Dịch giả: gaygioxuong
Dùng thịt cương thi làm thuốc, đây là phương thuốc cổ truyền xưa nay hiếm nhưng vẫn có. Ngày xưa, có không ít người cho rằng thịt cương thi là vị thuốc quý, chạy khắp nơi đào mộ móc quan chỉ để kiếm một miếng nhỏ. Đặc biệt là trong quan niệm của Đạo gia, nếu được luyện đúng cách, thịt cương thi thậm chí có thể biến thành thuốc tiên trường sinh bất lão. Mục đích của Mô Kim Giáo Úy chúng tôi chỉ là tài vật, từ xưa đến nay luôn tránh phá hoại thi thể, quấy rầy sự yên nghỉ của khổ chủ bằng mọi cách. Cho nên, khi tôi nghe A Tùng nói Thảo Đường nhà họ Lâm dùng thịt cương thi làm vị thuốc, trong lòng lập tức sinh ra phản cảm.
Thấy tôi có biểu hiện khác lạ, A Tùng gượng cười nói: "Ông chủ Hồ cần gì phải phản ứng mạnh đến thế! Lấy tài hay là lấy dược, lấy cái nào mà chẳng quấy rối sự yên nghỉ của người chết? Dù các anh buôn bán đồ cổ, nhưng tôi không tin là tay các anh chưa từng dính máu tươi bao giờ."
Anh ta vừa dứt lời, tôi lập tức cảm thấy chột dạ. Nói như vậy mặc dù khó nghe, nhưng không sai một câu nào. Thấy tôi không nói năng gì, A Tùng không dám tiếp tục nhiều chuyện nữa, chỉ tập trung lo lái xe.
"Nếu trên kia nguy hiểm như vậy, chỉ ba người chúng ta đi lên thì có phải là hơi quá liều lĩnh hay không?"
Tần Bốn mắt có lẽ liên tưởng tới những cương thi da đen trong rừng Amazon, anh ta nhoài người từ phía sau lên hỏi tôi, "Chúng ta ngay cả súng săn cũng không mang theo, cứ thế này đi lên thì có khác chui tự chui đầu vào rọ?"
Bắt được cơ hội nói chuyện, A Tùng lập tức xen vào: "Ôi chà, nghe là biết hai vị là người đi nhiều hiểu rộng. Cương thi da đen là loại yêu vật được tôi luyện bằng cổ. Xác chết chôn dưới đất bình thường thì không bao giờ có thể biến thành như thế. Xóm nghĩa trang là một bãi tha ma nổi tiếng từ thời Minh Thành Tổ. Có một số xác chết, bởi vì cách chôn lẫn tính chất đất đai khí hậu đặc thù, trăm năm sau vẫn không phân hủy, dần biến thành cứng. Cương thi mà chúng ta thường gọi, chỉ là những xác chết khô quắt lại sau khi mất hết nước mà thôi, khác xa so với những con quỷ dữ hút máu người của phương tây. Nếu luật sư Tần lo ngại, dưới gầm xe có hai cái chân lừa đen đấy, anh cứ cầm lấy để phòng thân."
"Chân lừa?" Tần Bốn mắt sợ hết hồn, "Các anh chặt chân lừa ra rồi cài ở dưới gầm xe?" Anh chàng Bốn mắt không còn giữ được phong thái luật sự đạo mạo thường ngày, ngã ngửa người ngồi lại chỗ cũ không nói được lên lời, miệng lẩm bẩm Thượng đế Amen. Tôi đành phải vận dụng hết khả năng ăn nói để giải thích cho anh ta về sự bí hiểm trong việc dùng chân lừa đen đối phó cương thi. Cuối cùng anh ta vẫn bán tín bán nghi tuyên bố, phải nhìn hiệu quả thực tế rồi mới tin.
Tôi nói: "Hừm! Thế thì đừng nhìn là hơn, ba kẻ tay không tấc sắt chúng ta đi lên Dương Sơn, nếu gặp cương thi liệu có còn sống mà trở về được không. Đừng nói là hai cái, cho dù hai sọt chân chân lừa đen cũng chẳng có tác dụng gì."
Ba người tán gẫu rôm rả, chưa đầy một tiếng sau đã đến chân Dương Sơn, khắp bốn phía hoang vu chỉ có đá và đá, ngay cả mặt đất cũng bị phủ kín bởi mạt đá, không có lấy một ngọn cỏ nào. A Tùng chỉ lên trên bầu trời xám xịt bởi mây đen vần vũ, nói: "Tranh thủ giữa trưa dương khí mạnh nhất, chúng ta nhanh chóng vào trong xóm tìm người. Sau khi mặt trời xuống núi, ngoài dân bản xứ ra, ngay cả ma quỷ cũng không muốn ở lại nơi này."
Tôi vừa dẫm xuống đất, chân đã lún vào trong đất cát. Trong tầm mắt, bầu trời và núi đá phương xa như hòa vào làm một, kéo dài bất tận. A Tùng lôi dưới gầm xe ra hai cái gói dài được chằng buộc kỹ lưỡng rồi cột chặt chúng vào sau lưng.
"Nơi này đã bị bỏ hoang một thời gian, quanh năm không có người ở, chính quyền đã không còn ngó ngàng gì đến. Đường đất không có, muốn đi vào sâu hơn nữa thì phải cuốc bộ. Người anh em Răng Vàng của anh có lẽ quen thuộc nơi này, nếu không vô tình nghe thấy nhân viên thu gom dược liệu nhắc đến, có lẽ dù có tìm cả năm nữa cũng chưa chắc đã tìm thấy được anh ta."
Tôi quan sát cái cột mốc cắm ở cạnh đường, tấm bảng sắt khá mỏng đã han rỉ thủng lỗ chỗ, chỉ có chữ "trang" là còn có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét. A Tùng ném cho hai đứa tôi mỗi đứa một bình nước: "Dương Sơn nhìn có vẻ thấp, nhưng leo lên lại không dễ như người ta hình dung, mặt đường toàn đá vụn, phải trèo sang chân núi phía nam mới có thể đi vào xóm. Dù chúng ta leo núi với hành trang gọn nhẹ, nhưng tối thiểu cũng phải mất hai giờ mới có thể nhìn thấy nhà dân trong xóm được."
Trên đường đi, ba người chúng tôi không mấy khi nói chuyện với nhau. Thứ nhất, đường núi gập ghềnh, tương đối tốn sức, thay vì nói chuyện phiếm chúng tôi tập trung toàn bộ tinh thần để quan sát đường đất dưới chân; Thứ hai, tôi phải thay đổi cách nhìn nhận về Thảo Đường nhà họ Lâm của bản thân. Dùng cương thi làm vị thuốc, đây là việc mà một hiệu thuốc tầm thường không bao giờ dám làm. Hơn nữa, khi bà chủ nhà họ nghe nói tôi là đối tượng bị truy nã, ngay cả mi mắt cũng chẳng nháy lấy một cái. Việc này đã chứng tỏ điều gì? Việc này chứng tỏ duy nhất một điều, Lâm gia đã tiến hành không ít những vụ giao dịch ngầm trong bóng tối, hoàn toàn không coi buôn lậu là việc gì quá nghiêm trọng. Tôi đã rửa tay chậu vàng, thề không trộm mộ nữa, giờ mà tiếp tục quan hệ mật thiết với nhà họ Lâm, sau này ai dám đảm bảo sẽ không xảy ra sơ suất ngoài ý muốn nào đó. Nếu vậy, thà rằng cứ làm bèo nước gặp nhau, chia tay sớm chẳng lo lưu luyến.
Tiếp tục vất vả leo núi thêm một lúc nữa, sau khi đã uống sạch cả bình nước, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy vài căn nhà lác đác trên sườn núi. A Tùng quệt nước mũi: "Đến nơi rồi! Anh nhìn bên kia có khói bếp kìa, chúng ta xuống bên đó hỏi thăm một chút, kẻ lạ mặt sẽ không thoát khỏi tai mắt người ở đây." Tôi nhìn khắp bốn phía, thấy xóm nghĩa trang nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá hình thù kỳ dị, khắp xóm không những không có lấy một cây tỏa bóng mát, mà còn không có đường thoát nước. Nhìn từ trên cao, cả xóm có hình giống như một chữ "Tù" khổng lồ. Khó chịu nhất phải kể đến mùi thối xác chết không gì xua tan được, chúng tôi đứng trên đỉnh núi mà vẫn còn ngửi thấy. Nơi này xưa kia là bãi tha ma, là nơi gửi xác chôn xương, người dựng xóm ở đây có khác gì tự chôn bản thân?
Thể lực Tần Bốn mắt vẫn yếu như thường lệ, lúc này chẳng quan tâm gì đến thể diện, anh ta chống hai tay vào đầu gối, cúi gục thở hổn hển. Tôi nói, xóm nghĩa trang ở ngay trước mặt đây rồi, hay là anh ở lại chỗ này nghỉ ngơi. Một nơi bé bằng cái mắt muỗi thế này, có lẽ chỉ trong chớp mắt là có thể lôi cổ Răng Vàng ra thôi, anh không cần phải mất công trèo lên chạy xuống với chúng tôi làm gì cho mệt.
Bốn mắt không chịu. Anh ta bảo rằng đã đến tận đây rồi, đương nhiên muốn mở mang kiến thức một chút. A Tùng nói, quanh đây có khá nhiều kẻ lang thang vô gia cư, toàn là những kẻ ngang tàng coi trời bằng vung, lỡ như chúng thấy hơi tiền nổi máu tham tấn công luật sư Tần, vậy thì hỏng bét. Tốt nhất là cùng nhau vào xóm, như vậy sẽ yên tâm hơn, chúng ta chậm một chút cũng không sao.
Con dốc đi xuống xóm, có lẽ vì thường xuyên có người lên xuống, trơn trượt hơn rất nhiều so với đường lên núi. Có một số nơi quá dốc, ai đó có tâm đã đóng tạm một hàng cọc gỗ để có chỗ mà bám tay. A Tùng bảo rằng do lưu dân ở đây đóng. Tôi thấy xóm nghĩa trang nằm sâu trong khe núi, xung quanh lại không có chỗ nào tiện cho trồng trọt canh tác, cũng không nhìn thấy bất cứ nông cụ nào. Bèn hỏi anh ta vì sao lại có người can tâm sống ở đây, họ làm gì để sống, chẳng lẽ chính quyền địa phương mặc kệ không hỏi han gì đến những người dân xóm này?
"Hừ, chỉ là mấy kẻ chơi bời lêu lổng không chịu làm ăn. Mấy năm trước, chính quyền đã định xây dựng một hạng mục du lịch ở khu này. Nhưng hết đội thi công này đi rồi đội thi công khác đến, thi công mấy lần mà vẫn không xây nổi cái móng. Ban ngày đào xong móng, tối đất lại tự lấp đầy, cứ như chưa từng đào vậy. Không dối gạt các vị, nơi này quả thực cứ như bị ma ám vậy. Chúng tôi quanh năm lấy "Dược" ở chỗ này, đương nhiên là biết nhiều hơn những người khác một chút. Mùa hè năm kia, tôi tới đây xử lý dược liệu, gặp mưa to, không dám mạo hiểm hiểm vượt núi về thành phố, quyết định ở lại xóm một đêm. Anh có đoán được không, khi đi tiểu đêm..." A Tùng đang kể chuyện hăng say, dưới khe núi đột nhiên vang lên một tiếng rú thảm thiết như heo bị chọc tiết, như bị cạo lông lột da vậy, tôi nghe mà rủn hết cả người.
A Tùng và Bốn mắt cùng giật bắn người, đưa mắt nhìn xuống cái xóm bên dưới. Lông mày nhíu chặt, Bốn mắt nói: "Không hay, dưới kia cháy rồi!" Tôi nhìn xuống dưới, thấy chỉ trong có nháy mắt mà khói bếp lượn lờ vừa rồi đã biến thành biển lửa rừng rực, ánh lửa xua tan cả màn sương mù âm u chiếu đỏ rực cả bầu trời.
"Xuống mau, cứu hoả quan trọng hơn!" Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chẳng hiểu sao tim lại đập liên hồi như đánh trống trận, cảm thấy sắp có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Không đợi Bốn mắt và A Tùng đáp lại, tôi đã guồng chân nhanh hết cỡ, lao thẳng xuống xóm nghĩa trang. Đến khi chạy mới phát hiện ra, con dốc đi xuống xóm này nguy hiểm khác thường. Rất nhiều lần, thiếu chút nữa tôi đã ngã cắm đầu xuống chân dốc. Bốn mắt chạy phía sau, gọi ời ời "quản lý, chờ tôi với". Nhưng chỉ lát sau, tiếng gọi của anh ta đã biến mất không còn thấy tăm hơi. Tôi ngoái lại nhìn, thấy anh ta đã biến thành một chấm đen trên sườn núi, bèn hét lớn: "A Tùng, trông chừng anh ta giúp tôi, đừng xông bừa xuống đây!"
"Ông chủ Hồ, anh kiềm chế bản thân một chút! Trong xóm cũng chỉ có vài căn nhà tranh rách nát mà thôi, bị lửa đốt trụi cũng không có gì đáng tiếc, không cần phải liều mạng!"
Tôi vẫy tay với hai người, ra hiệu là mình đã biết. Tuy nhiên, tốc độ guồng chân vẫn không giảm, chỉ trong chớp mắt tôi đã một mình vọt vào trong xóm. Vừa rồi ở trên núi cách quá xa, chẳng thể nhìn rõ tình hình ra sao, lúc này tiếp cận tôi mới phát hiện vụ cháy đã rất nghiêm trọng. Nơi phát sinh cháy không chỉ có một, chỉ sau khoảng mười phút đồng hồ, lửa đã lan ra quá nửa thôn xóm thành một biển lửa, khói đen cuồn cuộn bốc lên khiến người ta không mở mắt ra nổi. Với cường độ hỏa hoạn thế này, không có xe cứu hỏa thì hoàn toàn không thể dập tắt nổi. Quanh đám cháy có khá nhiều người, xắn cao tay áo, bê chậu hắt nước dập lửa ở khắp mọi nơi. Tôi hét lên bảo họ: "Nước ít thế này không dập được lửa đâu, chạy lên núi thoát thân mới là quan trọng nhất!" Đáng tiếc không ai nghe theo lời tôi.
Trong lúc bối rối, không biết một người vội vàng hấp tấp từ đâu chui ra, đột ngột húc tôi ngã lăn ra đất. Tôi chửi đổng một câu, sau đó lĩnh trọn mấy cú giẫm đạp liền của những kẻ hoảng loạn bỏ chạy thoát thân. Kẻ đã húc trúng tôi cũng ngã lăn dưới chân mọi người giống như tôi, cũng bị chân đám đông hoảng loạn chạy thoát thân giày xéo một phen. Mỗi khi xảy ra hỏa hoạn, sợ nhất là xảy ra chen lấn giẫm đạp để chạy thoát thân, tệ hơn nữa là đường ra khỏi cái xóm này lại là đường độc đạo. Tôi lập tức lăn người đến bên người nọ, ôm lấy người đó rồi tiếp tục lăn sang vệ đường.
Người nọ ho khan một chặp, ngẩng đầu, mặt đen xì khói bụi, hai cánh mũi liên tục nở ra co lại.
Thấy người này có vẻ kích động, tôi vừa định nói vài câu an ủi, không ngờ anh ta đã òa lên khóc nức nở, kêu gào bằng giọng thổ ngữ Bắc Kinh hết sức quen thuộc: "Ông chủ Hồ, chạy mau, chạy mau, trong xóm có ma!"
Đến khi nước mắt đã tèm lem khắp cả khuôn mặt anh ta, tôi mới giật mình nhảy dựng lên: Đm, Răng Vàng!
Tôi còn chưa kịp hiểu anh ta muốn nói gì, sau lưng đã nổ đánh ầm một cái, một ngôi nhà tranh đột ngột nổ tung, thốc lên sóng nhiệt khiến con người ta sợ chết điếng. Đám đông đã hoảng loạn đến cùng cực, lập tức đua nhau phát ra tiếng kêu khóc om sòm. Tôi ngửi thấy không khí nồng nặc mùi foóc-man-đê-hít, giật mình đánh thót, không kịp nghĩ ngợi gì nữa, lôi Răng Vàng chạy thục mạng ngược theo đường vào lúc nãy.
Quần áo Răng Vàng đã bị tàn lửa đốt thủng lỗ chỗ như tổ đỉa. Hai người chúng tôi, tuy rằng gặp lại sau kiếp nạn, nhưng hiện giờ đang là thời khắc sống còn, làm gì có ai có tâm trạng mà tâm sự hàn huyên. Không biết đã chạy bao lâu, đến khi hơi nóng phía sau lưng đã nguội đi nhiều, chúng tôi mới giảm bớt tốc độ. Tôi hất văng bàn tay đen xì nhớp nhúa mồ hôi của anh ta ra, ngoái đầu lại để nhìn cái xóm hoang tàn trong khe núi, lúc này đã hoàn toàn chìm trong khói lửa dày đặc, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Đám ""cư dân xóm"" chạy tháo thân trước chúng tôi một bước, đã chạy đi đâu mất không còn thấy bóng dáng.
"Ông chủ Hồ, ông chủ Hồ!" A Tùng và Bốn mắt lao từ trên dốc xuống. Đầu tóc ướt sũng mồ hôi, Tần Bốn mắt thấy tôi bị khói bụi ám đen như hòn than, vội lao vọt tới kéo cổ áo tôi.
"Cởi ra mau, lưng áo đã bị lửa bén vào rồi, lỡ như nó bết vào lưng thì còn đau đớn hơn cả bị lột da."
Anh ta nói vậy, tôi mới cảm thấy lưng mình đang bỏng rát, ngoái đầu nhìn đi nhìn lại chỉ thấy được vai áo thủng một lỗ lớn, phần lưng áo đã nóng chảy do nhiệt độ cao, vừa rồi chỉ lo chạy thoát thân cho nên chẳng hề phát hiện ra, giờ bình tĩnh lại lập tức cảm thấy lưng rát như phải bỏng. Bốn mắt vừa kéo cổ áo, đã kéo tróc cả một đám da đã dính vào vải áo ra theo. Bốn mắt cầm áo mình chấm máu cho tôi mấy cái, máu đã nhuộm đỏ lòm cả bàn tay anh ta, tôi đau đến mức ứa cả nước mắt, thiếu chút nữa đã lôi cả nhà anh ta ra mà chửi.
"Cởi được là tốt rồi, cởi được là tốt rồi." A Tùng lên tiếng phụ họa, "Đợi đến da thịt dính chặt với quần áo rồi mới cởi, vậy sẽ đau đớn hơn rất nhiều. Ông chủ Hồ, anh cứu hoả kiểu gì để đến nỗi bị thương như thế này, người anh em này là?"
A Tùng chưa từng gặp Răng Vàng. Tôi đáp, đây chính là kẻ xúi quẩy mà chúng ta đang muốn tìm. Nói xong, tôi lập tức mắng Răng Vàng như tát nước: "Thằng ranh này làm ăn cái kiểu gì vậy, chỉ có trông tiệm mà cũng để xảy ra chuyện. Giờ anh đây bị truy đuổi chạy trốn khắp nơi, tí nữa là đã bị bắt."
Răng Vàng lần đầu tiên không biện bạch cho bản thân, mặt tỏ vẻ hối lỗi như học sinh không thuộc bài, hai hàng nước mắt cá sấu chảy ồ ồ, ôm lấy tôi khóc rống lên: "Lão Hồ ơi, ông anh của em ơi, thằng em thực sự xin lỗi mà, thằng em thực sự xin lỗi, ông anh cứ đánh chết em đi, hu hu, ông anh của em ơi..."
Nước mắt anh ta nhỏ vào vết thương của tôi, khỏi cần phải nói xót đến mức độ nào. Quẫy mấy lần mà không thể thoát ra khỏi vòng tay đang ghì chặt của anh ta, tôi nhìn lại thân hình kềnh càng như gấu của anh ta, đành phải gồng mình chịu trận, đành phải an ủi anh ta người không có việc gì là tốt rồi, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun.
Tần Bốn mắt nói: "Lửa vẫn tiếp tục lan rộng, chỉ dựa vào mấy người chúng ta cũng không chẳng xoay chuyển được tình hình, tốt nhất là rời nơi đây rồi nói sau." Tôi nghĩ bụng, đúng vậy, giờ mấy người chúng tôi đang trong cảnh ngộ khó nói. Lát nữa, ngộ nhỡ bị cảnh sát phòng cháy chữa cháy truy hỏi thì có mấy cái miệng cũng không thể thanh minh nổi.
Dùng thịt cương thi làm thuốc, đây là phương thuốc cổ truyền xưa nay hiếm nhưng vẫn có. Ngày xưa, có không ít người cho rằng thịt cương thi là vị thuốc quý, chạy khắp nơi đào mộ móc quan chỉ để kiếm một miếng nhỏ. Đặc biệt là trong quan niệm của Đạo gia, nếu được luyện đúng cách, thịt cương thi thậm chí có thể biến thành thuốc tiên trường sinh bất lão. Mục đích của Mô Kim Giáo Úy chúng tôi chỉ là tài vật, từ xưa đến nay luôn tránh phá hoại thi thể, quấy rầy sự yên nghỉ của khổ chủ bằng mọi cách. Cho nên, khi tôi nghe A Tùng nói Thảo Đường nhà họ Lâm dùng thịt cương thi làm vị thuốc, trong lòng lập tức sinh ra phản cảm.
Thấy tôi có biểu hiện khác lạ, A Tùng gượng cười nói: "Ông chủ Hồ cần gì phải phản ứng mạnh đến thế! Lấy tài hay là lấy dược, lấy cái nào mà chẳng quấy rối sự yên nghỉ của người chết? Dù các anh buôn bán đồ cổ, nhưng tôi không tin là tay các anh chưa từng dính máu tươi bao giờ."
Anh ta vừa dứt lời, tôi lập tức cảm thấy chột dạ. Nói như vậy mặc dù khó nghe, nhưng không sai một câu nào. Thấy tôi không nói năng gì, A Tùng không dám tiếp tục nhiều chuyện nữa, chỉ tập trung lo lái xe.
"Nếu trên kia nguy hiểm như vậy, chỉ ba người chúng ta đi lên thì có phải là hơi quá liều lĩnh hay không?"
Tần Bốn mắt có lẽ liên tưởng tới những cương thi da đen trong rừng Amazon, anh ta nhoài người từ phía sau lên hỏi tôi, "Chúng ta ngay cả súng săn cũng không mang theo, cứ thế này đi lên thì có khác chui tự chui đầu vào rọ?"
Bắt được cơ hội nói chuyện, A Tùng lập tức xen vào: "Ôi chà, nghe là biết hai vị là người đi nhiều hiểu rộng. Cương thi da đen là loại yêu vật được tôi luyện bằng cổ. Xác chết chôn dưới đất bình thường thì không bao giờ có thể biến thành như thế. Xóm nghĩa trang là một bãi tha ma nổi tiếng từ thời Minh Thành Tổ. Có một số xác chết, bởi vì cách chôn lẫn tính chất đất đai khí hậu đặc thù, trăm năm sau vẫn không phân hủy, dần biến thành cứng. Cương thi mà chúng ta thường gọi, chỉ là những xác chết khô quắt lại sau khi mất hết nước mà thôi, khác xa so với những con quỷ dữ hút máu người của phương tây. Nếu luật sư Tần lo ngại, dưới gầm xe có hai cái chân lừa đen đấy, anh cứ cầm lấy để phòng thân."
"Chân lừa?" Tần Bốn mắt sợ hết hồn, "Các anh chặt chân lừa ra rồi cài ở dưới gầm xe?" Anh chàng Bốn mắt không còn giữ được phong thái luật sự đạo mạo thường ngày, ngã ngửa người ngồi lại chỗ cũ không nói được lên lời, miệng lẩm bẩm Thượng đế Amen. Tôi đành phải vận dụng hết khả năng ăn nói để giải thích cho anh ta về sự bí hiểm trong việc dùng chân lừa đen đối phó cương thi. Cuối cùng anh ta vẫn bán tín bán nghi tuyên bố, phải nhìn hiệu quả thực tế rồi mới tin.
Tôi nói: "Hừm! Thế thì đừng nhìn là hơn, ba kẻ tay không tấc sắt chúng ta đi lên Dương Sơn, nếu gặp cương thi liệu có còn sống mà trở về được không. Đừng nói là hai cái, cho dù hai sọt chân chân lừa đen cũng chẳng có tác dụng gì."
Ba người tán gẫu rôm rả, chưa đầy một tiếng sau đã đến chân Dương Sơn, khắp bốn phía hoang vu chỉ có đá và đá, ngay cả mặt đất cũng bị phủ kín bởi mạt đá, không có lấy một ngọn cỏ nào. A Tùng chỉ lên trên bầu trời xám xịt bởi mây đen vần vũ, nói: "Tranh thủ giữa trưa dương khí mạnh nhất, chúng ta nhanh chóng vào trong xóm tìm người. Sau khi mặt trời xuống núi, ngoài dân bản xứ ra, ngay cả ma quỷ cũng không muốn ở lại nơi này."
Tôi vừa dẫm xuống đất, chân đã lún vào trong đất cát. Trong tầm mắt, bầu trời và núi đá phương xa như hòa vào làm một, kéo dài bất tận. A Tùng lôi dưới gầm xe ra hai cái gói dài được chằng buộc kỹ lưỡng rồi cột chặt chúng vào sau lưng.
"Nơi này đã bị bỏ hoang một thời gian, quanh năm không có người ở, chính quyền đã không còn ngó ngàng gì đến. Đường đất không có, muốn đi vào sâu hơn nữa thì phải cuốc bộ. Người anh em Răng Vàng của anh có lẽ quen thuộc nơi này, nếu không vô tình nghe thấy nhân viên thu gom dược liệu nhắc đến, có lẽ dù có tìm cả năm nữa cũng chưa chắc đã tìm thấy được anh ta."
Tôi quan sát cái cột mốc cắm ở cạnh đường, tấm bảng sắt khá mỏng đã han rỉ thủng lỗ chỗ, chỉ có chữ "trang" là còn có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét. A Tùng ném cho hai đứa tôi mỗi đứa một bình nước: "Dương Sơn nhìn có vẻ thấp, nhưng leo lên lại không dễ như người ta hình dung, mặt đường toàn đá vụn, phải trèo sang chân núi phía nam mới có thể đi vào xóm. Dù chúng ta leo núi với hành trang gọn nhẹ, nhưng tối thiểu cũng phải mất hai giờ mới có thể nhìn thấy nhà dân trong xóm được."
Trên đường đi, ba người chúng tôi không mấy khi nói chuyện với nhau. Thứ nhất, đường núi gập ghềnh, tương đối tốn sức, thay vì nói chuyện phiếm chúng tôi tập trung toàn bộ tinh thần để quan sát đường đất dưới chân; Thứ hai, tôi phải thay đổi cách nhìn nhận về Thảo Đường nhà họ Lâm của bản thân. Dùng cương thi làm vị thuốc, đây là việc mà một hiệu thuốc tầm thường không bao giờ dám làm. Hơn nữa, khi bà chủ nhà họ nghe nói tôi là đối tượng bị truy nã, ngay cả mi mắt cũng chẳng nháy lấy một cái. Việc này đã chứng tỏ điều gì? Việc này chứng tỏ duy nhất một điều, Lâm gia đã tiến hành không ít những vụ giao dịch ngầm trong bóng tối, hoàn toàn không coi buôn lậu là việc gì quá nghiêm trọng. Tôi đã rửa tay chậu vàng, thề không trộm mộ nữa, giờ mà tiếp tục quan hệ mật thiết với nhà họ Lâm, sau này ai dám đảm bảo sẽ không xảy ra sơ suất ngoài ý muốn nào đó. Nếu vậy, thà rằng cứ làm bèo nước gặp nhau, chia tay sớm chẳng lo lưu luyến.
Tiếp tục vất vả leo núi thêm một lúc nữa, sau khi đã uống sạch cả bình nước, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy vài căn nhà lác đác trên sườn núi. A Tùng quệt nước mũi: "Đến nơi rồi! Anh nhìn bên kia có khói bếp kìa, chúng ta xuống bên đó hỏi thăm một chút, kẻ lạ mặt sẽ không thoát khỏi tai mắt người ở đây." Tôi nhìn khắp bốn phía, thấy xóm nghĩa trang nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi đá hình thù kỳ dị, khắp xóm không những không có lấy một cây tỏa bóng mát, mà còn không có đường thoát nước. Nhìn từ trên cao, cả xóm có hình giống như một chữ "Tù" khổng lồ. Khó chịu nhất phải kể đến mùi thối xác chết không gì xua tan được, chúng tôi đứng trên đỉnh núi mà vẫn còn ngửi thấy. Nơi này xưa kia là bãi tha ma, là nơi gửi xác chôn xương, người dựng xóm ở đây có khác gì tự chôn bản thân?
Thể lực Tần Bốn mắt vẫn yếu như thường lệ, lúc này chẳng quan tâm gì đến thể diện, anh ta chống hai tay vào đầu gối, cúi gục thở hổn hển. Tôi nói, xóm nghĩa trang ở ngay trước mặt đây rồi, hay là anh ở lại chỗ này nghỉ ngơi. Một nơi bé bằng cái mắt muỗi thế này, có lẽ chỉ trong chớp mắt là có thể lôi cổ Răng Vàng ra thôi, anh không cần phải mất công trèo lên chạy xuống với chúng tôi làm gì cho mệt.
Bốn mắt không chịu. Anh ta bảo rằng đã đến tận đây rồi, đương nhiên muốn mở mang kiến thức một chút. A Tùng nói, quanh đây có khá nhiều kẻ lang thang vô gia cư, toàn là những kẻ ngang tàng coi trời bằng vung, lỡ như chúng thấy hơi tiền nổi máu tham tấn công luật sư Tần, vậy thì hỏng bét. Tốt nhất là cùng nhau vào xóm, như vậy sẽ yên tâm hơn, chúng ta chậm một chút cũng không sao.
Con dốc đi xuống xóm, có lẽ vì thường xuyên có người lên xuống, trơn trượt hơn rất nhiều so với đường lên núi. Có một số nơi quá dốc, ai đó có tâm đã đóng tạm một hàng cọc gỗ để có chỗ mà bám tay. A Tùng bảo rằng do lưu dân ở đây đóng. Tôi thấy xóm nghĩa trang nằm sâu trong khe núi, xung quanh lại không có chỗ nào tiện cho trồng trọt canh tác, cũng không nhìn thấy bất cứ nông cụ nào. Bèn hỏi anh ta vì sao lại có người can tâm sống ở đây, họ làm gì để sống, chẳng lẽ chính quyền địa phương mặc kệ không hỏi han gì đến những người dân xóm này?
"Hừ, chỉ là mấy kẻ chơi bời lêu lổng không chịu làm ăn. Mấy năm trước, chính quyền đã định xây dựng một hạng mục du lịch ở khu này. Nhưng hết đội thi công này đi rồi đội thi công khác đến, thi công mấy lần mà vẫn không xây nổi cái móng. Ban ngày đào xong móng, tối đất lại tự lấp đầy, cứ như chưa từng đào vậy. Không dối gạt các vị, nơi này quả thực cứ như bị ma ám vậy. Chúng tôi quanh năm lấy "Dược" ở chỗ này, đương nhiên là biết nhiều hơn những người khác một chút. Mùa hè năm kia, tôi tới đây xử lý dược liệu, gặp mưa to, không dám mạo hiểm hiểm vượt núi về thành phố, quyết định ở lại xóm một đêm. Anh có đoán được không, khi đi tiểu đêm..." A Tùng đang kể chuyện hăng say, dưới khe núi đột nhiên vang lên một tiếng rú thảm thiết như heo bị chọc tiết, như bị cạo lông lột da vậy, tôi nghe mà rủn hết cả người.
A Tùng và Bốn mắt cùng giật bắn người, đưa mắt nhìn xuống cái xóm bên dưới. Lông mày nhíu chặt, Bốn mắt nói: "Không hay, dưới kia cháy rồi!" Tôi nhìn xuống dưới, thấy chỉ trong có nháy mắt mà khói bếp lượn lờ vừa rồi đã biến thành biển lửa rừng rực, ánh lửa xua tan cả màn sương mù âm u chiếu đỏ rực cả bầu trời.
"Xuống mau, cứu hoả quan trọng hơn!" Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chẳng hiểu sao tim lại đập liên hồi như đánh trống trận, cảm thấy sắp có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Không đợi Bốn mắt và A Tùng đáp lại, tôi đã guồng chân nhanh hết cỡ, lao thẳng xuống xóm nghĩa trang. Đến khi chạy mới phát hiện ra, con dốc đi xuống xóm này nguy hiểm khác thường. Rất nhiều lần, thiếu chút nữa tôi đã ngã cắm đầu xuống chân dốc. Bốn mắt chạy phía sau, gọi ời ời "quản lý, chờ tôi với". Nhưng chỉ lát sau, tiếng gọi của anh ta đã biến mất không còn thấy tăm hơi. Tôi ngoái lại nhìn, thấy anh ta đã biến thành một chấm đen trên sườn núi, bèn hét lớn: "A Tùng, trông chừng anh ta giúp tôi, đừng xông bừa xuống đây!"
"Ông chủ Hồ, anh kiềm chế bản thân một chút! Trong xóm cũng chỉ có vài căn nhà tranh rách nát mà thôi, bị lửa đốt trụi cũng không có gì đáng tiếc, không cần phải liều mạng!"
Tôi vẫy tay với hai người, ra hiệu là mình đã biết. Tuy nhiên, tốc độ guồng chân vẫn không giảm, chỉ trong chớp mắt tôi đã một mình vọt vào trong xóm. Vừa rồi ở trên núi cách quá xa, chẳng thể nhìn rõ tình hình ra sao, lúc này tiếp cận tôi mới phát hiện vụ cháy đã rất nghiêm trọng. Nơi phát sinh cháy không chỉ có một, chỉ sau khoảng mười phút đồng hồ, lửa đã lan ra quá nửa thôn xóm thành một biển lửa, khói đen cuồn cuộn bốc lên khiến người ta không mở mắt ra nổi. Với cường độ hỏa hoạn thế này, không có xe cứu hỏa thì hoàn toàn không thể dập tắt nổi. Quanh đám cháy có khá nhiều người, xắn cao tay áo, bê chậu hắt nước dập lửa ở khắp mọi nơi. Tôi hét lên bảo họ: "Nước ít thế này không dập được lửa đâu, chạy lên núi thoát thân mới là quan trọng nhất!" Đáng tiếc không ai nghe theo lời tôi.
Trong lúc bối rối, không biết một người vội vàng hấp tấp từ đâu chui ra, đột ngột húc tôi ngã lăn ra đất. Tôi chửi đổng một câu, sau đó lĩnh trọn mấy cú giẫm đạp liền của những kẻ hoảng loạn bỏ chạy thoát thân. Kẻ đã húc trúng tôi cũng ngã lăn dưới chân mọi người giống như tôi, cũng bị chân đám đông hoảng loạn chạy thoát thân giày xéo một phen. Mỗi khi xảy ra hỏa hoạn, sợ nhất là xảy ra chen lấn giẫm đạp để chạy thoát thân, tệ hơn nữa là đường ra khỏi cái xóm này lại là đường độc đạo. Tôi lập tức lăn người đến bên người nọ, ôm lấy người đó rồi tiếp tục lăn sang vệ đường.
Người nọ ho khan một chặp, ngẩng đầu, mặt đen xì khói bụi, hai cánh mũi liên tục nở ra co lại.
Thấy người này có vẻ kích động, tôi vừa định nói vài câu an ủi, không ngờ anh ta đã òa lên khóc nức nở, kêu gào bằng giọng thổ ngữ Bắc Kinh hết sức quen thuộc: "Ông chủ Hồ, chạy mau, chạy mau, trong xóm có ma!"
Đến khi nước mắt đã tèm lem khắp cả khuôn mặt anh ta, tôi mới giật mình nhảy dựng lên: Đm, Răng Vàng!
Tôi còn chưa kịp hiểu anh ta muốn nói gì, sau lưng đã nổ đánh ầm một cái, một ngôi nhà tranh đột ngột nổ tung, thốc lên sóng nhiệt khiến con người ta sợ chết điếng. Đám đông đã hoảng loạn đến cùng cực, lập tức đua nhau phát ra tiếng kêu khóc om sòm. Tôi ngửi thấy không khí nồng nặc mùi foóc-man-đê-hít, giật mình đánh thót, không kịp nghĩ ngợi gì nữa, lôi Răng Vàng chạy thục mạng ngược theo đường vào lúc nãy.
Quần áo Răng Vàng đã bị tàn lửa đốt thủng lỗ chỗ như tổ đỉa. Hai người chúng tôi, tuy rằng gặp lại sau kiếp nạn, nhưng hiện giờ đang là thời khắc sống còn, làm gì có ai có tâm trạng mà tâm sự hàn huyên. Không biết đã chạy bao lâu, đến khi hơi nóng phía sau lưng đã nguội đi nhiều, chúng tôi mới giảm bớt tốc độ. Tôi hất văng bàn tay đen xì nhớp nhúa mồ hôi của anh ta ra, ngoái đầu lại để nhìn cái xóm hoang tàn trong khe núi, lúc này đã hoàn toàn chìm trong khói lửa dày đặc, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Đám ""cư dân xóm"" chạy tháo thân trước chúng tôi một bước, đã chạy đi đâu mất không còn thấy bóng dáng.
"Ông chủ Hồ, ông chủ Hồ!" A Tùng và Bốn mắt lao từ trên dốc xuống. Đầu tóc ướt sũng mồ hôi, Tần Bốn mắt thấy tôi bị khói bụi ám đen như hòn than, vội lao vọt tới kéo cổ áo tôi.
"Cởi ra mau, lưng áo đã bị lửa bén vào rồi, lỡ như nó bết vào lưng thì còn đau đớn hơn cả bị lột da."
Anh ta nói vậy, tôi mới cảm thấy lưng mình đang bỏng rát, ngoái đầu nhìn đi nhìn lại chỉ thấy được vai áo thủng một lỗ lớn, phần lưng áo đã nóng chảy do nhiệt độ cao, vừa rồi chỉ lo chạy thoát thân cho nên chẳng hề phát hiện ra, giờ bình tĩnh lại lập tức cảm thấy lưng rát như phải bỏng. Bốn mắt vừa kéo cổ áo, đã kéo tróc cả một đám da đã dính vào vải áo ra theo. Bốn mắt cầm áo mình chấm máu cho tôi mấy cái, máu đã nhuộm đỏ lòm cả bàn tay anh ta, tôi đau đến mức ứa cả nước mắt, thiếu chút nữa đã lôi cả nhà anh ta ra mà chửi.
"Cởi được là tốt rồi, cởi được là tốt rồi." A Tùng lên tiếng phụ họa, "Đợi đến da thịt dính chặt với quần áo rồi mới cởi, vậy sẽ đau đớn hơn rất nhiều. Ông chủ Hồ, anh cứu hoả kiểu gì để đến nỗi bị thương như thế này, người anh em này là?"
A Tùng chưa từng gặp Răng Vàng. Tôi đáp, đây chính là kẻ xúi quẩy mà chúng ta đang muốn tìm. Nói xong, tôi lập tức mắng Răng Vàng như tát nước: "Thằng ranh này làm ăn cái kiểu gì vậy, chỉ có trông tiệm mà cũng để xảy ra chuyện. Giờ anh đây bị truy đuổi chạy trốn khắp nơi, tí nữa là đã bị bắt."
Răng Vàng lần đầu tiên không biện bạch cho bản thân, mặt tỏ vẻ hối lỗi như học sinh không thuộc bài, hai hàng nước mắt cá sấu chảy ồ ồ, ôm lấy tôi khóc rống lên: "Lão Hồ ơi, ông anh của em ơi, thằng em thực sự xin lỗi mà, thằng em thực sự xin lỗi, ông anh cứ đánh chết em đi, hu hu, ông anh của em ơi..."
Nước mắt anh ta nhỏ vào vết thương của tôi, khỏi cần phải nói xót đến mức độ nào. Quẫy mấy lần mà không thể thoát ra khỏi vòng tay đang ghì chặt của anh ta, tôi nhìn lại thân hình kềnh càng như gấu của anh ta, đành phải gồng mình chịu trận, đành phải an ủi anh ta người không có việc gì là tốt rồi, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun.
Tần Bốn mắt nói: "Lửa vẫn tiếp tục lan rộng, chỉ dựa vào mấy người chúng ta cũng không chẳng xoay chuyển được tình hình, tốt nhất là rời nơi đây rồi nói sau." Tôi nghĩ bụng, đúng vậy, giờ mấy người chúng tôi đang trong cảnh ngộ khó nói. Lát nữa, ngộ nhỡ bị cảnh sát phòng cháy chữa cháy truy hỏi thì có mấy cái miệng cũng không thể thanh minh nổi.