Không! Nàng không phải là tà ma nữ Lộ lãnh khốc vô tình, nàng muốn lột xác, trở thành một nữ nhân bình thường, nàng không muốn tiếp tục hung ác âm tà, nàng không cầu có thể trở thành người lương thiện, thế nhưng nàng muốn trở thành người bình thường không có dã tâm không có dục vọng, hi vọng có thể ở cùng một chỗ với người nàng yêu. Có thể như vậy không? Ông trời sẽ đồng ý sao? Nàng đủ tư cách có được hạnh phúc của chính mình sao?
“Đừng chần chừ nữa được không?” Tịch Ân cổ vũ nàng bước ra từng bước một.
“Ừ, ta không hề chần chờ, ta nhất định quý trọng tình yêu của chàng dành cho ta.” Nàng cố sức gật đầu, càng nhiều giọt nước mắt chảy xuống hai má.
“Thật tốt quá.” có lời hứa hẹn của nàng, Tịch Ân vô cùng vui vẻ. Cuối cùng nàng cũng đã nghe chàng nói, không hề ôm thái độ hoài nghi nữa.
“Ta yêu chàng! Ta yêu chàng! Ta yêu chàng!” Đầu của nàng gối lên vai chàng, liên tục nói ra lời yêu thương.
Nàng thương chàng! Vô cùng, vô cùng thươngchàng! Tình yêu dành cho chàng sâu đậm đến nỗi bản thân nàng không ngờ tới, nàng cho rằng cả đời này nàng không thể yêu, thế nhưng nàng đã yêu, yêu đến nỗi vì chàng nguyện ý hi sinh tính mạng.
“Ta cũng yêu nàng, vô cùng yêu nàng.” Tịch Ân nâng đầu của nàng lên, nhìn nàng nói.
Lộ nghe vậy, rất thoải mái, nước mắt chảy xuống càng nhiều, đây là nước mắt vui sướng, cuối cùng nàng cũng thoát ra bóng ma quá khứ, đi trên con đường tươi sáng, đi theo tiếng gọi của trái tim.
“Là nàng cho chúng ta biết chỗ A Liệt ở phải không?”
Trong lòng chàng suy đoán như thế, chỉ có nàng mật báo, nếu không không ai có thể tìm ra.
“Ừ! Nhưng mà các chàng tới nhanh quá, ta vốn là muốn để lại thi thể của hắn sau đó rời đi kết quả…”
Nàng hoàn toàn không kịp đào tẩu, liền bị bắt sống.
“May là chúng ta chạy tới kịp, nếu không ta vĩnh viễn sẽ không biết ta yêu nàng, còn vĩnh viên mất đi nàng.” Chàng may mắn khi khăng khăng đi cùng Mại Nhĩ, chàng không thể tưởng tượng được quãng thời gian còn lại nếu sống ở thần điện, từ lâu chàng đã khong thích hợp làm tư tế, những ngày như vậy sẽ chỉ làm chàng thống khổ không gì sánh được.
Khóe môi Lộ nhếch lên nụ cười, cảm tạ sự an bài của ông trời. Ông trời cũng không tuyệt tình với nàng, còn tạo cơ hội để nàng hạnh phúc.
Nụ cười xinh đẹp quyến rũ hấp dẫn Tịch Ân sâu sắc khơi lên dục vọng của chàng, môi chàng từ từ tiến lại gần cái miệng nhỏ nhắn mê người ấy.
“Ta muốn hôn nàng...” Không đợi nàng trả lời chàng đã lấy môi lấy đi lời của nàng còn chưa kịp thoát ra.
Trái tim khát khao trải qua nghi vấn, phủ nhận, cự tuyệt rồi lại đồng ý, đây là lần đầu tiên chàng thật tình chủ động hôn nàng, không hề có âm mưu hãm hại không hề bởi vì mê hương mà ý loạn tình mê, chàng thành tâm muốn hôn nàng, che chở nàng.
Tịch Ân mặc sức mút, hôn trêu đùa môi nàng, dụ dỗ nàng mở miệng ra để chàng có thể hưởng thụ càng nhiều mật ngọt, một đôi tay không an phận đã di chuyển xuống xoa nắn thân thể mềm mại cạnh người, ngọn lửa dục vọng nhẹ nhàng châm lên.
Chịu không nổi trêu chọc của chàng, Lộ rên một tiếng, khuất phục lời vẫy gọi của dục vọng, mở miệng chào đón chàng tiến vào, chiếc lưỡi hừng hực lập tức xông vào, trêu đùa cùng nàng.
Không khí xung quanh càng lúc càng mỏng, nhiệt đọ càng lúc càng cao, thế nhưng hai cơ thể trần trụi ở xa xa vẫn xiết chặt lấy nhau, không có người nào có thể tách bọn họ ra.
Thời gian trôi qua, Tịch Ân và Lộ hoàn toàn không có bất kì tiếp xúc nào với trần gian, chỉ ở trong núi rừng hưởng thụ cuộc sống của hai người.
Tịch Ân cũng không liên lạc với Á Khắc Tư và Mại Nhĩ bởi vì chàng biết bằng hữu tốt sống cũng rất khá, đã tìm được nương tử để yêu thương cả đời. Về phần Khinh Hồng, chàng một chút cũng không lo lắng,
Khinh Hồng vẫn là một hài tử vô cùng chăm chỉ, chàng biet Khinh Hồng sẽ không để chàng thất vọng, chàng đã để lại sách pháp thuật cho hắn học tập, mong rằng một ngày không xa hắn sẽ giúp đỡ được nhiều người.
Nhớ tới Khinh Hồng, không khỏi nhớ tới lúc trước khi chàng rời đi, Khinh Hồng đột nhiên muốn chàng dạy pháp thuật ánh sáng, chắc là từ lâu hắn đã nhìn thấy có một ngày chàng sẽ rời đi. Nói như vậy năng lực của Khinh Hồng so với chàng mạnh hơn rất nhiều, rất thích hợp đảm đương vị trí tư tế Á La Tư, như vậy chàng an tâm, không hề cảm thấy áy náy.
Chàng cũng không có suy nghĩ tiếp xúc với bên ngoài, đối với người đời mà nói chàng và Lộ đều đã là người chết, không nên xuất hiện trở lại, tránh cho các bằng hữu tốt rước lấy phiền toái. Cho nên chàng và Lộ chỉ sống ở trong rừng, cố gắng tránh cơ hội gặp gỡ người ngoài.
Đối với những chuyện an bài đó, Lộ chưa từng có ý kiến, hai người bọn họ vốn là người không thích náo nhiệt, đối với cuộc sống bình thường lại thấy rất tự tại. Trên thực tế, Lộ đối với những chuyện an bài vô cùng thỏa mãn, nàng hết sức hưởng thụ cuộc sống bình yên, không tranh đoạt không cầu, chỉ hi vọng có thể ở cùng một nơi với chàng.
Nếu hỏi chàng có từng hối hận hay không, câu trả lời của chàng là chưa từng, chàng vui sướng hưởng thụ cuộc sống trước mắt, có nương tử bên cạnh, tỉ mỉ hưởng thụ hương vị cùng nàng thân thiết.
Chàng yêu Lộ! Vô cùng, vô cùng yêu nàng! Yêu đến nỗi nguyện ý buông tha tất cả cũng không nguyện ý buông nàng ra.
Cừu hận, căm ghét trước kia đã sớm tiêu tán trong không khí, chỉ để lại tình cảm cuồng nhiệt và sâu đậm. Chàng nghĩ theo thời gian tình yêu chàng dành cho nàng sẽ càng lúc càng sâu.
Một đôi đen trong đó mang chút tà khí cùng một chút lương thiện mỉm cười khi gặp ánh mắt chàng, miệng chàng nhếch lên một nụ cười sủng nịnh, hướng tới
phía nàng đi tới.
Chàng học được cách yêu nàng còn nàng từ từ thu lại lương thiện lúc nhỏ.
Không cần ngôn ngữ, trong đôi mắt sáng ngời ấy bọn họ có thể nhìn thấy tâm tư đối phương.
Tịch Ân mở hai cánh tay, đem Lộ ôm vào lòng, cùng nàng đứng trên vách đá, nhìn cảnh hoàng hôn nơi cuối chân trời, ánh mặt trời lúc chiều tà mang bóng hai người dính vào nhau.
Bọn họ ở đây đã học được thế nào là yêu, ông trời cũng ngầm đồng ý cho bọn họ là một đôi yêu nhau, cũng không nói hai người bọn họ không thể kết hợp thành một đôi.
Bọn họ đi ngược lại quan niệm của người đời về cái thiện và cái ác, hai người bọn họ yêu nhau vượt qua mọi rào cản khoảng cách trong lúc đó, chắm chú nhìn đối phương, bọn họ sẽ không bao giờ buông tay nhau ra nữa.
“Đừng chần chừ nữa được không?” Tịch Ân cổ vũ nàng bước ra từng bước một.
“Ừ, ta không hề chần chờ, ta nhất định quý trọng tình yêu của chàng dành cho ta.” Nàng cố sức gật đầu, càng nhiều giọt nước mắt chảy xuống hai má.
“Thật tốt quá.” có lời hứa hẹn của nàng, Tịch Ân vô cùng vui vẻ. Cuối cùng nàng cũng đã nghe chàng nói, không hề ôm thái độ hoài nghi nữa.
“Ta yêu chàng! Ta yêu chàng! Ta yêu chàng!” Đầu của nàng gối lên vai chàng, liên tục nói ra lời yêu thương.
Nàng thương chàng! Vô cùng, vô cùng thươngchàng! Tình yêu dành cho chàng sâu đậm đến nỗi bản thân nàng không ngờ tới, nàng cho rằng cả đời này nàng không thể yêu, thế nhưng nàng đã yêu, yêu đến nỗi vì chàng nguyện ý hi sinh tính mạng.
“Ta cũng yêu nàng, vô cùng yêu nàng.” Tịch Ân nâng đầu của nàng lên, nhìn nàng nói.
Lộ nghe vậy, rất thoải mái, nước mắt chảy xuống càng nhiều, đây là nước mắt vui sướng, cuối cùng nàng cũng thoát ra bóng ma quá khứ, đi trên con đường tươi sáng, đi theo tiếng gọi của trái tim.
“Là nàng cho chúng ta biết chỗ A Liệt ở phải không?”
Trong lòng chàng suy đoán như thế, chỉ có nàng mật báo, nếu không không ai có thể tìm ra.
“Ừ! Nhưng mà các chàng tới nhanh quá, ta vốn là muốn để lại thi thể của hắn sau đó rời đi kết quả…”
Nàng hoàn toàn không kịp đào tẩu, liền bị bắt sống.
“May là chúng ta chạy tới kịp, nếu không ta vĩnh viễn sẽ không biết ta yêu nàng, còn vĩnh viên mất đi nàng.” Chàng may mắn khi khăng khăng đi cùng Mại Nhĩ, chàng không thể tưởng tượng được quãng thời gian còn lại nếu sống ở thần điện, từ lâu chàng đã khong thích hợp làm tư tế, những ngày như vậy sẽ chỉ làm chàng thống khổ không gì sánh được.
Khóe môi Lộ nhếch lên nụ cười, cảm tạ sự an bài của ông trời. Ông trời cũng không tuyệt tình với nàng, còn tạo cơ hội để nàng hạnh phúc.
Nụ cười xinh đẹp quyến rũ hấp dẫn Tịch Ân sâu sắc khơi lên dục vọng của chàng, môi chàng từ từ tiến lại gần cái miệng nhỏ nhắn mê người ấy.
“Ta muốn hôn nàng...” Không đợi nàng trả lời chàng đã lấy môi lấy đi lời của nàng còn chưa kịp thoát ra.
Trái tim khát khao trải qua nghi vấn, phủ nhận, cự tuyệt rồi lại đồng ý, đây là lần đầu tiên chàng thật tình chủ động hôn nàng, không hề có âm mưu hãm hại không hề bởi vì mê hương mà ý loạn tình mê, chàng thành tâm muốn hôn nàng, che chở nàng.
Tịch Ân mặc sức mút, hôn trêu đùa môi nàng, dụ dỗ nàng mở miệng ra để chàng có thể hưởng thụ càng nhiều mật ngọt, một đôi tay không an phận đã di chuyển xuống xoa nắn thân thể mềm mại cạnh người, ngọn lửa dục vọng nhẹ nhàng châm lên.
Chịu không nổi trêu chọc của chàng, Lộ rên một tiếng, khuất phục lời vẫy gọi của dục vọng, mở miệng chào đón chàng tiến vào, chiếc lưỡi hừng hực lập tức xông vào, trêu đùa cùng nàng.
Không khí xung quanh càng lúc càng mỏng, nhiệt đọ càng lúc càng cao, thế nhưng hai cơ thể trần trụi ở xa xa vẫn xiết chặt lấy nhau, không có người nào có thể tách bọn họ ra.
Thời gian trôi qua, Tịch Ân và Lộ hoàn toàn không có bất kì tiếp xúc nào với trần gian, chỉ ở trong núi rừng hưởng thụ cuộc sống của hai người.
Tịch Ân cũng không liên lạc với Á Khắc Tư và Mại Nhĩ bởi vì chàng biết bằng hữu tốt sống cũng rất khá, đã tìm được nương tử để yêu thương cả đời. Về phần Khinh Hồng, chàng một chút cũng không lo lắng,
Khinh Hồng vẫn là một hài tử vô cùng chăm chỉ, chàng biet Khinh Hồng sẽ không để chàng thất vọng, chàng đã để lại sách pháp thuật cho hắn học tập, mong rằng một ngày không xa hắn sẽ giúp đỡ được nhiều người.
Nhớ tới Khinh Hồng, không khỏi nhớ tới lúc trước khi chàng rời đi, Khinh Hồng đột nhiên muốn chàng dạy pháp thuật ánh sáng, chắc là từ lâu hắn đã nhìn thấy có một ngày chàng sẽ rời đi. Nói như vậy năng lực của Khinh Hồng so với chàng mạnh hơn rất nhiều, rất thích hợp đảm đương vị trí tư tế Á La Tư, như vậy chàng an tâm, không hề cảm thấy áy náy.
Chàng cũng không có suy nghĩ tiếp xúc với bên ngoài, đối với người đời mà nói chàng và Lộ đều đã là người chết, không nên xuất hiện trở lại, tránh cho các bằng hữu tốt rước lấy phiền toái. Cho nên chàng và Lộ chỉ sống ở trong rừng, cố gắng tránh cơ hội gặp gỡ người ngoài.
Đối với những chuyện an bài đó, Lộ chưa từng có ý kiến, hai người bọn họ vốn là người không thích náo nhiệt, đối với cuộc sống bình thường lại thấy rất tự tại. Trên thực tế, Lộ đối với những chuyện an bài vô cùng thỏa mãn, nàng hết sức hưởng thụ cuộc sống bình yên, không tranh đoạt không cầu, chỉ hi vọng có thể ở cùng một nơi với chàng.
Nếu hỏi chàng có từng hối hận hay không, câu trả lời của chàng là chưa từng, chàng vui sướng hưởng thụ cuộc sống trước mắt, có nương tử bên cạnh, tỉ mỉ hưởng thụ hương vị cùng nàng thân thiết.
Chàng yêu Lộ! Vô cùng, vô cùng yêu nàng! Yêu đến nỗi nguyện ý buông tha tất cả cũng không nguyện ý buông nàng ra.
Cừu hận, căm ghét trước kia đã sớm tiêu tán trong không khí, chỉ để lại tình cảm cuồng nhiệt và sâu đậm. Chàng nghĩ theo thời gian tình yêu chàng dành cho nàng sẽ càng lúc càng sâu.
Một đôi đen trong đó mang chút tà khí cùng một chút lương thiện mỉm cười khi gặp ánh mắt chàng, miệng chàng nhếch lên một nụ cười sủng nịnh, hướng tới
phía nàng đi tới.
Chàng học được cách yêu nàng còn nàng từ từ thu lại lương thiện lúc nhỏ.
Không cần ngôn ngữ, trong đôi mắt sáng ngời ấy bọn họ có thể nhìn thấy tâm tư đối phương.
Tịch Ân mở hai cánh tay, đem Lộ ôm vào lòng, cùng nàng đứng trên vách đá, nhìn cảnh hoàng hôn nơi cuối chân trời, ánh mặt trời lúc chiều tà mang bóng hai người dính vào nhau.
Bọn họ ở đây đã học được thế nào là yêu, ông trời cũng ngầm đồng ý cho bọn họ là một đôi yêu nhau, cũng không nói hai người bọn họ không thể kết hợp thành một đôi.
Bọn họ đi ngược lại quan niệm của người đời về cái thiện và cái ác, hai người bọn họ yêu nhau vượt qua mọi rào cản khoảng cách trong lúc đó, chắm chú nhìn đối phương, bọn họ sẽ không bao giờ buông tay nhau ra nữa.