Nhật Linh ngồi trên cái giường lớn màu trắng giữa phòng, chống tay nhìn những đồ vật trông phòng. Đơn giản nhưng quý phái. Cả căn phòng trang trí theo tông màu trắng làm nổi bật cái chủ nghĩa “vô dục” của chủ nhân. Trang nhã nhưng không cầu kì, kiểu cách. Một từ để miêu tả căn phòng này: tinh tế. Tinh tế từ cách bài trí đến chọn đồ vật, từ họa tiết đến không gian. Thế nhưng, nhìn cái giường êm ái này, cô lại chỉ muốn ngủ. Và thế là, không kìm được lòng, cô nằm xuống ôm gối ngủ ngon lành.
Một lúc sau, Khởi Nam từ phòng tắm đi ra. Cậu mặc một cái áo phông trắng và quần ngố nhìn vừa bụi bặm, nhưng vẫn rất đẹp trai. Nam cầm cái khăn bông vò vò cái đầu, lơ đễnh lướt qua căn phòng. Ngay lập tức, ánh mắt cậu dừng lại trên cái giường yêu quý của cậu, khuôn mặt nhanh chóng tối sầm lại. Trên giường, Nhật Linh đang ngủ với cái tư thế cực kì khó coi, trong tay còn ôm cái gối của cậu mà cười toe toét. Hình như cô mơ thấy điều gì hay ho lắm.
Nam đi đến bên giường, đinh lay cô ta dậy thì chợt nhớ ra cô ta là ma, làm sao cậu có thể chạm vào được. Khởi Nam thở dài ngao ngán. Hầy, cô ta mà còn sống thì cũng tận số với cậu rồi. Còn dám… Khung cảnh trong nhà tắm mấy phút trước lại hiện ra khiến Nam chỉ muốn đưa tay bóp chết Nhật Linh cho rồi. Cậu bĩu môi. Cái gì mà hồn ma thiếu nữ xinh đẹp chứ? Cô ta nghĩ mình đủ khả năng sao?
Đang phiêu du với những ý nghĩ trong đầu, Khởi Nam giật bắn mình khi Linh quà chân đạp cậu một cái. Cậu nhóc mất thăng bằng chới với nhưng may mắn túm được cái thành bàn. Cậu bừng bừng lửa giận. Đáng chết, con nhỏ đó dám đạp cậu một cái. Được lắm, Nhật Linh, thù này tôi nhất định phải trả. Cô chạm được vào người cậu đúng không? Vậy thì chắc chắn cậu cũng chạm được vào cô! Nghĩ thế, Khởi Nam đưa chân đạp Nhật Linh một cước bay xuống giường.
- Nhật Linh, cô mau dậy cho tôi! – Nam hét lên.
Nhật Linh đang say giấc mộng với hàng ngàn đồ ăn ngon, chợt có một bàn chân thối từ trên trời đáp xuống. Cô vội vội vàng vàng ôm lấy đống đồ ăn, gào khóc thảm thiết. Sau đó, một hố sâu xuất hiện hút cô vào. Và hiện giờ, cô thấy người đau ê ẩm. Cô xoa xoa cái bàn tọa đáng thương của mình, lơ lửng bay lên và gào to:
- Tên khỉ khô nào dám đạp bổn tiểu thư xuống đất vậy hả? Có biết người ta đang…..
Lời của cô đang như nước sông Hồng tuôn chảy thì đột nhiên ngưng bặt. Nguyên do là cô thấy ngay cái bản mặt trời không dung đất không tha của thằng đại Boss tương lai của cô đang đen sì và chợt nhớ ra mình đang nằm trên giường của ai. Nghĩ đến số tiền hai mươi lăm triệu, cô cười khan một tiếng:
- Ha ha….. Boss tắm xong rồi à?
- Cô đang sao? Sao không nói nốt đi? – Khởi Nam ngồi trên ghế khoanh tay, giậm chân, khuôn mặt hắc ám nói.
- …. – “Khởi Nam à, cậu vui tính thật đấy. Cậu nhìn cái mặt cậu thế kia thì ai mà nói được chứ?” Cái ý nghĩ đó, Nhật Linh như muốn hét lớn lên cho ai kia nghe cho rõ. Thế nhưng… gan cô lại không lớn đến thế.
Khởi Nam nhìn cô nàng trước mặt đang khúm núm như gà con nép sau cánh mẹ thì muốn cười lắm đấy nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt không chút biểu cảm. Từ tối đến giờ, tự nhiên lại gặp được cô gái này, không trêu chọc một chút thì không phải quá phí hoài sao? Khởi Nam cười thầm trong lòng, quyết định đùa dai một phen.
- Sao không nói? Khinh tôi à? – Cậu nhả từng chữ. Lạnh lùng, băng giá kèm theo nụ cười nhếch mép ngạo mạn.
- Boss, tôi đâu dám, tha cho tôi đi.
Nhật Linh muốn khóc. Chết tiệt, vì tiền mà cô phải bán đi danh dự đời cô thế này đây. Ấy thế nhưng đã làm thì phải làm cho trót. Không thể phí hoài mấy phút vừa qua được. Nếu bỏ cuộc giữa chừng, ông anh Diêm Vương keo kiệt sẽ không chịu trả cô một đồng. Thế không phải phí công cô nãy giờ mòn mỏi tìm đường nhờ cái bản đồ chết dẫm kia sao? -_-“
“Khoan, Boss? Sao nãy giờ cô ta cứ gọi mình là Boss vậy? Không lẽ bố mình thuê ma đến làm quản lí mới cho mình sao?” Khởi Nam chợt nhận ra cái thứ kì quặc mà nãy giờ đang diễn ra. Cậu nhìn Nhật Linh, ánh mắt dò xét. Cuối cùng, cậu hết mặt về phía cô, hỏi:
- Ê, nhóc, sao cô lại gọi tôi là Boss?
Nhật Linh nghệch mặt vì câu hỏi bất ngờ. Đấy, vẫn là cái tính phản ứng chậm của cô. Mãi một lúc, cô mới tiêu hóa được cái ý nghĩ của câu hỏi vừa rồi. Thế là, cô liền đem câu chuyện li kì rùng rợn lúc cô gặp anh thần chết đẹp trai ra kể. Rồi, nhìn cái mặt cũng ngu không kém của “Người được chọn”, cô cũng hiểu anh ta cũng đang không hiểu cái người được chọn là cái khỉ khô gì. Ầy, cô hiểu mà. Cô ở Âm giới năm năm còn không biết, huống chi là người bình thường như anh ta. Và, cô đem trích dẫn nguyên văn câu nói đậm đà chất khái niệm của Bảo Khánh ra giảng đạo. Cảm giác như thể mình là cô giáo của một người vốn có quyền vị hơn cô thật là thích. Cô thầm hoang tưởng cảm xúc trong đầu.
Khởi Nam vừa nghe cô luyên thuyên ở phía trước, vừa gật gật đầu. Nói cái gì mà “Người được chọn”, rồi cái gì mà “kế thừa Diêm đế”? Cậu cũng chẳng ham mấy cái này nhưng mà tự nhiên có người nhận cậu làm chủ thì cũng hay ho đấy nhỉ. Cậu nhếch môi:
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
- A? Không đồng ý?
Trong trí óc của Nhật Linh hiện lên cảnh tượng những tờ tiền đẹp đẽ vẫy tay tạm biệt cô rồi vỗ cánh bay đi mất. Thế không phải là cực kì đau khổ sao? Nghĩ thế, Nhật Linh nhanh chóng biến thân thành một hầu nữ xinh đẹp với đôi tai mèo, một hình tượng hầu gái phổ biến trong manga Nhật. Hình như mấy tên con trai rất thích thứ này. Vì hai mươi lăm triệu, nhịn nhục nào. Nhật Linh bay đến ôm chân Khởi Nam, gào khóc:
- Đại Boss đẹp trai, cậu đừng bỏ tôi. Không có cậu, tôi biết làm sao đây? Hu hu, đại Boss à, cậu sẽ không nhẫn tâm thế chứ?
Khởi Nam đen mặt. Cô ta là đang làm cái trò gì chứ? Nghĩ cậu là cái gì? Cậu gắn bó mật thiết với cô ta lắm sao?
- Boss à, Boss ơi, cậu nghĩ xem, có một người bảo vệ trung thành xinh đẹp như tôi, không phải cậu rất lời sao? Đừng có bỏ tôi mà. Hu hu…. – Nhật Linh nước mắt ngắn nước mắt dài, tha thiết cầu khẩn.
Đột nhiên, bụng cô đau thắt lại, cô gục từ trên cao xuống. Khởi Nam hình như không lường được sự việc, theo phản xạ liền đỡ cô dậy.
- Này, cô không sao chứ?
- Tôi… Làm ơn, cho tôi một chút đồ ăn… Mấy ngày nay tôi không ăn gì rồi. – Nhật Linh bỗng chốc thành một con ma đói, thều thào nói không ra hơi. Mấy ngày hôm này, cô bỗng kiếm được một đĩa game cực hay ở Âm giới, đã thế trong đó lại có biết bao mĩ nam, khiến cô không rời mắt ra được, bỏ ăn mấy bữa liền.
Nghe cô nói thế, Khởi Nam bỗng rủ lòng mà thương cô, liền lấy thức ăn đưa cho cô. Nhìn đống đồ ăn không giảm đi tí nào trên bàn mà cô thì vẫn cắm cúi ăn như hổ đói, Khởi Nam khẽ rùng mình.”Đây là cuộc sống của ma sao? Hình như cô ta chỉ cần cúng đồ ăn là được. Chắc cô ta nghèo khổ lắm. Haizz… thế bảo sao phải làm việc này. Thôi cứ cho cô ta theo cũng chẳng có gì bất lợi cho mình cả. Đã thế còn có một món đồ thú vị bên cạnh, cũng hay đấy chứ.” Khởi Nam nghĩ thế rồi khẽ nhếp môi cười.
Và thế là… quan hệ chủ tớ bắt nguồn từ đây…
…….
7 giờ sáng ngày hôm sau…
Ánh nằng chan hòa tràn vào căn phòng lớn, soi rọi lên mọi vật qua khung cửa kính. Ngoài cửa ngôi biệt thự là một khu vườn khá rộng. Tiếng chim ca ríu rít trên vòm cây xanh thẫm. Những khóm hoa cẩm tú cầu còn rung rinh những giọt sướng sớm chưa tan. Ông mặt trời đeo kính râm nở nụ cười tỏa nắng, tạo nên sự lung linh cho những giọt sương trên lá.
Đùa đấy, cái khung cảnh chính không phải cái cảnh tượng lãng mạn thế đâu.
Di chuyển góc độ, ở một căn phòng rộng rãi nào đấy, một khung cảnh vô cùng huy hoàng đang diễn ra. Khởi Nam chùm chăn kín đầu, mặc cho cô giúp việc đang ra sức gọi cậu dậy. Thế nhưng, mọi việc đều là công cốc khi cậu hoàn toàn bỏ ngoài tai và vẫn say sưa với giấc mộng đẹp. Cô giúp việc bất lực nhìn cậu rồi thở dài, chán nản đẩy cửa ra khỏi phòng, để mặc cậu chủ đẹp trai đang trong nguy cơ muộn học vẫn ngủ ngon lành.
Nhật Linh đã thức dậy từ lâu. Ấy, đừng có nhìn cô với ánh mắt kì lạ như thế. Ma thì ma, vẫn phải ngủ chứ bộ. Huống chi không ngủ thì nhan sắc của cô sẽ tàn tạ đến mức nào? Trở lại vấn đề chính, Nhật Linh bay lơ lửng trên đầu giường chứng kiến toàn bộ màn “thể dục buổi sáng” của cô giúp việc mà trong lòng cảm thương sâu sắc đối với cái họng liễu yếu đào tơ của cô ta mà ngày nào cũng phải hét như này. Tội nghiệp, thật là vô cùng tội nghiệp.
Và thế là, Nhật Linh quyết định ra tay trượng nghĩa, xắn tay áo giúp đỡ cô giúp việc kia gọi con heo nào đó dậy đi học. Nha, như thể cô đang là mẹ tên đó vậy. Tự hào quá đi mất.
Nói thì dễ lắm, nhưng việc làm như thế nào mới là một vấn đề nan giải. Nhật Linh nhìn trần nhà, nhìn sàn nhà, nhìn trái, nhìn phải, xoa xoa cằm, ánh mắt nheo nheo nhìn cái “ đống” trên giường. Mấy phút sau, hình như suy nghĩ kĩ rồi, cô mới lại gần, dồn hết tinh lực văn chương của mình mà cất giọng nhỏ nhẹ:
- Boss ơi, đến giờ đi học rồi. Dậy mau đi nào. Dậy đi. Boss có biết khi Boss đang ngủ gà ngủ gật ở trên giường Boss thì có biết bao người đã dậy và làm việc rồi không? Họ có cuộc sống nhộn nhịp, vui vẻ, sôi động biết bao. Boss mau…
- Im đi, phiền quá! – Không nể nang gì khi bị người khác phá bĩnh giấc ngủ, Khởi Nam nhăn mặt gắt lên.
Phiền? Dám nói cô phiền? Cô đã bỏ công bỏ sức ra gọi hắn dậy đi học, hắn lại còn gắt gỏng với cô? A, tên đáng ghét, cô chưa đạp chết hắn thì thôi, sao hắn dám chứ? Hử? cô vừa nghĩ gì ấy nhỉ? Đá? Nhật Linh bỗng nở một nụ cười quái dị, khuôn mặt gian tà liếc cái tên vừa gắt cô.
Nhật Linh nhẹ nhàng bay bay đến bên giường Khởi Nam, cúi xuống nhìn hắn, nụ cười càng thêm đậm. Cô đứng thẳng người dậy, đưa bàn chân ngọc ngà của mình đặt lên mặt hắn. Rồi cô quay đi, che miệng cười. Qủa đúng như dự đoán, chưa đầy mấy giây sao, Khởi Nam bật dậy, khua khua tay….
- Aaaaa, lạnhhhhhhhhhhhhh……. Đứa chết dẫm nào dám để đá lên mặt bản thiếu gia đây hả?
Nhật Linh nhanh chóng biến mất rồi giả vờ xuất hiện ngay ở nơi cách đó một khoảng khá xa, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng, bay lại gần cậu.
- Boss sao thế?
Khởi Nam nhìn Nhật Linh đang lơ lửng ngày một gần thì kinh ngạc, run run chỉ vào cô, ánh mặt khinh hoàng tột độ. Nhưng mấy phút sau, hình như đã nhớ ra được chuyện gì đó, cậu liền thu tay lại, lơ đãng nhìn vật thể trước mặt. Khởi Nam vò vò mái đầu rối bù hơn tổ quả, hỏi không thể bình thản hơn:
- Ờ, không có gì. Mấy giờ rồi?
Nhật Linh nhìn cái hành động và phản ứng kì quái của Khởi Nam thì nghiêng đầu ngu ngơ, một lúc sau mới tiêu hóa được câu hỏi. Cô liếc cái đồng hồ gần đó, quay ra ngơ ngác trả lời.
- 8 giờ kém 15 ạ.
- Cái gì? 8 giờ kém 15? Sao không gọi tôi dậy. Chết tiệt, muộn học rồi.
Khởi Nam nghe câu trả lời thì trợn mắt lên, nhanh chóng tung chăn chạy ra khỏi giường, miệng vẫn còn gào thét. Cậu mở tủ quần áo, quơ vội bộ đồng phục trên mắc treo, chạy thẳng vào nhà vệ sinh với tốc độ tên lửa. A, đáng chết, cậu mà muộn học thì sẽ hỏng mất hình tượng hoàng tử danh giá, thần tượng gương mẫu mất thôi. Cmn, chỉ tại bữa tiệc tối hôm qua. Đã tan muộn lại còn phải ngồi nghe con ma nữ ngoài kia thuyết trình cái gì đó về “người được chọn”. Người được chọn cái cóc khô gì chứ? Muộn học rồi…
Nhật Linh ném ánh mắt khinh bỉ về phía tên heo lười vừa chạy vào “Wiliam Cường” với tốc độ sấm sét. Không gọi? Là ai gắt gỏng với cô khi cô có lòng hảo tâm gọi cậu dậy chứ? Là ai còn muốn làm heo chùm chăn ngáy không thèm quan tâm đến xung quanh chứ? Là ai bắt cô phải sử dụng cái chiêu tối hậu kia? Là ai? Ai hả? Nhật Linh bĩu môi không thèm quan tâm. Hứ, muộn chết nhà ngươi đi.
Bằng tốc độ siêu siêu cấp, chỉ mười phút sau, Khởi Nam đã đồng phục chỉnh tề, khuôn mặt đẹp trai sát gái ngời ngời, bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cậu quơ nhanh cái cặp để trên ghế salon, chạy đến cửa. Đưa tay định mở cửa, cậu bỗng khựng lại, nhìn cái vật thể đang lẽo đẽo phía sau. Nói vật thể cũng không đúng. Vì cô là ma mà.
- Cô đi theo tôi làm gì?
- Tôi có nhiệm vụ bảo vệ cậu 24/24. – Nhật Linh ngơ ngác trả lời.
- … - Khởi Nam ôm trán thở dài. Phiền phức quá đi. Biết vậy cậu đã không nhận lời rồi. Khởi Nam nhìn cô, thầm cảm thán. Làm sao đây? Các fan nữ của cậu mà bắt gặp cô ta liệu có xảy ra scandal không?
Như đọc được suy nghĩ của cậu, Nhật Linh cười híp mắt nói.
- Yên tâm, chỉ có mình Boss thấy tôi thôi.
- Được.
- Vậy đi thôi. – Nhật Linh hào hứng bay theo.
- Mà mấy giờ rồi? – Khởi Nam thong dong xuống cầu thang, quay lại hỏi.
- Ừm… – Nhật Linh vươn cổ dài ra nhìn lên cái đồng hồ ở trên phồng Khởi Nam. Một lúc sau, cô thu cổ lại, trả lời. – 8 giờ 15 phút ạ.
- O.O
… Buổi sáng đầu tiên, huy hoàng muộn học.
Một lúc sau, Khởi Nam từ phòng tắm đi ra. Cậu mặc một cái áo phông trắng và quần ngố nhìn vừa bụi bặm, nhưng vẫn rất đẹp trai. Nam cầm cái khăn bông vò vò cái đầu, lơ đễnh lướt qua căn phòng. Ngay lập tức, ánh mắt cậu dừng lại trên cái giường yêu quý của cậu, khuôn mặt nhanh chóng tối sầm lại. Trên giường, Nhật Linh đang ngủ với cái tư thế cực kì khó coi, trong tay còn ôm cái gối của cậu mà cười toe toét. Hình như cô mơ thấy điều gì hay ho lắm.
Nam đi đến bên giường, đinh lay cô ta dậy thì chợt nhớ ra cô ta là ma, làm sao cậu có thể chạm vào được. Khởi Nam thở dài ngao ngán. Hầy, cô ta mà còn sống thì cũng tận số với cậu rồi. Còn dám… Khung cảnh trong nhà tắm mấy phút trước lại hiện ra khiến Nam chỉ muốn đưa tay bóp chết Nhật Linh cho rồi. Cậu bĩu môi. Cái gì mà hồn ma thiếu nữ xinh đẹp chứ? Cô ta nghĩ mình đủ khả năng sao?
Đang phiêu du với những ý nghĩ trong đầu, Khởi Nam giật bắn mình khi Linh quà chân đạp cậu một cái. Cậu nhóc mất thăng bằng chới với nhưng may mắn túm được cái thành bàn. Cậu bừng bừng lửa giận. Đáng chết, con nhỏ đó dám đạp cậu một cái. Được lắm, Nhật Linh, thù này tôi nhất định phải trả. Cô chạm được vào người cậu đúng không? Vậy thì chắc chắn cậu cũng chạm được vào cô! Nghĩ thế, Khởi Nam đưa chân đạp Nhật Linh một cước bay xuống giường.
- Nhật Linh, cô mau dậy cho tôi! – Nam hét lên.
Nhật Linh đang say giấc mộng với hàng ngàn đồ ăn ngon, chợt có một bàn chân thối từ trên trời đáp xuống. Cô vội vội vàng vàng ôm lấy đống đồ ăn, gào khóc thảm thiết. Sau đó, một hố sâu xuất hiện hút cô vào. Và hiện giờ, cô thấy người đau ê ẩm. Cô xoa xoa cái bàn tọa đáng thương của mình, lơ lửng bay lên và gào to:
- Tên khỉ khô nào dám đạp bổn tiểu thư xuống đất vậy hả? Có biết người ta đang…..
Lời của cô đang như nước sông Hồng tuôn chảy thì đột nhiên ngưng bặt. Nguyên do là cô thấy ngay cái bản mặt trời không dung đất không tha của thằng đại Boss tương lai của cô đang đen sì và chợt nhớ ra mình đang nằm trên giường của ai. Nghĩ đến số tiền hai mươi lăm triệu, cô cười khan một tiếng:
- Ha ha….. Boss tắm xong rồi à?
- Cô đang sao? Sao không nói nốt đi? – Khởi Nam ngồi trên ghế khoanh tay, giậm chân, khuôn mặt hắc ám nói.
- …. – “Khởi Nam à, cậu vui tính thật đấy. Cậu nhìn cái mặt cậu thế kia thì ai mà nói được chứ?” Cái ý nghĩ đó, Nhật Linh như muốn hét lớn lên cho ai kia nghe cho rõ. Thế nhưng… gan cô lại không lớn đến thế.
Khởi Nam nhìn cô nàng trước mặt đang khúm núm như gà con nép sau cánh mẹ thì muốn cười lắm đấy nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt không chút biểu cảm. Từ tối đến giờ, tự nhiên lại gặp được cô gái này, không trêu chọc một chút thì không phải quá phí hoài sao? Khởi Nam cười thầm trong lòng, quyết định đùa dai một phen.
- Sao không nói? Khinh tôi à? – Cậu nhả từng chữ. Lạnh lùng, băng giá kèm theo nụ cười nhếch mép ngạo mạn.
- Boss, tôi đâu dám, tha cho tôi đi.
Nhật Linh muốn khóc. Chết tiệt, vì tiền mà cô phải bán đi danh dự đời cô thế này đây. Ấy thế nhưng đã làm thì phải làm cho trót. Không thể phí hoài mấy phút vừa qua được. Nếu bỏ cuộc giữa chừng, ông anh Diêm Vương keo kiệt sẽ không chịu trả cô một đồng. Thế không phải phí công cô nãy giờ mòn mỏi tìm đường nhờ cái bản đồ chết dẫm kia sao? -_-“
“Khoan, Boss? Sao nãy giờ cô ta cứ gọi mình là Boss vậy? Không lẽ bố mình thuê ma đến làm quản lí mới cho mình sao?” Khởi Nam chợt nhận ra cái thứ kì quặc mà nãy giờ đang diễn ra. Cậu nhìn Nhật Linh, ánh mắt dò xét. Cuối cùng, cậu hết mặt về phía cô, hỏi:
- Ê, nhóc, sao cô lại gọi tôi là Boss?
Nhật Linh nghệch mặt vì câu hỏi bất ngờ. Đấy, vẫn là cái tính phản ứng chậm của cô. Mãi một lúc, cô mới tiêu hóa được cái ý nghĩ của câu hỏi vừa rồi. Thế là, cô liền đem câu chuyện li kì rùng rợn lúc cô gặp anh thần chết đẹp trai ra kể. Rồi, nhìn cái mặt cũng ngu không kém của “Người được chọn”, cô cũng hiểu anh ta cũng đang không hiểu cái người được chọn là cái khỉ khô gì. Ầy, cô hiểu mà. Cô ở Âm giới năm năm còn không biết, huống chi là người bình thường như anh ta. Và, cô đem trích dẫn nguyên văn câu nói đậm đà chất khái niệm của Bảo Khánh ra giảng đạo. Cảm giác như thể mình là cô giáo của một người vốn có quyền vị hơn cô thật là thích. Cô thầm hoang tưởng cảm xúc trong đầu.
Khởi Nam vừa nghe cô luyên thuyên ở phía trước, vừa gật gật đầu. Nói cái gì mà “Người được chọn”, rồi cái gì mà “kế thừa Diêm đế”? Cậu cũng chẳng ham mấy cái này nhưng mà tự nhiên có người nhận cậu làm chủ thì cũng hay ho đấy nhỉ. Cậu nhếch môi:
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
- A? Không đồng ý?
Trong trí óc của Nhật Linh hiện lên cảnh tượng những tờ tiền đẹp đẽ vẫy tay tạm biệt cô rồi vỗ cánh bay đi mất. Thế không phải là cực kì đau khổ sao? Nghĩ thế, Nhật Linh nhanh chóng biến thân thành một hầu nữ xinh đẹp với đôi tai mèo, một hình tượng hầu gái phổ biến trong manga Nhật. Hình như mấy tên con trai rất thích thứ này. Vì hai mươi lăm triệu, nhịn nhục nào. Nhật Linh bay đến ôm chân Khởi Nam, gào khóc:
- Đại Boss đẹp trai, cậu đừng bỏ tôi. Không có cậu, tôi biết làm sao đây? Hu hu, đại Boss à, cậu sẽ không nhẫn tâm thế chứ?
Khởi Nam đen mặt. Cô ta là đang làm cái trò gì chứ? Nghĩ cậu là cái gì? Cậu gắn bó mật thiết với cô ta lắm sao?
- Boss à, Boss ơi, cậu nghĩ xem, có một người bảo vệ trung thành xinh đẹp như tôi, không phải cậu rất lời sao? Đừng có bỏ tôi mà. Hu hu…. – Nhật Linh nước mắt ngắn nước mắt dài, tha thiết cầu khẩn.
Đột nhiên, bụng cô đau thắt lại, cô gục từ trên cao xuống. Khởi Nam hình như không lường được sự việc, theo phản xạ liền đỡ cô dậy.
- Này, cô không sao chứ?
- Tôi… Làm ơn, cho tôi một chút đồ ăn… Mấy ngày nay tôi không ăn gì rồi. – Nhật Linh bỗng chốc thành một con ma đói, thều thào nói không ra hơi. Mấy ngày hôm này, cô bỗng kiếm được một đĩa game cực hay ở Âm giới, đã thế trong đó lại có biết bao mĩ nam, khiến cô không rời mắt ra được, bỏ ăn mấy bữa liền.
Nghe cô nói thế, Khởi Nam bỗng rủ lòng mà thương cô, liền lấy thức ăn đưa cho cô. Nhìn đống đồ ăn không giảm đi tí nào trên bàn mà cô thì vẫn cắm cúi ăn như hổ đói, Khởi Nam khẽ rùng mình.”Đây là cuộc sống của ma sao? Hình như cô ta chỉ cần cúng đồ ăn là được. Chắc cô ta nghèo khổ lắm. Haizz… thế bảo sao phải làm việc này. Thôi cứ cho cô ta theo cũng chẳng có gì bất lợi cho mình cả. Đã thế còn có một món đồ thú vị bên cạnh, cũng hay đấy chứ.” Khởi Nam nghĩ thế rồi khẽ nhếp môi cười.
Và thế là… quan hệ chủ tớ bắt nguồn từ đây…
…….
7 giờ sáng ngày hôm sau…
Ánh nằng chan hòa tràn vào căn phòng lớn, soi rọi lên mọi vật qua khung cửa kính. Ngoài cửa ngôi biệt thự là một khu vườn khá rộng. Tiếng chim ca ríu rít trên vòm cây xanh thẫm. Những khóm hoa cẩm tú cầu còn rung rinh những giọt sướng sớm chưa tan. Ông mặt trời đeo kính râm nở nụ cười tỏa nắng, tạo nên sự lung linh cho những giọt sương trên lá.
Đùa đấy, cái khung cảnh chính không phải cái cảnh tượng lãng mạn thế đâu.
Di chuyển góc độ, ở một căn phòng rộng rãi nào đấy, một khung cảnh vô cùng huy hoàng đang diễn ra. Khởi Nam chùm chăn kín đầu, mặc cho cô giúp việc đang ra sức gọi cậu dậy. Thế nhưng, mọi việc đều là công cốc khi cậu hoàn toàn bỏ ngoài tai và vẫn say sưa với giấc mộng đẹp. Cô giúp việc bất lực nhìn cậu rồi thở dài, chán nản đẩy cửa ra khỏi phòng, để mặc cậu chủ đẹp trai đang trong nguy cơ muộn học vẫn ngủ ngon lành.
Nhật Linh đã thức dậy từ lâu. Ấy, đừng có nhìn cô với ánh mắt kì lạ như thế. Ma thì ma, vẫn phải ngủ chứ bộ. Huống chi không ngủ thì nhan sắc của cô sẽ tàn tạ đến mức nào? Trở lại vấn đề chính, Nhật Linh bay lơ lửng trên đầu giường chứng kiến toàn bộ màn “thể dục buổi sáng” của cô giúp việc mà trong lòng cảm thương sâu sắc đối với cái họng liễu yếu đào tơ của cô ta mà ngày nào cũng phải hét như này. Tội nghiệp, thật là vô cùng tội nghiệp.
Và thế là, Nhật Linh quyết định ra tay trượng nghĩa, xắn tay áo giúp đỡ cô giúp việc kia gọi con heo nào đó dậy đi học. Nha, như thể cô đang là mẹ tên đó vậy. Tự hào quá đi mất.
Nói thì dễ lắm, nhưng việc làm như thế nào mới là một vấn đề nan giải. Nhật Linh nhìn trần nhà, nhìn sàn nhà, nhìn trái, nhìn phải, xoa xoa cằm, ánh mắt nheo nheo nhìn cái “ đống” trên giường. Mấy phút sau, hình như suy nghĩ kĩ rồi, cô mới lại gần, dồn hết tinh lực văn chương của mình mà cất giọng nhỏ nhẹ:
- Boss ơi, đến giờ đi học rồi. Dậy mau đi nào. Dậy đi. Boss có biết khi Boss đang ngủ gà ngủ gật ở trên giường Boss thì có biết bao người đã dậy và làm việc rồi không? Họ có cuộc sống nhộn nhịp, vui vẻ, sôi động biết bao. Boss mau…
- Im đi, phiền quá! – Không nể nang gì khi bị người khác phá bĩnh giấc ngủ, Khởi Nam nhăn mặt gắt lên.
Phiền? Dám nói cô phiền? Cô đã bỏ công bỏ sức ra gọi hắn dậy đi học, hắn lại còn gắt gỏng với cô? A, tên đáng ghét, cô chưa đạp chết hắn thì thôi, sao hắn dám chứ? Hử? cô vừa nghĩ gì ấy nhỉ? Đá? Nhật Linh bỗng nở một nụ cười quái dị, khuôn mặt gian tà liếc cái tên vừa gắt cô.
Nhật Linh nhẹ nhàng bay bay đến bên giường Khởi Nam, cúi xuống nhìn hắn, nụ cười càng thêm đậm. Cô đứng thẳng người dậy, đưa bàn chân ngọc ngà của mình đặt lên mặt hắn. Rồi cô quay đi, che miệng cười. Qủa đúng như dự đoán, chưa đầy mấy giây sao, Khởi Nam bật dậy, khua khua tay….
- Aaaaa, lạnhhhhhhhhhhhhh……. Đứa chết dẫm nào dám để đá lên mặt bản thiếu gia đây hả?
Nhật Linh nhanh chóng biến mất rồi giả vờ xuất hiện ngay ở nơi cách đó một khoảng khá xa, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng, bay lại gần cậu.
- Boss sao thế?
Khởi Nam nhìn Nhật Linh đang lơ lửng ngày một gần thì kinh ngạc, run run chỉ vào cô, ánh mặt khinh hoàng tột độ. Nhưng mấy phút sau, hình như đã nhớ ra được chuyện gì đó, cậu liền thu tay lại, lơ đãng nhìn vật thể trước mặt. Khởi Nam vò vò mái đầu rối bù hơn tổ quả, hỏi không thể bình thản hơn:
- Ờ, không có gì. Mấy giờ rồi?
Nhật Linh nhìn cái hành động và phản ứng kì quái của Khởi Nam thì nghiêng đầu ngu ngơ, một lúc sau mới tiêu hóa được câu hỏi. Cô liếc cái đồng hồ gần đó, quay ra ngơ ngác trả lời.
- 8 giờ kém 15 ạ.
- Cái gì? 8 giờ kém 15? Sao không gọi tôi dậy. Chết tiệt, muộn học rồi.
Khởi Nam nghe câu trả lời thì trợn mắt lên, nhanh chóng tung chăn chạy ra khỏi giường, miệng vẫn còn gào thét. Cậu mở tủ quần áo, quơ vội bộ đồng phục trên mắc treo, chạy thẳng vào nhà vệ sinh với tốc độ tên lửa. A, đáng chết, cậu mà muộn học thì sẽ hỏng mất hình tượng hoàng tử danh giá, thần tượng gương mẫu mất thôi. Cmn, chỉ tại bữa tiệc tối hôm qua. Đã tan muộn lại còn phải ngồi nghe con ma nữ ngoài kia thuyết trình cái gì đó về “người được chọn”. Người được chọn cái cóc khô gì chứ? Muộn học rồi…
Nhật Linh ném ánh mắt khinh bỉ về phía tên heo lười vừa chạy vào “Wiliam Cường” với tốc độ sấm sét. Không gọi? Là ai gắt gỏng với cô khi cô có lòng hảo tâm gọi cậu dậy chứ? Là ai còn muốn làm heo chùm chăn ngáy không thèm quan tâm đến xung quanh chứ? Là ai bắt cô phải sử dụng cái chiêu tối hậu kia? Là ai? Ai hả? Nhật Linh bĩu môi không thèm quan tâm. Hứ, muộn chết nhà ngươi đi.
Bằng tốc độ siêu siêu cấp, chỉ mười phút sau, Khởi Nam đã đồng phục chỉnh tề, khuôn mặt đẹp trai sát gái ngời ngời, bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cậu quơ nhanh cái cặp để trên ghế salon, chạy đến cửa. Đưa tay định mở cửa, cậu bỗng khựng lại, nhìn cái vật thể đang lẽo đẽo phía sau. Nói vật thể cũng không đúng. Vì cô là ma mà.
- Cô đi theo tôi làm gì?
- Tôi có nhiệm vụ bảo vệ cậu 24/24. – Nhật Linh ngơ ngác trả lời.
- … - Khởi Nam ôm trán thở dài. Phiền phức quá đi. Biết vậy cậu đã không nhận lời rồi. Khởi Nam nhìn cô, thầm cảm thán. Làm sao đây? Các fan nữ của cậu mà bắt gặp cô ta liệu có xảy ra scandal không?
Như đọc được suy nghĩ của cậu, Nhật Linh cười híp mắt nói.
- Yên tâm, chỉ có mình Boss thấy tôi thôi.
- Được.
- Vậy đi thôi. – Nhật Linh hào hứng bay theo.
- Mà mấy giờ rồi? – Khởi Nam thong dong xuống cầu thang, quay lại hỏi.
- Ừm… – Nhật Linh vươn cổ dài ra nhìn lên cái đồng hồ ở trên phồng Khởi Nam. Một lúc sau, cô thu cổ lại, trả lời. – 8 giờ 15 phút ạ.
- O.O
… Buổi sáng đầu tiên, huy hoàng muộn học.