Được rồi, nếu như việc đã xảy ra, vậy phải nghĩ xem tiếp theo phải làm sao đây.
Lúc hội nghị thì y tránh ở phía sau nghe, Na Già nhắc tới kết hôn chi lễ là ở trong dự kiến của y, Khấu Đức đương nhiên biết đám lão ma tướng kia có chủ ý gì, mà y càng biết trong lòng Na Già tính toán cái gì.
Na Già bề ngoài đáng yêu xinh đẹp, nội tâm kỳ thực lại thâm trầm, bọn họ có cái mỹ danh là bằng hữu lâu năm, không bằng nói là quan hệ đối thủ cạnh tranh, mà hai người trừ bỏ khác biệt về thân phận, nói về năng lực thì tự nhiên Na Già ít hơn Khấu Đức một chút.
Nhưng là chính bởi vì năng lực của quản gia quá mạnh mẽ mà ở phương diện nào đó mà nói, y là bị người trong tộc chán ghét.
Na Già mỗi ngày lại đây cùng y giao hảo, cũng chỉ là muốn tìm cơ hội biểu lộ tấm lòng rộng rãi của nó, cùng với cơ hội đả kích chính mình.
Trước đây y không làm cho Na Già thành công, nhưng lần này…
“Tâm cơ của ngươi lại lên một tầng rồi, bất quá… cũng không sao.” Mỉm cười, Khấu Đức khẽ vuốt chính bụng mình, “Nhưng mà nên để cho chủ nhân chính mình đi đối mặt vấn đề, đây là do hắn gây ra, không thể dựa vào ta thu thập giúp.”
Sau khi quản gia hạ quyết tâm, cầm lấy tờ giấy, bắt đầu viết thư.
Sau đó, Khấu Đức ly khai Chí Hạ điện.
Nếu tên ngốc kia có thể chân chính thanh tỉnh, thì chính mình cũng không ngại khổ.
Y tin tưởng ma thần nhất định sẽ hảo hảo suy nghĩ phương pháp, rồi mới đem mang y về.
Có thể nói như vậy…
Cho dù tạm thời phải chia lìa cũng không sao.
“Bất hảo, ma thần đại nhân!”
Trong thư phòng chuyên dụng của ma thần, Tư Mại Nhĩ chưa kịp xử lý chuyện ma tướng liên hợp thỉnh cầu hắn kết hôn cùng Na Già đau đầu kia, nào biết Bối Nhĩ ở bên ngoài hô to gọi nhỏ, hắn buông văn thư trên tay, rời thư phòng
“Ma thần đại nhân, bất hảo, bất hảo!” Bối Nhĩ thấy ma thần đi ra, vội vàng không để ý bổn phận chủ tớ mà tiến lên kéo áo Tư Mại Nhĩ, khẩn trương nói: “Không thấy… Khấu Đức tiên sinh!”
Sét đánh giữa trời quang.
Tư Mại Nhĩ ngơ ngác nói lại một lần: “ngươi nói… quản gia tiên sinh… không thấy?”
“Vâng, vừa rồi ta đi tìm y, kết quả không thấy y ở trong phòng, ta nghĩ y đi tìm ma thần đại nhân, nhưng là từ đại điện đến tẩm điện, từ trong ra ngoài vài lần vẫn không thấy được y.” Bối Nhĩ gấp đến độ nước mắt đều chảy ra: “Làm sao bây giờ? Khấu Đức tiên sinh liệu có phải là gặp chuyện không may rồi không?”
“Sẽ không, quản gia tiên sinh sẽ không gặp chuyện không may, y sẽ không!” ma thần lầm bầm vài tiếng, sắc mặt tái nhợt “Y là đang giận a, bởi vì ta ngủ cùng người khác nên y sinh khí trốn đi…Ta đi tìm y, ta phải đi tìm quản gia tiên sinh!”
Tư Mại Nhĩ nói xong, kích động bắt đầu tìm kiếm ở Chí Hạ điện, phòng quản gia, nơi quản gia sẽ đi… trong ngoài hơn mười vòng, ngay cả vô dụng như tầng hầm ngầm đều tìm, bị tro bụi nghẹn loạn thất bát tao làm cho ho chết khiếp vẫn không tìm được quản gia.
Quản gia tiên sinh rốt cục đi nơi nào…? Y không có khả năng rời bỏ mình mà đi, cho dù là chính mình làm sai, chỉ cần mình giải thích, quản gia tiên sinh thương hắn như thế, nhất định sẽ tha thứ cho hắn.
Nhưng là người đâu?
“Ma thần đại nhân, ngươi mau nhìn này!” Bối Nhĩ chạy hổn hển đến tầng hầm, lấy thư nhét vào tay ma thần, “Ta vừa mới nhìn thấy trên bàn của quản gia tiên sinh, là thư cho ngài.”
“Để ta xem!” Tư Mại Nhĩ hít sâu một hơi, lúc mở thư ra còn có chút run run, hắn xuất ra tờ giấy trong phong thư, nhìn kỹ.
Tư Mại Nhĩ:
Ta không gọi ngươi là chủ nhân, trước sinh thần của ngươi một ngày ta đã nói, khi chỉ có hai người chúng ta, ta sẽ gọi tên của ngươi.
Khi ngươi đọc được phong thư này, ta đã rời Chí Hạ điện, ngươi không cần đến Ma Vực, Ám Vực tìm ta, bởi vì ta không nhất định sẽ ở đó, ta cũng không cần ngươi đi tìm, chuyện của chính ngươi còn chưa xử lý xong, không được thất trách.
Ta rời đi, là không muốn làm ngươi khó xử, ta xác thực là vì chuyện của ngươi cùng Na Già mà đau lòng khổ sở, nhưng là có thể làm gì đâu? Vấn đề vẫn còn đó, hội nghị ngày đó ngươi cũng nghe được, chúng ma tướng đều yêu cầu ngươi kết hôn với Na Già, ta không có lập trường nói chuyện, Na Già là tộc trưởng của ta, năng lực của nó rất mạnh, đủ để làm phi của ngươi cùng hậu thuẫn của ngươi.
Mà ta, đã đạt được căn cứ xác minh chúng ta thuộc về nhau, ta thực thỏa mãn.
Hãy nhớ, ngươi phải làm hết chức trách của ma thần, không cần bốc đồng đi tìm ta, thời cơ chín muồi ta sẽ xuất hiện trước mặt ngươi, chờ đến khi giữa hai chúng ta không còn trở ngại, chính là ngày chúng ta gặp lại.
Tư Mại Nhĩ của ta, ngươi hiểu được ý tứ của ta mà.
Chỉ có một việc mà ta muốn nhắc nhở ngươi.
Kết hôn chi lễ, Na Già sẽ không như nhìn thấy bên ngoài, ta nghĩ lúc hội nghị ngươi cũng đã thể nghiệm một chút, sau này đều trông vào ngươi, ta không thể luôn giúp ngươi ra chủ ý.
Tái kiến, Tư Mại Nhĩ của ta.
Đúng rồi, dưới gối đầu trong phòng ta còn có quà sinh thần cho ngươi, ngày trước đánh vỡ một cái, coi như là ta bồi thường ngươi.
Như vậy nhé.
Ma thần ngốc lăng lăng buông tờ giấy.
Cho tới bây giờ, hắn mới tin rằng quản gia thật sự ly khai.
Thật sự rời khỏi hắn.
Tâm tình giống như bị vét sạch, lạnh lùng, có chút đau…
“Ma thần đại nhân?” Bối Nhĩ nhìn bộ dáng thất thần của ma thần, đại khái cũng đoán được lá thư này là thư cáo biệt dành cho ma thần.
Tư Mại Nhĩ phất tay ý bảo Bối Nhĩ rời đi, còn hắn thì cước bộ nặng nề chậm rãi hướng phòng của quản gia đi đến.
Kiền kiền tịnh tịnh, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không có nửa điểm dấu vết từng có người ở qua.
Ma thần ngồi lên chiếc giường quản gia từng ngủ, xốc lên gối mềm mại, ở dưới có một chiếc hòm xinh đẹp.
Hạng trụy* màu đỏ sáng bóng lẳng lặng nằm trong hộp, đó là vật trang sức mà quản gia đeo lúc sinh thần hắn, hắn còn nhớ rõ cổ quản gia tiên sinh rất nhỏ rất trắng, đeo chiếc hạng trụy này lên thật đẹp đến khiến người ta không thể chuyển mắt.
*Hạng trụy: Vòng cổ.
“Hãy nhớ, ngươi phải làm hết chức trách của ma thần, không cần bốc đồng đi tìm ta, thời cơ chín muồi ta sẽ xuất hiện trước mặt ngươi, chờ đến khi giữa hai chúng ta không còn trở ngại, chính là ngày chúng ta gặp lại.
Tư Mại Nhĩ của ta, ngươi hiểu được ý tứ của ta mà.”
“Quản gia tiên sinh… ta hiểu ý của ngươi… Trước kia ta đều dựa vào ngươi thay ta xử lý sự tình, lần này là ta gặp phải phiền toái, ngươi muốn ta chính mình hảo hảo giải quyết thì mới về phải không?” ma thần cầm lấy trụy hạng ruby, thần sắc mê võng mà kiên định, “Chờ sau khi ngươi trở về, ta sẽ tự tay đeo hạng luyện này lên cho ngươi…”
Là nên thức tỉnh rồi.
Nhắm mắt đem trụy sức cùng thư gắt gao ôm lấy, đêm đó Tư Mại Nhĩ liền ngủ lại phòng của quản gia đã từng ở.
Cách ngày, ma thần khẩn cấp triệu hồi các đại ma tướng, nói là có chuyện quan trọng cần tuyên bố, lần đầu tiên gặp được loại chuyện này nên các ma tướng đều rất nhanh tụ tập ở phòng nghị sự của Chí Hạ điện, châu đầu ghé tai thảo luận.
Na Già cũng đứng ở một bên, sắc mặt như trước không có quá nhiều biến hóa.
“Yên lặng, cãi nhau thật chói tai.”
Tiếng nói hùng hậu của ma thần vừa dứt, chúng ma tướng lập tức đứng nhìn về phía trước, nguyên bản vương tọa trống không đã thấy chủ nhân ngồi đó, Tư Mại Nhĩ khóe miệng mỉm cười, thân thể nằm ngang trên vương tọa rộng lớn, đồng tử thâm trầm như bóng đêm lạnh như băng, toàn bộ ma tướng chỉ thấy lòng căng thẳng, lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Ma thần đại nhân, không biết lần này triệu tập khẩn cấp là có chuyện quan trọng gì?” ma tướng lớn tuổi nhất đặt câu hỏi trước tiên.
“Cáp, không phải chuyện gì quan trọng, chính là cấp các ngươi một câu trả lời, một cái đáp án mà các ngươi vẫn luôn muốn ta làm, ta e là nếu ta còn suy nghĩ nữa thì có một số người sẽ đi vào luân hồi linh hồn không chứng kiến được mất.” một ngón phải thon dài chỉ lên người Na Già “Ngươi, đến trước mặt ta.”
Na Già sửng sốt, không dám chậm trễ lập tức đi đến trước tọa ỷ của ma thần, cúi đầu: “Ma thần đại nhân tìm Na Già có điều gì phân phó?”
“Cách xa quá, gần một chút nữa đi, còn có, ngẩng mặt lên, ta cũng sẽ không ăn ngươi.” Ma thần phút chốc thân thủ đem Na Già kéo lại bên người, khuôn mặt cương nghị có nét để sát vào khuôn mặt kinh ngạc của ma thần, cười đến có chút gian tà: “Ta chưa từng hảo hảo nhìn qua ngươi, hôm nay nhìn kỹ thập phần đáng yêu, khó trách đêm thiên tuế tế khi say rượu ta lại ôm ngươi, thật là cái tuyệt phẩm đâu.”
“Ma thần đại nhân quá khen, Na Già chính là làm hết bổn phận thôi.” Mặt đỏ tim đập.
Tư Mại Nhĩ cười ha ha, “Hảo, ta liền cùng ngươi kết hôn, tháng sau cử hành nghi thức hôn lễ.”
Lời vừa nói ra, tất cả ma tướng bắt đầu xao động, tiếng chúc mừng vang lên trong phòng, ma tướng già nhất vì chính mình sinh thời được nhìn thấy ma thần cử hành hôn lễ mà cảm động đến ngất xỉu.
Thân là đương sự Na Già lại kinh hỉ mà nhìn ma thần, “Đây … là thật sao?”
“Ta đã nói là làm, huống chi là ta phải chịu trách nhiệm.” ma thần nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt phấn nộn của Na Già, “Ngươi chờ làm hậu của ma thần đi.”
“Na Già tuân chỉ!”
Thật sâu hướng ma thần cúi đầu, con ngươi lục sắc lộ ra đắc ý thắng lợi.
Khấu Đức, ngươi chung quy đấu không lại ta.
Không biết chuyện làm sao truyền ra ngoài, tóm lại chỉ sau không đến mấy ngày, toàn bộ ám vực đến Chí Hạ điện đều thịnh truyền ma thần tìm được một ma tướng khả ái làm bạn lữ rồi.
Tư Mại Nhĩ đến lúc này mới biết, nguyên lai Na Già kia không chỉ là bằng hữu của Khấu Đức mà còn là con trai của tộc trưởng trong tộc của Khấu Đức, không trách được Khấu Đức đồng ý dẫn nó tới Chí Hạ điện.
Bên trong ám vực, các tộc trưởng cùng người thừa kế thông thường đều đã trở thành ma tướng danh trấn tứ phương, năng lực thuần huyết trực hệ so với ma tướng bình thường lại càng cường đại hơn, vị ma tướng được giải thưởng năng lực tối cao cũng là có huyết thống thuần túy.
Ma thần làm sao cũng không nghĩ đến mình sẽ phát sinh chuyện “Rượu say loạn tính” như thế này. Thế nhưng lại “thượng” nhầm người thừa kế bộ tộc, muốn giả chết phủ nhận đều không được.
Cái này thực sự là khó thu thập.
“Ma thần đại nhân, ngươi có mệt không? Để ta giúp ngươi nhé?”
“Ma thần đại nhân, đây là ta tự tay làm đó, thỉnh thử xem?”
“Ma thần đại nhân…”
Mỗi ngày Na Già kia thực đúng giờ, trước khi ma thần đang chuẩn bị xử lý án kiện cầu nguyện năm phút thì xuất hiện, quấn lấy ma thần nói đông nói tây, Tư Mại Nhĩ vài lần muốn đuổi nó đi, nhưng lại ngại vì thân phận của nó nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ hé ra cái mặt lạnh lùng không thèm để ý.
Na Già cũng không để ý, cứ triền ma thần cả ngày như vậy, cho dù ma thần liên tục khiến cho nó ăn món canh ‘bế môn’, cách ngày tái chiến cũng là sở trường của nó.
Bế môn: Đóng cửa.
Làm người ta để ý, là thái độ của quản gia.
Trong thư phòng của ma thần, Tư Mại Nhĩ đang cúi đầu phê chuẩn văn kiện, gần đây hắn thường tránh ở thư phòng làm việc nên hiệu suất công việc tăng rõ rệt, đây đại khái là ưu điểm duy nhất của Na Già triền nhân đi.
Tiếng đập cửa thanh thúy vang lên, ma thần vội vàng ngẩng đầu “Mời vào.”
“Thất lễ.”
Trên tay ôm một chồng giấy, quản gia động tác nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ tiến vào, ngồi bên cạnh ma thần, trong kim nhãn xinh đẹp tràn ngập cảm giác xa cách.
Điều này làm cho Tư Mại Nhĩ có chút không thích ứng.
“Chủ nhân, thuộc hạ đã đem án kiện cầu nguyện hôm nay đặt lên trên ngăn tủ, thỉnh ngài xem qua.” Khấu Đức cung kính khom người chào, đối với ma thần thì hẳn là phải quen với tiếng nói lạnh như băng, gần đây lại cảm giác không ra một chút độ ấm nào. “Nếu chủ nhân không còn gì nghi vấn, thuộc hạ trước hết xin cáo lui.”
Nói là như vậy, Khấu Đức cũng thực rõ ràng xoay người bước đi.
“Chờ…”
Ma thần theo bản năng gọi Khấu Đức lại, quản gia dừng lại, như là chờ Tư Mại Nhĩ phân phó, bất quá lại không quay đầu lại, điều này làm cho Tư Mại Nhĩ tâm một trận đau đớn.
Đã sắp vài ngày rồi.
Quản gia từ lúc nhìn thấy hắn và Na Già ngủ cùng nhau, đã không còn liếc mắt nhìn qua hắn một lần.
Thân là ma thần, bị đối xử bất kính như vậy, hẳn là sẽ đối y trừng phạt, đúng không?
Nhưng là hắn làm sao cũng không thể đối đãi quản gia tiên sinh như thế được, huống chi… chính mình đã làm chuyện có lỗi với quản gia tiên sinh.
Hắn hẳn là phải nói gì đó với quản gia tiên sinh, hay là, giải thích sao?
Phải làm sao, quản gia tiên sinh mới có thể quay đầu nhìn hắn một cái.
“Chủ nhân nếu không có gì đặc biệt phân phó, thuộc hạ phải chuẩn bị ngọ thiện, không thể bồi.” trong khi Tư Mại Nhĩ còn đang không ngừng phân vân, Khấu Đức bỏ lại những lời này, bước nhanh rời đi.
“Quản gia tiên…”
Nhìn bóng dáng Khấu Đức, trong mắt Tư Mại Nhĩ không tự giác chứa đầy sương mù, tay trái cũng nắm chặt lấy ngực.
Ai có thế nói cho hắn biết, vì cái gì rung động lại đau như vậy không?
Nếu là đau như thế, vì cái gì vẫn vì quản gia tiên sinh mà rung động?
Một sự kiện trọng đại khacs sau khi thiên tuế tế chính là hội nghị ma tướng ở Ma Vực trăm năm mới tổ chức một lần, thông qua hội nghị này mà ma thần biết được tình hình Ma Vực.
Mặc dù tên là “Thần”, chuyện mà ma thần không làm có thể nói là nhiều đến không thể tưởng tượng được.
Vấn đề đã tới rồi.
Nếu ma tướng thượng cấp của Ma Vực đều tham gia, thân là người kế thừa bộ tộc Na Già liền dự định là lần này cần phải lộ diện, phần lớn ma tướng đều nghe qua “lời đồn” cho nên hội nghị lần này không khí tự nhiên sẽ không nghiêm túc như dĩ vãng, trái lại còn có chút quỷ dị.
“Ngô danh Na Già, từ nay về sau sẽ đại biểu tộc tham dự.” một thân chiến giáp màu xám bạc, Na Già tinh thần có vẻ sáng láng, khuôn mặt đáng yêu toát ra khí phách không thể bỏ qua, cung kính đơn độc quỳ xuống đất hành lễ.
Tư Mại Nhĩ trên mặt nở nụ cười tà khí, tư thái biếng nhác ngồi ở vương tọa, cả người tràn ngập khí tức cuồng ngạo không kiềm chế được, không có mở miệng nói gì.
Na Già cũng cứ quỳ như vậy, không nhúc nhích.
Cứ như vậy giằng co thật lâu, thẳng đến khi một ma tướng lớn tuổi nhìn không được, vội vàng lên tiếng: “Chủ thượng, hôm nay ngoài việc giới thiệu tân nhiệm tộc trưởng của Ám Vực, còn có một việc mà bọn thuộc hạ hy vọng chủ thượng có thể sớm ngày quyết định.”
“Việc gì mà gấp như vậy a? Khó có được các ngươi thúc giục ta như vậy, nếu không phải là chuyện thực sự quan trọng… ta đây sẽ tức giận đó.” Cầm lấy trà nóng người hầu đưa qua, ma thần vẫn là vân đạm phong khinh, trong nháy mắt ma khí tản ra làm cho tất cả ma tướng ở đây phải rùng mình, chỉ cảm thấy quanh thân áp lực tăng nhiều.
Chỉ thấy Na Già chậm rãi đứng lên, khuôn mặt phấn nộn bay lên một tia đỏ ửng.
“Ma thần đại nhân, ngươi… ngươi lúc nào thì muốn làm lễ kết hôn với ta?” ngữ khí hảo thẹn thùng.
“Khụ khụ! Khụ!”
Trước mặt chúng ma tướng trên đại điện, Tư Mại Nhĩ thiếu chút nữa thì đem nước trà nóng trong miệng phun ra hết, hắn dụng lực ho khan vài tiếng, Na Già lập tức lên vỗ lưng thuận khí cho hắn, bất quá ma thần đẩy nó ra, tiếp tục ho khan.
Bị làm cho khó xử trước mặt mọi người, Na Già cũng không có tức giận, chỉ cúi đầu, có chút ủy khuất mà liếc nhìn ma thần.
Ma tướng cũng xấu hổ không biết nên làm cái gì thì hảo.
Chờ ma thần thuận khí xong, hắn trừng đôi mắt ưng, “Lễ kết hôn? Ta và ngươi từng có ước hẹn sao? Ngươi cư nhiên yêu cầu ta như vậy, có phải là quá mức hay không?”
“Nhưng là… ma thần đại nhân, đạo ma khí đầu tiên của ta cho ngươi, theo tộc quy của ta, nếu ma khí cho nữ tử, liền thú nữ tử làm vợ, nhưng nếu là cho nam tử, nhất định phải ủy thân cho đối phương.” Hé ra khuôn mặt hồng hồng, Na Già càng nói càng hạ thấp đầu, “Thân là tộc trưởng, chịu chế ước sâu nhất của tộc quy, thỉnh ma thần lượng giải, cùng Na Già kết hôn.”
“Ta…”
“Thỉnh chủ thượng tuân thủ theo tộc quy này, nạp vị tộc trưởng Na Già làm phi.” Lão ma tướng lớn tuổi nhất cũng lên tiếng cùng, trời biết rằng tuy rằng ma thần tuổi tác lớn hơn họ không biết bao nhiêu lần, nhưng bởi vì chính mình xem như tuổi tác đã cao, kính ngưỡng ma thần biến thành từ ái tâm tình, tự nhiên phi thường hi vọng trong lúc sinh thời thấy được ma thần đón dâu.
“Thỉnh chủ thượng tuân thủ.”
Tư Mại Nhĩ đúng thật là ngây người, bình thường ở trong hội nghị xem các ma tướng cãi nhau cũng không có một lần bình tĩnh, thế mà vào lúc này lại đoàn kết một lòng như thế.
Kỳ quái, bọn họ làm sao lại chắc rằng Na Già muốn ‘ủy thân’? Lúc trước hắn đều là ‘ủy thân’ cho quản gia tiên sinh thì tính cái gì…
Không đúng rồi, cái này không phải là trọng điểm, loại bức hôn này… hắn phải ứng đối thế nào đây?
“… Ta suy nghĩ vài ngày, sẽ cho ngươi một cái công đạo.”
Bần cùng, ma thần đành đánh cái đáp án, bắt đầu thật sâu hối hận tại sao trước đây không nghe lời quản gia tiên sinh học bài nhiều hơn.
Đang phiền não nên ma thần đương nhiên không có phát hiện, Na Già trong điện đang đứng thẳng cười đến có bao nhiêu thâm ý.
Bên kia tranh cãi ầm ỹ, bên này lại im lặng có chút không thích hợp.
Bối Nhĩ vụng trộm dò xét Khấu Đức lệ nhan lạnh lùng, đã muốn vài ngày vùi đầu vào công việc, đáy lòng có chút sợ hãi cùng lo lắng.
Sợ, là vì Khấu Đức gần đây không có phát giận, lại lạnh đến làm cho người ta không rét mà run.
Lo lắng, vì Khấu Đức đều đem tất cả mọi việc lên trên người, không có nghỉ ngơi như bình thường, sắc mặt trắng bệch thật rõ ràng, giống như tùy thời có thể ngã xuống vậy.
Cậu thực sự là rất phiền não a.
Tái trộm ngắm Khấu Đức một cái, Bối Nhĩ bị dọa sắc mặt trắng bệch, thân mình Khấu Đức lung lay, cảm giác sắp hôn mê.
“Khấu Đức tiên sinh!” cậu tiến lên đỡ lấy Khấu Đức lung lay sắp đổ, “Khấu Đức tiên sinh, ngươi đừng làm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Phủ lên cái đầu đau nhức, Khấu Đức khoát tay, “Không sao, việc này chưa làm xong thì ta chưa thể nghỉ ngơi, ngươi nếu mệt thì về trước đi.”
“Khấu Đức tiên sinh, ngươi về nghỉ ngơi cho ta, cho dù ngươi muốn đánh muốn mắng muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, nhanh trở về nghỉ ngơi, còn lại để ta làm là được rồi.” Khó có được khi Bối Nhĩ tức giận rống lên với Khấu Đức, thuận tay đẩy Khấu Đức.
Khấu Đức ngây người nhìn cấp dưới ngày thường tính tình ôn hòa này, cư nhiên lại sinh khí với mình như vậy, trừ bỏ ngạc nhiên, còn có một chút cảm kích thản nhiên.
Nghĩ đến, chính mình mệt mỏi Bối Nhĩ nhì rõ, y thực sự là không được rồi.
“… Cám ơn ngươi, ta nghe lời ngươi, còn lại liền giao cho ngươi.” Nhu nhu đầu Nhĩ Bối, Khấu Đức mỉm cười với cậu, “Ta sẽ hảo hảo nghỉ ngơi, ngươi không cần lo lắng nữa.”
Đúng vậy, tổng cũng nên tỉnh lại.
Trở lại phòng mình, Khấu Đức ngồi lên giường, đối với tình trạng cơ thể của mình gần đây cũng không cảm thấy thích hợp.
Đã nhiều ngày tới nay, dễ dàng cảm thấy váng đầu hoa mắt còn có bụng nóng rực, trong lúc nghỉ trưa cũng có thể rơi vào trong trạng thái ngủ sâu, cho dù là thương tâm khổ sở, thể lực cũng không thể kém như vậy được.
Thân thể rốt cục là đã xảy ra vấn đề gì rồi?
“Thử tìm xem.” Khấu Đức nói thầm, nhắm mắt lại, làm cho ma lực chạy khắp toàn thân, cẩn thẩn kiểm tra từng bộ vị khí quan một lần.
Đột nhiên, Khấu Đức không hiểu vì sao cấp thu ma khí, dòng khí nghịch hướng làm ngực y đau đớn, nôn ra một ngụm máu tươi, nhưng y tuyệt không để ý, y hiện tại để ý một việc khác.
Một việc mà làm cho Khấu Đức lần đầu tiên trong đời không biết làm gì.
“Này… sao lại có thể…? Rõ ràng chính là ta…” lầu bầu một trận, Khấu Đức chau mày, một bộ dáng nghi hoặc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ…”
Đứng lên, tìm kiếm một trận trên giá sách, Khấu Đức rút ra một quyển điển tịch thoạt nhìn rất cổ, bắt đầu lật xem.
Qua hơn mười phút, Khấu Đức đóng quyển sách vào, như là xác định cái gì, hít một hơi thật dài.
“Quả nhiên là… như vậy a.” cười tự giễu, đúng là đau khổ, “Đều đã đến loại tình trạng này, dĩ nhiên là ta a…”
Đều đã đến tình trạng này, đều đã muốn như thế này…
Nằm trên chiếc giường rộng thùng thình lạnh như băng, bàn tay thon dài khẽ vuốt ve trên bụng.