Dịch giả: gaygioxuong
Tần Bốn mắt dốt đặc cán mai đối với thuật xem tướng mèo. Nghe tôi nói vậy, anh ta vô cùng hiếu kỳ, muốn bắt con mèo vằn của Lâm Khôi để kiểm nghiệm. Đáng tiếc là con mèo đó quá nhanh nhạy, hoàn toàn không coi vị luật sư này ra gì. Nó cong đuôi lên, đạp chân vào mũi Bốn mắt rồi nhảy vọt lên mái hiên nhà. Lâm Khôi nói: "Mèo quý ở chỗ lông không pha tạp, thân hình phải như cáo, mặt phải như hổ, lông mềm răng nhọn, râu cứng, trong vòm việng có nhiều gờ. Như thế mới là loại mèo quý hiếm nhất. Về phần con mèo này của tôi..."
"Chiếu theo những gì anh vừa nói, con mèo vằn này hơi béo, thân hình không được thon dài như loài cáo. Có lẽ là bình thường đã ăn quá nhiều," tôi bày cách cho cậu ta, "Bỏ đói mấy bữa là được."
Tôi mới vừa nói xong, con mèo vằn kia cứ như thể nghe hiểu tiếng người vậy, nó uốn cong lưng lên rồi nhảy vọt tới vồ tôi. Tôi cúi đầu né tránh, nhưng gò má vẫn rát bỏng vì bị cái đuôi cứng cáp của nó quất trúng. Tôi giật mình đánh thót, mèo nhà bình thường có bao giờ quật đuôi mạnh như vậy đâu. Nhìn kỹ lại, cặp mắt trợn trừng sáng quắc của nó chẳng khác gì hai cái bóng đèn cả, tôi bèn hỏi: "Đây là giống gì? Sao lại nhanh nhẹn hung dữ đến thế."
"Đây là một loài hổ, bắt được ở trong rừng, mới sinh được nửa tháng, vẫn còn chưa dứt sữa." Bà chủ nhà họ Lâm mặc một bộ xanh, không hiểu đi tới chỗ này từ đường rẽ nào. Vừa rồi, chúng tôi chỉ tập trung vào bình phẩm con mèo vằn, chẳng hề để ý gì tới xung quanh.
Biết được đó là một con hổ hiếm có, tôi lườm Lâm Khôi. Thằng ranh này đã biết hết rồi mà vẫn còn cố tình trêu trọc tôi, thực sự quá ác đức.
Bà chủ nhà phất tay áo: "Mấy đứa nhóc con các cháu mau đi thu dọn hành lý đi, A Tùng đang chờ ở cửa hậu kia kìa."
Tôi nghe mà choáng váng, chuyện gì thế này? Vừa mới ở lại chưa đầy một ngày, tại sao đã muốn đuổi chúng tôi đi, chẳng phải đã nói là có tin tức của Răng Vàng hay sao? Lâm Khôi ôm con mèo vằn vào lồng ngực: "Vừa rồi đã quên nói cho các anh biết, ông anh Răng Vàng kia đang ở Dương Sơn. Muốn tìm được anh ta thì phải đến xóm nghĩa trang."
Tôi đến Nam Kinh một lần, đương nhiên không xa lạ gì bia đá Dương Sơn cả. Đó là một công trình tầm cỡ quốc gia khởi công thời Minh Thành Tổ, mục đích là để tưởng niệm Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương, nhưng bị bỏ dở giữa chừng. Hao người tốn của chưa cần nói đến, quan trọng nhất là sau đó ngay cả Chu Lệ cũng chạy tới Bắc Kinh, để lại một tấm bia đệ nhất thiên hạ còn chưa hoàn thiện nằm trơ trọi ở đó. Bia tưởng niệm Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương này gồm có ba phần, thân bia, đế bia và mái bia, nặng tới hơn mười nghìn tấn, chiều cao tổng thể hơn bảy mươi mét. Khi xưa, vì xây dựng bia này mà số thợ thủ công chết vì kiệt sức, chết vì bệnh tật nhiều không đếm xuể. Nghe nói, khu mộ chôn thợ thủ công bên ngoài mỏ đá phải lớn ngang một cái nông trường, cho nên khu vực chân núi phía nam mỏ đá Dương Sơn còn được gọi là xóm nghĩa trang, rồi bị bỏ hoang từ tám trăm năm trước cho tới tận bây giờ. Lúc đầu, khi nghe nói Răng Vàng trốn vào nơi quỷ quái đó, Tuyền béo tức đến nghiến răng nghiến lợi. Tôi nói, thành Nam Kinh chẳng lớn mà cũng chẳng nhỏ. Nếu anh ta trốn vào Dương Sơn, nhiều khả năng chỉ vì bí quá hóa liều, là một thủ đoạn để bảo vệ tính mạng. Nói gì thì nói vẫn cứ là người một nhà, nếu lúc trước tôi không giao cửa hàng cho anh ta quản lý, anh ta đã chẳng bao giờ phải trốn chui trốn lủi thế này. Chúng ta không cần nói những lời thừa thãi, tìm người quan trọng hơn.
Bà chủ nhà họ Lâm vỗ tay, nói: "Ta thích nhất tính cách này của cậu! Sau này, nếu có ai dám nói Hồ Bát Nhất lén lút buôn lậu hàng quốc cấm để kiếm tiền, ta sẽ là người đầu tiên không tin. Những tin đồn ngoài đường kia, cháu không cần phải sợ. Ta sẽ bảo A Tùng đưa các cháu lên núi, đi xe đến đó cũng chỉ mất tầm một tiếng. Đi mau mà tìm người. Nếu coi trọng ta thì cứ đến đây mà ở, khẳng định là không có kẻ nào dám xông vào nhà họ Lâm bắt người hết!"
Ngoài miệng tôi nói lời cảm ơn bà chủ nhà họ Lâm, nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Tá túc ở nhà họ Lâm không phải kế lâu dài, bản án treo lơ lửng trên đầu, bất cứ một ai cũng không thể nào ngủ yên. Tôi đã nghĩ kỹ cả rồi, trước hết tìm Răng Vàng để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, tốt nhất là có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý cho chính quyền. Còn nếu không được như vậy, thì đành phải gác lại việc này, trước tiên chạy tới Vân Nam giải quyết cho xong việc ở bên đó rồi quay về lật lại bản án cũng không muộn. Nếu xử lý không tốt thì sau này sẽ giống y như ông cụ Tang lúc còn sinh thời vậy, chỉ có thể tha hương nơi xứ người, gánh tội lẩn trốn cả đời. Chỉ cần mường tượng ra cuộc sống đó, tôi đã ứa nước mắt. Nghĩ đến đây, tôi liếc nhìn Shirley Dương, thực sự cảm thấy có lỗi với cô ấy. Một cô gái xinh đẹp như hoa, suốt ngày phải đi theo tôi quăng quật khắp nơi, chưa bao giờ làm được mấy chuyện đứng đắn. Lần này, nếu xử lý không ổn thỏa mọi chuyện thì sau này ngay cả hộ khẩu cũng không có, suốt đời làm người ở trọ. Tôi thở dài. Cô ấy đương nhiên không biết được gánh nặng trong lòng tôi, vẻ mặt đầy oán trách, đấm tôi một cú, nói tôi lại quá cả nghĩ rồi.
Tôi chẳng muốn giải thích, gọi hai người Tuyền béo tập trung lại để bàn bạc.
"Mỗi người một ngả! Lão Hồ, cậu điên rồi hả?" Tuyền béo vung chân gác lên ghế đẩu, "Đến giờ còn chưa có làm được việc gì ra hồn đã vội tính toán đến việc giải tán hay sao?"
Tôi nói, anh béo bớt giận, thằng em đã nghĩ kỹ cả rồi, có kế hoạch hẳn hoi. Shirley Dương cũng không hiểu ý tôi, nhíu chặt lông mày, hỏi: "Lúc ở nước Mỹ, anh luôn miệng nói phải trở về tìm người. Giờ vừa có chút manh mối sao lại đột ngột đổi ý thế này?"
"Người đương nhiên là phải tìm, nhưng không phải mấy người các vị đi tìm." Tôi đập tay xuống bàn, tờ báo buổi sáng vẫn còn để nguyên ở đó, "Bên ngoài lời đồn thổi đã ác liệt lắm rồi, mấy người đi sớm ngày nào hay ngày đó. Ý của tôi là, dù sao tôi cũng là người đã bị lộ mặt, ở lại tìm Răng Vàng là để tìm cách minh oan. Mấy người thì sao? Nếu ở lại đây cùng với tôi, đầu tiên là đông người dễ lộ, thứ hai là lãng phí nhân lực. Chi bằng chúng ta chia nhau ra, một nhóm tới Vân Nam, bắt tay luôn vào việc dò la tìm hiểu thông tin về cổ trùng; nhóm còn lại sẽ theo A Tùng tới Dương Sơn để tìm Răng Vàng. Làm như vậy, cả hai việc cùng được tiến hành, tránh cho mọi người phải uất ức mà chết chung trong cùng một một cái hố."
Shirley Dương và Bốn mắt liếc nhìn nhau, hai người trầm ngâm mất một lúc lâu. Shirley Dương lên tiếng trước: "Biện pháp này không phải là không khả thi. Nhưng ai đi, ai ở lại thì vẫn cần phải bàn bạc cho kỹ."
Tuyền béo nói, việc này thì cần gì phải bàn bạc cho mất thời gian, cô và Bốn mắt đi bên kia. Bên Nam Kinh này có anh và lão Hồ chống đỡ, đến khi tìm được Răng Vàng, chắc chắn sẽ thay mặt mọi người cho anh ta ăn một chầu bạt tai.
"Không, tốt nhất là hai người đi bên đó. Tôi sẽ ở lại với quản lý." Từ đầu đến giờ, Bốn mắt vẫn không hề hé răng. Lúc này, anh ta vừa nêu ý kiến đã lập tức bị những người khác phản đối dữ dội.
Tuyền béo đương nhiên là người đầu tiên quăng phiếu chống: "Anh ồn ào cái gì, nếu lên núi còn chưa đủ thịt cho báo núi ăn vài miếng."
"Tìm người chỉ là một phương diện. Điều mấu chốt hiện nay là quản lý đang bị chính quyền truy nã, nếu tôi không ở lại, không may bị bắt, hai người có ai biết phải làm thế nào đâu."
Shirley Dương nói: "Chính vì sợ gặp chuyện không may, lão Hồ mới không thể ở lại. Theo em nghĩ, tốt nhất là mấy người các anh đi qua bên đó. Răng Vàng để em tìm, dù sao cũng có mấy người của nhà họ Lâm đi cùng, có lẽ không có vấn đề gì đâu."
Ba người tranh cãi gay gắt. Tôi bảo với Shirley Dương: "Việc lên núi đã quyết định rồi, không ai có thể ngăn anh được đâu. Bên phía Vân Nam, anh vẫn mong em và Tuyền béo tới đó trước, đảm nhiệm công việc mở đường."
Thấy Tuyền béo trợn mắt đinh nói, tôi vội tranh lời cậu ta: "Cậu đừng vội làm ầm lên! Chuyến đi Vân Nam này, bắt buộc phải là hai người các cậu. Bốn mắt quả thực không được. Nguyên nhân ra sao để tớ từ từ nói cho mà nghe..."
Shirley Dương là người duy nhất trong nhóm chúng tôi đã từng đích thân tiếp xúc với cổ độc. Nguyên nhân cô ấy phải đi Vân Nam là vì tìm cách lấy cổ trong người mình ra, cho nên cô ấy đương nhiên không đi không được.
Về phần để Bốn mắt ở lại, quả thật là xuất phát từ suy nghĩ cá nhân của tôi, với ý định sau khi tìm được người sẽ tranh thủ nguồn lực của nhà họ Lâm cùng với chuyên môn của Bốn mắt để rửa sạch tội danh buôn lậu hàng quốc cấm của mình. Cho nên tôi mới giữ vị luật sư này lại ở bên cạnh. Tuy rằng hổ là chúa sơn lâm, nhưng có dữ đến mấy cũng không dữ bằng lũ sói đột lốt người. Có anh ta ở bên cạnh, lỡ như có phải ra tòa thì chí ít ra cũng có sức chống cự, không đến nỗi mặc cho người ta chém giết.
Ba người nghe xong bài thuyết trình của tôi, không cần biết trong đầu có ý nghĩ phản đối hay không, ngoài miệng vẫn phải nói đồng ý. Cuối cùng, chúng tôi quyết định, Shirley Dương và Tuyền béo sẽ tới Vân Nam trước, tìm gặp vị chuyên gia về cổ độc kia. Còn Tần Bốn mắt và tôi, hai người sẽ đi theo A Tùng tới xóm nghĩa trang ở Dương Sơn để tìm Răng Vàng.
Trước khi đi, Shirley Dương luôn mồm dặn dò tôi, bất kể sự việc ở Nam Kinh có được giải quyết hay không, ngay sau khi tìm được người là phải lập tức đi Vân Nam hội họp với cô ấy. Hai người cô ấy sẽ chờ tôi ở Côn Minh mười ngày, nếu như không gặp nhau, mọi người sẽ hẹn gặp ở Giang Thành. Tuyền béo kín đáo nhét cái bùa Mô Kim của cậu ta vào tay tôi, bảo rằng để phòng ngừa bất trắc. Tôi bảo, mấy anh em lên Dương Sơn thôi, đâu có phải đi mô kim đổ đấu gì đâu, cầm nó làm gì. Tuyền béo nói, cậu ngu dốt vừa thôi, xóm nghĩa trang là nơi nào chứ, một bãi chôn người thời cổ, bao nhiêu người chết oan chết uổng vì kiệt sức đều bị vứt xác xuống đấy cả. Nơi đó đã tích tụ oán khí cả mấy trăm năm. Lỡ đâu có một cương thi cổ lông trắng không biết trời cao đất rộng muốn làm phản, cậu phải cho nó biết thế nào là lễ độ chứ. Tôi nói, sao chuyện này qua miệng cậu lại biến thành nguy hiểm như vậy. Nhưng bùa Mô Kim thì tôi vẫn nhận, anh em có ý tốt, cho dù là một đống phân chó tôi vẫn cứ phải nhận.
Bia đá Dương Sơn cách nội thành tầm hai, ba mươi km. Trên xe, tôi hỏi A Tùng họ đã tìm được Răng Vàng như thế nào. Anh ta vừa nhấn chân ga vừa nói: "Thực ra là do tình cờ thôi, vừa khéo có một nhân viên chi nhánh đi tìm dược liệu ở Dương Sơn. Lúc trở lại, trong khi nói chuyện phiếm với tôi đã nhắc đến gần đây trong xóm nghĩa trang xuất hiện một gương mặt lạ hoắc. Cái nơi ma quỷ đó, quanh năm mây đen u ám, âm khí ngập trời. Vào ban ngày, quanh đó chỉ có vài kẻ lang thang vô gia cư tạm nghỉ chân. Đến buổi tối thì không thấy bóng dáng một người sống nào. Thấy người đó không giống nhân viên văn phòng rỗi việc ra ngoài giải sầu, anh ta bèn tiếp cận bắt chuyện. Anh đoán được không, người đó vừa mới nói chuyện đã thấy ngay trong miệng anh ta có một cái răng vàng..." A Tùng mỉm cười, nói, "Nghe nói vậy, tôi đã cảm thấy có hi vọng, trời chưa sáng đã gấp rút chạy trở về. Nhưng sợ quấy rầy các vị nghỉ ngơi, tôi đành ngả lưng trên xe cho đến sáng, cho đến khi nghe thấy cô cả luyện âm mới vào nhà trình báo."
Ngày hôm nay, chúng tôi đi trên một chiếc xe tải nhỏ nồng nặc mùi thuốc. Bốn mắt không quen mùi vị của thuốc Đông y, hắt hơi mạnh một cái rồi hỏi: "Nếu nơi đó hoang vu đến thế, các anh chạy tới đó tìm kiếm loại dược liệu gì vậy?"
Thái độ A Tùng lập tức biến thành căng thẳng, liếc nhìn chúng tôi bằng con mắt cảnh giác. Tôi nghĩ bụng, hỏng rồi, xem ra nơi đó có một loại thuốc quý không muốn cho người ngoài biết đây mà. Anh ta đã lỡ mồm hở ra nơi có loại dược liệu đó, giờ đang đề phòng sau này chúng tôi sẽ tranh giành mối làm ăn với Thảo Đường. Để tránh cho A Tùng sinh nghi, tôi vội nói: "Người anh em này của tôi không hiểu quy tắc. Nếu khó nói, anh không cần phải trả lời câu hỏi của anh ta."
A Tùng lướt nhìn qua kính chiếu hậu, nhỏ nhẹ nói: "Thật ra cũng không quá bí mật! Chỉ là... Hai người thật sự không biết nơi chúng ta sắp đến sao? nơi đó có thừa thãi loại dược liệu nào hay sao?"
Tôi cười hì hì: "Đúng như anh đã nói, chúng tôi làm ăn buôn bán đồ cổ, làm sao có thể biết được giá trị của dược liệu?" Thấy vẻ mặt anh ta nghiêm trọng, tôi cố ý hỏi vui đùa, "Không phải chỉ là một cái mỏ đá thôi sao? Có được thứ gì chứ, chẳng lẽ là quả Nhân Sâm trường sinh bất lão?"
A Tùng lắc đầu: "Xem ra hai người không biết sự nguy hiểm của nơi đó rồi. Không dối gạt hai vị, nơi đó sinh ra cương thi."
Tần Bốn mắt dốt đặc cán mai đối với thuật xem tướng mèo. Nghe tôi nói vậy, anh ta vô cùng hiếu kỳ, muốn bắt con mèo vằn của Lâm Khôi để kiểm nghiệm. Đáng tiếc là con mèo đó quá nhanh nhạy, hoàn toàn không coi vị luật sư này ra gì. Nó cong đuôi lên, đạp chân vào mũi Bốn mắt rồi nhảy vọt lên mái hiên nhà. Lâm Khôi nói: "Mèo quý ở chỗ lông không pha tạp, thân hình phải như cáo, mặt phải như hổ, lông mềm răng nhọn, râu cứng, trong vòm việng có nhiều gờ. Như thế mới là loại mèo quý hiếm nhất. Về phần con mèo này của tôi..."
"Chiếu theo những gì anh vừa nói, con mèo vằn này hơi béo, thân hình không được thon dài như loài cáo. Có lẽ là bình thường đã ăn quá nhiều," tôi bày cách cho cậu ta, "Bỏ đói mấy bữa là được."
Tôi mới vừa nói xong, con mèo vằn kia cứ như thể nghe hiểu tiếng người vậy, nó uốn cong lưng lên rồi nhảy vọt tới vồ tôi. Tôi cúi đầu né tránh, nhưng gò má vẫn rát bỏng vì bị cái đuôi cứng cáp của nó quất trúng. Tôi giật mình đánh thót, mèo nhà bình thường có bao giờ quật đuôi mạnh như vậy đâu. Nhìn kỹ lại, cặp mắt trợn trừng sáng quắc của nó chẳng khác gì hai cái bóng đèn cả, tôi bèn hỏi: "Đây là giống gì? Sao lại nhanh nhẹn hung dữ đến thế."
"Đây là một loài hổ, bắt được ở trong rừng, mới sinh được nửa tháng, vẫn còn chưa dứt sữa." Bà chủ nhà họ Lâm mặc một bộ xanh, không hiểu đi tới chỗ này từ đường rẽ nào. Vừa rồi, chúng tôi chỉ tập trung vào bình phẩm con mèo vằn, chẳng hề để ý gì tới xung quanh.
Biết được đó là một con hổ hiếm có, tôi lườm Lâm Khôi. Thằng ranh này đã biết hết rồi mà vẫn còn cố tình trêu trọc tôi, thực sự quá ác đức.
Bà chủ nhà phất tay áo: "Mấy đứa nhóc con các cháu mau đi thu dọn hành lý đi, A Tùng đang chờ ở cửa hậu kia kìa."
Tôi nghe mà choáng váng, chuyện gì thế này? Vừa mới ở lại chưa đầy một ngày, tại sao đã muốn đuổi chúng tôi đi, chẳng phải đã nói là có tin tức của Răng Vàng hay sao? Lâm Khôi ôm con mèo vằn vào lồng ngực: "Vừa rồi đã quên nói cho các anh biết, ông anh Răng Vàng kia đang ở Dương Sơn. Muốn tìm được anh ta thì phải đến xóm nghĩa trang."
Tôi đến Nam Kinh một lần, đương nhiên không xa lạ gì bia đá Dương Sơn cả. Đó là một công trình tầm cỡ quốc gia khởi công thời Minh Thành Tổ, mục đích là để tưởng niệm Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương, nhưng bị bỏ dở giữa chừng. Hao người tốn của chưa cần nói đến, quan trọng nhất là sau đó ngay cả Chu Lệ cũng chạy tới Bắc Kinh, để lại một tấm bia đệ nhất thiên hạ còn chưa hoàn thiện nằm trơ trọi ở đó. Bia tưởng niệm Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương này gồm có ba phần, thân bia, đế bia và mái bia, nặng tới hơn mười nghìn tấn, chiều cao tổng thể hơn bảy mươi mét. Khi xưa, vì xây dựng bia này mà số thợ thủ công chết vì kiệt sức, chết vì bệnh tật nhiều không đếm xuể. Nghe nói, khu mộ chôn thợ thủ công bên ngoài mỏ đá phải lớn ngang một cái nông trường, cho nên khu vực chân núi phía nam mỏ đá Dương Sơn còn được gọi là xóm nghĩa trang, rồi bị bỏ hoang từ tám trăm năm trước cho tới tận bây giờ. Lúc đầu, khi nghe nói Răng Vàng trốn vào nơi quỷ quái đó, Tuyền béo tức đến nghiến răng nghiến lợi. Tôi nói, thành Nam Kinh chẳng lớn mà cũng chẳng nhỏ. Nếu anh ta trốn vào Dương Sơn, nhiều khả năng chỉ vì bí quá hóa liều, là một thủ đoạn để bảo vệ tính mạng. Nói gì thì nói vẫn cứ là người một nhà, nếu lúc trước tôi không giao cửa hàng cho anh ta quản lý, anh ta đã chẳng bao giờ phải trốn chui trốn lủi thế này. Chúng ta không cần nói những lời thừa thãi, tìm người quan trọng hơn.
Bà chủ nhà họ Lâm vỗ tay, nói: "Ta thích nhất tính cách này của cậu! Sau này, nếu có ai dám nói Hồ Bát Nhất lén lút buôn lậu hàng quốc cấm để kiếm tiền, ta sẽ là người đầu tiên không tin. Những tin đồn ngoài đường kia, cháu không cần phải sợ. Ta sẽ bảo A Tùng đưa các cháu lên núi, đi xe đến đó cũng chỉ mất tầm một tiếng. Đi mau mà tìm người. Nếu coi trọng ta thì cứ đến đây mà ở, khẳng định là không có kẻ nào dám xông vào nhà họ Lâm bắt người hết!"
Ngoài miệng tôi nói lời cảm ơn bà chủ nhà họ Lâm, nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Tá túc ở nhà họ Lâm không phải kế lâu dài, bản án treo lơ lửng trên đầu, bất cứ một ai cũng không thể nào ngủ yên. Tôi đã nghĩ kỹ cả rồi, trước hết tìm Răng Vàng để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, tốt nhất là có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý cho chính quyền. Còn nếu không được như vậy, thì đành phải gác lại việc này, trước tiên chạy tới Vân Nam giải quyết cho xong việc ở bên đó rồi quay về lật lại bản án cũng không muộn. Nếu xử lý không tốt thì sau này sẽ giống y như ông cụ Tang lúc còn sinh thời vậy, chỉ có thể tha hương nơi xứ người, gánh tội lẩn trốn cả đời. Chỉ cần mường tượng ra cuộc sống đó, tôi đã ứa nước mắt. Nghĩ đến đây, tôi liếc nhìn Shirley Dương, thực sự cảm thấy có lỗi với cô ấy. Một cô gái xinh đẹp như hoa, suốt ngày phải đi theo tôi quăng quật khắp nơi, chưa bao giờ làm được mấy chuyện đứng đắn. Lần này, nếu xử lý không ổn thỏa mọi chuyện thì sau này ngay cả hộ khẩu cũng không có, suốt đời làm người ở trọ. Tôi thở dài. Cô ấy đương nhiên không biết được gánh nặng trong lòng tôi, vẻ mặt đầy oán trách, đấm tôi một cú, nói tôi lại quá cả nghĩ rồi.
Tôi chẳng muốn giải thích, gọi hai người Tuyền béo tập trung lại để bàn bạc.
"Mỗi người một ngả! Lão Hồ, cậu điên rồi hả?" Tuyền béo vung chân gác lên ghế đẩu, "Đến giờ còn chưa có làm được việc gì ra hồn đã vội tính toán đến việc giải tán hay sao?"
Tôi nói, anh béo bớt giận, thằng em đã nghĩ kỹ cả rồi, có kế hoạch hẳn hoi. Shirley Dương cũng không hiểu ý tôi, nhíu chặt lông mày, hỏi: "Lúc ở nước Mỹ, anh luôn miệng nói phải trở về tìm người. Giờ vừa có chút manh mối sao lại đột ngột đổi ý thế này?"
"Người đương nhiên là phải tìm, nhưng không phải mấy người các vị đi tìm." Tôi đập tay xuống bàn, tờ báo buổi sáng vẫn còn để nguyên ở đó, "Bên ngoài lời đồn thổi đã ác liệt lắm rồi, mấy người đi sớm ngày nào hay ngày đó. Ý của tôi là, dù sao tôi cũng là người đã bị lộ mặt, ở lại tìm Răng Vàng là để tìm cách minh oan. Mấy người thì sao? Nếu ở lại đây cùng với tôi, đầu tiên là đông người dễ lộ, thứ hai là lãng phí nhân lực. Chi bằng chúng ta chia nhau ra, một nhóm tới Vân Nam, bắt tay luôn vào việc dò la tìm hiểu thông tin về cổ trùng; nhóm còn lại sẽ theo A Tùng tới Dương Sơn để tìm Răng Vàng. Làm như vậy, cả hai việc cùng được tiến hành, tránh cho mọi người phải uất ức mà chết chung trong cùng một một cái hố."
Shirley Dương và Bốn mắt liếc nhìn nhau, hai người trầm ngâm mất một lúc lâu. Shirley Dương lên tiếng trước: "Biện pháp này không phải là không khả thi. Nhưng ai đi, ai ở lại thì vẫn cần phải bàn bạc cho kỹ."
Tuyền béo nói, việc này thì cần gì phải bàn bạc cho mất thời gian, cô và Bốn mắt đi bên kia. Bên Nam Kinh này có anh và lão Hồ chống đỡ, đến khi tìm được Răng Vàng, chắc chắn sẽ thay mặt mọi người cho anh ta ăn một chầu bạt tai.
"Không, tốt nhất là hai người đi bên đó. Tôi sẽ ở lại với quản lý." Từ đầu đến giờ, Bốn mắt vẫn không hề hé răng. Lúc này, anh ta vừa nêu ý kiến đã lập tức bị những người khác phản đối dữ dội.
Tuyền béo đương nhiên là người đầu tiên quăng phiếu chống: "Anh ồn ào cái gì, nếu lên núi còn chưa đủ thịt cho báo núi ăn vài miếng."
"Tìm người chỉ là một phương diện. Điều mấu chốt hiện nay là quản lý đang bị chính quyền truy nã, nếu tôi không ở lại, không may bị bắt, hai người có ai biết phải làm thế nào đâu."
Shirley Dương nói: "Chính vì sợ gặp chuyện không may, lão Hồ mới không thể ở lại. Theo em nghĩ, tốt nhất là mấy người các anh đi qua bên đó. Răng Vàng để em tìm, dù sao cũng có mấy người của nhà họ Lâm đi cùng, có lẽ không có vấn đề gì đâu."
Ba người tranh cãi gay gắt. Tôi bảo với Shirley Dương: "Việc lên núi đã quyết định rồi, không ai có thể ngăn anh được đâu. Bên phía Vân Nam, anh vẫn mong em và Tuyền béo tới đó trước, đảm nhiệm công việc mở đường."
Thấy Tuyền béo trợn mắt đinh nói, tôi vội tranh lời cậu ta: "Cậu đừng vội làm ầm lên! Chuyến đi Vân Nam này, bắt buộc phải là hai người các cậu. Bốn mắt quả thực không được. Nguyên nhân ra sao để tớ từ từ nói cho mà nghe..."
Shirley Dương là người duy nhất trong nhóm chúng tôi đã từng đích thân tiếp xúc với cổ độc. Nguyên nhân cô ấy phải đi Vân Nam là vì tìm cách lấy cổ trong người mình ra, cho nên cô ấy đương nhiên không đi không được.
Về phần để Bốn mắt ở lại, quả thật là xuất phát từ suy nghĩ cá nhân của tôi, với ý định sau khi tìm được người sẽ tranh thủ nguồn lực của nhà họ Lâm cùng với chuyên môn của Bốn mắt để rửa sạch tội danh buôn lậu hàng quốc cấm của mình. Cho nên tôi mới giữ vị luật sư này lại ở bên cạnh. Tuy rằng hổ là chúa sơn lâm, nhưng có dữ đến mấy cũng không dữ bằng lũ sói đột lốt người. Có anh ta ở bên cạnh, lỡ như có phải ra tòa thì chí ít ra cũng có sức chống cự, không đến nỗi mặc cho người ta chém giết.
Ba người nghe xong bài thuyết trình của tôi, không cần biết trong đầu có ý nghĩ phản đối hay không, ngoài miệng vẫn phải nói đồng ý. Cuối cùng, chúng tôi quyết định, Shirley Dương và Tuyền béo sẽ tới Vân Nam trước, tìm gặp vị chuyên gia về cổ độc kia. Còn Tần Bốn mắt và tôi, hai người sẽ đi theo A Tùng tới xóm nghĩa trang ở Dương Sơn để tìm Răng Vàng.
Trước khi đi, Shirley Dương luôn mồm dặn dò tôi, bất kể sự việc ở Nam Kinh có được giải quyết hay không, ngay sau khi tìm được người là phải lập tức đi Vân Nam hội họp với cô ấy. Hai người cô ấy sẽ chờ tôi ở Côn Minh mười ngày, nếu như không gặp nhau, mọi người sẽ hẹn gặp ở Giang Thành. Tuyền béo kín đáo nhét cái bùa Mô Kim của cậu ta vào tay tôi, bảo rằng để phòng ngừa bất trắc. Tôi bảo, mấy anh em lên Dương Sơn thôi, đâu có phải đi mô kim đổ đấu gì đâu, cầm nó làm gì. Tuyền béo nói, cậu ngu dốt vừa thôi, xóm nghĩa trang là nơi nào chứ, một bãi chôn người thời cổ, bao nhiêu người chết oan chết uổng vì kiệt sức đều bị vứt xác xuống đấy cả. Nơi đó đã tích tụ oán khí cả mấy trăm năm. Lỡ đâu có một cương thi cổ lông trắng không biết trời cao đất rộng muốn làm phản, cậu phải cho nó biết thế nào là lễ độ chứ. Tôi nói, sao chuyện này qua miệng cậu lại biến thành nguy hiểm như vậy. Nhưng bùa Mô Kim thì tôi vẫn nhận, anh em có ý tốt, cho dù là một đống phân chó tôi vẫn cứ phải nhận.
Bia đá Dương Sơn cách nội thành tầm hai, ba mươi km. Trên xe, tôi hỏi A Tùng họ đã tìm được Răng Vàng như thế nào. Anh ta vừa nhấn chân ga vừa nói: "Thực ra là do tình cờ thôi, vừa khéo có một nhân viên chi nhánh đi tìm dược liệu ở Dương Sơn. Lúc trở lại, trong khi nói chuyện phiếm với tôi đã nhắc đến gần đây trong xóm nghĩa trang xuất hiện một gương mặt lạ hoắc. Cái nơi ma quỷ đó, quanh năm mây đen u ám, âm khí ngập trời. Vào ban ngày, quanh đó chỉ có vài kẻ lang thang vô gia cư tạm nghỉ chân. Đến buổi tối thì không thấy bóng dáng một người sống nào. Thấy người đó không giống nhân viên văn phòng rỗi việc ra ngoài giải sầu, anh ta bèn tiếp cận bắt chuyện. Anh đoán được không, người đó vừa mới nói chuyện đã thấy ngay trong miệng anh ta có một cái răng vàng..." A Tùng mỉm cười, nói, "Nghe nói vậy, tôi đã cảm thấy có hi vọng, trời chưa sáng đã gấp rút chạy trở về. Nhưng sợ quấy rầy các vị nghỉ ngơi, tôi đành ngả lưng trên xe cho đến sáng, cho đến khi nghe thấy cô cả luyện âm mới vào nhà trình báo."
Ngày hôm nay, chúng tôi đi trên một chiếc xe tải nhỏ nồng nặc mùi thuốc. Bốn mắt không quen mùi vị của thuốc Đông y, hắt hơi mạnh một cái rồi hỏi: "Nếu nơi đó hoang vu đến thế, các anh chạy tới đó tìm kiếm loại dược liệu gì vậy?"
Thái độ A Tùng lập tức biến thành căng thẳng, liếc nhìn chúng tôi bằng con mắt cảnh giác. Tôi nghĩ bụng, hỏng rồi, xem ra nơi đó có một loại thuốc quý không muốn cho người ngoài biết đây mà. Anh ta đã lỡ mồm hở ra nơi có loại dược liệu đó, giờ đang đề phòng sau này chúng tôi sẽ tranh giành mối làm ăn với Thảo Đường. Để tránh cho A Tùng sinh nghi, tôi vội nói: "Người anh em này của tôi không hiểu quy tắc. Nếu khó nói, anh không cần phải trả lời câu hỏi của anh ta."
A Tùng lướt nhìn qua kính chiếu hậu, nhỏ nhẹ nói: "Thật ra cũng không quá bí mật! Chỉ là... Hai người thật sự không biết nơi chúng ta sắp đến sao? nơi đó có thừa thãi loại dược liệu nào hay sao?"
Tôi cười hì hì: "Đúng như anh đã nói, chúng tôi làm ăn buôn bán đồ cổ, làm sao có thể biết được giá trị của dược liệu?" Thấy vẻ mặt anh ta nghiêm trọng, tôi cố ý hỏi vui đùa, "Không phải chỉ là một cái mỏ đá thôi sao? Có được thứ gì chứ, chẳng lẽ là quả Nhân Sâm trường sinh bất lão?"
A Tùng lắc đầu: "Xem ra hai người không biết sự nguy hiểm của nơi đó rồi. Không dối gạt hai vị, nơi đó sinh ra cương thi."