Bằng vào kiến thức đã học được và thái độ làm việc nghiêm túc, Tống Hương Ngưng rất nhanh liền trúng tuyển vào một Công ty Quảng cáo khác, hơn nữa rất nhanh liền trở thành thân quen với các đồng nghiệp ở chỗ làm.
Vốn Tống Hương Ngưng muốn trải qua cuộc sống đơn giản như vậy, thỉnh thoảng đi tìm Tiêu Vũ Xuyên, nhưng Tiêu Hàn giống như không chịu như thế, thường xuất hiện xung quanh cô. Tống Hương Ngưng vốn không nghĩ để ý đến anh, nhưng Tiêu Vũ Xuyên lại ở bên cạnh trợ giúp ba, cộng thêm Tiêu Hàn cơ hồ mỗi một ngày đều đi đến công ty chờ Tống Hương Ngưng tan làm; khiến cho mọi người trong công ty đều biết Tiêu Hàn đang theo đuổi cô.
- Hương Ngưng, cô đem tấm này áp-phích đổi lại, sau đó có thể ra về. - người lãnh đạo trực tiếp của Tống Hương Ngưng tên là Lục Nhu, đưa cho tấm Áp-phích cho Tống Hương Ngưng và nói.
Tống Hương Ngưng biết kết quả, cười đáp:
- Chị Lục Nhu, tôi biết rồi ạ.
Rất nhanh liền theo yêu cầu của Lục Nhu sửa đổi một số phần trong bảng thiết kế, Tống Hương Ngưng nhìn đồng hồ treo tường, vẫn chưa hết giờ làm, cô liền chủ động dọn dẹp một ít đồ trên bàn.
- Hương Ngưng, mới vừa rồi chị Lục Nhu không có nói cho cô biết cô có thể ra về sao? - Đồng nghiệp A lại gần tò mò nói.
- Tôi muốn dọn dẹp một số thứ trên bàn rồi mới về - Tống Hương Ngưng cười nói, tay không ngừng lại.
Đồng nghiệp B cũng tới nhảy vào trò chuyện
- Hương Ngưng, cô đừng nói cho tôi biết cô không biết Tiêu Hàn đang đợi cô nhé.
Nói xong còn làm như là đang nói thật, tỏ vẻ tư lự đợi câu trả lời.
- Tôi . . . . . - Tống Hương Ngưng không nghĩ tới bọn họ lại khơi lên cái đề tài này, đang muốn phản bác, lại bị đồng nghiệp khác đoạt lời.
- Có gì đâu kén chọn - Lần này là đồng nghiệp C lên tiếng - Hương Ngưng à, Tiêu Hàn ưu tú như vậy, hai người lại rất xứng đôi, tính toán lúc nào thì kết hôn đây?
Đồng nghiệp C vừa nói đến kết hôn, bên trong phòng làm việc tất cả mọi người bu lại, muốn tám đến ngọn nguồn vấn đề.
- Mọi người đang nói gì vậy - Tống Hương Ngưng rất muốn im lặng lại chẳng thể im lặng được – Hiện tại tôi và Tiêu Hàn chỉ là bạn bè mà thôi..., xứng đôi kết hôn cái gì chứ, mọi người đừng nói bậy bạ!
Cô ngoài mặt tỏ vẻ coi thường nhưng nội tâm lại rất vui vẻ, nhưng cô càng nghĩ lại càng coi thường, phần vui sướng lại càng rõ ràng.
- Nhưng ai cũng biết Tiêu Hàn đang đeo đuổi cô - Đồng nghiệp C tiếp tục phát huy tính bà tám thiên phú của phụ nữ - Huống chi tôi nghe nói hai người là bởi vì hiểu lầm mà ly hôn , còn có một đứa con chung! Hiện tại Tiêu Hàn là đã có tâm như thế, sao cô không nghĩ đến chuyện quay lại?
Đồng nghiệp C vừa vặn có một người bạn đang làm ở Tiêu Thị, điều cô cần biết đều là dò la qua người bạn đó.
- Cái gì? Hương Ngưng, trước kia cô đã kết hôn rồi sao? Hơn nữa còn là cùng Tiêu Hàn? - Nghe xong câu chuyện của người đồng nghiệp C mọi người trong phòng làm việc đều giật mình.
Tống Hương Ngưng biết nếu như hiện tại không nói gì, đồng nghiệp của cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả cho cô đi, không thể làm gì khác hơn là có chút bất đắc dĩ đáp:
- Đúng vậy, nhưng chúng tôi đã sớm ly hôn rồi, hiện tại chúng tôi chỉ là bạn bè.
Chỉ là cô biết đồng nghiệp của cô chẳng hề tin tưởng lời nói đó.
Quả nhiên, đồng nghiệp C cầm đầu cả đám đồng nghiệp, rối rít lên tiếng phê phán:
- Hiện tại hai người chỉ là bạn bè? Nhưng tôi thấy Tiêu Hàn mọi ngày đều đến đón cô tan làm, chẳng lẽ như thế là việc của bạn bè bình thường phải làm sao? Ai không nhận ra Tiêu Hàn là muốn đuổi theo cô?
- Làm sao có thể! - Tống Hương Ngưng liền vội vàng lắc đầu bày tỏ phản đối – Anh ấy rất tốt với tôi là bởi vì tôi là mẹ của Tiểu Xuyên, không hơn không kém.
Cô vẫn luôn đem câu nói lần trước của Tiêu Hàn là câu nói đùa, không để ở trong lòng; chỉ là bây giờ nghe các đồng nghiệp vừa nói, cô lại có một chút động lòng.
Cả đám đồng nghiệp thấy Tống Hương Ngưng cố chấp như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái
- Hương Ngưng, tại sao cô không dùng đầu óc của mình suy nghĩ một chút, nếu như Tiêu Hàn không phải thích cô, muốn đeo đuổi cô, tại sao anh ta ngày ngày đều hao tâm tổn sức đưa đón cô? Cô không thể nói là vì cô là mẹ của con trai anh ta; tôi cho cô biết, nếu như anh ấy không phải yêu cô, anh ấy sẽ không như thế đâu, ngược lại sẽ xa lánh cô.
Đồng nghiệp C thật sự là không nhìn nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là nói thẳng cho cô biết.
- Cô. . . . . . cô nói là Tiêu Hàn thật yêu tôi sao? - Không thể phủ nhận, Tống Hương Ngưng đích xác là có dao động, trong lòng không ngừng lo lắng hỏi đồng nghiệp C.
- Đương nhiên rồi! – Không chỉ có đồng nghiệp C trả lời cô mà các đồng nghiệp khác cũng vây lại nói - Hương Ngưng, hiện tại quan trọng nhất là cô đối với Tiêu Hàn như thế nào? Cô có nghĩ đến muốn cho anh thêm một cơ hội nữa không?
Đây mới là vấn đề chỗ mấu chốt.
- Tôi. . . . . . . - Tống Hương Ngưng vẫn có chút sửa sang cảm giác không rõ ràng của mình, nhưng sau đó cô rất thành thực nói ra cảm nhận của bản thân - Tôi cũng không biết đây là ý gì, năm đó thời điểm chúng tôi ly hôn mặt dù cố tỏ vẻ không chấp nhất, nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng chẳng dễ chịu gì, có chút buồn buồn, khi đó tôi nhận ra mình rất yêu anh; sau khi ly hôn tôi đi nước Pháp, vào khoảng thời gian ấy tôi cũng rất nhớ Tiêu Hàn, mỗi khi nhớ đến anh trong lòng tôi lại đau đớn, hơn nữa khi đó tôi đã thử mở lòng cho một người con trai khác; nhưng cảm giác ở bên cạnh người đó không giống như khi ở bên cạnh Tiêu Hàn, tôi cảm thấy được là mình đang dối lòng, hơn nữa vẫn thường nhớ đến Tiêu Hàn; sau khi trở về, tôi được nhận lại Tiểu Xuyên, càng không tự chủ được lại rất dễ nhớ tới Tiêu Hàn. Tôi biết cảm giác đó là như thế nào, nhưng trong lòng tôi cảm nhận rất rõ cảm giác tôi dành cho anh rất khác với những người con trai kia.
- Hương Ngưng ngu ngốc, cô đã yêu Tiêu Hàn rồi mà không biết! - Đồng nghiệp C trợn trắng mắt, tiếp tục hỏi – Có phải lúc cô ở bên cạnh người bạn trai cũ, sẽ cảm thấy anh rất cao chẳng thể với tới, sẽ có khoảng cách rất lớn, hơn nữa cô chỉ xem anh như một người anh trai của mình thôi; thế nhưng khi cô ở bên cạnh Tiêu Hàn, cô sẽ cảm thấy tim đập rất nhanh, có lúc lại bởi vì một cái ánh mắt, một câu nói của Tiêu Hàn mà da mặt nóng lên, sẽ để ý đến từng cử chỉ của Tiêu Hàn, sẽ nhớ Tiêu Hàn trong vô thức?
- Làm sao cô biết? - Mặt Tống Hương Ngưng không thể tưởng tượng nổi nhìn tới trước đồng nghiệp C.
- Đó là bởi vì cô yêu anh ấy - Lần này người nói chuyện không phải đồng nghiệp C, mà là toàn thể đồng nghiệp.
Đồng nghiệp C càng thêm là nhân cơ hội kết luận
- Vậy bây giờ tốt lắm, Tiêu Hàn yêu cô, cô yêu Tiêu Hàn, bây giờ có thể quay lại đi.
- Nhưng. . . . . . - Tống Hương Ngưng vẫn cảm thấy có điểm quái lạ - Chuyện này không phải là vì chúng tôi có cùng quan hệ với Tiểu Xuyên sao?
Cô luôn cảm thấy Tiểu Xuyên chiếm một vị trí rất lớn trong trái tim cô.
Cả đám đồng nghiệp dứt khoát lắng tai nghe, hoàn toàn không có nghe được lời của cô.
Nhìn một đám đồng nghiệp nhiệt tâm như vậy, Tống Hương Ngưng cảm thấy trong lòng dần ấm áp
- Có chị em các cô cùng chia sẻ cảm xúc với tôi khiến tôi vô cùng ấm áp.
Cô thành thật nói ra lời cảm ơn từ đáy lòng mình
Cô chưa bao giờ có được những người bạn tốt như thế này, ngày trước mọi chuyện đều do cô tự quyết định, cho nên cô không biết đem cảm xúc của mình chia sẻ lại cảm thấy nhẹ nhàng đến vậy.
- Thôi có gì đâu, đừng khách sáo - Mặt đồng nghiệp A không chịu nổi nhìn cô, xoay người nhìn ra ngoài cửa cổ, sau đó mặt ái muội nhìn Tống Hương Ngưng - Hương Ngưng, Tiêu Hàn đã đến đón cô rồi kìa. Cô về mau đi, chúng tôi vẫn chờ uống rượu mừng của cô.
Nói xong còn dùng lực đẩy Tống Hương Ngưng một cái.
Tống Hương Ngưng nhìn một đám đồng nghiệp, cảm thấy nên thử nghe lời họ một lần, nhìn thẳng vào tình cảm của mình. Cô cười, cầm túi xách lên, sau đó chào tạm biệt bọn họ trước khi ra về
- Vậy tôi về trước đây, còn nữa, một lần nữa, xin cảm ơn mọi người.
Nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc.
Không có ai nghĩ đến Tiêu Vũ Xuyên sẽ hỏi một vấn đề như vậy, vì vậy khiến cho không khí vốn ngột ngạt lại càng thêm lúng túng.
Tiêu Vũ Xuyên thấy không có người trả lời bé, ánh mắt của ba mẹ lại rất lạ, liền lặp lại câu hỏi một lần nữa:
- Mẹ, tại sao mẹ không ở lại đây cùng với ba, với Tiểu Xuyên và với bà nội?
Tống Hương Ngưng cảm thấy, nếu như không trả lời câu hỏi của Tiêu Vũ Xuyên, bé sẽ không bỏ qua, đang muốn nói những gì, thì Tiêu Hàn đã lên tiếng nói trước.
- Tiểu Xuyên, làm sao con lại hỏi như thế? - Tiêu Hàn nghiêm túc nói .
Tiêu Vũ Xuyên vô tội bị phê bình cảm thấy vô cùng uất ức
- Con chỉ muốn hỏi một chút lý do tại sao mẹ không ở cùng chúng ta, mẹ lại phải sống riêng, nhiều lúc con muốn gặp mẹ lại không gặp; huống chi thầy giáo cũng đã nói ba mẹ là phải ở cùng nhau.
Bé không hiểu sao tại sao Tiêu Hàn lại không thích nói như thế.
- Con . . . . . – câu trả lời của Tiêu Vũ Xuyên khiến Tiêu Hàn không nghĩ tới, cũng chẳng biết phải phê bình bé vì điều gì, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm vào bé.
Tống Hương Ngưng nghĩ thật lâu, rốt cuộc nghĩ tới một đáp án tương đối thuyết phục, liền cười xấu hổ nói:
- Tiểu Xuyên, bởi vì mẹ phải chăm sóc ông ngoại, cho nên thì không thể cùng Tiểu Xuyên ở với nhau.
Cô hi vọng đáp án này có thể làm cho Tiêu Vũ Xuyên tiếp nhận.
- Chúng ta dẫn ông Ngoại đến đây ở cùng là được rồi - Tiêu Vũ Xuyên rõ ràng không thể tiếp nhận đáp án này - Huống chi thầy giáo cũng không có nói mẹ và ông ngoại chẳng thể ở cùng nhau. Mẹ, nhanh vềnhà ở với con đi.
- Này . . . . . - Hiện tại Tống Hương Ngưng cũng không biết nên nói cái gì cho đúng, không thể làm gì khác hơn là ngẩn người tại đó, có chút luống cuống hướng nhìn Tiêu Hàn muốn nhờ anh giúp đỡ.
Tiêu Hàn không có nhìn về phía Tống Hương Ngưng, mà mặt không che giấu được hưng phấn nhìn Tiêu Vũ Xuyên:
- Tiểu Xuyên, con là muốn ba mẹ ở bên cạnh nhau có phải không?
Thấy Tiêu Vũ Xuyên vẫn muốn ở cùng Tống Hương Ngưng, Tiêu Hàn dứt khoát coi cái này là cơ hội để đoạt Tống Hương Ngưng về, tính toán lôi kéo Tiêu Vũ Xuyên ra làm bia giúp mình.
Tiêu Vũ Xuyên nghe vậy, lập tức gật đầu
- Đúng vậy ạ, mẹ phải về nhà ở.
Bé vẫn kiên trì mời Tống Hương Ngưng trở về nhà họ Tiêu.
- Vậy thì tốt, ba nhất định sẽ đem mẹ con về ở với chúng ta được không?
Khóe miệng Tiêu Hàn đã dương lên, nghĩ che giấu cũng không che giấu được.
- Này, Tiêu Hàn, anh đang nói cái gì thế!
Tống Hương Ngưng tâm hoảng ý loạn không nghĩ tới Tiêu Hàn cũng sẽ cùng Tiêu Vũ Xuyên nói lung tung, nhất thời nóng nảy.
- Anh không có nói lung tung, không tin em có thể hỏi Tiểu Xuyên!
Tiêu Hàn rõ ràng chính là cầm Tiêu Vũ Xuyên ra làm bia đỡ đạn.
Tiêu Vũ Xuyên và Tiêu Hàn đứng cùng một chiến tuyến quyết định trút giận trên người Tống Hương Ngưng
- Mẹ, ba dĩ nhiên không có nói lung tung. Thầy giáo nói là ba mẹ ở cùng một chỗ mới có thể vui vẻ, hiện tại hai người phải ở cùng một chỗ.
Tiêu Vũ Xuyên đem lời của thầy giáo ở nhà trẻ ra làm thánh chỉ.
- Hai người. . . . . . . - Tống Hương Ngưng há miệng nói không lại hai cha con bọn họ, không thể làm gì khác hơn là căm miệng cái gì cũng không nói, vẫn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, cuối cùng không biết nên làm sao làm cho phải, chỉ có thể nắm túi xách bên cạnh lên, đứng dậy liền đi ra ngoài.
- Hương Ngưng, con đi đâu vậy? – Mẹ Tiêu thấy chuyện này có chút không đúng, vội vàng lên tiếng hỏi. Bà xem ra Tiêu Hàn muốn mượn Tiểu Xuyên đoạt Tống Hương Ngưng về, mà cũng hợp với ý bà, nên vừa rồi bà mới không lên tiếng. Không nghĩ tới bây giờ Tống Hương Ngưng lại đi ra ngoài, xem ra Tiêu Hàn đã bức Tống Hương Ngưng rồi.
- Con không có thời gian ở lại đây hao tâm tổn sức nữa, con muốn vềnhà. - Tống Hương Ngưng cũng không có dừng bước lại. Đúng như mẹ Tiêu suy nghĩ, Tống Hương Ngưng quả nhiên là bị Tiêu Hàn làm tức rồi, tới nói chuyện với bà mà giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo.
- Nơi này chính là nhà của em. - Tiêu Hàn nhất thời nhanh miệng, nói ra lời nói trong tim của mình. Anh nhìn thấy bước chân của Tống Hương Ngưng càng lúc càng nhanh, vì vậy liền vội vàng tiến lên giữ cô lại.
- Anh đừng nói lung tung như vậy - Tống Hương Ngưng bị Tiêu Hàn làm cho kinh động, vì vậy giọng nói càng thêm ác liệt. Cô muốn tránh thoát khỏi bàn tay Tiêu Hàn, bất đắc dĩ Tiêu Hàn không để cho cô thành công, ngược lại càng nắm chặt hơn.
Tiêu Hàn thấy hiện tại cho dù nói gì, Tống Hương Ngưng cũng sẽ coi lời anh là nói nhảm, liền không nói tiếp nữa, mà là dịu dàng nói:
- Để anh tiễn em về - Anh nghĩ muốn đưa Tống Hương Ngưng về nhà, sẽ làm cô cảm động.
- Đúng vậy, đúng vậy, Hương Ngưng à, con hãy để cho Tiêu Hàn chở con về . – Mẹ Tiêu biết Tiêu Hàn đang suy nghĩ gì, vội vàng nói.
Tống Hương Ngưng mặc dù muốn cự tuyệt, nhưng bàn tay đang bị nắm chặt không có cơ hội để cho cô phản đối, không thể làm gì khác hơn là đi theo Tiêu Hàn.
Tống Hương Ngưng cho là Tiêu Hàn sẽ lái xe đưa cô trở về, không nghĩ tới anh lại đi bộ theo cô về. Ở trên đường, Tiêu Hàn vẫn dắt tay của cô, lực cầm mặc dù không lớn, nhưng không cho cô cơ hội tránh thoát.
- Lần sau không cần cùng Tiểu Xuyên đùa kiểu này nữa - Tống Hương Ngưng nhớ tới đoạn đối thoại của hai người ở phòng khách – Xem đó đơn giản là một vở kịch vui.
Nhất là Tiêu Hàn thế nhưng lại hùa theo Tiểu Xuyên.
Tiêu Hàn nghe được, nhướng mày
- Anh lại không xem đó là đang đóng kịch.
- Anh xem đó không phải là đang đóng kịch vui vậy thì là gì hả? – Giọng nói của Tống Hương Ngưng có phần cao lên – Anh nên suy nghĩ một chút vừa rồi mình đã cùng Tiểu Xuyên nói những gì đi? Cái gì gọi là ba mẹ phải ở cùng một chỗ? Chúng ta đã ly hôn rồi đúng không? Đừng nói anh chưa nói rõ ràng chuyện đó với Tiểu Xuyên nhé, lại còn hồ đồ đứng về phe của con, còn nói cái gì đó mới là nhà của chúng ta, điểm này thật buồn cười.
Bây giờ cô muốn cùng Tiêu Hàn nói rõ, mặt không tự chủ được có chút nóng lên, thật may là có màn đêm che giấu, để cho cô không có bị phát hiện mình đang bối rối.
- Anh không có nói lung tung. - Tiêu Hàn dừng bước, nghiêm nghị nhìn Tống Hương Ngưng – Anh biết rõ nói vào lúc này sẽ rất đột ngột, nhưng anh rất muốn nói, em đối với anh mà nói không đơn giản chỉ là mẹ của Tiểu Xuyên
- Không chỉ là mẹ của Tiểu Xuyên? - Tống Hương Ngưng cảm thấy có chút buồn cười – Em đối với anh mà nói, trừ là mẹ của Tiểu Xuyên cũng chỉ là mẹ của Tiểu Xuyên. Chúng ta trừ quan hệ này không có bất kỳ quan hệ nào khác. Cái này em rất rõ ràng.
- Vậy nếu như nói anh nghĩ cho chúng ta trở lại một bước quan hệ cũ thì sao? - Tiêu Hàn dắt tay Tống Hương Ngưng đi về phía trước.
Tống Hương Ngưng muốn tránh thoát tay Tiêu Hàn, nhưng cô càng tránh thoát, Tiêu Hàn càng dùng lực kéo tay cô, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bỏ qua chạy trốn, nhưng trong lời nói cũng không muốn nhận thua
- Anh nghĩ gì là chuyện của anh, không phải là chuyện của em
- Không! - Tiêu Hàn thâm ý mà lắc đầu - Đây là chuyện của hai chúng ta, một mình anh không thể quyết định được.
- Vậy em nói cho anh biết, em không muốn có thêm quan hệ nào khác với anh. - Tống Hương Ngưng nghĩ cũng không có nghĩ phải trả lời như thế này.
Tiêu Hàn không nghĩ tới Tống Hương Ngưng nhanh như vậy liền phản bác lời của anh, hơn nữa còn nói như đinh chém sắt, trong đầu không khỏi dâng lên một tia mất mác, nhưng anh còn là vẫn kiên định nói:
- Không được, Hương Ngưng, anh nhất định sẽ theo đuổi em lần nữa, sẽ cố gắng mang em trở về nhà họ Tiêu
- Anh . . . . .
Tống Hương Ngưng muốn nói rằng Tiêu Hàn cố tình gây sự, nhưng vừa chuẩn bị nói ra miệng, liền lại bị Tiêu Hàn đoạt mất.
- Được rồi, đã về đến nhà em rồi. Em cũng nên vào nhà nhanh một chút không ba Tống sẽ rất lo lắng đó. - Tiêu Hàn rất săn sóc buông tay của cô ra.
Lấy lại được tự do Tống Hương Ngưng mới móc chìa khóa ra, thời điểm tính toán mở cửa, bỗng dưng Tiêu Hàn đang đứng ở sau lưng ôm trọn cô vào lòng.
- Đây là phần thưởng cho anh! - Tiêu Hàn xấu xa cười nói – Được rồi, vào nhà thôi!
Nói xong anh lưu luyến không rời buông Tống Hương Ngưng ra,.....