Lời của nàng như nước đá dập tan dục vọng đang bừng cháy của Tịch Ân, trong tức khắc ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể dần biến mất, chàng khinh bỉ đẩy nàng ra, nhảy xuống đàn tế, im lặng nhặt quần áo trên mặt đất lên.
Thân thể Lộ trần trụi nằm trên đàn tế, nàng bật cười, nhìn hình bóng Tịch Ân, mặc dù sự rực sáng của hắn bị sự tàn ác của nàng làm vấy bẩn, thế nhưng dưới ngọn nến, ánh sáng tỏa ra bốn phía từ hắn, dường như hắn chưa từng bị nàng làm nhiễm bẩn sự thuần khiết của mình, hầu như không hề làm tổn hại vầng ánh sáng của hắn.
“Lúc dũng mãnh thiện chiến, Á Khắc Tư vương biết được điểm quan trọng là bạn chí cốt của mình chịu khuất phục bởi nhục dục, không biết sẽ có cảm nghĩ gì?”
Nàng cố ý làm hắn tức giận, tính toán hủy diệt hắn đến cùng.
Trong lòng nàng vẫn khát vọng giết chết hắn, bởi vì nàng không thích thấy hắn ngày ngày tắm rửa trong ánh sáng, như vậy giống như cười nhạo sự u ám của nàng.
Thế nhưng để ăn nói với A Liệt vương, nàng không có cách nào ra tay, nhưng để nàng làm nhục hắn đủ rồi sẽ để hắn trở lại Á La Tư, nhìn hắn có bộ mặt gì để đối mặt với sự tin cậy của Á Khắc Tư. A, trách mắng của Á Khắc Tư cũng đủ dạy hắn xấu hổ đến chết, đến lúc đó vị trí tư tế của hắn cũng không thể giữ lại.
Lộ lạnh lùng cười, bởi vì hủy diệt Tịch Ân, thời gian tới tha hồ mà tung tăng.
Tịch Ân dừng động tác mặc quần áo lại, bất động không đáp, gân xanh ở cánh tay nổi lên dữ dội thể hiện rằng chàng đang rất tức giận.
Một nửa năng lực của chàng bị chuyển toàn bộ lên trên thân thể của ả, lúc này kiên cường đối diện với ả chẳng khác gì tự mình rước lấy nhục. Nhưng muốn chàng trơ mắt nhìn ả tiếp tục đắc ý nữa thì càng không có khả năng. Chàng phải lật ngược tình hình xấu, thì mới có thể ăn nói được với Á Khắc Tư vương.
Chàng vừa thả lỏng thì lại nhìn thấy vết máu dính trên đùi.
Mọi chuyện còn chưa kết thúc đâu, ai thắng ai bại còn chưa nên nói quá sớm. Nàng thấy hành động đó thì vô cùng tự tin, thế cho nên sơ suất để chàng có cơ hội phản kích.
Chàng lấy sợi tóc đen của nàng chạm vào vết máu xử nữ, rồi lại đem tóc trắng của hắn buộc chặt với sợi tóc đen, nhắm mắt lại thực hiện phép thuật phản kích.
“Ngươi sẽ không tức giận đến mức khí huyết đánh vào tư tưởng đấy chứ?” Lộ phát hiện động tác của chàng, thấy chàng quay lưng về phía nàng, nàng nghĩ lầm chàng tức giận đến thổ huyết, nên đắc ý lộ vẻ tươi cười thật lâu không thu về.
Nhưng bỗng nhiên có một hơi nóng tập trung trên cơ thể của nàng, khóe miệng đang tươi cười thoáng chốc đông cứng lại, nàng hét lên một tiếng, máu đỏ tươi từ khóe miệng của nàng chảy ra, nàng khiếp sợ ôm ngực, thở gấp gáp.
“Ngươi sơ suất quá.” Tịch Ân đưa lưng về phía nàng mặc áo bào trắng và quần vào, lạnh lùng nói.
“Ngươi ──” vừa phun ra một ngụm máu nóng, Lộ trừng to mắt nhìn hắn.
Tại sao có thể như vậy chứ? Tình hình rõ ràng đang nằm trong khống chế của nàng, hơn nữa năng lực của hắn đã bị nàng cướp đi một nửa, sao lại có năng lực phản kích? Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Năng lực của nàng… Năng lực nàng vừa mới cướp được… Hiển nhiên là… Vậy mà nhanh chóng biến mất, mà tà ma pháp bản thân nàng tu luyện cũng từ từ biến mất, trong lòng nàng kinh ngạc, máu tươi từ trong miệng lại phun ra, sợ hãi từ lòng bàn chân kéo lên tới ngực, khiến nàng cũng không cười nổi.
Không! Nàng không thể mất đi tà ma pháp, tuyệt đối không thể!
Năng lực tà ma pháp trên người ma nữ Lộ tiếp tục trở lại trên người Tịch Ân, thế nhưng Tịch Ân không cảm thấy thoả mãn, tự ái của hắn bị tà ma nữ Lộ vứt trên mặt đất chà đạp, đã nhiễm bẩn, cũng không thể lau sạch sẽ.
“Không có khả năng này…” Lộ không dám tin lắc đầu. Đáng hận! Tà ma pháp của nàng đang biến mất, tha phải nghĩ biện pháp khôi phục mới được.
“Nếu như ngươi đủ cẩn thận, sẽ không để lại trên người ta máu xử nữ và tóc ngươi.” Tịch Ân hiền lành giải đáp cho nàng, để nàng hiểu rõ mình sai ở chỗ nào.
Máu xử nữ… Tóc… Chết tiệt! Sao mà nàng lại quên đề phòng, để hắn có cơ hội phản kích, nghĩ đến sai lầm của chính mình, nàng giận dữ vô cùng, lại nôn ra một ngụm máu tươi.
“Hôm nay ngươi sỉ nhục ta, ta sẽ trả thù gấp bội.” Tịch Ân muốn nàng phải nhận kết cục thảm hại, tuy rằng chàng là tư tế, thế nhưng khi đối mặt với kẻ thù ghê tởm, chàng cũng sẽ không xuống tay lưu tình, chàng sẽ cho nàng một bài học kinh nghiệm suốt đời khó quên.
“Ngươi…” Khuôn mặt trắng bệch, chỗ đỏ hồng duy nhất chính là máu bên khóe miệng.
“Ta nghĩ A Liệt vương đối với hành động lần này của ngươi sẽ vô cùng thỏa mãn, ngươi có thể chờ hắn thưởng cho.” Hắn châm biếm nói. Khả năng sau khi A Liệt vương nghe xong tin tức này, sẽ cực kỳ giận dữ, e rằng sẽ có rất nhiều người gặp nạn, mà nàng chính là kẻ đứng mũi chịu sào.
“Ta đã quá coi thường ngươi rồi.” Lộ xúc động nói. Nàng cho rằng chỉ cần dùng mê hương khống chế hắn là đủ rồi, kết quả chỉ vì một chút không chú ý, nên mới xảy ra chuyện như hắn nói.
Đáng hận! Nàng phẫn nộ đấm xuống đàn tế một lần nữa.
Thân thể Lộ trần trụi nằm trên đàn tế, nàng bật cười, nhìn hình bóng Tịch Ân, mặc dù sự rực sáng của hắn bị sự tàn ác của nàng làm vấy bẩn, thế nhưng dưới ngọn nến, ánh sáng tỏa ra bốn phía từ hắn, dường như hắn chưa từng bị nàng làm nhiễm bẩn sự thuần khiết của mình, hầu như không hề làm tổn hại vầng ánh sáng của hắn.
“Lúc dũng mãnh thiện chiến, Á Khắc Tư vương biết được điểm quan trọng là bạn chí cốt của mình chịu khuất phục bởi nhục dục, không biết sẽ có cảm nghĩ gì?”
Nàng cố ý làm hắn tức giận, tính toán hủy diệt hắn đến cùng.
Trong lòng nàng vẫn khát vọng giết chết hắn, bởi vì nàng không thích thấy hắn ngày ngày tắm rửa trong ánh sáng, như vậy giống như cười nhạo sự u ám của nàng.
Thế nhưng để ăn nói với A Liệt vương, nàng không có cách nào ra tay, nhưng để nàng làm nhục hắn đủ rồi sẽ để hắn trở lại Á La Tư, nhìn hắn có bộ mặt gì để đối mặt với sự tin cậy của Á Khắc Tư. A, trách mắng của Á Khắc Tư cũng đủ dạy hắn xấu hổ đến chết, đến lúc đó vị trí tư tế của hắn cũng không thể giữ lại.
Lộ lạnh lùng cười, bởi vì hủy diệt Tịch Ân, thời gian tới tha hồ mà tung tăng.
Tịch Ân dừng động tác mặc quần áo lại, bất động không đáp, gân xanh ở cánh tay nổi lên dữ dội thể hiện rằng chàng đang rất tức giận.
Một nửa năng lực của chàng bị chuyển toàn bộ lên trên thân thể của ả, lúc này kiên cường đối diện với ả chẳng khác gì tự mình rước lấy nhục. Nhưng muốn chàng trơ mắt nhìn ả tiếp tục đắc ý nữa thì càng không có khả năng. Chàng phải lật ngược tình hình xấu, thì mới có thể ăn nói được với Á Khắc Tư vương.
Chàng vừa thả lỏng thì lại nhìn thấy vết máu dính trên đùi.
Mọi chuyện còn chưa kết thúc đâu, ai thắng ai bại còn chưa nên nói quá sớm. Nàng thấy hành động đó thì vô cùng tự tin, thế cho nên sơ suất để chàng có cơ hội phản kích.
Chàng lấy sợi tóc đen của nàng chạm vào vết máu xử nữ, rồi lại đem tóc trắng của hắn buộc chặt với sợi tóc đen, nhắm mắt lại thực hiện phép thuật phản kích.
“Ngươi sẽ không tức giận đến mức khí huyết đánh vào tư tưởng đấy chứ?” Lộ phát hiện động tác của chàng, thấy chàng quay lưng về phía nàng, nàng nghĩ lầm chàng tức giận đến thổ huyết, nên đắc ý lộ vẻ tươi cười thật lâu không thu về.
Nhưng bỗng nhiên có một hơi nóng tập trung trên cơ thể của nàng, khóe miệng đang tươi cười thoáng chốc đông cứng lại, nàng hét lên một tiếng, máu đỏ tươi từ khóe miệng của nàng chảy ra, nàng khiếp sợ ôm ngực, thở gấp gáp.
“Ngươi sơ suất quá.” Tịch Ân đưa lưng về phía nàng mặc áo bào trắng và quần vào, lạnh lùng nói.
“Ngươi ──” vừa phun ra một ngụm máu nóng, Lộ trừng to mắt nhìn hắn.
Tại sao có thể như vậy chứ? Tình hình rõ ràng đang nằm trong khống chế của nàng, hơn nữa năng lực của hắn đã bị nàng cướp đi một nửa, sao lại có năng lực phản kích? Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Năng lực của nàng… Năng lực nàng vừa mới cướp được… Hiển nhiên là… Vậy mà nhanh chóng biến mất, mà tà ma pháp bản thân nàng tu luyện cũng từ từ biến mất, trong lòng nàng kinh ngạc, máu tươi từ trong miệng lại phun ra, sợ hãi từ lòng bàn chân kéo lên tới ngực, khiến nàng cũng không cười nổi.
Không! Nàng không thể mất đi tà ma pháp, tuyệt đối không thể!
Năng lực tà ma pháp trên người ma nữ Lộ tiếp tục trở lại trên người Tịch Ân, thế nhưng Tịch Ân không cảm thấy thoả mãn, tự ái của hắn bị tà ma nữ Lộ vứt trên mặt đất chà đạp, đã nhiễm bẩn, cũng không thể lau sạch sẽ.
“Không có khả năng này…” Lộ không dám tin lắc đầu. Đáng hận! Tà ma pháp của nàng đang biến mất, tha phải nghĩ biện pháp khôi phục mới được.
“Nếu như ngươi đủ cẩn thận, sẽ không để lại trên người ta máu xử nữ và tóc ngươi.” Tịch Ân hiền lành giải đáp cho nàng, để nàng hiểu rõ mình sai ở chỗ nào.
Máu xử nữ… Tóc… Chết tiệt! Sao mà nàng lại quên đề phòng, để hắn có cơ hội phản kích, nghĩ đến sai lầm của chính mình, nàng giận dữ vô cùng, lại nôn ra một ngụm máu tươi.
“Hôm nay ngươi sỉ nhục ta, ta sẽ trả thù gấp bội.” Tịch Ân muốn nàng phải nhận kết cục thảm hại, tuy rằng chàng là tư tế, thế nhưng khi đối mặt với kẻ thù ghê tởm, chàng cũng sẽ không xuống tay lưu tình, chàng sẽ cho nàng một bài học kinh nghiệm suốt đời khó quên.
“Ngươi…” Khuôn mặt trắng bệch, chỗ đỏ hồng duy nhất chính là máu bên khóe miệng.
“Ta nghĩ A Liệt vương đối với hành động lần này của ngươi sẽ vô cùng thỏa mãn, ngươi có thể chờ hắn thưởng cho.” Hắn châm biếm nói. Khả năng sau khi A Liệt vương nghe xong tin tức này, sẽ cực kỳ giận dữ, e rằng sẽ có rất nhiều người gặp nạn, mà nàng chính là kẻ đứng mũi chịu sào.
“Ta đã quá coi thường ngươi rồi.” Lộ xúc động nói. Nàng cho rằng chỉ cần dùng mê hương khống chế hắn là đủ rồi, kết quả chỉ vì một chút không chú ý, nên mới xảy ra chuyện như hắn nói.
Đáng hận! Nàng phẫn nộ đấm xuống đàn tế một lần nữa.