Mặc dù nàng đã hôn mê một nửa, mái tóc đen cũng bị mồ hôi làm ướt, vẫn nhìn được nét yêu mị của nàng như cũ, thảo nào nghe người bên ngoài nói, nam nhân vừa gặp nàng sẽ quỳ gối dưới váy của nàng, nghe lệnh hành sự, cho dù nàng không cần dùng tà ma pháp, cũng có năng lực khiến nam nhân nghe lời.
“Nàng trà trộn vào trong thần điện.” Tịch Ân không thích Khinh Hồng quan tâm chú ý đối với Lộ, đây không phải là hiện tượng tốt, có thể thấy được hắn tu luyện chưa đủ.
“Nàng là ai?” Biết rõ hành vi của hắn sẽ khiến sư phụ không vui, trong nội tâm nhịn không được thấy ngạc nhiên, Khinh Hồng hay hỏi, dù sao hắn cũng chỉ là một hài tử mười lăm tuổi.
“Lị Lị.” Trong lòng Tịch Ân bắt đầu suy nghĩ nên dạy bảo Khinh Hồng như thế nào, để cho tâng trạng hắn không hề dễ dàng dao động.
“Nàng là Lị Lị sao?! Hoàn toàn không giống.” Khinh Hồng lắc đầu, không cách nào liên tưởng được hai người Lị Lị và tà ma nữ Lộ lại là một người, quả thực cách nhau một trời một vựa.
“Khinh Hồng, ngươi nhìn đủ chưa.” Tịch Ân khẽ kêu, muốn hắn chuyển sự chú ý.
“Vâng!” Khinh Hồng biết bản thân phạm sai lầm, ngoan ngoãn ép buộc chính mình quay đầu đi, đi tới trước mặt Tịch Ân nghe dạy bảo.
“Khinh Hồng, dễ dàng lộ ra tâm trạng không phải là điều ngươi nên làm, sáng nay ngươi đem sự dạy dỗ của ta dành cho ngươi vứt đi đâu rồi.”
Tịch Ân bình tĩnh nói. Thực sự cũng không nên trách Khinh Hồng, hắn mới chỉ là một tiểu hài tử, đối với mọi việc vẫn mang hiếu kỳ, thường ngày nhìn thấy biểu hiện của hắn, liền biết hắn vô cùng cố gắng, nhưng mà vì tương lai của hắn, chàng phải nghiêm khắc với hắn.
“Xin lỗi, sư phụ.” Khinh Hồng tỉnh lại ân hận nhận lỗi.
“Ngươi đến phía sau núi Thính Tuyền tự kiểm điểm đi.” Tịch Ân muốn Khinh Hồng đến Thính Tuyền cũng là vì muốn tốt cho hắn, nơi đấy có thể khiến tâm linh hắn bình yên lại, đối diện với dòng nước suối chảy, có thể làm cho tâm trạng hắn không dễ dàng bị tác động.
“Vâng!” Khinh Hồng xoay người ngược lại, đi về phía sau núi Thính Tuyền, hắn đã trở nên ngoan ngoãn không giống ngày thường, không hề vì việc nhỏ mà giật mình không thôi.
Sau khi Khinh Hồng rời đi, một trận cười bỗng nhiên từ trong kính truyền ra, Lộ mệt mỏi nhìn Tịch Ân.
Tịch Ân và nàng bốn mắt nhìn nhau, không biết nàng vì sao mà cười.
“Nghe những lời ngươi dạy Khinh Hồng, khiến ta không khỏi thấy buồn cười, ngươi cũng đâu phải tấm gương tốt chứ.”
Đoạn đối thoại vừa rồi của hai thầy trò bọn họ đều truyền đến trong tai nàng, nàng chẳng qua là dựa vào đó chợp mắt trốn tránh thống khổ mà thôi.
“Ta cho là ta có khả năng làm rất tốt.” Nàng ám chỉ khiến hắn nhớ lại chuyện trước đó, hắn chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể hoàn toàn không bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng tới chứ.
Chàng không phủ nhận là chàng không thể nắm chắc mọi thứ trong tay, nhất là trước mặt nàng, phảng phất có một luồng khí điên cuồng muốn chạy ra, chỉ là chàngngấm ngầm chịu đựng kiềm chế nó lại.
Không quen thuộc nhưng nhìn, Lộ có thể giải thích được, nhưng không hiểu nổi sao hắn có thể muốn nàng chứ?
Chàng cũng không quen muốn A Liệt làm điều ác, nhưng không vì nghĩ tới A Liệt mà nổi dục vọng. Vì sao lại như vậy chứ? Vì sao chỉ đối với nàng lại là ngoại lệ? >>> chẳng lẽ, a muốn mình gay^^
Đúng là nàng rất ác độc, rất rất tà ác mà? Thế cho nên trong mắt chàng không thể có hình bóng của nàng tồn tại, phải nên cho nàng bài học nhớ đời.
“Nàng trà trộn vào trong thần điện.” Tịch Ân không thích Khinh Hồng quan tâm chú ý đối với Lộ, đây không phải là hiện tượng tốt, có thể thấy được hắn tu luyện chưa đủ.
“Nàng là ai?” Biết rõ hành vi của hắn sẽ khiến sư phụ không vui, trong nội tâm nhịn không được thấy ngạc nhiên, Khinh Hồng hay hỏi, dù sao hắn cũng chỉ là một hài tử mười lăm tuổi.
“Lị Lị.” Trong lòng Tịch Ân bắt đầu suy nghĩ nên dạy bảo Khinh Hồng như thế nào, để cho tâng trạng hắn không hề dễ dàng dao động.
“Nàng là Lị Lị sao?! Hoàn toàn không giống.” Khinh Hồng lắc đầu, không cách nào liên tưởng được hai người Lị Lị và tà ma nữ Lộ lại là một người, quả thực cách nhau một trời một vựa.
“Khinh Hồng, ngươi nhìn đủ chưa.” Tịch Ân khẽ kêu, muốn hắn chuyển sự chú ý.
“Vâng!” Khinh Hồng biết bản thân phạm sai lầm, ngoan ngoãn ép buộc chính mình quay đầu đi, đi tới trước mặt Tịch Ân nghe dạy bảo.
“Khinh Hồng, dễ dàng lộ ra tâm trạng không phải là điều ngươi nên làm, sáng nay ngươi đem sự dạy dỗ của ta dành cho ngươi vứt đi đâu rồi.”
Tịch Ân bình tĩnh nói. Thực sự cũng không nên trách Khinh Hồng, hắn mới chỉ là một tiểu hài tử, đối với mọi việc vẫn mang hiếu kỳ, thường ngày nhìn thấy biểu hiện của hắn, liền biết hắn vô cùng cố gắng, nhưng mà vì tương lai của hắn, chàng phải nghiêm khắc với hắn.
“Xin lỗi, sư phụ.” Khinh Hồng tỉnh lại ân hận nhận lỗi.
“Ngươi đến phía sau núi Thính Tuyền tự kiểm điểm đi.” Tịch Ân muốn Khinh Hồng đến Thính Tuyền cũng là vì muốn tốt cho hắn, nơi đấy có thể khiến tâm linh hắn bình yên lại, đối diện với dòng nước suối chảy, có thể làm cho tâm trạng hắn không dễ dàng bị tác động.
“Vâng!” Khinh Hồng xoay người ngược lại, đi về phía sau núi Thính Tuyền, hắn đã trở nên ngoan ngoãn không giống ngày thường, không hề vì việc nhỏ mà giật mình không thôi.
Sau khi Khinh Hồng rời đi, một trận cười bỗng nhiên từ trong kính truyền ra, Lộ mệt mỏi nhìn Tịch Ân.
Tịch Ân và nàng bốn mắt nhìn nhau, không biết nàng vì sao mà cười.
“Nghe những lời ngươi dạy Khinh Hồng, khiến ta không khỏi thấy buồn cười, ngươi cũng đâu phải tấm gương tốt chứ.”
Đoạn đối thoại vừa rồi của hai thầy trò bọn họ đều truyền đến trong tai nàng, nàng chẳng qua là dựa vào đó chợp mắt trốn tránh thống khổ mà thôi.
“Ta cho là ta có khả năng làm rất tốt.” Nàng ám chỉ khiến hắn nhớ lại chuyện trước đó, hắn chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể hoàn toàn không bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng tới chứ.
Chàng không phủ nhận là chàng không thể nắm chắc mọi thứ trong tay, nhất là trước mặt nàng, phảng phất có một luồng khí điên cuồng muốn chạy ra, chỉ là chàngngấm ngầm chịu đựng kiềm chế nó lại.
Không quen thuộc nhưng nhìn, Lộ có thể giải thích được, nhưng không hiểu nổi sao hắn có thể muốn nàng chứ?
Chàng cũng không quen muốn A Liệt làm điều ác, nhưng không vì nghĩ tới A Liệt mà nổi dục vọng. Vì sao lại như vậy chứ? Vì sao chỉ đối với nàng lại là ngoại lệ? >>> chẳng lẽ, a muốn mình gay^^
Đúng là nàng rất ác độc, rất rất tà ác mà? Thế cho nên trong mắt chàng không thể có hình bóng của nàng tồn tại, phải nên cho nàng bài học nhớ đời.