Dịch thuật: simple
Kiếm Thần cười to nói:
“ Ngươi không cần nhìn ta như quái vật vậy chứ? Ta cũng có nói rồi, tất cả mọi thứ ta sẽ truyền lại cho ngươi, bất quá những thứ này chỉ là cơ bản của cơ bản mà thôi...
Ta thật ra có thể bắt ngươi dễ dàng bất quá muốn xem qua tốc độ của ngươi như thế nào thôi? Quả thật tốc độ của ngươi cũng không tệ, so với người khác thì vô cùng khủng bố, thật không biết cha ngươi như thế nào lại dạy dỗ ngươi trở thành biến thái như vậy nữa? thật là đáng sợ mà!”
Tử Tinh tức giận đứng lên nói:
“Lão đầu, ta không cần biết những chuyện vớ vẩn này. Ta chỉ cần ngươi giải thích ngươi tại sao lại biết lộ tuyến ta di chuyển chính xác như vậy? hơn nữa lúc nãy trên đường ta có quăng ra đồ vật gây tiếng động tại sao ngươi hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng, lại còn có thể biết chắc ta đang di chuyển hướng nào, ngươi tại sao lại có trình độ kinh khủng này chứ….”
Kiếm Thần nhìn Tử Tinh một chút, lạnh lùng nói :
“ Hỗn đản, ta đã nói qua lần, chỉ tại ngươi không chú ý mà thôi, lúc nào cũng nghi nghi ngờ ngờ, chỉ cần ngươi nhớ kỹ lời ta nói, tất nhiên sẽ hiểu hết mọi vấn đề”
Tử Tinh thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, tức giận gào lên:
“ Lão đầu, ngươi đừng có đánh trống lãng, ta hỏi ngươi tại sao có thể biết được chính xác hướng di chuyển của ta? Chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta biết.”
Kiếm Thần lắc đầu, bực bội nói :
“ Hỗn đản, ta vốn dĩ đã nói cho ngươi từ trước, đó chính là khí, lúc ngươi di chuyển ta dùng khí tập trung trên người ngươi, bất kể ngươi đi tới đâu, chạy loạn lên cũng được ta đều có thể theo sát ngươi, còn nữa dựa vào khí phát ra quá mạnh mẽ trên người ngươi ta có thể chạy đoán được hướng di chuyển để bắt ngươi”
Tử Tinh hoài nghi lời Kiếm Thần nói hắn trong miệng lầm bầm:
“ Khí? Khí cái con khỉ, lừa ta sao, lúc đó ta đâu có nóng giận làm gì có khí chứ?”
Haha, Kiếm Thần nhịn không được đành phải cười lên:
“Tiểu tử, không cần phải ngốc như vậy chứ?
Chẳng lẽ ngươi không có hô hấp sao? đó chính là Khí.
Tốc độ của ngươi rất nhanh nhưng vẫn để lại hơi thở, hơn nữa vẫn còn khí của ta để lại trên người ngươi. Bất kể ngươi chạy như thế nào ta đều có thể phát hiện, đừng tưởng tốc độ nhanh có thể thoát khỏi ta, đừng quên ta chính là Kiếm Thần đó nha.”
Tử Tinh ngây ngốc nghe hết những điều này, bèn nói :
“ Lão đầu,không không, phải là sư phụ mới đúng. Sư phụ ngay cả hô hấp mà người cũng phát hiện ra sao, không thể nào, điều này hình như không đúng lắm nha.”
Tiểu tử, ngươi tưởng dễ dàng đạt được trình độ này sao, ngươi bây giờ quả thật chưa đủ tu vi để bắt đầu tu hành. Ai, ta đành phải chậm rãi huấn luyện ngươi thôi, ta hỏi ngưoi câu, mặc kệ ta nói gì ngươi đều chấp hành theo,ngươi có thể làm như vậy được không?
Tử Tinh dĩ nhiên hưng phấn gật đầu không chút do dự:” Không thành vấn đề, chỉ cần ta trở thành cường giả, làm cái gì cũng được.”
Kiếm Thần lộ ra tia gian xảo:
“ Tốt, như vậy mới đúng là đứa trẻ ngoan chứ. Bây giờ ngươi giúp ta chặt cây gỗ đến đây, phải là cây to đó, càng to càng tốt, đừng lo phá hư rừng, cứ tự nhiên mà chặt …”
Tử Tinh cố nén lửa giận trong lòng, dám bảo lão tử đi chặt cây sao, hay lắm, hắn cắn răng hỏi lão tử :
“ Sư Phụ chẳng lẻ chặt cây có thể coi là tu hành sao? Người không đùa chứ, con không có thời gian nha.
Con nguyện ý tiếp nhận huấn luyện khắc khe nhất, ma quỷ huấn luyện cũng được, người lại bắt con đi chặt cây, có cần xem thường đồ nhi vậy không chứ?”
Kiếm Thần chứng kiến Tử Tinh bừng bừng lửa giận vội vàng hỏi :
“ Ngươi chẳng lẻ quên lúc nãy đã hứa gì sao? Nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lấy lời, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời sao,trừ phi ngươi không phải là nam nhân “
Tử Tinh dĩ nhiên không còn lý do gì để phản bác, đành ngậm ngùi nén đau xót, bực bội nói:
“ Được rồi, đồ nhi tuân mệnh, người đưa cây búa cho con, con lập tức chặt cho người cây ngay, nhiệm vụ quá đơn giản.”
Kiếm Thần hắc hắc cười gian xảo:
“ Không ngờ ngươi ngốc vậy, sư phụ đâu phải có ý đó, đừng nói không có búa, ngay cả cán gươm cũng không có nữa là”
Nghe xong, Tử Tinh mắt muốn phực lửa, nếu có thể dùng mắt giết người chỉ e Kiếm Thần chu du địa phủ vài lần còn chưa hết nha.
( võ công bằng mắt thì có thể liên hệ Mã Vĩnh Thành, Đan Thanh- Phong Vân, nhờ Đế Thích Thiên chỉ cho).
-sư phó, không phải vậy chứ, người bảo đồ nhi sao có thể chặt cây được đây.
- Ngươi chẳng lẽ không có tay sao? lấy tay mà chặt đi.
Ái .. ái...,lão đầu tử này muốn giết ta sao:
- Sư Phụ người lại đùa rồi lấy tay chặt cây sao? Người nếu có thể làm được thì đồ nhi sẽ làm.
Tử Tinh đương nhiên không tin Kiếm Thần có thể làm được, dùng tay chặt cây sao, lão đầu này cố ý chơi mình mà, dám chắc lão cũng phải bó tay thôi.
Kiếm Thần bộ dạng tự tin có vẻ như Tử Tinh chết chắc với lão rồi.
- Được, để sư phụ cho ngươi tâm phục khẩu phục, theo ta đến đây.
Nói xong liền hướng đến rừng cây trước mặt, Tử Tinh lập tức bám theo sau thầm nghĩ
- Lão đầu, ngươi lần này quả thật tự tát vào mặt mình rồi, ta chống mắt nhìn ngươi chặt cậy bằng tay đây, hehehe, đừng trách ta làm ngươi mất thể diện àh.
Tử Tinh vừa đi vừa cười:
- sư phụ, nếu người có thể làm được như vậy, đồ nhi mỗi ngày đều dâng người vò rựơu nha.
Quả nhiên Tử Tinh đoán không sai, Kiếm Thần quả là con sâu rượu, nghe hắn nói liền vui vẻ cười:
- Hảo đồ đệ, sư phụ hôm nay sẽ để ngươi mở rộng tầm mắt, biết thế nào là sức mạnh của cường giả, không cần dùng vũ khí, chỉ sử dụng chính bản thân làm vũ khí.
Hai thầy trò đi đến cây cổ thụ ,Tử Tinh thầm đánh giá cây này cũng phải năm đổ lên, phải người như mình mới có thể ôm được nó. Dĩ nhiên điều này làm hắn càng có niềm tin vào thất bại của Kiếm Thần,hắc hắc cười nói:
- Sư phụ, người thật sự muốn dùng tay chặt cây đại thụ này sao? cẩn thận nha sư phụ , cây này khoảng từ đến năm tuổi đó nha.
Kiếm Thần dĩ nhiên không để cây cổ thụ này vào mắt, khinh thường nói:
- Ngươi tốt nhất là nên tập trung nha, nếu bỏ lỡ cơ hội xem màn biểu diễn đặc sắc này chớ có trách ta àh.
Tử Tinh tập trung tòan bộ tinh thần, ngưng trọng chú ý mọi động tác của Kiếm Thần. Kiếm Thần chậm rãi áp bàn tay trái vào thân cây, sau đó cũng chậm chạp áp nốt bàn tay còn lại vào, thái độ này làm Tử Tinh muốn hộc máu.
Chỉ thấy cây cổ thụ bị chẻ ra làm , kinh khủng hơn là ngay cả gốc cũng bị đánh bật lên. Tử Tinh ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt mình, đây là rốt cuộc loại năng lực gì, quả thật không thể tin được.
Kiếm Thần chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của Tử Tinh, ha ha cười lớn, tay chắp ở sau lưng thể hiện phong độ của vị tông sư:
- Thế nào tiểu tử, đừng nói ngươi nghi cây này là cây giả nha, nếu vậy ngươi có thể đi tìm cây khác, sư phụ sẽ làm lại cho ngươi kiểm chứng.
Tử Tinh lắc đầu sợ hãi:
- Không cần đâu , con tin người mà, con sẽ tuân thủ đúng những điều vừa quy ước với sư phụ”
Tử Tinh không có khả năng nghi ngờ Kiếm Thần bởi vì trong khoảng thời gian cực ngắn trước khi ra tay, bàn tay của Kiếm Thần đã hội tụ một lực lượng vô cùng lớn,lão đầu này chỉ cần đưa lực lượng này vào thân cây thì nó đã bật gốc, quả thật rất kinh khủng, Tử Tinh như thế nào có thể không phục chứ.
Kiếm Thần gật đầu:
-Đồ nhi, nếu lúc nào ngươi có khả năng chém đứt cái cây ta sẽ tiếp tục dạy ngươi. Cố gắng lên, hy vọng ngươi không làm sư phụ thất vọng.
Nói xong liền đi về hướng bộc bố rồi biến mất.
Tử Tinh liếc nhìn bàn tay mình, nắm chặt lại, toàn thân tỏa ra khí thế kinh nhân thầm nghĩ:
-Ta nhất định sẽ làm được như vậy. Cố gắng lên!
Tử Tinh đi tới bên thân cây đã chia làm nhớ lại lúc trước Kiếm Thần kiếm chia đôi bộc bố tới dung nham, bây giờ lại tay không đánh bật gốc cây này.
Hắn chậm rãi dồn lực vào tay, bàn tay liền biến thành màu tím, hắn hét to tiếng học theo lão đầu đánh mạnh vào thân cây…!
Chỉ xuất hiện chấn động nhỏ trên thân cây ngoài ra chẳng có gì đặc biệt. Hix, hắn ngây ngốc không hiểu tại sao chưởng tòan lực của mình tại sao không thể làm gẫy được cây cổ thụ này đây? Hắn đành ngồi xuống suy nghĩ làm sao để có thể đánh gẫy được cây này, đồng thời tranh thủ hồi phục công lực.
Lão đầu đang ngồi tại bộc bố hướng về rừng cây trước mặc lầm bầm lầu bầu nói :” Hy vọng thằng nhóc hỗn đản lĩnh ngộ được trong thời gian ngắn, đây chỉ là bước thăm dò để đánh giá tiềm năng tu hành của nó, hy vọng mình không phải thất vọng”
Từ sáng đến bây giờ, Tử Tinh vẫn liên tục chém không ngừng nghỉ chỉ là bất luận thế nào thì đại thụ cao lắm cũng chỉ nghiêng ngả được chút chứ không có gãy.
Hắn chỉ có lần chạy về bộc bố uống vài ngụm nước sau đó lại tiếp tục quay lại dùng tay chặt đại thụ.
Mệt mỏi ngồi xuống tâm tình vô cùng hoang mang, hắn không thể nào nghĩ ra cách chém gãy đại thụ này…
Tử Tinh càng nghĩ càng thấy phiền muộn, hét lớn lên:” tại sao thân cây không chuyển biến gì cả, aaaaaa?”
Phát tiết ra ngoài được nỗi bực dọc khiến cho hắn cảm thấy có chút nhẹ nhàng.!
Tử Tinh luyện đã gần được ngày, mặt trời đã di chuyển về phía Tây, song hắn cũng không có phát hiện ra. Kiếm Thần đi tới bên cạnh hắn nói:” tốt lắm đồ nhi, con trước hết nên về nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa, mai tiếp tục quay lại luyện tập, nếu không người ta lại nói lão nhân gia ta ngược đãi ngươi a.”
Tử Tinh lúc này mới phát hiện quả thật đã tối rồi, đồng thời cũng phát hiện tay hắn bầm đen đau đớn vô cùng,nhưng hắn vẫn không để lộ chút khó chịu, hắn nghĩ nếu than thở Kiếm Thần sẽ coi thường mình, cắn răng nhịn đau nói :
“ Sư phụ con đi trước, ngày mai con quay lại sau”
Kiếm Thần gật đầu:” Đi đường nhớ chú ý chút”
Tử Tinh gương mặt có chút tái nhợt, hắn bây giờ chỉ có cố gắng bước đi, điểm khí lực cũng không còn, bụng kêu òng ọc liên tục biểu tình, hắn đi tới bên ngoài rừng cây, thấy con ngựa vẫn còn cột ở đó, lập tức tót lên lưng ngựa, thúc ngựa chạy như bay về hướng Phi Long thành. Hắn bây giờ chỉ muốn ăn bữa thật no, tập luyện không phải là cái hắn quan tâm lúc bấy giờ.
Tử Tinh xém té mấy lần trên đường, nhưng hắn nghị lực cũng không nhỏ, chưa đạt được mục đích hắn không bao giờ chịu thua. Hắn hiện tại trên người mệt mỏi, đau nhức không còn lấy điểm khí lực, quả thật vô cùng khổ sở…!
Về tới phủ, mọi người đều ở đại sảnh chờ hắn, chứng kiến bộ dạng thảm hại của hắn so với hôm qua cũng không có gì khác biệt, thậm chí còn muốn thê thảm hơn.
Hắn từng bước từng bước đi vào phòng ăn, ngay cả cầm đũa đối với hắn bay giờ cũng là vấn đề. Quả thật là bầm dập tới cực độ rồi .
Nhu Nhi chứng kiến hắn gương mặt tái xanh, thân hình bầm dập thì vô cùng hoảng sợ, nước mắt chảy ướt cả mặt, lo lắng nhìn hắn…