“Ta đi theo ngươi, ta muốn xem tà ma nữ Lộ và A Liệt âm mưu chuyện gì để xoay chuyển tình thế.” Tịch Ân kiên quyết nói, đôi tay trong ống áo đã nắm chặt lại.
“Thế nhưng…” Trực giác nói cho Mại Nhĩ biết, hắn nên ngăn cản Tịch Ân đi cùng.
“Ta sẽ không làm gì ảnh hưởng tới các ngươi.” Tịch Ân bỗng nhiên mỉm cười, trong nụ cười đó có chứa một tia tàn khốc lạnh lùng cùng nghiêm nghị.
Tịch Ân như vậy, Mại Nhĩ chưa từng gặp qua, lúc trước hắn vẫn vì chuyện này lo lắng không thôi, hắn không bao giờ để ý tới chuyện xung quanh mình, hắn cho rằng mọi người bên cạnh sẽ không bao giờ thay đổi, không nghĩ người thay đổi lớn nhất lại là Tịch Ân.
Tịch Ân trước mắt có khí người hơn, hoàn toàn vứt đi giới luật vô cầu, rất giống … Rất giống như một nam tử bình thường có tức giận.
Tức giận? Mại Nhị cố sức lắc đầu, sẽ không, Tịch Ân không có khả năng sẽ tức giận, hắn chưa bao giờ thấy Tịch Ân phát hỏa, hắn sao có thể vì chuyện của tà ma nữ Lộ mà phát hỏa? Như vậy thì có phần hơi kỳ quái, cũng không phù hợp hình tượng của Tịch Ân thường ngày, có thể Tịch Ân không quen thấy tà ma nữ Lộ và A Liệt, mới có thể dẫn đến chuyện trong lòng không thỏa mái.
Là hắn suy nghĩ nhiều quá chăng!
“Khinh Hồng cũng cùng đi sao?” Tịch Ân đi ra ngoài đều mang theo Khinh Hồng, để hắn theo bên người vừa quan sát vừa học hỏi; cho nên Mại Nhĩ đoán rằng bây giờ cũng không ngoại lệ.
Khinh Hồng ngẳng đầu lên nhìn sư phụ, từ trong ánh mắt lương thiện ấy mang theo suy nghĩ muốn đi theo.
“Không! Khinh Hồng ở lại.” Tịch Ân cự tuyệt.
Khinh Hồng không nói được một lời, mím chặt môi đứng yên tại chỗ.
Mại Nhĩ sửng sốt, không nghĩ Tịch Ân sẽ muốn để Khinh Hồng ở lại.
“Khinh Hồng, con ở lại, tiếp tục luyện tập pháp thuật lúc trước ta đã dạy cho con, chờ sau khi ta trở lại, ta sẽ kiểm tra kết quả.”
Sắc mặt Tịch Ân bình thản về phía Khinh Hồng phân phó nói, đã không còn bộ dáng phẫn nộ như vừa rồi.
Cơn tức giận của chàng là nhằm vào người nào đó, trước khi chưa nhìn thấy người đó, chàng sẽ để phẫn nộ xuống, đợi sau khi nhìn thấy người nọ, lửa giận trong lòng chàng mới có thể bùng lên.
“Vâng!” Khinh Hồng ngoan ngoãn nghe theo lời của sư phụ mà ở lại.
“Tịch Ân?” Mại Nhĩ không giải thích được suy nghĩ Tịch Ân thực sự thay đổi, không phải hắn quá nhạy cảm, hắn chợt thấy không thích ứng được việc Tịch Ân thay đổi, hình như có một cái gì đó trong cơ thể Tịch Ân đang rục rịch, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát ra ngoài.
“Làm sao vậy? Mại Nhĩ.” Tịch Ân cũng không cảm thấy có bất kỳ cái gì khác thường, hắn ngẩng đầu nhìn Mại Nhĩ, khóe miệng chứa ý cười.
Nụ cười của Tịch Ân lại khiến trong lòng Mại Nhĩ nổi lên một luồng khí lạnh, hắn không muốn để Tịch Ân đi theo, trong lòng không muốn.
“Hay là ngươi ở lại đi, dù sao cũng không có chuyện gì, chờ sau khi ta mang về A Liệt cùng tà ma nữ Lộ về, ngươi có thể nhìn thấy bọn họ.”Mại Nhĩ thử khuyên Tịch Ân xóa đi suy nghĩ trong đầu.
“Không! Ta muốn đi, không thể không đi.” Tịch Ân dùng thái độ rất kiên quyết nói.
Xem ra hắn cần phải dần quen với một Tịch Ân như vậy, Mại Nhĩ cứng ngắc gật đầu với Tịch Ân, miễn cưỡng đồng ý để Tịch Ân đi cùng, hắn không tìm ra lý do để cự tuyệt.
Mọi chuyện đến nước này, Khinh Hồng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, trước khi Tịch Ân rời đi, hắn bỗng nhiên mở miệng nói:
“Sư phụ, người có thể dạy con chú ngữ phù phép ánh sáng một lần không?”
“Được, “ Tịch Ân quay đầu lại nhìn Khinh Hồng một chút, gật đầu đồng ý, đi tới bên người Khinh Hồng, nhẹ nhàng giải thích cho hắn cách dùng chú ngữ phù phép ánh sáng.
“Cảm ơn sư phụ, “ Khinh Hồng cố gắng ghi nhớ tất cả lời Tịch Ân dạy bảo trước đây, trong lòng yên lặng ghi nhớ chú ngữ phù phép ánh sáng.
“Tập luyện cho tốt nhé.” Thấy Khinh Hồng đã nhớ, Tịch Ân thả lòng tâm tư xoa đầu của hắn, lập tức cùng Mại Nhĩ dời đi.
Khinh Hồng nhìn bóng lưng bọn họ đã đi xa, cố gắng suy đoán suy nghĩ trong đầu của sư phụ.
Hắn cố gắng nói với bản thân, đây là số phận! Không chỉ là hắn, sư phụ cũng nên đối mặt với số phận của mình, đường đi của mỗi người đều khác nhau.
“Thế nhưng…” Trực giác nói cho Mại Nhĩ biết, hắn nên ngăn cản Tịch Ân đi cùng.
“Ta sẽ không làm gì ảnh hưởng tới các ngươi.” Tịch Ân bỗng nhiên mỉm cười, trong nụ cười đó có chứa một tia tàn khốc lạnh lùng cùng nghiêm nghị.
Tịch Ân như vậy, Mại Nhĩ chưa từng gặp qua, lúc trước hắn vẫn vì chuyện này lo lắng không thôi, hắn không bao giờ để ý tới chuyện xung quanh mình, hắn cho rằng mọi người bên cạnh sẽ không bao giờ thay đổi, không nghĩ người thay đổi lớn nhất lại là Tịch Ân.
Tịch Ân trước mắt có khí người hơn, hoàn toàn vứt đi giới luật vô cầu, rất giống … Rất giống như một nam tử bình thường có tức giận.
Tức giận? Mại Nhị cố sức lắc đầu, sẽ không, Tịch Ân không có khả năng sẽ tức giận, hắn chưa bao giờ thấy Tịch Ân phát hỏa, hắn sao có thể vì chuyện của tà ma nữ Lộ mà phát hỏa? Như vậy thì có phần hơi kỳ quái, cũng không phù hợp hình tượng của Tịch Ân thường ngày, có thể Tịch Ân không quen thấy tà ma nữ Lộ và A Liệt, mới có thể dẫn đến chuyện trong lòng không thỏa mái.
Là hắn suy nghĩ nhiều quá chăng!
“Khinh Hồng cũng cùng đi sao?” Tịch Ân đi ra ngoài đều mang theo Khinh Hồng, để hắn theo bên người vừa quan sát vừa học hỏi; cho nên Mại Nhĩ đoán rằng bây giờ cũng không ngoại lệ.
Khinh Hồng ngẳng đầu lên nhìn sư phụ, từ trong ánh mắt lương thiện ấy mang theo suy nghĩ muốn đi theo.
“Không! Khinh Hồng ở lại.” Tịch Ân cự tuyệt.
Khinh Hồng không nói được một lời, mím chặt môi đứng yên tại chỗ.
Mại Nhĩ sửng sốt, không nghĩ Tịch Ân sẽ muốn để Khinh Hồng ở lại.
“Khinh Hồng, con ở lại, tiếp tục luyện tập pháp thuật lúc trước ta đã dạy cho con, chờ sau khi ta trở lại, ta sẽ kiểm tra kết quả.”
Sắc mặt Tịch Ân bình thản về phía Khinh Hồng phân phó nói, đã không còn bộ dáng phẫn nộ như vừa rồi.
Cơn tức giận của chàng là nhằm vào người nào đó, trước khi chưa nhìn thấy người đó, chàng sẽ để phẫn nộ xuống, đợi sau khi nhìn thấy người nọ, lửa giận trong lòng chàng mới có thể bùng lên.
“Vâng!” Khinh Hồng ngoan ngoãn nghe theo lời của sư phụ mà ở lại.
“Tịch Ân?” Mại Nhĩ không giải thích được suy nghĩ Tịch Ân thực sự thay đổi, không phải hắn quá nhạy cảm, hắn chợt thấy không thích ứng được việc Tịch Ân thay đổi, hình như có một cái gì đó trong cơ thể Tịch Ân đang rục rịch, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát ra ngoài.
“Làm sao vậy? Mại Nhĩ.” Tịch Ân cũng không cảm thấy có bất kỳ cái gì khác thường, hắn ngẩng đầu nhìn Mại Nhĩ, khóe miệng chứa ý cười.
Nụ cười của Tịch Ân lại khiến trong lòng Mại Nhĩ nổi lên một luồng khí lạnh, hắn không muốn để Tịch Ân đi theo, trong lòng không muốn.
“Hay là ngươi ở lại đi, dù sao cũng không có chuyện gì, chờ sau khi ta mang về A Liệt cùng tà ma nữ Lộ về, ngươi có thể nhìn thấy bọn họ.”Mại Nhĩ thử khuyên Tịch Ân xóa đi suy nghĩ trong đầu.
“Không! Ta muốn đi, không thể không đi.” Tịch Ân dùng thái độ rất kiên quyết nói.
Xem ra hắn cần phải dần quen với một Tịch Ân như vậy, Mại Nhĩ cứng ngắc gật đầu với Tịch Ân, miễn cưỡng đồng ý để Tịch Ân đi cùng, hắn không tìm ra lý do để cự tuyệt.
Mọi chuyện đến nước này, Khinh Hồng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, trước khi Tịch Ân rời đi, hắn bỗng nhiên mở miệng nói:
“Sư phụ, người có thể dạy con chú ngữ phù phép ánh sáng một lần không?”
“Được, “ Tịch Ân quay đầu lại nhìn Khinh Hồng một chút, gật đầu đồng ý, đi tới bên người Khinh Hồng, nhẹ nhàng giải thích cho hắn cách dùng chú ngữ phù phép ánh sáng.
“Cảm ơn sư phụ, “ Khinh Hồng cố gắng ghi nhớ tất cả lời Tịch Ân dạy bảo trước đây, trong lòng yên lặng ghi nhớ chú ngữ phù phép ánh sáng.
“Tập luyện cho tốt nhé.” Thấy Khinh Hồng đã nhớ, Tịch Ân thả lòng tâm tư xoa đầu của hắn, lập tức cùng Mại Nhĩ dời đi.
Khinh Hồng nhìn bóng lưng bọn họ đã đi xa, cố gắng suy đoán suy nghĩ trong đầu của sư phụ.
Hắn cố gắng nói với bản thân, đây là số phận! Không chỉ là hắn, sư phụ cũng nên đối mặt với số phận của mình, đường đi của mỗi người đều khác nhau.