Phòng yến hội yên lặng.
Mỹ nhân hắc phát kim nhãn* thái độ cao ngạo lạnh lùng.
Suất ca hắc phát biểu tình ngốc lăng tại chỗ.
Mỹ nhân hạt phát bích nhãn** sắc mặt xanh lét nén giận.
*Tóc đen mắt vàng
**Tóc nâu mắt xanh
Đám ma tướng xung quanh ba nhân vật chính biến thành tượng gỗ.
Na Già tuy rằng vẻ mặt âm trầm nhưng vẫn tỏ vẻ cứng rắn cười nói: “Khấu Đức, sao ngươi lại xuất hiện như thế này? Chúng ta tìm ngươi thật lâu…”
“Vậy sao, ta ở trong này rất kỳ quái sao? Ngươi như thế nào lại nhìn ta như vậy, Na Già?” đánh gảy lời nói của Na Già, Khấu Đức cười đến phi thường xán lạn, ma lực quanh người ẩn ẩn ngưng tụ, “Ta nói rằng rất nhanh sẽ trở về, khiến mọi người phải tìm kiếm cũng không phải là ý của ta.”
“… Tóm lại ngươi trở về rồi thì thật sự là quá tốt.” Na Già thân thủ nắm lấy tay Tư Mại Nhĩ, “Vừa kịp tham gia lễ kết hôn của ta và ma thần đại nhân, ta còn đang lo thiếu mất người bạn thân, điển lễ này cử hành cũng thiếu mất chút ý nghĩa.”
Khấu Đức hừ nhẹ một tiếng, cao giọng nói, “Không có ý nghĩ thì không nên cử hành, ngươi còn mặt dày mày dạn dính ở trên người ma thần làm gì?”
Nghe được lời nói lớn mật như vậy của Khấu Đức, tất cả các ma tướng cùng khách quý ở đây đều bắt đầu khe khẽ bàn luận.
“Ngươi, ngươi sao có thể nói như vậy?” Na Già biểu tình khó chịu, làm ra một bộ dáng bị hiểu lầm, Khấu Đức nhìn thấy mà muốn hung hăng cho nó một cái tát. “Chúng ta là hảo hữu nhiều năm như thế, ngươi cho dù không chúc phúc cho ta thì thôi, sao lại nói những lời khó nghe như vậy?”
“Ngươi thật muốn hỏi là vì sao a… ‘Bằng hữu thân ái’ của ta?” Khấu Đức đột nhiên thân thủ nắm lấy cằm của Na Già, kim nhãn xinh đẹp híp lại, mặt để sát vào bên lỗ tai của Na Già, lấy tiếng nói trầm thấp mị hoặc nhẹ giọng: “Liền bởi vì ngươi… đoạt… người của ta.”
“Cái gì…” Na Già chỉ cảm thấy thân thể một trận run rẩy, cả người lập tức bị Khấu Đức vải đi, ngã thật mạnh trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
“Tên vô lễ.” Khấu Đức phủi phủi hai tay, thái độ cao ngạo nhìn Na Già quỳ rạp trên mặt đất.
Tổng cảm thấy quản gia tiên sinh giống như khác trước đây, so với trước đây càng bạo lực hơn a… Tư Mại Nhĩ nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy sợ hãi lại đồng thời vui sướng.
Bởi vì quản gia tiên sinh đã trở lại.
“Khấu…” Tư Mại Nhĩ còn chưa gọi xong tên của Khấu Đức, quản gia liền quay đầu về nhìn ma thần, sát khí trong kim nhãn làm cho ma thần dù thân kinh bách chiến cũng phải nao núng.
Chỉ thấy Khấu Đức tao nhã giơ tay lên, ngón tay tiêm dài chỉ vào ma thần, trong lúc mọi người đang kinh ngạc vì thái độ bất kính của y, bỏ lại một câu nổ mạnh: “Ngươi, tên bội tình bạc nghĩa, nhìn thấy ta có hài tử liền nghĩ đến chuyện thú người khác sao?”
“Bội tình bạc nghĩa?!”
“Hài tử?!”
“Gì?!”
Đại sảnh yến hội ầm ầm lên, tất cả các ma tướng đều hỗn loạn vì tin tức động trời ấy.
Nhưng mà hỗn loạn nhất, vẫn là ma thần Tư Mại Nhĩ, kẻ bị quản gia chỉ thẳng vào mà nói là bội tình bạc nghĩa.
Hài tử??? Hài tử gì???
Quản gia có… hài tử?
Hài tử của ta?!
“Đợi đã, ngươi nói là hài tử…” hai mắt Tư Mại Nhĩ trừng lớn, thanh âm run run nói: “Thật là hài tử… của ta sao?!”
“Ngươi, cư nhiên dám hoài nghi ta?” Khấu Đức nhướng lông mày, dọa Tư Mại Nhĩ muốn chạy trốn vào tẩm cung.
“Ta, ta không phải là hoài nghi ngươi a, nhưng mà làm sao có thể… nếu mà có thì cũng phải là ô…” nói đến một nửa liền che miệng lại, ma thần vĩ đại cư nhiên đỏ mặt lên.
Xem ở trong mắt Khấu Đức thì quả thật là vô cùng đáng yêu, y tất nhiên biết trong đầu ma thần nghĩ cái gì, bất quá thật sự là chính mình hoài thượng, cũng chỉ có thể xử lý như vậy, ý tứ hỏi: “Tóm lại chính là có, ngươi tính toán phụ trách thế nào đây?”
“Đương nhiên, nếu là hài tử của ta ta liền chịu trách nhiệm.” Tư Mại Nhĩ khôi phục bộ dáng lãnh khốc cường ngạnh, đi đến trước mặt Khấu Đức cầm lấy tay y, biểu thị công khai, “Ta- ma thần Tư Mại Nhĩ thú Khấu Đức vào Chí Hạ điện.”
Lại là một tuyên ngôn có sức công phá lớn, làm mọi người há mồm trợn mắt.
“Chậm đã, ma thần đại nhân.” Trưởng lão tiến hành nghi thức kết hôn vừa nãy lên tiếng: “Nếu là cưới Khấu Đức làm hậu, vậy lão thần không thể đồng ý, so với đại nhân Na Già thân là tộc trưởng bộ tộc thì Khấu Đức chỉ là một ma tướng bình thường, không xứng đôi cùng ma thần đại nhân a.”
“Ha ha ha ha… chê cười, ta thân là Sáng thế thần, ta làm chuyện gì cũng phải cần các ngươi đồng ý sao?” Tư Mại Nhĩ cuồng ngạo cười to, cùng với tiếng cười là ma lực bộc phát ra trong nháy mắt, cường đại đến mức làm cho tất cả ma tướng ở đây không tự chủ được mà quỳ xuống, trừ bỏ Khấu Đức có mang kết tinh ma lực của ma thần trong người che chở vẫn bất động như núi, “Vẫn là nói, Đại trưởng lão, ngươi vọng tưởng chỉ huy ta làm bất cứ chuyện gì?”
“lão… lão thần không dám…” trưởng lão hoảng sợ quỳ xuống.
Mâu quang lợi hại đảo qua tất cả mọi người ở đây, Tư Mại Nhĩ gợi lên một chút cười lạnh, “Hiện tại, còn ai dám phản đối ta nữa không?”
“… Ta.”
Tất cả mọi người ồ lên, không biết ai dũng cảm như thế không sợ chết dám phản đối ma thần, thẳng đến khi Na Già từ mặt đất đứng lên, mọi người mới yên tĩnh lại.
Đôi mắt xanh biếc chớp lên ánh sáng lạnh, Na Già vỗ vỗ tro bụi trên áo giáp, không hề sợ hãi ngước nhìn Tư Mại Nhĩ cùng Khấu Đức, cất cao giọng nói: “Ngươi nói rằng ngươi mang hậu đại của ma thần, nhưng ta lại rất ngạc nhiên, ngươi mất tích cũng một số ngày, vậy thì sao có thể chắc chắn được kết tinh trong bụng là của ma thần?”
Đúng vậy, điều này quả thật là đáng nghi ngờ! đại trưởng lão vội vàng đáp lời, “Na Già đại nhân nói đúng a, quả thật là có khả năng vu cáo ma thần.”
Tư Mại Nhĩ nghe xong nhất thời nổi giận, hảo a, cư nhiên dám ô nhục quản gia tiên sinh của ta.
Nhìn Tư Mại Nhĩ bộ dáng sắp bộc phát, Khấu Đức cầm tay hắn, sau khi trấn trụ ma thần đang nổi nóng, y không sao cả hướng Na Già cười cười, “Ngươi nếu hoài nghi, thỉnh trưởng lão ở đây đến nghiệm rõ thì ta cũng không phản đối, nhưng nếu không phải là giả thì sao?”
“Nếu ta hiểu lầm ngươi, ta lập tức rời khỏi Chí Hạ điện, cũng từ bỏ thân phận tộc trưởng của mình.” Na Già hào khí nói, trên thực tế không phải là phô trương thanh thế, nó thật sự cho rằng Khấu Đức chỉ vì muốn quay lại bên cạnh ma thần mà thuận miệng bịa chuyện, đương nhiên ma thần yêu Khấu Đức nên cũng giúp y che đậy tất cả, bằng không Khấu Đức là do chính mình giam cầm, muốn đi đâu cùng người khác lộng hài tử đây? “Nếu quả thật là ngươi lừa gạt mọi người, ngươi phải làm thế nào đây?”
Khấu Đức cười khẽ.
“Ta, tự sát tại chỗ.”
Lời nói của Khấu Đức làm cho sắc mặt Tư Mại Nhĩ cùng Na Già xanh lét.
Na Già hoàn toàn không ngờ đến nó muốn bức lui Khấu Đức, ai biết Khấu Đức quyết liệt như thế, còn lấy tính mạng của mình làm điều kiện.
Vì ma thần, cư nhiên cả mệnh cũng không cần sao?
Nó nắm chặt tay lại, cúi đầu trầm tư trong vài giây, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc một mảnh tĩnh mịch, “Một khi đã như vậy, ngươi chớ có trách ta, điều kiện của ngươi ta nhận, ở đây tất cả mọi người đều chứng kiến.”
“Không thành vấn đề.” Khấu Đức thực rõ ràng gật đầu.
“Quản gia tiên sinh, ngươi …” Tư Mại Nhĩ đột nhiên không biết phải làm sao, hắn tuy rằng tin tưởng quản gia tiên sinh sẽ nói hết mọi chuyện, nhưng hắn cũng không muốn nghe thấy quản gia dễ dàng nói ra hai chữ “Tự sát” như thế.
Khấu Đức biến mất gần một tháng, tim Tư Mại Nhĩ đau đớn như bị đao kiếm xuyên qua, nếu như quản gia tiên sinh vĩnh viễn rời khỏi hắn…
Khấu Đức nghiêng đầu nhìn ma thần đang bất an, cho hắn một nụ cười tuyệt mĩ, “Yên tâm đi, hãy tin tưởng ta, tuyệt đối không có chuyện gì đâu.”
Vì ngươi, vì hài tử.
Tuyệt đối, không có việc gì.
Kết hôn, là hai người yêu nhau quyết định muốn bên nhau cả đời hướng thần phát thệ, vĩnh viễn cùng chung sướng khổ cùng vinh quang cho dù xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không rời không bỏ, suốt đời chỉ sống vì đối phương, sau khi đối thần biểu thị công khai, ma lực của hai người sẽ lập tức bám vào bên trong lời thề, cuối cùng lấy máu nơi ngực của hai người dung hợp lẫn nhau thành hai khối tâm huyết thạch mới đại công cáo thành, xem như là ký kết một loại khế ước đặc biệt. (chém ~)
Sáng sớm, tẩm cung của ma thần liền loạn thành một đoàn.
Hết thảy đều vì ma thần mà ra.
“Đại nhân, tuy rằng kết hôn là buổi tối, nhưng giữa trưa còn phải mở tiệc chiêu đãi các vị ma tướng đại nhân, ngài nếu không đứng dậy thì làm sao đây?” Bối Nhĩ vốn là đang làm việc khác, nhưng mà một đám thuộc hạ chết sống thế nào cũng không khuyên được ma thần rời giường một phen nước mắt nước mũi kéo lại đây, “Thiếu gia Na Già đã sắp chuẩn bị xong rồi.”
“Dù sao thì vẫn còn sớm, gấp cái gì?” Tư Mại Nhĩ khẩu khí lạnh lùng, trở người đưa lưng về phía mọi người.
Aiii, để làm chi mà phải giận dỗi thế này a… vốn muốn nói rằng ma thần đại nhân đã nghĩ thông suốt, gần đây cùng Na Già thiếu gia xuất song nhập đối, hiện tại lại là sao a? Bối Nhĩ thở dài một hơi, cho lui hạ nhân, thẳng đến khi trong tẩm điện chỉ còn mỗi cậu và Tư Mại Nhĩ đang nằm trên giường, Bối Nhĩ mới thấp giọng nói: “Đại nhân, ngài đang nghĩ đến tổng quản đại nhân đi?”
Xuất song nhập đối: đi ra đi vào như hình với bóng
“… Hừ…” ma thần hừ nhẹ một tiếng, ngồi thẳng lên nhìn về phía Bối Nhĩ, “Ta không có lúc nào là không nghĩ về y cả.”
“Nếu là như vậy, lúc trước ngài vì sao còn đáp ứng kết hôn cùng Na Già thiếu gia?” Bối Nhĩ khó hiểu hỏi.
Tư Mại Nhĩ xốc chăn xuống giường, đứng bên cửa sổ nhìn lên trời xanh, chậm rãi nói: “Bởi vì nghĩ rằng chính ta phải giải quyết chuyện này, lúc trước vì không chú ý làm Na Già có cơ hội leo lên giường của ta, khiến cho quản gia tiên sinh thương tâm, đâu đều là sơ suất của ta, trước kia đều là do quản gia tiên sinh giúp ta xử lý những việc lớn nhỏ, nếu lần này là tai họa do ta gây ra, ta muốn tự tay chấm dứt.”
Tư Mại Nhĩ biết, chính mình quá mức ỷ lại vào Khấu Đức, nghĩ rằng Khấu Đức vĩnh viễn sẽ ở bên hắn, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ đến một ngày Khấu Đức sẽ rời xa mình, tuy rằng chỉ một tháng ngắn ngủi, đối Tư Mại Nhĩ lại như một ngàn năm, loại đau đớn lo âu này, Tư Mại Nhĩ không muốn nếm lần nữa.
Bối Nhĩ im lặng, hướng ma thần khom người chào, “Bối Nhĩ chân thành chờ đợi, Khấu Đức đại nhân có thể sớm ngày trở về.”
“Cám ơn ngươi Bối Nhĩ, ngươi coi như là ta cái gì cũng chưa nói qua, chuyên tâm chuẩn bị công việc kết hôn đi.” Tư Mại Nhĩ mỉm cười, “Ta thân là Sáng thế thần của Tô Lý Á, thời cơ cần hạ thủ ta tuyệt đối không có chút lưu tình, cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta, nên lo lắng là người kia a.”
“Vâng, vậy Bối Nhĩ trước hết lui xuống.”
Thời cơ cử hành nghi thức kết hôn đương nhiên là vào tân nguyệt chi đêm khi nhóm ma tướng đạt được ma lực tối cao.
Nhờ “Hài tử” trong bụng ban tặng, Khấu Đức có chút ngạc nhiên phát hiện, năng lực của bản thân so với trước kia còn muốn cao hơn hai ba thành, mà ma lực kết tinh trong bụng có xu hướng ngày càng mạnh mẽ.
“Xem ra thời gian cũng không còn sai biệt lắm.” gợi lên một chút cười tà, Khấu Đức đi đến trước cánh cửa đóng chặt, tay đụng một chút, ma lực của ma thai trong bụng nhất hướng, tầng tầng phong ấn của Na Già lập tức bị phá giải, ngay cả cửa cũng bật ra thật xa.
Lặng lẽ đứng nhìn ‘cánh cửa’ rách nát- đã vỡ thành mảnh nhỏ nhưng tạm thời cứ gọi như vậy đã, tuy rằng trong lòng Khấu Đức đã có sẵn dự đoán, nhưng mà khi nhìn thấy lực phá hoại kia thì vẫn có chút không tiêu hóa được, “… Này… hài tử, cảm giác ngươi còn hưng phấn hơn cả vi phụ a, bất quá vẫn là nên khống chế một chút, vi phụ còn chưa có chuẩn bị tâm lý đi xây dựng lại đâu.”
Nói xong, ma thai lập tức thu liễm ma khí, an phận duy trì ở tiêu chuẩn của Khấu Đức.
Bé ngoan. Trong lòng Khấu Đức lặng lẽ khen ngợi ma thai, rời đi nơi đã giam cầm y hồi lâu.
Bước ra khỏi ly cung, trong nháy mắt thấy hắc ám bao phủ tân nguyệt chi đêm, điện ma thần lại đèn đuốc sáng trưng, Khấu Đức híp kim nhãn lại.
“Tư Mại Nhĩ thân ái, dám thú nam nhân khác, ngươi chờ trừng phạt của ta đi.”
Mọi người tấp nập, âm nhạc nhu hòa cùng món ngon mỹ vị, không thể thiếu là rượu ngon thượng đẳng, âm thanh trò chuyện nổi lên bốn phía thêm vào trang sức hoa lệ, trở thành sự kiện đáng chúc mừng nhất của Chí Hạ điện trong trăm ngàn năm qua.
Nơi này là đại sảnh yến hội của ma thần điện, cũng là nơi nghi lễ kết hôn sắp được tổ chức.
Chủ nhân vĩnh viễn của Chí Hạ điện – ma thần Tư Mại Nhĩ đang ngồi ở vương tọa phía trên, một bên quải trứ tuấn mị tươi cười khó gặp, đường cong mặt bên nhu hòa cứng rắn lạnh lùng, chúng nữ ma tướng nhìn mà đỏ mặt không thôi, vui sướng mà nhìn ma thần càng thêm mê người, chỉ tiếc rằng ma thần là danh thảo hữu chủ.
Hoa đẹp đã có chủ =.=
Ma thần đương nhiên là có chú ý tới xôn xao ở phía dưới, bất quá đối với hắn mà nói thì không có cái gì là quan trọng nữa rồi.
“Ma thần đại nhân, ngài muốn chút rượu sao?” Bối Nhĩ lặng lẽ đi đến bên người Tư Mại Nhĩ, cung kính nói.
“Cho ta ‘hồng diễm’ đi.”
Hồng diễm:Ngọn lửa đỏ
Hơi khom người, tay Bối Nhĩ vừa lật, một ly rượu màu đỏ như máu, phát ra hương thơm nồng đậm liền hiện ra trước mặt Tư Mại Nhĩ, “Đại nhân, đây là ‘Hồng diễm’ ngài muốn.”
“Ân.” Tiếp nhận cái ly liền lập tức uống một ngụm, hương vị lạnh lẽo lại mang theo chút kích thích tràn ngập trong miệng, nuốt vào bụng lại thấy toàn thân ấm áp, Tư Mại Nhĩ không khỏi nhớ đến vị quản gia mất tích đã lâu kia.
Quản gia tiên sinh cũng giống như chén rượu này vậy, bình thường luôn lạnh như băng lại hung hãn với mình, nhưng là khi ôm mình thì lại kích tình như thế… quản gia tiên sinh ngươi hãy chờ ta, sau khi đem sự tình hôm nay xử lý hết ta sẽ đi tìm ngươi.
“Đại nhân, thời gian không sai biệt lắm rồi, nên bắt đầu nghi thức kết hôn thôi.” Bối Nhĩ thấp giọng nhắc nhở.
Tư Mại Nhĩ phất tay ý bảo Bối Nhĩ lui ra, tiếp theo vỗ tay hai cái, tất cả các ma tướng ở dưới đều đem sự chú ý phóng lên người hắn, cung kính hành lễ. Chậm rãi đứng thẳng thân mình, quanh thân Tư Mại Nhĩ lập tức tản ra ma khí trầm trọng mãnh liệt, làm cho tất cả mọi người ở đây không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Các vị con dân, hôm nay hoan nghênh mọi người đến tham gia lễ kết hôn của ma thần ta, thật có lỗi vì làm gián đoạn thời gian khoái hoạt của mọi người, bất quá thời gian đã đến rồi, nghi thức cũng phải bắt đầu cử hành thôi, ma tế.”
Lời vừa dứt, sáu ma tướng mặc trường bào màu đen từ trên trời giáng xuống, phân biệt đứng ở hai bên tả hữu của ma thần.
“Cung nghênh ma chủ.”
Sáu người cùng hô lên, lúc này ở trước mặt Tư Mại Nhĩ toát ra một trận ma pháp màu hoàng kim, sáng lạn quang mang chói mắt chậm rãi ngưng tụ lớn dần.
Không lâu sau, hào quang dần dần mờ đi, hình người cũng càng ngày càng rõ, khi mà ma pháp trận kia biến đi trong nháy mắt, thân là nhân vật chính thứ hai của lễ kết hôn, Na Già mặc áo giáp màu xanh bảo thạch liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.
“Ma thần điện hạ.” Na Già nhìn thấy ma thần liền lập tức quỳ nửa lễ, “Na Già đến chậm, cảm thấy vạn phần có lỗi.”
“Ngươi không đến muộn, không cần lo lắng, đứng lên đi.” Tư Mại Nhĩ nâng Na Già dậy, nhìn một chút hắc tế bên người, “Nên bắt đầu, lần này kết hôn cần thời gian khá dài, không nên kéo dài thêm.”
“Vâng.”
Lại là sáu người cùng hô lên, nhóm hắc tế bắt đầu đọc chú văn của nghi thức kết hôn, một bên niệm một bên kết thành vòng tròn xung quanh hai người, thanh âm niệm chú càng lúc càng lớn, tốc độ đi vòng cũng càng lúc càng nhanh, sáu người hắc tế chậm rãi hóa thành một màn che màu đen, sắp đem bao phủ hai người.
Đột nhiên –
“Ai nha, xem ta còn đến kịp để dâng lên lễ vật của ta nha.”
Tiếng nói trêu tức lại lạnh lùng quen thuộc vang lên trong sảnh điện, kế tiếp vang lên một tiếng nổ lớn, cửa lớn mở rộng, khói bụi bay lên khiến cho một trận sương khói tràn ngập, ngay cả nghi thức kết hôn cũng bị gián đoạn.
Sáu người hắc tế trở về hình người lui ra sau ma thần, Na Già kinh ngạc nhìn ra cửa, mà Tư Mại Nhĩ từ lúc nghe được âm thanh này thì đầu óc đã trống rỗng.
Đợi bụi tan đi, thân ảnh thon dài mang theo khí thế làm cho người ta sợ hãi bước vào yến hội, chúng ma tướng tự động chia làm hai mở ra một con đường cho người nọ đi qua.
Hắc phát kim nhãn, thanh âm lạnh lùng, tai dài nhọn cùng vẻ ngoài mĩ diễm.
“Ngại quá, ta chỉ là mới làm nhẹ một cái, ai biết cửa không chắc chắn như thế, ta nghĩ rằng nên đổi một phiến cửa hợp kim a.” Khấu Đức đi đến trước mặt ma thần cùng Na Già, cười lên rất phiêu lượng, “Tư Mại Nhĩ, ta nên nói chúc mừng người hay là… da ngươi ngứa rồi?”
“Quản, quản, quản gia tiên sinh!!!”
Cùng với tiếng kêu sợ hãi của ma thần, toàn hội trường xôn xao hẳn lên.