyệt mới vừa rồi lại nói như vậy, vì thế anh dùng giọng nói lạnh lùng để nói với cô
- Lá gan của cô cũng không nhỏ à.
- Tiêu Hàn, em thật xin lỗi. . . . . .
Thường Tiểu Nguyệt e sợ nói với Tiêu Hàn, những lý do đã nghĩ trước khi nói lời xin lỗi toàn bộ đã quên sạch.
Mẹ Tiêu biết Tiêu Hàn sẽ nổi giận, cũng không muốn nhìn đến vợ chồng son bọn họ không vui, vội vàng đi ra hoà giải
- Được rồi, được rồi, hiện tại đã không có chuyện gì rồi, vậy thì tất cả mọi người không cần truy cứu tiếp nữa. Hôm nay chuyện này dù chưa từng xảy ra, nhưng Tiểu Nguyệt à! Lần sau không cho phép đánh Tiểu Xuyên nữa.
Làm sao bà lại có thể để cô tiếp tục đánh Tiểu Xuyên.
Biết mẹ Tiêu là ở giúp mình, Thường Tiểu Nguyệt liền vội vàng gật đầu
- Mẹ, Con hiểu rồi ạ
Tiêu Hàn không có nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Thường Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sau đó liền ôm Tiêu Vũ Xuyên đi ra ngoài,.....