“Chủ nhân, ta có việc phải rời đi vài ngày, thỉnh ngươi cho phép, còn thỉnh chủ nhân đem miệng ngậm nhỏ lại và phục hồi nguyên trạng kích thước mắt nhỏ như trước, nhìn ngươi rất quỷ dị.”
Quản gia tiên sinh bình thường luôn trụ trong điện, mặc kệ ma thần uy hiếp làm nũng ra sao đều không xuất môn, hôm nay lại phá lệ hướng Tư Mại Nhĩ yêu cầu như vậy, khó trách ma thần lấy bộ dáng kinh hách quá độ mà trừng Khấu Đức.
“Có thể a, không có gì là không thể cả, có điều ngươi đi lâu như vậy ta sẽ nhớ ngươi.” Làm cho mặt của mình khôi phục biểu tình bình thường, Tư Mại Nhĩ cười meo meo đáp ứng còn kèm theo một câu nói rất có ý tứ, trong lòng tin tưởng rằng nếu quản gia không ở đây, chính mình có thể sống thoải mái, không cần lo mỗi buổi sáng ngủ quên bị quản gia tiên sinh đánh, bằng không chính là bị khiêng lên giường thật mất mặt.
Mỗ quản gia thần thông quảng đại, làm sao lại không biết ma thần nghĩ gì trong lòng, huống chi Tư Mại Nhĩ đã đem tất cả suy nghĩ của mình viết lên trên mặt, muốn không biết cũng khó, Khấu Đức chính là thản nhiên một câu, “Chủ nhân không cần nhớ ta nhanh như thế, ta đã nhờ Bối Nhĩ thay ta chiếu cố ngươi nhiều hơn, thời điểm nào nên xem án kiện cầu nguyện, thời điểm nào nên nghỉ ngơi hay đi tuần tra, ta đã sắp xếp lịch trình cho cậu ta, cho nên dù mấy ngày này ta không có ở đây, cuộc sống của chủ nhân vẫn bảo trì ‘quy luật’ như cũ.”
Cái gì?! Đều đã lập? Ma thần vừa nghe thiếu chút nữa thì té xỉu.
Quản gia tiên sinh của hắn thực sự là có khả năng a… có khả năng đến hảo muốn khóc a… Ô ô.
Mặc kệ Tư Mại Nhĩ đột nhiên chạy đến một góc vẽ vòng tròn, Khấu Đức bắt tay đem trà uống xong, bắt đầu thu thập mặt bàn, “Chủ nhân, đây là án kiện mà hôm nay người phải xử lý, tiến độ hôm nay còn chưa được một nửa so với dự tính, ta sẽ hảo hảo nhìn ngươi phê duyệt xong thì thôi.”
“Úc.” Mỗ ma thần bảo trì bộ dạng âm u bay nhanh vào thư phòng.
Càng nhìn càng giống chú chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ… quản gia ở trong lòng cười trộm, mặt lại giả bộ đứng đắn đi vào.
Ngày hôm sau.
“… Quản gia tiên sinh không cần mà… ta ăn không vô… Ân… Ngô?” ôm chăn bông nói mơ, Tư Mại Nhĩ lăn lăn trên giường rồi mới cam tâm mở ra hai mắt mông lung.
“Bây giờ là… lúc nào rồi?”
Tầm mắt đảo đến bên cửa sổ, tia nắng óng ánh xuyên qua từ phía sau bức màn dày cộp.
Lẩm bẩm, ma thần bắt lấy chăn bông lăn lại lên giường, cọ cọ lên gối mềm mại, nhẹ giọng nói: “Mới giữa trưa thôi mà, ngủ tiếp một chút…”
… Giữa trưa?
Đột nhiên bừng tỉnh, ma thần đại nhân một phát lăn xuống giường, đến bên tủ quần áo, “Oa oa, giữa trưa? Quản gia tiên sinh sao lại không gọi ta? Chờ chút nữa sẽ lại bị mắng thôi…”
Bính lách cách bang, chân tay luống cuống.
Chờ tới lúc ma thần ăn mặc chỉnh tề vọt tới thư phòng ngồi xuống, bắt đầu ngoan ngoãn trang nghiêm phê duyệt án kiện cầu nguyện, qua ước chừng 3 phút đồng hồ, có người gõ cửa.
“Là, quản gia tiên sinh, ta thật sự là đang xem án kiện cầu nguyện.” Tư Mại Nhĩ ngay cả đầu cũng chưa nâng, vội vàng bày ra bộ dáng tận tụy vì công việc.
“… Ma thần đại nhân, ngài làm sao vậy? Khấu Đức tiên sinh sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, còn phân phó ta không được làm ồn khiếm người rời giường đâu.” Tiểu ma tướng đẩy cửa vào ngơ ngác nói, vừa mới thấy trong tẩm điện truyền ra âm thanh ầm ỹ, cậu ta tưởng là ma thần đại nhân rời giường liền vào thư phòng nhìn xem.
“Quản gia tiên sinh ra ngoài?” Tư Mại Nhĩ sửng sốt một lúc, đầu chuyển a chuyển, cuối cùng chuyển tới chuyện ngày hôm qua quản gia tiên sinh xin nghỉ phép ra ngoài vài ngày một màn kia, nhất thời toàn thân thả lỏng ngã nhào vào trên thư án, “Đúng a, quản gia tiên sinh ngày hôm qua có nói với ta… Ta vừa rồi khẩn trương cái gì a.”
Nguyên lai quản gia tiên sinh huấn luyện vẫn là thật hiệu quả đâu, ma thần tuy trong đầu không nhớ kỹ nhưng thân thể thật ra đã thay hắn nhớ rõ nhất thanh nhị sở.
Tiểu ma tướng thấy ma thần biểu hiện kỳ lạ, nơm nớp lo sợ hỏi, “Ma thần đại nhân, quản gia tiên sinh có nói cần ngài ở trong thư phòng phê án kiện cầu nguyện đến thời gian bữa trưa… Có điều ngài còn chưa dùng bữa sáng, có cần dùng bữa trước không ạ?”
Xua xua cánh tay vô lực nói, “Không cần, ngọ thiện đưa đến cho ta, Bối Nhĩ ngươi đi làm việc của mình đi.”
“Vâng.” Bối Nhĩ vội vàng rời khỏi thư phòng.
Ma thần nâng mặt lên, ánh mắt dạo qua một vòng nơi thư phòng trống trải, rồi mới rơi xuống mấy trang giấy.
Kỳ thật Khấu Đức không ở, cho dù hắn nhàn hạ không có việc gì làm, sau khi quản gia trở về nhất định cũng sẽ giúp hắn chuẩn bị thật tốt.
Quản gia chính là như vậy, mỗi lần đều thực hung với mình, động một cái liền mắng chửi mình, giống như luôn luôn duy trì trạng thái sinh khí vậy, nhưng là…
Nếu hắn thực sự vô tâm xem một chút án kiện cầu nguyện này, quản gia tiên sinh đều vẫn là sẽ phê duyệt thay hắn, tuy rằng buổi tối sẽ cấp mình “Trừng phạt.”…
Không xong, không cẩn thận lại nghĩ đến chuyện ở trên giường… Hảo thẹn thùng. Mỗ ma thần liền thấy trên mặt nóng lên, liền tùy tiện cầm lấy cái quạt trên bàn.
Tóm lại, vẫn là đừng làm cho quản gia tiên sinh sau khi trở về lại sinh khí, vẫn là nên ngoan ngoãn một chút…
Lần đầu tiên tự giác phê duyệt án kiện, ma thần phát huy lực chăm chú chưa từng phát huy từ lúc chào đời đến nay, chưa tới thời gian cơm trưa, đã đem hơn một nửa số án kiện trên bàn xem xong.
“Hô, chuẩn bị tốt rồi” duỗi thân người, Tư Mại Nhĩ đấm đấm bả vai có chút cứng ngắc, vừa lòng nhìn mặt bàn cơ hồ không còn gì.
Ha ha, chính mình cũng phi thường có khả năng đấy thôi, cho dù sau này quản gia tiên sinh có không ở bên người, chính mình cũng có thể đem mọi việc xử lý tốt lắm…
Cho dù quản gia tiên sinh không ở bên người…
Ma thần vốn đang thực vui vẻ lại ý thức được chuyện này, đột nhiên cảm thấy một cỗ hờn giận dâng lên trong lòng.
Tư Mại Nhĩ phát hiện, chính mình lại chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó quản gia tiên sinh sẽ không ở bên cạnh nữa.
“Quản gia tiên sinh sẽ không đi, chính y vẫn nói sẽ mãi ở bên cạnh ta…” ma thần một bên lầm bầm, “Nhưng mà nếu quản gia cũng có người mình thích, muốn cùng nữ hài tử kia cùng một chỗ thì làm thế nào?”
Quản gia tiên sinh lớn lên phiêu lượng như vậy, lại có năng lực cường hãn, hẳn là rất nhiều nữ hài tử thích y đi?
Nói không chừng lần này y xuất môn, là muốn đi tìm đối tượng kết hôn đi?
Không cần mà, hắn không muốn cho quản gia tiên sinh kết hôn đâu–
Hay là bởi vì chính mình rất lười, quản gia tiên sinh muốn tìm chủ nhân mới?
Tư Mại Nhĩ rất nhanh lâm vào trong tư tưởng vẩn vơ của chính mình, thực hiển nhiên, mỗ ma thần đã quên đi mất lời ngon tiếng ngọt hàng ngày của quản gia tiên sinh, cùng với ánh mắt nóng cháy của y khi nhìn hắn.
Bất quá không thể trách Tư Mại Nhĩ ít dây thần kinh như thế, khi quản gia nói những điều đó, hắn đã bị làm đến chết mệt thì làm thế nào nhớ được đâu?
Ma thần trong đầu suy nghĩ vẩn vơ cứ ngây người như vậy trước bàn, ngay cả khi Bối Nhĩ đưa cơm vào hắn cũng không cảm giác, thẳng đến khi đêm khuya mệt mỏi mới ngã vào trên bàn ngủ.
Như vậy quản gia hoàn mỹ Khấu Đức tiên sinh đến tột cùng là rời nhà đi vì cái gì đâu?
Khấu Đức quay về Ma Vực, nơi mà y sống trước đây, tế bái cha mẹ y.
Điểm khác biệt giữa ma tướng và thiên sứ, đó là sinh mệnh của thiên sứ từ hạt đậu mà thành, còn ma tướng thì giống nhân loại, bình thường đều tìm kiếm bạn lữ mà sinh con, nghe nói bởi vì ma thần cảm thấy từ hạt đậu mọc ra người thì có điểm quỷ dị, hắn không thể biến thái như bọn thần được, thế là liền làm cho nhóm ma tướng sinh ra bình thường.
Nói vậy nhưng cũng không hẳn là bình thường, nơi này còn có tình huống bạn lữ đồng tính sinh con.
Hôm nay, là đúng một ngàn năm đầu tiên cha mẹ của Khấu Đức một lần nữa rời Ma Vực tiến vào luân hồi linh hồn {chú 1}, tuân theo lệ thường của ma tướng bọn họ, y phải trở lại nơi này kế thừa linh lực của cha mẹ, nghỉ ngơi bảy ngày tiến hành hấp thụ cùng dung hợp năng lượng, như vậy coi như trải qua lễ trưởng thành {chú 2}
Đúng vậy, quản gia năm nay một ngàn hai trăm tuổi, với ma tướng mà nói thì vẫn là phi thường trẻ tuổi.
Khấu Đức một đường về nhà, trước hết là đi viếng mộ.
“Cha mẹ, con đã trở về.” đứng ở trước mộ phần của cha mẹ, Khấu Đức biểu tình bình tĩnh nói, “Con hôm nay trở về là để làm lễ trưởng thành, thuận tiện báo cho cha mẹ biết tình hình hiện tại của con. Con như nguyện làm quản gia bên cạnh ma thần đại nhân, cũng cùng ma thần đại nhân có quan hệ dây dưa, tuy rằng con biết sẽ thật vất vả, nhưng mà hai người không cần lo lắng, yên tâm trọng sinh đi.”
Vừa nói xong, phần mộ liền phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Khấu Đức vươn tay phải ra chạm vào bia mộ rồi nhắm mắt lại, giữa trán cũng phát ra hồng quang chói mắt.
Hai đạo ánh sáng từ bia mộ hướng lên trời, không chỉ hướng ra xa, mà còn quay xung quanh mộ của cha mẹ Khấu Đức liền làm cho hồng quang của y hấp thu gần như toàn bộ.
“…Hô…” chậm rãi mở to mắt, hồng quang cũng biến mất, Khấu Đức nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thừa kế tiền nhân quả thực là không dễ dàng gì, tổng cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào lên.
Sách, có chút vựng huyễn đầu, cảnh vật xung quanh giống như quay tròn vậy.
Nghĩ một chút, Khấu Đức vẫn là chờ đợi một chút cho bớt chóng mặt rồi mới đi về.
Chậm rãi ngồi xuống, tựa vào bia mộ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dương quang chói mắt làm y phải nheo mắt vàng lại, cũng nghĩ đến vị ma thần chói lòa hơn so với bất cứ ai kia.
Nếu mà ta không ở, chủ nhân hẳn là phải ngủ thẳng tới giữa trưa mới mơ màng rời giường đi.” Quản gia tâm tình tốt lắm thì thào tự nói, “Hơn nữa hắn nhất định quên chuyện ta xin phép đi vài ngày, vội vàng rời giường rồi làm cho phòng loạn thất bát tao… trở về lại có thu hoạch lớn đây.”
Thật không hổ là quản gia hoàn mỹ của một ma thần có bề ngoài uy phong lẫm lẫm, trên thực tế lại có chút ngốc, chủ nhân sẽ có phản ứng như thế nào đều nắm trong lòng bàn tay.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, tình trạng chóng mặt đã hồi phục, Khấu Đức đứng lên phủi phủi tro bụi trên y phục, vừa mới đi được vài bước, bụng một trận đánh sâu lại đánh ngã y. “Ngô!”
“Khấu Đức đại ca, ngươi đã về rồi, ta rất nhớ ngươi!” cái “thứ” đánh ngã y phi thường vui vẻ mà ôm lấy thắt lưng quản gia làm nũng, “Mấy trăm năm không thấy ngươi, ngươi đã đi nơi nào vậy?”
Quản gia đại nhân trừ bỏ ma thần ra thì không muốn bị ai đụng chạm, đem cái “thứ” ở trong lòng đánh rớt ra, lông mi xinh đẹp nhăn lại, “Ngươi là…Na Già?”
Một cái ma tướng đáng yêu tóc nâu mắt xanh cười đến mặt mày đều loan.
{chú một} luân hồi linh hồn là khi các ma tướng đã quá tuổi, có thể lựa chọn trọng sinh hoặc là tiếp tục sống, nếu lựa chọn trọng sinh thì phải ở lại mộ trong khoảng một nghìn năm. Nếu có con nối dòng liền do con nối tiến hành thừa kế năng lực, nếu không liền trực tiếp phiêu tán ở trong năng lượng tự nhiên của Ma Vực.
{chú hai} trong tộc của Khấu Đức, ma tướng có con nối dòng đều muốn lựa chọn trọng sinh, chỉ có thể tiến hành sau khi con nối dòng trên hai trăm tuổi, đợi con nối dòng sau khi một ngàn hai trăm tuổi liền tiến hành kế thừa năng lực, mới có thể làm được một ma tướng.
Buổi chiều sáng ngời, trong tẩm điện lại một mảnh u ám.
Ma thần đại nhân đã bị tiền diễn chỉnh đến chết đi sống lại, khi quản gia tiên sinh lấy sách trở về thì đang ở tư thế nằm sấp, cái mông nhếch cao hướng về phía Khấu Đức, chất lỏng màu lam lúc trước bị quản gia rót vào trong mật huyệt đều chảy ra dọc theo chân, điều này làm cho hắn có chút thẹn thùng cùng chờ mong.
“quản gia tiên sinh… thế này…” thật là mất mặt mà.
Quản gia cười nhẹ vài tiếng, “chủ nhân thẹn thùng như vậy sao? Ta đây làm như vậy ngươi không dám gặp người nữa sao?”
“Gì? A a…” vật cứng lạnh như băng tiến nhập vào trong thân thể, thân mình có chút buộc chặt, nhưng vật nọ tựa hồ đi vào sâu hơn lúc nãy nhiều, hắn không thể không thả lỏng chính mình.
Khấu Đức đem d vật đẩy vào càng sâu so với trước, chỉ để lại chốt mở ở bên ngoài, y thân thủ vuốt ve lưng của ma thần, “chủ nhân đừng lo, ngươi làm tốt lắm, tiếp theo chỉ cần đem thứ này kẹp chặt.”
Ô… vì cái gì hôm nay hắn cảm thấy quản gia tiên sinh còn biến thái hơn so với trước đây, hắn không cần a- Tư Mại Nhĩ trong lòng la hét, chỉ thiếu nước lăn lộn, “Ô… quản gia tiên sinh, ngươi hôm nay hảo kỳ lạ…”
Khấu Đức vừa mới đưa tay mở chốt của d vật giả, nghe được ma thần lên án như vậy, động tác dừng lại một chút, ngẫm lại hôm nay hình như có vẻ đùa hơi quá, nhưng mà khi nhìn thấy mỗ ma thần hai mắt đẫm lệ mung lung bộ dáng đáng yêu, liền tiếp tục ngoạn đi xuống.
“Đúng vậy, ta hôm nay rất kỳ quái, cũng bởi vì chủ nhân người rất đáng yêu…” dựa vào người Tư Mại Nhĩ thấp giọng nói, ngón ta quản gia linh hoạt đẩy, vật cứng lạnh như băng ở trong cơ thể ma thần bắt đầu kịch liệt chấn động lên.
“A a a—“
Bị kích thích mãnh liệt như thế, Tư Mại Nhĩ sợ hãi kêu một tiếng, nội bích tự nhiên co rút lại, khi đụng chạm đến vật cứng nọ, lại làm ma thần càng khó chịu cong người lên, dục vọng tiết ra hết.
Trước mắt một mảnh sương mù, cái gì cũng nhìn không rõ lắm.
“Tốt lắm, tất cả đã sắp xếp xong…” quản gia vừa lòng nói, lấy qua một quyển sách nặng trịch dày cộp rồi mở ra, đặt ở trước mắt Tư Mại Nhĩ, “chủ nhân đến, đọc theo ta một lần…”
Cái gì? Thật sự muốn chỉnh hắn như vậy sao?
“quản gia tiên sinh, cũng không thể không được..” ma thần đại nhân đau khổ hé ra mặt, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn về phía quản gia
“chủ nhân nói cái gì?” quản gia tiên sinh đầy mặt tươi cười, mắt vàng lại tỏa ra sát khí, rất có ý tứ ‘ngươi không nghe lời liền xong đời’.
“Ô… không có…” ma thần nhẫn xuống hạ thân tê dại, cố gắng trợn to đôi mắt tối đen, âm thanh đứt quãng nói, “ma lịch … năm … ma thần… A… buông xuống ma đại lục… yêu vật bạo động… Cáp…”
Tán dương hôn gò má Tư Mại Nhĩ một chút, “Tốt lắm, tiếp tục nói.”
“Khi ma nữ… triệu hồi dị thế… A a… Yêu ma… sau khi thất bại… A… Yêu vật …ở trên ma đại lục… Bạo động… Ách.” Nắm chặt lấy chăn đệm dưới thân, Tư Mại Nhĩ cảm thấy mình thật ngu ngốc, nghe được quản gia tán thưởng lại vui vẻ như vậy, nhưng không thể không nói, ma thần đại nhân thật sự rất thích được ca ngợi, bởi vậy hắn vẫn cố nhịn xuống xúc động muốn được giải phóng, cố gắng giữ cho cái vật ở trong cúc huyệt không bị rơi ra, tận lực bảo trì ngữ điệu lưu loát, “Cho nên… ma thần… tùy thị ma tướng… Ân… vì thế… Lâm vào… Cạm bẫy… Dị thế yêu ma… A a…”
Không được, sắp đọc không nổi nữa rồi… Sắp…
Xem ý thức Tư Mại Nhĩ đã sắp hoảng hốt, Khấu Đức cũng hiểu mình khi dễ đã đủ rồi, làm cho ma thần nằm ngửa lên đối mặt chính mình, ôn nhu hôn lên nước mắt trên mặt Tư Mại Nhĩ, “chủ nhân không được sao? Ngươi đều khóc rồi…”
“còn không phải… là vì quản gia tiên sinh… Ô” thẳng thắn oán hận nói ra, mỗ ma thần cũng đã quên bộ dáng thẳng thắn của hắn, “Cái vật kia… rung làm ta hảo khổ sở… kính nhờ… A…”
Lần đầu tiên bị kích phát ra thú tính, Khấu Đức nhìn từ trên mặt ma thần đọc được tám chữ “ngươi khi dễ ta ngươi phải phụ trách”, dục hỏa y áp chế bỗng đột nhiên bạo khởi, “Nếu là lỗi của ta, ta nhất định hảo hảo giải thích với chủ nhân.”
Y đem vật kim loại kia rút ra, khi huyệt khẩu còn chưa kịp hợp lại, làm cho phấn chấn bừng bừng của mình nhảy vào trong cơ thể ma thần.
“A a a… quản gia tiên sinh…” vật cứng còn thô to hơn d vật giả tiến vào cơ thể mình, ma thần tự động vòng chân quanh thắt lưng Khấu Đức, hai người sát lại càng gần. “quản gia… tiên sinh…”
“chủ nhân…” Khấu Đức có chút kinh ngạc, cũng một chỗ lâu như thế, ma thần khó có được ỷ lại y như thế này, “chủ nhân có chuyện gì? Vừa rồi khó quá sao?”
Ma thần lắc đầu, thân thủ ôm lấy quản gia tiên sinh, nhỏ giọng nói, “Ta chỉ cảm thấy là… quản gia tiên sinh sau tất cả mọi chuyện… vẫn luôn ở bên ta… ta hảo vui vẻ…”
Từng trải qua kiếp nạn sinh tử, Tư Mại Nhĩ đối với chính mình còn có thể như vậy, thích nhất là được quản gia tiên sinh khi dễ ôm, là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Có thể vĩnh viễn cùng một chỗ thật là tốt.
Biết ma thần nghĩ đến cái gì, Khấu Đức thân thu kéo lấy tay ma thần, đặt lên mặt mình, “Là, có thể như vậy đến chết cùng một chỗ, là chuyện mà Khấu Đức vui vẻ nhất, mặc kệ bao lâu, Khấu Đức đều sẽ ở bên cạnh chủ nhân, tuyệt đối sẽ không rời đi.”
“quản gia tiên… A…” ma thần cảm động muốn nói gì đó, sau ba chữ đã bị sự di động của cự vật trong cơ thể đánh gẩy, “Không… A…”
“chủ nhân không cần nói, hảo hảo để cho ta ôm đi…” giọng Khấu Đức nhẹ nhàng, gợi cảm làm cho Tư Mại Nhĩ xụi lơ thân mình, “Ta có thể sẽ thô bạo một chút…Chủ nhân hảo hảo cảm thụ ta có bao nhiêu yêu ngươi.”
Quản gia nâng chân ma thần lên, động tác phần eo chậm rãi tăng thêm lực đạo.
“A… A… quản gia tiên sinh… A…” mỗi va chạm đều chạm tới chỗ mẫn cảm của ma thần đại nhân, Tư Mại Nhĩ nắm lấy bả vai Khấu Đức, thân thể đong đưa theo sự xâm nhập của người trên thân.
Cự vật nóng rực ra vào nơi huyệt khẩu, thô bạo hướng vào chỗ thật sâu, hoa kính non mềm kiều mị nhanh chóng cuốn lấy gốc, khi cự vật rời khỏi vẫn tham lam hút lấy không chịu rời ra, khi bị lôi ra bên ngoài cơ thể nội bích còn chớp lên một tầng thủy lượng.
Huyệt khẩu đóng mở theo luật động của cự long, khi tiến vào thì mềm mại mở ra, khi rời đi thì cắn chặt triệt để, thân thể đã bị dục vọng sai khiến dộng dạng hùa đón lầy sáp nhập, rút ra thì hướng về sau, thân thể hai người phù hợp cao độ làm cho quản gia phi thường vừa ý không thể khống chế được.
“Chủ nhân…cảm nhận… được không?” hôn lên gáy của ma thần, tay cũng không an phận sờ tới sờ lui trên ngực người dưới thân, động tác xỏ xuyên ma thần của quản gia càng không có chút thả lỏng, “Nói cho ta biết… ngươi có thích không?”
“Cáp a… Thích… Rất thích… Ân…” ma thần thực thành thật với dục vọng của chính mình, càng dang rộng hai chân ra, làm cho quản gia càng thuận lợi tiến vào chính mình, “quản gia tiên sinh… mau…”
“Như ngươi mong muốn…”
Đem bài khai hai chân của ma thần, Khấu Đức từ trên cao đâm xuống, lợi dụng trọng lực càng đâm sâu vào cơ thể Tư Mại Nhĩ, cũng va chạm vào những nơi mẫn cảm của ma thần.
“A a! A… Sâu quá… Ân… Cáp…” ma thần đã muốn đắm chìm trong bể dục, phun ra những tiếng rên rỉ vui sướng, nói ra những lời mà khi thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không nói, “quản gia tiên sinh… Nhanh lên… A… Tái tiến vào…”
“Chủ nhân thoải mái như vậy sao…” cười khẽ, mãnh liệt va chạm vào, cảm giác người dưới thân rõ ràng chấn động, “Ngươi xem, nơi này của ngươi đã đem ta nuốt vào toàn bộ…Còn chưa đủ a?”
“A…ta còn muốn…” ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể có xu hướng ngày càng dữ dội, Tư Mại Nhĩ chỉ có thể hy vọng Khấu Đức giúp hắn dập đi.
Khấu Đức khẽ hôn lên đôi môi khẽ nhếch của ma thần, động tác đâm chọc càng thêm rất nhanh, cũng cuồng bạo mà mất đi quy luật.
“Ân… Ân… Ngô… Cáp… Không… Ta sắp…” muốn nói nhanh thêm một chút chính là Tư Mại Nhĩ, hiện tại ma thần lại không chịu nổi cầu xin tha thứ, “Không cần… A a… quản gia tiên sinh… A… Không được…”
“Ta cũng sắp… chủ nhân…” quản gia hiện tại đã không còn khả năng thả chậm tốc độ lại áy náy cười với ma thần, y bắt lấy phần eo của ma thần, sau khi hoàn toàn rời khỏi lại dùng lực tiến nhập vào cơ thể Tư Mại Nhĩ.
“A a… A!” lần này đã đánh tan buộc chặt của ma thần, bạch trọc nhiệt dịch phun mạnh ra, thất thần há miệng thở dốc.
“Ngô!” bị vách tường thịt co rút không ngừng bao bọc, quản gia cũng đạt tới cực hạn, đem toàn bộ nóng bỏng bắn vào người ma thần.
Hai người gắt gao ôm nhau, nửa thân dưới còn dính liền, Khấu Đức nghiêng người, làm cho Tư Mại Nhĩ ghé vào ngực mình nghỉ ngơi.
“quản gia tiên sinh…” ma thần cả người vô lực nhưng thần trí lại miễn cưỡng thanh tỉnh nhẹ giọng gọi Khấu Đức, y chỉ trả lời một tiếng duy nhất, Tư Mại Nhĩ gọi lại một tiếng, “quản gia tiên sinh…”
“Chủ nhân xảy ra chuyện gì?”
“Ách… cái kia… quản gia tiên sinh… không lùi ra ngoài sao?” khuôn mặt ngăm đen lại lộ ra tia đỏ ửng, cự vật của quản gia ở trong cơ thể hắn tựa hồ lại trướng lớn thêm.
Quản gia tiên sinh hừ nhẹ một tiếng, “Vừa rồi còn không biết ai muốn ta luôn ở trong thân thể hắn đâu, chủ nhân còn chưa học bài xong, ra làm sao có thể đi ra ngoài?”
“Cái gì… cái gì?!” ma thần đại nhân sắc mặt một trận xanh một trận trắng, thiếu điều chút nữa thì hôn mê, quản gia tiên sinh còn nói chưa có học xong? “nhưng là… quản gia tiên sinh vừa mới … không phải…”
“chủ nhân bất quá mới đọc được một đoạn ngắn, còn nửa quyển nữa cơ mà, mau nghỉ ngơi đi, như thế này chủ nhân còn phải chịu…” y cũng không muốn làm cho ma thần quá mệt mỏi, như vậy sẽ mất đi lạc thú hoan ái..
Lúc này ma thần thực muốn đâm đầu chết quách cho xong.
Nheo lại mắt vàng, nhìn thấy ma thần đại nhân tinh thần còn sáng láng cấp chính mình than thở, quản gia tiên sinh quyết định hủy bỏ thời gian nghỉ ngơi, “chủ nhân thoạt nhìn không sai biệt lắm, chúng ta tiếp tục đi.”
Gì? Còn muốn tiếp tục? không cần a—cứ như vậy nhất định sẽ chết mất… “ không cần, ta không cần mà! Quản gia tiên sinh buông ra!”
Làm như không có nghe thấy tiếng của người nào đó, Khấu Đức ra khỏi cơ thể ma thần, đem Tư Mại Nhĩ đang giãy dụa không ngớt ghé vào trên giường nâng cao eo hắn lên, bài khai hoàn mỹ mông cánh hoa, lộ ra mật huyệt có chút sưng đỏ, bạch dịch của chính mình vừa tiết ra ở trong cơ thể ma thần chảy ra, mà Tư Mại Nhĩ lại khẩn trương nhích tới nhích lui.
Rất tình dục, sách. Dục vọng của Khấu Đức lại bị dụ đứng lên, y để cho nam căn có chút trướng đau của chính mình để ở trước cửa mật huyệt của ma thần, không đợi ma thần chuẩn bị tốt liền kéo phần eo của ma thần xuống hướng về phía mình, ‘phốc tư’ một tiếng, nhiệt vật ‘nhỏ’ kinh người lại sáp nhập vào huyệt kính non mềm.
“A, không cần…” trong cơ thể lại bị lấp đầy, cơ thể ma thần trải qua cao trào liền mẫn cảm dị thường, quản gia mới chỉ đi vào, hắn cơ hồ sẽ đạt tới đỉnh lần thứ hai “Không… Ô…”
“Chúng ta bắt đầu vấn đáp đi chủ nhân.” Quản gia gợi lên tà mị tươi cười, bắt đầu trừu sáp trên diện rộng.
“A a… A… Không cần… Không được…” dưới loại tình huống này muốn vấn đáp cái gì chứ! Ma thần hai mắt đẫm lệ mù sương, không cách nào chống cự được tùy ý quản gia đối hắn ‘ ta cần ta cứ lấy’.
“Câu thứ nhất, yêu vật bạo động giằng co bao năm? Tạo thành tổn thất gì cho ma đại lục?” quản gia mặt không đổi sắc hỏi, dưới thân động tác xỏ xuyên không ngừng.
“a… Ân… liên tục… Ba năm… Ma đại lục… bị thiên tai… địa hình thay đổi… a…” ma thần một bên thở gấp, một bên vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Tốt lắm, câu thứ hai…”
Thanh âm thân thể va chạm vào nhau, tiếng vang dâm mỹ khi nội bích cũng d vật ma sát với nhau không ngừng vang lên phối hợp cùng âm điệu bình tĩnh và thở dốc nặng nề.
Đây chính là “thân giáo” của quản gia.
Cho nên không cần hỏi vì sao quản gia lại có thể nhét một đống tri thức vào trong đầu ma thần.
Mỗi lần đều “đi học” như vậy, cho dù là ma thần cứ mở sách là ngủ gật, cũng sẽ dành thời gian liều chết mà đem tất cả những gì viết trong sách ghi vào trong đầu.
A, là nói, cho dù ma thần có trả lời chính xác câu hỏi của quản gia đi chăng nữa, quản gia vẫn y như cũ lấy danh nghĩa thưởng cho hắn mà khiêng người đi, ma thần bị khiêng kỳ thật cũng rất thích ý.
Một kẻ nguyện đánh, một người nguyện chịu, ai có thể nói gì nào?