Kể từ ngày Tống Hương Ngưng đem Tiêu Vũ Xuyên trở về nhà họ Tiêu, Tiêu Vũ Xuyên liền bị mẹ Tiêu đưa đến nhà trẻ. Mẹ Tiêu không khỏi vui mừng khi Tiêu Vũ Xuyên thích không khí của nhà trẻ, càng vui mừng hơn khi biết sự thật năm đó Tống Hương Ngưng không có phản bội Tiêu Hàn, điều này cũng khiến cho bà lại muốn đem cô trở thành con dâu của mình.
- Tiêu Hàn, chờ một chút đi đón Tiểu Xuyên tan giờ học, thuận tiện gọi điện thoại cho Hương Ngưng, mời cô ấy đến nhà chúng ta dùng cơm luôn nhé.
Mẹ Tiêu vừa nấu nướng trong phòng bếp, vừa nói chuyện với Tiêu Hàn đang ngồi trên phòng khách.
- Dạ, con biết rồi ạ. - Tiêu Hàn thuận miệng đáp một tiếng, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Hương Ngưng, nhưng rồi lại chẳng biết nói gì nên anh chỉ nhắn tin
“Chờ một chút chúng ta cùng đi đón Tiểu Xuyên, sau đó về nhà anh dùng cơm với con luôn được không?”
Chỉ chốc lát sau, anh liền nhận được tin nhắn trả lời của Tống Hương Ngưng
“Được”
Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm hai người gặp nhau, thì Tiêu Hàn liền mang theo gương mặt hạnh phúc cầm chìa khóa xe đi ra cửa. Mẹ Tiêu nhìn theo bóng lưng Tiêu Hàn, cũng bị anh làm vui lây.
Chở Tống Hương Ngưng cùng đi đến nhà trẻ đón Tiêu Vũ Xuyên; vừa dừng lại xe, Tống Hương Ngưng liền không kịp đợi chờ vội vàng xuống xe, đến chỗ giáo viên chủ nhiệm nói rằng muốn đón Tiêu Vũ Xuyên; sau vài câu trò chuyện qua lại, Tống Hương Ngưng liền thấy Tiêu Vũ Xuyên từ bên trong lớp chạy ra ngoài.
- Mẹ! – Dù thấy hôm nay người đến đón mình không phải là ba, Tiêu Vũ Xuyên vẫn không có biểu hiện rất kinh ngạc, ngược lại bởi vì nhìn thấy Tống Hương Ngưng mà càng vui mừng hơn.
Tống Hương Ngưng ôm cổ Tiêu Vũ Xuyên, hỏi:
- Tiểu Xuyên, mấy ngày không gặp con, con có nhớ mẹ không? – Ngập tràn trong mắt cô là nụ cười, là niềm hạnh phúc khi ở cạnh con trai.
Tiêu Vũ Xuyên dùng sức gật đầu
- Đương nhiên là có ạ, mỗi ngày Tiểu Xuyên đều rất là nhớ mẹ.
Nói xong bé dùng lực hôn lên gò má Tống Hương Ngưng một cái thật kêu.
- Ừ, Tiểu Xuyên thật ngoan - Nghe xong câu trả lời của Tiêu Vũ Xuyên, Tống Hương Ngưng càng thêm lộ ra vẻ vui mừng, chỉ là cô rất nhanh liền đã thả bé xuống khỏi lòng ngực mình – Được rồi, Tiểu Xuyên, chúng ta đi nhanh một chút đi, ba vẫn còn ở trên xe chờ chúng ta.
Tiêu Vũ Xuyên nghe xong, liền không gây chuyện nữa, cùng Tống Hương Ngưng đi tới bãi đậu xe.
- Ba - Tiêu Vũ Xuyên vừa nhìn thấy Tiêu Hàn đứng bên cạnh chiếc xe hơi quen thuộc, liền vui mừng hô to - Hôm nay mẹ tới đón con ạ
Bé còn chỉ chỉ Tống Hương Ngưng đang đứng bên cạnh.
Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng một cái, sau đó cười lại nhìn về phía Tiêu Vũ Xuyên
- Ba biết rồi! Là ba gọi mẹ tới đón con đó, Tiểu Xuyên có thích không?
Tiêu Vũ Xuyên không nói gì, chỉ là dùng sức gật đầu, bày tỏ bé rất hài lòng với cách làm này của Tiêu Hàn.
- Được rồi, chúng ta không nên tiếp tục tốn thời gian đứng đây nữa, nhanh về nhà đi! - Tống Hương Ngưng nhìn hai người bọn họ, cười nói. Nói xong liền kéo Tiêu Vũ Xuyên lên xe.
Dọc theo đường đi, Tiêu Hàn không nói chuyện mà chuyên tâm lái xe, đều là Tiêu Vũ Xuyên huyên thuyên chuyện nhà trẻ..., Tống Hương Ngưng ở bên cạnh cười theo.
- Thôi nào, về đến nhà rồi, chúng ta xuống xe thôi! - Đợi đến lúc xe dừng lại, Tiêu Hàn rốt cuộc cũng lên tiếng.
Tống Hương Ngưng nghe lời anh nói dắt tay Tiêu Vũ Xuyên xuống xe, Tiêu Hàn cũng đi xuống xe theo. Vừa nhìn thấy căn nhà họ Tiêu mà hơn ba năm qua cô chưa từng bước chân vào, trong lòng cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Có nên đi vào không? Nên đi vào không?
Tống Hương Ngưng không biết nên nói như thế nào. Đi vào, cô sợ phải gặp mẹ Tiêu. . . . . . cô nhớ chuyện ba năm trước đây mẹ Tiêu từng làm cô tổn thương, cô lại cảm thấy thật muốn nói lời xin lỗi với bà, cô cảm thấy không có mặt mũi để gặp lại bà; mặc dù, cô chưa từng chính thức nói lời xin lỗi với nhà họ Tiêu; không phải cô có lỗi, nhưng cô cũng từng phụ Tiêu Hàn, hơn nữa vừa sinh xong, cô lại bỏ Tiểu Xuyên lại, đây cũng chính là điều cô cảm thấy có lỗi nhất với nhà họ Tiêu.
- Mẹ, mau vào đi - Tiêu Vũ Xuyên dùng sức kéo ống tay của Tống Hương Ngưng.
Từ phía sau đi tới, Tiêu Hàn cũng thúc giục:
- Tại sao không vào? Mau vào đi thôi!
Nói xong liền anh tiện tay nhấn chuông cửa.
Người mở cửa chính là mẹ Tiêu. Bà nhìn thấy đứa cháu thân yêu, lập tức hiện ra khuôn mặt tươi cười
- Tiểu Xuyên đã về rồi?
Lại thấy bên cạnh Tiêu Vũ Xuyên còn có Tống Hương Ngưng, nụ cười lập tức sâu hơn
- Hương Ngưng cũng tới? Mau vào đi! Mẹ nấu cơm rồi.
- Mẹ, con . . . .. . - Tống Hương Ngưng muốn tiếp tục nói, nhưng đột nhiên lại ý thức được mình nói sai, vội vàng sửa lại lời nói - Không phải, là bác Tiêu, cháu không biết sự xuất hiện của cháu có quấy rối gia đình không ạ?, nhưng cháu cũng đã được đi một đoạn đón Tiểu Xuyên là được rồi, cho nên. . . . . .
- Không có, không có! – Mẹ Tiêu đáp – Con không nghe thấy mới vừa rồi mẹ nói là nấu cơm cho con luôn rồi sao? Nhanh lên một chút đi.
Nghe xong lời mẹ Tiêu nói, Tống Hương Ngưng rốt cuộc mới có thể xác nhận thông tin nãy giờ mình nghe không phải làm lầm, mặc dù vừa rồi cô nghe mẹ Tiêu nói đã nấu cơm cho cô, nhưng cô không dám khẳng định đó là sự thật. Bây giờ nghe lời của bà..., tảng đá lớn trong trái tim Tống Hương Ngưng rốt cuộc cũng có thể buông xuống rồi
- Cám ơn bác, bác Tiêu
Cô nhìn mẹ Tiêu nở một nụ cười rực rỡ.
Mẹ Tiêu nhìn Tống Hương Ngưng, lại nghĩ tới chuyện trước đây mình từng đối xử tuyệt tình với cô, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Bà đối với Tiêu Hàn nói:
- Tiêu Hàn, trước con dẫn Tiểu Xuyên vào phòng thay quần áo đi, mẹ muốn tán gẫu với Tống Hương Ngưng một chút, chờ một chút chúng ta cùng ăn cơm
Tiêu Vũ Xuyên nhìn Tống Hương Ngưng một cái, mới gật đầu đồng ý.
- Hương Ngưng, chúng ta đi ra ngoài hàn huyên một chút được không?
Mẹ Tiêu mặc dù là hỏi, nhưng ltrong lời nói bao hàm ý định không thể cô phản kháng.
Tống Hương Ngưng cũng không sao cả, liền gật đầu đồng ý.
Mẹ Tiêu cùng Tống Hương Ngưng không có ngồi ở một chỗ có định, mà chỉ đi vòng vòng quanh vườn sau.
- Hương Ngưng, có phải con rất bất ngờ vì sao thái độ của mẹ đối với con lại thay đổi nhiều như vậy có phải không? – Mẹ Tiêu hỏi một câu hỏi không đầu, không kết.
Tống Hương Ngưng cũng đang muốn hỏi bà cái vấn đề này, liền thành thực mà gật đầu.
- Tiêu Hàn đã nói hết mọi chuyện với mẹ - Mẹ Tiêu lại nói những câu nói không đầu, không cuối – Mẹ biết hết rồi
- Bác biết chuyện gì ạ? - Tống Hương Ngưng chợt có loại dự cảm không tốt - Xin hỏi, bác biết được chuyện gì ạ?
Cô hy vọng những chuyện mình nghe chỉ là một giấc mơ.
- Nguyên nhân ban đầu hai con ly hôn. – Mẹ Tiêu không có quanh co, rất sảng khoái trả lời.
- Nguyên nhân? - Tống Hương Ngưng tiếp tục giả vờ ngốc nghếch – Nguyên nhân ban đầu chúng con ly hôn không phải đã nói rõ ràng rồi sao ạ?
Cô quyết định thăm dò trước rồi mới tính sau.
- Hương Ngưng, con biết nếu biết nguyên nhân các con ly hôn là vì chuyện con từng nói, mẹ sẽ chẳng thể một sớm một chiều lại bỏ qua cho con. – Mẹ Tiêu nói – Con không cần giả bộ nữa, Tiêu Hàn đã nói tất cả với mẹ rồi
Tống Hương Ngưng biết giấu diếm nữa cũng chẳng được gì, liền dứt khoát không nói gì hết, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
- Đứa nhỏ ngốc, tại sao con lại làm như vậy! – Mẹ Tiêu biết Tống Hương Ngưng đã thừa nhận, trong đầu không khỏi đau xót - Tại sao con muốn ôm uất ức vào mình như vậy?
Cho đến bây giờ bà vẫn không hiểu tại sao Tống Hương Ngưng lại quyết định như thế.
- Cuộc hôn nhân đó, chẳng qua là một cuộc giao dịch. Tống Hương Ngưng nói - Dùng hôn nhân để giữ Tiểu Xuyên, anh ấy đối với con căn bản không phải là tình yêu.
Mẹ Tiêu sau khi nghe xong, hận không được có thể gõ đầu của cô một cái cho cô tỉnh
- Có thật không! Làm sao con biết Tiêu Hàn là có thực sự yêu con hay không?
- Đó là sự thật, không phải sao? -Tống Hương Ngưng không muốn thừa nhận thời điểm mình nghe được lời mẹ Tiêu nói đáy lòng dâng lên một hồi hưng phấn.
- Dĩ nhiên không phải! – Mẹ Tiêu nói tiếp – Con nên suy nghĩ một chút, nếu như Tiêu Hàn không thương con, tại sao nó lại muốn giữ đứa bé? Với lại sau khi hai đứa kết hôn, nó có chỗ nào có lỗi với con? Nó thật ra cũng chẳng có phụ nữ bên ngoài? ban đầu Thường Tiểu Nguyệt là muốn quyến rũ nó, nó lại dứt khoát cử tuyệt không phải sao? Trừ Thường Tiểu Nguyệt, những người phụ nữ khác được leo lên giường của Tiêu Hàn thì rất nhiều, kể chẳng hết nhưng chẳng ai thành công cả? – Bà xem cái gương mặt như đang hoài nghi, lại như khó có thể tiếp nhận của Tống Hương Ngưng, ý vị sâu xa nói tiếp - Đứa nhỏ ngốc, thật ra từ lúc đầu hai con đã yêu sâu đậm đối phương rồi.
- Không thể nào! - Tống Hương Ngưng vẫn không thể tiếp nhận, Tiêu Hàn yêu cô? Làm sao có thể!
Mẹ Tiêu nghe được câu nói rất nhỏ của Tống Hương Ngưng, liền không hề ép cô nữa
- Có hay không, trong lòng của con là rõ nhất.
Bà lại nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã đúng giờ ăn cơm, liền đề nghị trở vào nhà.
Hiện tại Tống Hương Ngưng vẫn chưa thể hoàn hồn, nhưng vẫn đồng ý cùng bà đi vào nhà.
Mặc dù Tống Hương Ngưng và Tiêu Hàn nói là sáng hôm sau sẽ đưa Tiêu Vũ Xuyên trở về nhà họ Tiêu, nhưng bởi vì ngày đó thật sự là quá muộn, cũng bởi vì Tiêu Vũ Xuyên kiên trì, nên Tiêu Hàn liền đồng ý cho Tiêu Vũ Xuyên ở nhà Tống Hương Ngưng chơi thêm một ngày nữa.
Ba Tống không nghĩ tới Tống Hương Ngưng sẽ mang Tiêu Vũ Xuyên vềnhà họ Tống, nhưng khi ông vừa nhìn thấy đứa cháu ngoại hơn ba năm không gặp thì hết sức vui mừng. Ông nhìn thấy Tiêu Hàn dạy dỗ Tiêu Vũ Xuyên hết sức ngoan ngoãn, thì trong lòng cười thầm.
Hôm nay Tống Hương Ngưng vốn tính toán ở nhà cùng chơi với Tiêu Vũ Xuyên, nhưng Owen Dục tìm đến nhà cô.
- Hương Ngưng, hiện tại anh cảm thấy thời tiết rất tốt, chúng ta mang Tiểu Xuyên đi chơi đi - Owen Dục đề nghị.
Tống Hương Ngưng tính toán trưng cầu ý kiến của Tiêu Vũ Xuyên
- Tiểu Xuyên, chú Âu nói muốn dẫn con đi chơi, con có muốn hay không? – Cô sợ Tiểu Xuyên mất hứng.
Ai ngờ Tiêu Vũ Xuyên khinh bỉ nhìn Owen Dục một cái, sau đó nói:
- Mẹ, con không muốn đi chơi với chú Âu, con muốn đi chơi cùng với ba và mẹ.
- Con . . . . . - Owen Dục không nghĩ tới Tiêu Vũ Xuyên sẽ nói lời này, nhất thời cứng họng. Chỉ là một lát sau, anh lại nói:
- Tiểu Xuyên, chẳng lẽ con không muốn ra ngoài chơi sao? Chú Âu sẽ dẫn con đi tới bất cứ nơi nào mà con muốn?
Anh không tin nói như vậy lại không lấy lòng Tiêu Vũ Xuyên được.
Quả nhiên, mắt Tiêu Vũ Xuyên liền phát sáng, anh chạy đến trước mặt Owen Dục, lôi ống quần của anh hỏi
- Vậy chú có thể mang con ra công viên trò chơi được không?
- Tiểu Xuyên, trước giờ con chưa từng đi khu vui chơi sao?
Tống Hương Ngưng nhìn thấy sự mong chờ cùng hy vọng của bé, không khỏi cảm thấy tò mò.
Tiêu Vũ Xuyên lắc đầu một cái
- Ba có dẫn con đi một lần, nhưng bà nội nói quá nguy hiểm, không cho con đi nữa. – Bé tiếp tục lôi ống quần của Owen Dục - Có phải chú sẽ dẫn con đi công viên trò chơi được không ạ?
So với không thích hay thích ai đó thì cái này là sự quan tâm hàng đầu.
Tống Hương Ngưng nghe được Tiêu Vũ Xuyên chưa từng được đi khu vui chơi, nội tâm một hồi đau lòng.
- Tiểu Xuyên, mẹ cùng chú Âu sẽ dẫn con đi khu vui chơi. – Cô lại quay sang nhìn ba Tống, muốn trưng cầu ý kiến của ông - Ba, có thể không?
Ba Tống gật đầu một cái
- Các con đi đi, chỉ là phải chú ý an toàn.
Ông cũng hi vọng cháu ngoại của mình được vui vẻ.
Tiêu Vũ Xuyên nghe như thế, vội vàng chạy đến hôn một cái lên mặt ba Tống
- Ông ngoại, ông thật tốt. – Sau đó lại thúc giục Tống Hương Ngưng - Mẹ, đi mau đi..., chúng ta đi chơi!
Một chút cũng không thèm quan tâm đến Owen Dục.
Tống Hương Ngưng nhìn Tiêu Vũ Xuyên vui vẻ, cũng không đoái hoài tới Owen Dục, anh không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài theo hai người
- Owen Dục, đi mau.
Cô còn trông cậy vào anh chở cô và Tiểu Xuyên đi công viên trò chơi
- Đã tới rồi! - Owen Dục vô lực đáp một tiếng, lại hướng về phía ba Tống cúi đầu tạm biệt, sau đó mới bước nhanh lên xe.
Thay vì nói là ba người cùng đi ra ngoài chơi, chẳng bằng nói là Tống Hương Ngưng mang theo Tiêu Vũ Xuyên đi chơi. Owen Dục trên căn bản là hoàn toàn không dung nhập vào được thế giới của hai người bọn họ. Điều này cũng khiến cho nội tâm của anh cực kỳ khó chịu, vì vậy anh căm giận đi tới đá vào một chiếc ghế đá.
Chơi thật lâu Tống Hương Ngưng rốt cuộc phát hiện ra không có sự tồn tại của Owen Dục, vì vậy nhìn xung quanh, phát hiện Owen Dục ngồi ở một góc buồn bực, liền lôi kéo Tiêu Vũ Xuyên đi về phía anh.
- Anh làm sao vậy? Không phải anh nói muốn dẫn Tiểu Xuyên ra ngoài chơi sao? Tại sao hiện tại lại ngồi mà không đi chơi? - Tống Hương Ngưng ôm Tiêu Vũ Xuyên ngồi xuống bên cạnh anh.
- Hừ! - Owen Dục hừ lạnh một tiếng, vốn là tính toán cùng Tống Hương Ngưng tức giận, nhưng nhìn lại cô chính là người yêu của anh, không phải là tình địch – Anh nói là đi chơi cùng, nhưng em và Tiểu Xuyên cứ mãi lo vui chơi, không có để ý đến anh?
Anh giống như một oán phụ đang cố oán trách cuộc đời.
Tống Hương Ngưng không nghĩ tới anh lại tức giận vì điều này, đang muốn nói “hò hét” cái gì đó với anh, nhưng Tiêu Vũ Xuyên đang ở trong ngực cô lại lên trước một bước
- Con đâu có nói sẽ chơi với chú, con là muốn đi cùng mẹ.
Bé cơ hồ dùng âm thanh lỗ mũi để nói ra.
- Con - Owen Dục càng nghe càng tức, anh không có nghĩ đến Tiêu Vũ Xuyên lại ghét anh đến vậy – Chú không biết vừa rồi ai hỏi chú, còn đề nghị chú muốn dẫn đi chơi nữa.
Anh biết rõ còn hỏi, tại vì anh đang muốn dạy dỗ Tiêu Vũ Xuyên.
- Là con. - Tiêu Vũ Xuyên còn là đứa bé, Owen Dục hỏi bé liền trả lời.
Owen Dục nghe được câu trả lời thì hài lòng cười to.
- Biết là con, nhưng mà hình như con chưa cảm ơn chú? Nhanh chóng nói một chút cảm ơn chú Âu đi!
Anh chính là muốn nghe Tiêu Vũ Xuyên gọi anh một tiếng chú Âu, như thế sẽ vui vẻ hơn nhiều.
- Không muốn! - Tiêu Vũ Xuyên cơ hồ là trả lời theo cảm tính, đồng thời đầu cũng lắc lắc rồi nhìn đi nơi khác, nhìn giống như là bé đang cố đánh trống lãng.
Tống Hương Ngưng nghe được câu trả lời của Tiêu Vũ Xuyên không khỏi nhíu chân mày
- Tiểu Xuyên, tại sao có thể không lễ phép như thế? Chú Âu đã chở chúng ta đi chơi, chúng ta phải cám ơn chú Âu mới đúng à, con maunói cảm ơn chú Âu đi.
Cô cũng không biết vì sao Tiêu Vũ Xuyên lại không chịu gọi Owen Dục.
Tiêu Vũ Xuyên vẫn lắc đầu còn nói
- Con thấy mình không cần cảm ơn ông Âu.
Bé nhìn sang Owen Dục, trong mắt tràn đầy khi dễ.
- Này, đứa bé này, con nói chuyện nên chú ý một chút! Ai là ông Âu? - Owen Dục nghe được mình vô duyên vô cớ lại bị người ta cho số tuổi cao lên, nên vô cùng tức giận.
- Con gọi ông, ông Âu - Tiêu Vũ Xuyên một chút cũng không giống như là nói giỡn, nói ra cũng không giống như lời nói của một đứa bé ba tuổi rưỡi.
Sau khi Owen Dục nghe xong, cũng không nhịn nổi, anh nắm hai vai Tiêu Vũ Xuyên, rống to:
- Này, Tiêu Vũ Xuyên. Con đang tính chọc giận chú à? Chú có chỗ nào khiến con không vừa mắt sao?- Anh thật sự là không hiểu đây tột cùng là chuyện gì nữa.
Tiêu Vũ Xuyên bị anh không ngừng lay động, khiến cho sợ hãi, lập tức "ồ ồ" khóc nấc lên.
- Owen Dục, anh đang làm cái gì vậy?! - Thấy Tiểu Xuyên bị Owen Dục hù dọa sợ đến phát khóc, Tống Hương Ngưng vội vàng đi lên trước, kéo tay anh ra khỏi người Tiêu Vũ Xuyên – Anh làm gì để con em sợ? Tiểu Xuyên chỉ là một đứa bé mà thôi!
Cô lo lắng chuyện này sẽ trở thành nỗi ám ảnh trong lòng của Tiểu Xuyên.
- Tại sao em không hiểu cho anh một chút? Tại sao không hỏi rõ lý do liền tức giận với anh.
Owen Dục không để ý đến ánh mắt của những người khác đang nhìn mình, hướng tới Tống Hương Ngưng quát
- Anh không hiểu rõ, đến tột cùng là anh làm sai chỗ nào? Tại sao bé lại chẳng thể tiếp nhận anh? Gọi anh một tiếng cũng khó khăn đến thế sao?
- Như thế cũng không thể trách cứ con - Tống Hương Ngưng rống trở lại - Chính anh phải nói sẽ cố gắng để Tiểu Xuyên từ từ tiếp nhận anh, anh đã nói sẽ cố gắng đem Tiểu Xuyên xem như con ruột của mình? Chẳng lẽ anh lại đối xử với con mình như thế sao?
Cô đột nhiên phát hiện, mình giống như đã tin lầm người.
- Vậy nó cũng phải coi anh là ba của nó chứ? - Owen Dục vẫn tức giận - Chẳng có đứa bé nào lại căm ghét ba nó như vậy cả, những đứa trẻ như thế phải dạy dỗ một trận mới nên người?!
Owen Dục càng nói càng tức giận, giọng nói có phần lớn hơn
- Anh không phải là ba của nó. – Tống Hương Ngưng trả lời.
Tiêu Vũ Xuyên đang nghe xong lời Owen Dục nói, lập tức nín khóc, thét lớn
- Ba con tên là Tiêu Hàn
Bé thét lớn vào mặt Owen Dục, cố ý để cho mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Tống Hương Ngưng cũng cảm thấy Owen Dục nãy giờ đã quá sai rồi. Vì vậy đứng về phía Tiểu Xuyên nói:
- Anh không phải là ba của Tiểu Xuyên, ba của con tên là Tiêu Hàn.
Hiện tại cô cảm thấy nói chuyện với Owen Dục càng ngày càng mệt mỏi.
- Lại là Tiêu Hàn! - Owen Dục gầm nhẹ - Tiêu Hàn . . . . . .Tiêu Hàn . . . . .. . . Tiêu Hàn, kể từ sau khi về nước, em không phải nói về Tiêu Hàn thì lại nhắc đến Tiểu Xuyên, em có bao giờ nghĩ cho anh hay không?
Anh thật rất hối hận khi quyết định trở về nước, càng thêm hối hận để cho cô gặp mặt Tiểu Xuyên.
Tống Hương Ngưng biết được nguyên nhân anh tức giận, nhưng cô cảm thấy anh tức giận đến chẳng thể giải thích được, hơn nữa cô cứ vô ý cùng anh tranh cãi như thế này cũng không phải cách. Cô vô lực đối với anh
- Owen Dục, em mệt quá, em không muốn cùng anh nói chuyện nữa
- Anh cũng không muốn nói chuyện với em nữa - Owen Dục thấy Tống Hương Ngưng nhỏ giọng nói, giọng nói lập tức để lại mềm mại – Mới vừa rồi anh hơi lớn tiếng cãi vã với anh.
Anh hối hận mới vừa không nên rống lớn cô như thế.
- Em không phải ý này. - Tống Hương Ngưng lắc đầu -Chúng ta chia tay đi!