Không biết chuyện làm sao truyền ra ngoài, tóm lại chỉ sau không đến mấy ngày, toàn bộ ám vực đến Chí Hạ điện đều thịnh truyền ma thần tìm được một ma tướng khả ái làm bạn lữ rồi.
Tư Mại Nhĩ đến lúc này mới biết, nguyên lai Na Già kia không chỉ là bằng hữu của Khấu Đức mà còn là con trai của tộc trưởng trong tộc của Khấu Đức, không trách được Khấu Đức đồng ý dẫn nó tới Chí Hạ điện.
Bên trong ám vực, các tộc trưởng cùng người thừa kế thông thường đều đã trở thành ma tướng danh trấn tứ phương, năng lực thuần huyết trực hệ so với ma tướng bình thường lại càng cường đại hơn, vị ma tướng được giải thưởng năng lực tối cao cũng là có huyết thống thuần túy.
Ma thần làm sao cũng không nghĩ đến mình sẽ phát sinh chuyện “Rượu say loạn tính” như thế này. Thế nhưng lại “thượng” nhầm người thừa kế bộ tộc, muốn giả chết phủ nhận đều không được.
Cái này thực sự là khó thu thập.
“Ma thần đại nhân, ngươi có mệt không? Để ta giúp ngươi nhé?”
“Ma thần đại nhân, đây là ta tự tay làm đó, thỉnh thử xem?”
“Ma thần đại nhân…”
Mỗi ngày Na Già kia thực đúng giờ, trước khi ma thần đang chuẩn bị xử lý án kiện cầu nguyện năm phút thì xuất hiện, quấn lấy ma thần nói đông nói tây, Tư Mại Nhĩ vài lần muốn đuổi nó đi, nhưng lại ngại vì thân phận của nó nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ hé ra cái mặt lạnh lùng không thèm để ý.
Na Già cũng không để ý, cứ triền ma thần cả ngày như vậy, cho dù ma thần liên tục khiến cho nó ăn món canh ‘bế môn’*, cách ngày tái chiến cũng là sở trường của nó.
*Bế môn: Đóng cửa.
Làm người ta để ý, là thái độ của quản gia.
Trong thư phòng của ma thần, Tư Mại Nhĩ đang cúi đầu phê chuẩn văn kiện, gần đây hắn thường tránh ở thư phòng làm việc nên hiệu suất công việc tăng rõ rệt, đây đại khái là ưu điểm duy nhất của Na Già triền nhân đi.
Tiếng đập cửa thanh thúy vang lên, ma thần vội vàng ngẩng đầu “Mời vào.”
“Thất lễ.”
Trên tay ôm một chồng giấy, quản gia động tác nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ tiến vào, ngồi bên cạnh ma thần, trong kim nhãn xinh đẹp tràn ngập cảm giác xa cách.
Điều này làm cho Tư Mại Nhĩ có chút không thích ứng.
“Chủ nhân, thuộc hạ đã đem án kiện cầu nguyện hôm nay đặt lên trên ngăn tủ, thỉnh ngài xem qua.” Khấu Đức cung kính khom người chào, đối với ma thần thì hẳn là phải quen với tiếng nói lạnh như băng, gần đây lại cảm giác không ra một chút độ ấm nào. “Nếu chủ nhân không còn gì nghi vấn, thuộc hạ trước hết xin cáo lui.”
Nói là như vậy, Khấu Đức cũng thực rõ ràng xoay người bước đi.
“Chờ…”
Ma thần theo bản năng gọi Khấu Đức lại, quản gia dừng lại, như là chờ Tư Mại Nhĩ phân phó, bất quá lại không quay đầu lại, điều này làm cho Tư Mại Nhĩ tâm một trận đau đớn.
Đã sắp vài ngày rồi.
Quản gia từ lúc nhìn thấy hắn và Na Già ngủ cùng nhau, đã không còn liếc mắt nhìn qua hắn một lần.
Thân là ma thần, bị đối xử bất kính như vậy, hẳn là sẽ đối y trừng phạt, đúng không?
Nhưng là hắn làm sao cũng không thể đối đãi quản gia tiên sinh như thế được, huống chi… chính mình đã làm chuyện có lỗi với quản gia tiên sinh.
Hắn hẳn là phải nói gì đó với quản gia tiên sinh, hay là, giải thích sao?
Phải làm sao, quản gia tiên sinh mới có thể quay đầu nhìn hắn một cái.
“Chủ nhân nếu không có gì đặc biệt phân phó, thuộc hạ phải chuẩn bị ngọ thiện, không thể bồi.” trong khi Tư Mại Nhĩ còn đang không ngừng phân vân, Khấu Đức bỏ lại những lời này, bước nhanh rời đi.
“Quản gia tiên…”
Nhìn bóng dáng Khấu Đức, trong mắt Tư Mại Nhĩ không tự giác chứa đầy sương mù, tay trái cũng nắm chặt lấy ngực.
Ai có thế nói cho hắn biết, vì cái gì rung động lại đau như vậy không?
Nếu là đau như thế, vì cái gì vẫn vì quản gia tiên sinh mà rung động?
Một sự kiện trọng đại khacs sau khi thiên tuế tế chính là hội nghị ma tướng ở Ma Vực trăm năm mới tổ chức một lần, thông qua hội nghị này mà ma thần biết được tình hình Ma Vực.
Mặc dù tên là “Thần”, chuyện mà ma thần không làm có thể nói là nhiều đến không thể tưởng tượng được.
Vấn đề đã tới rồi.
Nếu ma tướng thượng cấp của Ma Vực đều tham gia, thân là người kế thừa bộ tộc Na Già liền dự định là lần này cần phải lộ diện, phần lớn ma tướng đều nghe qua “lời đồn” cho nên hội nghị lần này không khí tự nhiên sẽ không nghiêm túc như dĩ vãng, trái lại còn có chút quỷ dị.
“Ngô danh Na Già, từ nay về sau sẽ đại biểu tộc tham dự.” một thân chiến giáp màu xám bạc, Na Già tinh thần có vẻ sáng láng, khuôn mặt đáng yêu toát ra khí phách không thể bỏ qua, cung kính đơn độc quỳ xuống đất hành lễ.
Tư Mại Nhĩ trên mặt nở nụ cười tà khí, tư thái biếng nhác ngồi ở vương tọa, cả người tràn ngập khí tức cuồng ngạo không kiềm chế được, không có mở miệng nói gì.
Na Già cũng cứ quỳ như vậy, không nhúc nhích.
Cứ như vậy giằng co thật lâu, thẳng đến khi một ma tướng lớn tuổi nhìn không được, vội vàng lên tiếng: “Chủ thượng, hôm nay ngoài việc giới thiệu tân nhiệm tộc trưởng của Ám Vực, còn có một việc mà bọn thuộc hạ hy vọng chủ thượng có thể sớm ngày quyết định.”
“Việc gì mà gấp như vậy a? Khó có được các ngươi thúc giục ta như vậy, nếu không phải là chuyện thực sự quan trọng… ta đây sẽ tức giận đó.” Cầm lấy trà nóng người hầu đưa qua, ma thần vẫn là vân đạm phong khinh, trong nháy mắt ma khí tản ra làm cho tất cả ma tướng ở đây phải rùng mình, chỉ cảm thấy quanh thân áp lực tăng nhiều.
Chỉ thấy Na Già chậm rãi đứng lên, khuôn mặt phấn nộn bay lên một tia đỏ ửng.
“Ma thần đại nhân, ngươi… ngươi lúc nào thì muốn làm lễ kết hôn với ta?” ngữ khí hảo thẹn thùng.
“Khụ khụ! Khụ!”
Trước mặt chúng ma tướng trên đại điện, Tư Mại Nhĩ thiếu chút nữa thì đem nước trà nóng trong miệng phun ra hết, hắn dụng lực ho khan vài tiếng, Na Già lập tức lên vỗ lưng thuận khí cho hắn, bất quá ma thần đẩy nó ra, tiếp tục ho khan.
Bị làm cho khó xử trước mặt mọi người, Na Già cũng không có tức giận, chỉ cúi đầu, có chút ủy khuất mà liếc nhìn ma thần.
Ma tướng cũng xấu hổ không biết nên làm cái gì thì hảo.
Chờ ma thần thuận khí xong, hắn trừng đôi mắt ưng, “Lễ kết hôn? Ta và ngươi từng có ước hẹn sao? Ngươi cư nhiên yêu cầu ta như vậy, có phải là quá mức hay không?”
“Nhưng là… ma thần đại nhân, đạo ma khí đầu tiên của ta cho ngươi, theo tộc quy của ta, nếu ma khí cho nữ tử, liền thú nữ tử làm vợ, nhưng nếu là cho nam tử, nhất định phải ủy thân cho đối phương.” Hé ra khuôn mặt hồng hồng, Na Già càng nói càng hạ thấp đầu, “Thân là tộc trưởng, chịu chế ước sâu nhất của tộc quy, thỉnh ma thần lượng giải, cùng Na Già kết hôn.”
“Ta…”
“Thỉnh chủ thượng tuân thủ theo tộc quy này, nạp vị tộc trưởng Na Già làm phi.” Lão ma tướng lớn tuổi nhất cũng lên tiếng cùng, trời biết rằng tuy rằng ma thần tuổi tác lớn hơn họ không biết bao nhiêu lần, nhưng bởi vì chính mình xem như tuổi tác đã cao, kính ngưỡng ma thần biến thành từ ái tâm tình, tự nhiên phi thường hi vọng trong lúc sinh thời thấy được ma thần đón dâu.
“Thỉnh chủ thượng tuân thủ.”
Tư Mại Nhĩ đúng thật là ngây người, bình thường ở trong hội nghị xem các ma tướng cãi nhau cũng không có một lần bình tĩnh, thế mà vào lúc này lại đoàn kết một lòng như thế.
Kỳ quái, bọn họ làm sao lại chắc rằng Na Già muốn ‘ủy thân’? Lúc trước hắn đều là ‘ủy thân’ cho quản gia tiên sinh thì tính cái gì…
Không đúng rồi, cái này không phải là trọng điểm, loại bức hôn này… hắn phải ứng đối thế nào đây?
“… Ta suy nghĩ vài ngày, sẽ cho ngươi một cái công đạo.”
Bần cùng, ma thần đành đánh cái đáp án, bắt đầu thật sâu hối hận tại sao trước đây không nghe lời quản gia tiên sinh học bài nhiều hơn.
Đang phiền não nên ma thần đương nhiên không có phát hiện, Na Già trong điện đang đứng thẳng cười đến có bao nhiêu thâm ý.
Bên kia tranh cãi ầm ỹ, bên này lại im lặng có chút không thích hợp.
Bối Nhĩ vụng trộm dò xét Khấu Đức lệ nhan lạnh lùng, đã muốn vài ngày vùi đầu vào công việc, đáy lòng có chút sợ hãi cùng lo lắng.
Sợ, là vì Khấu Đức gần đây không có phát giận, lại lạnh đến làm cho người ta không rét mà run.
Lo lắng, vì Khấu Đức đều đem tất cả mọi việc lên trên người, không có nghỉ ngơi như bình thường, sắc mặt trắng bệch thật rõ ràng, giống như tùy thời có thể ngã xuống vậy.
Cậu thực sự là rất phiền não a.
Tái trộm ngắm Khấu Đức một cái, Bối Nhĩ bị dọa sắc mặt trắng bệch, thân mình Khấu Đức lung lay, cảm giác sắp hôn mê.
“Khấu Đức tiên sinh!” cậu tiến lên đỡ lấy Khấu Đức lung lay sắp đổ, “Khấu Đức tiên sinh, ngươi đừng làm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Phủ lên cái đầu đau nhức, Khấu Đức khoát tay, “Không sao, việc này chưa làm xong thì ta chưa thể nghỉ ngơi, ngươi nếu mệt thì về trước đi.”
“Khấu Đức tiên sinh, ngươi về nghỉ ngơi cho ta, cho dù ngươi muốn đánh muốn mắng muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, nhanh trở về nghỉ ngơi, còn lại để ta làm là được rồi.” Khó có được khi Bối Nhĩ tức giận rống lên với Khấu Đức, thuận tay đẩy Khấu Đức.
Khấu Đức ngây người nhìn cấp dưới ngày thường tính tình ôn hòa này, cư nhiên lại sinh khí với mình như vậy, trừ bỏ ngạc nhiên, còn có một chút cảm kích thản nhiên.
Nghĩ đến, chính mình mệt mỏi Bối Nhĩ nhì rõ, y thực sự là không được rồi.
“… Cám ơn ngươi, ta nghe lời ngươi, còn lại liền giao cho ngươi.” Nhu nhu đầu Nhĩ Bối, Khấu Đức mỉm cười với cậu, “Ta sẽ hảo hảo nghỉ ngơi, ngươi không cần lo lắng nữa.”
Đúng vậy, tổng cũng nên tỉnh lại.
Trở lại phòng mình, Khấu Đức ngồi lên giường, đối với tình trạng cơ thể của mình gần đây cũng không cảm thấy thích hợp.
Đã nhiều ngày tới nay, dễ dàng cảm thấy váng đầu hoa mắt còn có bụng nóng rực, trong lúc nghỉ trưa cũng có thể rơi vào trong trạng thái ngủ sâu, cho dù là thương tâm khổ sở, thể lực cũng không thể kém như vậy được.
Thân thể rốt cục là đã xảy ra vấn đề gì rồi?
“Thử tìm xem.” Khấu Đức nói thầm, nhắm mắt lại, làm cho ma lực chạy khắp toàn thân, cẩn thẩn kiểm tra từng bộ vị khí quan một lần.
Đột nhiên, Khấu Đức không hiểu vì sao cấp thu ma khí, dòng khí nghịch hướng làm ngực y đau đớn, nôn ra một ngụm máu tươi, nhưng y tuyệt không để ý, y hiện tại để ý một việc khác.
Một việc mà làm cho Khấu Đức lần đầu tiên trong đời không biết làm gì.
“Này… sao lại có thể…? Rõ ràng chính là ta…” lầu bầu một trận, Khấu Đức chau mày, một bộ dáng nghi hoặc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ…”
Đứng lên, tìm kiếm một trận trên giá sách, Khấu Đức rút ra một quyển điển tịch thoạt nhìn rất cổ, bắt đầu lật xem.
Qua hơn mười phút, Khấu Đức đóng quyển sách vào, như là xác định cái gì, hít một hơi thật dài.
“Quả nhiên là… như vậy a.” cười tự giễu, đúng là đau khổ, “Đều đã đến loại tình trạng này, dĩ nhiên là ta a…”
Đều đã đến tình trạng này, đều đã muốn như thế này…
Nằm trên chiếc giường rộng thùng thình lạnh như băng, bàn tay thon dài khẽ vuốt ve trên bụng.
Ma thần thực khiếp sợ, bởi vì khi tỉnh dậy đã thấy bên người nhiều thêm một cái thiếu niên thân mình trần trụi toàn thân là hồng ngân.
Quản gia còn tức giận hơn, bởi vì sáng sớm đến xem phát hiện ma thần cùng thiếu niên trên người không một sợi vải cùng nhau ngủ.
Sự tình sao lại diễn biến thành như vậy?
Hết thảy phải bắt đầu nói từ thiên tuế tế.
Lúc bận rộn luôn có cảm giác ngày trôi qua thực mau, liền trong nháy mắt đã vượt qua thời gian hai ngày.
Đêm mai, đúng là đại sự của Tô Lý Á- tế điển sinh nhật của ma thần.
Toàn bộ ma đại lục vui mừng khôn xiết, được may mắn tham dự sự kiện một ngàn năm làm mọi người giống như điên rồi bắt đầu uống rượu khiêu vũ, tuy rằng hai ngày nữa mới là ngày chính, bất quá cái này không thành vấn đề, con người mà, luôn tìm được lí do để mà chơi đùa một chút, làm cho cái đêm trước tế xảy ra nhiều việc.
Đương nhiên, thân là nhân vật chính của thiên tuế tế, ma thần vĩ đại chi phối ma đại lục Tô Lý Á Tư Mại Nhĩ, trở thành thọ tinh trước mọi người, trước tiên là tình nhân thọ tinh mới được.
Cho nên a, ma thần ngoan ngoãn xem một lá thư mà quản gia chỉ định phải xem mỗi ngày, rời thư phòng chuẩn bị về tẩm điện ngủ một lúc, vừa bước vào phòng liền kinh hỉ không nói ra lời.
Bàn trà với bình hoa và đóa hoa kiều diễm, bốn góc giường được trang trí bằng những dải sa tanh, nguyên bản mặt thảm màu đỏ được thay thế bằng thảm lông dê mềm mại xõa tung, đầu giường có bánh ngọt ngon miệng, một bình rượu cùng hai cái ly, toàn bộ trang điểm giống như trong mộng vậy.
“Đây đây… đây là xảy ra chuyện gì? Ta đi nhầm phòng hay sao?” ma thần đại nhân Tư Mại Nhĩ kinh ngạc không khép được miệng, hắn đúng là không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao liền đứng ngây ở cửa phòng.
Là ai cho làm a? Bối Nhĩ sao? Ngốc tiểu tử kia hẳn là sẽ không đến mức thiếu việc làm như vậy đi.
Ma thần mang theo nghi hoặc, cởi giày thật cẩn thận bước lên thảm lông dê. Cảm giác ấm áp kia làm hắn nhịn không được trực tiếp ngồi xuống, tay cũng sờ lên thảm: “Ngô ~ cái này hảo mềm hảo thoải mái, sau này dùng loại này hảo, cái trước đây ngồi không tốt,”
Sờ sờ nhu nhu, chính là hăng say a.
“Giúp ngươi đổi thảm mới không phải để ngươi chơi đùa, đúng là giống tiểu hài tử.”
“Quản gia… tiên sinh …” nghe được tiếng quản gia từ phía sau truyền đến, ma thần thực vui vẻ quay đầu, vừa nhìn thấy, liền làm cho cằm hắn suýt nữa rớt xuống, máu mũi cũng không chịu thua kém thi nhau rơi ra.
Tóc dài đen thùi bị buộc cao lên, lộ ra cảnh tử duyên dáng.
Cảnh tử: Gáy
Áo mở rộng, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện dẫn người mơ màng.
Quần áo huân y thảo sắc, may cắt vừa khéo ôm trụ thân thể rắn chắc hoàn mỹ kia.
Cặp kim đồng yêu dị bán mở, môi đỏ mọng gợi lên, thân ảnh tựa vào cửa tản mát ra hơi thở dụ hoặc.
Có hay không ngon miệng như thế!!! Đáy lòng ma thần ra sức hò hét, nhưng bề ngoài thì vẫn giống như đầu gỗ dại ra.
“Sao vậy, có thể làm cho người ta sợ hãi sao? Xem chủ nhân động cũng không động.” nghĩ cũng biết là mình nhất định làm mỗ ma thần kinh diễm không thôi, có điều Khấu Đức vẫn là có thói quen trào phúng: “Nếu như vậy, ta đi thay tốt lắm.”
“Chờ… chờ, quản gia tiên sinh như vậy rất hảo khán, rất được a!” vội vàng đi lên giữ lấy trang phục mà quản gia khó khăn lắm mới mặc, Tư Mại Nhĩ đem lau sạch sẽ máu mũi, hé ra khuôn mặt hồng hồng, “Ta… ta cho tới bây giờ vẫn chưa thấy bộ dáng mĩ như vậy của quản gia, làm cho người ta kinh ngạc.”
Khẽ cười, cầm lấy tay ma thần, mang ma thần đến bên giường ngồi xuống, mở ra bình rượu, rót vào ly thứ chất lỏng màu đỏ tươi đẹp, hương thơm thuần khiết liền phiêu tán trong tẩm điện.
Nhìn động tác thuần thục lại tao nhã của Khấu Đức, ma thần chưa uống rượu đã say mất rồi.
“Hôm nay, ta đến giúp ngươi sinh nhật trước.” Khấu Đức mỉm cười “Chủ nhân không ngại ta chủ trương chứ?”
Tư Mại Nhĩ ngay lập tức lắc đầu, hắn cũng vui vẻ nở nụ cười: “Ta thực cao hứng, ta cũng chưa nghĩ tới quản gia tiên sinh sẽ giúp ta làm sinh nhật đâu.”
Nhưng lại biến thành có không khí như vậy, được đến từng này tuổi rồi vẫn là lần đầu tiên đi.
“Như vậy, cạn ly vì thọ yến ngàn tuổi của ma thần vĩ đại!” nói rồi quản gia giơ ly lên.
“Ân, cám ơn.” Ma thần cầm lấy một cái ly khác, nhẹ nhàng cụng ly, phát ra tiếng vang thanh thúy nhẹ nhàng.
Uống một ngụm, ma thần trừng mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Rượu này…kì quái…”
Khi vào đến miệng thì cay độc, sau khi nuốt xuống yết hầu thì lại hương vị ngọt ngào bốn phía, sau khi xuống bụng chính là ấm áp. Uống vào có thể khiến cho người ta thả lỏng toàn thân, Tư Mại Nhĩ vẫn là lần đầu tiên nếm đến, một ngụm một ngụm chậm rãi uống hết.
Khấu Đức uống một ngụm hết, lại thân thủ rót đầy vào ly hai người, đem cắt bánh ngọt ra thành từng miếng, xiên một khối đưa đến bên miệng Tư Mại Nhĩ: “Rượu uống rất khá đi? Đây là rượu ta mời người bên đại lục mang đến, ta nghĩ chủ nhân hẳn sẽ thích, cái này cũng nếm thử xem, bụng rỗng uống rượu không tốt.”
Ma thần có điểm thẹn thùng, đây là lần đầu tiên quản gia chủ động uy thức ăn, hắn há miệng cắn xuống, đầu lưỡi vừa tiếp xúc với bánh ngọt hai mắt liền sáng ngời “Ân, ăn hảo ngon a, bơ không ngọt quá nên không ngấy, bánh xốp vừa phải sẽ không dính vào cổ họng, bên trong có nhân sô cô la thơm lại không đắng, ta thích cái này!”
“Ha ha, chủ nhân thật giống cái đứa nhỏ, thật sự ngon như vậy? Ta đây cũng xem xem” Khấu Đức cũng xiên một miếng đưa vào miệng, bất quá y không có trực tiếp nuốt vào, mà là sau khi ngậm lấy bánh ngọt, kéo lấy ma thần còn đang chìm đắm trong vị ngon của bánh, tập kích lên đôi môi dính bơ kia.
Sau khi Tư Mại Nhĩ kinh ngạc qua đi, động tác quen thuộc rất nhanh liền làm cho hắn đắm chìm trong mê luyến, tay cũng tự giác ôm lấy thân thể quản gia, bánh ngọt chậm rãi tiêu tán trong khi hai người gắn bó tương giao, trong miệng không chỉ có hương thơm của rượu mà còn có càng nhiều hơn tình cảm.
“Từ giờ trở đi, khi chỉ có hai người chúng ta, ta sẽ không gọi ngươi là chủ nhân.” Vừa chấm dứt nụ hôn, Khấu Đức đem ma thần đầu mù sương áp đảo trên giường, một tay cởi bỏ áo mình, yêu mị lộ ra nụ cười tà khí: “Ngươi là của ta, Tư Mại Nhĩ sở yêu của ta.”
“quản gia tiên sinh…” tiếng chưa xong, đôi môi đã bị quản gia giữ lấy.
Đêm đó hai người cũng không có vượt qua một đêm kích tình, chỉ là gắt gao ôm nhau ngủ, lấy nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho đối phương, ngủ say.
“Cho nên nói, hai người các ngươi đêm qua cái, gì, cũng, không, làm?” thiếu niên tóc vàng vẻ mặt không tin, “Ta thấy Khấu Đức nhà các người không giống như là người sẽ cấm dục a.”
Mặt ma thần đỏ lên, khẩn trương hề hề che miệng đệ đệ: “Ngươi câm miệng, ở đây rất nhiều người nha!”
Nơi này là phòng yến hội của Chí Hạ điện, vì chúc mừng sinh nhật thiên tuế của ma thần, một số ma tướng cấp cao cùng thiên sứ trưởng ở thần đại lục tề tụ một chỗ, tai nhọn cùng cánh dài xen lẫn với nhau, cảm giác phi thường thác loạn.
Tai nhọn là đặc trưng của ác quỉ, cánh dài là của thiên sứ
Bỏ tay ma thần xuống, cười xấu xa: “Ai u ~ đều đã cho ăn sạch sẽ còn muốn che che lấp lấp, vì cái gì không công khai rõ ràng đâu? Ta nghĩ với năng lực của quản gia nhà các ngươi thì không ai dám phản đối cả.”
Ánh mắt hướng vị quản gia đang ở trong đám khách quí, lấy thái độ lãnh đạm nhưng không mất lễ phép ứng đối, Tư Mại Nhĩ thở dài: “Ta cũng biết quản gia tiên sinh năng lực cao, nhưng là… ngươi có biết, y tuy là quản gia của ma thần ta, nhưng một số ma tướng cấp cao chính là vẫn thấy y thân phận không đủ.”
“Thân phận y không đủ, ngươi nâng y lên là được rồi, sự tình đơn giản như vậy mà cũng không làm sao?” dùng sức gõ đầu Tư Mại Nhĩ, thần không cho là đúng.
“Đau a.” đáp lễ đệ đệ một chút, Tư Mại Nhĩ hít một hơi: “Ta có hỏi qua ý của quản gia tiên sinh, y chỉ nói y muốn tự mình xử lý, muốn ta hảo hảo làm tốt chức trách của ma thần là được.”
Dát một tiếng, Thần dùng sức vỗ vai ma thần, cười nói: “Thật không hổ là quản gia hoàn mỹ, nghĩ đến đủ chu đáo, như vậy sao lại đi thích ngươi này cái đồ hổ giấy chỉ có bề ngoài uy phong kì thực thiếu thần kinh não nhỉ? Hảo đáng tiếc.”
Câu này không ngoài ý muốn đưa tới một trận đuổi đánh của ma thần, nhưng mà hình ảnh hai vị huynh đệ Sáng Thế thần người truy ta chạy quả là quá mức đáng ngạc nhiên, trong khoảng thời gian ngắn tất cả ma tướng cùng thiên sứ cùng trố mắt xem.
“Thần… Hắn…” thiên sứ chiến đấu lắp ba lắp bắp.
“Hắn vốn là loại cá tính này.” Nếm qua một lần mệt thiên sữ trưởng hừ nhẹ.
“Đây thật là ma thần đại nhân sao?” ma tướng đoạt được danh hiệu giải tưởng ma lực tối cao năm nay cũng giống như nhìn thấy quỉ vậy.
Cuối cùng đương nhiên là nhờ bạo lực quản gia ra mặt ngăn cản, mới chấm dứt trò khôi hài kinh động toàn trường này.
Nếu là thọ yến, thân là thọ tinh nên ma thần không thể tránh khỏi việc bị bốn phương tám hướng khách kính rượu, Tư Mại Nhĩ ngoài mặt nhìn vẫn như cũ trò chuyện vui vẻ, nhưng thực ra đầu đã vựng a vựng quay cuồng hơn mười vòng.
Sau khi yến hội chấm dứt, quản gia còn phải xử lí hội trường, thu thập loạn thất bát tao, định ra rồi phát ra thư cảm ơn… một đống việc vặt chờ y làm xong rồi, sắc trời cũng sắp sáng.
“Mọi việc đều làm không sai biệt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi, cho các ngươi nghỉ ba ngày, nhớ rõ đúng giờ trở về công tác là tốt rồi.” làm cho tất cả thủ hạ đều đi nghỉ ngơi, Khấu Đức nhu nhu hai mắt cay xè, quyết định trước tiên đi xem tình huống nghỉ ngơi của ma thần rồi mới đi ngủ.
Trên đường tới tẩm điện, quản gia cầm trong tay một chiếc bông tai thủy tinh màu lam, ánh mắt ôn nhu.
Đây là lễ vật mà y muốn tặng cho ma thần, cùng hạng trụy thủy tinh màu đỏ của y là một đôi, không đưa lúc hai người cùng nhau trải qua sinh thần là muốn cấp cho hắn kinh hỉ.
“Hắn hẳn là sẽ thực thích đi…” nghĩ đến ma thần sẽ lộ ra biểu tình kinh hỉ, quản gia cho dù thân thể có mệt mỏi hơn nữa cũng trở nên dễ chịu hơn.
Không ngờ là khi quản gia một bước tiến vào tẩm điện của ma thần, đập vào mắt y là hình ảnh làm cho y phải mở to kim nhãn, suy nghĩ luôn luôn bình tĩnh giờ lại trống rỗng, không có cách nào phản ứng.
Chỉ có lửa cháy lan tràn lồng ngực, thiêu y đau đớn.
Bông tai trong tay rơi xuống, vỡ nát tạo thành những mảnh vụn.
“Ngô…” bị thanh âm vỡ nát làm bừng tỉnh, ma thần mở ra mí mắt nặng nề, đầu đau một trận làm cho hắn không nhịn được nhíu mày, “Ô… uống nhiều quá… đầu đau quá a… Ân”
Ma thần muốn ngồi dậy, nhưng lại có cái gì như ngăn lại vậy, tầm mắt hắn dời xuống, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy liền bị dọa nhảy dựng lên.
“Đây là cái gì a?”
Đó là một người.
Một người mà Tư Mại Nhĩ không thích lắm.
“Ngô, ma thần đại nhân sớm.” Na Già bị động tác kia làm tỉnh dậy, nó duỗi thân người, dựa vào trong lòng Tư Mại Nhĩ, “Ta còn muốn ngủ một chút…”
“Ngủ cái gì? Ngươi sao lại ở đây? A, quản gia tiên sinh!” không có đẩy ra Na Già, ma thần ngẩng đầu nhìn thấy quản gia diện vô biểu tình đứng ở cửa tẩm điện, “Ngươi đến lúc nào vậy?”
“Ta đến lúc nào, đã không còn quan trọng.” thanh âm Khấu Đức lạnh như băng “Ta tựa hồ đến quá sớm, quấy rầy chuyện tốt của chủ nhân.”
“Chuyện tốt gì chứ…” ma thần đại nhân không hiểu sao Khấu Đức nói như vậy, thẳng tới khi hắn đẩy ra Na Già mới phát hiện, hắn cùng Na Già đang trần trụi ngủ cùng nhau.
Hơn nữa trên người Na Già lại che kín thật nhiều điểm to điểm nhỏ.
Quả thực giống như là… hôn ngân!
Ma thần sắc mặt trắng rồi lại xanh, quay đầu nhìn về phía quản gia, lạnh như băng trong mắt vàng của Khấu Đức làm tim hắn đóng băng.
“Na Già, ngươi có thể nói chuyện gì xảy ra vậy không?” quản gia không nhìn biểu tình của ma thần, trực tiếp hỏi đương sự Na Già.
Na Già nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngượng ngùng nở nụ cười: “Là… ngày hôm qua ta cùng ma thần đại nhân… ma thần đại nhân uống say…”
“Cái gì?…” Tư Mại Nhĩ nghe vậy suýt chút nữa té xỉu, vậy không phải là hắn say rượu loạn tính sao?
Khấu Đức nghe xong lời của Na Già, không nói lời nào rời khỏi tẩm điện.
Từ đầu đến cuối, không có nhìn ma thần liếc mắt lấy một cái.