“Đêm đó ngươi có sức sống hơn.” Lộ than nhẹ một tiếng, cố ý nhắc tới chuyện đêm đó, dụng ý muốn làm cho hắn tức giận.
“Ta sẽ bỏ đi tà ma pháp trên người ngươi.” Tịch Ân không hề bị tác động, nhưng vẫn muốn dạy dỗ nàng.
“Ngươi dám!” Bộ dáng của nàng muốn cùng hắn liều mình, liều mạng trừng mắt hắn, việc luyện thành tà ma pháp là điều nàng quan tâm nhất, cũng là việc nàng thấy tự hào nhất, hắn có thể giết nàng, nhưng không được có ý định hủy đi tà ma pháp trên người nàng.
Tịch Ân sớm liếc mắt nàng, vừa để ý tới sự tức giận của nàng, cố ý bỏ tà ma pháp trên người nàng.
“Ta không cho ngươi đụng tới tà ma pháp của ta nữa!” Phản ứng của Tịch Ân, khiến nàng nổi trận lôi đình, giọng nói xua đuổi chàng.
Lúc này nếu để hắn thực hiện được,nàng sẽ trở thành hai bàn tay trắng, nói gì thì nói nàng cũng không cho phép hắn bỏ đi tà ma pháp nàng khổ công luyện thành.
” Tà ma pháp đối với bản thân ngươi không có lợi.” Tịch Ân không cách nào giải thích nổi kiên trì của nàng, tà ma pháp đối với nàng mà nói quan trọng như vậy sao?
“Không phải chuyện của ngươi!” Lộ tức giận quát một tiếng, đồ vật xung quanh hắn theo tiếng trả lời bị vỡ
Kỳ thực chủ yếu là nàng muốn công kích Tịch Ân, thế nhưng hắn sớm có phòng bị, toàn bộ thân thể dường như được bảo vệ trong lớp hào quang, khiến nàng không thể làm hắn bị thương, đồ vật từ trong phòng ra đến ngoài cửa bị hủy trong tà ma pháp của nàng.
Thấy không thể gây thương tổn được hắn, lửa giận trong cơ thể nàng càng tăng thêm rừng rực, nàng thở hồng hộc trừng mắt hắn, phảng phất như dùng ánh mắt giết chết hắn.
“Phát tiết được rồi hả?” Tịch Ân không hề chú ý tới những đồ vật bị nàng làm hỏng, dường như đó không phải là một vấn đề đáng bàn.
Lộ đã mất sức lực sử dụng tà ma pháp, lúc trước chiến đấu với Tịch Ân tiêu hao hầu hết khí lực của nàng, hơn nữa thêm lần sử dụng vừa rồi, nàng không còn sức trả lời hắn, chỉ phẫn hận trừng mắt hắn, trong lòng không ngừng nguyền rủa hắn.
“Tốt.” Tịch Ân coi sự trầm mặc của nàng như câu trả lời, thi triển pháp lực khiến nàng bay lên không một lần nữa.
Lộ luống cuống, hắn thực sự muốn hủy tà ma pháp của nàng sao? Không! Hắn không thể làm như vậy! Như vậy so với giết chết nàng còn thống khổ hơn gấp trăm, gấp nghìn lần, không bằng hắn một đao xuống giết chết nàng, nàng còn cảm thấy thoải mái hơn .
Toàn thân nàng rét run, cổ họng sợ hãi quá độ mà không phát ra nửa tiếng la nào.
“Những mảnh kính ở trong chính khí có khả năng tinh lọc tà khí trên người ngươi.” Tịch ân đem nàng mang vào trong phòng nơi có những mảnh kính mới bị nàng làm vỡ.
“Không…” Lộ yếu đuối thốt ra âm thanh cự tuyệt. Nàng không muốn đi vào! Nàng không muốn vào bên trong! Nàng không muốn!
Tịch Ân nghe thấy tiếng cự tuyệt của nàng, nhưng không để ý tới, càng tăng bước chân, đem nàng vào trong.
“A ──” Lộ nhất bị chàng ép đi vào, lập tức hét rầm lêm thê lương, giọng nói quay ngược lại bên trong phòng rất lâu không tiêu tan.
Mắt Tịch Ân lạnh lùng nhìn bên trong bộ dạng thống khổ giãy dụa, đây là việc nàng phải tiếp thu rèn luyện, bởi vì tà ma pháp trên người nàng bài trừ môi trường bên trong kính, tà khí trong người nàng càng mạnh hơn, sẽ bị chính khí loại trừ, nhưng chỉ có như vậy, mới có thể giải trừ tà ma pháp trên người nàng.
Để nàng trở thành người tốt, chàng sẽ không nhẹ dạ, mặc cho chính khí trong kính đánh sâu vào trong cơ thể nàng, khí ở trong cơ thể nàng sẽ bài xích lẫn nhau.
Đau quá! Nàng khó chịu cả người giống như bị nổ tung, hai luồng khí trong cơ thể liên tục đánh nhau, thiêu đốt nàng, mỗi một lần giằng co dường như muốn giết chết nàng, rồi lại ác liệt không cho nàng được chết một cách nhẹ nhàng, cứng rắn dằn vặt nàng.
Lúc này Lộ cũng bất chấp mặt mũi nữa, gì mà quyết tâm ở trước mặt Tịch Ân không dễ dàng tỏ ra yếu kém, tiếng thét chói tai thống khổ không ngừng từ trong miệng nàng thoát ra, nàng cắn chặt môi dưới, cắn đứt cánh hoa non mềm ấy, nhưng không cách nào quên đi đau đơn trong cơ thể.
“Ta sẽ bỏ đi tà ma pháp trên người ngươi.” Tịch Ân không hề bị tác động, nhưng vẫn muốn dạy dỗ nàng.
“Ngươi dám!” Bộ dáng của nàng muốn cùng hắn liều mình, liều mạng trừng mắt hắn, việc luyện thành tà ma pháp là điều nàng quan tâm nhất, cũng là việc nàng thấy tự hào nhất, hắn có thể giết nàng, nhưng không được có ý định hủy đi tà ma pháp trên người nàng.
Tịch Ân sớm liếc mắt nàng, vừa để ý tới sự tức giận của nàng, cố ý bỏ tà ma pháp trên người nàng.
“Ta không cho ngươi đụng tới tà ma pháp của ta nữa!” Phản ứng của Tịch Ân, khiến nàng nổi trận lôi đình, giọng nói xua đuổi chàng.
Lúc này nếu để hắn thực hiện được,nàng sẽ trở thành hai bàn tay trắng, nói gì thì nói nàng cũng không cho phép hắn bỏ đi tà ma pháp nàng khổ công luyện thành.
” Tà ma pháp đối với bản thân ngươi không có lợi.” Tịch Ân không cách nào giải thích nổi kiên trì của nàng, tà ma pháp đối với nàng mà nói quan trọng như vậy sao?
“Không phải chuyện của ngươi!” Lộ tức giận quát một tiếng, đồ vật xung quanh hắn theo tiếng trả lời bị vỡ
Kỳ thực chủ yếu là nàng muốn công kích Tịch Ân, thế nhưng hắn sớm có phòng bị, toàn bộ thân thể dường như được bảo vệ trong lớp hào quang, khiến nàng không thể làm hắn bị thương, đồ vật từ trong phòng ra đến ngoài cửa bị hủy trong tà ma pháp của nàng.
Thấy không thể gây thương tổn được hắn, lửa giận trong cơ thể nàng càng tăng thêm rừng rực, nàng thở hồng hộc trừng mắt hắn, phảng phất như dùng ánh mắt giết chết hắn.
“Phát tiết được rồi hả?” Tịch Ân không hề chú ý tới những đồ vật bị nàng làm hỏng, dường như đó không phải là một vấn đề đáng bàn.
Lộ đã mất sức lực sử dụng tà ma pháp, lúc trước chiến đấu với Tịch Ân tiêu hao hầu hết khí lực của nàng, hơn nữa thêm lần sử dụng vừa rồi, nàng không còn sức trả lời hắn, chỉ phẫn hận trừng mắt hắn, trong lòng không ngừng nguyền rủa hắn.
“Tốt.” Tịch Ân coi sự trầm mặc của nàng như câu trả lời, thi triển pháp lực khiến nàng bay lên không một lần nữa.
Lộ luống cuống, hắn thực sự muốn hủy tà ma pháp của nàng sao? Không! Hắn không thể làm như vậy! Như vậy so với giết chết nàng còn thống khổ hơn gấp trăm, gấp nghìn lần, không bằng hắn một đao xuống giết chết nàng, nàng còn cảm thấy thoải mái hơn .
Toàn thân nàng rét run, cổ họng sợ hãi quá độ mà không phát ra nửa tiếng la nào.
“Những mảnh kính ở trong chính khí có khả năng tinh lọc tà khí trên người ngươi.” Tịch ân đem nàng mang vào trong phòng nơi có những mảnh kính mới bị nàng làm vỡ.
“Không…” Lộ yếu đuối thốt ra âm thanh cự tuyệt. Nàng không muốn đi vào! Nàng không muốn vào bên trong! Nàng không muốn!
Tịch Ân nghe thấy tiếng cự tuyệt của nàng, nhưng không để ý tới, càng tăng bước chân, đem nàng vào trong.
“A ──” Lộ nhất bị chàng ép đi vào, lập tức hét rầm lêm thê lương, giọng nói quay ngược lại bên trong phòng rất lâu không tiêu tan.
Mắt Tịch Ân lạnh lùng nhìn bên trong bộ dạng thống khổ giãy dụa, đây là việc nàng phải tiếp thu rèn luyện, bởi vì tà ma pháp trên người nàng bài trừ môi trường bên trong kính, tà khí trong người nàng càng mạnh hơn, sẽ bị chính khí loại trừ, nhưng chỉ có như vậy, mới có thể giải trừ tà ma pháp trên người nàng.
Để nàng trở thành người tốt, chàng sẽ không nhẹ dạ, mặc cho chính khí trong kính đánh sâu vào trong cơ thể nàng, khí ở trong cơ thể nàng sẽ bài xích lẫn nhau.
Đau quá! Nàng khó chịu cả người giống như bị nổ tung, hai luồng khí trong cơ thể liên tục đánh nhau, thiêu đốt nàng, mỗi một lần giằng co dường như muốn giết chết nàng, rồi lại ác liệt không cho nàng được chết một cách nhẹ nhàng, cứng rắn dằn vặt nàng.
Lúc này Lộ cũng bất chấp mặt mũi nữa, gì mà quyết tâm ở trước mặt Tịch Ân không dễ dàng tỏ ra yếu kém, tiếng thét chói tai thống khổ không ngừng từ trong miệng nàng thoát ra, nàng cắn chặt môi dưới, cắn đứt cánh hoa non mềm ấy, nhưng không cách nào quên đi đau đơn trong cơ thể.