Tịch Ân ôm nàng, để nàng khóc thoả thích, chờ sau khi nàng khóc đủ, nàng sẽ thấy thoải mái, cũng sẽ không tiếp tục cự tuyệt mà tin lời chàng nói.
Lộ không hiểu được bản thân đã khóc bao lâu, nàng vừa khóc vừa thiếp đi, điều duy nhất nàng biết là cho dù nàng khóc hay nàng ngủ, bên người luôn có một đôi tay ôm chặt lấy nàng, đúng lúc tiếp cho nàng sức mạnh để nàng, cũng cho nàng cảm giác an toàn, dịu dàng bên cạnh, dịu dàng bảo vệ nàng.
Nàng ôm chặt thắt lưng Tịch Ân, nhìn bốn phía xung quanh. Chỗ này không phải là thần điện của Á La Tư, hắn thực sự rời Á La Tư đi sao! Hắn ôm nàng, chăm sóc nàng, thực ra là có có tính toán gì chứ? Nàng có ích lợi gì để có thể sử dụng chứ?
Không! Nàng không thể! Trên đời này vận may không bao giờ đến với nàng, sao nàng có thể mơ mộng hão huyền thứ không thuộc về mình chứ.
Không nên!
“Thoải mái chưa?” Ngón tay Tịch Ân nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên má nàng, lúc nàng tỉnh lại vì khóc nhiều quá, trái tim chàng rất đau, bây giờ chàng đã hiểu, hóa ra đây là yêu.
Yêu một người chính là thấy nàng bi thương mà bi thương, thấy nàng vui sướng mà vui sướng. Lúc ôm nàng, chàng có thể cảm giác được nàng chưa từng thực sự vui sướng, nàng vẫn luôn sống trong bi thương thống khổ, cho nên chàng muốn cho nàng vui sướng, thực sự vui sướng, không có ngụy trang, không có giả tạo.
“Cảm ơn ngươi.” Lần đầu tiên nàng thật tình hướng người khác nói lời cảm ơn, nàng cố gắng muốn rời lồng ngực ấm áp của hắn, rời đi rất thống khổ, thế nhưng nàng không thể không làm như vậy, nàng sợ nếu bản thân cứ tiếp tục dựa vào hắn sẽ khiến nàng mê muội, bị hắn cuốn hút càng sâu, sẽ không có cách nào tự kềm chế. Biết đâu rời đi sớm một chút, có thể khiến nàng bỏ đi vọng tưởng không nên tồn tại trong lòng.
“Nàng muốn rời ta đi sao?” Tịch Ân cảm giác được sự giãy dụa của nàng là muốn rời xa vĩnh viễn, mà không phải là tách rời trong thời gian ngắn.
“Ta giúp ngươi đỡ công kích của Mã Cơ không phải vì yêu ngươi, đó là vì ta không cẩn thận bị trượt chân, ta mong ngươi không nên hiểu lầm.” Nàng tìm một lý do, không muốn hắn tin lời Mã Cơ nói.
“Ta có hiểu lầm hay không, ta và nàng không phải rất rõ ràng sao.” Cố gắng phủ nhận của nàng, khiến Tịch Ân vô cùng khổ sở, nhưng nàng phủ nhận là có nguyên nhân, đều do thái độ của chàng trước kia đối với nàng quá tệ, thế nhưng chàng sẽ không để nàng tùy ý trốn tránh, chàng sẽ hướng nàng chứng minh yêu thương của chàng với nàng.
“Ngươi thực sự hiểu lầm rồi, những gì Mã Cơ nói ngươi hoàn toànkhông cần để ở trong lòng, bởi vì không thể tin.” Nàng vội vàng thanh minh.
“Những gì nàng ta nói, ta đều nhất nhất ghi tạc trong lòng.” Chàng chỉ vào ngực nói.
“Ta thực sự không có yêu thương ngươi, lẽ nào ngươi đã quên ta trước kia ta bày mưu hãm hại ngươi sao? Ta ép buộc ngươi phát sinh quan hệ với ta!
Đó! Chuyện xảy ra như bây giờ, chính như mong muốn của ta, ngươi đã bị mọi người phỉ nhổ, thật tội nghiệp! Chẳng qua chuyện này đúng là hợp ý ta, để ngươi chiếm thế thượng phong ta luôn không phục, đáng đời ngươi, địa vị trong lòng mọi người xuống dốc không phanh!
Mã Cơ làm như vậy, tất cả đều là mưu kế ta bày ra.” Nàng thuần thục khiến trong mắt lóe ra tia sáng ác độc, biểu tình trên mặt cũng rất đắc chí.
“Đúng vậy! Lúc trước là nàng để ta chiếm thế thượng phong.” Không như Lộ mong muốn, Tịch Ân không có giận tím mặt, trái lại nở nụ cười.
Nhớ tới đêm hôm đó, trong mắt chàng chợt hiện lên tia sáng rực rỡ tình cảm mãnh liệt, nếu nàng không hạ mê hương với chàng, để chàng hận nàng thấu xương, hận không thể đưa nàng vào chỗ chết, thì chuyện hôm nay sao có thể xảy ra? Nói đến đây, phải cảm tạ mê hương, nó thế nhưng lại là công thần lớn nhất.
“Ngươi… Làm sao lại………!” Nàng cho rằng hắn sẽ tức giận đến nỗi đuổi nàng ra ngoài, không nghĩ tới hắn nở nụ cười, cài này khác dự đoán của nàng nha!
Hắn không phải Tịch Ân! Hoàn toàn không phải Tịch Ân nàng quen biết!
Có phải nàng đang trong giấc mộng hay không? Không phải, khuôn mặt Tịch Ân sao có thể hiền lành, dịu dàng như vậy với nàng. Đúng rồi!
Là nàng đang nằm mơ! Nàng nhất định là đang mơ.
Nàng cố gắng lắc đầu, cố gắng để đầu óc thanh tỉnh lại.
Lộ không hiểu được bản thân đã khóc bao lâu, nàng vừa khóc vừa thiếp đi, điều duy nhất nàng biết là cho dù nàng khóc hay nàng ngủ, bên người luôn có một đôi tay ôm chặt lấy nàng, đúng lúc tiếp cho nàng sức mạnh để nàng, cũng cho nàng cảm giác an toàn, dịu dàng bên cạnh, dịu dàng bảo vệ nàng.
Nàng ôm chặt thắt lưng Tịch Ân, nhìn bốn phía xung quanh. Chỗ này không phải là thần điện của Á La Tư, hắn thực sự rời Á La Tư đi sao! Hắn ôm nàng, chăm sóc nàng, thực ra là có có tính toán gì chứ? Nàng có ích lợi gì để có thể sử dụng chứ?
Không! Nàng không thể! Trên đời này vận may không bao giờ đến với nàng, sao nàng có thể mơ mộng hão huyền thứ không thuộc về mình chứ.
Không nên!
“Thoải mái chưa?” Ngón tay Tịch Ân nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên má nàng, lúc nàng tỉnh lại vì khóc nhiều quá, trái tim chàng rất đau, bây giờ chàng đã hiểu, hóa ra đây là yêu.
Yêu một người chính là thấy nàng bi thương mà bi thương, thấy nàng vui sướng mà vui sướng. Lúc ôm nàng, chàng có thể cảm giác được nàng chưa từng thực sự vui sướng, nàng vẫn luôn sống trong bi thương thống khổ, cho nên chàng muốn cho nàng vui sướng, thực sự vui sướng, không có ngụy trang, không có giả tạo.
“Cảm ơn ngươi.” Lần đầu tiên nàng thật tình hướng người khác nói lời cảm ơn, nàng cố gắng muốn rời lồng ngực ấm áp của hắn, rời đi rất thống khổ, thế nhưng nàng không thể không làm như vậy, nàng sợ nếu bản thân cứ tiếp tục dựa vào hắn sẽ khiến nàng mê muội, bị hắn cuốn hút càng sâu, sẽ không có cách nào tự kềm chế. Biết đâu rời đi sớm một chút, có thể khiến nàng bỏ đi vọng tưởng không nên tồn tại trong lòng.
“Nàng muốn rời ta đi sao?” Tịch Ân cảm giác được sự giãy dụa của nàng là muốn rời xa vĩnh viễn, mà không phải là tách rời trong thời gian ngắn.
“Ta giúp ngươi đỡ công kích của Mã Cơ không phải vì yêu ngươi, đó là vì ta không cẩn thận bị trượt chân, ta mong ngươi không nên hiểu lầm.” Nàng tìm một lý do, không muốn hắn tin lời Mã Cơ nói.
“Ta có hiểu lầm hay không, ta và nàng không phải rất rõ ràng sao.” Cố gắng phủ nhận của nàng, khiến Tịch Ân vô cùng khổ sở, nhưng nàng phủ nhận là có nguyên nhân, đều do thái độ của chàng trước kia đối với nàng quá tệ, thế nhưng chàng sẽ không để nàng tùy ý trốn tránh, chàng sẽ hướng nàng chứng minh yêu thương của chàng với nàng.
“Ngươi thực sự hiểu lầm rồi, những gì Mã Cơ nói ngươi hoàn toànkhông cần để ở trong lòng, bởi vì không thể tin.” Nàng vội vàng thanh minh.
“Những gì nàng ta nói, ta đều nhất nhất ghi tạc trong lòng.” Chàng chỉ vào ngực nói.
“Ta thực sự không có yêu thương ngươi, lẽ nào ngươi đã quên ta trước kia ta bày mưu hãm hại ngươi sao? Ta ép buộc ngươi phát sinh quan hệ với ta!
Đó! Chuyện xảy ra như bây giờ, chính như mong muốn của ta, ngươi đã bị mọi người phỉ nhổ, thật tội nghiệp! Chẳng qua chuyện này đúng là hợp ý ta, để ngươi chiếm thế thượng phong ta luôn không phục, đáng đời ngươi, địa vị trong lòng mọi người xuống dốc không phanh!
Mã Cơ làm như vậy, tất cả đều là mưu kế ta bày ra.” Nàng thuần thục khiến trong mắt lóe ra tia sáng ác độc, biểu tình trên mặt cũng rất đắc chí.
“Đúng vậy! Lúc trước là nàng để ta chiếm thế thượng phong.” Không như Lộ mong muốn, Tịch Ân không có giận tím mặt, trái lại nở nụ cười.
Nhớ tới đêm hôm đó, trong mắt chàng chợt hiện lên tia sáng rực rỡ tình cảm mãnh liệt, nếu nàng không hạ mê hương với chàng, để chàng hận nàng thấu xương, hận không thể đưa nàng vào chỗ chết, thì chuyện hôm nay sao có thể xảy ra? Nói đến đây, phải cảm tạ mê hương, nó thế nhưng lại là công thần lớn nhất.
“Ngươi… Làm sao lại………!” Nàng cho rằng hắn sẽ tức giận đến nỗi đuổi nàng ra ngoài, không nghĩ tới hắn nở nụ cười, cài này khác dự đoán của nàng nha!
Hắn không phải Tịch Ân! Hoàn toàn không phải Tịch Ân nàng quen biết!
Có phải nàng đang trong giấc mộng hay không? Không phải, khuôn mặt Tịch Ân sao có thể hiền lành, dịu dàng như vậy với nàng. Đúng rồi!
Là nàng đang nằm mơ! Nàng nhất định là đang mơ.
Nàng cố gắng lắc đầu, cố gắng để đầu óc thanh tỉnh lại.