Sau khi rời khỏi nơi hẹn với Tiêu Vũ Xuyên và Tiêu Hàn, Tống Hương Ngưng không trực tiếp về nhà, mà đi đến chỗ Owen Dục. Nhìn cách bài biện bên trong căn nhà không chịu dọn dẹp, cô không khỏi cau mày.
- Owen Dục, anh xem lại mình một chút đi, anh làm căn nhà loạn thành như thế này? Còn không chịu dọn dẹp là sao? - Nói chuyện, cô cũng động tay giúp anh dọn dẹp căn nhà một chút.
Owen Dục nhìn bóng lưng Tống Hương Ngưng không ngừng vất vả giúp anh, một hồi cảm động xông lên đầu, nhưng miệng vẫn ăn vạ
- Cũng không phải quá bề bộn, huống chi bây giờ còn có người giúp anh dọn dẹp nữa kia mà?
Tống Hương Ngưng vừa dọn dẹp, vừa lắc đầu
- Bây giờ em có thể dọn dẹp giúp anh, nhưng em không thể ngày nào cũng đến đây dọn dẹp giúp anh. Thật không biết anh làm sao sống được cho đến bây giờ.
Owen Dục biết cô đang nói đùa, cũng không có để ý, ngược lại theo lời của cô nói tiếp
- Cho nên có thể nói, Hương Ngưng, em không thể rời khỏi anh, không có em anh sẽ chết mất.
Anh cố ý đem chuyện này trở thành một chuyện rất nghiêm trọng.
Tống Hương Ngưng cười khẽ một tiếng
- Sao em nghe thấy chuyện có vẻ hơi nghiêm trọng ạ. Anh nên đi tìm một người nào đó giúp anh trong chuyện dọn dẹp nhà cửa đi như thế sẽ tốt hơn. – Cô không cho rằng mình có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này.
- Này, em đang nói linh tinh cái gì đó - Owen Dục nghe lời Tống Hương Ngưng nói, bất giác nhíu mày. Anh đi đến trước mặt Tống Hương Ngưng, nắm lấy hai vai của cô, nghiêm túc nói - Ở trong lòng của anh, em là quan trọng nhất, không được xem thường mình như vậy; còn nữa, đừng bảo cái gì mà ở bên ngoài tùy tiện tìm một người nào đó về nhà, em là quan trọng nhất, không ai có thể thay đổi được. - Anh đem thấy tất cả những điều trong lòng nói ra, chính là muốn để Tống Hương Ngưng biết địa vị của cô trong lòng anh.
Bị anh kềm chặt hai vai Tống Hương Ngưng không thể không ngừng động tác dọn dẹp, cô nghe những gì Owen Dục nói, trong lòng rất cảm động
- Cám ơn anh, Owen Dục. – Cô cho là ngay sau đó mình sẽ phải ôm lấy anh, nhưng cô lại chỉ là nhìn thẳng anh, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, cô thậm chí còn muốn thoát khỏi ngực của anh.
Cảm thấy Tống Hương Ngưng muốn rời khỏi ngực của anh, Owen Dục không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay ra, nhưng anh vẫn chăm sóc nói:
- Không có gì, ai bảo em là bạn gái anh.
Nhưng trong lời nói không che giấu được sự thất vọng tràn trề.
Tống Hương Ngưng biết động tác của mình làm cho Owen Dục đau lòng, nhưng không biết nên nói những gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Qua một lúc lâu, Owen Dục rốt cuộc phá vỡ không khí trầm mặc
- Hương Ngưng, em đã đi gặp Tiểu Xuyên rồi sao?
Anh biết cô vẫn luôn muốn nhìn lại Tiểu Xuyên, bất đắc dĩ bị mẹ Tiêu ngăn trở, Tống Hương Ngưng giống như vẫn không thể chấp nhận được.
Nói đến con trai của mình, đáy mắt Tống Hương Ngưng không che giấu được sự cao hứng
- Đúng rồi, hôm nay em tới đây là để nói cho anh biết chuyện này. Hôm nay em đã gặp Tiểu Xuyên, được nghe thằng bé gọi em là mẹ.
Nhớ tới việc Tiểu Xuyên gọi mình là mẹ, Tống Hương Ngưng liền một hồi cảm động.
- Em được nhìn lại Tiểu Xuyên rồi hả? - Owen Dục rất là giật mình, anh rất hiểu Tống Hương Ngưng muốn nhận lại tình thâm mẫu tử, nhưng. . . . . . nhưng sao bà nội của Tiểu Xuyên có thể cho. . . . . .?
Anh không hiểu trong mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho mẹ Tiêu cho phép Tống Hương Ngưng nhận lại Tiểu Xuyên.
Tống Hương Ngưng vẫn không ngừng vui mừng
- Em cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa, lần trước ở công viên, bà nội của Tiểu Xuyên nhất quyết không cho em gặp mặt Tiểu Xuyên? Nhưng sau đó em đi tìm Tiêu Hàn, Tiêu Hàn còn nói cho phép em gặp mặt Tiểu Xuyên, nên em mới có thể gặp Tiểu Xuyên trở lại, nghe bé gọi một tiếng mẹ thật đáng yêu.
Cô hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của Owen Dục càng ngày càng khó coi.
- Em cùng với Tiêu Hàn đã gặp nhau? - Anh tận lực để cho giọng nói của mình không trở nên quá chua chát
Hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện vừa nhận lại con trai, Tống Hương Ngưng chìm trong hưng phấn, không chút nào cảm thấy Owen Dục có cái gì đó không đúng
- Đúng vậy, mấy ngày trước em có đến công ty của anh ấy để thảo luận với anh ấy về vấn đề của Tiểu Xuyên, sau đó anh ấy đã dẫn Tiểu Xuyên đến gặp em còn nói cho con biết em là mẹ của con, trước kia có lẽ em đã nhìn lầm anh ấy, anh ấy là một người rất tốt.
Giọng của Owen Dục càng thêm chua
- Ý của em là gần đây em vẫn luôn có cùng Tiêu Hàn gặp mặt?
Anh cơ hồ dùng sức lực toàn thân mới có thể đè nén hỏa giận trong mình xuống.
Rốt cuộc Tống Hương Ngưng cũng cảm thấy Owen Dục có điểm không đúng, phát hiện mình giống như đã nói quá nhiều về Tiêu Hàn, liền mắng thầm, sau đó đến gần Owen Dục, cười dụ dỗ anh:
- Anh đang ghen sao? Không nên hiểu lầm nhé..., em không có quan hệ gì với anh ấy nữa, em gặp anh ấy chỉ bởi vì Tiểu Xuyên mà thôi..., anh đừng dễ nổi giận như thế.
- Anh không có ghen - Owen Dục biết mình không che giấu được, nhưng vẫn cố che giấu - Anh hiểu rõ mọi chuyện, em xem anh nhỏ mọn lắm sao?
Lời của Owen Dục là bởi vì Tống Hương Ngưng mà cố gắng trấn an.
Tống Hương Ngưng nhìn Owen Dục giống như một đứa bé, bất giác cười khẽ một tiếng
- Owen Dục, em thấy anh và Tiểu Xuyên rất giống nhau, đều đáng yêu như nhau.
Cũng không biết tại sao Tiểu Xuyên vừa thấy Owen Dục lại không thích như thế.
- Em đang nói là anh giống đứa bé sao? - Owen Dục hiển nhiên không ủng hộ lời nói của Tống Hương Ngưng – Đứa bé đó không phải là con trai của em sao, anh sớm đã giận nó rồi. Còn nhỏ tuổi mà trông rất anh tuấn nha. Thiệt là!
Anh vẫn còn ghi hận chuyện lần đầu tiên gặp Tiểu Xuyên, bé không chịu gọi anh là "Chú Âu".
- Anh còn nói anh không phải hẹp hòi? - Tống Hương Ngưng bắt được bím tóc của anh – Anh thật không hẹp hòi, tại sao phải so đo cùng một đứa bé như vậy? Thiệt là!
Nói xong còn cố làm ra vẻ thất vọng, lắc đầu một cái.
Owen Dục cho là cô thật tức giận, vội vàng nói xin lỗi:
- A, thật xin lỗi, thật xin lỗi em. Anh không nên so đo với một đứa trẻ, thật ra anh không có thật so đo..., chỉ là nói giỡn một chút thôi, Hương Ngưng, không phải đang tức giận đó chứ?!
Bên ngoài nói, trong lòng không ngừng lo lắng, thật ra anh cũng rất thích đứa bé kia.
Tống Hương Ngưng cười nhìn anh
- Thôi, lần này em tạm tha thứ cho anh..., xem anh lần sao còn dám so đo với Tiểu Xuyên nữa không?
Nói xong cũng xoay người, tiếp tục dọn dẹp phòng giúp Owen Dục.
Owen Dục nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tống Hương Ngưng, trầm tư một lúc lâu, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, cuối cùng từ trong lòng ngực móc ra một hộp gấm đã chuẩn bị từ lâu, đem nó đặt vào trong tay, sau đó hướng tới Tống Hương Ngưng.
Đang dọn đồ, Tống Hương Ngưng bị người ta gọi nên quay lại, thấy Owen Dục đứng phía sau liền sợ hết hồn
- Owen Dục, anh ở đây làm chi, anh đang dọa em sợ chết đóa?
Nói xong cô còn dùng tay vỗ vỗ ngực mình, tỏ vẻ vô cùng giật mình.
Owen Dục không có để ý đến lời nói của Tống Hương Ngưng, mà đem hộp gấm trong tay mở ra, sau đó một chân quỳ xuống, mặt thâm tình nhìn Tống Hương Ngưng
- Hương Ngưng, gả cho anh đi!
Khi Tiêu Hàn dẫn theo Tiêu Vũ Xuyên đến nơi mà anh và Tống Hương Ngưng đã hẹn trước, Tống Hương Ngưng đã sớm ngồi ở đó đợi. Tiêu Hàn nhìn đồng hồ trên tay một chút, biết mình không có tới trễ, mà chỉ là Tống Hương Ngưng đến sớm, mới dắt theo Tiêu Vũ Xuyên vội vàng đi về phía cô.
- Tới sớm như vậy sao? - Tiêu Hàn cố tỏ ra thoải mái khi hỏi, sau đó anh xoay người lại hỏi Tiêu Vũ Xuyên - Tiểu Xuyên, con nhận ra cô ấy không?
- Con biết ạ - Tiêu Vũ Xuyên cười đến rất vui vẻ - Mấy hôm trước dì đã cùng con chơi banh ạ.
Lúc trước khi không biết bé là con trai của mình, Tống Hương Ngưng cảm thấy bé gọi cô một tiếng “dì” đã làm cô rất vui vẻ, nhưng bây giờ biết bé chính là con trai của mình, lại nghe tiếng gọi “dì” kia, lòng cô chẳng có chút cảm xúc nào. Chỉ là cô vẫn cười nắm tay của Tiêu Vũ Xuyên, nói:
- Tiểu Xuyên, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Hiển nhiên Tiêu Vũ Xuyên cho là Tiêu Hàn bé ra ngoài chơi, lại vô tình gặp dì nên muốn mời dì chơi chung
- Dì, chúng ta cùng chơi được không, nhưng chơi cái gì bây giờ? Con không có mang theo banh ạ. . . . . . – bé vẫn còn trong sự phiền não vì đi gấp quá không có mang theo gì để chơi cả.
- Tiểu Xuyên - Tiêu Hàn nói – hôm nay ba không dẫn con đến đây chơi.
Vừa nghe đến không thể chơi, Tiêu Vũ Xuyên liền bĩu môi
- Ba, tại sao không thể chơi ạ? Ở nhà ba mới nói dẫn con ra ngoài chơi mà? Hiện tại lại có dì ở đây, thì ba bảo không có con chơi là sao? – Bé càng nói càng mất hứng, cuối cùng chuyển sang Tống Hương Ngưng – Dì, dì có muốn chơi cùng Tiểu Xuyên không?
- Dì . . . . . - Tống Hương Ngưng nhìn gương mặt đầy vui vẻ của Tiêu Vũ Xuyên, thật sự không biết nên nói gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Tiêu Hàn, cầu cứu anh.
- Tiểu Xuyên! - Tiêu Hàn ít khi nghiêm khắc với Tiêu Vũ Xuyên - Ba nói rồi, lần này không phải ra ngoài chơi, mà có chuyện quan trọng hơn cần nói với con.
- Anh đừng nói lung tung gì với con cả. - Tống Hương Ngưng vội vàng lên tiếng nói.
Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng một cái, không nói gì.
- Có chuyện gì ạ? - Tiêu Vũ Xuyên nghe đến mình không được chơi vì có chuyện quan trọng hơn, liền cảm thấy hứng thú hỏi, mặc dù chính bé cũng không biết là chuyện gì – Dì ơi! Dì có biết chuyện gì không?
- Tiểu Xuyên, từ nay không được gọi là dì nữa - Tiêu Hàn nói rõ – Phải gọi là mẹ.
Tống Hương Ngưng vốn muốn ngăn cản Tiêu Hàn nói ra, nhưng tất cả đều xảy ra được đột ngột, cho tới cô cũng không kịp phản ứng. Cô vốn muốn bồi dưỡng tình cảm với Tiêu Vũ Xuyên trước, đợi đến khi thời cơ chính muồi rồi mới nói, nhưng bây giờ, đã không kịp rồi.
- Mẹ? - Tiêu Vũ Xuyên đối với cái danh từ này hết sức xa lạ, đến phát âm còn không chính xác – Dì là mẹ con?
Tống Hương Ngưng nhìn Tiêu Vũ Xuyên, thật lâu sau mới gật đầu một cái, coi như là thừa nhận.
Tiêu Hàn thấy chuyện đã giải quyết xong rồi, cái gì cũng không cần che giấu nữa:
- Cho nên, từ bây giờ Tiểu Xuyên có thể thoải mái chơi với cô, chỉ là không thể gọi cô là dì nữa mà phải gọi cô là mẹ.
Tiêu Vũ Xuyên rất ít thấy gương mặt nghiêm túc của Tiêu Hàn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
- Vậy. . . . . . Tiểu Xuyên, con bây giờ gọi một tiếng mẹ được không? - Tống Hương Ngưng tràn đầy mong đợi hỏi.
Dù sao Tiêu Vũ Xuyên vẫn chỉ là đứa bé, Tống Hương Ngưng vừa nói, bé liền nghe theo
- Mẹ!
Thậm chí khi bé gọi còn kèm theo một nụ cười sảng khoái.
Tống Hương Ngưng nghe được, nước mắt lập tức chảy ra
- Tốt, tốt! Tiểu Xuyên, gọi một tiếng nữa đi.
- Mẹ!
- Gọi một tiếng nữa được không?
- Mẹ!
- Gọi nữa đi.
- Mẹ . . . . . mẹ . . . . . . mẹ . .. . . . . .
. . . . . .
Có lẽ là ý thức được mình có phần điểm luống cuống, cuối cùng Tống Hương Ngưng không bảo cho Tiêu Vũ Xuyên gọi nữa, mà kích nhìn Tiêu Hàn
- Tiêu Hàn, cám ơn anh, cám ơn anh đã cho em nhìn lại Tiểu Xuyên
Tiêu Hàn nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tống Hương Ngưng, đau lòng nói
- Không có việc gì, Tiểu Xuyên vốn chính là con trai của em, huống chi anh nhớ lúc đó đã nói sẽ để cho em nhận lại Tiểu Xuyên, cho nên, em không cần phải thấy mang ơn anh.
Tống Hương Ngưng biết nói cái gì đi nữa cũng là uổng công, không thể làm gì khác hơn là im lặng, chỉ nhìn Tiêu Hàn cười một cái.
- Mẹ, mẹ có thể chơi với con không? – Tiêu Vũ Xuyên ngồi bên cạnh không quen với cái không khí vừa nặng nề vừa buồn chán như thế này, liền mở miệng hỏi.
Tống Hương Ngưng cưng chiều nhìn bé:
- Đương nhiên có thể, Tiểu Xuyên muốn chơi cái gì, chỉ cần nói với mẹ, mẹ sẽ dẫn con đi chơi.
- Được ạ - Tiêu Vũ Xuyên đối với câu trả lời của Tống Hương Ngưng rất là hài lòng - Bình thường ba cũng không có thời gian chơi với con, bà nội và dì lại không chơi với con, con buồn lắm.
- Tiểu Xuyên, dì ấy không đối xử tốt với con sao? - Tống Hương Ngưng đột nhiên nhớ đến chuyện Thường Tiểu Nguyệt và Tiêu Hàn đã kết hôn, cô không biết Thường Tiểu Nguyệt có vì ghét cô mà trút giận lên Tiểu Xuyên hay không.
Tiêu Vũ Xuyên bị hỏi đúng chỗ ngứa liền hướng về Tống Hương Ngưng tố cáo:
- Mẹ, dì ấy đã một lần đánh con
- Cái gì? - Tống Hương Ngưng không nghĩ tới Thường Tiểu Nguyệt sẽ ác tâm như vậy, cô chuyển sang Tiêu Hàn chứng thực - Tiêu Hàn, chuyện đó là thực sao?
Cô rất hi vọng những gì Tiểu Xuyên nó là sai sự thật.
Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng, không nói gì.
Tống Hương Ngưng cho anh cam chịu
- Tại sao cô ta có thể nhẫn tâm như vậy? Tiểu Xuyên mới hơn ba tuổi, Tiểu Xuyên có thể làm gì khiến cô ta giận đến phải đánh Tiểu Xuyên? - Thật vất vả ngăn lại những giọt nước mắt vì nghe lời Tiểu Xuyên mà muốn rơi xuống.
- Hương Ngưng, mọi chuyện đã qua rồi, anh và Thường Tiểu Nguyệt đã ly hôn. - Tiêu Hàn an ủi cô - Sau này sẽ không có ai có thể động đến Tiểu Xuyên nữa, càng không ai dám đánh con.
Nghe được tin tức anh và Thường Tiểu Nguyệt đã ly hôn, rất bất ngờ:
- Tại sao anh lại cùng cô ấy ly hôn? Anh chỉ cần nói cô ấy không đánh Tiểu Xuyên là được, không cần phải cùng cô ta ly hôn.
Nếu như bởi vì Thường Tiểu Nguyệt đánh Tiểu Xuyên mà ly hôn, Tống Hương Ngưng lại đột nhiên cảm thấy đáng thương cho Thường Tiểu Nguyệt.
Tiêu Hàn lắc đầu một cái
- Không chỉ là bởi vì cô ta đánh Tiểu Xuyên, mà bởi vì cái này. – Anh nói xong lấy từ trong ngực ra hai tấm ảnh mà hôm nay anh nhận được – Em cũng biết, nhà họ Tiêu tuyệt đối sẽ không chứa chấp loại con dâu như thế này.
Tống Hương Ngưng nhìn tấm hình một chút, biết tại sao Tiêu Hàn lại đột ngột ly hôn với Thường Tiểu Nguyệt. Lại nghĩ tới tất cả những chuyện của mình trong quá khứ, liền có điểm giễu cợt nói:
- Thật buồn cười, ba năm trước đây chúng ta là nói dối, không ngờ ba năm sau, quả thật lại có chuyện này thật.
- Ba năm trước đây, thật sự là rất xin lỗi em - Tiêu Hàn luôn có cảm giác mình đối với Tống Hương Ngưng tồn tại quá nhiều thiếu xót - có lẽ, ba năm trước đây, chúng ta không nên ly hôn.
Anh có chút dò xét nói.
Tống Hương Ngưng lại lắc đầu
- Không, chúng ta là nói dối, để có thể sinh Tiểu Xuyên ra, nay mọi chuyện chỉ là quá khứ mà thôi. Tất cả đã kết thúc. – Cô không muốn thừa nhận lúc nghe Tiêu Hàn nói như thế, trong nội tâm sâu thẵm dâng lên một tia vui vẻ.
- Nhưng, ba năm trước đây nếu như chúng ta không ly hôn, hiện tại mọi chuyện cũng sẽ không hỗn loạn như vậy. - Tiêu Hàn tiếp tục nói.
Tống Hương Ngưng lại như cũ lắc đầu
- Không, không có tình yêu, hôn nhân chắc là sẽ không lâu dài. Ba năm trước đây anh căn bản là không yêu em nên không thể nói thế.
Sau đó cô nhìn đồng hồ, cảm thấy nên đã đến giờ phải về, liền nói vài lời tạm biệt hai cha con. Sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Tống Hương Ngưng một mình rời đi, Tiêu Hàn rơi vào trầm tư,.....
Ba năm trước đây, anh đối với em không phải là tình yêu? Còn hiện tại, anh đã thực sự yêu em.