“A! Đệ đệ, chúng ta tập thôi.” Bỏ qua ánh mắt nịnh nọt như cún con của tiểu đệ, Cơ Quân Tà trực tiếp đi thẳng, thanh y lất phất phiêu miểu, hòa cùng làn gió thu làm cho lòng người đột nhiên mát rượi, khóe miệng vi câu, tạo nên nụ cười không rõ hỉ nộ nhưng lại rạng rỡ như gió xuân.
Đến bên trường bắn cung, ngồi xuống một cái ghế trống, hắn cầm cây cung ngọc nhẹ như lông vũ tạo riêng cho mình, cái cung vòng cong cong, dây thép sắt chặt chẽ quấn hai đầu căng ra, bên trên thân cung điểm vài chi tiết trang trí tinh xảo đẹp mắt, lại đến cầm tiễn ngọc, mũi tiễn nhọn như mũi giáo, đuôi tiễn còn có một chùm dây đỏ, mũi tiễn thân tiễn làm bằng sắt bóng loáng, tạo cảm giác lạnh lẽo đầy sát khí, Cơ Quân Tà mắt phượng hẹp như cũ lạnh nhạt, đôi mắt đỏ lự trầm tĩnh như hồ nước thu, sâu trong đó phát ra một cỗ mị hoặc khí chất làm cả cơ thể như lười biếng đến nhũn ra, hai ống tay áo nặng trịch, phảng phất như cầm cung tiễn rất khó khăn.
“Ưm, cái này là quà ta tặng đệ, hôm nay tập với cái này, lát nữa ta luyện viết chữ cho đệ, buổi chiều theo ta học trà đạo, tối đến kiểm tra lễ học.” Cơ Quân Tà vuốt ve ngọc cung, lười biếng nói, là thiếu chủ tương lai, lịch học như vậy cũng không quá nhiều đi, lúc trước nàng đào tạo làm điệp viên sát thủ, Jack bắt nàng học còn nhiều hơn cả hắn bây giờ, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo nhất, mới có thể cải trang ám sát những người trong giới thượng lưu.
“Nha, ca ca, đệ bắn trúng hồng tâm ở cự li xa hơn, có tiến bộ nha.” Cơ Âm Tà hai mắt rực rỡ nói, vẻ mặt rạng rỡ, cầu khen thưởng.
“Uh, bắn thử ta xem.” Cơ Quân Tà cười cười, hai mắt híp lại, phun ra một câu không tính là khen.
Tiểu Tà bĩu môi, đi đến bàn nước cầm lấy cung tiễn, sau đó rất chính nghĩa ưỡn ngực ngẩng đầu, đi đến trường cung chuẩn bị, rất chính xác nâng cung, kéo căng dây cung, chậm rãi buông ra, không chút chần chừ.
Cơ Quân Tà không chắc, nhưng rõ ràng trước lúc bắn, đệ đệ hướng hắn cười một cái, giống như nói “ta tuyệt đối làm được“.
“Vúttt...Phập.” Chưa đầy hai giây, hồng tâm liền được cắm vào một tiễn sắt thon dài ở giữa, khiến cho Cơ Âm Tà vui vẻ reo hò.
“Trúng nha~, ca ca, ta có phải hay không rất giỏi đi?” Cơ Âm Tà thảo mãn ngẩng đầu cười lớn, nói đi nói lại vẫn là một đứa trẻ.
Mạnh mẽ hữu lực, chính xác mà nhanh nhẹn, không hổ là tiểu đệ của hắn, Cơ Quân Tà mỉm cười nhẹ, hướng Khuynh Thành nháy mắt, hoàng y nữ tử liền rời đi.
“Hảo!” Vỗ tay một tràng, lại xoa lên mái tóc đen huyền của tiểu đệ, cảm giác thực mềm mại a, hắn đối với tiểu đệ mình nhất mực sủng ái có tiến bộ thì vô cùng vui vẻ.
“Thưởng một cái bánh, thế nào, đồng ý?” Khuynh Thành hoàng y chói mắt bưng lên một mâm lớn đầy bánh, tiểu cô nương hai mắt sáng quang, luyến tiếc đặt một mâm đầy bánh xuống, rời đi đến sau Quân Tà, hiển nhiên cũng muốn được ăn.
“Khuynh Thành, muốn cứ ăn, dù sao nhiều như vậy, Tiểu Tà ăn không hết đâu.” Nhìn tiểu cô nương đáng yêu như vậy, Cơ Quân Tà cười cợt nói, lời nói nhẹ nhàng vừa ra khỏi miệng liền biến thành mũi tên nhọn hoắc đâm vào tâm Tiểu Tà bé nhỏ.
“Tạ ơn tông chủ.” Khuynh Thành hai mắt như muốn toát ra ánh quang sùng kính, tạ ân xong liền một bước ngồi xuống bàn trà, nhanh mắt chọn trúng cái bánh gato màu hồng phấn thiệt bự, nhanh như chớp cắn một cái.
'Ăn đủ, ăn đủ nha, ca ca không cần cho nàng' Cơ Âm Tà trong lòng kịch liệt la hét, tận mắt nhìn thấy bánh gato thơm ngon bị 'quái vật' ăn mất, Tiểu Tà trong lòng trực tiếp cho nàng vào sổ đen.
'Giỏi lắm, trước mặt ca ca không chỉnh ngươi, tiện nghi ngươi, hừ.' tức giận trong lòng, Tiểu Tà chộp lấy một cái bánh màu tím nhạt tỏa hương nho thơm ngào ngạt, rất không thương hoa tiếc ngọc, hung hăng cắn một ngụm nuốt xuống.
Vẫn còn lưu luyến việc ở Cảnh Giang lâu, tâm bay tận chín tầng mây, Cơ Quân Tà hiển nhiên không để ý Khuynh Thành cùng tiểu đệ nhà mình khi ăn còn nhìn nhau lăm lăm, hai mắt tóe lửa, một bộ hận ý bừng bừng, trong mắt Quân Tà lại thành 'thâm tình nhìn nhau'.
“Tông chủ, đến giờ rồi.” Không biết qua bao lâu, một nha hoàn thanh y đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nhắc nhở khiến cho hắn từ chín tầng mây bay xuống.
“Âm Tà, đi luyện chữ.” Gật đầu với nha hoàn, Cơ Quân Tà hướng đệ đệ hối thúc, sau đó chờ đệ đệ lau miệng, lại đi đến Nhã Tranh phòng.
--- ------
Kinh thành Cảnh Quốc, Hữu tướng phủ, Nhã thiến các.
“Xoảng...”
“Chết tiệt, vừa đuổi tiện nhân Lưu Sa khỏi phủ chưa đến năm năm, trong phủ lại thêm vài cái thông phòng, tức chết ta!” Tôn Thiến giận dữ đi đi lại lại trong phòng, tiện tay phá vỡ một bình gốm sứ trắng trị giá vạn lượng bạc, liếc qua Cơ Âm Tịch ngồi trên giường, phải nha, nàng còn có nhi tử, thông phòng cùng thị thiếp kia chỉ sinh được hai cái nữ nhi vô dụng, hoàn toàn không tạo thành nguy cơ lớn.
Sau khi ba mẫu tử Lưu Sa bị đá khỏi phủ, Cơ Dương Hoa tung tin rằng tam di nương bị bệnh phong hàn lây cho hai vị tiểu thư công tử, tam di nương trong đêm bệnh trở nặng, hai vị tiểu thư công tử cũng không qua khỏi, sau đó tạo mộ phần giả, hằng năm cũng cúng kiếng đầy đủ, tất nhiên cũng chỉ qua loa, tin tức làm Nhị di nương Sở Hà vui đến nở hoa, cứ như vậy trong một ngày ba mẫu tử đều mất, hạ nhân trong phủ xì xầm bàn tán một hồi rồi thôi, ai cũng thương tiếc nói Tam di nương hồng nhan bạc phận, mà Cơ Âm Tịch cũng được đôn thứ *, trở thành Tam công tử hữu tướng phủ, duy nhất đích tử.
Tỷ như số 3 chết thì số 4 lên thay, 4 trở thành 3 ^^
Hiện tại trong phủ thừa tướng ngoại trừ đại tiểu thư Cơ Quân Hoàn, Nhị tiểu thư Cơ Nhữ Hoa, Tam công tử Cơ Âm Tịch, còn có thêm hai vị tiểu thư do thông phòng cùng thị thiếp sở sinh, một là Tứ tiểu thư Cơ Mục Tuyết, hai là Ngũ tiểu thư Cơ Vi Ly.
Một thông phòng, một thị tiếp, thị thiếp kia là nha hoàn bên phòng bếp, một lần lão gia sủng hạnh liền từ chim sẻ thành phượng hoàng, tính tình phách lối kiêu ngạo, suốt ngày quấn lão gia tử nũng nịu, một cái thông phòng là nha hoàn thiếp thân của Nhị di nương Sở Hà, được nhị di nương dâng cho phu quân làm thông phòng, tính tình độc ác quyết tuyệt, Tôn Thiến cũng biết, Sở Hà là muốn bồi thêm thế lực.
Hừ, ả ta mấy lần muốn chỉnh Sở Hà, thì liền bị cái thông phòng kia cản lại, khiến ả không thể ra tay, lần này nhất định phải nhổ hai cái gai trước mắt mới được.
“Mẫu thân bình tĩnh, phụ thân cũng không phải mắt mờ, làm việc phải cẩn thận, dù sao tiện nhân Hỉ nhi kia cũng mấy lần dòm ngó chúng ta, ra tay sơ suất rất nguy hiểm.” Đại tiểu thư Cơ Quân Hoàn nâng ống tay áo che miệng, một bộ khuê các xinh đẹp, chính là lời nói phát ra lại vô cùng tàn nhẫn.
Một thân váy áo màu cam nhạt phù hợp với tiết trời mùa thu, Cơ Quân Hoàn trang sức đầy đầu, môi mỏng khẽ mở, mắt to nhu hòa trong suốt, cử chỉ tao nhã thanh thoát, một dạng mỹ nhân dịu dàng, đẹp đẽ vô cùng, làm cho người ta sinh ra thương tiếc.
Cơ Quân Hoàn là đích nữ phủ Hữu tướng, hiệu là Uyên Uyên, năm nay mười tuổi, tư linh rung động, dịu dàng lại sắc sảo, cùng học chung với thái tử Nam Cung Tùy, Tứ hoàng tử Nam Cung Xuyến, được Dư Thái Phó khen ngợi hết lời, bình thường đại môn không bước, nhị môn không ra, không chừng sau này không làm hoàng hậu chính cung cũng làm Tứ vương phi.
Chính là ngoài mặt dịu dàng, bên trong như thế nào thối nát, chỉ có thị nữ trong Uyên viện mới có thể hiểu rõ, bình thường tâm tình chủ tử không tốt, các nàng ăn roi thay cơm cũng là điều dễ hiểu.
“Hoàn nhi, nương ba lần bốn lượt nhịn con tiện nhân Hỉ nhi kia, làm ta trước mặt phụ thân con bị ăn không ít thiệt, lần này phải làm cho ả thân bại danh liệt, chết không nhắm mắt!” Tôn Thiến cười đến tàn nhẫn, trong đầu lướt qua ngàn vạn mưu kế hãm hại Hỉ nhi.
“Còn ả Mục Tuyết nữa, hôm trước Tơ Lục các có một xấp lụa Ngân Hà của Tây Vực, váy bạc lấp lánh còn thêu cả ngân tuyết hình hoa thược dược trắng, nữ nhi thích như vậy, phụ thân vừa mua xong, lại nhìn thấy nha đầu kia thèm thuồng, liền cấp cho Mục Tuyết, hại nữ nhi lần đầu đến học viện không gây cảm tình cho Thái tử, hại nữ nhi bẽ mặt.” Nhớ đến lần đi mua sắm ở Tơ Lục, Quân Hoa không khỏi phẫn hận, vì cái gì người thấy nó là nàng, người mua nó cũng là nàng, sao cuối cùng lại rơi vào tay Tứ mụi?
Cơ Quân Hoa hai mắt nảy lửa, tiếc nuối nghĩ đến váy Ngân Hà vừa đẹp lại hiếm, nhưng như thế nào lại quên mất, lúc phụ thân do dự hỏi nàng có đồng ý nhường nó cho mụi mụi không, nàng rõ ràng vì thể diện trước dân chúng, cười tươi một cái bảo rằng đồng ý, còn nhận lại một tràng tiếng khen từ dân chúng cơ mà.
Ánh mắt Tôn Thiến giận dữ, rồi bỗng nhiên lóe sáng, Tôn Thiến vui vẻ vuốt cằm, hướng nữ nhi ngoắc tay, ghé sát vào tai nàng thì thầm.
“Hừ! Yên Tâm, nương đã tìm ra cách đối phó, hiện tại con cứ làm thế này... thế này...”
Chỉ có Cơ Âm Tịch ngồi đọc sáng bên cửa sổ, mắt vẫn không ngừng liếc về phía này, vẻ lo lắng đầy mặt.
Hữu tướng phủ, nhất định sẽ có bão!
--- ----
Đông Qua.
Cơ Quân Tà ngồi học chung với một đống đồng học không quen biết, người trẻ nhất cũng lớn hơn nàng ít nhất hai tuổi, nhưng chính là Cơ Quân Tà không có hứng thú làm quen, khi đi học hoàn toàn là một bộ dạng lười nhác, không ngẩn người ngắm cảnh cũng là gục đầu ngủ ngon lành, mấy vị đồng học cũng không có lá gan nhắc nhở, để mặc hắn tùy ý...
Suốt hai canh giờ, Cơ Quân Tà hoàn toàn chẳng buồn giở sách, hai mắt vô thần nhìn cảnh lá rơi bên ngoài, cho đến khi Thần Ly huých nhẹ vào hắn một cái, hắn mới giật mình hồi tỉnh.
“Oh.” Lười nhác vươn vai, Cơ Quân Tà híp mắt lại, chuẩn bị cặp sách bỏ vào túi, đi ra ngoài.
“Tông chủ, tại sao ta phải ở lại đây?” Phía sau, Thần Ly cước bộ vững vàng đuổi theo, đôi mắt đen láy ngập nước, khiến cho hắn đau đầu.
“Ở lại không tốt? Ít nhất ngươi cũng lãnh đạo Thất Thần lâu còn gì?” Cơ Quân Tà cắn răng nói thật, sau đó quay đầu, trốn tránh ánh mắt ưu thương của tiểu la lỵ, vì hắn thấp hơn Thần Ly nên người khác nhìn vào lại thấy Thần Ly bắt nạt hắn.
“Nhưng ta muốn ra ngoài...” Thần Ly mắt ngấn nước, có xu hướng sắp khóc, khiến Quân Tà sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Haizz, thôi đi, lần sau đi thì được chứ gì?” Nói xong, cũng không đợi Thần Ly đáp lại, hắn trực tiếp nhắm mắt, hướng một nơi mà đi, chạy với tốc độ ánh sáng.
Kẻ ngốc cũng biết, hắn nói dối.
Chạy cũng không biết bao lâu, cho tới khi trước mắt toàn một vườn hoa đủ loại màu sắc, trải dài tít tận đằng xa, hoa bướm dập dờn,đã mùa thu nhưng vẫn còn sắc tươi mới, mùi hương quyện vào nhau, tạo nên hỗn hợp mê người.
Hắn dừng lại cước bộ, nhíu mày suy nghĩ, ra khỏi Đông Qua rồi sao?
Ống tay áo màu xanh nhạt vung lên, Cơ Quân Tà nhìn một dải hoa trắng muốt trước mắt, tâm tư dấy lên ý trêu đùa, định hái một bông hoa thược dược vừa tầm tay.
“Chờ đã! đây là hoa của Nhị trưởng lão, ngươi không được hái!”
Một giọng nói từ phía sau vang lên, trong trẻo non nớt lại mang theo một tia phẫn nộ đáng yêu, mị hoặc khiến cho người ta chìm đắm, cũng khiến Cơ Quân Tà ngừng động tác, cứng nhắc đứng thẳng người, nhưng vẫn không có xoay lại, cả người căng cứng.
“Ngươi thật to gan!! đã có bảng cấm, lại còn dám xông vào!”
Bước chân ngày càng gần, giọng nói cũng càng rõ, âm thanh chất vấn tức giận, nhưng khi rơi vào tai lại có vẻ êm ái, lại làm cho Quân Tà đóng băng toàn thân, không một cử động, trơ ra như phỗng, hai mắt tràn đầy không thể tin cùng phẫn hận, nhưng xen lẫn một chút...ôn nhu?
Trong con ngươi màu đỏ xẹt qua một hình ảnh nam nhân ôn nhu nhất, tuấn mỹ nhất, đẹp nhất, bên cạnh hắn trong suốt mười năm, một thân tây trang bao bọc, tóc ngắn mắt đen, sủng nịnh gọi hắn: “Quân Quân.”
Giọng nói này...Cực kỳ quen thuộc, nó thường xuyên xuất hiện trong mơ của hắn, trong cả ác mộng lẫn mộng bình thường, là tiếng nói hắn ngày nhớ đêm mong...cũng là tiếng nói hắn hận nhất.
Là tiếng nói bắt đầu, cũng là kết thúc, gương mặt của y, Cơ Quân Tà vĩnh viễn không quên, cũng không muốn quên.
Là con của Boss!!! Lộ Thần An!!
Sáng hôm nay phi thường tốt đẹp, không biết có vì trùng hợp hay không, nhưng hôm nay chính xác là ngày Cơ Quân Tà nhận chức, cả một tông môn vì chuyện này mà trở nên bận rộn, kẻ hầu người hạ đi lại tấp nập, chỉ lo không kịp giờ làm lễ, thậm chí hận lúc cha sinh mẹ đẻ không nhiều thêm bốn cái chân.
Thiên Quân viện.
Khó có diệp thức sớm một hôm, Cơ Quân Tà ngồi ngay ngắn trước gương đồng một tay cầm lược ngọc chải chải mái tóc đen mượt như tơ của mình, lại nở một nụ cười tuyệt mỹ, vẻ mặt vô cùng hài lòng, nụ cười so với nắng sớm mai càng thêm rực rỡ câu nhân, cùng với huyết sắc nhãn, Cơ Quân Tà càng thêm vẻ tà mị đoạt hồn người.
Mấy người Thường Trữ Khuynh Thành đều ngây ngốc há hốc mồm, chủ tử mọi hôm luôn luôn thức khuya dậy trễ đã thành thói quen, muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ, tuyệt không ai dám quấy rầy, các nàng cứ tưởng hôm nay là làm lễ nên cố ý đến sớm nửa canh giờ, nhưng ngờ đâu chủ tử đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Nhìn thấy hình bóng phản chiếu của hai nữ tử một thanh y một hoàng y trong gương, Cơ Quân Tà sớm biết bọn họ đã có phản ứng như vậy, cũng không trách cứ, ngược lại cười càng thêm chói mắt.
Thường Trữ một thân Thanh y tươi mát thanh nhã, tóc vấn đuôi sam xinh đẹp, trên tay còn đeo vòng cẩm thạch tinh xảo,
"Thường Trữ, Khuynh Thành, ta chuẩn bị xong hết rồi, các ngươi dọn bữa sáng, chúng ta cùng ăn thôi." Cong môi thành một nụ cười không rõ, lại lấy tay xoa xoa bụng, hảo đói a.
"Quân...Quân thiếu...ngươi tự thay quần áo, tự chải tóc, tự vấn tóc, đều chính mình làm sao?" Khuynh Thành giống như thất kinh mà hỏi, mấy chuyện này từ trước đến giờ đều do nàng với Thường Trữ làm, Quân thiếu một lần cũng chưa tự mình động chân tay, hiện tại làm nhiều việc như vậy, thực sự kính nể.
"Bộ lạ lắm sao? Thấy các ngươi làm nên học theo a, ta làm xấu lắm?" Cơ Quân Tà nhíu mày, tựa như không hiểu hỏi lại, sau đó lại nhìn chính mình trong gương, nàng trong gương cũng là mỹ nhân đứng đầu thiên hạ, làm gì tới nỗi tệ?
"Đâu có a, Quân thiếu, bộ dạng anh tuấn tiêu sái của ngài đến ta còn chết mê nữa là." Thường Trữ lườm Khuynh Thành một cái, thấy nàng ta biết sai cúi đầu, sau đó mới hướng Cơ Quân Tà cười ngọt ngào, quả thực tay nghề so với các nàng tốt hơn rất nhiều.
"Ôi, đừng nói nữa, mau chuẩn bị thức ăn, ta đói rồi." Nhìn bộ dạng đáng yêu của Thường Trữ, tâm tình của nàng thoáng chốc tốt lên nhiều lắm, nhưng cũng không quên việc chính, nhẹ nhàng phân phó.
Sau khi bóng dáng hoàng y mất hút ở cửa, Cơ Quân Tà mới hướng tới Thường Trữ đang sắp xếp ra trải giường, "Thường Trữ, mấy giờ làm lễ."
"Quân thiếu, hình như là giữa giờ thìn." (Mặc: giờ =))))
"Uh, còn gần một canh giờ nữa, vẫn còn sớm chán." Cơ Quân Tà lẩm nhẩm tính, sau đó lập tức rút ra kết luận, buồn chán xoay người từ trên ghế bước xuống, nàng bình đạm tiêu sái đến cạnh bàn ngồi, một bên lấy ngón tay gõ gõ lên mặt bàn tạo nhịp, một bên chậm rãi thưởng trà.
"Quân thiếu, điểm tâm tới đây." Khuynh Thành vừa bước vào, mùi thức ăn liền tỏa ra khắp phòng, thực sự khiến cho người đang đói bụng như nàng thoải mái hít một hơi dài.
Thường Trữ nhìn chủ tử liên tục nuốt nước miếng, liền đưa chăn nệm cho Khuynh Thành, sau đó cười ngọt một tiếng, lập tức theo thói quen đi đến bên bàn cầm đũa chia thức ăn cho chủ tử.
Bởi vì tâm tình cực tốt, thân thể lại vô cùng sảng khoái, nên Cơ Quân Tà mỗi thứ liền ăn một ít, ăn hẳn một bát cơm đầy, loáng qua, mâm cơm vô cùng thịnh soạn chỉ còn lại đồ thừa.
"Uh, thực ngon." Ưu nhã ăn một miếng thịt nướng ngũ vị, nàng không nhịn được mở miệng, có cảm giác như mĩ vị hai kiếp không sánh nổi một miếng thịt ngũ vị.
"Quân thiếu, một bàn thức ăn này được nhà bếp đặc biệt làm riêng cho ngài, xem như quà tặng đó." Khuynh Thành mở miệng nịnh nọt, nhưng do che dấu không tốt, nên vừa nghe liền biết ý đồ của tiểu cô nương này.
Nghĩ đến ánh mắt hâm mộ của mấy người bên nhà bếp, Khuynh Thành nụ cười càng sáng lạn, một tiểu cô nương đương nhiên rất thích cảm giác mình được tâng bốc nha.
Một người sống hai kiếp như nàng làm sao không hiểu tâm tư đơn thuần của Khuynh Thành, giống như đứa trẻ nhỏ được người khác khen tặng người mình thích thì trong lòng cũng sẽ có cảm giác vui vẻ, "A! Lát nữa nhất định phải cảm ơn bọn họ, thực tốt quá mà." Nàng tựa tiếu phi tiếu mà nói, người nhà bếp? Nàng cũng nên thử đến đó.
"Uh, ngài nhất định phải dẫn theo ta đó." Khuynh Thành hai mắt sáng rỡ, hưng phấn nói.
"Hảo." Nàng cười đáp lại một tiếng, lại bắt đầu tiếp tục ăn bữa sáng đang dỡ.
--- -----oo---- ----
Triết viện.
Cơ Âm Tà từ sáng sớm đã dậy, tuy dậy sớm, nhưng đợi hắn tắm rửa sạch sẽ thay y phục đã mất hơn một canh giờ.
Trong phòng lớn sang trọng, Bạch Vô Thường cầm một cây lược ngọc chậm rãi chải tóc cho chủ tử của hắn, Cơ Âm Tà một thân cẩm y trắng viền chỉ vàng, gương mặt điên đảo nhân sinh toát ra ý vị đùa cợt không rõ, tay còn cầm một chiếc hồng bao nho nhỏ, hai chân ngắn ngủn liên tục vung vẩy, đứng ngồi không yên, liếc qua cũng có thể biết, vị tiểu tổ tông này hình như đang rất vui vẻ.
Mái tóc mềm mại được Bạch Vô Thường chải hết sức cẩn thận, sau đó vấn lên bằng một cây trâm bạc, chỉ là tùy tiện một chút nhưng nét đẹp vẫn không chút thay đổi.
Bạch Vô Thường sau khi chải tóc cho hắn đến khi xác định mái tóc đã thẳng và mềm mới thả lược xuống, quỳ một chân trước mặt Cơ Âm Tà chỉnh sửa lại trang phục đã bị hắn làm cho nhăn nheo.
"Tiểu Bạch, nhanh lên, không sẽ muộn mất." Nhìn thấy Bạch Vô Thường động tác chậm chạp, hắn liền lên tiếng hối thúc, nhưng giọng nói vẫn như cũ mềm nhẹ, bình sinh Cơ Âm Tà là người nóng nảy hấp tấp lại thích chạy nhảy rong chơi, đương nhiên không chịu bó buộc ngồi một chỗ trong thời gian dài.
Ở chung với Tiểu Bạch không phải ngày một ngày hai, tính cách của Tiểu Bạch hắn là người rõ nhất, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải trở nên hoàn hảo, tính tình lại ôn nhu trầm tĩnh giống như ca ca làm một mặt hồ không gợn sóng, cho nên, Cơ Âm Tà luôn coi hắn như người thân mà đối đãi.
"Ui, ngài đừng nóng, xong rồi đây, xong rồi đây." Bạch Vô Thường vẫn như cũ cười nhẹ, từ trong ngăn kéo lấy ra yêu đái màu tím ngọc thạch dắt vào thắt lưng cho Cơ Âm Tà, hài lòng thấy yêu đái ngọc bội phát ra ánh sáng nhàn nhạt mới gật đầu.
"Chúng ta đi." Chỉ đợi có một câu này, Cơ Âm Tà nhấc tay cầm theo cây quạt xếp vẫn luôn mang theo bên người, dùng tốc độ ánh sáng mang theo Bạch Vô Thường di chuyển khỏi Triết viện.
So với Cơ Âm Tà đến muộn nửa khắc, Cơ Quân Tà đã đến từ sớm, buổi lễ cứ như thế thuận lợi diễn ra.
Đại điện làm lễ của Đông Qua, cột chạm trổ long phượng tinh xảo, màn trướng bằng tơ lụa mềm mại bay lượn, ghế ngồi của tông chủ và sáu vị tộc trưởng được làm bằng gỗ Tử Đàn, phòng rộng có thể chứa hơn ngàn người, hương khói lượn lờ tỏa mùi dễ chịu khoan khoái, đại điện vừa oai nghiêm lại xa hoa, chính điện, một lão nhân gia chừng năm mươi nhưng gương mặt lại trẻ trung tuấn mĩ đang cầm một bản chiếu màu đỏ, chậm rãi đọc, trên mặt còn hiện lên ý cười thỏa mãn, chốc chốc lại liếc xuống dưới điện nhìn Quân Tà, lại chuyển mắt xuống thấp hơn nhìn người Đông Qua.
"Bổn Tôn nay đã già yếu, cần được nghỉ ngơi để an hưởng tuổi già, nay xét thấy thiếu chủ Quân Tà tài đức vẹn toàn, lòng người hưởng ứng, trí lực uyên bác, võ lực tinh thông, ta muốn lập hắn làm Tân Tông chủ của Đông Qua Tông chúng ta, mọi người có đồng ý không?"
"Tân tông chủ muôn năm! Tân tông chủ muôn năm!"
Tất cả mọi người trong đại điện lập tức hưởng ứng đồng thanh hô, Dã Hành Sơn nhìn sơ qua một cái, đồng tử phát ra ánh sáng kiêu ngạo mà tự hào, nháy mắt hướng Quân Tà ra hiệu.
Cơ Quân Tà nhấc chân, theo đường thảm đỏ từng bước một đi đến cái đỉnh to ba chân kiên định bễ nghễ giữa chính điện, tiếp nhận ba nén hương của Hắc Vô Thường, Cơ Quân Tà thuần thục hướng Dã Hành Sơn cùng các vị trưởng lão cúi đầu thể hiện sự tôn kính, lại quỳ trước tứ đại linh thú lạy ba lạy, sau đó cắm ba nén huơng lên đỉnh.
Sau khi cắm hương, nàng lại đi đến Tông chủ hiện tại là Dã Hành Sơn tiếp nhận lệnh bài và chưởng ấn, Dã Hành Sơn hài lòng nhìn thấy Quân Tà cười nhẹ một tiếng, nhượng lại chiếc ghế Tông chủ, chính mình chuyển xuống một ghế thấp hơn.
Ngồi trên ghế to dài, quả thật chẳng khác gì Long tọa của hoàng đế, Cơ Quân Tà ngạo khí dâng cao, vị trí trên cao quan sát hảo thuận lợi, có thể nhìn thấy hết thảy hai ngàn người Đông Qua phía dưới.
"Đông Qua tông chúng ta trước đây bốn trăm năm là Tà phái nổi tiếng khắp đại lục, nay ta_Cơ Quân Tà, tông chủ thứ của Đông Qua xin thề với tất cả mọi người có mặt tại đây, Quân Tà nhất định sẽ đưa Đông Qua trở về thời thịnh vượng cách đây bốn trăm năm, trở lại làm Tà phái đứng đầu thiên hạ!"
Ngạo! Quá kiêu ngạo! Đây là lời một đứa trẻ năm tuổi lên nói sao?!
Vốn tưởng rằng nàng nhất định trong buổi lễ sẽ sợ hãi đến phát khóc, nhưng lời này vừa ra, làm cho tất cả mọi người cùng sững sờ ngây ngốc, bầu không khí nghiêm trang vì một câu nói lãnh ngạo này liền trở nên hưng phấn sôi động.
"Quân Tôn muôn năm, Quân Tôn muôn năm!" Một tiếng đồng thanh vang trời, chấn động cả một vùng núi, giờ phút này, người Đông Qua liền bỏ qua hết sự nghi kị ngờ vực, lựa chọn tin tưởng một đứa trẻ.
--- ------ ----
Biệt viện.
"Quân nhi, con chắc làm được?"
"Quân nhi, chuyện này không thể nói đùa."
Một tông môn hai ngàn người vẫn là quá sức với một nữ hài tử.
"Mấy vị sư phụ, các ngài yên tâm, Quân nhi nói được làm được, các ngài không tin Quân nhi?" Nhìn các sư phụ vây quanh mình hỏi han, nàng có chút thụ sủng nhược kinh nha, vì từ nhỏ đã được huấn luyện như nam hài, mấy vị sư phụ chưa bao giờ thể hiện sự lo lắng hay yêu thuơng, cưng chiều nàng quá mức, hiện tại lại săn sóc như vậy nhất thời Cơ Quân Tà chưa kịp thích ứng.
"Ta tin Ca ca." Cơ Âm Tà dù không hiểu sự vất vả của một tông chủ, nhưng vẫn nguyện ý lựa chọn ca ca của hắn.
Mấy vị trưởng lão nghe vậy mới thở ra một chút, nhưng vẫn không quên dặn đi dặn lại, sau đó mới rời đi.
Tiểu đệ Âm Tà cũng ngoan ngoãn trở về, hắn muốn ca ca nghỉ ngơi một chút.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“A! Đệ đệ, chúng ta tập thôi.” Bỏ qua ánh mắt nịnh nọt như cún con của tiểu đệ, Cơ Quân Tà trực tiếp đi thẳng, thanh y lất phất phiêu miểu, hòa cùng làn gió thu làm cho lòng người đột nhiên mát rượi, khóe miệng vi câu, tạo nên nụ cười không rõ hỉ nộ nhưng lại rạng rỡ như gió xuân.
Đến bên trường bắn cung, ngồi xuống một cái ghế trống, hắn cầm cây cung ngọc nhẹ như lông vũ tạo riêng cho mình, cái cung vòng cong cong, dây thép sắt chặt chẽ quấn hai đầu căng ra, bên trên thân cung điểm vài chi tiết trang trí tinh xảo đẹp mắt, lại đến cầm tiễn ngọc, mũi tiễn nhọn như mũi giáo, đuôi tiễn còn có một chùm dây đỏ, mũi tiễn thân tiễn làm bằng sắt bóng loáng, tạo cảm giác lạnh lẽo đầy sát khí, Cơ Quân Tà mắt phượng hẹp như cũ lạnh nhạt, đôi mắt đỏ lự trầm tĩnh như hồ nước thu, sâu trong đó phát ra một cỗ mị hoặc khí chất làm cả cơ thể như lười biếng đến nhũn ra, hai ống tay áo nặng trịch, phảng phất như cầm cung tiễn rất khó khăn.
“Ưm, cái này là quà ta tặng đệ, hôm nay tập với cái này, lát nữa ta luyện viết chữ cho đệ, buổi chiều theo ta học trà đạo, tối đến kiểm tra lễ học.” Cơ Quân Tà vuốt ve ngọc cung, lười biếng nói, là thiếu chủ tương lai, lịch học như vậy cũng không quá nhiều đi, lúc trước nàng đào tạo làm điệp viên sát thủ, Jack bắt nàng học còn nhiều hơn cả hắn bây giờ, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo nhất, mới có thể cải trang ám sát những người trong giới thượng lưu.
“Nha, ca ca, đệ bắn trúng hồng tâm ở cự li xa hơn, có tiến bộ nha.” Cơ Âm Tà hai mắt rực rỡ nói, vẻ mặt rạng rỡ, cầu khen thưởng.
“Uh, bắn thử ta xem.” Cơ Quân Tà cười cười, hai mắt híp lại, phun ra một câu không tính là khen.
Tiểu Tà bĩu môi, đi đến bàn nước cầm lấy cung tiễn, sau đó rất chính nghĩa ưỡn ngực ngẩng đầu, đi đến trường cung chuẩn bị, rất chính xác nâng cung, kéo căng dây cung, chậm rãi buông ra, không chút chần chừ.
Cơ Quân Tà không chắc, nhưng rõ ràng trước lúc bắn, đệ đệ hướng hắn cười một cái, giống như nói “ta tuyệt đối làm được“.
“Vúttt...Phập.” Chưa đầy hai giây, hồng tâm liền được cắm vào một tiễn sắt thon dài ở giữa, khiến cho Cơ Âm Tà vui vẻ reo hò.
“Trúng nha~, ca ca, ta có phải hay không rất giỏi đi?” Cơ Âm Tà thảo mãn ngẩng đầu cười lớn, nói đi nói lại vẫn là một đứa trẻ.
Mạnh mẽ hữu lực, chính xác mà nhanh nhẹn, không hổ là tiểu đệ của hắn, Cơ Quân Tà mỉm cười nhẹ, hướng Khuynh Thành nháy mắt, hoàng y nữ tử liền rời đi.
“Hảo!” Vỗ tay một tràng, lại xoa lên mái tóc đen huyền của tiểu đệ, cảm giác thực mềm mại a, hắn đối với tiểu đệ mình nhất mực sủng ái có tiến bộ thì vô cùng vui vẻ.
“Thưởng một cái bánh, thế nào, đồng ý?” Khuynh Thành hoàng y chói mắt bưng lên một mâm lớn đầy bánh, tiểu cô nương hai mắt sáng quang, luyến tiếc đặt một mâm đầy bánh xuống, rời đi đến sau Quân Tà, hiển nhiên cũng muốn được ăn.
“Khuynh Thành, muốn cứ ăn, dù sao nhiều như vậy, Tiểu Tà ăn không hết đâu.” Nhìn tiểu cô nương đáng yêu như vậy, Cơ Quân Tà cười cợt nói, lời nói nhẹ nhàng vừa ra khỏi miệng liền biến thành mũi tên nhọn hoắc đâm vào tâm Tiểu Tà bé nhỏ.
“Tạ ơn tông chủ.” Khuynh Thành hai mắt như muốn toát ra ánh quang sùng kính, tạ ân xong liền một bước ngồi xuống bàn trà, nhanh mắt chọn trúng cái bánh gato màu hồng phấn thiệt bự, nhanh như chớp cắn một cái.
'Ăn đủ, ăn đủ nha, ca ca không cần cho nàng' Cơ Âm Tà trong lòng kịch liệt la hét, tận mắt nhìn thấy bánh gato thơm ngon bị 'quái vật' ăn mất, Tiểu Tà trong lòng trực tiếp cho nàng vào sổ đen.
'Giỏi lắm, trước mặt ca ca không chỉnh ngươi, tiện nghi ngươi, hừ.' tức giận trong lòng, Tiểu Tà chộp lấy một cái bánh màu tím nhạt tỏa hương nho thơm ngào ngạt, rất không thương hoa tiếc ngọc, hung hăng cắn một ngụm nuốt xuống.
Vẫn còn lưu luyến việc ở Cảnh Giang lâu, tâm bay tận chín tầng mây, Cơ Quân Tà hiển nhiên không để ý Khuynh Thành cùng tiểu đệ nhà mình khi ăn còn nhìn nhau lăm lăm, hai mắt tóe lửa, một bộ hận ý bừng bừng, trong mắt Quân Tà lại thành 'thâm tình nhìn nhau'.
“Tông chủ, đến giờ rồi.” Không biết qua bao lâu, một nha hoàn thanh y đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nhắc nhở khiến cho hắn từ chín tầng mây bay xuống.
“Âm Tà, đi luyện chữ.” Gật đầu với nha hoàn, Cơ Quân Tà hướng đệ đệ hối thúc, sau đó chờ đệ đệ lau miệng, lại đi đến Nhã Tranh phòng.
--- ------
Kinh thành Cảnh Quốc, Hữu tướng phủ, Nhã thiến các.
“Xoảng...”
“Chết tiệt, vừa đuổi tiện nhân Lưu Sa khỏi phủ chưa đến năm năm, trong phủ lại thêm vài cái thông phòng, tức chết ta!” Tôn Thiến giận dữ đi đi lại lại trong phòng, tiện tay phá vỡ một bình gốm sứ trắng trị giá vạn lượng bạc, liếc qua Cơ Âm Tịch ngồi trên giường, phải nha, nàng còn có nhi tử, thông phòng cùng thị thiếp kia chỉ sinh được hai cái nữ nhi vô dụng, hoàn toàn không tạo thành nguy cơ lớn.
Sau khi ba mẫu tử Lưu Sa bị đá khỏi phủ, Cơ Dương Hoa tung tin rằng tam di nương bị bệnh phong hàn lây cho hai vị tiểu thư công tử, tam di nương trong đêm bệnh trở nặng, hai vị tiểu thư công tử cũng không qua khỏi, sau đó tạo mộ phần giả, hằng năm cũng cúng kiếng đầy đủ, tất nhiên cũng chỉ qua loa, tin tức làm Nhị di nương Sở Hà vui đến nở hoa, cứ như vậy trong một ngày ba mẫu tử đều mất, hạ nhân trong phủ xì xầm bàn tán một hồi rồi thôi, ai cũng thương tiếc nói Tam di nương hồng nhan bạc phận, mà Cơ Âm Tịch cũng được đôn thứ *, trở thành Tam công tử hữu tướng phủ, duy nhất đích tử.
Tỷ như số 3 chết thì số 4 lên thay, 4 trở thành 3 ^^
Hiện tại trong phủ thừa tướng ngoại trừ đại tiểu thư Cơ Quân Hoàn, Nhị tiểu thư Cơ Nhữ Hoa, Tam công tử Cơ Âm Tịch, còn có thêm hai vị tiểu thư do thông phòng cùng thị thiếp sở sinh, một là Tứ tiểu thư Cơ Mục Tuyết, hai là Ngũ tiểu thư Cơ Vi Ly.
Một thông phòng, một thị tiếp, thị thiếp kia là nha hoàn bên phòng bếp, một lần lão gia sủng hạnh liền từ chim sẻ thành phượng hoàng, tính tình phách lối kiêu ngạo, suốt ngày quấn lão gia tử nũng nịu, một cái thông phòng là nha hoàn thiếp thân của Nhị di nương Sở Hà, được nhị di nương dâng cho phu quân làm thông phòng, tính tình độc ác quyết tuyệt, Tôn Thiến cũng biết, Sở Hà là muốn bồi thêm thế lực.
Hừ, ả ta mấy lần muốn chỉnh Sở Hà, thì liền bị cái thông phòng kia cản lại, khiến ả không thể ra tay, lần này nhất định phải nhổ hai cái gai trước mắt mới được.
“Mẫu thân bình tĩnh, phụ thân cũng không phải mắt mờ, làm việc phải cẩn thận, dù sao tiện nhân Hỉ nhi kia cũng mấy lần dòm ngó chúng ta, ra tay sơ suất rất nguy hiểm.” Đại tiểu thư Cơ Quân Hoàn nâng ống tay áo che miệng, một bộ khuê các xinh đẹp, chính là lời nói phát ra lại vô cùng tàn nhẫn.
Một thân váy áo màu cam nhạt phù hợp với tiết trời mùa thu, Cơ Quân Hoàn trang sức đầy đầu, môi mỏng khẽ mở, mắt to nhu hòa trong suốt, cử chỉ tao nhã thanh thoát, một dạng mỹ nhân dịu dàng, đẹp đẽ vô cùng, làm cho người ta sinh ra thương tiếc.
Cơ Quân Hoàn là đích nữ phủ Hữu tướng, hiệu là Uyên Uyên, năm nay mười tuổi, tư linh rung động, dịu dàng lại sắc sảo, cùng học chung với thái tử Nam Cung Tùy, Tứ hoàng tử Nam Cung Xuyến, được Dư Thái Phó khen ngợi hết lời, bình thường đại môn không bước, nhị môn không ra, không chừng sau này không làm hoàng hậu chính cung cũng làm Tứ vương phi.
Chính là ngoài mặt dịu dàng, bên trong như thế nào thối nát, chỉ có thị nữ trong Uyên viện mới có thể hiểu rõ, bình thường tâm tình chủ tử không tốt, các nàng ăn roi thay cơm cũng là điều dễ hiểu.
“Hoàn nhi, nương ba lần bốn lượt nhịn con tiện nhân Hỉ nhi kia, làm ta trước mặt phụ thân con bị ăn không ít thiệt, lần này phải làm cho ả thân bại danh liệt, chết không nhắm mắt!” Tôn Thiến cười đến tàn nhẫn, trong đầu lướt qua ngàn vạn mưu kế hãm hại Hỉ nhi.
“Còn ả Mục Tuyết nữa, hôm trước Tơ Lục các có một xấp lụa Ngân Hà của Tây Vực, váy bạc lấp lánh còn thêu cả ngân tuyết hình hoa thược dược trắng, nữ nhi thích như vậy, phụ thân vừa mua xong, lại nhìn thấy nha đầu kia thèm thuồng, liền cấp cho Mục Tuyết, hại nữ nhi lần đầu đến học viện không gây cảm tình cho Thái tử, hại nữ nhi bẽ mặt.” Nhớ đến lần đi mua sắm ở Tơ Lục, Quân Hoa không khỏi phẫn hận, vì cái gì người thấy nó là nàng, người mua nó cũng là nàng, sao cuối cùng lại rơi vào tay Tứ mụi?
Cơ Quân Hoa hai mắt nảy lửa, tiếc nuối nghĩ đến váy Ngân Hà vừa đẹp lại hiếm, nhưng như thế nào lại quên mất, lúc phụ thân do dự hỏi nàng có đồng ý nhường nó cho mụi mụi không, nàng rõ ràng vì thể diện trước dân chúng, cười tươi một cái bảo rằng đồng ý, còn nhận lại một tràng tiếng khen từ dân chúng cơ mà.
Ánh mắt Tôn Thiến giận dữ, rồi bỗng nhiên lóe sáng, Tôn Thiến vui vẻ vuốt cằm, hướng nữ nhi ngoắc tay, ghé sát vào tai nàng thì thầm.
“Hừ! Yên Tâm, nương đã tìm ra cách đối phó, hiện tại con cứ làm thế này... thế này...”
Chỉ có Cơ Âm Tịch ngồi đọc sáng bên cửa sổ, mắt vẫn không ngừng liếc về phía này, vẻ lo lắng đầy mặt.
Hữu tướng phủ, nhất định sẽ có bão!
--- ----
Đông Qua.
Cơ Quân Tà ngồi học chung với một đống đồng học không quen biết, người trẻ nhất cũng lớn hơn nàng ít nhất hai tuổi, nhưng chính là Cơ Quân Tà không có hứng thú làm quen, khi đi học hoàn toàn là một bộ dạng lười nhác, không ngẩn người ngắm cảnh cũng là gục đầu ngủ ngon lành, mấy vị đồng học cũng không có lá gan nhắc nhở, để mặc hắn tùy ý...
Suốt hai canh giờ, Cơ Quân Tà hoàn toàn chẳng buồn giở sách, hai mắt vô thần nhìn cảnh lá rơi bên ngoài, cho đến khi Thần Ly huých nhẹ vào hắn một cái, hắn mới giật mình hồi tỉnh.
“Oh.” Lười nhác vươn vai, Cơ Quân Tà híp mắt lại, chuẩn bị cặp sách bỏ vào túi, đi ra ngoài.
“Tông chủ, tại sao ta phải ở lại đây?” Phía sau, Thần Ly cước bộ vững vàng đuổi theo, đôi mắt đen láy ngập nước, khiến cho hắn đau đầu.
“Ở lại không tốt? Ít nhất ngươi cũng lãnh đạo Thất Thần lâu còn gì?” Cơ Quân Tà cắn răng nói thật, sau đó quay đầu, trốn tránh ánh mắt ưu thương của tiểu la lỵ, vì hắn thấp hơn Thần Ly nên người khác nhìn vào lại thấy Thần Ly bắt nạt hắn.
“Nhưng ta muốn ra ngoài...” Thần Ly mắt ngấn nước, có xu hướng sắp khóc, khiến Quân Tà sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Haizz, thôi đi, lần sau đi thì được chứ gì?” Nói xong, cũng không đợi Thần Ly đáp lại, hắn trực tiếp nhắm mắt, hướng một nơi mà đi, chạy với tốc độ ánh sáng.
Kẻ ngốc cũng biết, hắn nói dối.
Chạy cũng không biết bao lâu, cho tới khi trước mắt toàn một vườn hoa đủ loại màu sắc, trải dài tít tận đằng xa, hoa bướm dập dờn,đã mùa thu nhưng vẫn còn sắc tươi mới, mùi hương quyện vào nhau, tạo nên hỗn hợp mê người.
Hắn dừng lại cước bộ, nhíu mày suy nghĩ, ra khỏi Đông Qua rồi sao?
Ống tay áo màu xanh nhạt vung lên, Cơ Quân Tà nhìn một dải hoa trắng muốt trước mắt, tâm tư dấy lên ý trêu đùa, định hái một bông hoa thược dược vừa tầm tay.
“Chờ đã! đây là hoa của Nhị trưởng lão, ngươi không được hái!”
Một giọng nói từ phía sau vang lên, trong trẻo non nớt lại mang theo một tia phẫn nộ đáng yêu, mị hoặc khiến cho người ta chìm đắm, cũng khiến Cơ Quân Tà ngừng động tác, cứng nhắc đứng thẳng người, nhưng vẫn không có xoay lại, cả người căng cứng.
“Ngươi thật to gan!! đã có bảng cấm, lại còn dám xông vào!”
Bước chân ngày càng gần, giọng nói cũng càng rõ, âm thanh chất vấn tức giận, nhưng khi rơi vào tai lại có vẻ êm ái, lại làm cho Quân Tà đóng băng toàn thân, không một cử động, trơ ra như phỗng, hai mắt tràn đầy không thể tin cùng phẫn hận, nhưng xen lẫn một chút...ôn nhu?
Trong con ngươi màu đỏ xẹt qua một hình ảnh nam nhân ôn nhu nhất, tuấn mỹ nhất, đẹp nhất, bên cạnh hắn trong suốt mười năm, một thân tây trang bao bọc, tóc ngắn mắt đen, sủng nịnh gọi hắn: “Quân Quân.”
Giọng nói này...Cực kỳ quen thuộc, nó thường xuyên xuất hiện trong mơ của hắn, trong cả ác mộng lẫn mộng bình thường, là tiếng nói hắn ngày nhớ đêm mong...cũng là tiếng nói hắn hận nhất.
Là tiếng nói bắt đầu, cũng là kết thúc, gương mặt của y, Cơ Quân Tà vĩnh viễn không quên, cũng không muốn quên.